Chương 1: Gán Nợ
Lê Phương Trúc
11/09/2023
Con không gả đâu!
Trong căn phòng nhỏ của mình Trình Yên Yên tiểu thư của một tập đoàn lớn đã lâm vào nợ nần dẫn đến phá sản, bị cha ép gả cho chủ tịch một tập đoàn lớn để gán nợ đang cố chống đối lại quyết định của ba mình.
Người đàn ông râu lổm chồm trên cằm cùng sắc mặt tiều tụy vì nhiều tháng liền đau đâu nhức óc với mớ nợ chồng chất đến tận mây đưa tay đập mạnh xuống bàn lớn tiếng quát:
- Không gả cũng phải gả, bên đó sẽ đến đón con ngay thôi!
Tiếng cửa đóng sầm lại người đàn ông bỏ đi mất.
Vị tiểu thư hống hách ngang ngược ngày nào giờ lâm vào nghịch cảnh cũng không thể bỏ tính cách ấy, quyết phá việc cưới gả gán nợ này cho đến cùng. Trình Yên Yên trước giờ vẫn được ba mẹ chiều chuộng đến cùng, muốn gì được đấy nên tính cách ương ngạnh cứng đầu, không bao giờ chịu khuất phục trước sự ép buộc của bất kì ai.
Bên dưới nhà tiếng chuông cửa reo từng hồi cùng tiếng người chạy vội ra mở cửa. Trình Yên Yên nghe đã biết là người của tập đoàn nhà họ Chu đến đón cô đi. Cô quyết định làm mọi cách để bên đó phải hoảng sợ trả mình về.
Trình Yên Yên dùng hết vốn liếng về trang điểm cho mình cố hóa bản thân thành một vị tiểu thư dị hợm, tô son đậm lên môi, đánh hồng má thật đậm, vẽ mi mắt dài đến tận thái dương.
Một người đàn ông tuổi đã cao ăn mặc sang trọng, giày đen bóng nhoáng bước vào phòng cô, kính cẩn nói:
- Mời tiểu thư đi theo tôi!
Cô im lặng không đáp làm ra vẻ bản thân không hề có ý không đồng ý việc này bước theo người đàn ông.
Chiếc xe hơi sang trọng nhanh chóng phóng đi, tất cả không giống một nghi lễ cưới gả gì cả mà nói cho đúng hơn là bắt người.
Người đàn ông đưa cô đến trước một căn phòng rộng rãi, đưa tay gõ cửa. Bên trong tiếng người nói vọng ra:
- Ai?
Người đàn ông kính cẩn nói:
- Thiếu gia, đã đưa cô ta đến.
Lát sau, bên trong đó tiếng người đáp lạnh ra:
- Được, ông có thể đi rồi.
Người đàn ông nói khẽ với cô rồi bỏ đi mất:
- Vào đi!
Trình Yên Yên chuẩn bị sẵn sàng để làm xấu hình tượng trước tên thiếu gia kia bước vào cố
giẫm chân thật mạnh lên sàn để tạo ra âm thanh lộp cộp.
Một người đàn ông ăn mặc cực kì sang trọng, tóc chảy gọn gàng, thẳng mượt, mặc một bộ đồ sơ mi đen bóng không có lấy một nếp nhăn, dáng người quyền quý ngồi chễnh chệ trên ghế quay lưng ra ngoài im lặng không nói gì.
Cô lớn giọng gọi hắn ta, cố làm ra vẻ không chút nết na nhu mì:
- Thiếu gia!
Người đàn ông từ từ xoay ghế lại. Một gương mặt phi phàm va vào mặt Yên Yên làm cô mê hồn, đôi mắt hắn đẹp đến hút hồn người đối diện, một dáng người tuyệt thế không có dù chỉ một khuyết điểm. Thế nhưng cô vẫn một mực phá hình tượng của mình.
Chu Gia Vĩ – giám đốc một tập đoàn lớn nhìn thấy nét trang điểm của cô đã nhận ra điều gì đó, cười khẩy rồi bước khỏi ghế.
Hắn từ từ bước đến gần cô đẩy cô vào tường một tay chặng lại một tay đưa lên môi cô, quệt một nét son đưa lên ngửi, nói:
- Cô nghĩ làm như vậy tôi sẽ trả cô về sao? Nói đi, cô muốn làm gì gán nợ ba cô đây?
Cô giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt hơi bất ngờ, hỏi:
- Không phải tôi được gả đến đây sao?
Chu Gia Vĩ cười lớn, nói:
- Chẳng phải cô trang điểm ra thế này để trốn tránh cuộc hôn nhân này sao?
