Chương 61: Sao bây giờ anh mới tỉnh lại, hả?
Lê Phương Trúc
11/09/2023
Trời mờ sáng, mặt trời lên đánh dấu bước bắt đầu cho một ngày mới, mong mỏi có lẽ sẽ tươi sáng. Ánh nắng vàng nhạt rọi vào mi mắt Trình Yên Yên qua khung cửa sổ nhỏ làm cô khẽ thức giấc. Tay cô từ từ đưa lên đầu mình sờ nhẹ gương mặt mệt mỏi. Sau mấy ngày liền dường như cô đã kiệt sức hoàn toàn.
Cô chưa ngước mắt lên, ánh mắt vẫn dán vào bàn tay của Chu Gia Vĩ mà mình đang nắm chặt. Cô khẽ xiết nhẹ tay mình lại, ánh mắt đỏ rượi hơi hoen buồn.
Chu Gia Vĩ hắn muốn xem xem cô sẽ làm gì, hắn không động đậy, làm vẻ như mình vẫn chưa tỉnh lại. Hắn nằm đấy, đưa mắt nhìn cô, ánh mắt hắn mang đầy một tình yêu tha thiết và vẻ nhớ mong.
Trình Yên Yên hơi nhắm khẽ mắt lại, ngước nhìn ánh bình ngoài khe cửa, cô vẫn chưa biết rằng bình mình của mình đã trở lại, cô vẫn chưa biết điều cô hằn mong ước đã thàng hiện thực ở trước mắt cô.
Trình Yên Yên đứng khẽ dậy, đưa tay định vuốt lại tóc Chu Gia Vĩ thì chợt cô dừng phắt lại. Cả người như cứng đờ, đôi mắt rưng rưng chết lặng cô nhìn hắn đang nhìn vào mắt cô.
Trình Yên Yên vẫn đứng lặng, ánh mắt cứng đờ như xác nhận lại sự thật một lần nữa. Nước mắt từ đôi khóe mắt đau đớn ấy chảy ra càng lúc càng nhiều, ướt đẫm trên giương mặt cô. Cô đưa bàn tay run run của mình, khẽ chạm nhẹ lên mặt Chu Gia Vĩ, chạm nhẹ vào mi mắt hắn. Rồi chợt cô khóc lên nức nở ôm chầm lấy Chu Gia Vĩ, áp mặt mình sát vào cổ hắn, nói giọng nghẹn ngào:
- Sao bây giờ anh mới tỉnh lại, hả?
Cô vừa nói vừa khóc nức nở đến nao lòng.
Đôi mắt Chu Gia Vĩ hơi đỏ, đã rất lâu rồi hắn mới được nghe tiếng nói ấy, cảm nhận tình yêu ấy. Hắn cứ ngỡ hắn sẽ mãi mãi chẳng được ôm cô chặt như vậy, hắn cứ cho rằng cô sẽ quên hắn mãi mãi, vào cái giây phút hắn nghe tiếng người ta hối thúc nhau gọi xe cấp cứu, thấy đôi mắt mình mờ dần hắn đã cho rằng đời hắn kết thúc tại đấy, hắn cứ ngỡ rằng những lầm lỡ trong đời hắn từng làm mãi mãi sẽ không thể có cơ hội chuộc lỗi. Hắn đưa tay mình sờ nhẹ lên mái tóc cô, vuốt nhẹ. Hắn im lặng, hắn không nói gì, vì thật sự trong giây phút ấy hắn không biết nói gì thêm cả. Hạnh phúc ngập tràn trong tâm trí hắn, lấp đầy cả đầu hắn và hắn không thể suy nghĩ thêm được gì nữa.
Nhuận Thanh đứng lặng một góc, đôi mắt cậu hoen ướt thầm lặng, không một ai hay biết. Cậu đã thật sự thừa ra, giấy phút ấy cậu đứng đấy có khác gì cái cột vô tri chẳng ai màn đến?. Cậu khẽ bước lặng ra khỏi phòng bệnh, đóng nhẹ cánh cửa lại. Cậu bước chậm ra hiên bệnh viện, ngước mắt nhìn mặt trời dang khuất dang sau tán lá cây.
