Chương 115: Gặp nạn
Thanh Đình
13/11/2013
“Nhưng sau khi em tới đây không có chế độ dinh dưỡng và chăm sóc tốt. Hay là cứ đi kiểm tra một chút thì tốt hơn, thuận tiện hỏi bác sĩ những chuyện cần chú ý.”
Bạch Ngưng không nói gì.
Hạ Ánh Hi tắt đèn nằm xuống, nói “ Cuối tuần chúng ta đi kiểm tra xem, cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.”
“ Không cần đâu….”
“ Ngủ đi.” Hạ Ánh Hi ngắt lời cô, không cho cô từ chối.
Trong lòng Bạch Ngưng nghĩ bây giờ cô rất muốn kiếm tiền, rất rất muốn kiếm được tiền.
****************
Ngày hôm sau, khi Hạ Ánh Hi vừa đến công ty đã bị ông chủ gọi vào văn phòng.
“Tất cả biểu hiện của cậu đều rất tốt, rất đáng khích lệ” sau đó ông ta bắt đầu nói những câu kiểu như “nhưng công ty không chịu nổi gánh nặng, quyết định giảm biên chế”, cuối cùng nói một câu “đi qua phòng tài vụ lãnh tiền lương đi rồi kết thúc công việc”.
Thế là Hạ Ánh Hi hiểu mình bị đuổi việc mà không rõ nguyên nhân.
Tiền lương nhận được tuy không nhiều, cũng được mấy trăm tệ.
Giấc mộng trở thành luật sư của Sở hành chính biến mất, trong lòng anh cảm thấy rất trống rỗng.
Anh không ngừng tìm nguyên nhân trong quá trình làm việc, còn nghĩ cả đến những nhân tố không liên quan đến công tác.
Chẳng lẽ……..là do cha mẹ, muốn buộc anh phải quay lại trường.
Mặc dù cha mẹ anh có động cơ để làm như vậy, nhưng anh biết, cha mẹ mình sẽ không đến mức dùng thủ đoạn như vậy. Có chăng bọn họ sẽ thừa dịp anh không có ở nhà mà đuổi Bạch Ngưng ra ngoài, chứ không vô tình đến mức đuổi anh ra khỏi công ty.
Mặt trời chậm rãi lên tới đỉnh, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên người anh.
Ngồi ở bồn hoa gần hai giờ, cuối cùng Hạ Ánh Hi cũng khiến ông lão bán báo bên cạnh liếc nhìn.
Liên tục ngồi ở đây ba tiếng đồng hồ, xác định bản thân không thể nào ngồi ở đây cả ngày. Hạ Ánh Hi liền mở điện thoại ra gọi cho “Hứa Tĩnh Hàm”.
“Tĩnh Hàm, có thể đi ra ngoài không? Nếu được hôm nay chúng ta đi làm kiểm tra luôn.”
“Sao vậy? Không phải anh đang làm việc sao?” Bạch Ngưng ngạc nhiên hỏi.
Hạ Ánh Hi giả vờ bình thường, nói dối “ Công ty đột nhiên mất điện, bất đắc dĩ đành phải cho nghỉ.
“Không phải chứ? Công ty của anh cũng tốt quá nhỉ” Bạch Ngưng càng thêm ngạc nhiên.
Hạ Ánh Hi cười nói: “Không phải đâu, chủ nhật lại phải đi làm bù.”
“Uhm… vậy à, được rồi, tôi sẽ đi ra ngoài ngay.”
“Ừ, anh đang ở công ty, anh sẽ đứng ở cổng bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em ở gần đây chờ em.”
“ Được.” Bạch Ngưng cầm điện thoại, khóa cửa rồi đi ra ngoài.
Vốn chỉ cần một chuyến xe là có thể đi thẳng đến nơi, ai ngờ cách bệnh viện một trạm, tài xế liền nói “Ai đến bệnh viện bà mẹ và trẻ em, xuống xe, đến bệnh viện bà mẹ trẻ em rồi, xuống xe”.
Bạch Ngưng đành phải xuống xe, đi bộ một trạm.
