Chương 107: Chương 107
Vọng Thần Mạc Cập
10/08/2015
“A Tịnh, đã lâu không gặp! A Tịnh càng ngày càng xinh...”
Thật kì quái, Hàn Thuần mở miệng, cũng không có gọi Hàn Tịnh là chị mà gọi là "A Tịnh".
Giữa anh chị em gọi như vậy cũng là bình thường. Nhưng điều bất thường là ngữ điệu này, nó giống như chất chứa vô số tâm tình phức tạp trong đó, có chút ý vị thương nhớ, cũng có chút giống như xấu hổ không dám gặp mặt.
Thế nào mà Ninh Mẫn nghe lại cảm thấy không thích hợp, cái cực kì đáng chú ý là, bất luận là Triệu Bình Phương hay Hàn Lộ đều bị hai tiếng “A Tịnh” này mà biến sắc, giống như hai tiếng này động vào dây thần kinh nào đó của bọn họ vậy.
Cô suy nghĩ một chút, nhưng nhất thời không tìm thấy được căn nguyên của vấn đề, vì vậy chỉ thản nhiên nhìn qua rồi ánh mắt dừng lại trên người Triệu Bình Phương đang có chút phức tạp kia, không biết tại sao trông bà ta hôm nay không giống như hôm trước gặp mặt, ánh mắt bà ta có vài phần thiếu tự tin:
“Nói đi, hôm nay mấy người lại muốn làm loạn cái gì? Nói nhanh rồi đi, tôi không giữ ở lại ăn cơm đâu.”
Ngữ khí của Ninh Mẫn không có đến nửa phần tình cảm.
Nếu đổi lại là Hàn Tịnh, nhìn thấy cảnh cả nhà đoàn tụ như vậy không biết sẽ phản ứng thế nào?
Cô không biết. Vì đơn giản cô không phải Hàn Tịnh nên làm sao có thể biết được tâm tư của Hàn Tịnh.
Bên cạnh, Hàn Thuần vì câu nói đầy ghét bỏ này của cô mà tâm tình có chút âm u, giống như thụt chân xuống hố vậy, có chút ủ rũ.
Còn Triệu Bình Phương, bà ta vì câu này mà xụ mặt:
“Nha đầu này, con nóivậy à?”
“Tại sao tôi không thể nói vậy?”
Cô lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Bộp!”
Phía sau Triệu Bình Phương vang lên tiếng đập bàn, là Hàn Lộ đập tay xuống bàn, rất nhanh sau đó cô ta tiến lên, chỉ tay vào mặt cô mắng:
“Hàn Tịnh, chị như vậy có phải quá vô tâm không? Từ nhỏ mẹ tôi đã nuôi chị lớn, bây giờ chị leo lên cành cao rồi thì quên luôn nguồn gốc sao? Chị có còn lương tâm không? Uống nước thì phải nhớ nguồn! Đúng, là mẹ tôi cầm không ít tiền của Đông gia. Nhưng mặc kệ bà ấy có như thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của chúng ta, công ơn nuôi dưỡng không được phép coi nhẹ. Chị không muốn gặp tôi và A Thuần cũng không sao, nhưng chí ít chị cũng phải gặp mẹ! Nhưng chị vừa gặp bà ấy mặt mày đã cau có, chị rốt cuộc còn có chữ “hiếu” không?
Hàn Tịnh, đừng quên, mọi vinh hoa phú quý của chị ngày hôm nay toàn bộ là do ba chúng ta dùng tính mạng để đổi lấy, tôi và A Thuần từ nhỏ đã không có ba, tất cả là tại Đông gia. Còn chị, chị chiếm được tiện nghi lớn như vậy liền trở mặt không nhận người thân. Đừng thất đức như vậy được không? Chúng tôi khó lắm mới đến một chuyến mà chị lại đuổi đi như vậy sao? Sự nghiệp Đông gia lớn như thế nhưng lại tiếc rẻ bữa cơm sao? Chúng tôi ở lại ăn cơm thì thế nào? Tốt xấu thì Đông gia và Hàn gia cũng có quan hệ thông gia...”
Căn cứ theo nhật kí của Hàn Tịnh thì Hàn Lộ rất giống Triệu Bình Phương, nhưng chí ít cô ta có thể tự lực cánh sinh, không giống như Triệu Bình Phương, mấy năm nay bà ta hoàn toàn sống dựa vào Đông gia và trở thành con mễ trùng. Xem xem, mấy câu này rất tự tin, lí lẽ giống như ăn người.
