Chương 105: Nhờ giúp đỡ
Thanh Đình
13/11/2013
Gió thổi từng đợt, mưa rơi nặng hạt, cô có thể đi đâu? Có thể bị xảy thai không? Quần áo trên người ít như vậy, có thể bị lạnh không? Trong lòng đau đớn từng cơn, hắn chạy vội xuống tầng.
Dưới ánh đèn yếu ớt, chỉ thấy một đống quần áo ngoài cổng, mảnh sứ vỡ và bùn đất đầy đất, không thấy cô đâu.
“Tĩnh Hàm!” Nhìn màn đêm tối đen như mực, hắn gọi.
“Tĩnh Hàm!” Không có ai, không có chút ánh sáng nào, cô đi đâu rồi? Ngôn Lạc Quân lập tức trở về nhà lấy đèn pin cầm tay chiếu khắp vùng xung quanh biệt thự nhưng mãi không tìm thấy cô.
Mưa lớn dần, dưới ánh đèn pin chỉ có những hạt mưa đan chéo, Ngôn Lạc Quân vội vã chạy vào vườn hoa, lái xe đi.
Lối đi bộ quanh biệt thự chẳng bao giờ có xe chạy qua, lúc này lại càng không có, ít nhất hắn không thấy chiếc xe nào trên lối đi bộ, nên cô không thể bắt xe taxi đi được. Nhưng nếu không phải như vậy thì cô đi đâu rồi?
Nửa đêm, xe chạy dọc trên con đường tìm kiếm, khi hạt mưa tiếng mưa trên cửa sổ xe biến mất hắn mới dừng lại.
Không biết, không biết mình muốn tìm cô làm gì. Tìm được thì sao, lại đón cô về ư? Tại sao hắn lại hèn nhát như vậy, tại sao lại dông dài như vậy? Không có cô hắn vẫn có thể sống tốt, tại sao lại phải khăng khăng cố chấp như vậy?
Uể oải gục xuống tay lái, khóe mắt đã ươn ướt, vậy mà hắn lại đau lòng đến độ rơi lệ.
Một chiếc giường, một chiếc bàn máy vi tính, một đống sách, sau đó là quần áo khắp phòng.
Hạ Ánh Hi cuống quít nhặt tất và quần áo xung quanh lên, nhét vào góc giường, lúng túng nói: “Nhà . . . . . . hơi bừa bộn.”
Bạch Ngưng hơi buồn cười, thì ra căn nhà của người đàn ông tinh khôi tựa ánh mặt trời như anh cũng chỉ vậy. Đúng là đàn ông!
Mặc dù buồn cười, nhưng nỗi đau trong lòng quá sâu, cô lại không thể bật cười.
“Cô. . . . . . Ngồi xuống trước đã.” Hạ Ánh Hi dọn đống quần áo trên chiếc ghế trước máy vi tính qua một bên, đặt ghế cạnh cô, nói.
Nhưng Bạch Ngưng vẫn đứng.
Hạ Ánh Hi lại nói: “Cô. . . . . . Trong nhà không còn chiếc ghế mềm nào khác.”
“Không cần, quần áo tôi ướt rồi, không tiện lắm.” Bạch Ngưng cúi đầu nói.
Lúc này Hạ Ánh Hi mới chú ý tới. Nhìn khắp phòng, không biết làm thế nào cho phải. Muốn bảo cô mặc đồ của mình nhưng không mở lời được.
Bạch Ngưng ngẩng đầu lên, đỏ mặt nói: “Có thể. . . . . . Có thể. . . . . . Cho tôi mượn đồ của anh mặc tạm không. Tôi mang thai, tôi. . . . . . sợ đứa bé lạnh.” Nói xong, sống mũi cay xè, nước mắt lại tràn mi.
Hạ Ánh Hi giật mình, lập tức nhìn về phía bụng cô, nói lắp bắp: “Cô. . . . . . cô mang thai?”
Bạch Ngưng gật đầu.
Hạ Ánh Hi lập tức lấy một cái áo sơ mi từ trong rương ra, chạy tới định đưa cho cô. Suy nghĩ một lát, lại chạy về bới một lúc lâu mới lấy ra được cái quần đùi, đứng trước mặt cô, cúi đầu nói: “Cái này. . . . . . Mới. . . . . . Tôi. . . . . .”