Cậu ta nói rồi chợt kéo cô lại gần mình, cô vùng vẫy thoát ra, hét:
- Chu thiếu gia! Anh làm gì vậy?
Hắn cười khẩy không nói không rằng đưa miệng mình lại gần tai cô, thỏ thẻ:
- Cô nghĩ sao về việc làm người ở cho tôi?
Trình Yên Yên đưa mắt nhìn hắn đầy tức giận, nói:
- Các người đúng là nói một đằng làm một nẻo!
Gia Vĩ im lặng, miệng cười khẩy, bất chợt áp cô vào tường đưa mặt mình lại gần sát mặt cô đến mức tưởng chừng như đã chạm nhau, nói:
- Hóa ra Trình tiểu thư lại thích làm vợ tôi đến vậy!
Yên Yên sợ hãi trước sự gần gũi ấy vội đẩy mạnh hắn ra, bỏ chạy. Hắn ta không nói gì cũng không đuổi theo, bình thản ngồi xuống ghế. Lát sau, Yên Yên bị hai tên bảo vệ bắt kéo vào phòng, cô vùng vẫy hét:
- Thả tôi ra!
Chu Gia Vĩ miệng nở nụ cười nham hiểm, nói:
- Hai người làm vậy sẽ đau Trình tiểu thư đấy!
Hắn nói rồi bước lại gần chỗ cô, ngồi xuống đưa tay nâng cằm cô lên, nói:
- Trình tiểu thư à, cô nên ngoan ngoãn một chút có thể tôi sẽ nhẹ nhàng với cô một chút đấy.
Nói xong hắn đứng dậy, nhấc máy gọi cho ai đó, lạnh giọng bảo:
- Cô vào mang Trình tiểu thư đi tắm rửa sạch sẽ rồi trang điểm lại cho tôi nhé!
Dứt lời hắn đặt máy xuống, cô nhìn hắn, nói:
- Anh định làm gì tôi!
Gia Vĩ ngồi xuống ghế, cười khẩy nói:
- Rồi cô sẽ biết thôi!
Trình Yên Yên đôi mắt đầy tức giận nhưng hơi đỏ vì sợ hãi, bởi từ bé cô vẫn được nuông chiều, chưa bao giờ bị người khác ngược đãi thế này. Mặc dù rất tức giận nhưng cô vẫn im lặng không nói gì vì cô biết cái tên thối tha này chắc chắn sẽ không thả cô ra.
Trong căn phòng nhỏ của mình Trình Yên Yên tiểu thư của một tập đoàn lớn đã lâm vào nợ nần dẫn đến phá sản, bị cha ép gả cho chủ tịch một tập đoàn lớn để gán nợ đang cố chống đối lại quyết định của ba mình.
Người đàn ông râu lổm chồm trên cằm cùng sắc mặt tiều tụy vì nhiều tháng liền đau đâu nhức óc với mớ nợ chồng chất đến tận mây đưa tay đập mạnh xuống bàn lớn tiếng quát:
- Không gả cũng phải gả, bên đó sẽ đến đón con ngay thôi!
Tiếng cửa đóng sầm lại người đàn ông bỏ đi mất.
Vị tiểu thư hống hách ngang ngược ngày nào giờ lâm vào nghịch cảnh cũng không thể bỏ tính cách ấy, quyết phá việc cưới gả gán nợ này cho đến cùng. Trình Yên Yên trước giờ vẫn được ba mẹ chiều chuộng đến cùng, muốn gì được đấy nên tính cách ương ngạnh cứng đầu, không bao giờ chịu khuất phục trước sự ép buộc của bất kì ai.
Bên dưới nhà tiếng chuông cửa reo từng hồi cùng tiếng người chạy vội ra mở cửa. Trình Yên Yên nghe đã biết là người của tập đoàn nhà họ Chu đến đón cô đi. Cô quyết định làm mọi cách để bên đó phải hoảng sợ trả mình về.
Trình Yên Yên dùng hết vốn liếng về trang điểm cho mình cố hóa bản thân thành một vị tiểu thư dị hợm, tô son đậm lên môi, đánh hồng má thật đậm, vẽ mi mắt dài đến tận thái dương.
Một người đàn ông tuổi đã cao ăn mặc sang trọng, giày đen bóng nhoáng bước vào phòng cô, kính cẩn nói:
- Mời tiểu thư đi theo tôi!
Cô im lặng không đáp làm ra vẻ bản thân không hề có ý không đồng ý việc này bước theo người đàn ông.
Chiếc xe hơi sang trọng nhanh chóng phóng đi, tất cả không giống một nghi lễ cưới gả gì cả mà nói cho đúng hơn là bắt người.
