Chương 18: Lạnh lùng
Lê Phương Trúc
11/09/2023
Chu Gia Vĩ đưa Trình Yên Yên đến bệnh viện, hắn ngồi lạnh trước cửa phòng bệnh ánh mắt đăm đăm vô tình vô cảm. Trong đầu hắn hiện tại vẫn chưa thể nào quên được cái hình ảnh đau đớn ấy, lòng hắn quặng đau như bị dày vò bởi muôn ngàn vết cắt, nhưng hắn không khóc, chỉ có gương mặt lạnh như băng không có lấy một vệt cảm xúc le lói.
Trình Yên Yên sau một hồi vào nước biển đã tỉnh dậy nhưng Chu Gia Vĩ đã ra ngoài tự khi nào, cô nằm thẫn thờ trên giường bệnh, những vết thương do chính cô càu xé vẫn còn đau nhưng đã thôi ứa máu.
Một người bác sĩ khẽ mở cửa bước vào, đưa tờ giấy trên tay cho cô, bảo:
- Đây là bệnh án của cô, người đưa cô đến đây đã đi công việc hay đâu rồi, tôi đứa nó cho cô nhé!
Trình Yên Yên khẽ ngồi dậy một cách khó khăn, đưa tay đỡ lấy tờ giấy mà vị bác sĩ đưa. Người bác sĩ nhìn cô, lắc đầu nhẹ rồi bỏ ra ngoài. Trình Yên Yên cầm tờ giấy trên tay, một dòng chữ đã va vào mắt cô:
"Quá liều thuốc kích dục sao?", cô cười đau đớn, nước mắt chảy dài ướt đẫm đôi gò má ấy. Cô biết dù tờ giấy này có đến tay Chu Gia Vĩ thì Gia Vĩ cũng sẽ không thể nào có thể tin cô được. Tình cha con giữa Chu Gia Vĩ và lão già kia sẽ thế nào. Thâm tâm Trình Yên Yên cô không muốn Chu Gia Vĩ vì mình mà tuyệt tình với cha ruột của bản thân. Nhưng nếu cô không nói ra, Chu Gia Vĩ sẽ hận cô hoặc thậm chí là đuổi cô ra khỏi căn nhà ấy. Trình Yên Yên đưa hai tay ôm đầu mình nức nở.
Chợt bên ngoài có tiếng cửa bật mở, Chu Gia Vĩ đứng lạnh lùng trước cửa, bảo nhạt:
- Nếu cô đã tỉnh thì về thôi!
Trình Yên Yên ngước mắt lên nhìn Chu Gia Vĩ bằng ánh mắt đau đớn và có chút gì đó nài nỉ, nhưng đáp lại ánh mắt đó chỉ là vẻ mặt băng lãnh vô tình của Chu Gia Vĩ.
Trình Yên Yên đau đớn nước mắt chảy dài, cô khẽ đưa tay giấu đi tờ giấy bện án vào túi áo mình. Cô đã quyết định không cho Chu Gia Vĩ biết chuyện đó, cô không muốn Chu Gia Vĩ phải đau đớn khi nhận ra ba của mình lại là một con cầm thú không có tính người như vậy.
Trình Yên Yên từ từ bước xuống giường bệnh một cách khó khắn bước theo Chu Gia Vĩ. Chu Gia Vĩ lạnh lẽo bước đi trước, hắn bước lên mà không chú ý gì đến Trình Yên Yên, lòng cô nhói lên đau đớn nhưng cô vẫn im lặng khẽ đưa tay mở cửa xe bước vào trong. Cô hoàn toàn có thể hiểu cho Chu Gia Vĩ, làm gì có ai có thể chấp nhận được việc người mình yêu lại ngủ với ba mình. Trình Yên Yên bằng lòng để mặc cho Chu Gia Vĩ hiểu lầm bản thân, cũng không muốn cậu phải đau đớn thêm lần nữa.
Thế gian ái tình thật lạ, nó làm cho người ta đồng ý đánh đổi tất cả chỉ để cho người mình yêu không phải chịu đau đớn. Chiếc xe cứ thế phóng trên đường, không gian im lặng giữa hai người không có lấy một tiếng động.
Trái tim Chu Gia Vĩ hắn bây giờ đang nhói lên từng hồi, hắn yêu cô, yêu cô sâu đậm, nhưng cuộc sống lại tệ bạc và cho hắn chính mắt nhìn thấy hình ảnh đau lòng đó, hắn không còn bất kì một lí do gì để có thể bao biện cho Trình Yên Yên.