“Vậy sao? Nếu như Đông gia biết các người đã âm thầm làm mấy chuyện thất đức đó, các người nghĩ các người có thể sống những ngày tháng tốt đẹp như vậy sao?”
Ninh Mẫn nói ra câu này hoàn toàn là đoán mò.
Trực giác mách bảo cô rằng, ba người này đã làm ra chuyện gì đó không thể nói với người khác. Thế cho nên, sau này Hàn Tịnh mới không có bất cứ liên lạc gì với bọn họ.
Còn bọn họ vì câu này mà đột nhiên biến sắc, nên cô càng xác định, phán đoán của mình là hoàn toàn chính xác. Trong đầu cô không khỏi lay động.
“Hàn Tịnh, cô nói vậy là có ý gì?”
Triệu Bình Phương đi lên níu lấy vạt áo của Ninh Mẫn, bà ta đang cố gắng che giấu cảm giác hoảng loạn, hơn nữa còn đè thấp giọng xuống:
“Ta nói này, chúng ta đều là người một nhà... Nếu cô muốn đem chuyện này để lộ ra, vậy đối với cô chẳng tốt đẹp gì. Cho nên, ta khuyên cô, tốt nhất là nên giữ mồm giữ miệng, cố giấu kín chuyện này trong lòng...”
Kỳ thật Ninh Mẫn rất tò mò, rốt cuộc chuyện mà bọn họ nói đến là chuyện gì?
Chuyện này nhất định phải tìm hiểu rõ.
Nghĩ vậy, mi tâm Ninh Mẫn liền nhíu chặt, thực sự cô không thể ưa nổi người phụ nữ này, bà ta đang động tay vào áo của cô, lên mặt dọa nạt người, bà ta còn tưởng cô là Hàn Tịnh dễ bị ức hiếp sao?
Không có cửa đó đâu!
“Buông tay!”
Cô quát một tiếng, ngữ khí lạnh lẽo lộ ra cảm giác đáng sợ, ánh mắt híp lại, tức giận:
“Triệu Bình Phương, nếu như các người con muốn sống an lành thì sau này đừng lúc nào cũng xuất hiện trước mặt tôi. Chúng ta gặp nhau thì ít mang con trai con gái bà theo để kích động tôi, như vậy miệng của tôi mới có thể ngậm chặt được một chút. Nếu không, chúng ta sẽ cùng bùng.”
Câu cuối cùng là nói bừa nhưng lại khiến mặt mũi Triệu Bình Phương trở nên trắng bệch.
Bởi vậy có thể thấy được, chuyện này có liên quan đến Hàn Lộ và Hàn Thuần.
Triệu Bình Phương bị dọa vội vàng buông tay ra, bà ta cố gắng hít một hơi thật sâu, bước những bước đi chệnh choạng, đầu tiên là chạy ra ngoài cửa ngó nghiêng xem có ai không, khi xác định được không có ai nghe thấy đoạn hội thoại vừa nãy của bọn họ mới vội vàng đóng chặt cửa lại, hơn nữa còn khóa trái cửa. Lần nữa bà ta quay lại sau đó dùng ánh mắt giống như quái vật nhìn cô, nó khiến cô cảm thấy một Triệu Bình Phương hoàn toàn khác, cuối cùng bà ta phun ra một câu:
“Nhìn xem, căn bản bệnh của cô chưa khỏi.”
“Tôi không bị bệnh, trong lòng tôi rất rõ, bệnh của tôi do đâu mà có? Và các người ai cũng rõ cả! Vậy nên đừng có chọc giận tôi, chọc phải tôi rồi thì mọi người cùng gặp họa...”
Ninh Mẫn cười nhạt, câu sau so với câu trước càng tàn độc hơn, cuối cùng khiến bọn họ không thể nói gì.
Giây phút này, Triều Bình Phương trợn trừng mắt, miệng liên tục lẩm bẩm mấy chữ “cô”; Hàn Thuần kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, cúi gằm đầu xuống, cậu ta ngồi trên ghế sô pha, yết hầu không ngừng chuyển động, giống như đang kiềm chế điều gì đó; còn Hàn Lộ cũng không khác so với hai người kia, nét mặt cô ta vừa hoảng loạn, vừa nghi hoặc.
Đây có còn là Hàn Tịnh chỉ biết cúi đầu nhẫn nhục mỗi khi bị cô ta và mẹ cô ta ức hiếp không?
