Chương 8: Chu Gia Vĩ bị sốt
Lê Phương Trúc
11/09/2023
Chiếc xe lướt vội trên đường đêm, Chu Gia Vĩ vẫn im lặng không nói một lời chỉ lặng lẽ phóng xe chở cô về nhà mình.
Lát sau, chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự rộng của Chu Gia Vĩ, Trình Yên Yên khẽ bước xuống xe, thái độ dè dặt.
Nhưng rồi chợt Trình Yên Yên nhận ra cơ thể của Chu Gia Vĩ ước đẫm, quần áo, tóc và cả người hắn đều ướt đẫm. Cô mới nhận ra, hóa ra hắn đội mưa tìm cô, trái tim cô chợt rung lên, dường như có một cảm giác gì đó cháy lên trong lòng.
Cô khẽ nhìn Chu Gia Vĩ, ánh mắt đã khác đi so với những ánh mắt mà cô từng dùng để nhìn hắn, Chu Gia Vĩ vẫn im lặng, lặng lẽ mở cửa cho cô rồi im lặng bước vào nhà.
"Hắn đang buồn vì mình trốn đi sao?", cô tự hỏi mình rồi khẽ bước vào nhà. Cô im lặng đi phía sao Chu Gia Vĩ, không dám nói lời nào.
Bất chợt Chu Gia Vĩ ngã quỵ xuống nền đất ngất lịm đi, cô hốt hoảng lay gọi hắn nhưng vô dụng.
Có lẽ những người bảo vệ trong nhà đã được Chu Gia Vĩ bắt đi tìm cô, cô giúp việc cũng đã bị đuổi việc vì bất cẩn làm bỏng tay cô.
Cô vừa lo lắng vừa cố hết sức kéo Chu Gia Vĩ vào trong, cô cảm nhận thấy cơ thể Chu Gia Vĩ đang rất nóng, hắn đã bị sốt.
Sau một hồi khó khăn, cuối cùng Trình Yên Yên cũng mang Chu Gia Vĩ lên được phòng mình, cô đưa tay sờ nhẹ lên trán hắn rồi giật mình rụt tay lai vì Chu Gia Vĩ quá nóng.
Một cô tiểu thư như cô thì biết chăm sóc người bệnh như thế nào kia chứ, cô vò đầu bức tóc nhớ lại những lần mình bị sốt thì mẹ cô hay làm gì.
Trình Yên Yên nhìn bộ quần áo ướt đẫm của Chu Gia Vĩ, "Nếu cứ mặc thế này thì hắn sẽ không hạ sốt được, nhưng..."
Làm sao cô có thể thay quần áo cho hắn, "Tuyệt đối không thể"
"Cứ mặc kệ hắn"
Cô bảo mình rồi bước ra khỏi phòng, nhưng dường như thâm tâm cô chẳng cho phép cô làm như vậy.
Lát sau Trình Yên Yên lại bước vào, vẻ mặt khó xử nhìn Chu Gia Vĩ nằm bất tỉnh trên đệm.
Hắn vì cứu cô mà ra nông nỗi thế này, làm sao cô có thể bỏ mặt hắn. Sao một hồi bức tóc suy nghĩ, đấu tranh tâm trí thì cuối cùng cô cũng quyết định là không thể bỏ mặc hắn như vậy được.
Cô đưa tay cởi áo Chu Gia Vĩ, bàn tay cô run rẩy đến mức chẳng thế nào mở được cái cúc áo, cô tự bảo bản thân "Dù sao thì cũng đã ăn nằm với hắn rồi, thay quần áo có là gì kia chứ"
Cô nói vậy rồi xiệt chặt tay mình, mắt nhắm mắt mở thay quần áo cho Chu Gia Vĩ.
Xong xuôi, cô vẫn không biết mình nên làm gì tiếp theo, lo lắng bước tới nước lui trong căn phòng rồi chợt đứng sững lại vì nhớ ra một chuyện gì đó "Chườm nóng, đúng rồi!"
Trình Yên Yên nhanh chóng bước ra khỏi phòng, điệu bộ lo lắng và gấp rút.
Lát sau, cô khệ nệ bưng vào một chậu nước ấm với chiếc khăn trắng. Trình Yên Yên vẻ mặt khó nhọc đặt chậu nước lên bàn rồi khẽ đưa tay cầm lấy chiếc khăn vắt ráo nước. Trình Yên Yên nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lên trán Chu Gia Vĩ, rồi đưa mắt nhìn hắn.
Trái tim cô chợt rung lên từng hồi bởi gương mặt ấy, một gương mặt thanh tú mà sắc lạnh, một nét đẹp khiến cô mê mẩn "Hóa ra lúc hắn ngủ lại đẹp đến vậy"
Cô đưa tay lấy chiếc khăn xuống rồi lại nhúng nước vắt kĩ đặt lên.