“Cám ơn.” Bạch Ngưng nhìn tay anh, đặt cây hoa anh thảo xuống, lau tay lên người, nhận lấy quần áo, cười gượng gạo.
Hạ Ánh Hi lập tức lôi một cái phích dưới gầm giường ra, đặt bên cạnh ổ điện ở góc tường. Xách ấm đun nước từ dưới đất lên, vào phòng tắm đổ nước vào trong phích, cắm điện vào đun nước.
Anh đứng dậy nói: “Xin lỗi, ở đây không có bình nóng lạnh, chỉ có thể tạm vậy.”
Bạch Ngưng nhìn thấy tất cả, không thể tin được đây là cuộc sống của anh.
Anh xuất thân từ gia đình ưu việt, ngay cả kí túc xá trang bị đầy đủ ở trường học anh cũng ở không quen mà phải quay về nhà, bây giờ lại có thể sống ở đây. Bởi vì cô, tất cả đều bởi vì cô. Hạ Ánh Hi, anh khờ quá.
Lúc này Hạ Ánh Hi đang bối rối dọn dẹp quần áo, thay ga giường vỏ chăn.
Bạch Ngưng hỏi: “Anh thay ga giường làm gì thế?”
Hạ Ánh Hi quay đầu lại nói: “Thay cho sạch, cô ngủ thoải mái hơn.”
“Anh nhường giường cho tôi ngủ sao?”Bạch Ngưng hỏi.
“Tôi sẽ ngồi trên ghế dựa một lúc, dù sao cũng mới nửa đêm.” Hạ Ánh Hi nói.
Bạch Ngưng nhìn anh, một lúc sau mới lên tiếng: “Anh có ngại. . . . . . chia giường cùng với tôi. . . . . . Tôi, không muốn đứa bé trong bụng bị lạnh, nhưng anh phải ngồi cả đêm tôi cũng không đành lòng. . . . . . Xin lỗi, tôi. . . . . . Ngày mai tôi sẽ nghĩ cách. . . . . .”
“Được.” Hạ Ánh Hi nói: “Tôi nghĩ mặc dù mình là đàn ông, nhưng không cầm thú đến mức có tâm tư không đứng đắn với phụ nữ có thai.”
Bạch Ngưng cười một tiếng, gật đầu.
Tiếng nước sôi réo chói tai, Hạ Ánh Hi lập tức chạy tới rút phích cắm, đậy nắp phích xách vào phòng tắm, nói: “Cô vào tắm đi, dù thế nào cũng phải mau thay quần áo ướt ra.”
Bạch Ngưng gật đầu, cầm quần áo vào phòng tắm.
“Cái chậu kia đựng quần áo đem đi giặt, tôi chưa dùng, cô cứ dùng đi.” Hạ Ánh Hi nói.
“Vâng, cám ơn.” Bạch Ngưng vào phòng tắm, Hạ Ánh Hi ra ngoài, khép cửa lại.
Sau những dày vò liên tiếp, Bạch Ngưng sợ đứa bé sẽ xảy ra chuyện thật. Nhưng e rằng ngày mai cô lại không đến bệnh viện được. Trong tay không có đồng xu nào, Hạ Ánh Hi lại sống trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ lại mượn tiền anh sao? Đêm nay anh chứa chấp cô đã là quá tốt rồi, cô và anh lại không thân quen, sao có thể mở miệng được? Không thể kiểm tra, chỉ hy vọng thân thể không làm sao, em bé khỏe mạnh. . . . . .
Đổ nước vào chậu nhựa, vội vã tắm qua nước nóng, ngẩng đầu lên nhìn ba chiếc khăn lông, cô đành phải vắt khô quần áo của mình lau người, mặc áo sơ mi và quần đùi của anh.
Cẩn thận rời khỏi phòng tắm, sợ áo sơ mi để lộ ngực mà hơi khom người, Bạch Ngưng ôm quần áo ướt sũng hỏi: “Quần áo. . . . . . để đâu đây?”