Trong mắt Hàn Lộ, người chị là cái máy dọn dẹp tốt nhất, tấm lòng Hàn Tịnh lương thiện, luôn lo lắng cho gia đình, thích bảo vệ em trai, cô luôn nhớ đến lời dặn của ba lúc còn sống, nếu gặp bất cứ chuyện gì uất ức thì đều cố cắn răng chịu đựng, nhưng hiện tại, người con gái đang đứng trước mặt bọn họ này, những lời nói của cô sao lại tàn độc như vậy, bộ dạng cũng băng lãnh, vô tình như vậy, thật sự khó có thể nghĩ đến người này 6 năm trước đã từng là một cô gái yếu đuối, nhút nhát.
Hàn Tịnh của hiện tại toàn thân toát lên một loại khí thế bất khả xâm phạm, cuộc đời của phu nhân cao quý 6 năm nay đã biến đổi cô thành một con người khác, không còn là cô gái dễ dàng bị người khác thao túng nữa.
Hoàn cảnh sống thật sự có thể khiến con người ta thay đổi sao?
Có lẽ là có thể!
Xem xem, hiện tại, Hàn Tịnh đang một cuộc đời giàu có quyền quý thế nào nhỉ?
Sống trong một nơi có phong cảnh đẹp nhất cả nước, ngủ trong căn phòng xa hoa nhất, mặc những bộ quần áo được may thủ công từ các nhà thiết kế hàng đầu thế giới, ăn các loại cao lương mỹ vị, muốn gặp phải hẹn trước...
Loại cuộc sống trên trời này đương nhiên có thể biến đổi thói quen cũng như tính cách một con người rồi!
Hàn Lộ trầm mặc nhìn cô gái này, cô ta và Hàn Tịnh từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhưng số mệnh lại khiến cuộc sống của bọn họ hoàn toàn khác nhau. Hàn Tịnh không làm mà hưởng, trở thành Đông phu nhân trong truyền thuyết, còn cô ta, mặc những bộ đồ rẻ tiền, cuối cùng vì nỗi bộn bề kiếm kế sinh nhai mà dung mạo như hoa này bị chà đạp trong công việc.
Cùng là con gái của Hàn Trùng, nhưng tại sao, tại sao Hàn Tịnh và cô ta lại có cảnh ngộ không giống nhau?
Ông trời thật quá bất công.
Trước đây, Hàn Tịnh trước mặt ba mẹ con cô ta đều không dám ho he một tiếng, nhưng hiện tại ư, lời lẽ lạnh lùng, ngữ khí cao ngạo, hơn nữa từng câu từng chữ còn mang ý uy hiếp. Cô ta nghĩ thầm: “Người phụ nữ này là điển hình cho loại vong ân phụ nghĩa!”
“Hàn Tịnh, cô đừng nói như vậy! Chúng ta cũng không có chuyện khác, chỉ là nhớ đến hôm nay là sinh nhật ba cô, trước khi cô chưa lấy chồng, hầu như năm nào cũng cùng chúng ta đi viếng mộ ba cô. Mấy năm nay, cô bị bệnh không ở Ba Thành nên không thể cúng bái được. Năm nay cô ở đây, vậy hãy cùng đi thăm mộ ba cô một chút, đó cũng là việc nên làm! Nếu như cô không muốn, vậy thì bỏ đi! Chỉ tiếc là ba cô lúc còn sống lại thương cô nhất, nếu ông ấy biết cô bất hiếu như vậy thì ông ấy rất đau lòng... Ai... đi thôi, đi thôi... A Lộ, A Thuần... chúng ta đi thôi...”
Triệu Bình Phương lẳng lặng đứng lên một lúc, sau đó giả bộ ôm đầu đau lòng, rồi xoay người bước ra ngoài.
Bà ta như vậy là dùng nước bài “gợi lại tình thương” của Hàn Tịnh với ba mình sao?
Hàn Lộ thấy vậy liền phối hợp theo nói:
“Hàn Tịnh, hôm nay nếu chị không đi cúng ba thì sau này chị đừng nhận là con gái Hàn Trùng nữa!”
Nhận cái gì mà nhận! Cút!
Ninh Mẫn cô căn bản đâu phải con gái của Hàn Trùng.
“Ừ, vậy không tiễn! Đi thong thả!”
Ninh Mẫn lãnh đạm ném lại một câu, cô không hề có ý muốn níu kéo.
Lúc này sắc mặt của Triệu Bình Phương và Hàn Lộ vô cùng khó coi, bọn họ không ngờ rằng cô lại thờ ơ trước bước chân giả bộ rời đi của bọn họ như vậy, khiến bọn họ chết cứng tại chỗ. Mẹ nhìn con, con nhìn mẹ, nhất thời không dám bước đi.
