Cô Vợ Gả Thay Hay Tăng Động Của Khâm Gia
Chương 11: Sợ bị mợ chủ vắng vẻ.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
18/12/2024
"Rất là tốt nha. Bác Lưu nói sau khi Nhạc Nhiên tới a Minh nói nhiều hơn, hiếu động hơn, cũng ít ngồi một mình nữa. Cứ cái đà này sớm muộn gì tôi cũng có cháu bế."
Mẹ Khâm hớn hở nói.
Nếu không phải vì vậy thì bà cũng đâu có gấp muốn chữa mắt cho con trai. Bà muốn cho nó một cuộc sống tốt nhất mà không phải tạm bợ như bây giờ.
Càng thấy được cái tốt thì không tránh khỏi mong cầu cái tốt hơn.
Con người chính là tham lam như vậy.
"Sắp tới có một bữa tiệc xã giao giữa cái phu nhân ở Đông Kinh, tôi muốn mang Nhạc Nhiên đi mở mang kiến thức. Anh dựa vào số đo của nó, chọn mấy bộ quần áo tốt đưa qua đó đi."
"Vâng thưa phu nhân."
...
Lúc trợ lý mang đồ tới, Trịnh Nhạc Nhiên đang nhảy nhót tót tót ở khắp nhà theo điệu nhạc.
Kể từ cái ngày cô bị Khâm Minh phát hiện thuộc tính tăng động, lại bị anh cấm quẩy sàn bar trong phòng thu âm, sau đó biết đến thứ âm nhạc như khiêu vũ thì căn nhà lớn lắm không gian trở thành những sân khấu nhỏ thuộc về cô. Mọi lúc mọi nơi cô đều có thể nhón mũi chân, nâng thân thể thon gầy của mình nhún nhảy theo điệu nhạc trong miệng. Cả căn nhà lạnh đều bị cô khuấy động đến nóng lên. Ngày nào bác Lưu cũng nở nụ cười như phật Di Lặc.
Còn người đàn ông nào đó... Ừm, anh có thể bá đạo độc tài cấm cô vào phòng thu âm cứ không thể cản cô nơi nơi được. Mà giống như muốn chọc anh, cũng thử được giới hạn của anh rồi, miễn anh ở phòng khách là cô sẽ như con ong, không ngưng vo ve lượn lờ xung quanh chỗ anh ngồi.
Thế nhưng vốn dĩ anh có thể trốn trong phòng đọc sách, anh lại cứ mang sách ra phòng khách ngồi nghe con ong đó vo ve vừa lật sách.
Lúc không có Trịnh Nhạc Nhiên bác Lưu đã từng nói với anh một câu.
"Có phải cậu chủ không cho mợ chủ nhảy trong phòng thu âm là vì không muốn bị mợ chủ vắng vẻ không."
Lúc đó Khâm Minh sững sốt đến ngẩn người, nhưng lại không thể thốt ra lời phản bác.
Thế là Khâm Minh rốt cuộc ý thức được không biết từ bao giờ, cái người nói sẽ mạnh ai nấy sống lúc đầu đã vô thức lưu ý đến cô vợ mới cưới của mình một cách không kiểm soát. Không chỉ vậy mà còn kiểm soát người ta đến mức độc tài bá đạo.
Cuối cùng là từ khi nào anh đã nãy sinh ý định không muốn cùng cô vợ tương kính như tân nữa? Khâm Minh không biết, anh dùng sự trầm mặc để từ chối trả lời, nhưng lại vô cùng thành thật tiếp tục mong muốn của thân thể.
"Mẹ tôi muốn mang Nhạc Nhiên đi xã giao?"
Khâm Minh ngược lại không có bất ngờ lắm. Ngay hồi đầu anh đã nhận ra mẹ mình khá thích cô vợ anh.
"Vâng thiếu gia."
Trợ lý gật đầu, đặt đống đồ trong tay xuống: "Phu nhân để tôi đưa đến đây ít lễ phục cùng phụ kiện để thiếu phu nhân sử dụng khi ra ngoài xã giao."
"Phu nhân còn nói thiếu phu nhân có quá ít đồ, thể loại cũng không đa dạng, kêu thiếu gia nhiều để ý chút."
