Chương 15: Dù thế nào tôi vẫn yêu em!
Lê Phương Trúc
11/09/2023
Trình Yên Yên bước xuống xe, khẽ bước vào nhà khuôn mặt vẫn còn đẫm những nước mắt. Cô cố làm ra vẻ mình vô cảm trước những giọt nước mắt của ba mẹ nhưng thật ra lòng cô đau đớn đến tận cùng.
Cô bước vào phòng, ngồi lặng xuống bàn khẽ đưa tay lau dòng nước mắt đang trải dài trên má. Bây giờ cô đã là phu nhân của Chu gia, theo lẽ mà nói bây giờ cô đã không còn quan hệ gì với Trình gia nữa. Thế nên người đời vẫn hay nói "con gái là con người". Ai biết rằng cô thậm chí chưa từng trải qua bất kì một nghi lễ cưới gả gì mà đã làm dâu Chu gia.
Chu gia khẽ bước vào phòng, đặt tay lên vai cô, rồi khẽ ngồi xuống cạnh bên cô, bảo nhẹ:
- Phu nhân của tôi không được buồn!
Trình Yên Yên giương mắt nhìn Chu Gia Vĩ, hắn bây giờ là chỗ dựa duy nhất của cô. Chu gia này bây giờ là nơi duy nhất cô có thể quay về.
Chợt tiếng chuông điện thoại của Chu Gia Vĩ reo lên liên hồi.
- Alo con nghe đây!
"Ba sắp về đến nhà rồi đấy nhé!"
- Sao ba không nói con ra rước?
"Được rồi, ba bắt Taxi về được, 5 phút nữa đến rồi!"
- Dạ!
Bên kia đầu dây đã tắt máy. Trình Yên Yên nhìn Chu Gia Vĩ bằng một ánh mắt bất ngờ và hơi lo lắng, hỏi khẽ:
- Có chuyện gì sao?
- Ba tôi về!
Trình Yên Yên đã lo lắng đến hoảng loạn lên, cô sẽ đối mặt thế nào với Chu Gia Vĩ. Liệu ba của Chu Gia Vĩ sẽ chấp nhận một cô con dâu không cưới không gả và không có cả giấy đăng ký kết hôn.
Chu Gia Vĩ nhìn nét mặt lo lắng hoảng loạn của cô, khẽ cười rồi bảo:
- Không sao, tôi sẽ nói với ba!
Lát sau, tiếng chuông cửa reo inh ỏi, Chu Gia Vĩ bước vội ra ngoài mở cửa. Trình Yên Yên cố lục trong tủ quần áo của mình một bộ đồ vừa mắt để có thể làm đẹp lòng ba Chu Gia Vĩ.
Thay vội xong bộ quần áo, cô khẽ bước xuống cầu thang trái tim đập lên loạn xạ.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế bằng một ánh mắt kì lạ rồi quay sang hỏi Chu Gia Vĩ.
- Đây là bạn gái con sao?
Chu Gia Vĩ khẽ nắm lấy tay cô kéo nhẹ cô ngồi xuống cạnh bên mình, rồi đáp:
- Đây là Trình Yên Yên, tiểu thư của Trình gia và là phu nhân của con!
- Trình gia sao?
Người đàn ông khẽ đưa tay lên mặt suy tư một lát rồi nhìn cô bằng một ánh mắt không hài lòng nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Trình Yên Yên thừa biết vì sao ông ấy lại nhìn cô như vậy. Đơn giản là vì cô là tiểu thư của Trình gia, một tập đoàn đã lâm vào nợ nần mà phá sản.
Người đàn ông phớt lờ cô, chỉ mãi hỏi chuyện với Chu Gia Vĩ. Trình Yên Yên nhận ra sự xuất hiện của mình ở đây là dư thừa, cô khẽ đứng dậy cúi chào người đàn ông rồi nói:
- Con xin phép lên phòng trước!
Người đàn ông vẫn im lặng không một lời đáp nào với cô, chỉ khẽ liếc nhìn cô bằng một ánh mắt khinh bỉ rồi lại tiếp tục quay sang nói chuyện với Chu Gia Vĩ.
Cô bước vào phòng mình khẽ ngồi xuống ghế nhìn xa xăm đâu đó ra khung cửa sổ, gió nhẹ rít qua mái tóc óng ả của cô làm nó phất phơ trong gió.
