Chương 12: Tại sao em lại né tránh tôi?
Lê Phương Trúc
11/09/2023
Chiếc xe dừng lại tại căn biệt thự của Chu Gia Vĩ. Chu Gia Vĩ khẽ bước xuống mở cửa xe cho cô bước ra.
Trình Yên Yên nhìn Chu Gia Vĩ chăm chăm, dường như cô vẫn chưa thể chấp nhận được hành động của Chu Gia Vĩ khi này.
Chu Gia Vĩ có vẻ đã nhận ra ánh mắt của Trình Yên Yên vẫn luôn nhìn về phía mình. Hắn chợt xoay người lại, kê sát mắt mình vào mắt cô, nói khẽ:
- Cô nhìn gì đấy?
Khoảng cách quá gần đó đã khiến tim Trình Yên Yên đập loạn lên, cô bối rối khẽ đưa tay đẩy nhẹ Chu Gia Vĩ ra, ấp úng bảo:
- Không...không có gì cả!
Cô nói rồi nhanh chóng bước vào nhà để tránh khỏi tình huống bối rối ấy.
Chu Gia Vĩ nhìn theo dáng lưng cô, khẽ cười rồi đóng cửa xe bước vào nhà.
TrinTrình Yên Yên bước vội vào nhà rồi bước lên phòng mình đóng nhẹ cửa lại. Cô ngồi trên chiếc giường của mình lắng nghe nhịp tim mình đang đập loạn lên từng hồi.
Chẳng lẽ cô thật sự đã có tình cảm với Chu Gia Vĩ sao? Cô nhắm nghiền mắt lại khẽ lắc đầu mình để mong đuổi được suy nghĩ đó đi. Thế nhưng trái tim cô vẫn còn đập thoi thúc trong lồng ngực, trong đầu cô vẫn cứ mãi xuất hiện hình ảnh của Chu Gia Vĩ.
Trình Yên Yên đứng bật dậy bước nhanh vào phòng tắm dội nước liên tục lên mặt mình để bình tĩnh bản thân lại nhưng vẫn không thành.
Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ kèm tiếng gọi:
- Cô làm gì ở trong đó vậy?
Trình Yên Yên đứng trong phòng tắm đáp với ra:
- Không có gì!
Chu Gia Vĩ đứng bên ngoài, hắn cảm nhận được sự kì lạ của Trình Yên Yên ngày hôm nay. Cuối cùng Chu Gia Vĩ quyết định mở cửa bước vào.
Trình Yên Yên nhanh chóng bước ra ngoài cô gắng giữ khoảng cách thật xa Chu Gia Vĩ để không làm cho trái tim mình đập loạn lên.
Chu Gia Vĩ tiến một bước, Trình Yên Yên lại lùi một bước.
Nhận ra sự né tránh của Trình Yên Yên, Chu Gia Vĩ đứng sững lại, khẽ đưa mắt nhìn cô.
Bất chợt lúc này Trình Yên Yên cũng đưa mắt lên nhìn Chu Gia Vĩ, hai ánh mắt va phải nhau, dường như tạo ra một dòng điện gì đó hay một loại sức hút làm cho hai người chẳng thể buông mắt khỏi nhau.
Hai ánh mắt cứ thế nhìn nhau đăm đăm, không nói một lời nhưng trái tim ai cũng đang loạn lên từng hồi.
Người ta nói giây phút ấy là bắt đầu của định mệnh. Quả thật mối nghịch duyên này là do định mệnh tạo thành sao? Giá như là như vậy, vì nếu là định mệnh thì sẽ chẳng cách xa. Ai biết họ sau này thế nào?
Sau một hồi nhìn nhau đăm đăm, Trình Yên Yên bối rối khẽ quay lưng lại, nói:
- Hôm nay tôi không khỏe...anh...anh ra ngoài đi!
Chu Gia Vĩ nhìn cô, ánh mắt có vẻ nghi hoặc nhưng vẫn không nói gì, khẽ đáp nhẹ:
- Vậy cô cứ nghỉ ngơi đi!
Chu Gia Vĩ nói rồi khẽ bước ra ngoài.
Trình Yên Yên ngồi nhẹ xuống giường mình trong đầu lấp đầy bởi những suy nghĩ.
"Tại sao mình có thể thích hắn chứ?"
Cả ngày hôm đó cô cứ ngồi lì trong phòng với hàng tá những suy nghĩ, nếu như cô thật sự thích hắn thì sao? Hắn sẽ thích cô chứ?
"Một tên thiếu gia như hắn làm sao có thể có tình cảm với mình chứ?"
Cô chối phắt hết những suy nghĩ hiện ra trong đầu.
...
