Chương 37: Tại sao cô phải làm như vậy?
Lê Phương Trúc
11/09/2023
Trình Yên Yên vẫn nằm bất tỉnh trên giường bệnh, toàn thân là những vết thương chi chít máu vẫn chưa thôi ứa ra. Cuộc sống này đối với cô có lẽ đã quá độc ác, chỉ một thân hồng sao chịu lắm những tổn thương?
Chu Gia Vĩ ngồi lặng bên cạnh giường bệnh của cô, gương mặt hắn đau đớn đưa hay tay lên thái dương mình. Hắn như vậy là đang tin tưởng cô sao? Không, chính hắn cũng không biết hắn tin cô hay không, chỉ biết rằng hắn hoàn toàn không muốn hành hạ cô như vậy. Trong tâm trí rối bời của hắn bị dày vò với những tiếng hét đau đớn của Trình Yên Yên, đôi lúc trong tận sâu thâm tâm hắn bỗng vang tiếng nói yếu ớt của Trình Yên Yên "Đừng...đừng mà...Gia Vĩ!". Trái tim hắn nhói lên từng nhịp thổn thức, hắn và không một ai hiểu được tâm trạng hắn hiện tại. Có gì đó rối bời, có gì đó đau đớn, xót xa, có gì đó như hối hận và sợ hãi, hắn ôm chặt đầu mình nét mặt đau đớn.
Nhuận Thanh đã bỏ về từ bao giờ. Cậu biết nhiệm vụ của mình tới đây thôi, cậu biết rằng người mà Trình Yên Yên muốn nhìn thấy khi tỉnh dậy chỉ có Chu Gia Vĩ. Tình yêu đôi lúc thầm lặng và mòn mỏi, không có lý do nên không có hồi kết. Có một kẻ yêu một kẻ thầm lặng và yên ắng, lại có một kẻ đánh đổi cả mạng sống để yêu. Đời chỉ vì có hai chữ tình yêu mà nhiều đau đớn, đời cũng chỉ vì có hai chữ tình yêu mà có chút nụ cười. Vui là tình mà khóc cũng là tình, nên nhân sinh mới vương hoài bụi đỏ.
Cả ngày hôm đó Chu Gia Vĩ hắn ngồi im lặng bên cạnh Trình Yên Yên, đôi mắt đỏ hoen trên gương mặt đau đớn, mắt hắn nhìn đăm đăm vào những vết thương chi chít trên cơ thể yếu mềm hắn từng yêu, hắn nhìn đôi môi tái nhợt mà hắn từng hôn nhẹ, trái tim băng giá ấy chợt nhói lên như dao cắt. Gió nhẹ thổi vào căn phòng bệnh khẽ đong đưa mái tóc đen óng trên một gương mặt thanh tú tuyệt trần nhưng chìm trong băng giá.
Trời đã tờ mờ sáng, cả đêm ấy Chu Gia Vĩ hắn không ngủ, đôi mắt vẫn luôn đăm đăm nhìn Trình Yên Yên, có lẽ đó là điều duy nhất mà hắn có thể làm hiện tại.
...
Nhuận Thanh ngồi lặng trong nhà mình, cậu thắc mắc gì đó về Đình Đình, cậu có suy nghĩ rằng chính cô ta tạo ra đau đớn này cho Trình Yên Yên. Chợt Nhuận Thanh đứng phắt dậy, cậu phóng nhanh chiếc xe đến thẳng nhà Chu Gia Vĩ.
Lát sau, chiếc xe dừng lại trước cổng căn biệt thự rộng lớn của Chu Gia Vĩ. Nhuận Thanh đứng chần chừ trước cổng rồi mở điện thoại mình ra bật ghi âm. Cậu muốn nếu như cô ta thật sự hại Trình Yên Yên thì cậu phải cho Chu Gia Vĩ biết điều này. Cậu cho điện thoại vào túi rồi bước vào nhà nhưng lại bị người bảo vệ ngăn lại:
- Cậu muốn đi đâu?
- Tôi tìm Đình Đình!
Người bảo vệ nhìn cậu vẻ nghi hoặc rồi nói:
- Chờ tôi một lát!
Người bảo vệ nói rồi bước vào trong. Nhuận Thanh đứng im lặng bên ngoài không nói gì vẻ mặt lạnh nhạt. Lát sau, người bảo vệ bước ra, bảo lạnh:
- Vào đi!
Nhuận Thanh im lặng không trả lời người bảo vệ lặng lẽ bước vào nhà. Đình Đình cô ta đã ngồi sẵn trên bàn ở phòng khách, vẻ mặt vui vẻ và đắc ý nhìn Nhuận Thanh khẽ đưa tay ra hiệu mời cậu ngồi xuống rồi nói:
- Cậu tìm tôi có việc gì thế?
Nhuận Thanh vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta rồi hỏi lạnh:
- Chuyện của Trình Yên Yên có liên quan đến cô không?
Đình Đình khẽ nhún vai, cười bảo:
- Tôi làm gì kia chứ?