Vẫn là Triệu Bình Phương mặt dày hơn, đứng khựng lại một lúc bà ta liền quay người trở lại, đoan đoan chính chính ngồi xuống không đi nữa.
“Ô, không phải nói muốn đi sao? Thế nào lại quay lại vậy? Vẫn còn muốn ăn chực sao?”, Lời nói của Ninh Mẫn càng lúc càng độc, “Nếu muốn ăn chực, vậy thì phải nói sớm, nếu muốn đi thì cửa ở bên kia, cứ tự nhiên!”
Lần này, Triệu Bình Phương không ngang ngược được nữa, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt vẽ lên những đường nét không tự nhiên, thở dài:
“Hàn Tịnh, cô có thể đừng nói kích được không? Chúng ta đâu phải kẻ thù, chúng ta là người thân... Nếu không phải bất đất dĩ, cô nghĩ chúng ta vui vẻ đến tìm cô để cô chút giận sao?”
Ngữ khí hòa hoãn không ít.
“Người thân? Chỉ có lúc các người gặp chuyện mới coi tôi là người thân thôi! Cái từ “người thân” này từ miệng các người nói ra thật quá rẻ mạt... Huống hồ người thân có bao giờ hãm hãi người thân như vậy không? Tôi chưa từng gặp loại người thân nào không biết xấu hổ như các người...”
Ninh Mẫn lạnh nhạt như trước, giễu cợt mấy người này khiến sắc mặt họ cứ mảng xanh mảnh trắng hiện lên. Bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.
Lúc này, Hàn Thuần, kẻ vẫn luôn yên lặng suốt từ lúc nãy đột nhiên đi tới, đứng trước mặt Ninh Mẫn đột nhiên “bịch” một tiếng, cậu ta đang quỳ trước mặt cô.
Cái quỳ này khiến Ninh Mẫn thật sự hoảng sợ.
Cũng may là cô có chút bản lãnh, giây phút này, khuôn mặt cô vẫn không hề lộ ra bất cứ biểu cảm lạ nào, cô vẫn lạnh lùng như trước nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Chị, em biết hôm nay em và chị hai không nên xuất hiện trước mặt chị, cũng không nên quẫy nhiễu chị và Đông gia. Nhưng chúng em cũng là hết cách. Thực sự đã cùng đường mới chạy đến đây tìm chị. Chị, em biết chị hận em, không muốn gặp em. Hiện tại, em chỉ muốn hỏi chị một câu: Em phải làm thế nào chị mới hết giận em. Chị nói đi, nếu như chị nói hiện tại chị muốn một dao đâm chết em, em cũng không oán hận gì...”
Nói xong, Hàn Thuần từ trong túi móc ra một con dao đưa lên, trên khuôn mặt cậu thanh niên này hiện lên vài tia đau khổ, bộ dạng kiên quyết coi thường cái chết.
“Làm gì vậy? Làm gì vậy? Làm gì phải động đến dao vậy? Hàn Thuần đưa dao cho mẹ. Chuyện năm đó làm sao có thể trách con được!”
Triệu Bình Phương nhào đến muốn đoạt lấy con dao.
Hàn Thuần không chịu đưa còn quát lên một tiếng:
“Mẹ, mẹ tránh ra, chuyện này mẹ đừng quản... Nếu hôm nay chị thật sự đâm con, vậy cũng là đáng đời...”
“Câm miệng, cái gì mà đáng đời, đưa dao cho mẹ...”
Triệu Bình Phương khẩn trương giành lấy, cuối cùng cũng giành được.
Con ngươi Ninh Mẫn không ngừng di chuyển, không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Hàn Thuần cam tâm tình nguyện chết để đền tội?
Nếu muốn biết được nội tình bên trong thì cô phải dỗ dành bọn họ.
Ninh Mẫn suy nghĩ lại rồi liếc nhìn bọn họ, cuối cùng nói một câu:
“Được rồi, có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ thẳng ra!”
Ba mẹ con bọn họ liền nhìn nhau, biết chuyện này có chút cơ hội, cuối cùng không hề quanh co, Triệu Bình Phương nói luôn ra mục đích của bọn họ đến đây:
“Chuyện là như vậy, dạo này A Thuần ở ngoài hợp tác làm ăn có chút thua lỗ, và nợ một khoản, bọn chủ nợ rất kinh khủng, nên mẹ cũng không có cách nào khác mới đến tìm con. Mấy người này nói, chỉ cần con đến gặp mặt họ một lần thì họ sẽ miễn hết số tiền đó cho A Thuần.”
