Chương 50: Xấu hổ
Thanh Đình
13/11/2013
Bạch Ngưng dùng tay che trước ngực, kéo áo ngủ lại sau đó bọc chặt lấy người.
Hai người nằm xuống, tắt đèn. Bạch Ngưng cuộn mình vào một góc, Ngôn Lạc Quân mở to mắt nhìn ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ.
Không thể nào, hắn và Hứa Tĩnh Hàm có quan hệ vợ chồng, cô không thể nào sợ hắn như vậy. Trừ phi chuyện vừa rồi khiến cô nhớ lại chuyện gì đó. Lúc bắt đầu cô vẫn bình thường, chỉ không muốn quan hệ với hắn. Nhưng sau khi hắn dùng sức cởi quần áo của cô thì cô đột nhiên thay đổi, khóc rất đau thương. Hành động của hắn nhất định đã gợi ra đoạn kí ức không vui trong lòng cô, cho nên cô mới sợ như vậy. Chẳng lẽ đã từng có kẻ bắt buộc cô, xé quần áo của cô?
Nắm tay Ngôn Lạc Quân trong chăn siết chặt lại, máu nóng toàn thân cũng sôi lên, bởi vì tức giận, thù hận. Hắn nhất định phải tìm ra kẻ kia, để cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong!
Hắn quay đầu lại nhìn cô. Cô nằm bên cạnh hắn, trùm chăn kín đầu, cả người co lại giống như con nhím xù lông. Nhưng con nhím còn có gai quanh người, cô lại không có gì cả.
Ngôn Lạc Quân đến gần cô, nói: “Để tôi ôm em, được không?”
Trả lời hắn là sự yên lặng.
Ngôn Lạc Quân từ từ đưa tay ôm cô vào trong ngực, nắm tay của cô.
Cô hơi run rẩy sau đó dần bình tĩnh lại, cơ thể cũng không run nữa.
Cô cảm thấy mình đang bay tựa như một linh hồn. Cô nhìn phần mộ hoang vu của mẹ và cô, cứ thế tiếp tục bay trong cô độc và thê lương. Cho đến giây phút cô được Ngôn Lạc Quân ôm vào lòng thì cô đột nhiên cảm thấy an bình, dường như cô tìm lại được cảm giác khi còn sống, cảm giác cô thực sự tồn tại trên thế giới này .
Buổi sáng Bạch Ngưng tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang nằm trong lòng Ngôn Lạc Quân.
Mặc dù hắn giống như cái chăn vào mùa đông khiến người ta không nỡ rời đi, nhưng cô vẫn bỏ tay của hắn ra, giữ khoảng cách hắn. Cái chăn vào mùa đông có ấm thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể vì nó mà không đi làm.
Ngôn Lạc Quân mở mắt ra nhìn cô.
Bạch Ngưng quay đầu, ngồi dậy, cầm quần áo vào phòng vệ sinh.
Buổi sáng hôm đó, bọn họ không nói gì cả cho đến khi hai người tự mình mặc quần áo tử tế xong xuống tầng ăn điểm tâm.
Ngôn Lạc Quân lái xe, cùng Bạch Ngưng đưa Hoàng Mạn Văn đến sân bay. Hoàng Mạn Văn ngồi ở ghế sau, Bạch Ngưng ngồi ở ghế phụ, cô chỉ nói vài câu đơn giản còn đa số là Hoàng Mạn Văn nói. Cô không thân thiện cũng chẳng cãi cọ với Ngôn Lạc Quân.
Buổi tối hôm qua là một buổi tối đặc biệt. Hắn định ép buộc cô lại không thành công. Cô đau khổ không chịu nổi, cuối cùng lại nằm trong ngực hắn ngoan ngoãn ngủ cả đêm.
Cảm giác có hắn rất hấp dẫn, nhưng cô biết đó là một cái hố, cô không muốn mình rơi vào đó.
Trước khi lên máy bay Hoàng Mạn Văn nói: “Các con trở về đi, hi vọng khi gặp lại nhà chúng ta có thể từ năm miệng ăn biến thành sáu.”
Ngôn Lạc Quân chỉ cười không nói gì.
Sau khi Hoàng Mạn Văn đi, hai người rời khỏi sân bay. Ngôn Lạc Quân đang định mở cửa trước cho Bạch Ngưng đã thấy cô tự mình mở cửa sau, ngồi vào ghế sau.
Ngôn Lạc Quân nhìn chăm chú về phía cô, Bạch Ngưng quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngôn Lạc Quân dùng sức đóng cửa xe “rầm” một tiếng, đi tới bên kia lên xe.
Xe mới đi được một đoạn, lại có người xuất hiện ở lề đường trước mặt, không ai khác là Nhược Sương. Cô xách theo hai cái túi, đang sốt ruột bắt xe. Ngôn Lạc Quân nhìn Bạch ngưng qua kính chiếu hậu, trong lòng hờn dỗi, dừng xe trước mặt Nhược Sương.