Đây là lần đầu tiên cô tiểu thư nhà họ Trình chăm sóc cho người khác. Từ trước đến nay Trình Yên Yên cô biết gì ngoài ngang ngạnh và bướng bỉnh, kẻ mà cô đã ghét thì cả đời cô cũng không để mắt đến.
Đến nay, Trình Yên Yên cô lại tận tâm chăm sóc cho một tên thiếu gia mà mình bị ép gả, một tên máu lạnh vô tình mà đáng ra cô rất căm hận hắn.
Cô ngồi lặng bên cạnh Chu Gia Vĩ mắt nhìn đâu đó xa xăm ngoài bầu trời phía sau ô cửa sổ. Cô nghĩ về cuộc đời mình sau này, chẳng lẽ cô phải chấp nhận sống mãi ở đây sao? Có một sự thật là Trình Yên Yên không thể không chấp nhận, liệu còn có nơi nào để cô có thể quay trở về?
Mãi suy nghĩ và trầm tư, Trình Yên Yên ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cô ngủ gật ngay cạnh giường Chu Gia Vĩ đang nằm.
...
Chu Gia Vĩ từ từ mở mắt, cảm giác chóng mặt làm xoay cuồng đầu óc hắn, hắn đưa tay sờ nhẹ lên trán mình thì chợt chạm phải chiếc khăn mà khi nãy Trình Yên Yên quên lấy xuống. Hắn bất ngờ quay sang thì nhìn thấy Trình Yên Yên đang ngủ cạnh giường mình, chậu nước ấm đã nguội lạnh vẫn nằm trên cái bàn gần đó.
Chu Gia Vĩ từ từ ngồi dậy, đặt nhẹ chiếc khăn vào chậu nước rồi nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, hắn bất ngờ nhìn sang Trình Yên Yên. Chu Gia Vĩ không thể nào tin được rằng Trình Yên Yên đã thay quần áo cho hắn, còn chăm sóc cho hắn tận tình thế này.
Gió thổi nhẹ vào căn phòng nhỏ làm bay nhẹ tóc Trình Yên Yên để lộ ra khuôn mặt thon gọn ưa nhìn của cô. Chu Gia Vĩ nhìn cô, một ánh mắt xuyến xao mà thân thương, lòng hắn rộn lên một thứ cảm giác kì lạ mà hắn không lý giải được.
Hai trái tim ấy đã hòa nhịp. Nhưng chẳng một ai trong hai người nhận ra là mình đã thích đối phương, họ vẫn còn cố chấp với cái tôi của bản thân.
.....
Nhưng không sao, tui là tác giả mà :))))), thể nào rồi hai người cũng phải hốt nhau :)))_ Like, cmt đi tui cho họ hốt nhau sớm nhaaaa :3
Lát sau, chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự rộng của Chu Gia Vĩ, Trình Yên Yên khẽ bước xuống xe, thái độ dè dặt.
Nhưng rồi chợt Trình Yên Yên nhận ra cơ thể của Chu Gia Vĩ ước đẫm, quần áo, tóc và cả người hắn đều ướt đẫm. Cô mới nhận ra, hóa ra hắn đội mưa tìm cô, trái tim cô chợt rung lên, dường như có một cảm giác gì đó cháy lên trong lòng.
Cô khẽ nhìn Chu Gia Vĩ, ánh mắt đã khác đi so với những ánh mắt mà cô từng dùng để nhìn hắn, Chu Gia Vĩ vẫn im lặng, lặng lẽ mở cửa cho cô rồi im lặng bước vào nhà.
"Hắn đang buồn vì mình trốn đi sao?", cô tự hỏi mình rồi khẽ bước vào nhà. Cô im lặng đi phía sao Chu Gia Vĩ, không dám nói lời nào.
Bất chợt Chu Gia Vĩ ngã quỵ xuống nền đất ngất lịm đi, cô hốt hoảng lay gọi hắn nhưng vô dụng.
Có lẽ những người bảo vệ trong nhà đã được Chu Gia Vĩ bắt đi tìm cô, cô giúp việc cũng đã bị đuổi việc vì bất cẩn làm bỏng tay cô.
Cô vừa lo lắng vừa cố hết sức kéo Chu Gia Vĩ vào trong, cô cảm nhận thấy cơ thể Chu Gia Vĩ đang rất nóng, hắn đã bị sốt.
Sau một hồi khó khăn, cuối cùng Trình Yên Yên cũng mang Chu Gia Vĩ lên được phòng mình, cô đưa tay sờ nhẹ lên trán hắn rồi giật mình rụt tay lai vì Chu Gia Vĩ quá nóng.
Một cô tiểu thư như cô thì biết chăm sóc người bệnh như thế nào kia chứ, cô vò đầu bức tóc nhớ lại những lần mình bị sốt thì mẹ cô hay làm gì.
Trình Yên Yên nhìn bộ quần áo ướt đẫm của Chu Gia Vĩ, "Nếu cứ mặc thế này thì hắn sẽ không hạ sốt được, nhưng..."