Hử?
Cái gì?
Gặp mặt trừ nợ?
Ninh Mẫn đề cao cảnh giác lập tức hỏi lại:
“Nợ bao nhiêu?”
Triệu Bình Phương chần chừ không nói rồi nhìn sang con trai.
Hàn Thuần căn răng, buồn bực nói ra:
“Cũng không phải là nhiều, chỉ là 40 vạn tệ... Tiệm của em cần phải mua hàng gấp, mẹ không có, chị hai cũng không có tiền mặt, cho nên em đến chỗ vay nặng lãi...”
“Sau đó thì sao?”
Ninh Mẫn tiếp tục hỏi.
“Sau đó, số hàng kia không bán được, vốn không thu về được, 40 vạn tệ đó chưa đến nửa tháng đã biến thành 400 vạn...”
Ba chữ cuối cùng, thanh âm của cậu ta đột nhiên nhỏ lại.
“Cái gì? 400 vạn? Các người mượn cớ sinh nhật ba mà lừa tôi ra ngoài, đây là muốn lấy tôi gán nợ, khiến Đông gia gánh cho các người một khoản nợ lớn mà! Các người thật sự... các người...”
Ninh Mẫn lạnh giọng quát mắng, trong lòng cô thật sự tức giận, Hàn Tịnh tại sao có thể có loại nhà đẻ kiểu này cơ chứ?
“Chúng tôi đâu có ý lấy chị gán nợ?”
Hàn Lộ lập tức kêu oan.
“Còn không có sao? Chỉ cần gặp mặt là xóa bỏ hoàn toàn 400 vạn, trên đời này đâu ra chuyện dễ dàng như vậy? Xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được các người...”
Ninh Mẫn lên tiếng cự tuyệt rồi quay đầu muốn bỏ đi, cô không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này thêm một phút nào hết, thật vô nghĩa.
Hàn Lộ vội vàng chạy đến cản đường:
“Chuyện này chị không thể không quản, nếu chị không giúp thì ba người chúng tôi sẽ phơi thây đầu đường! Hàn Tịnh, hãy nghĩ đến ba của chúng ta, lần này chị nhất định phải giúp... Mấy tên đó là côn đồ, chúng nói, nếu hôm nay chúng tôi không giao tiền, bọn chúng cũng không gặp mặt được chị thì chỉ cần chúng tôi ra khỏi cửa lớn của Đông gia thì sẽ có người đánh chết chúng tôi ngay.
Mấy người đó thật sự nói được làm được. Chị không biết đâu, mấy ngày hôm nay nhà chúng ta đều bị chúng hắt máu chó, tôi ở công ty ngày nào cũng nhận được điện thoại đe dọa, còn mẹ, mẹ đã bị chúng dọa mấy lần, ngay cả ông bà ngoại cũng bị cảnh cáo, chị nhẫn tâm để nhiều người như vậy sống những ngày đau khổ sao?
Hàn Tịnh, nếu như chị không giúp chúng tôi, vậy chúng tôi chỉ có thể tìm Đông lão gia... Tôi không tin một ông cụ mặt mũi hiền hậu như Đông lão gia lại giương mắt nhìn chúng tôi chết...”
Mấy lời này, cương nhu đều có cả!
“Nếu các người nghĩ vậy tại sao lúc lão thái gia ở đây không nói luôn...”
Ninh Mẫn dừng bước, vốn là chỉ tùy ý hỏi, nhưng lại phát hiện biểu tình bọn họ có chút khác thường nên cảm thấy trong đây nhất định còn nội tình khác.
Triệu Bình Phương bất đất dĩ nói:
“Con cho rằng chúng ta không muốn vậy sao? Nhưng người này đích thân chỉ mặt đặt tên người đó là con... Chúng nói, trừ phi con đến gặp mặt bọn chúng, nếu không số tiền này mỗi ngày một tăng lên! Tịnh Tịnh à, lần này, cái chúng muốn không phải là tiền mà là được gặp người. Cho nên, chúng ta mới chọn ngày hôm nay đến đây muốn đưa con đến thăm mộ ba con, rồi tiện đường cùng đi ăn với nhau để chúng gặp con.”
Ba người này quả nhiên đều là loại lòng lang dạ sói.
Ninh Mẫn tức giận cười khểnh:
“Đây là các người muốn bán tôi với giá 400 vạn sao?”
“Không phải, không phải, tuyệt đối không phải! À, đúng rồi, ở đây mẹ còn một tờ giấy cam kết của bọn chúng, trên này ghĩ rõ ràng là: Chỉ gặp con, số tiền sẽ được hủy.”