Nhuận Thanh khẽ đặt nhẹ tay trên bàn ánh mắt nghiêm túc có chút tức giận, nói:
- Nếu như cô không làm gì thì họ chắc chắn không ra nông nỗi như vậy!
Đình Đình chợt phì cười rồi nhìn Nhuận Thanh, bảo:
- Cậu tinh ý thật đấy, nhưng tôi cũng đâu có làm gì...chỉ là cho Chu Gia Vĩ xem đoạn clip tôi đã quay lén hai người, bêu vẻ thêm một chút, đổ cho cô ta một vài lỗi thôi chứ có gì đâu! - Đình Đình nhún vai nói.
Nhuận Thanh gương mặt đầy tức giận ánh mắt đỏ lên tay đập mạnh lên bàn nói lớn:
- Tại sao cô phải làm như vậy? Hả?
- Tôi thích thế! – Cô ta cười bảo.
Nhuận Thanh khẽ gật đầu rồi bước ra khỏi căn nhà đó. Cậu không muốn nói thêm gì với cô ta nữa, dù sao thì thứ cậu muốn biết cậu cũng đã biết. Cậu đưa tay dừng ghi âm rồi lên xe chạy đi mất.
Những chuyện cậu làm, chẳng phải để lấy lòng Trình Yên Yên hay vì bất kì một lý do nào cả, thứ mà cậu muốn đơn giản chỉ có nụ cười trên đôi môi nhỏ ấy mà thôi. Cậu chạy về nhà, chưa muốn gửi đoạn ghi âm ấy cho Chu Gia Vĩ, cậu muốn đợi đến khi Trình Yên Yên tỉnh dậy rồi sẽ phơi bày sự thật này. Trong thâm tâm cậu thật sự không hề muốn Trình Yên Yên sống với một tên như Chu Gia Vĩ, nhưng biết làm gì khi cậu thừa biết rằng trái tim Trình Yên Yên chỉ hướng về Chu Gia Vĩ mà thôi và cho dù có bị hành hạ đến chết thì cậu biết Yên Yên cũng sẽ không chấp nhận rời bỏ Chu Gia Vĩ.
Tình yêu thật buồn cười, đau đớn đến vậy mà vẫn không buông bỏ. Chắc có lẽ không có cuộc tình nào là không có đau thương. Cậu trở về, trái tim ấy vẫn nhớ đến Trình Yên Yên, nhớ nụ cười ngang bướng thuở nào cậu từng được nhìn thấy, một nụ cười chẳng bao giờ quay trở lại, và nếu có trở lại thì chắc gì ánh mắt ấy đã hướng về phía cậu. Có một tình yêu đã biết chắc là không được đáp trả nhưng vẫn cứ đậm sâu...
Chu Gia Vĩ ngồi lặng bên cạnh giường bệnh của cô, gương mặt hắn đau đớn đưa hay tay lên thái dương mình. Hắn như vậy là đang tin tưởng cô sao? Không, chính hắn cũng không biết hắn tin cô hay không, chỉ biết rằng hắn hoàn toàn không muốn hành hạ cô như vậy. Trong tâm trí rối bời của hắn bị dày vò với những tiếng hét đau đớn của Trình Yên Yên, đôi lúc trong tận sâu thâm tâm hắn bỗng vang tiếng nói yếu ớt của Trình Yên Yên "Đừng...đừng mà...Gia Vĩ!". Trái tim hắn nhói lên từng nhịp thổn thức, hắn và không một ai hiểu được tâm trạng hắn hiện tại. Có gì đó rối bời, có gì đó đau đớn, xót xa, có gì đó như hối hận và sợ hãi, hắn ôm chặt đầu mình nét mặt đau đớn.
Nhuận Thanh đã bỏ về từ bao giờ. Cậu biết nhiệm vụ của mình tới đây thôi, cậu biết rằng người mà Trình Yên Yên muốn nhìn thấy khi tỉnh dậy chỉ có Chu Gia Vĩ. Tình yêu đôi lúc thầm lặng và mòn mỏi, không có lý do nên không có hồi kết. Có một kẻ yêu một kẻ thầm lặng và yên ắng, lại có một kẻ đánh đổi cả mạng sống để yêu. Đời chỉ vì có hai chữ tình yêu mà nhiều đau đớn, đời cũng chỉ vì có hai chữ tình yêu mà có chút nụ cười. Vui là tình mà khóc cũng là tình, nên nhân sinh mới vương hoài bụi đỏ.
Cả ngày hôm đó Chu Gia Vĩ hắn ngồi im lặng bên cạnh Trình Yên Yên, đôi mắt đỏ hoen trên gương mặt đau đớn, mắt hắn nhìn đăm đăm vào những vết thương chi chít trên cơ thể yếu mềm hắn từng yêu, hắn nhìn đôi môi tái nhợt mà hắn từng hôn nhẹ, trái tim băng giá ấy chợt nhói lên như dao cắt. Gió nhẹ thổi vào căn phòng bệnh khẽ đong đưa mái tóc đen óng trên một gương mặt thanh tú tuyệt trần nhưng chìm trong băng giá.