Bình minh lên rồi, sao lòng người còn sầu mãi?
Đến hoa lá mỗi lúc bình minh lên còn vương mình đón nắng mai, thế nhưng người ta dù sớm mai hay chiều muộn cũng đều nhuộm một màu buồn.
Trình Yên Yên hạnh phúc rồi, một mình cậu cảm nhận đơn côi. Hóa ra cái tình yêu thầm lặng mà sâu nặng của cậu chung thủy với màn đêm và ngõ cụt, bình minh của cậu bị che khuất mất rồi.
Trình Yên Yên hơi chống tay ngồi dậy, cô khẽ đưa tay lau dòng nước mắt trên mặt mình rồi khẽ đưa tay đỡ Chu Gia Vĩ dậy.
Cô đưa tay mình sờ soạng khắp cơ thể hắn, hỏi khẽ:
- Anh có còn thấy đau ở đâu không?
Chu Gia Vĩ hắn nhìn ánh mắt lo lắng của cô, chưa giây phút nào hạnh phúc hơn giây phút hiện tại với hắn. Hắn khẽ bảo:
- Không, khỏe cả rồi!
Trình Yên Yên khẽ đứng dậy, ánh mắt ướt đẫm mà đầy hạnh phúc, cô nói:
- Em đi làm giấy xuất viện. Chúng ta về nhà, không ở đây nữa nhé!
Cô nói rồi bước vội ra ngoài, cô loay hoay tìm Nhuận Thanh.
Nhuận Thanh đứng phía xa xa đã thấy dáng cô đang liếc nhìn xung quanh tìm cậu. Cậu khẽ bước đến, bảo:
- Tôi ở đây!
Trình Yên Yên lập tức lay cậu, nói:
- Chúng ta đi làm giấy xuất viện thôi!
Nhuận Thanh nhìn ánh mắt gấp gáp mà hạnh phúc của Trình Yên Yên. Cô hạnh phúc, cậu vui thật. Nhưng cái nụ cười hạnh phúc ấy mãi mãi cũng chẳng thuộc về cậu. Nhuận Thanh cố giấu đi nét buồn trên gương mặt mình, bảo khẽ:
- Được!
Cả hai đi mất. Chu Gia Vĩ hắn ngồi trên gường bệnh, cảm giác hạnh phúc và sung sướng vẫn chưa thôi trong lòng hắn. Lòng hắn như cháy bừng lên một ngọn lửa hi vọng về một tương lai tươi đẹp sau này. Điều mà hắn cứ nghĩ mãi mãi đã mất đi. Hóa ra thứ làm người ta hạnh phúc nhất không phải là giây phút công thành danh toại, mà là giây phút có lại được một thứ rất quan trọng mà cứ ngỡ đã mất đi.
Hắn đã từng cho rằng cô sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho hắn vì những đớn đau cả về thể xác lẫn tinh thần mà hắn đã gây ra cho cô. Đến bây giờ hắn mới nhận ra cô quan trọng với hắn đến nhường nào, hắn mới nhận ra từ trước đến nay hắn vẫn luôn yêu cô sâu đậm chưa bao giờ mai một và cô cũng vậy. Một sợi duyên đến một cách bất ngờ, đầy đau đớn nhưng lại đậm sâu và bền chặt lạ thường.
Thế đấy, nhưng có những sợi duyên chỉ nối có một đầu nhưng vẫn cứ đậm sâu. Hay có chăng sợi duyên không trọn vẹn nhưng sâu đậm ấy là chính sợi duyên của Nhuận Thanh chăng?