Trình Yên Yên biết rằng cô dù gì đi chăng nữa thì vẫn là con gái Trình gia. Mà cái tin tập đoàn nhà cô phá sản làm sao có thể không đến tay ba Chu Gia Vĩ khi mà ba cô thiếu nợ ba hắn một món nợ chọc trời, cũng vì thế mà cô mới bị gả về đây.
Trình Yên Yên nhận ra sự khinh bỉ trong ánh mắt của người đàn ông ấy. Cũng đúng, Chủ tịch của một tập đoàn giàu có nhất nhì thành phố làm sao có thể có một cái nhìn tốt với một cô tiểu thư của một tập đoàn đã phá sản từ lâu.
Ba Chu Gia Vĩ đã không chấp nhận cô, vậy thì làm thế nào mà cô và Chu Gia Vĩ có thể có cơ hội kết hôn với nhau. Sau này cô sẽ làm gì ở Chu gia, là một kẻ ở chăng?
Lòng cô đầy rẫy những suy nghĩ mông lung lơ lửng, cô khẽ đưa tay lên trán mình, bóp nhẹ hai bên thái dương mong mỏi tìm được một cánh giải quyết tốt cho câu chuyện của mình.
Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa nhẹ, cô khẽ thở ra một hơi rồi bước ra mở cửa. Chu Gia Vĩ khẽ bước vào phòng, hắn đã nhận ra ánh mắt của ba mình dành cho Trình Yên Yên. Hắn cũng nhận ra nét buồn trên khuôn mặt của cô.
Chu Gia Vĩ khẽ kéo cô đến gần mình, vòng nhẹ tay qua eo cô khẽ đưa môi mình chạm nhẹ môi cô rồi đẩy cô nằm ngửa ra nệm.
Hắn ghì chặt môi mình lên môi cô, hôn mạnh. Sau một hồi hôn nồng thắm, Chu Gia Vĩ khẽ nhấc môi mình lên, đưa tay sờ nhẹ lên tóc Trình Yên Yên, nói khẽ:
- Đừng lo, dù thế nào tôi vẫn yêu em!
Trình Yên Yên nhìn Chu Gia Vĩ, cô đã không thể kìm lại cảm xúc của mình khi nhìn vào ánh mắt đẹp tựa ngân châu ấy. Trình Yên Yên khẽ nhấc người mình lên, đưa môi mình lên môi Chu Gia Vĩ.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn Chu Gia Vĩ, cô đã yêu hắn thật sự đậm sâu, cô đã trao cả trái tim mình cho Chu Gia Vĩ.
...Nhưng cuộc đời ai dám chắc đẹp tựa chiêm bao...?!!!
Cô bước vào phòng, ngồi lặng xuống bàn khẽ đưa tay lau dòng nước mắt đang trải dài trên má. Bây giờ cô đã là phu nhân của Chu gia, theo lẽ mà nói bây giờ cô đã không còn quan hệ gì với Trình gia nữa. Thế nên người đời vẫn hay nói "con gái là con người". Ai biết rằng cô thậm chí chưa từng trải qua bất kì một nghi lễ cưới gả gì mà đã làm dâu Chu gia.
Chu gia khẽ bước vào phòng, đặt tay lên vai cô, rồi khẽ ngồi xuống cạnh bên cô, bảo nhẹ:
- Phu nhân của tôi không được buồn!
Trình Yên Yên giương mắt nhìn Chu Gia Vĩ, hắn bây giờ là chỗ dựa duy nhất của cô. Chu gia này bây giờ là nơi duy nhất cô có thể quay về.
Chợt tiếng chuông điện thoại của Chu Gia Vĩ reo lên liên hồi.
- Alo con nghe đây!
"Ba sắp về đến nhà rồi đấy nhé!"
- Sao ba không nói con ra rước?
"Được rồi, ba bắt Taxi về được, 5 phút nữa đến rồi!"
- Dạ!
Bên kia đầu dây đã tắt máy. Trình Yên Yên nhìn Chu Gia Vĩ bằng một ánh mắt bất ngờ và hơi lo lắng, hỏi khẽ:
- Có chuyện gì sao?
- Ba tôi về!
Trình Yên Yên đã lo lắng đến hoảng loạn lên, cô sẽ đối mặt thế nào với Chu Gia Vĩ. Liệu ba của Chu Gia Vĩ sẽ chấp nhận một cô con dâu không cưới không gả và không có cả giấy đăng ký kết hôn.
Chu Gia Vĩ nhìn nét mặt lo lắng hoảng loạn của cô, khẽ cười rồi bảo:
- Không sao, tôi sẽ nói với ba!
