Chương 129: Cha của đứa bé
Thanh Đình
13/11/2013
Hạ Ánh Hi yên lặng thật lâu, nhìn Bạch Ngưng, sau đó chuyển tầm mắt sang Ngôn Lạc Quân, vô cùng nghiêm túc nói: “Được, tôi tiếp nhận lòng tốt của anh, nhưng tôi cho anh biết, tôi nhất định sẽ quay lại.”
“Được, tôi chờ, nhưng nếu anh muốn quay về trả nợ, đương nhiên là phải trả cả vốn lẫn lãi.” Ngôn Lạc Quân cười, lạnh nhạt nói.
Hạ Ánh Hi nhìn Bạch Ngưng, đau lòng nhắm mắt lại, rất lâu mới chậm rãi nói: “Tĩnh Hàm, quá khứ anh có yêu một cô gái, bọn anh còn chưa kịp bắt đầu cô ấy đã bỏ anh đi. Nhưng thật không ngờ, sau đó anh lại tìm được cô ấy, anh từng thề nhất định sẽ bảo vệ cô ấy, nhất định không để cô ấy bị tổn thương. . . . . . Nhưng, thực tế nói cho anh biết, anh đã quá hồn nhiên, quá ngây thơ, anh vốn không có bản lĩnh như vậy. . . . . . Tĩnh Hàm, chờ anh, được không? Chờ anh rồi sẽ có một ngày, anh sẽ đứng trước mặt em, nói cho em biết anh đã thực hiện được lời thề của mình, được không?”
Bạch Ngưng bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt dần dần ngấn nước.
Hạ Ánh Hi nhìn cô, hơi ngạc nhiên sau đó thở phào nhẹ nhõm, cười nhẹ một tiếng. Sau đó anh cầm phong bì lên, đi ra khỏi phòng.
——————————
Áo cưới, ảnh cưới, hôn lễ được thiết kế tỉ mỉ, trình tự kết hôn, sắp xếp tuần trăng mật. . . . . . Ngôn Lạc Quân mang theo nụ cười dịu dàng, cùng Bạch Ngưng tất bật cả ngày.
Lúc ăn cơm tối, Ngôn Lạc Quân còn cầm hình ảnh, ôm Bạch Ngưng thảo luận.
“Nhà hàng này thế nào? Có rất nhiều phong cách, đều do những kiến trúc sư giỏi nhất thiết kế. Còn có cái này nữa, nghe nói phục vụ cũng được tuyển chọn như tiếp viên hàng không, bước vào còn tưởng là cuộc thi tuyển sắc đẹp! Nhưng chắc em không thích nơi này rồi, ngộ nhỡ chồng em ăn vụng thì biết làm thế nào? Ha ha!” Ngôn Lạc Quân cười sảng khoái.
“Nếu không chúng ta chọn khách sạn nào nhân viên phục vụ đều đẹp trai được không? Cho em biết rằng bọn họ còn không đẹp bằng một nửa chồng em?” Ngôn Lạc Quân nói xong, khẽ hôn vào gò má của cô.
Bạch Ngưng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh thật gần.
Anh kề sát mặt cô, nói: “Thật ra, chúng ta đi Tây Song Bản Nạp trước được không? Lần trước còn chưa chơi đã.”
Bạch Ngưng nhìn anh hồi lâu, khẽ gật đầu một cái.
Ngôn Lạc Quân vui mừng khôn siết, một tay ôm lấy cô vào ngực.
Lúc này, Bác Thẩm ở trên lầu nói: “Tiên sinh, di động trong phòng ngủ đang kêu.”
“Ngồi ở đây, anh đi nghe điện thoại.” Ngôn Lạc Quân vỗ vỗ cô, đi lên tầng, lúc này mới phát hiện tiếng chuông đó không phải là điện thoại của mình, mà là điện thoại trước đây của “Hứa Tĩnh Hàm”, trên điện thoại hiện lên một dãy số.
