Chương 49: "Không đủ tư cách"
Lê Phương Trúc
11/09/2023
Trình Yên Yên đứng sững lại, nhìn hắn bằng một ánh mắt vô cảm, nói:
- Tôi nói đúng thì đã sao? Dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không đủ tư cách để hỏi câu đó, tôi không hề quen biết anh!
Trình Yên Yên nói rồi bước thẳng vào trong, cô không muốn nhìn vào ánh mắt hoen đỏ ấy thêm một chút nào nữa, vì cô sợ cái cảm xúc dào dạt mơ hồ kia nó lại hiện lên trong tâm trí cô.
Chu Gia Vĩ hắn đứng lặng, ánh mắt thẫn thờ mà đỏ thẫm.
Những gì hắn vừa nghe, Trình Yên Yên vừa nói, in tận sâu vào trong trái tim hắn như những vết thương chẳng thể lành. Hắn nghe trái tim hắn rỏ máu từng giọt từng giọt lặng, đã bao giờ Chu Gia Vĩ hắn cần ai đến bất chấp mà đến hôm nay hắn lại vì Trình Yên Yên mà chịu những đớn đau.
Trời nổi gió, mây mưa kèo về từng đợt như đau khổ đang kéo về trong lòng hắn. Trong gió bắt đầu có những hơi nước lạnh lẽo, thổi luồng qua người hắn, hắn vẫn đứng lặng như thế, trái tim ấy dường như đã chết đi.
Mưa chợt tuôn và hắn vẫn đứng đấy. Hắn đứng dưới mưa lòng chợt nhớ cái ngày mà Trình Yên Yên trốn hắn đi, cũng là một ngày mưa như thế, cô đã ôm chầm lấy hắn. Hắn giá chi ngày ấy là mãi mãi hay cơn mưa nào cũng có cô ôm chặt hắn vào lòng. Mưa tuôn ướt khuôn mặt thanh tú ấy, cả người hắn ướt sũng đi, hắn vẫn mặc kệ.
Người bảo vệ đứng trước cổng lớn cũng vô tình không nhìn, vì những gì mà người bảo vệ ấy làm chỉ là canh cửa, làm theo lệnh hắn và không có nghĩa vụ cũng không có quyền làm chuyện khác.
Chu Gia Vĩ hắn đứng dưới mưa nghe kỉ niệm dằn vặt trái tim mình, từng đợt từng đợt nhói lên trong lòng hắn. Hắn đã không đủ mạnh mẽ để có thể đứng vững nữa, hắn ngồi quỵ xuống nền sân, nước mắt chảy trong mưa rồi theo mưa trôi tràn về muôn hướng.
Cái câu nói của Trình Yên Yên vẫn luôn văng vẳng trong đầu hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Trình Yên Yên nói với hắn một câu rằng hắn "không đủ tư cách". Hắn khẽ ngắm nghiền mắt lại mà cảm nhận những đau đớn. Rồi bất chợt hắn ngất đi dưới trời mưa, mưa tuôn xối xả trên cơ thể ấy, chẳng một ai hay.
...
Trình Yên Yên ngồi lặng trên chiếc giường của mình, chính cô cũng không thể hiểu được rằng tại sao cái ánh mắt hoen đỏ và giọng nói nghẹn ngào của Chu Gia Vĩ vẫn luôn hiện về mà dày vò tâm trí cô trong khi cô hoàn toàn không có một chút kí ức gì về hắn. Tại sao cô luôn thấy lo lắng cho hắn mặc dù hắn đã bắt nhốt cô như một tội đồ thế kia. Trình Yên Yên khẽ đưa tay lên thái dương mình ánh mắt khó chịu, những thứ cảm xúc mơ hồ vẫn luôn dày vò trong tâm hồn cô.
Trình Yên Yên khẽ đứng dậy khỏi giường bước đến gần khung cửa sổ nhìn mưa đang tuôn xối xả ngoài trời. Hình như có một thứ cảm xúc gì đó đang hối thúc tim cô mà cô cũng không biết nó là gì. Cô có cảm giác như có một thứ gì đó rất quan trọng với cô đang gặp nguy hiểm. Lòng cô chợt rộn lên một thứ cảm giác lo lắng mà không có nguyên căn.
Cô rời ô cửa sổ khẽ bước khỏi phòng lòng mơ màng với những thứ cảm xúc kì lạ. Trình Yên Yên bước từng bước chậm xuống cầu thang, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài đường phố. Mưa vẫn đang tuôn xối xả che mờ mọi thứ. Rồi chợt Trình Yên Yên đứng sững lại khi cô thấy một dáng người mờ nhạt đang nằm bất động dưới trời mưa to.
Trình Yên Yên vội vã chạy ra ngoài mặc kệ mưa đang rơi. Cô hốt hoảng khi nhận ra dáng người đó lại chính là Chu Gia Vĩ. Một cảm giác lo lắng đến bất tận nhói lên trong tim cô, cô chạy vội vào nhà, lay người bảo vệ:
- Chu Gia Vĩ hắn ta ngất rồi! Anh mau ra bế hắn vào đi!