Lát sau, chiếc xe dừng lại trước nhà của Chu Gia Vĩ, Chu Gia Vĩ vẫn cứ lặng lẽ bước vào không nói một lời cũng không xoay đầu nhìn lại. Trình Yên Yên khẽ bước vào nhà, cô khó khăn bước lên từng bật cầu thang, để rồi chợt cô nhìn thấy Chu Gia Vĩ đang mang quần áo của cô qua căn phòng bên cạnh. Trái tim cô nhói lên, chưa bao giờ cô thấy trái tim mình đau đớn đến vậy, cô chậm bước theo Chu Gia Vĩ. Chu Gia Vĩ sau khi mang đồ cô qua hết phòng cạnh bên, lạnh lùng nhìn cô, bảo:
- Ba tôi về nước ngoài rồi, nếu cô muốn theo ông ấy thì có thể còn nếu không cô cũng có thể ở đây, làm người ở cho tôi thay Thanh Ly, tôi sẽ không nhận cô là mẹ đâu!
Chu Gia Vĩ nói rồi lạnh lùng bước ra ngoài, để lại Trình Yên Yên đau đớn trong căn phòng vắng, cô ngồi bệt xuống giường khóc lên nức nở. Cô yêu Chu Gia Vĩ đến đậm sâu nhưng đến nay cô đã không thể làm gì ngoài đồng ý làm người ở cho Chu Gia Vĩ. Cô đồng ý làm kẻ bên lề để có thể đứng nhìn Chu Gia Vĩ không phải chịu dày vò vì nỗi đau về ba mình suốt quãng đời con lại.
Chu Gia Vĩ đôi mắt băng giá bước vào căn phòng của mình, hai tay hắn chợt xiết chặt khi nhìn thấy tấm ga nệm đã nhăn nheo. Hắn tức giận đưa tay xé nát tấm ga nệm, hắn đem tất cả gối đệm trong phòng mình mang ra ngoài. Hắn không muốn bất kì một hình ảnh đau đớn nào xuất hiện trong phòng của mình nữa.
Cả ngày hôm đó Trình Yên Yên đau đớn ngồi lặng trong phòng mình, không bước ra ngoài lấy nửa bước, có lẽ cô cần một khoảng không gian và thời gian để có thể giảm bớt đi những đau đớn đang dằn vặt nơi tim. Thế nhân ai vẽ nên một chữ tình mà đớn đau đến vậy, giá ban đầu cô và Chu Gia Vĩ đừng có tình cảm với nhau, có lẽ bây giờ đau đớn cũng không đến nỗi chẳng thể nói nên lời.
Trình Yên Yên sau một hồi vào nước biển đã tỉnh dậy nhưng Chu Gia Vĩ đã ra ngoài tự khi nào, cô nằm thẫn thờ trên giường bệnh, những vết thương do chính cô càu xé vẫn còn đau nhưng đã thôi ứa máu.
Một người bác sĩ khẽ mở cửa bước vào, đưa tờ giấy trên tay cho cô, bảo:
- Đây là bệnh án của cô, người đưa cô đến đây đã đi công việc hay đâu rồi, tôi đứa nó cho cô nhé!
Trình Yên Yên khẽ ngồi dậy một cách khó khăn, đưa tay đỡ lấy tờ giấy mà vị bác sĩ đưa. Người bác sĩ nhìn cô, lắc đầu nhẹ rồi bỏ ra ngoài. Trình Yên Yên cầm tờ giấy trên tay, một dòng chữ đã va vào mắt cô:
"Quá liều thuốc kích dục sao?", cô cười đau đớn, nước mắt chảy dài ướt đẫm đôi gò má ấy. Cô biết dù tờ giấy này có đến tay Chu Gia Vĩ thì Gia Vĩ cũng sẽ không thể nào có thể tin cô được. Tình cha con giữa Chu Gia Vĩ và lão già kia sẽ thế nào. Thâm tâm Trình Yên Yên cô không muốn Chu Gia Vĩ vì mình mà tuyệt tình với cha ruột của bản thân. Nhưng nếu cô không nói ra, Chu Gia Vĩ sẽ hận cô hoặc thậm chí là đuổi cô ra khỏi căn nhà ấy. Trình Yên Yên đưa hai tay ôm đầu mình nức nở.
Chợt bên ngoài có tiếng cửa bật mở, Chu Gia Vĩ đứng lạnh lùng trước cửa, bảo nhạt:
- Nếu cô đã tỉnh thì về thôi!