Nhìn số điện thoại xa lạ, Ngôn Lạc Quân cầm điện thoại, vừa đi xuống tầng, vừa nhấn nút trả lời, nhưng không lên tiếng.
Đầu dây bên kia cũng im lặng.
Rất lâu, khi Ngôn Lạc Quân đã đi xuống tầng, điện thoại bên kia rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Tĩnh Hàm, anh đã ly hôn rồi.”
Ngôn Lạc Quân ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngưng, nắm vai của cô, nghe điện thoại tiếp tục im lặng.
“Em. . . . . .”
Đối phương lại im lặng, sau đó cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Không phải em bảo anh gọi cho em sao? Đã quên rồi à?”
Ngôn Lạc Quân tiếp tục không lên tiếng, bên kia thở dài, nói: “Vậy thôi. . . . . . Hẹn gặp lại.” Nói xong, lại đợi một lúc lâu mới cúp điện thoại.
Ngôn Lạc Quân để điện thoại xuống, nhìn “Hứa Tĩnh Hàm” bên cạnh, cô vẫn ngồi hờ hững như cũ, tầm mắt hướng về phía quyển tạp chí.
Anh siết tay lại, ôm chặt cô vào trong lòng.
Đêm đó, động tác của anh kịch liệt hơn trước kia rất nhiều.
“Tĩnh Hàm, anh muốn nói cho em biết, anh tuy không phải người đàn ông đầu tiên của em, nhưng sẽ là người cuối cùng.” Anh ôm cô, tần suất đong đưa thắt lưng càng lúc càng nhanh, từng chút từng chút va chạm vào nơi sâu nhất của cô.
Ăn xong bữa sáng, Ngôn Lạc Quân tùy ý mở tờ báo ra, vừa khéo lật đến tin giải trí.
Vô tình bị tấm hình lớn thu hút.
Quan Thừa Diễm!
Anh đã cho điều tra cú điện thoại hôm qua, chính là của Quan Thừa Diễm.
Mở tờ báo ra, nhìn thấy tiêu đề bên cạnh: Đạo diễn Quan Thừa Diễm nổi danh đã công bố ly hôn, con trai bảy tuổi do mẹ nuôi dưỡng.
Bài báo phía dưới là tình huống từ lúc gặp nhau cho đến khi kết hôn của hắn và người vợ trước, sau đó còn có scandal trong giới giải trí của Quan Thừa Diễm, trong này, đương nhiên cũng liên quan tới Hứa Tĩnh Hàm.
Lửa ghen trong lòng bất chợt nổi lên, dù anh hết sức ngăn lại, nhưng cũng không tự chủ liếc nhìn tin tức có liên quan đến Hứa Tĩnh Hàm và Quan Thừa Diễm.
Nhìn tấm hình của Quan Thừa Diễm, anh lại cảm thấy gương mặt này có hơi quen mắt.
Mặc dù anh đã gặp Quan Thừa Diễm rất nhiều lần, cũng coi như có quen biết, nhưng bây giờ chăm chú nhìn lâu mới có cảm giác đặc biệt. Dường như. . . . . . Anh đã từng gặp một người có gương mặt rất giống Quan Thừa Diễm. . . . . . Người kia là ai? Ai mà càng lớn càng thấy giống. . . . . .
Bỗng dưng, Ngôn Lạc Quân cầm tờ báo chạy lên trên tầng.
Bước nhanh đến phòng trẻ con, đẩy bảo mẫu đang mặc quần áo cho Hinh Hinh ra, Ngôn Lạc Quân nhìn thẳng vào mặt Hinh Hinh một lúc lâu, sau đó nhìn hình Quan Thừa Diễm, rốt cuộc anh cũng biết được người nào càng lớn càng giống Quan Thừa Diễm, đứa bé, chính là đứa bé này!
Siết chặt tờ báo, anh đi ra khỏi phòng trẻ con, máu nóng xông thẳng lên đầu, giống như đốt cháy anh.