Vừa xuống xe, Hạ Ánh Hi đã gọi tới.
“ Tới đâu rồi?”
“ Lái xe đổi tuyến đường, tôi đang cách bệnh viện 1 trạm, giờ đi ngay đây.” Bạch Ngưng vừa đi vừa đáp.
“ Được, cẩn thận một chút.”
“ Ừ, yên tâm, chỉ là một trạm thôi mà.” Bạch Ngưng cười nói.
Vừa cúp điện thoại, khóe mắt Bạch Ngưng liếc đến một người khiến cô toàn thân cứng đờ – Trần Chí Dương.
Chính là hắn, hắn vừa vác một cái túi xách vừa quan sát xung quanh, nháy mắt đã thấy hắn từ đường cái rẽ vào một cái hẻm nhỏ.
Gần như là phản xạ có điều kiện, cô lập tức chạy tới đó.
Đứng ở đầu hẻm nhìn vào bên trong, cô vừa khéo thấy hắn rẽ phải.
Trong hẻm nhỏ không có người, bên trong hình như là một công trường, đoán rằng bên trong ắt hẳn có công nhân đang thi công nên Bạch Ngưng liền đi theo. Vì quá vội vàng, nên nút thắt trên quần áo rơi xuống đất mà cô cũng không hề hay biết.
Đứng ở ngõ nhỏ nhìn vào, bên trong đúng là một công trường bỏ hoang, không có bóng dáng công nhân nào cũng không có tiếng thi công, chỉ thấy Trần Chí Dương đang đứng ở cạnh tường gọi điện thoại.
Nghe loáng thoáng, cô biết hình như hắn đang tức giận vì người hẹn gặp đến muộn.
Trần Chí Dương cúp điện thoại, mắng một tiếng, sau đó xách túi xách đi vào tòa cao ốc đang thi công phía trước.
Nơi này không một bóng người nên Bạch Ngưng cũng không vội đuổi theo, mà trốn ở phía sau một đống gạch.
Một lát sau, Trần Chí Dương bước ra, nhìn bốn phía một chút rồi quẹo ra hẻm nhỏ.
Nhìn hắn rời đi, Bạch Ngưng đứng tại chỗ một lúc lâu sau đó cũng đi tới tòa cao ốc đang thi công phía trước.
Bằng trực giác của mình, cô khẳng định chắc chắn trong túi kia có cái gì đó không bình thường. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, tựa như là giao dịch với ai đó.
Bên trong cao ốc trống trơn không một tiếng động, dường như không có người.
Tầng một trống không, chỉ có vài tấm ván gỗ… không thể giấu được túi xách. Cô lên tầng hai, lượn vài vòng cũng không tìm được cái túi kia. Cô lại đi tiếp lên tầng ba.
Bên trong không có gì, ngoại trừ một vài món đồ thi công bỏ đi còn có một đống cát vàng.
Trần Chí Dương vào đây không lâu, không thể đi lên cao được, có lẽ túi xách kia ở tại tầng ba này?
Nhìn đống cát kia, Bạch Ngưng đi tới dùng tay bới bới.
Hạ Ánh Hi đứng trước bệnh viện đợi vài phút, không chờ được đi ngược về phía Bạch Ngưng đến, định đón cô trên đường luôn. Không biết vì sao, tuy chỉ đứng một lát nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng cho cô.
Đào bới đống cát không lâu, quả nhiên lộ ra một góc túi xách màu nâu.
Quả thật là ở đây! Bạch Ngưng lập tức phủi phủi đống cát, kéo túi xách ra.
Kéo phéc-mơ-tua ra, bên trong mấy túi bột phấn màu trắng nhỏ mà chỉ cần xem qua TV người ta cũng đoán được là cái gì!
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Bạch Ngưng quay đầu lại đã thấy Trần Chí Dương đang lên tầng.
Trong nháy mắt, toàn thân Bạch Ngưng cứng đờ vội nhảy sang một bên, lập tức lùi về phía sau.
“Thì ra là cô, Hứa đại mỹ nhân, bị Lạc Quân đuổi ra khỏi biệt thự, xem ra thật nghèo túng!” Trần Chí Dương chậm rãi tới gần.
