Chương 93: Đánh mất một người
Thanh Đình
13/11/2013
Ngoài cửa bệnh viện bảo vệ sức khoẻ bà mẹ và trẻ em gần công viên, một chiếc xe hơi màu đen mới tinh phanh gấp lại. Một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú từ trên xe đi xuống, gấp gáp ôm lấy cô gái xinh đẹp từ ghế sau xe, vội vàng xông vào bệnh viện.
. . . . . .
Bên trong phòng bệnh, một bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi kiểm tra xong cô gái khuôn mặt đỏ ửng, quần áo xốc xếch, thậm chí khóe miệng còn lưu lại chất dịch màu trắng. Lại nhìn người con trai đầu tóc rối loạn, áo sơ mi trắng cao cấp lại xốc xếch nửa bỏ vào lưng quần, nửa bỏ ra ngoài, bất giác lắc đầu nói: “Thật đúng là tuổi trẻ, muốn kích thích nên cả mạng cũng không cần nữa à.”
“Cô ấy sao rồi?” Ngôn Lạc Quân vội vàng hỏi.
Bác sĩ treo bình nước biển lên, nói: “Tụt huyết áp, mệt nhọc quá độ.”
“Tụt huyết áp?” Ngôn Lạc Quân kỳ quái nói: “Sao lại tụt huyết áp?”
Mấy y tá bên cạnh đỏ mặt cúi đầu, bả vai run rẩy kịch liệt .
Bác sĩ nhìn hắn một cái, nói: “Có thể do buổi sáng không ăn gì.” Dĩ nhiên, nếu như không phải do ngòi nổ “mệt nhọc quá độ” thì huyết áp cũng không thấp đến mức té xỉu.
Lúc này Ngôn Lạc Quân mới nhớ ra, hôm nay mặc dù cô không tiều tụy dọa người như tối hôm qua nhưng trạng thái tinh thần vẫn không tốt, sắc mặt cũng tái nhợt, nhìn qua đã thấy là do mấy ngày ăn không ngon ngủ không đủ, hắn lại còn. . . . . . Nghĩ đến hành động có chút “cầm thú” của mình, trong lòng vừa khó chịu vừa áy náy.
Đây là lần thứ hai Bạch Ngưng tụt huyết áp té xỉu. Khi tỉnh lại, đập vào mắt vẫn là căn phòng màu trắng tinh, nhưng người ngồi bên giường lại biến thành một người khác, là Ngôn Lạc Quân.
“Cuối cùng cũng tỉnh à.”Ngôn Lạc Quân thở dài, nhìn cô mang theo vẻ trách cứ.
Ý thức của cô vẫn hơi mơ hồ, nằm ở trên giường sững sờ nhìn hắn thật lâu mới nhớ tới chuyện trước khi hôn mê. Ban ngày trong công viên, bọn họ. . . . . .
Trên mặt dần dần ửng hồng, muốn hỏi tại sao mình ngất xỉu rồi lại không hỏi được. Chẳng lẽ làm chuyện đó quá kịch liệt, thật sự có thể làm cho người ta té xỉu sao?
Ngôn Lạc Quân nói: “Dậy ăn chút gì đi, người sống lại có thể để mình đói ngất xỉu, thật sự là phục em.”
Thì ra là tụt huyết áp. . . . . .
Bạch Ngưng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không muốn ăn, cũng không có cảm thấy đói.”
“Bây giờ em dám không thích cũng phải ăn hết.”Ngôn Lạc Quân nói xong, mang một cốc sữa nóng lớn đưa cho cô.
Ăn xong, nằm lại bệnh viện thêm một lát, cô bình yên xuất viện.
Mới xuống giường, cô lại cảm thấy trên người khác thường. Bạch Ngưng sửng sốt, sau đó mặt lại dần dần đỏ lên. Nhìn đôi mắt y tá bên cạnh mang theo ý cười, mặt càng nóng như bị thiêu vậy. Cô lặng lẽ giơ tay lên che trước ngực, cúi đầu thật thấp núp ở bên cạnh Ngôn Lạc Quân đi ra khỏi bệnh viện.
Bên ngoài đã tối mịt, không còn một bóng người, cả thành phố chỉ còn lại ánh đèn.
Vừa đến bên cạnh xe, Bạch Ngưng cuống quít mở cửa xe phía sau ngồi tìm đồ lót, nhưng không tìm được.
Ngôn Lạc Quân cười nhẹ, đến ghế trước lấy đèn pin cầm tay soi cho cô. Chỉ thấy đồ lót màu tím nhạt nghênh ngang nằm ở dưới ghế ngồi, phía trên còn in dấu giày của hắn.
Bạch Ngưng khóc không ra nước mắt nhìn hắn, Ngôn Lạc Quân mím môi, không nhịn được nở nụ cười, đưa tay lôi cô đến ghế trước, đóng cửa lại.
“Không thể làm tại sao không nói?” Ngồi lên xe, Ngôn Lạc Quân hỏi.
“Nói anh sẽ không làm sao?” Bạch Ngưng hỏi ngược lại.