“Để vào trong chậu. . . . . . Cũng chẳng còn chỗ nào nữa.” Hạ Ánh Hi buông sách trên tay xuống, nói. Hình như còn ngượng hơn cô.
Bạch Ngưng cầm quần áo bỏ vào trong chậu, sửa sang lại, cố ý đặt đồ lót xuống dưới cùng, đặt áo lên trên.
“Mau lên giường nằm đi, trời lạnh lắm.” Hạ Ánh Hi nói.
Bạch Ngưng gật đầu, đi tới bên giường, chầm chậm ngồi xuống, kéo chăn che ngực, nói: “Anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Hạ Ánh Hi cười gượng, đặt sách xuống, đi tới bên kia giường, đưa đôi chân mặc quần dài vào trong chăn.
Chần chừ hồi lâu anh mới hỏi: “Cô nói cô không còn chỗ để đi, tại sao vậy? Tại sao nửa đêm cô lại ở nơi vắng vẻ như vậy, còn mang thai? Chồng. . . . . . cô đâu?”
Bạch Ngưng cúi đầu, nói: “Đó là biệt thự của anh ta, chúng tôi ly hôn rồi, tôi vừa bị anh ta đuổi ra khỏi nhà.”
“Cái gì? Cô mang thai, anh ta lại đuổi cô đi giữa đêm? Chuyện này. . . . . . Làm sao anh ta có thể làm vậy được?” Hạ Ánh Hi chấn động.
Bạch Ngưng cắn cắn môi, nói: “Anh ta nghi ngờ đứa bé không phải của anh ta.”
“Vậy thì chờ đến khi sinh con ra rồi hẵng nói! Anh ta làm thế rất có thể làm vợ con bị thương, làm sao có thể có loại người nhẫn tâm như vậy!”
“Thôi, dù sao tôi đã không còn quan hệ gì với anh ta nữa rồi, anh ta cũng không quan tâm tới sống chết của tôi đâu.” Vừa nhắc tới hắn, trái tim lại đau đến khó chịu.
p/s: Tác giả đúng là mẹ kế. Nếu 1 phát đập lên đầu anh Ngôn cả đống tin tức về quá khứ của chị Hàm thì có lẽ anh còn chịu được, đằng này cứ đập từ từ cho chết dần =))
Dưới ánh đèn yếu ớt, chỉ thấy một đống quần áo ngoài cổng, mảnh sứ vỡ và bùn đất đầy đất, không thấy cô đâu.
“Tĩnh Hàm!” Nhìn màn đêm tối đen như mực, hắn gọi.
“Tĩnh Hàm!” Không có ai, không có chút ánh sáng nào, cô đi đâu rồi? Ngôn Lạc Quân lập tức trở về nhà lấy đèn pin cầm tay chiếu khắp vùng xung quanh biệt thự nhưng mãi không tìm thấy cô.
Mưa lớn dần, dưới ánh đèn pin chỉ có những hạt mưa đan chéo, Ngôn Lạc Quân vội vã chạy vào vườn hoa, lái xe đi.
Lối đi bộ quanh biệt thự chẳng bao giờ có xe chạy qua, lúc này lại càng không có, ít nhất hắn không thấy chiếc xe nào trên lối đi bộ, nên cô không thể bắt xe taxi đi được. Nhưng nếu không phải như vậy thì cô đi đâu rồi?
Nửa đêm, xe chạy dọc trên con đường tìm kiếm, khi hạt mưa tiếng mưa trên cửa sổ xe biến mất hắn mới dừng lại.
Không biết, không biết mình muốn tìm cô làm gì. Tìm được thì sao, lại đón cô về ư? Tại sao hắn lại hèn nhát như vậy, tại sao lại dông dài như vậy? Không có cô hắn vẫn có thể sống tốt, tại sao lại phải khăng khăng cố chấp như vậy?
Uể oải gục xuống tay lái, khóe mắt đã ươn ướt, vậy mà hắn lại đau lòng đến độ rơi lệ.
Một chiếc giường, một chiếc bàn máy vi tính, một đống sách, sau đó là quần áo khắp phòng.