Triệu Bình Phương vội vàng lôi từ túi xách ra một tờ giấy A4 rồi đưa ra, Ninh Mẫn căn bản không có nhận luôn, lúc liếc mắt qua cô có thể nhìn thấy dòng chữ trên đó, nhưng sau đó cô không tự chủ được giật lấy tờ giấy, cánh tay cô có chút run rẩy, hầu như không dám tin vào những gì nhìn thấy.
Đây chỉ là một tờ giấy bình thường, nhưng nét chữ thanh tú này, cô rất quen thuộc!
Cô không ngờ rằng cô ấy còn sống!
Điều này làm sao có thể?
Làm sao có thể?
Trong đầu cô lặp đi lặp lại câu hỏi này, rất lâu sau mới thốt lên một câu:
“Được, tôi đi với các người! Các người đợi tôi, tôi đi thay quần áo rồi lập tức đi ngay!”
Cô cầm theo cả tờ giấy quay về.
Đối với thay đổi này của cô khiến ba mẹ con Hàn gia này vô cùng bất ngờ, bọn họ vốn cho rằng người phụ nữ này lòng dạ sắt đá như vậy, nếu muốn thuyết phục cô giúp bọn họ chuyện này khẳng định phải tốn thời gian, nhưng ai ngờ, thái độ của cô lại thay đổi nhanh như vậy.
Triệu Bình Phương ngẩn người, nhìn thấy “Hàn Tịnh” vội vàng đi ra ngoài, con trai cũng đứng lên theo.
“Đợi chút, chị, em còn một thỉnh cầu... Chị... có thể để bọn em đi gặp... cháu ngoại được không? Từ lúc chị đến Hoa Châu, cả nhà chưa từng có cơ hội gặp nó... Lần này, em còn mua quà cho nó... Xem xem, đây là mô hình rô bốt biến hình mới nhất...”
Hàn Thuần đột nhiên nắm lấy hộp quà lớn bên cạnh, tha thiết chạy đến trước mặt cô, vẻ mặt vô cùng mong đợi.
Ninh Mẫn xem xét một chút:
“Đông Kỳ cùng bà trẻ nó đi dạo phố rồi. Không có nhà. Đồ chơi cậu cứ cầm về, Đông gia không thiếu mấy thứ này!”
Hàn Thuần vội vàng kêu lên:
“Đây chỉ là chút tâm ý của em!”
“Các người đừng quấy nhiễu cuộc sống của nó thì đó chính là món quà lớn nhất mà các người dành cho nó rồi!”
Câu này khiến Hàn Thuần trầm mặc, cậu ta hung hăng nắm lấy hộp quà, vẻ mặt không nói lên lời, nhưng vẫn cố cười một tiếng rồi lại nói:
“Em biết em không nên gặp, nhưng em muốn thấy nó lớn lên trông như thế nào... Chị thật sự không thể sắp xếp cho em gặp nó một chút được sao? A Tịnh, chị đừng tàn nhẫn như vậy được không...”
Câu này càng nghe càng thấy lạ lùng...
Ninh Mẫn cau mày:
“Hàn Thuần, cậu cảm thấy đây là điều cần thiết sao? Gặp thì thế nào?”
Từng câu từng chữ khiến sắc mặt Hàn Thuần nhất thời cứng đờ, cậu ta chỉ biết cúi mặt không nói gì.
Ninh Mẫn vòng qua người cậu ta đi ra ngoài.
Lúc rời đi, cô vẫn luôn nghĩ: Hàn Thuần này tại sao lại muốn gặp Đông Kỳ, đây chỉ là tâm tình của một người cậu muốn gặp cháu ngoại sao?
Ánh mắt của Triệu Bình Phương và Hàn Lộ cũng có chút kì quái?
A, đây rốt cuộc còn ẩn giấu nội tình gì bên trong?
Cô nghĩ rất lâu nhưng cũng không giải đáp được.
Lúc Ninh Mẫn rời đi không hề biết, Đông Đình Phong cũng đến biệt thự Lâm Ba này, nhưng hắn không đến phòng khách mà lên trong phòng giám sát ở trên lầu, hắn mở camera theo dõi nên có thể nghe thấy rõ đoạn hội thoại của bọn họ.
Suốt quá trình này, Đông Đình Phong vẫn luôn quan sát nha đầu kia.
Sự tùy cơ ứng biến, bình tĩnh cơ trí của cô khiến hắn thán phục, hơn nữa còn càng thêm yêu thích.