“Không.”Ngôn Lạc Quân trả lời, sau đó quay đầu, nói: “Nhưng có lẽ tôi sẽ chú ý hơn. Ở trong xe không khí không tốt, chẳng thà tìm chỗ vắng ở bên ngoài.”
. . . . . .
Bên trong phòng bệnh, một bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi kiểm tra xong cô gái khuôn mặt đỏ ửng, quần áo xốc xếch, thậm chí khóe miệng còn lưu lại chất dịch màu trắng. Lại nhìn người con trai đầu tóc rối loạn, áo sơ mi trắng cao cấp lại xốc xếch nửa bỏ vào lưng quần, nửa bỏ ra ngoài, bất giác lắc đầu nói: “Thật đúng là tuổi trẻ, muốn kích thích nên cả mạng cũng không cần nữa à.”
“Cô ấy sao rồi?” Ngôn Lạc Quân vội vàng hỏi.
Bác sĩ treo bình nước biển lên, nói: “Tụt huyết áp, mệt nhọc quá độ.”
“Tụt huyết áp?” Ngôn Lạc Quân kỳ quái nói: “Sao lại tụt huyết áp?”
Mấy y tá bên cạnh đỏ mặt cúi đầu, bả vai run rẩy kịch liệt .
Bác sĩ nhìn hắn một cái, nói: “Có thể do buổi sáng không ăn gì.” Dĩ nhiên, nếu như không phải do ngòi nổ “mệt nhọc quá độ” thì huyết áp cũng không thấp đến mức té xỉu.
Lúc này Ngôn Lạc Quân mới nhớ ra, hôm nay mặc dù cô không tiều tụy dọa người như tối hôm qua nhưng trạng thái tinh thần vẫn không tốt, sắc mặt cũng tái nhợt, nhìn qua đã thấy là do mấy ngày ăn không ngon ngủ không đủ, hắn lại còn. . . . . . Nghĩ đến hành động có chút “cầm thú” của mình, trong lòng vừa khó chịu vừa áy náy.
Đây là lần thứ hai Bạch Ngưng tụt huyết áp té xỉu. Khi tỉnh lại, đập vào mắt vẫn là căn phòng màu trắng tinh, nhưng người ngồi bên giường lại biến thành một người khác, là Ngôn Lạc Quân.
“Cuối cùng cũng tỉnh à.”Ngôn Lạc Quân thở dài, nhìn cô mang theo vẻ trách cứ.
Ý thức của cô vẫn hơi mơ hồ, nằm ở trên giường sững sờ nhìn hắn thật lâu mới nhớ tới chuyện trước khi hôn mê. Ban ngày trong công viên, bọn họ. . . . . .
Trên mặt dần dần ửng hồng, muốn hỏi tại sao mình ngất xỉu rồi lại không hỏi được. Chẳng lẽ làm chuyện đó quá kịch liệt, thật sự có thể làm cho người ta té xỉu sao?
Ngôn Lạc Quân nói: “Dậy ăn chút gì đi, người sống lại có thể để mình đói ngất xỉu, thật sự là phục em.”
Thì ra là tụt huyết áp. . . . . .
Bạch Ngưng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không muốn ăn, cũng không có cảm thấy đói.”
“Bây giờ em dám không thích cũng phải ăn hết.”Ngôn Lạc Quân nói xong, mang một cốc sữa nóng lớn đưa cho cô.
Ăn xong, nằm lại bệnh viện thêm một lát, cô bình yên xuất viện.
Mới xuống giường, cô lại cảm thấy trên người khác thường. Bạch Ngưng sửng sốt, sau đó mặt lại dần dần đỏ lên. Nhìn đôi mắt y tá bên cạnh mang theo ý cười, mặt càng nóng như bị thiêu vậy. Cô lặng lẽ giơ tay lên che trước ngực, cúi đầu thật thấp núp ở bên cạnh Ngôn Lạc Quân đi ra khỏi bệnh viện.
Bên ngoài đã tối mịt, không còn một bóng người, cả thành phố chỉ còn lại ánh đèn.
Vừa đến bên cạnh xe, Bạch Ngưng cuống quít mở cửa xe phía sau ngồi tìm đồ lót, nhưng không tìm được.
Ngôn Lạc Quân cười nhẹ, đến ghế trước lấy đèn pin cầm tay soi cho cô. Chỉ thấy đồ lót màu tím nhạt nghênh ngang nằm ở dưới ghế ngồi, phía trên còn in dấu giày của hắn.
Bạch Ngưng khóc không ra nước mắt nhìn hắn, Ngôn Lạc Quân mím môi, không nhịn được nở nụ cười, đưa tay lôi cô đến ghế trước, đóng cửa lại.
“Không thể làm tại sao không nói?” Ngồi lên xe, Ngôn Lạc Quân hỏi.
“Nói anh sẽ không làm sao?” Bạch Ngưng hỏi ngược lại.
“Không.”Ngôn Lạc Quân trả lời, sau đó quay đầu, nói: “Nhưng có lẽ tôi sẽ chú ý hơn. Ở trong xe không khí không tốt, chẳng thà tìm chỗ vắng ở bên ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.