Anh cố gắng hít thở thật sâu, ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng làm thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi. Giờ anh giống như con thú hoang, lập tức muốn nhào tới.
Ánh mắt chạm đến cửa phòng “Hứa Tĩnh Hàm”, anh gần như không khống chế nổi muốn xông xào, đi được nửa bước thì ngừng lại, xoay người đi vào thư phòng, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Ngồi vào ghế, tự rót một ly trà, anh không ngừng nắm chặt tờ báo.
Hinh Hinh là con gái Quan Thừa Diễm, cô mang đứa bé của Quan Thừa Diễm gả cho anh, sau đó, đến giờ bọn họ vẫn còn liên lạc, Quan Thừa Diễm còn nói cho cô biết hắn ta đã ly hôn, cô còn bảo hắn gọi cho cô.
Quan Thừa Diễm, Quan Thừa Diễm, cô nhất định biết đứa bé là của Quan Thừa Diễm, người khác có thể sẽ không biết, nhưng cô là mẹ sao có thể không biết? Coi như cô không biết chắc đứa bé là của ai, nhưng đứa bé sinh ra cô nhìn thấy cũng sẽ biết đứa bé lớn lên giống Quan Thừa Diễm. Nhưng cô lại lừa anh lâu như vậy, thậm chí khi anh phát hiện cũng không nói cho anh biết, dù bị anh ép hỏi cũng nhất quyết không nói.
Thậm chí, bọn họ vẫn còn liên lạc, bọn họ muốn làm gì?
Quan Thừa Diễm chưa từng quên cô, cô cũng chưa từng quên Quan Thừa Diễm, hai người bọn họ không quên được quá khứ. . . . . .
Vậy anh là gì?
Cô có thể vì Hạ Ánh Hi đồng ý làm tình nhân của anh, có thể vì Quan Thừa Diễm mà sinh con. . . . . . Chỉ có anh, chỉ có anh là bị cô khinh thường!
Đột nhiên nhớ lại một chuyện, Ngôn Lạc Quân kích động mà run rẩy mở máy vi tính ra, tìm tư liệu về Quan Thừa Diễm.
P/s: Đọc chương này thật vô cùng phấn khích =)) ngược đi nào, ngược đi nào
“Được, tôi chờ, nhưng nếu anh muốn quay về trả nợ, đương nhiên là phải trả cả vốn lẫn lãi.” Ngôn Lạc Quân cười, lạnh nhạt nói.
Hạ Ánh Hi nhìn Bạch Ngưng, đau lòng nhắm mắt lại, rất lâu mới chậm rãi nói: “Tĩnh Hàm, quá khứ anh có yêu một cô gái, bọn anh còn chưa kịp bắt đầu cô ấy đã bỏ anh đi. Nhưng thật không ngờ, sau đó anh lại tìm được cô ấy, anh từng thề nhất định sẽ bảo vệ cô ấy, nhất định không để cô ấy bị tổn thương. . . . . . Nhưng, thực tế nói cho anh biết, anh đã quá hồn nhiên, quá ngây thơ, anh vốn không có bản lĩnh như vậy. . . . . . Tĩnh Hàm, chờ anh, được không? Chờ anh rồi sẽ có một ngày, anh sẽ đứng trước mặt em, nói cho em biết anh đã thực hiện được lời thề của mình, được không?”
Bạch Ngưng bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt dần dần ngấn nước.
Hạ Ánh Hi nhìn cô, hơi ngạc nhiên sau đó thở phào nhẹ nhõm, cười nhẹ một tiếng. Sau đó anh cầm phong bì lên, đi ra khỏi phòng.
——————————
Áo cưới, ảnh cưới, hôn lễ được thiết kế tỉ mỉ, trình tự kết hôn, sắp xếp tuần trăng mật. . . . . . Ngôn Lạc Quân mang theo nụ cười dịu dàng, cùng Bạch Ngưng tất bật cả ngày.
Lúc ăn cơm tối, Ngôn Lạc Quân còn cầm hình ảnh, ôm Bạch Ngưng thảo luận.