Nắng nhạt màu dần, trời đã về chiều, vài giọt nắng khẽ xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi vào phòng Trình Yên Yên, gió nhẹ rít qua máy tóc ấy khẽ phất phơ. Cô vẫn ngồi đấy đưa hai tay ôm đầu mình đấu tranh với suy nghĩ và cảm xúc.
Tình yêu thật kì lạ, nó đến một cách bất ngờ. Nó xâm nhập vào cảm xúc con người ta một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng. Nó nhẹ nhàng đến mức chỉ chẳng ai nhận ra cho đến khi trái tim họ rung lên từng hồi chỉ bởi vì chạm phải một ánh mắt nào đó.
...
Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ, một giọng nói quen thuộc khẽ gọi Trình Yên Yên:
- Này! Tới giờ cơm chiều rồi!
Đó là giọng của Chu Gia Vĩ, Trình Yên Yên khẽ buông hai tay mình xuống, đáp nhẹ:
- Được!
Cô khẽ bước khỏi giường rồi từ từ bước xuống nhà. Cơm canh đã được dọn sẵn ra bàn chỉ còn đợi cô xuống, Chu Gia Vĩ đã ngồi sẵn ở đấy tự bao giờ.
Trình Yên Yên cố tìm cho mình một chỗ ngồi thật xa Chu Gia Vĩ và cố gắng né tránh ánh mắt mình khỏi mắt Chu Gia Vĩ, cô không muốn trái tim mình lại đập loạn lên làm cô phải bối rối.
Chu Gia Vĩ nhận ra sự né tránh của Trình Yên Yên đối với mình. Chu Gia Vĩ khẽ đập nhẹ tay xuống bàn ra hiệu cho Trình Yên Yên ngồi vào chiếc ghế cạnh bên hắn.
Trình Yên Yên chần chừ một lát rồi khẽ cầm bát cơm lên bước đến ngồi cạnh Chu Gia Vĩ.
Cô né tránh ánh mắt mình khỏi ánh mắt Chu Gia Vĩ, cô cứ vậy cúi gầm mặt xuống mà ăn.
Chu Gia Vĩ trông có vẻ đã tức giận, hắn đập mạnh tay xuống bàn rồi khẽ đưa tay đỡ cằm Trình Yên Yên lên, hướng mắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Chu Gia Vĩ chợt đưa môi mình sát vào môi cô đến sắp chạm vào nhau rồi khẽ di chuyển miệng đến gần tai cô, bảo khẽ:
- Tại sao em lại né tránh tôi?
Trình Yên Yên nhìn Chu Gia Vĩ chăm chăm, dường như cô vẫn chưa thể chấp nhận được hành động của Chu Gia Vĩ khi này.
Chu Gia Vĩ có vẻ đã nhận ra ánh mắt của Trình Yên Yên vẫn luôn nhìn về phía mình. Hắn chợt xoay người lại, kê sát mắt mình vào mắt cô, nói khẽ:
- Cô nhìn gì đấy?
Khoảng cách quá gần đó đã khiến tim Trình Yên Yên đập loạn lên, cô bối rối khẽ đưa tay đẩy nhẹ Chu Gia Vĩ ra, ấp úng bảo:
- Không...không có gì cả!
Cô nói rồi nhanh chóng bước vào nhà để tránh khỏi tình huống bối rối ấy.
Chu Gia Vĩ nhìn theo dáng lưng cô, khẽ cười rồi đóng cửa xe bước vào nhà.
TrinTrình Yên Yên bước vội vào nhà rồi bước lên phòng mình đóng nhẹ cửa lại. Cô ngồi trên chiếc giường của mình lắng nghe nhịp tim mình đang đập loạn lên từng hồi.
Chẳng lẽ cô thật sự đã có tình cảm với Chu Gia Vĩ sao? Cô nhắm nghiền mắt lại khẽ lắc đầu mình để mong đuổi được suy nghĩ đó đi. Thế nhưng trái tim cô vẫn còn đập thoi thúc trong lồng ngực, trong đầu cô vẫn cứ mãi xuất hiện hình ảnh của Chu Gia Vĩ.
Trình Yên Yên đứng bật dậy bước nhanh vào phòng tắm dội nước liên tục lên mặt mình để bình tĩnh bản thân lại nhưng vẫn không thành.
Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ kèm tiếng gọi:
- Cô làm gì ở trong đó vậy?
Trình Yên Yên đứng trong phòng tắm đáp với ra:
- Không có gì!
Chu Gia Vĩ đứng bên ngoài, hắn cảm nhận được sự kì lạ của Trình Yên Yên ngày hôm nay. Cuối cùng Chu Gia Vĩ quyết định mở cửa bước vào.