“ Không liên quan đến anh!” Bạch Ngưng tiếp tục lùi về phía sau, ánh mắt khẽ liếc đằng sau một cái, cô cách cái cửa không xa.
“Cô theo dõi tôi mà không liên quan đến tôi sao.” Trần Chí Dương lộ vẻ tức giận.
“ Tôi không có, tôi chỉ tình cờ…..đi ngang qua.” Bạch Ngưng cảm thấy chân mềm nhũng, hắn thì bước tới càng gần, cô nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Trần Chí Dương lập tức đuổi theo, mới vài bước đã rút ngắn khoảng cách.
Bạch Ngưng hoảng loạn, lập tức bị trượt chân vấp ngã, đầu gối khụy xuống đất, áo bị vén lên, phía dưới vạt áo lộ ra một đoạn lưng.
Nhìn thấy da thịt trắng noãn, tinh tế mềm mại. Máu nóng trong cơ thể Trần Chí Dương dâng trào, lập tức nhào tới.
Bạch Ngưng nhặt nửa cục gạch dưới đất lên đập vào đầu hắn. Trần Chí Dương hét lên một tiếng, bởi vì đau mà bưng kín vết thương đang chảy máu trên đầu.
Bạch Ngưng lập tức lùi ra xa, chạy sang phòng kế bên, lấy điện thoại ra, run run ấn phím “1”.
“ Xin lỗi.” Ngôn Lạc Quân đang gặp mặt khách hàng, rút di động ra. Nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, cả người anh cứng đờ, chậm rãi nghe điện thoại.
“ Lạc Quân, cứu em……”
Trong lòng Ngôn Lạc Quân ‘bùm’ một tiếng, lập tức hỏi: “ Tĩnh Hàm, em sao vậy?”
“ Cứu em, em đang ở công trường bên cạnh bệnh viện bà mẹ và trẻ em, tầng trên…..” Di động bỗng chốc trượt khỏi tay rơi vào đống rác chất đầy mảnh xi măng. Thấy Trần Chí Dương đuổi theo, Bạch Ngưng cố gắng lấy lại điện thoại nhưng không kịp, đành tiếp tục chạy về phía trước.
Bạch Ngưng không nói gì.
Hạ Ánh Hi tắt đèn nằm xuống, nói “ Cuối tuần chúng ta đi kiểm tra xem, cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.”
“ Không cần đâu….”
“ Ngủ đi.” Hạ Ánh Hi ngắt lời cô, không cho cô từ chối.
Trong lòng Bạch Ngưng nghĩ bây giờ cô rất muốn kiếm tiền, rất rất muốn kiếm được tiền.
****************
Ngày hôm sau, khi Hạ Ánh Hi vừa đến công ty đã bị ông chủ gọi vào văn phòng.
“Tất cả biểu hiện của cậu đều rất tốt, rất đáng khích lệ” sau đó ông ta bắt đầu nói những câu kiểu như “nhưng công ty không chịu nổi gánh nặng, quyết định giảm biên chế”, cuối cùng nói một câu “đi qua phòng tài vụ lãnh tiền lương đi rồi kết thúc công việc”.
Thế là Hạ Ánh Hi hiểu mình bị đuổi việc mà không rõ nguyên nhân.
Tiền lương nhận được tuy không nhiều, cũng được mấy trăm tệ.
Giấc mộng trở thành luật sư của Sở hành chính biến mất, trong lòng anh cảm thấy rất trống rỗng.
Anh không ngừng tìm nguyên nhân trong quá trình làm việc, còn nghĩ cả đến những nhân tố không liên quan đến công tác.
Chẳng lẽ……..là do cha mẹ, muốn buộc anh phải quay lại trường.
Mặc dù cha mẹ anh có động cơ để làm như vậy, nhưng anh biết, cha mẹ mình sẽ không đến mức dùng thủ đoạn như vậy. Có chăng bọn họ sẽ thừa dịp anh không có ở nhà mà đuổi Bạch Ngưng ra ngoài, chứ không vô tình đến mức đuổi anh ra khỏi công ty.