Làm sao cô có thể thay quần áo cho hắn, "Tuyệt đối không thể"
"Cứ mặc kệ hắn"
Cô bảo mình rồi bước ra khỏi phòng, nhưng dường như thâm tâm cô chẳng cho phép cô làm như vậy.
Lát sau Trình Yên Yên lại bước vào, vẻ mặt khó xử nhìn Chu Gia Vĩ nằm bất tỉnh trên đệm.
Hắn vì cứu cô mà ra nông nỗi thế này, làm sao cô có thể bỏ mặt hắn. Sao một hồi bức tóc suy nghĩ, đấu tranh tâm trí thì cuối cùng cô cũng quyết định là không thể bỏ mặc hắn như vậy được.
Cô đưa tay cởi áo Chu Gia Vĩ, bàn tay cô run rẩy đến mức chẳng thế nào mở được cái cúc áo, cô tự bảo bản thân "Dù sao thì cũng đã ăn nằm với hắn rồi, thay quần áo có là gì kia chứ"
Cô nói vậy rồi xiệt chặt tay mình, mắt nhắm mắt mở thay quần áo cho Chu Gia Vĩ.
Xong xuôi, cô vẫn không biết mình nên làm gì tiếp theo, lo lắng bước tới nước lui trong căn phòng rồi chợt đứng sững lại vì nhớ ra một chuyện gì đó "Chườm nóng, đúng rồi!"
Trình Yên Yên nhanh chóng bước ra khỏi phòng, điệu bộ lo lắng và gấp rút.
Lát sau, cô khệ nệ bưng vào một chậu nước ấm với chiếc khăn trắng. Trình Yên Yên vẻ mặt khó nhọc đặt chậu nước lên bàn rồi khẽ đưa tay cầm lấy chiếc khăn vắt ráo nước. Trình Yên Yên nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lên trán Chu Gia Vĩ, rồi đưa mắt nhìn hắn.
Trái tim cô chợt rung lên từng hồi bởi gương mặt ấy, một gương mặt thanh tú mà sắc lạnh, một nét đẹp khiến cô mê mẩn "Hóa ra lúc hắn ngủ lại đẹp đến vậy"
Cô đưa tay lấy chiếc khăn xuống rồi lại nhúng nước vắt kĩ đặt lên.
Đây là lần đầu tiên cô tiểu thư nhà họ Trình chăm sóc cho người khác. Từ trước đến nay Trình Yên Yên cô biết gì ngoài ngang ngạnh và bướng bỉnh, kẻ mà cô đã ghét thì cả đời cô cũng không để mắt đến.
Đến nay, Trình Yên Yên cô lại tận tâm chăm sóc cho một tên thiếu gia mà mình bị ép gả, một tên máu lạnh vô tình mà đáng ra cô rất căm hận hắn.
Cô ngồi lặng bên cạnh Chu Gia Vĩ mắt nhìn đâu đó xa xăm ngoài bầu trời phía sau ô cửa sổ. Cô nghĩ về cuộc đời mình sau này, chẳng lẽ cô phải chấp nhận sống mãi ở đây sao? Có một sự thật là Trình Yên Yên không thể không chấp nhận, liệu còn có nơi nào để cô có thể quay trở về?
Mãi suy nghĩ và trầm tư, Trình Yên Yên ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cô ngủ gật ngay cạnh giường Chu Gia Vĩ đang nằm.
...
Chu Gia Vĩ từ từ mở mắt, cảm giác chóng mặt làm xoay cuồng đầu óc hắn, hắn đưa tay sờ nhẹ lên trán mình thì chợt chạm phải chiếc khăn mà khi nãy Trình Yên Yên quên lấy xuống. Hắn bất ngờ quay sang thì nhìn thấy Trình Yên Yên đang ngủ cạnh giường mình, chậu nước ấm đã nguội lạnh vẫn nằm trên cái bàn gần đó.
Chu Gia Vĩ từ từ ngồi dậy, đặt nhẹ chiếc khăn vào chậu nước rồi nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, hắn bất ngờ nhìn sang Trình Yên Yên. Chu Gia Vĩ không thể nào tin được rằng Trình Yên Yên đã thay quần áo cho hắn, còn chăm sóc cho hắn tận tình thế này.
Gió thổi nhẹ vào căn phòng nhỏ làm bay nhẹ tóc Trình Yên Yên để lộ ra khuôn mặt thon gọn ưa nhìn của cô. Chu Gia Vĩ nhìn cô, một ánh mắt xuyến xao mà thân thương, lòng hắn rộn lên một thứ cảm giác kì lạ mà hắn không lý giải được.
Hai trái tim ấy đã hòa nhịp. Nhưng chẳng một ai trong hai người nhận ra là mình đã thích đối phương, họ vẫn còn cố chấp với cái tôi của bản thân.
.....
Nhưng không sao, tui là tác giả mà :))))), thể nào rồi hai người cũng phải hốt nhau :)))_ Like, cmt đi tui cho họ hốt nhau sớm nhaaaa :3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.