Chương 63: Rời đi.
Lê Phương Trúc
11/09/2023
Nhuận Thanh bước lặng vào căn phòng mà Trình Yên Yên từng ở. Ở đó đôi lúc cậu vẫn nhìn thấy dáng hình của cô ngồi thẫn thờ ở đó để trông ngóng về dáng hình của Chu Gia Vĩ. Ánh mặt cậu buồn nhạt, cái vẻ quạnh quẽ của căn phòng lại quay lại. Kể từ bây giờ mà nói mối quan hệ của cậu và Trình Yên Yên cũng coi như kết thúc. Kết thúc chỉ bằng một lời cảm ơn tẻ nhạt của Trình Yên Yên. Cậu nào cần cái lời cảm ơn ấy, thứ cậu cần là cô đáp trả tình cảm của cậu. Dù chỉ một phút ngắn ngủi cậu vẫn mong muốn.
Nhuận Thanh cầm từng bộ quần áo của Trình Yên Yên xếp gọn gàng lại, cho vào Vali. Cậu lẳng lặng cầm chiếc Vali mang ra xe rồi vẫn với ánh mắt sâu thẳm ấy phóng xe trên đường.
Cảnh vật trước mặt cậu dường như chỉ đượm một màu nhạt nhẽo, tất cả với cậu dường như chẳng còn một chút ý nghĩa nào nữa, mọi cảm xúc dường như đóng băng và chỉ có nỗi buồn là trỗi dậy. Cái tình yêu tha thiết bị chối bỏ dằn vặt tâm hồn cậu, xé trái tim cậu tan thành từng mảnh vụn. Những nỗi buồn ấy cho dù có dạt dào đến đâu thì suy cho cùng cũng chỉ là những điều chẳng ai hiểu, chẳng ai lắng nghe, sinh ra và rồi chết đi trong thầm lặng.
Nhuận Thanh lái chậm chiếc xe trên đường chở quần áo của Trình Yên Yên đến nhà Chu Gia Vĩ. Đôi mắt vẫn vô hồn hoen đỏ lặng thầm.
Chiếc xe dừng lại trước căn nhà rộng lớn của Chu Gia Vĩ.
Cậu khẽ bước vào trong. Người bảo vệ dường như đã được dặn trước nên đã không ngăn cản cậu nữa. Cậu bước lặng lên lầu theo hướng chỉ của người bảo vệ.
Cậu đứng lặng phân vân không biết nên rẽ hướng nào thì nghe tiếng động trong căn phòng bên tay trái. Căn nhà này làm gì còn ai khác ngoài Trình Yên Yên và Chu Gia Vĩ, cậu bước chậm đến căn phòng ấy.
Nhuận Thanh đưa tay gõ nhẹ vào cánh cửa. Lát sau, Trình Yên Yên mở cửa cho cậu. Cô nhìn cậu khẽ chời nhẹ rồi cầm lấy cái Vali.
Kể từ lúc cậu gặp lại được cô cho đến hôm nay, chưa bao giờ cậu thấy cô cười hạnh phúc như vậy. Trình Yên Yên chỉ nở nụ cười ấy khi Chu Gia Vĩ hắn đã bình an, tim cậu chợt nhói lên, những nhói đau bây giờ mà nói vô nghĩa biết bao nhiêu.
Trình Yên Yên chỉ tay vào phòng, khẽ bảo:
- Cậu vào phòng uống chút nước đi rồi về!
Nhuận Thanh im lặng nhìn cô.
Trình Yên Yên hạnh phúc rồi, nhiệm vụ của cậu coi như hết. Cậu còn ở lại thành phố này làm gì nữa, để đau đớn với những kỉ niệm cũ chăng? Ánh mắt của cậu ánh lên một nét đau đớn dày vò. Trình Yên Yên đã không thể nhìn ra được ánh mắt đó, bởi trong ánh mắt cô làm gì có ai khác ngoài dáng hình Chu Gia Vĩ.
Nhuận Thanh đứng im lặng một lát, rồi khẽ nói:
- Có lẽ mai tôi sẽ chuyển đến thành phố khác làm việc!
Trình Yên Yên nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ, hỏi:
- Sao vậy chứ? Không phải công việc của cậu ở đây vẫn ổn sao?
Nhuận Thanh không nhìn cô, đáp lặng:
- Chỉ là tôi muốn rời khỏi đây thôi... Nếu sau này cậu có việc gì muốn nhờ tôi thì cứ gọi cho tôi, tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ cậu!