Hạ Ánh Hi cuống quít nhặt tất và quần áo xung quanh lên, nhét vào góc giường, lúng túng nói: “Nhà . . . . . . hơi bừa bộn.”
Bạch Ngưng hơi buồn cười, thì ra căn nhà của người đàn ông tinh khôi tựa ánh mặt trời như anh cũng chỉ vậy. Đúng là đàn ông!
Mặc dù buồn cười, nhưng nỗi đau trong lòng quá sâu, cô lại không thể bật cười.
“Cô. . . . . . Ngồi xuống trước đã.” Hạ Ánh Hi dọn đống quần áo trên chiếc ghế trước máy vi tính qua một bên, đặt ghế cạnh cô, nói.
Nhưng Bạch Ngưng vẫn đứng.
Hạ Ánh Hi lại nói: “Cô. . . . . . Trong nhà không còn chiếc ghế mềm nào khác.”
“Không cần, quần áo tôi ướt rồi, không tiện lắm.” Bạch Ngưng cúi đầu nói.
Lúc này Hạ Ánh Hi mới chú ý tới. Nhìn khắp phòng, không biết làm thế nào cho phải. Muốn bảo cô mặc đồ của mình nhưng không mở lời được.
Bạch Ngưng ngẩng đầu lên, đỏ mặt nói: “Có thể. . . . . . Có thể. . . . . . Cho tôi mượn đồ của anh mặc tạm không. Tôi mang thai, tôi. . . . . . sợ đứa bé lạnh.” Nói xong, sống mũi cay xè, nước mắt lại tràn mi.
Hạ Ánh Hi giật mình, lập tức nhìn về phía bụng cô, nói lắp bắp: “Cô. . . . . . cô mang thai?”
Bạch Ngưng gật đầu.
Hạ Ánh Hi lập tức lấy một cái áo sơ mi từ trong rương ra, chạy tới định đưa cho cô. Suy nghĩ một lát, lại chạy về bới một lúc lâu mới lấy ra được cái quần đùi, đứng trước mặt cô, cúi đầu nói: “Cái này. . . . . . Mới. . . . . . Tôi. . . . . .”
“Cám ơn.” Bạch Ngưng nhìn tay anh, đặt cây hoa anh thảo xuống, lau tay lên người, nhận lấy quần áo, cười gượng gạo.
Hạ Ánh Hi lập tức lôi một cái phích dưới gầm giường ra, đặt bên cạnh ổ điện ở góc tường. Xách ấm đun nước từ dưới đất lên, vào phòng tắm đổ nước vào trong phích, cắm điện vào đun nước.
Anh đứng dậy nói: “Xin lỗi, ở đây không có bình nóng lạnh, chỉ có thể tạm vậy.”
Bạch Ngưng nhìn thấy tất cả, không thể tin được đây là cuộc sống của anh.
Anh xuất thân từ gia đình ưu việt, ngay cả kí túc xá trang bị đầy đủ ở trường học anh cũng ở không quen mà phải quay về nhà, bây giờ lại có thể sống ở đây. Bởi vì cô, tất cả đều bởi vì cô. Hạ Ánh Hi, anh khờ quá.
Lúc này Hạ Ánh Hi đang bối rối dọn dẹp quần áo, thay ga giường vỏ chăn.
Bạch Ngưng hỏi: “Anh thay ga giường làm gì thế?”
Hạ Ánh Hi quay đầu lại nói: “Thay cho sạch, cô ngủ thoải mái hơn.”
“Anh nhường giường cho tôi ngủ sao?”Bạch Ngưng hỏi.
“Tôi sẽ ngồi trên ghế dựa một lúc, dù sao cũng mới nửa đêm.” Hạ Ánh Hi nói.
Bạch Ngưng nhìn anh, một lúc sau mới lên tiếng: “Anh có ngại. . . . . . chia giường cùng với tôi. . . . . . Tôi, không muốn đứa bé trong bụng bị lạnh, nhưng anh phải ngồi cả đêm tôi cũng không đành lòng. . . . . . Xin lỗi, tôi. . . . . . Ngày mai tôi sẽ nghĩ cách. . . . . .”