“Nhược Sương, lên xe tôi đi.” Ngôn Lạc Quân hạ kính xe xuống.
Hai người nằm xuống, tắt đèn. Bạch Ngưng cuộn mình vào một góc, Ngôn Lạc Quân mở to mắt nhìn ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ.
Không thể nào, hắn và Hứa Tĩnh Hàm có quan hệ vợ chồng, cô không thể nào sợ hắn như vậy. Trừ phi chuyện vừa rồi khiến cô nhớ lại chuyện gì đó. Lúc bắt đầu cô vẫn bình thường, chỉ không muốn quan hệ với hắn. Nhưng sau khi hắn dùng sức cởi quần áo của cô thì cô đột nhiên thay đổi, khóc rất đau thương. Hành động của hắn nhất định đã gợi ra đoạn kí ức không vui trong lòng cô, cho nên cô mới sợ như vậy. Chẳng lẽ đã từng có kẻ bắt buộc cô, xé quần áo của cô?
Nắm tay Ngôn Lạc Quân trong chăn siết chặt lại, máu nóng toàn thân cũng sôi lên, bởi vì tức giận, thù hận. Hắn nhất định phải tìm ra kẻ kia, để cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong!
Hắn quay đầu lại nhìn cô. Cô nằm bên cạnh hắn, trùm chăn kín đầu, cả người co lại giống như con nhím xù lông. Nhưng con nhím còn có gai quanh người, cô lại không có gì cả.
Ngôn Lạc Quân đến gần cô, nói: “Để tôi ôm em, được không?”
Trả lời hắn là sự yên lặng.
Ngôn Lạc Quân từ từ đưa tay ôm cô vào trong ngực, nắm tay của cô.
Cô hơi run rẩy sau đó dần bình tĩnh lại, cơ thể cũng không run nữa.
Cô cảm thấy mình đang bay tựa như một linh hồn. Cô nhìn phần mộ hoang vu của mẹ và cô, cứ thế tiếp tục bay trong cô độc và thê lương. Cho đến giây phút cô được Ngôn Lạc Quân ôm vào lòng thì cô đột nhiên cảm thấy an bình, dường như cô tìm lại được cảm giác khi còn sống, cảm giác cô thực sự tồn tại trên thế giới này .
Buổi sáng Bạch Ngưng tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang nằm trong lòng Ngôn Lạc Quân.
Mặc dù hắn giống như cái chăn vào mùa đông khiến người ta không nỡ rời đi, nhưng cô vẫn bỏ tay của hắn ra, giữ khoảng cách hắn. Cái chăn vào mùa đông có ấm thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể vì nó mà không đi làm.
Ngôn Lạc Quân mở mắt ra nhìn cô.
Bạch Ngưng quay đầu, ngồi dậy, cầm quần áo vào phòng vệ sinh.
Buổi sáng hôm đó, bọn họ không nói gì cả cho đến khi hai người tự mình mặc quần áo tử tế xong xuống tầng ăn điểm tâm.
Ngôn Lạc Quân lái xe, cùng Bạch Ngưng đưa Hoàng Mạn Văn đến sân bay. Hoàng Mạn Văn ngồi ở ghế sau, Bạch Ngưng ngồi ở ghế phụ, cô chỉ nói vài câu đơn giản còn đa số là Hoàng Mạn Văn nói. Cô không thân thiện cũng chẳng cãi cọ với Ngôn Lạc Quân.
Buổi tối hôm qua là một buổi tối đặc biệt. Hắn định ép buộc cô lại không thành công. Cô đau khổ không chịu nổi, cuối cùng lại nằm trong ngực hắn ngoan ngoãn ngủ cả đêm.
Cảm giác có hắn rất hấp dẫn, nhưng cô biết đó là một cái hố, cô không muốn mình rơi vào đó.
Trước khi lên máy bay Hoàng Mạn Văn nói: “Các con trở về đi, hi vọng khi gặp lại nhà chúng ta có thể từ năm miệng ăn biến thành sáu.”
Ngôn Lạc Quân chỉ cười không nói gì.
Sau khi Hoàng Mạn Văn đi, hai người rời khỏi sân bay. Ngôn Lạc Quân đang định mở cửa trước cho Bạch Ngưng đã thấy cô tự mình mở cửa sau, ngồi vào ghế sau.
Ngôn Lạc Quân nhìn chăm chú về phía cô, Bạch Ngưng quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngôn Lạc Quân dùng sức đóng cửa xe “rầm” một tiếng, đi tới bên kia lên xe.
Xe mới đi được một đoạn, lại có người xuất hiện ở lề đường trước mặt, không ai khác là Nhược Sương. Cô xách theo hai cái túi, đang sốt ruột bắt xe. Ngôn Lạc Quân nhìn Bạch ngưng qua kính chiếu hậu, trong lòng hờn dỗi, dừng xe trước mặt Nhược Sương.
“Nhược Sương, lên xe tôi đi.” Ngôn Lạc Quân hạ kính xe xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.