Cô Vợ Gả Thay Hay Tăng Động Của Khâm Gia
Chương 8: Siêu bão ập tới.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
18/12/2024
Khâm Minh đứng ở cửa phòng lãnh đạm hỏi.
Trịnh Nhạc Nhiên đáp: "Tốt hơn phòng ở Trịnh gia, em rất thích, anh yên tâm."
"..."
Anh có gì mà không yên tâm. Chẳng hỏi vậy chẳng qua là nhớ lời mẹ Khâm dặn, nhiều nói chuyện với con dâu bà một chút, đừng có như con trai, suốt ngày vắng vẻ con dâu bà. Ai biết cái cô gái này quá không biết nói chuyện, nói một câu liền đâm vào ngõ cụt.
Khâm Minh im lặng một đỗi, nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói thêm vài câu. Anh nói: "Phòng này đều là do một tay mẹ trang trí cho em. Nếu có gì không vừa ý có thể nói bác Lưu đổi lại."
"Em biết rồi."
Trịnh Nhạc Nhiên không biết nổi khổ tâm của người đàn ông, cô lơ đãng đáp, vừa loay hoay xếp đồ vào tủ.
Khâm Minh: "..."
"Tôi về phòng đây."
Anh từ bỏ, lạnh mặt quay đầu đi.
Chẳng qua anh không biết sau khi anh quay đi cái người con gái không biết ăn nói kia đã quay lại nhìn anh, bên trong đáy mắt có lốc xoáy, một đỗi ngẫm nghĩ, một đỗi lại cúi đầu tính toán, dáng vẻ cực kỳ tinh ranh, hoàn toàn không giống dáng vẻ lúc ở Trịnh gia.
Buổi chiều, khi anh đang ngồi đọc sách dành cho người khiếm thị, người con gái mon men tới gần hỏi: "Khâm Minh."
Tay đang lần mò trên những con chữ nổi của anh khẽ khựng lại, anh hơi ngẩng đầu nhìn về phía cô, đôi mắt không có tiêu cự rơi vào một điểm nào đó trên người cô, khẽ ừm một tiếng như đang hỏi có chuyện gì.
Người con gái rụt rè, mang theo thâm dò hỏi: "Trong nhà... Em có thể đi những đâu?"
Khâm Minh ngẩn ra. Đi những đâu?
Nhưng anh nhanh chóng hiểu ra mà nói: "Trừ những lúc tôi ở trong phòng đàn, phòng sách thì ngoài phòng ngủ của tôi chỗ nào em cũng đi được."
"Là vậy sao..."
Trong mắt Trịnh Nhạc Nhiên có ánh sáng, nhỏ giọng thầm thì. Rất nhỏ, gần như không có.
"Em nói gì?"
Đến nổi bình thường Khâm Minh rất nhạy cảm với âm thanh, lúc này cũng không nghe rõ, mặc dù anh cảm giác được cô thật sự đã vừa nói gì đó.
"Không có gì."
Trịnh Nhạc Nhiên xua tay, giữa chừng nhận ra anh không nhìn thấy, thế là cô ngừng lại, liếc nhìn sườn mặt như tượng của anh, liếm liếm môi, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Như vậy em có thể sử dụng những phòng đó đúng không?"
Khâm Minh không nhìn thấy, mặc dù anh cứ có cảm giác là lạ nhưng không rõ là chỗ nào lạ, chẳng qua nghe cô nói vậy anh thầm nghĩ chẳng lẽ ở Trịnh gia cô rất không được tự do, làm gì cũng không được nên mới thận trọng như vậy mà từng li từng tí hỏi anh như thế. Có chút đau lòng cho cô vợ hiểu chuyện, anh nhẹ giọng nói: "Bây giờ đây là nhà của em rồi, em muốn làm gì cũng được, không cần hỏi tôi."
"Thật không..."
Sau đó anh nghe cô vợ anh kích động lại không dám tin rụt rè hỏi lại, anh không nghĩ gì lập tức gật đầu đáp một cách chắc chắn: "Ừm."
"Miễn không phá nhà là được."
Không hiểu sao anh bỗng nhiên đệm thêm câu này.
Cô vợ anh chỉ thiếu giơ tay đảm bảo: "Sao có thể!"
Rồi từ sau ngày đó cô không tìm anh nữa.
Tuy mỗi ngày anh đều nghe thấy tiếng bước chân cô chạy trên mặt sàn, như con chuột lang luồn lách khắp nơi thâm dò địa bàn. Bỗng nhiên hôm nay lại không nghe thấy tiếng cô chạy nhảy khám phá nữa nên anh mới thấy vắng vẻ.