Mặt trời chậm rãi lên tới đỉnh, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên người anh.
Ngồi ở bồn hoa gần hai giờ, cuối cùng Hạ Ánh Hi cũng khiến ông lão bán báo bên cạnh liếc nhìn.
Liên tục ngồi ở đây ba tiếng đồng hồ, xác định bản thân không thể nào ngồi ở đây cả ngày. Hạ Ánh Hi liền mở điện thoại ra gọi cho “Hứa Tĩnh Hàm”.
“Tĩnh Hàm, có thể đi ra ngoài không? Nếu được hôm nay chúng ta đi làm kiểm tra luôn.”
“Sao vậy? Không phải anh đang làm việc sao?” Bạch Ngưng ngạc nhiên hỏi.
Hạ Ánh Hi giả vờ bình thường, nói dối “ Công ty đột nhiên mất điện, bất đắc dĩ đành phải cho nghỉ.
“Không phải chứ? Công ty của anh cũng tốt quá nhỉ” Bạch Ngưng càng thêm ngạc nhiên.
Hạ Ánh Hi cười nói: “Không phải đâu, chủ nhật lại phải đi làm bù.”
“Uhm… vậy à, được rồi, tôi sẽ đi ra ngoài ngay.”
“Ừ, anh đang ở công ty, anh sẽ đứng ở cổng bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em ở gần đây chờ em.”
“ Được.” Bạch Ngưng cầm điện thoại, khóa cửa rồi đi ra ngoài.
Vốn chỉ cần một chuyến xe là có thể đi thẳng đến nơi, ai ngờ cách bệnh viện một trạm, tài xế liền nói “Ai đến bệnh viện bà mẹ và trẻ em, xuống xe, đến bệnh viện bà mẹ trẻ em rồi, xuống xe”.
Bạch Ngưng đành phải xuống xe, đi bộ một trạm.
Vừa xuống xe, Hạ Ánh Hi đã gọi tới.
“ Tới đâu rồi?”
“ Lái xe đổi tuyến đường, tôi đang cách bệnh viện 1 trạm, giờ đi ngay đây.” Bạch Ngưng vừa đi vừa đáp.
“ Được, cẩn thận một chút.”
“ Ừ, yên tâm, chỉ là một trạm thôi mà.” Bạch Ngưng cười nói.
Vừa cúp điện thoại, khóe mắt Bạch Ngưng liếc đến một người khiến cô toàn thân cứng đờ – Trần Chí Dương.
Chính là hắn, hắn vừa vác một cái túi xách vừa quan sát xung quanh, nháy mắt đã thấy hắn từ đường cái rẽ vào một cái hẻm nhỏ.
Gần như là phản xạ có điều kiện, cô lập tức chạy tới đó.
Đứng ở đầu hẻm nhìn vào bên trong, cô vừa khéo thấy hắn rẽ phải.
Trong hẻm nhỏ không có người, bên trong hình như là một công trường, đoán rằng bên trong ắt hẳn có công nhân đang thi công nên Bạch Ngưng liền đi theo. Vì quá vội vàng, nên nút thắt trên quần áo rơi xuống đất mà cô cũng không hề hay biết.
Đứng ở ngõ nhỏ nhìn vào, bên trong đúng là một công trường bỏ hoang, không có bóng dáng công nhân nào cũng không có tiếng thi công, chỉ thấy Trần Chí Dương đang đứng ở cạnh tường gọi điện thoại.
Nghe loáng thoáng, cô biết hình như hắn đang tức giận vì người hẹn gặp đến muộn.
Trần Chí Dương cúp điện thoại, mắng một tiếng, sau đó xách túi xách đi vào tòa cao ốc đang thi công phía trước.
Nơi này không một bóng người nên Bạch Ngưng cũng không vội đuổi theo, mà trốn ở phía sau một đống gạch.
Một lát sau, Trần Chí Dương bước ra, nhìn bốn phía một chút rồi quẹo ra hẻm nhỏ.
Nhìn hắn rời đi, Bạch Ngưng đứng tại chỗ một lúc lâu sau đó cũng đi tới tòa cao ốc đang thi công phía trước.