Người bảo vệ không nhìn cô ánh mắt vô tình, nói:
- Tôi chỉ có nhiệm vụ canh cửa và làm theo lệnh của thiếu gia. Chỉ khi có lệnh của thiếu gia chúng tôi mới có quyền làm!
- Nhưng hắn ngất rồi! – Trình Yên Yên nói lớn ánh mắt lo lắng.
Người bảo vệ không nói ánh mắt vô tình mà không hề lay động. Trình Yên Yên chạy khắp nhà lay hết người bảo vệ này đến người bảo vệ khác nhưng đều vô dụng. Lo lắng vẫn luôn hối thúc trái tim cô, cô đứng nhìn Chu Gia Vĩ đang nằm bất tỉnh dưới mưa ánh mắt lo lắng mà gấp gáp.
Trình Yên Yên liếc nhìn xung quanh, không còn cách nào khác cô đành cố gắng dìu Chu Gia Vĩ vào trong. Cô cắn chặt môi mình cố hết sức đỡ Chu Gia Vĩ đứng lên rồi bước từng bước khó nhọc vào trong. Trình Yên Yên thận trọng bước từng bước lên cầu thang tay xiết chặt người Chu Gia Vĩ.
Cuối cùng cô cũng đưa được hắn lên phòng, cô đặt hắn nằm ra giường thở hổn hển. Trình Yên Yên nhìn cơ thể ướt đẫm của Chu Gia Vĩ, cô thầm nghĩ:
"Nếu cứ để như thế này hắn chắc chắn sẽ không thể chịu nổi"
Nhưng cô lại không thể thay quần áo cho hắn, tuyệt đối không thể! Bất chợt Trình Yên Yên như chợt nghĩ ra gì đó cô chạy vội đến lấy chiếc chăn thấm vào cơ thể hắn để mong sẽ làm cho quần áo của hắn bớt ướt một chút. Sau một hồi dùng chăn thấm khắp người Chu Gia Vĩ, Trình Yên Yên chạy vào trong lấy cái máy sấy sấy quần áo của hắn. Cô vừa thận trọng sấy khô quần áo vừa tránh để Chu Gia Vĩ bị bỏng.
Quần quật với Chu Gia Vĩ một hồi lâu. Trình Yên Yên ngồi ngã ra ghế thở mệt mỏi. Trong lòng cô đã giảm đi phần nào cảm giác lo lắng trào dâng kì lạ, cô tự lừa mình rằng nó tuyệt đối không phải vì hắn ta, bởi vì trong kí ức cô không hề tìm được một hình ảnh gì về hắn thì làm sao có thể lo lắng cho hắn.
- Tôi nói đúng thì đã sao? Dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không đủ tư cách để hỏi câu đó, tôi không hề quen biết anh!
Trình Yên Yên nói rồi bước thẳng vào trong, cô không muốn nhìn vào ánh mắt hoen đỏ ấy thêm một chút nào nữa, vì cô sợ cái cảm xúc dào dạt mơ hồ kia nó lại hiện lên trong tâm trí cô.
Chu Gia Vĩ hắn đứng lặng, ánh mắt thẫn thờ mà đỏ thẫm.
Những gì hắn vừa nghe, Trình Yên Yên vừa nói, in tận sâu vào trong trái tim hắn như những vết thương chẳng thể lành. Hắn nghe trái tim hắn rỏ máu từng giọt từng giọt lặng, đã bao giờ Chu Gia Vĩ hắn cần ai đến bất chấp mà đến hôm nay hắn lại vì Trình Yên Yên mà chịu những đớn đau.
Trời nổi gió, mây mưa kèo về từng đợt như đau khổ đang kéo về trong lòng hắn. Trong gió bắt đầu có những hơi nước lạnh lẽo, thổi luồng qua người hắn, hắn vẫn đứng lặng như thế, trái tim ấy dường như đã chết đi.
Mưa chợt tuôn và hắn vẫn đứng đấy. Hắn đứng dưới mưa lòng chợt nhớ cái ngày mà Trình Yên Yên trốn hắn đi, cũng là một ngày mưa như thế, cô đã ôm chầm lấy hắn. Hắn giá chi ngày ấy là mãi mãi hay cơn mưa nào cũng có cô ôm chặt hắn vào lòng. Mưa tuôn ướt khuôn mặt thanh tú ấy, cả người hắn ướt sũng đi, hắn vẫn mặc kệ.
Người bảo vệ đứng trước cổng lớn cũng vô tình không nhìn, vì những gì mà người bảo vệ ấy làm chỉ là canh cửa, làm theo lệnh hắn và không có nghĩa vụ cũng không có quyền làm chuyện khác.
Chu Gia Vĩ hắn đứng dưới mưa nghe kỉ niệm dằn vặt trái tim mình, từng đợt từng đợt nhói lên trong lòng hắn. Hắn đã không đủ mạnh mẽ để có thể đứng vững nữa, hắn ngồi quỵ xuống nền sân, nước mắt chảy trong mưa rồi theo mưa trôi tràn về muôn hướng.