Người đàn ông đưa cô đến trước một căn phòng rộng rãi, đưa tay gõ cửa. Bên trong tiếng người nói vọng ra:
- Ai?
Người đàn ông kính cẩn nói:
- Thiếu gia, đã đưa cô ta đến.
Lát sau, bên trong đó tiếng người đáp lạnh ra:
- Được, ông có thể đi rồi.
Người đàn ông nói khẽ với cô rồi bỏ đi mất:
- Vào đi!
Trình Yên Yên chuẩn bị sẵn sàng để làm xấu hình tượng trước tên thiếu gia kia bước vào cố
giẫm chân thật mạnh lên sàn để tạo ra âm thanh lộp cộp.
Một người đàn ông ăn mặc cực kì sang trọng, tóc chảy gọn gàng, thẳng mượt, mặc một bộ đồ sơ mi đen bóng không có lấy một nếp nhăn, dáng người quyền quý ngồi chễnh chệ trên ghế quay lưng ra ngoài im lặng không nói gì.
Cô lớn giọng gọi hắn ta, cố làm ra vẻ không chút nết na nhu mì:
- Thiếu gia!
Người đàn ông từ từ xoay ghế lại. Một gương mặt phi phàm va vào mặt Yên Yên làm cô mê hồn, đôi mắt hắn đẹp đến hút hồn người đối diện, một dáng người tuyệt thế không có dù chỉ một khuyết điểm. Thế nhưng cô vẫn một mực phá hình tượng của mình.
Chu Gia Vĩ – giám đốc một tập đoàn lớn nhìn thấy nét trang điểm của cô đã nhận ra điều gì đó, cười khẩy rồi bước khỏi ghế.
Hắn từ từ bước đến gần cô đẩy cô vào tường một tay chặng lại một tay đưa lên môi cô, quệt một nét son đưa lên ngửi, nói:
- Cô nghĩ làm như vậy tôi sẽ trả cô về sao? Nói đi, cô muốn làm gì gán nợ ba cô đây?
Cô giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt hơi bất ngờ, hỏi:
- Không phải tôi được gả đến đây sao?
Chu Gia Vĩ cười lớn, nói:
- Chẳng phải cô trang điểm ra thế này để trốn tránh cuộc hôn nhân này sao?
Cậu ta nói rồi chợt kéo cô lại gần mình, cô vùng vẫy thoát ra, hét:
- Chu thiếu gia! Anh làm gì vậy?
Hắn cười khẩy không nói không rằng đưa miệng mình lại gần tai cô, thỏ thẻ:
- Cô nghĩ sao về việc làm người ở cho tôi?
Trình Yên Yên đưa mắt nhìn hắn đầy tức giận, nói:
- Các người đúng là nói một đằng làm một nẻo!
Gia Vĩ im lặng, miệng cười khẩy, bất chợt áp cô vào tường đưa mặt mình lại gần sát mặt cô đến mức tưởng chừng như đã chạm nhau, nói:
- Hóa ra Trình tiểu thư lại thích làm vợ tôi đến vậy!
Yên Yên sợ hãi trước sự gần gũi ấy vội đẩy mạnh hắn ra, bỏ chạy. Hắn ta không nói gì cũng không đuổi theo, bình thản ngồi xuống ghế. Lát sau, Yên Yên bị hai tên bảo vệ bắt kéo vào phòng, cô vùng vẫy hét:
- Thả tôi ra!
Chu Gia Vĩ miệng nở nụ cười nham hiểm, nói:
- Hai người làm vậy sẽ đau Trình tiểu thư đấy!
Hắn nói rồi bước lại gần chỗ cô, ngồi xuống đưa tay nâng cằm cô lên, nói:
- Trình tiểu thư à, cô nên ngoan ngoãn một chút có thể tôi sẽ nhẹ nhàng với cô một chút đấy.
Nói xong hắn đứng dậy, nhấc máy gọi cho ai đó, lạnh giọng bảo:
- Cô vào mang Trình tiểu thư đi tắm rửa sạch sẽ rồi trang điểm lại cho tôi nhé!
Dứt lời hắn đặt máy xuống, cô nhìn hắn, nói:
- Anh định làm gì tôi!
Gia Vĩ ngồi xuống ghế, cười khẩy nói:
- Rồi cô sẽ biết thôi!
Trình Yên Yên đôi mắt đầy tức giận nhưng hơi đỏ vì sợ hãi, bởi từ bé cô vẫn được nuông chiều, chưa bao giờ bị người khác ngược đãi thế này. Mặc dù rất tức giận nhưng cô vẫn im lặng không nói gì vì cô biết cái tên thối tha này chắc chắn sẽ không thả cô ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.