Lời này vô cùng có ý ngấm ngầm nhắc nhở, nhưng Khâm Minh nghe xong cũng không khó chịu mà gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Trợ lý ngược lại thì rất kinh ngạc với thái độ của anh, nhưng hắn biết điều không có nhiều chuyện, chỉ ngẫm lại lát về nói với phu nhân.
"Được rồi anh để đó đi, lát tôi sẽ nói với Nhạc Nhiên."
Khâm Minh không có ý định để trợ lý gặp cô vợ, hạ lệnh đuổi khách.
Trợ lý vô cùng biết điều chào anh rồi rời đi. Trong lòng lại không quên nói, hình như anh ta đã thấy điều không nên thấy rồi. Cơ mà không nghĩ tới thiếu phu nhân nhìn đơn thuần an phận vậy mà còn có một mặt hoạt náo như thế.
"Ủa, anh ta đi rồi à?"
Trợ lý vừa đi Nhạc Nhiên đã ló đầu ra từ chỗ cầu thang. Trên người cô đã ăn mặc quần áo chỉnh tề, không còn cái dáng vẻ tùy tiện khi nhảy nhót lúc nãy nữa.
Thật ra Nhạc Nhiên cũng không có mặc đồ ngủ hai dây nhảy nhót trong nhà, chỉ là mặc quần đùi thoải mái thôi, dù sao ở đây vẫn còn một bác Lưu. Không nghĩ tới người đàn ông kia lại nhất quyết bắt cô đi thay đồ rồi mới được tiếp khách.
Kết quả cô thay xong khách cũng mất tiêu.
Chẳng qua Trịnh Nhạc Nhiên không có giận, cô lại nghĩ mình đã biết thêm được một bản tính của anh, biết rồi thì lần sau cô sẽ chú ý, không để anh nhắc nhở hay khó chịu. Chẳng qua cô có một điều thắc mắc...
"Sao anh biết lúc đó em đang mặc gì?"
Trịnh Nhạc Nhiên không quy không cũ ghé vào lưng ghế sofa, nghiêng đầu hỏi người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế. Cô phát hiện bất kể anh ngồi ở đâu sống lưng cũng thẳng tắp, anh không thấy mệt à.
Cơ mà cô rất thích nhìn anh.
Mẹ Khâm hớn hở nói.
Nếu không phải vì vậy thì bà cũng đâu có gấp muốn chữa mắt cho con trai. Bà muốn cho nó một cuộc sống tốt nhất mà không phải tạm bợ như bây giờ.
Càng thấy được cái tốt thì không tránh khỏi mong cầu cái tốt hơn.
Con người chính là tham lam như vậy.
"Sắp tới có một bữa tiệc xã giao giữa cái phu nhân ở Đông Kinh, tôi muốn mang Nhạc Nhiên đi mở mang kiến thức. Anh dựa vào số đo của nó, chọn mấy bộ quần áo tốt đưa qua đó đi."
"Vâng thưa phu nhân."
...
Lúc trợ lý mang đồ tới, Trịnh Nhạc Nhiên đang nhảy nhót tót tót ở khắp nhà theo điệu nhạc.
Kể từ cái ngày cô bị Khâm Minh phát hiện thuộc tính tăng động, lại bị anh cấm quẩy sàn bar trong phòng thu âm, sau đó biết đến thứ âm nhạc như khiêu vũ thì căn nhà lớn lắm không gian trở thành những sân khấu nhỏ thuộc về cô. Mọi lúc mọi nơi cô đều có thể nhón mũi chân, nâng thân thể thon gầy của mình nhún nhảy theo điệu nhạc trong miệng. Cả căn nhà lạnh đều bị cô khuấy động đến nóng lên. Ngày nào bác Lưu cũng nở nụ cười như phật Di Lặc.
Còn người đàn ông nào đó... Ừm, anh có thể bá đạo độc tài cấm cô vào phòng thu âm cứ không thể cản cô nơi nơi được. Mà giống như muốn chọc anh, cũng thử được giới hạn của anh rồi, miễn anh ở phòng khách là cô sẽ như con ong, không ngưng vo ve lượn lờ xung quanh chỗ anh ngồi.