Cái câu nói của Trình Yên Yên vẫn luôn văng vẳng trong đầu hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Trình Yên Yên nói với hắn một câu rằng hắn "không đủ tư cách". Hắn khẽ ngắm nghiền mắt lại mà cảm nhận những đau đớn. Rồi bất chợt hắn ngất đi dưới trời mưa, mưa tuôn xối xả trên cơ thể ấy, chẳng một ai hay.
...
Trình Yên Yên ngồi lặng trên chiếc giường của mình, chính cô cũng không thể hiểu được rằng tại sao cái ánh mắt hoen đỏ và giọng nói nghẹn ngào của Chu Gia Vĩ vẫn luôn hiện về mà dày vò tâm trí cô trong khi cô hoàn toàn không có một chút kí ức gì về hắn. Tại sao cô luôn thấy lo lắng cho hắn mặc dù hắn đã bắt nhốt cô như một tội đồ thế kia. Trình Yên Yên khẽ đưa tay lên thái dương mình ánh mắt khó chịu, những thứ cảm xúc mơ hồ vẫn luôn dày vò trong tâm hồn cô.
Trình Yên Yên khẽ đứng dậy khỏi giường bước đến gần khung cửa sổ nhìn mưa đang tuôn xối xả ngoài trời. Hình như có một thứ cảm xúc gì đó đang hối thúc tim cô mà cô cũng không biết nó là gì. Cô có cảm giác như có một thứ gì đó rất quan trọng với cô đang gặp nguy hiểm. Lòng cô chợt rộn lên một thứ cảm giác lo lắng mà không có nguyên căn.
Cô rời ô cửa sổ khẽ bước khỏi phòng lòng mơ màng với những thứ cảm xúc kì lạ. Trình Yên Yên bước từng bước chậm xuống cầu thang, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài đường phố. Mưa vẫn đang tuôn xối xả che mờ mọi thứ. Rồi chợt Trình Yên Yên đứng sững lại khi cô thấy một dáng người mờ nhạt đang nằm bất động dưới trời mưa to.
Trình Yên Yên vội vã chạy ra ngoài mặc kệ mưa đang rơi. Cô hốt hoảng khi nhận ra dáng người đó lại chính là Chu Gia Vĩ. Một cảm giác lo lắng đến bất tận nhói lên trong tim cô, cô chạy vội vào nhà, lay người bảo vệ:
- Chu Gia Vĩ hắn ta ngất rồi! Anh mau ra bế hắn vào đi!
Người bảo vệ không nhìn cô ánh mắt vô tình, nói:
- Tôi chỉ có nhiệm vụ canh cửa và làm theo lệnh của thiếu gia. Chỉ khi có lệnh của thiếu gia chúng tôi mới có quyền làm!
- Nhưng hắn ngất rồi! – Trình Yên Yên nói lớn ánh mắt lo lắng.
Người bảo vệ không nói ánh mắt vô tình mà không hề lay động. Trình Yên Yên chạy khắp nhà lay hết người bảo vệ này đến người bảo vệ khác nhưng đều vô dụng. Lo lắng vẫn luôn hối thúc trái tim cô, cô đứng nhìn Chu Gia Vĩ đang nằm bất tỉnh dưới mưa ánh mắt lo lắng mà gấp gáp.
Trình Yên Yên liếc nhìn xung quanh, không còn cách nào khác cô đành cố gắng dìu Chu Gia Vĩ vào trong. Cô cắn chặt môi mình cố hết sức đỡ Chu Gia Vĩ đứng lên rồi bước từng bước khó nhọc vào trong. Trình Yên Yên thận trọng bước từng bước lên cầu thang tay xiết chặt người Chu Gia Vĩ.
Cuối cùng cô cũng đưa được hắn lên phòng, cô đặt hắn nằm ra giường thở hổn hển. Trình Yên Yên nhìn cơ thể ướt đẫm của Chu Gia Vĩ, cô thầm nghĩ:
"Nếu cứ để như thế này hắn chắc chắn sẽ không thể chịu nổi"
Nhưng cô lại không thể thay quần áo cho hắn, tuyệt đối không thể! Bất chợt Trình Yên Yên như chợt nghĩ ra gì đó cô chạy vội đến lấy chiếc chăn thấm vào cơ thể hắn để mong sẽ làm cho quần áo của hắn bớt ướt một chút. Sau một hồi dùng chăn thấm khắp người Chu Gia Vĩ, Trình Yên Yên chạy vào trong lấy cái máy sấy sấy quần áo của hắn. Cô vừa thận trọng sấy khô quần áo vừa tránh để Chu Gia Vĩ bị bỏng.
Quần quật với Chu Gia Vĩ một hồi lâu. Trình Yên Yên ngồi ngã ra ghế thở mệt mỏi. Trong lòng cô đã giảm đi phần nào cảm giác lo lắng trào dâng kì lạ, cô tự lừa mình rằng nó tuyệt đối không phải vì hắn ta, bởi vì trong kí ức cô không hề tìm được một hình ảnh gì về hắn thì làm sao có thể lo lắng cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.