“Được.” Hạ Ánh Hi nói: “Tôi nghĩ mặc dù mình là đàn ông, nhưng không cầm thú đến mức có tâm tư không đứng đắn với phụ nữ có thai.”
Bạch Ngưng cười một tiếng, gật đầu.
Tiếng nước sôi réo chói tai, Hạ Ánh Hi lập tức chạy tới rút phích cắm, đậy nắp phích xách vào phòng tắm, nói: “Cô vào tắm đi, dù thế nào cũng phải mau thay quần áo ướt ra.”
Bạch Ngưng gật đầu, cầm quần áo vào phòng tắm.
“Cái chậu kia đựng quần áo đem đi giặt, tôi chưa dùng, cô cứ dùng đi.” Hạ Ánh Hi nói.
“Vâng, cám ơn.” Bạch Ngưng vào phòng tắm, Hạ Ánh Hi ra ngoài, khép cửa lại.
Sau những dày vò liên tiếp, Bạch Ngưng sợ đứa bé sẽ xảy ra chuyện thật. Nhưng e rằng ngày mai cô lại không đến bệnh viện được. Trong tay không có đồng xu nào, Hạ Ánh Hi lại sống trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ lại mượn tiền anh sao? Đêm nay anh chứa chấp cô đã là quá tốt rồi, cô và anh lại không thân quen, sao có thể mở miệng được? Không thể kiểm tra, chỉ hy vọng thân thể không làm sao, em bé khỏe mạnh. . . . . .
Đổ nước vào chậu nhựa, vội vã tắm qua nước nóng, ngẩng đầu lên nhìn ba chiếc khăn lông, cô đành phải vắt khô quần áo của mình lau người, mặc áo sơ mi và quần đùi của anh.
Cẩn thận rời khỏi phòng tắm, sợ áo sơ mi để lộ ngực mà hơi khom người, Bạch Ngưng ôm quần áo ướt sũng hỏi: “Quần áo. . . . . . để đâu đây?”
“Để vào trong chậu. . . . . . Cũng chẳng còn chỗ nào nữa.” Hạ Ánh Hi buông sách trên tay xuống, nói. Hình như còn ngượng hơn cô.
Bạch Ngưng cầm quần áo bỏ vào trong chậu, sửa sang lại, cố ý đặt đồ lót xuống dưới cùng, đặt áo lên trên.
“Mau lên giường nằm đi, trời lạnh lắm.” Hạ Ánh Hi nói.
Bạch Ngưng gật đầu, đi tới bên giường, chầm chậm ngồi xuống, kéo chăn che ngực, nói: “Anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Hạ Ánh Hi cười gượng, đặt sách xuống, đi tới bên kia giường, đưa đôi chân mặc quần dài vào trong chăn.
Chần chừ hồi lâu anh mới hỏi: “Cô nói cô không còn chỗ để đi, tại sao vậy? Tại sao nửa đêm cô lại ở nơi vắng vẻ như vậy, còn mang thai? Chồng. . . . . . cô đâu?”
Bạch Ngưng cúi đầu, nói: “Đó là biệt thự của anh ta, chúng tôi ly hôn rồi, tôi vừa bị anh ta đuổi ra khỏi nhà.”
“Cái gì? Cô mang thai, anh ta lại đuổi cô đi giữa đêm? Chuyện này. . . . . . Làm sao anh ta có thể làm vậy được?” Hạ Ánh Hi chấn động.
Bạch Ngưng cắn cắn môi, nói: “Anh ta nghi ngờ đứa bé không phải của anh ta.”
“Vậy thì chờ đến khi sinh con ra rồi hẵng nói! Anh ta làm thế rất có thể làm vợ con bị thương, làm sao có thể có loại người nhẫn tâm như vậy!”
“Thôi, dù sao tôi đã không còn quan hệ gì với anh ta nữa rồi, anh ta cũng không quan tâm tới sống chết của tôi đâu.” Vừa nhắc tới hắn, trái tim lại đau đến khó chịu.
p/s: Tác giả đúng là mẹ kế. Nếu 1 phát đập lên đầu anh Ngôn cả đống tin tức về quá khứ của chị Hàm thì có lẽ anh còn chịu được, đằng này cứ đập từ từ cho chết dần =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.