Là một người đứng xem, nhìn thấy cô cùng người khác tranh cãi kịch liệt như vậy, hắn cảm thấy đây là một loại hưởng thụ, chỉ là hắn có chút buồn bực, tại sao cuối cùng cô lại đồng ý thỏa hiệp, trên tờ giấy đó viết những cái gì mà lại khiến cô thay đổi như vậy?
Đương nhiên hắn cũng nghe thấy mấy lời của Hàn Thuần, cũng nhìn thấy tâm tình thay đổi của cậu ta.
Hắn vuốt cằm, suy nghĩ: Liệu mình có nên gặp cậu ta một lần không?
***
Lúc Đông Đình Phong về phòng thì thấy Ninh Mẫn đã thay một đồ khác, trên tay cầm túi xách đang vội vàng đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
Hắn tỉnh bơ hỏi lại, hắn muốn xem cô sẽ phản ứng như thế nào?
“Tôi cần phải ra ngoài với Triệu Bình Phương một chuyến.”
Cô đứng yên tại chỗ nói. Nhưng còn về phần tại sao thì cô không hề nhắc tới.
Tâm tư của cô hoàn toàn bị mấy chữ đó lấp đầy.
Cô phải lập tức đến đó để xác định một sự thật, lúc này cô hận mình không thể biết bay để đến đó thật nhanh:
“Đông Đình Phong, nếu như anh không yên tâm thì có thể phái người đi theo tôi... Tôi sẽ trở về, anh đừng lo!”
Những đường nét trên khuôn mặt Đông Đình Phong trở nên mềm mại, đó là vì câu nói này của cô, cô nói cô sẽ trở về.
Cô không phải là người dễ dàng đồng ý, một khi ưng thuận thì nhất định sẽ thực hiện.
“Em không sợ nguy hiểm sao? Chân còn bị thương nữa!”
Hắn không tán thành chuyện cô ra ngoài.
“Tôi sẽ cẩn thận!”
Cô vẫn khăng khăng.
“Vậy tốt, anh sẽ sắp xếp hai người đưa em đi, không có ý theo dõi em, chỉ là muốn bảo vệ em. Anh không muốn xảy ra chuyện. Còn nữa, nhớ về nhà sớm một chút!”
Hắn đi tới, giúp cô quàng lại khăn cẩn thận.
Hai chữ “về nhà” kia khiến Ninh Mẫn ngẩn ngơ, còn động tác thân mật này của hắn khiến cô có chút không tự nhiên nhưng cô vẫn đồng ý:
“Được, anh sắp xếp đi!”
“Ngoài ra, hãy mang theo cái này!”
Đông Đình Phong đột nhiên rút ra một chiện thoại màu trắng, trên thân máy còn có in hoa văn hình hoa lan Freesia, rồi nhét nó vào tay cô:
“Số mới, trong danh bạ chỉ có một số điện thoại. Đó là của anh! Có gì thì cứ gọi cho anh...”
Chiếc điện thoại này là dòng sản phẩm được chế tạo đặc biệt ở trong nước, màn hình rộng, kiểu dáng đẹp, Ninh Mẫn dùng ngón tay vuốt nhẹ qua màn hình, đột nhiên nét mặt như cười như không liếc nhìn:
“Anh có giở trò gì với chiếc điện thoại giống như đôi bông tai của tôi không đấy?
Đông Đình Phong sửng sốt, lúc hồi phục lại tinh thần mới dùng ngón tay nhéo nhẹ mũi cô một cái:
“Tiểu bất lương, sao em nhớ dai như vậy? Cũng không nghĩ xem, lúc đầu thân phận em không rõ ràng, nếu không giở chút tiểu xảo trên người em thì làm sao anh dám để cho em lại gần con trai anh! Hơn nữa, nếu anh không động chân động tay vào thì cái mạng nhỏ này của em sớm đã không còn rồi! Yên tâm, chiếc điện thoại này anh không có giở trò gì hết... Em cầm lấy để tránh việc anh muốn tìm em lại không biết chỗ nào mà tìm!”
Ninh Mẫn mỉm cười, đồng thời dùng tay nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang trêu đùa cô ra:
“Cho nên người ta mới nói: Vô gian bất thương. Anh chính là một tên gian thương. Từ đầu đến chân đều suy tính tôi...”
“A, là em chọc anh trước mà!”
“Được rổi, được rồi! Là tôi chọc anh được chưa! Tôi sẽ cầm chiếc điện thoại này, nhìn qua cũng hợp ý tôi... Thôi tôi đi đây...”