Trình Yên Yên nhìn ánh mắt kiên quyết của Nhuận Thanh, chỉ khẽ ủ buồn trên ánh mắt rồi nói:
- Được rồi. Chúc cậu thành công nhé!
Nhuận Thanh gật đầu khẽ, không nói gì thêm rồi khẽ quay lưng đi. Tất cả những gì cậu có thể làm hiện tại là biến mất để Trình Yên Yên cứ mãi hạnh phúc bên Chu Gia Vĩ. Không làm cho mối quan hệ ấy phải rối ren lên, đồng thời cũng có thể làm diệu đi nỗi đau trong cậu.
Trình Yên Yên đã không thuộc về cậu thì cho dù cậu có cố chấp đến bao lâu cũng chỉ là vô vọng. Cậu quyết định ra đi, thanh thản lòng mình mà nhẹ nhõm đời người. Trong cái tình yêu ấy cậu đã hi sinh quá nhiều, đau đớn quá nhiều, thêm một lần cuối cùng nữa cũng chẳng hề xá chi.
Trình Yên Yên vẫn không hề nhận ra sự kì lạ trong cách nói của cậu. Thật ra cô cũng hiểu cậu yêu cô, nhưng biết làm sao khi cô chẳng thể nào quên được Chu Gia Vĩ. Hắn là tất cả với cô, là cuộc sống của cô và cũng là những điều đau đớn nhất. Đối với cô cô vẫn chỉ xem Nhuận Thanh là bạn, mặc dù những gì cậu hi sinh cho cô cô cũng thừa biết.
Nhuận Thanh bước lặng ra khỏi nhà, trên đôi mắt ấy khẽ chảy xuống đôi dòng nước mắt thầm lặng. Thật khó để con người ta có thể bỏ đi cái mà mình tha thiết nhất, quan trọng nhất với mình để chuyển đến một nơi khác mà có thể sẽ rất khó để có thể gặp lại. Nhưng cho dù không từ bỏ được thì tất cả đã sao, mọi thứ rồi vẫn vậy, cậu vẫn sẽ là kẻ thừa ra trong cái tình yêu đó mà thôi. Có lẽ tất cả những gì cậu có thể làm hiện tại chỉ là rời đi, mặc dù sẽ làm cho trái tim cậu đau đớn xiết bao nhưng đó là điều duy nhất cậu có thể làm để cho Trình Yên Yên có một cuộc sống an yên nhất, sẽ không bị làm phiền bởi tình yêu của cậu và cậu cũng có thể sẽ phần nào quên được cô.
Nhuận Thanh cầm từng bộ quần áo của Trình Yên Yên xếp gọn gàng lại, cho vào Vali. Cậu lẳng lặng cầm chiếc Vali mang ra xe rồi vẫn với ánh mắt sâu thẳm ấy phóng xe trên đường.
Cảnh vật trước mặt cậu dường như chỉ đượm một màu nhạt nhẽo, tất cả với cậu dường như chẳng còn một chút ý nghĩa nào nữa, mọi cảm xúc dường như đóng băng và chỉ có nỗi buồn là trỗi dậy. Cái tình yêu tha thiết bị chối bỏ dằn vặt tâm hồn cậu, xé trái tim cậu tan thành từng mảnh vụn. Những nỗi buồn ấy cho dù có dạt dào đến đâu thì suy cho cùng cũng chỉ là những điều chẳng ai hiểu, chẳng ai lắng nghe, sinh ra và rồi chết đi trong thầm lặng.
Nhuận Thanh lái chậm chiếc xe trên đường chở quần áo của Trình Yên Yên đến nhà Chu Gia Vĩ. Đôi mắt vẫn vô hồn hoen đỏ lặng thầm.
Chiếc xe dừng lại trước căn nhà rộng lớn của Chu Gia Vĩ.
Cậu khẽ bước vào trong. Người bảo vệ dường như đã được dặn trước nên đã không ngăn cản cậu nữa. Cậu bước lặng lên lầu theo hướng chỉ của người bảo vệ.
Cậu đứng lặng phân vân không biết nên rẽ hướng nào thì nghe tiếng động trong căn phòng bên tay trái. Căn nhà này làm gì còn ai khác ngoài Trình Yên Yên và Chu Gia Vĩ, cậu bước chậm đến căn phòng ấy.