“Nhà hàng này thế nào? Có rất nhiều phong cách, đều do những kiến trúc sư giỏi nhất thiết kế. Còn có cái này nữa, nghe nói phục vụ cũng được tuyển chọn như tiếp viên hàng không, bước vào còn tưởng là cuộc thi tuyển sắc đẹp! Nhưng chắc em không thích nơi này rồi, ngộ nhỡ chồng em ăn vụng thì biết làm thế nào? Ha ha!” Ngôn Lạc Quân cười sảng khoái.
“Nếu không chúng ta chọn khách sạn nào nhân viên phục vụ đều đẹp trai được không? Cho em biết rằng bọn họ còn không đẹp bằng một nửa chồng em?” Ngôn Lạc Quân nói xong, khẽ hôn vào gò má của cô.
Bạch Ngưng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh thật gần.
Anh kề sát mặt cô, nói: “Thật ra, chúng ta đi Tây Song Bản Nạp trước được không? Lần trước còn chưa chơi đã.”
Bạch Ngưng nhìn anh hồi lâu, khẽ gật đầu một cái.
Ngôn Lạc Quân vui mừng khôn siết, một tay ôm lấy cô vào ngực.
Lúc này, Bác Thẩm ở trên lầu nói: “Tiên sinh, di động trong phòng ngủ đang kêu.”
“Ngồi ở đây, anh đi nghe điện thoại.” Ngôn Lạc Quân vỗ vỗ cô, đi lên tầng, lúc này mới phát hiện tiếng chuông đó không phải là điện thoại của mình, mà là điện thoại trước đây của “Hứa Tĩnh Hàm”, trên điện thoại hiện lên một dãy số.
Nhìn số điện thoại xa lạ, Ngôn Lạc Quân cầm điện thoại, vừa đi xuống tầng, vừa nhấn nút trả lời, nhưng không lên tiếng.
Đầu dây bên kia cũng im lặng.
Rất lâu, khi Ngôn Lạc Quân đã đi xuống tầng, điện thoại bên kia rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Tĩnh Hàm, anh đã ly hôn rồi.”
Ngôn Lạc Quân ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngưng, nắm vai của cô, nghe điện thoại tiếp tục im lặng.
“Em. . . . . .”
Đối phương lại im lặng, sau đó cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Không phải em bảo anh gọi cho em sao? Đã quên rồi à?”
Ngôn Lạc Quân tiếp tục không lên tiếng, bên kia thở dài, nói: “Vậy thôi. . . . . . Hẹn gặp lại.” Nói xong, lại đợi một lúc lâu mới cúp điện thoại.
Ngôn Lạc Quân để điện thoại xuống, nhìn “Hứa Tĩnh Hàm” bên cạnh, cô vẫn ngồi hờ hững như cũ, tầm mắt hướng về phía quyển tạp chí.
Anh siết tay lại, ôm chặt cô vào trong lòng.
Đêm đó, động tác của anh kịch liệt hơn trước kia rất nhiều.
“Tĩnh Hàm, anh muốn nói cho em biết, anh tuy không phải người đàn ông đầu tiên của em, nhưng sẽ là người cuối cùng.” Anh ôm cô, tần suất đong đưa thắt lưng càng lúc càng nhanh, từng chút từng chút va chạm vào nơi sâu nhất của cô.
Ăn xong bữa sáng, Ngôn Lạc Quân tùy ý mở tờ báo ra, vừa khéo lật đến tin giải trí.
Vô tình bị tấm hình lớn thu hút.
Quan Thừa Diễm!
Anh đã cho điều tra cú điện thoại hôm qua, chính là của Quan Thừa Diễm.
Mở tờ báo ra, nhìn thấy tiêu đề bên cạnh: Đạo diễn Quan Thừa Diễm nổi danh đã công bố ly hôn, con trai bảy tuổi do mẹ nuôi dưỡng.