Bằng trực giác của mình, cô khẳng định chắc chắn trong túi kia có cái gì đó không bình thường. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, tựa như là giao dịch với ai đó.
Bên trong cao ốc trống trơn không một tiếng động, dường như không có người.
Tầng một trống không, chỉ có vài tấm ván gỗ… không thể giấu được túi xách. Cô lên tầng hai, lượn vài vòng cũng không tìm được cái túi kia. Cô lại đi tiếp lên tầng ba.
Bên trong không có gì, ngoại trừ một vài món đồ thi công bỏ đi còn có một đống cát vàng.
Trần Chí Dương vào đây không lâu, không thể đi lên cao được, có lẽ túi xách kia ở tại tầng ba này?
Nhìn đống cát kia, Bạch Ngưng đi tới dùng tay bới bới.
Hạ Ánh Hi đứng trước bệnh viện đợi vài phút, không chờ được đi ngược về phía Bạch Ngưng đến, định đón cô trên đường luôn. Không biết vì sao, tuy chỉ đứng một lát nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng cho cô.
Đào bới đống cát không lâu, quả nhiên lộ ra một góc túi xách màu nâu.
Quả thật là ở đây! Bạch Ngưng lập tức phủi phủi đống cát, kéo túi xách ra.
Kéo phéc-mơ-tua ra, bên trong mấy túi bột phấn màu trắng nhỏ mà chỉ cần xem qua TV người ta cũng đoán được là cái gì!
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Bạch Ngưng quay đầu lại đã thấy Trần Chí Dương đang lên tầng.
Trong nháy mắt, toàn thân Bạch Ngưng cứng đờ vội nhảy sang một bên, lập tức lùi về phía sau.
“Thì ra là cô, Hứa đại mỹ nhân, bị Lạc Quân đuổi ra khỏi biệt thự, xem ra thật nghèo túng!” Trần Chí Dương chậm rãi tới gần.
“ Không liên quan đến anh!” Bạch Ngưng tiếp tục lùi về phía sau, ánh mắt khẽ liếc đằng sau một cái, cô cách cái cửa không xa.
“Cô theo dõi tôi mà không liên quan đến tôi sao.” Trần Chí Dương lộ vẻ tức giận.
“ Tôi không có, tôi chỉ tình cờ…..đi ngang qua.” Bạch Ngưng cảm thấy chân mềm nhũng, hắn thì bước tới càng gần, cô nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Trần Chí Dương lập tức đuổi theo, mới vài bước đã rút ngắn khoảng cách.
Bạch Ngưng hoảng loạn, lập tức bị trượt chân vấp ngã, đầu gối khụy xuống đất, áo bị vén lên, phía dưới vạt áo lộ ra một đoạn lưng.
Nhìn thấy da thịt trắng noãn, tinh tế mềm mại. Máu nóng trong cơ thể Trần Chí Dương dâng trào, lập tức nhào tới.
Bạch Ngưng nhặt nửa cục gạch dưới đất lên đập vào đầu hắn. Trần Chí Dương hét lên một tiếng, bởi vì đau mà bưng kín vết thương đang chảy máu trên đầu.
Bạch Ngưng lập tức lùi ra xa, chạy sang phòng kế bên, lấy điện thoại ra, run run ấn phím “1”.
“ Xin lỗi.” Ngôn Lạc Quân đang gặp mặt khách hàng, rút di động ra. Nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, cả người anh cứng đờ, chậm rãi nghe điện thoại.
“ Lạc Quân, cứu em……”
Trong lòng Ngôn Lạc Quân ‘bùm’ một tiếng, lập tức hỏi: “ Tĩnh Hàm, em sao vậy?”
“ Cứu em, em đang ở công trường bên cạnh bệnh viện bà mẹ và trẻ em, tầng trên…..” Di động bỗng chốc trượt khỏi tay rơi vào đống rác chất đầy mảnh xi măng. Thấy Trần Chí Dương đuổi theo, Bạch Ngưng cố gắng lấy lại điện thoại nhưng không kịp, đành tiếp tục chạy về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.