Thế nhưng vốn dĩ anh có thể trốn trong phòng đọc sách, anh lại cứ mang sách ra phòng khách ngồi nghe con ong đó vo ve vừa lật sách.
Lúc không có Trịnh Nhạc Nhiên bác Lưu đã từng nói với anh một câu.
"Có phải cậu chủ không cho mợ chủ nhảy trong phòng thu âm là vì không muốn bị mợ chủ vắng vẻ không."
Lúc đó Khâm Minh sững sốt đến ngẩn người, nhưng lại không thể thốt ra lời phản bác.
Thế là Khâm Minh rốt cuộc ý thức được không biết từ bao giờ, cái người nói sẽ mạnh ai nấy sống lúc đầu đã vô thức lưu ý đến cô vợ mới cưới của mình một cách không kiểm soát. Không chỉ vậy mà còn kiểm soát người ta đến mức độc tài bá đạo.
Cuối cùng là từ khi nào anh đã nãy sinh ý định không muốn cùng cô vợ tương kính như tân nữa? Khâm Minh không biết, anh dùng sự trầm mặc để từ chối trả lời, nhưng lại vô cùng thành thật tiếp tục mong muốn của thân thể.
"Mẹ tôi muốn mang Nhạc Nhiên đi xã giao?"
Khâm Minh ngược lại không có bất ngờ lắm. Ngay hồi đầu anh đã nhận ra mẹ mình khá thích cô vợ anh.
"Vâng thiếu gia."
Trợ lý gật đầu, đặt đống đồ trong tay xuống: "Phu nhân để tôi đưa đến đây ít lễ phục cùng phụ kiện để thiếu phu nhân sử dụng khi ra ngoài xã giao."
"Phu nhân còn nói thiếu phu nhân có quá ít đồ, thể loại cũng không đa dạng, kêu thiếu gia nhiều để ý chút."
Lời này vô cùng có ý ngấm ngầm nhắc nhở, nhưng Khâm Minh nghe xong cũng không khó chịu mà gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Trợ lý ngược lại thì rất kinh ngạc với thái độ của anh, nhưng hắn biết điều không có nhiều chuyện, chỉ ngẫm lại lát về nói với phu nhân.
"Được rồi anh để đó đi, lát tôi sẽ nói với Nhạc Nhiên."
Khâm Minh không có ý định để trợ lý gặp cô vợ, hạ lệnh đuổi khách.
Trợ lý vô cùng biết điều chào anh rồi rời đi. Trong lòng lại không quên nói, hình như anh ta đã thấy điều không nên thấy rồi. Cơ mà không nghĩ tới thiếu phu nhân nhìn đơn thuần an phận vậy mà còn có một mặt hoạt náo như thế.
"Ủa, anh ta đi rồi à?"
Trợ lý vừa đi Nhạc Nhiên đã ló đầu ra từ chỗ cầu thang. Trên người cô đã ăn mặc quần áo chỉnh tề, không còn cái dáng vẻ tùy tiện khi nhảy nhót lúc nãy nữa.
Thật ra Nhạc Nhiên cũng không có mặc đồ ngủ hai dây nhảy nhót trong nhà, chỉ là mặc quần đùi thoải mái thôi, dù sao ở đây vẫn còn một bác Lưu. Không nghĩ tới người đàn ông kia lại nhất quyết bắt cô đi thay đồ rồi mới được tiếp khách.
Kết quả cô thay xong khách cũng mất tiêu.
Chẳng qua Trịnh Nhạc Nhiên không có giận, cô lại nghĩ mình đã biết thêm được một bản tính của anh, biết rồi thì lần sau cô sẽ chú ý, không để anh nhắc nhở hay khó chịu. Chẳng qua cô có một điều thắc mắc...
"Sao anh biết lúc đó em đang mặc gì?"
Trịnh Nhạc Nhiên không quy không cũ ghé vào lưng ghế sofa, nghiêng đầu hỏi người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế. Cô phát hiện bất kể anh ngồi ở đâu sống lưng cũng thẳng tắp, anh không thấy mệt à.
Cơ mà cô rất thích nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.