Lát sau, tiếng chuông cửa reo inh ỏi, Chu Gia Vĩ bước vội ra ngoài mở cửa. Trình Yên Yên cố lục trong tủ quần áo của mình một bộ đồ vừa mắt để có thể làm đẹp lòng ba Chu Gia Vĩ.
Thay vội xong bộ quần áo, cô khẽ bước xuống cầu thang trái tim đập lên loạn xạ.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế bằng một ánh mắt kì lạ rồi quay sang hỏi Chu Gia Vĩ.
- Đây là bạn gái con sao?
Chu Gia Vĩ khẽ nắm lấy tay cô kéo nhẹ cô ngồi xuống cạnh bên mình, rồi đáp:
- Đây là Trình Yên Yên, tiểu thư của Trình gia và là phu nhân của con!
- Trình gia sao?
Người đàn ông khẽ đưa tay lên mặt suy tư một lát rồi nhìn cô bằng một ánh mắt không hài lòng nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Trình Yên Yên thừa biết vì sao ông ấy lại nhìn cô như vậy. Đơn giản là vì cô là tiểu thư của Trình gia, một tập đoàn đã lâm vào nợ nần mà phá sản.
Người đàn ông phớt lờ cô, chỉ mãi hỏi chuyện với Chu Gia Vĩ. Trình Yên Yên nhận ra sự xuất hiện của mình ở đây là dư thừa, cô khẽ đứng dậy cúi chào người đàn ông rồi nói:
- Con xin phép lên phòng trước!
Người đàn ông vẫn im lặng không một lời đáp nào với cô, chỉ khẽ liếc nhìn cô bằng một ánh mắt khinh bỉ rồi lại tiếp tục quay sang nói chuyện với Chu Gia Vĩ.
Cô bước vào phòng mình khẽ ngồi xuống ghế nhìn xa xăm đâu đó ra khung cửa sổ, gió nhẹ rít qua mái tóc óng ả của cô làm nó phất phơ trong gió.
Trình Yên Yên biết rằng cô dù gì đi chăng nữa thì vẫn là con gái Trình gia. Mà cái tin tập đoàn nhà cô phá sản làm sao có thể không đến tay ba Chu Gia Vĩ khi mà ba cô thiếu nợ ba hắn một món nợ chọc trời, cũng vì thế mà cô mới bị gả về đây.
Trình Yên Yên nhận ra sự khinh bỉ trong ánh mắt của người đàn ông ấy. Cũng đúng, Chủ tịch của một tập đoàn giàu có nhất nhì thành phố làm sao có thể có một cái nhìn tốt với một cô tiểu thư của một tập đoàn đã phá sản từ lâu.
Ba Chu Gia Vĩ đã không chấp nhận cô, vậy thì làm thế nào mà cô và Chu Gia Vĩ có thể có cơ hội kết hôn với nhau. Sau này cô sẽ làm gì ở Chu gia, là một kẻ ở chăng?
Lòng cô đầy rẫy những suy nghĩ mông lung lơ lửng, cô khẽ đưa tay lên trán mình, bóp nhẹ hai bên thái dương mong mỏi tìm được một cánh giải quyết tốt cho câu chuyện của mình.
Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa nhẹ, cô khẽ thở ra một hơi rồi bước ra mở cửa. Chu Gia Vĩ khẽ bước vào phòng, hắn đã nhận ra ánh mắt của ba mình dành cho Trình Yên Yên. Hắn cũng nhận ra nét buồn trên khuôn mặt của cô.
Chu Gia Vĩ khẽ kéo cô đến gần mình, vòng nhẹ tay qua eo cô khẽ đưa môi mình chạm nhẹ môi cô rồi đẩy cô nằm ngửa ra nệm.
Hắn ghì chặt môi mình lên môi cô, hôn mạnh. Sau một hồi hôn nồng thắm, Chu Gia Vĩ khẽ nhấc môi mình lên, đưa tay sờ nhẹ lên tóc Trình Yên Yên, nói khẽ:
- Đừng lo, dù thế nào tôi vẫn yêu em!
Trình Yên Yên nhìn Chu Gia Vĩ, cô đã không thể kìm lại cảm xúc của mình khi nhìn vào ánh mắt đẹp tựa ngân châu ấy. Trình Yên Yên khẽ nhấc người mình lên, đưa môi mình lên môi Chu Gia Vĩ.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn Chu Gia Vĩ, cô đã yêu hắn thật sự đậm sâu, cô đã trao cả trái tim mình cho Chu Gia Vĩ.
...Nhưng cuộc đời ai dám chắc đẹp tựa chiêm bao...?!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.