Trong cái phút giây hạnh phúc và sung sướng vì có lại được hạnh phúc của đời mình, Trình Yên Yên đã không nhớ đến Nhuận Thanh dù chỉ trong một giây ngắn ngủi. Cái tình yêu của cô nó lớn lắm, che lấp hoàn toàn đầu óc và tâm trí. Tình yêu của Nhuận Thanh cũng lớn, thật khó để có thể thay thế bởi một dáng hình khác ngoài cô.
Cô chưa ngước mắt lên, ánh mắt vẫn dán vào bàn tay của Chu Gia Vĩ mà mình đang nắm chặt. Cô khẽ xiết nhẹ tay mình lại, ánh mắt đỏ rượi hơi hoen buồn.
Chu Gia Vĩ hắn muốn xem xem cô sẽ làm gì, hắn không động đậy, làm vẻ như mình vẫn chưa tỉnh lại. Hắn nằm đấy, đưa mắt nhìn cô, ánh mắt hắn mang đầy một tình yêu tha thiết và vẻ nhớ mong.
Trình Yên Yên hơi nhắm khẽ mắt lại, ngước nhìn ánh bình ngoài khe cửa, cô vẫn chưa biết rằng bình mình của mình đã trở lại, cô vẫn chưa biết điều cô hằn mong ước đã thàng hiện thực ở trước mắt cô.
Trình Yên Yên đứng khẽ dậy, đưa tay định vuốt lại tóc Chu Gia Vĩ thì chợt cô dừng phắt lại. Cả người như cứng đờ, đôi mắt rưng rưng chết lặng cô nhìn hắn đang nhìn vào mắt cô.
Trình Yên Yên vẫn đứng lặng, ánh mắt cứng đờ như xác nhận lại sự thật một lần nữa. Nước mắt từ đôi khóe mắt đau đớn ấy chảy ra càng lúc càng nhiều, ướt đẫm trên giương mặt cô. Cô đưa bàn tay run run của mình, khẽ chạm nhẹ lên mặt Chu Gia Vĩ, chạm nhẹ vào mi mắt hắn. Rồi chợt cô khóc lên nức nở ôm chầm lấy Chu Gia Vĩ, áp mặt mình sát vào cổ hắn, nói giọng nghẹn ngào:
- Sao bây giờ anh mới tỉnh lại, hả?
Cô vừa nói vừa khóc nức nở đến nao lòng.
Đôi mắt Chu Gia Vĩ hơi đỏ, đã rất lâu rồi hắn mới được nghe tiếng nói ấy, cảm nhận tình yêu ấy. Hắn cứ ngỡ hắn sẽ mãi mãi chẳng được ôm cô chặt như vậy, hắn cứ cho rằng cô sẽ quên hắn mãi mãi, vào cái giây phút hắn nghe tiếng người ta hối thúc nhau gọi xe cấp cứu, thấy đôi mắt mình mờ dần hắn đã cho rằng đời hắn kết thúc tại đấy, hắn cứ ngỡ rằng những lầm lỡ trong đời hắn từng làm mãi mãi sẽ không thể có cơ hội chuộc lỗi. Hắn đưa tay mình sờ nhẹ lên mái tóc cô, vuốt nhẹ. Hắn im lặng, hắn không nói gì, vì thật sự trong giây phút ấy hắn không biết nói gì thêm cả. Hạnh phúc ngập tràn trong tâm trí hắn, lấp đầy cả đầu hắn và hắn không thể suy nghĩ thêm được gì nữa.
Nhuận Thanh đứng lặng một góc, đôi mắt cậu hoen ướt thầm lặng, không một ai hay biết. Cậu đã thật sự thừa ra, giấy phút ấy cậu đứng đấy có khác gì cái cột vô tri chẳng ai màn đến?. Cậu khẽ bước lặng ra khỏi phòng bệnh, đóng nhẹ cánh cửa lại. Cậu bước chậm ra hiên bệnh viện, ngước mắt nhìn mặt trời dang khuất dang sau tán lá cây.
Bình minh lên rồi, sao lòng người còn sầu mãi?