Lúc này cô đang ở phòng thu âm?
Cô ở đó làm gì?
Lại nói, trong căn nhà lớn này của anh có rất nhiều phòng. Trừ phòng ngủ cho chủ nhà và cho khách ra thì còn có phòng tập thể hình, phòng sách, phòng đàn, phòng thu âm. Một nhà bình thường không thế có phòng thu âm, nhưng anh có, bởi vì anh cần dùng.
Phòng thu âm của nhà anh không chỉ lớn mà còn tiện nghi đầy đủ, trang thiết bị vô cùng tối tân, chất lượng âm thanh cũng cực tốt, đảm bảo khiến cho nhiều người trong giới âm nhạc thèm thuồng.
Nhưng cũng đồng nghĩa khả năng cách âm của nó viễn siêu những phòng khác.
Khâm Minh đứng bên ngoài phòng thu âm, dù anh thính tai cỡ nào cũng không thể nghe thấy âm thanh trong phòng.
Anh bỗng nhiên nghĩ, sao ban đầu mình lại làm cái phòng này kín đến vậy nhỉ. Bây giờ anh muốn âm thầm do thám xem cô đang làm gì cũng không được.
Trong lòng mang theo ảo não, Khâm Minh đặt tay lên nắm cửa, im lặng điều chỉnh tâm tình ba giây, cũng nghĩ xong lý do mình vào đây rồi mới mở cửa phòng.
Ai nhè cửa vừa mở ra.
Ầm ầm ầm sập sình sập sình.
Một trận ầm ĩ như cơn lũ sóng siêu âm siêu khủng bố quét qua người anh, gần như đem lông tóc anh dựng đứng hết lên, thổi ngược về phía sau như con nhím.
Cả căn nhà lớn đều bị âm thanh này làm cho rung chuyển dữ dội như có động đất.
"Có chuyện gì vậy!?"
Bác Lưu từ trong bếp chạy ra, có thể thấy ông cũng bị bão siêu thanh tập kích bất ngờ mà giật cả mình.
Khâm Minh chết sững ở cửa mãi mới hoàn hồn dù lông tóc vẫn dựng ngược lên, bên tai chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng nhạc dữ dội kia, đến mức màng nhĩ nhạy cảm của anh tê liệt luôn.
Trịnh Nhạc Nhiên đáp: "Tốt hơn phòng ở Trịnh gia, em rất thích, anh yên tâm."
"..."
Anh có gì mà không yên tâm. Chẳng hỏi vậy chẳng qua là nhớ lời mẹ Khâm dặn, nhiều nói chuyện với con dâu bà một chút, đừng có như con trai, suốt ngày vắng vẻ con dâu bà. Ai biết cái cô gái này quá không biết nói chuyện, nói một câu liền đâm vào ngõ cụt.
Khâm Minh im lặng một đỗi, nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói thêm vài câu. Anh nói: "Phòng này đều là do một tay mẹ trang trí cho em. Nếu có gì không vừa ý có thể nói bác Lưu đổi lại."
"Em biết rồi."
Trịnh Nhạc Nhiên không biết nổi khổ tâm của người đàn ông, cô lơ đãng đáp, vừa loay hoay xếp đồ vào tủ.
Khâm Minh: "..."
"Tôi về phòng đây."
Anh từ bỏ, lạnh mặt quay đầu đi.
Chẳng qua anh không biết sau khi anh quay đi cái người con gái không biết ăn nói kia đã quay lại nhìn anh, bên trong đáy mắt có lốc xoáy, một đỗi ngẫm nghĩ, một đỗi lại cúi đầu tính toán, dáng vẻ cực kỳ tinh ranh, hoàn toàn không giống dáng vẻ lúc ở Trịnh gia.
Buổi chiều, khi anh đang ngồi đọc sách dành cho người khiếm thị, người con gái mon men tới gần hỏi: "Khâm Minh."
Tay đang lần mò trên những con chữ nổi của anh khẽ khựng lại, anh hơi ngẩng đầu nhìn về phía cô, đôi mắt không có tiêu cự rơi vào một điểm nào đó trên người cô, khẽ ừm một tiếng như đang hỏi có chuyện gì.
Người con gái rụt rè, mang theo thâm dò hỏi: "Trong nhà... Em có thể đi những đâu?"
Khâm Minh ngẩn ra. Đi những đâu?