Trình Yên Yên ngước mắt lên nhìn Chu Gia Vĩ bằng ánh mắt đau đớn và có chút gì đó nài nỉ, nhưng đáp lại ánh mắt đó chỉ là vẻ mặt băng lãnh vô tình của Chu Gia Vĩ.
Trình Yên Yên đau đớn nước mắt chảy dài, cô khẽ đưa tay giấu đi tờ giấy bện án vào túi áo mình. Cô đã quyết định không cho Chu Gia Vĩ biết chuyện đó, cô không muốn Chu Gia Vĩ phải đau đớn khi nhận ra ba của mình lại là một con cầm thú không có tính người như vậy.
Trình Yên Yên từ từ bước xuống giường bệnh một cách khó khắn bước theo Chu Gia Vĩ. Chu Gia Vĩ lạnh lẽo bước đi trước, hắn bước lên mà không chú ý gì đến Trình Yên Yên, lòng cô nhói lên đau đớn nhưng cô vẫn im lặng khẽ đưa tay mở cửa xe bước vào trong. Cô hoàn toàn có thể hiểu cho Chu Gia Vĩ, làm gì có ai có thể chấp nhận được việc người mình yêu lại ngủ với ba mình. Trình Yên Yên bằng lòng để mặc cho Chu Gia Vĩ hiểu lầm bản thân, cũng không muốn cậu phải đau đớn thêm lần nữa.
Thế gian ái tình thật lạ, nó làm cho người ta đồng ý đánh đổi tất cả chỉ để cho người mình yêu không phải chịu đau đớn. Chiếc xe cứ thế phóng trên đường, không gian im lặng giữa hai người không có lấy một tiếng động.
Trái tim Chu Gia Vĩ hắn bây giờ đang nhói lên từng hồi, hắn yêu cô, yêu cô sâu đậm, nhưng cuộc sống lại tệ bạc và cho hắn chính mắt nhìn thấy hình ảnh đau lòng đó, hắn không còn bất kì một lí do gì để có thể bao biện cho Trình Yên Yên.
Lát sau, chiếc xe dừng lại trước nhà của Chu Gia Vĩ, Chu Gia Vĩ vẫn cứ lặng lẽ bước vào không nói một lời cũng không xoay đầu nhìn lại. Trình Yên Yên khẽ bước vào nhà, cô khó khăn bước lên từng bật cầu thang, để rồi chợt cô nhìn thấy Chu Gia Vĩ đang mang quần áo của cô qua căn phòng bên cạnh. Trái tim cô nhói lên, chưa bao giờ cô thấy trái tim mình đau đớn đến vậy, cô chậm bước theo Chu Gia Vĩ. Chu Gia Vĩ sau khi mang đồ cô qua hết phòng cạnh bên, lạnh lùng nhìn cô, bảo:
- Ba tôi về nước ngoài rồi, nếu cô muốn theo ông ấy thì có thể còn nếu không cô cũng có thể ở đây, làm người ở cho tôi thay Thanh Ly, tôi sẽ không nhận cô là mẹ đâu!
Chu Gia Vĩ nói rồi lạnh lùng bước ra ngoài, để lại Trình Yên Yên đau đớn trong căn phòng vắng, cô ngồi bệt xuống giường khóc lên nức nở. Cô yêu Chu Gia Vĩ đến đậm sâu nhưng đến nay cô đã không thể làm gì ngoài đồng ý làm người ở cho Chu Gia Vĩ. Cô đồng ý làm kẻ bên lề để có thể đứng nhìn Chu Gia Vĩ không phải chịu dày vò vì nỗi đau về ba mình suốt quãng đời con lại.
Chu Gia Vĩ đôi mắt băng giá bước vào căn phòng của mình, hai tay hắn chợt xiết chặt khi nhìn thấy tấm ga nệm đã nhăn nheo. Hắn tức giận đưa tay xé nát tấm ga nệm, hắn đem tất cả gối đệm trong phòng mình mang ra ngoài. Hắn không muốn bất kì một hình ảnh đau đớn nào xuất hiện trong phòng của mình nữa.
Cả ngày hôm đó Trình Yên Yên đau đớn ngồi lặng trong phòng mình, không bước ra ngoài lấy nửa bước, có lẽ cô cần một khoảng không gian và thời gian để có thể giảm bớt đi những đau đớn đang dằn vặt nơi tim. Thế nhân ai vẽ nên một chữ tình mà đớn đau đến vậy, giá ban đầu cô và Chu Gia Vĩ đừng có tình cảm với nhau, có lẽ bây giờ đau đớn cũng không đến nỗi chẳng thể nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.