Trình Yên Yên nhanh chóng bước ra ngoài cô gắng giữ khoảng cách thật xa Chu Gia Vĩ để không làm cho trái tim mình đập loạn lên.
Chu Gia Vĩ tiến một bước, Trình Yên Yên lại lùi một bước.
Nhận ra sự né tránh của Trình Yên Yên, Chu Gia Vĩ đứng sững lại, khẽ đưa mắt nhìn cô.
Bất chợt lúc này Trình Yên Yên cũng đưa mắt lên nhìn Chu Gia Vĩ, hai ánh mắt va phải nhau, dường như tạo ra một dòng điện gì đó hay một loại sức hút làm cho hai người chẳng thể buông mắt khỏi nhau.
Hai ánh mắt cứ thế nhìn nhau đăm đăm, không nói một lời nhưng trái tim ai cũng đang loạn lên từng hồi.
Người ta nói giây phút ấy là bắt đầu của định mệnh. Quả thật mối nghịch duyên này là do định mệnh tạo thành sao? Giá như là như vậy, vì nếu là định mệnh thì sẽ chẳng cách xa. Ai biết họ sau này thế nào?
Sau một hồi nhìn nhau đăm đăm, Trình Yên Yên bối rối khẽ quay lưng lại, nói:
- Hôm nay tôi không khỏe...anh...anh ra ngoài đi!
Chu Gia Vĩ nhìn cô, ánh mắt có vẻ nghi hoặc nhưng vẫn không nói gì, khẽ đáp nhẹ:
- Vậy cô cứ nghỉ ngơi đi!
Chu Gia Vĩ nói rồi khẽ bước ra ngoài.
Trình Yên Yên ngồi nhẹ xuống giường mình trong đầu lấp đầy bởi những suy nghĩ.
"Tại sao mình có thể thích hắn chứ?"
Cả ngày hôm đó cô cứ ngồi lì trong phòng với hàng tá những suy nghĩ, nếu như cô thật sự thích hắn thì sao? Hắn sẽ thích cô chứ?
"Một tên thiếu gia như hắn làm sao có thể có tình cảm với mình chứ?"
Cô chối phắt hết những suy nghĩ hiện ra trong đầu.
...
Nắng nhạt màu dần, trời đã về chiều, vài giọt nắng khẽ xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi vào phòng Trình Yên Yên, gió nhẹ rít qua máy tóc ấy khẽ phất phơ. Cô vẫn ngồi đấy đưa hai tay ôm đầu mình đấu tranh với suy nghĩ và cảm xúc.
Tình yêu thật kì lạ, nó đến một cách bất ngờ. Nó xâm nhập vào cảm xúc con người ta một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng. Nó nhẹ nhàng đến mức chỉ chẳng ai nhận ra cho đến khi trái tim họ rung lên từng hồi chỉ bởi vì chạm phải một ánh mắt nào đó.
...
Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ, một giọng nói quen thuộc khẽ gọi Trình Yên Yên:
- Này! Tới giờ cơm chiều rồi!
Đó là giọng của Chu Gia Vĩ, Trình Yên Yên khẽ buông hai tay mình xuống, đáp nhẹ:
- Được!
Cô khẽ bước khỏi giường rồi từ từ bước xuống nhà. Cơm canh đã được dọn sẵn ra bàn chỉ còn đợi cô xuống, Chu Gia Vĩ đã ngồi sẵn ở đấy tự bao giờ.
Trình Yên Yên cố tìm cho mình một chỗ ngồi thật xa Chu Gia Vĩ và cố gắng né tránh ánh mắt mình khỏi mắt Chu Gia Vĩ, cô không muốn trái tim mình lại đập loạn lên làm cô phải bối rối.
Chu Gia Vĩ nhận ra sự né tránh của Trình Yên Yên đối với mình. Chu Gia Vĩ khẽ đập nhẹ tay xuống bàn ra hiệu cho Trình Yên Yên ngồi vào chiếc ghế cạnh bên hắn.
Trình Yên Yên chần chừ một lát rồi khẽ cầm bát cơm lên bước đến ngồi cạnh Chu Gia Vĩ.
Cô né tránh ánh mắt mình khỏi ánh mắt Chu Gia Vĩ, cô cứ vậy cúi gầm mặt xuống mà ăn.
Chu Gia Vĩ trông có vẻ đã tức giận, hắn đập mạnh tay xuống bàn rồi khẽ đưa tay đỡ cằm Trình Yên Yên lên, hướng mắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Chu Gia Vĩ chợt đưa môi mình sát vào môi cô đến sắp chạm vào nhau rồi khẽ di chuyển miệng đến gần tai cô, bảo khẽ:
- Tại sao em lại né tránh tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.