Trời đã tờ mờ sáng, cả đêm ấy Chu Gia Vĩ hắn không ngủ, đôi mắt vẫn luôn đăm đăm nhìn Trình Yên Yên, có lẽ đó là điều duy nhất mà hắn có thể làm hiện tại.
...
Nhuận Thanh ngồi lặng trong nhà mình, cậu thắc mắc gì đó về Đình Đình, cậu có suy nghĩ rằng chính cô ta tạo ra đau đớn này cho Trình Yên Yên. Chợt Nhuận Thanh đứng phắt dậy, cậu phóng nhanh chiếc xe đến thẳng nhà Chu Gia Vĩ.
Lát sau, chiếc xe dừng lại trước cổng căn biệt thự rộng lớn của Chu Gia Vĩ. Nhuận Thanh đứng chần chừ trước cổng rồi mở điện thoại mình ra bật ghi âm. Cậu muốn nếu như cô ta thật sự hại Trình Yên Yên thì cậu phải cho Chu Gia Vĩ biết điều này. Cậu cho điện thoại vào túi rồi bước vào nhà nhưng lại bị người bảo vệ ngăn lại:
- Cậu muốn đi đâu?
- Tôi tìm Đình Đình!
Người bảo vệ nhìn cậu vẻ nghi hoặc rồi nói:
- Chờ tôi một lát!
Người bảo vệ nói rồi bước vào trong. Nhuận Thanh đứng im lặng bên ngoài không nói gì vẻ mặt lạnh nhạt. Lát sau, người bảo vệ bước ra, bảo lạnh:
- Vào đi!
Nhuận Thanh im lặng không trả lời người bảo vệ lặng lẽ bước vào nhà. Đình Đình cô ta đã ngồi sẵn trên bàn ở phòng khách, vẻ mặt vui vẻ và đắc ý nhìn Nhuận Thanh khẽ đưa tay ra hiệu mời cậu ngồi xuống rồi nói:
- Cậu tìm tôi có việc gì thế?
Nhuận Thanh vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta rồi hỏi lạnh:
- Chuyện của Trình Yên Yên có liên quan đến cô không?
Đình Đình khẽ nhún vai, cười bảo:
- Tôi làm gì kia chứ?
Nhuận Thanh khẽ đặt nhẹ tay trên bàn ánh mắt nghiêm túc có chút tức giận, nói:
- Nếu như cô không làm gì thì họ chắc chắn không ra nông nỗi như vậy!
Đình Đình chợt phì cười rồi nhìn Nhuận Thanh, bảo:
- Cậu tinh ý thật đấy, nhưng tôi cũng đâu có làm gì...chỉ là cho Chu Gia Vĩ xem đoạn clip tôi đã quay lén hai người, bêu vẻ thêm một chút, đổ cho cô ta một vài lỗi thôi chứ có gì đâu! - Đình Đình nhún vai nói.
Nhuận Thanh gương mặt đầy tức giận ánh mắt đỏ lên tay đập mạnh lên bàn nói lớn:
- Tại sao cô phải làm như vậy? Hả?
- Tôi thích thế! – Cô ta cười bảo.
Nhuận Thanh khẽ gật đầu rồi bước ra khỏi căn nhà đó. Cậu không muốn nói thêm gì với cô ta nữa, dù sao thì thứ cậu muốn biết cậu cũng đã biết. Cậu đưa tay dừng ghi âm rồi lên xe chạy đi mất.
Những chuyện cậu làm, chẳng phải để lấy lòng Trình Yên Yên hay vì bất kì một lý do nào cả, thứ mà cậu muốn đơn giản chỉ có nụ cười trên đôi môi nhỏ ấy mà thôi. Cậu chạy về nhà, chưa muốn gửi đoạn ghi âm ấy cho Chu Gia Vĩ, cậu muốn đợi đến khi Trình Yên Yên tỉnh dậy rồi sẽ phơi bày sự thật này. Trong thâm tâm cậu thật sự không hề muốn Trình Yên Yên sống với một tên như Chu Gia Vĩ, nhưng biết làm gì khi cậu thừa biết rằng trái tim Trình Yên Yên chỉ hướng về Chu Gia Vĩ mà thôi và cho dù có bị hành hạ đến chết thì cậu biết Yên Yên cũng sẽ không chấp nhận rời bỏ Chu Gia Vĩ.
Tình yêu thật buồn cười, đau đớn đến vậy mà vẫn không buông bỏ. Chắc có lẽ không có cuộc tình nào là không có đau thương. Cậu trở về, trái tim ấy vẫn nhớ đến Trình Yên Yên, nhớ nụ cười ngang bướng thuở nào cậu từng được nhìn thấy, một nụ cười chẳng bao giờ quay trở lại, và nếu có trở lại thì chắc gì ánh mắt ấy đã hướng về phía cậu. Có một tình yêu đã biết chắc là không được đáp trả nhưng vẫn cứ đậm sâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.