Nhuận Thanh đưa tay gõ nhẹ vào cánh cửa. Lát sau, Trình Yên Yên mở cửa cho cậu. Cô nhìn cậu khẽ chời nhẹ rồi cầm lấy cái Vali.
Kể từ lúc cậu gặp lại được cô cho đến hôm nay, chưa bao giờ cậu thấy cô cười hạnh phúc như vậy. Trình Yên Yên chỉ nở nụ cười ấy khi Chu Gia Vĩ hắn đã bình an, tim cậu chợt nhói lên, những nhói đau bây giờ mà nói vô nghĩa biết bao nhiêu.
Trình Yên Yên chỉ tay vào phòng, khẽ bảo:
- Cậu vào phòng uống chút nước đi rồi về!
Nhuận Thanh im lặng nhìn cô.
Trình Yên Yên hạnh phúc rồi, nhiệm vụ của cậu coi như hết. Cậu còn ở lại thành phố này làm gì nữa, để đau đớn với những kỉ niệm cũ chăng? Ánh mắt của cậu ánh lên một nét đau đớn dày vò. Trình Yên Yên đã không thể nhìn ra được ánh mắt đó, bởi trong ánh mắt cô làm gì có ai khác ngoài dáng hình Chu Gia Vĩ.
Nhuận Thanh đứng im lặng một lát, rồi khẽ nói:
- Có lẽ mai tôi sẽ chuyển đến thành phố khác làm việc!
Trình Yên Yên nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ, hỏi:
- Sao vậy chứ? Không phải công việc của cậu ở đây vẫn ổn sao?
Nhuận Thanh không nhìn cô, đáp lặng:
- Chỉ là tôi muốn rời khỏi đây thôi... Nếu sau này cậu có việc gì muốn nhờ tôi thì cứ gọi cho tôi, tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ cậu!
Trình Yên Yên nhìn ánh mắt kiên quyết của Nhuận Thanh, chỉ khẽ ủ buồn trên ánh mắt rồi nói:
- Được rồi. Chúc cậu thành công nhé!
Nhuận Thanh gật đầu khẽ, không nói gì thêm rồi khẽ quay lưng đi. Tất cả những gì cậu có thể làm hiện tại là biến mất để Trình Yên Yên cứ mãi hạnh phúc bên Chu Gia Vĩ. Không làm cho mối quan hệ ấy phải rối ren lên, đồng thời cũng có thể làm diệu đi nỗi đau trong cậu.
Trình Yên Yên đã không thuộc về cậu thì cho dù cậu có cố chấp đến bao lâu cũng chỉ là vô vọng. Cậu quyết định ra đi, thanh thản lòng mình mà nhẹ nhõm đời người. Trong cái tình yêu ấy cậu đã hi sinh quá nhiều, đau đớn quá nhiều, thêm một lần cuối cùng nữa cũng chẳng hề xá chi.
Trình Yên Yên vẫn không hề nhận ra sự kì lạ trong cách nói của cậu. Thật ra cô cũng hiểu cậu yêu cô, nhưng biết làm sao khi cô chẳng thể nào quên được Chu Gia Vĩ. Hắn là tất cả với cô, là cuộc sống của cô và cũng là những điều đau đớn nhất. Đối với cô cô vẫn chỉ xem Nhuận Thanh là bạn, mặc dù những gì cậu hi sinh cho cô cô cũng thừa biết.
Nhuận Thanh bước lặng ra khỏi nhà, trên đôi mắt ấy khẽ chảy xuống đôi dòng nước mắt thầm lặng. Thật khó để con người ta có thể bỏ đi cái mà mình tha thiết nhất, quan trọng nhất với mình để chuyển đến một nơi khác mà có thể sẽ rất khó để có thể gặp lại. Nhưng cho dù không từ bỏ được thì tất cả đã sao, mọi thứ rồi vẫn vậy, cậu vẫn sẽ là kẻ thừa ra trong cái tình yêu đó mà thôi. Có lẽ tất cả những gì cậu có thể làm hiện tại chỉ là rời đi, mặc dù sẽ làm cho trái tim cậu đau đớn xiết bao nhưng đó là điều duy nhất cậu có thể làm để cho Trình Yên Yên có một cuộc sống an yên nhất, sẽ không bị làm phiền bởi tình yêu của cậu và cậu cũng có thể sẽ phần nào quên được cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.