Nhưng anh nhanh chóng hiểu ra mà nói: "Trừ những lúc tôi ở trong phòng đàn, phòng sách thì ngoài phòng ngủ của tôi chỗ nào em cũng đi được."
"Là vậy sao..."
Trong mắt Trịnh Nhạc Nhiên có ánh sáng, nhỏ giọng thầm thì. Rất nhỏ, gần như không có.
"Em nói gì?"
Đến nổi bình thường Khâm Minh rất nhạy cảm với âm thanh, lúc này cũng không nghe rõ, mặc dù anh cảm giác được cô thật sự đã vừa nói gì đó.
"Không có gì."
Trịnh Nhạc Nhiên xua tay, giữa chừng nhận ra anh không nhìn thấy, thế là cô ngừng lại, liếc nhìn sườn mặt như tượng của anh, liếm liếm môi, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Như vậy em có thể sử dụng những phòng đó đúng không?"
Khâm Minh không nhìn thấy, mặc dù anh cứ có cảm giác là lạ nhưng không rõ là chỗ nào lạ, chẳng qua nghe cô nói vậy anh thầm nghĩ chẳng lẽ ở Trịnh gia cô rất không được tự do, làm gì cũng không được nên mới thận trọng như vậy mà từng li từng tí hỏi anh như thế. Có chút đau lòng cho cô vợ hiểu chuyện, anh nhẹ giọng nói: "Bây giờ đây là nhà của em rồi, em muốn làm gì cũng được, không cần hỏi tôi."
"Thật không..."
Sau đó anh nghe cô vợ anh kích động lại không dám tin rụt rè hỏi lại, anh không nghĩ gì lập tức gật đầu đáp một cách chắc chắn: "Ừm."
"Miễn không phá nhà là được."
Không hiểu sao anh bỗng nhiên đệm thêm câu này.
Cô vợ anh chỉ thiếu giơ tay đảm bảo: "Sao có thể!"
Rồi từ sau ngày đó cô không tìm anh nữa.
Tuy mỗi ngày anh đều nghe thấy tiếng bước chân cô chạy trên mặt sàn, như con chuột lang luồn lách khắp nơi thâm dò địa bàn. Bỗng nhiên hôm nay lại không nghe thấy tiếng cô chạy nhảy khám phá nữa nên anh mới thấy vắng vẻ.
Lúc này cô đang ở phòng thu âm?
Cô ở đó làm gì?
Lại nói, trong căn nhà lớn này của anh có rất nhiều phòng. Trừ phòng ngủ cho chủ nhà và cho khách ra thì còn có phòng tập thể hình, phòng sách, phòng đàn, phòng thu âm. Một nhà bình thường không thế có phòng thu âm, nhưng anh có, bởi vì anh cần dùng.
Phòng thu âm của nhà anh không chỉ lớn mà còn tiện nghi đầy đủ, trang thiết bị vô cùng tối tân, chất lượng âm thanh cũng cực tốt, đảm bảo khiến cho nhiều người trong giới âm nhạc thèm thuồng.
Nhưng cũng đồng nghĩa khả năng cách âm của nó viễn siêu những phòng khác.
Khâm Minh đứng bên ngoài phòng thu âm, dù anh thính tai cỡ nào cũng không thể nghe thấy âm thanh trong phòng.
Anh bỗng nhiên nghĩ, sao ban đầu mình lại làm cái phòng này kín đến vậy nhỉ. Bây giờ anh muốn âm thầm do thám xem cô đang làm gì cũng không được.
Trong lòng mang theo ảo não, Khâm Minh đặt tay lên nắm cửa, im lặng điều chỉnh tâm tình ba giây, cũng nghĩ xong lý do mình vào đây rồi mới mở cửa phòng.
Ai nhè cửa vừa mở ra.
Ầm ầm ầm sập sình sập sình.
Một trận ầm ĩ như cơn lũ sóng siêu âm siêu khủng bố quét qua người anh, gần như đem lông tóc anh dựng đứng hết lên, thổi ngược về phía sau như con nhím.
Cả căn nhà lớn đều bị âm thanh này làm cho rung chuyển dữ dội như có động đất.
"Có chuyện gì vậy!?"
Bác Lưu từ trong bếp chạy ra, có thể thấy ông cũng bị bão siêu thanh tập kích bất ngờ mà giật cả mình.
Khâm Minh chết sững ở cửa mãi mới hoàn hồn dù lông tóc vẫn dựng ngược lên, bên tai chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng nhạc dữ dội kia, đến mức màng nhĩ nhạy cảm của anh tê liệt luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.