Đến hoa lá mỗi lúc bình minh lên còn vương mình đón nắng mai, thế nhưng người ta dù sớm mai hay chiều muộn cũng đều nhuộm một màu buồn.
Trình Yên Yên hạnh phúc rồi, một mình cậu cảm nhận đơn côi. Hóa ra cái tình yêu thầm lặng mà sâu nặng của cậu chung thủy với màn đêm và ngõ cụt, bình minh của cậu bị che khuất mất rồi.
Trình Yên Yên hơi chống tay ngồi dậy, cô khẽ đưa tay lau dòng nước mắt trên mặt mình rồi khẽ đưa tay đỡ Chu Gia Vĩ dậy.
Cô đưa tay mình sờ soạng khắp cơ thể hắn, hỏi khẽ:
- Anh có còn thấy đau ở đâu không?
Chu Gia Vĩ hắn nhìn ánh mắt lo lắng của cô, chưa giây phút nào hạnh phúc hơn giây phút hiện tại với hắn. Hắn khẽ bảo:
- Không, khỏe cả rồi!
Trình Yên Yên khẽ đứng dậy, ánh mắt ướt đẫm mà đầy hạnh phúc, cô nói:
- Em đi làm giấy xuất viện. Chúng ta về nhà, không ở đây nữa nhé!
Cô nói rồi bước vội ra ngoài, cô loay hoay tìm Nhuận Thanh.
Nhuận Thanh đứng phía xa xa đã thấy dáng cô đang liếc nhìn xung quanh tìm cậu. Cậu khẽ bước đến, bảo:
- Tôi ở đây!
Trình Yên Yên lập tức lay cậu, nói:
- Chúng ta đi làm giấy xuất viện thôi!
Nhuận Thanh nhìn ánh mắt gấp gáp mà hạnh phúc của Trình Yên Yên. Cô hạnh phúc, cậu vui thật. Nhưng cái nụ cười hạnh phúc ấy mãi mãi cũng chẳng thuộc về cậu. Nhuận Thanh cố giấu đi nét buồn trên gương mặt mình, bảo khẽ:
- Được!
Cả hai đi mất. Chu Gia Vĩ hắn ngồi trên gường bệnh, cảm giác hạnh phúc và sung sướng vẫn chưa thôi trong lòng hắn. Lòng hắn như cháy bừng lên một ngọn lửa hi vọng về một tương lai tươi đẹp sau này. Điều mà hắn cứ nghĩ mãi mãi đã mất đi. Hóa ra thứ làm người ta hạnh phúc nhất không phải là giây phút công thành danh toại, mà là giây phút có lại được một thứ rất quan trọng mà cứ ngỡ đã mất đi.
Hắn đã từng cho rằng cô sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho hắn vì những đớn đau cả về thể xác lẫn tinh thần mà hắn đã gây ra cho cô. Đến bây giờ hắn mới nhận ra cô quan trọng với hắn đến nhường nào, hắn mới nhận ra từ trước đến nay hắn vẫn luôn yêu cô sâu đậm chưa bao giờ mai một và cô cũng vậy. Một sợi duyên đến một cách bất ngờ, đầy đau đớn nhưng lại đậm sâu và bền chặt lạ thường.
Thế đấy, nhưng có những sợi duyên chỉ nối có một đầu nhưng vẫn cứ đậm sâu. Hay có chăng sợi duyên không trọn vẹn nhưng sâu đậm ấy là chính sợi duyên của Nhuận Thanh chăng?
Trong cái phút giây hạnh phúc và sung sướng vì có lại được hạnh phúc của đời mình, Trình Yên Yên đã không nhớ đến Nhuận Thanh dù chỉ trong một giây ngắn ngủi. Cái tình yêu của cô nó lớn lắm, che lấp hoàn toàn đầu óc và tâm trí. Tình yêu của Nhuận Thanh cũng lớn, thật khó để có thể thay thế bởi một dáng hình khác ngoài cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.