Bài báo phía dưới là tình huống từ lúc gặp nhau cho đến khi kết hôn của hắn và người vợ trước, sau đó còn có scandal trong giới giải trí của Quan Thừa Diễm, trong này, đương nhiên cũng liên quan tới Hứa Tĩnh Hàm.
Lửa ghen trong lòng bất chợt nổi lên, dù anh hết sức ngăn lại, nhưng cũng không tự chủ liếc nhìn tin tức có liên quan đến Hứa Tĩnh Hàm và Quan Thừa Diễm.
Nhìn tấm hình của Quan Thừa Diễm, anh lại cảm thấy gương mặt này có hơi quen mắt.
Mặc dù anh đã gặp Quan Thừa Diễm rất nhiều lần, cũng coi như có quen biết, nhưng bây giờ chăm chú nhìn lâu mới có cảm giác đặc biệt. Dường như. . . . . . Anh đã từng gặp một người có gương mặt rất giống Quan Thừa Diễm. . . . . . Người kia là ai? Ai mà càng lớn càng thấy giống. . . . . .
Bỗng dưng, Ngôn Lạc Quân cầm tờ báo chạy lên trên tầng.
Bước nhanh đến phòng trẻ con, đẩy bảo mẫu đang mặc quần áo cho Hinh Hinh ra, Ngôn Lạc Quân nhìn thẳng vào mặt Hinh Hinh một lúc lâu, sau đó nhìn hình Quan Thừa Diễm, rốt cuộc anh cũng biết được người nào càng lớn càng giống Quan Thừa Diễm, đứa bé, chính là đứa bé này!
Siết chặt tờ báo, anh đi ra khỏi phòng trẻ con, máu nóng xông thẳng lên đầu, giống như đốt cháy anh.
Anh cố gắng hít thở thật sâu, ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng làm thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi. Giờ anh giống như con thú hoang, lập tức muốn nhào tới.
Ánh mắt chạm đến cửa phòng “Hứa Tĩnh Hàm”, anh gần như không khống chế nổi muốn xông xào, đi được nửa bước thì ngừng lại, xoay người đi vào thư phòng, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Ngồi vào ghế, tự rót một ly trà, anh không ngừng nắm chặt tờ báo.
Hinh Hinh là con gái Quan Thừa Diễm, cô mang đứa bé của Quan Thừa Diễm gả cho anh, sau đó, đến giờ bọn họ vẫn còn liên lạc, Quan Thừa Diễm còn nói cho cô biết hắn ta đã ly hôn, cô còn bảo hắn gọi cho cô.
Quan Thừa Diễm, Quan Thừa Diễm, cô nhất định biết đứa bé là của Quan Thừa Diễm, người khác có thể sẽ không biết, nhưng cô là mẹ sao có thể không biết? Coi như cô không biết chắc đứa bé là của ai, nhưng đứa bé sinh ra cô nhìn thấy cũng sẽ biết đứa bé lớn lên giống Quan Thừa Diễm. Nhưng cô lại lừa anh lâu như vậy, thậm chí khi anh phát hiện cũng không nói cho anh biết, dù bị anh ép hỏi cũng nhất quyết không nói.
Thậm chí, bọn họ vẫn còn liên lạc, bọn họ muốn làm gì?
Quan Thừa Diễm chưa từng quên cô, cô cũng chưa từng quên Quan Thừa Diễm, hai người bọn họ không quên được quá khứ. . . . . .
Vậy anh là gì?
Cô có thể vì Hạ Ánh Hi đồng ý làm tình nhân của anh, có thể vì Quan Thừa Diễm mà sinh con. . . . . . Chỉ có anh, chỉ có anh là bị cô khinh thường!
Đột nhiên nhớ lại một chuyện, Ngôn Lạc Quân kích động mà run rẩy mở máy vi tính ra, tìm tư liệu về Quan Thừa Diễm.
P/s: Đọc chương này thật vô cùng phấn khích =)) ngược đi nào, ngược đi nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.