Nói xong cô khua tay rời đi, tinh thần có vẻ rất nhẹ nhàng, bước đi cũng rất nhanh.
Ánh mắt Đông Đình Phong nhìn theo bước chân của cô, thật sự hắn vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc cô vội vàng như vậy là để gặp ai? Ngay cả tâm tình cũng thay đổi tốt như vậy?
Lẽ ra hắn nên cùng đi.
Nhưng cuối cùng, hắn lại không đi theo, dinh thự Ung Hòa có khách nên hắn đến tiếp.
Sau đó, khoảng 4 giờ chiều, Đông Đình Phong nhận được điện thoại, là của vệ sĩ A Xán, cậu ta vội vàng báo cáo một câu:
“Tiên sinh đã xảy ra chuyện rồi, phu nhân bị đụng xe sau đó lại bị mấy kẻ không rõ lai lịch đưa đi... Chúng tôi, chúng tôi đã bị mất dấu phu nhân...”
Thật kì quái, Hàn Thuần mở miệng, cũng không có gọi Hàn Tịnh là chị mà gọi là "A Tịnh".
Giữa anh chị em gọi như vậy cũng là bình thường. Nhưng điều bất thường là ngữ điệu này, nó giống như chất chứa vô số tâm tình phức tạp trong đó, có chút ý vị thương nhớ, cũng có chút giống như xấu hổ không dám gặp mặt.
Thế nào mà Ninh Mẫn nghe lại cảm thấy không thích hợp, cái cực kì đáng chú ý là, bất luận là Triệu Bình Phương hay Hàn Lộ đều bị hai tiếng “A Tịnh” này mà biến sắc, giống như hai tiếng này động vào dây thần kinh nào đó của bọn họ vậy.
Cô suy nghĩ một chút, nhưng nhất thời không tìm thấy được căn nguyên của vấn đề, vì vậy chỉ thản nhiên nhìn qua rồi ánh mắt dừng lại trên người Triệu Bình Phương đang có chút phức tạp kia, không biết tại sao trông bà ta hôm nay không giống như hôm trước gặp mặt, ánh mắt bà ta có vài phần thiếu tự tin:
“Nói đi, hôm nay mấy người lại muốn làm loạn cái gì? Nói nhanh rồi đi, tôi không giữ ở lại ăn cơm đâu.”
Ngữ khí của Ninh Mẫn không có đến nửa phần tình cảm.
Nếu đổi lại là Hàn Tịnh, nhìn thấy cảnh cả nhà đoàn tụ như vậy không biết sẽ phản ứng thế nào?
Cô không biết. Vì đơn giản cô không phải Hàn Tịnh nên làm sao có thể biết được tâm tư của Hàn Tịnh.
Bên cạnh, Hàn Thuần vì câu nói đầy ghét bỏ này của cô mà tâm tình có chút âm u, giống như thụt chân xuống hố vậy, có chút ủ rũ.
Còn Triệu Bình Phương, bà ta vì câu này mà xụ mặt:
“Nha đầu này, con nóivậy à?”
“Tại sao tôi không thể nói vậy?”
Cô lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Bộp!”
Phía sau Triệu Bình Phương vang lên tiếng đập bàn, là Hàn Lộ đập tay xuống bàn, rất nhanh sau đó cô ta tiến lên, chỉ tay vào mặt cô mắng:
“Hàn Tịnh, chị như vậy có phải quá vô tâm không? Từ nhỏ mẹ tôi đã nuôi chị lớn, bây giờ chị leo lên cành cao rồi thì quên luôn nguồn gốc sao? Chị có còn lương tâm không? Uống nước thì phải nhớ nguồn! Đúng, là mẹ tôi cầm không ít tiền của Đông gia. Nhưng mặc kệ bà ấy có như thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của chúng ta, công ơn nuôi dưỡng không được phép coi nhẹ. Chị không muốn gặp tôi và A Thuần cũng không sao, nhưng chí ít chị cũng phải gặp mẹ! Nhưng chị vừa gặp bà ấy mặt mày đã cau có, chị rốt cuộc còn có chữ “hiếu” không?
Hàn Tịnh, đừng quên, mọi vinh hoa phú quý của chị ngày hôm nay toàn bộ là do ba chúng ta dùng tính mạng để đổi lấy, tôi và A Thuần từ nhỏ đã không có ba, tất cả là tại Đông gia. Còn chị, chị chiếm được tiện nghi lớn như vậy liền trở mặt không nhận người thân. Đừng thất đức như vậy được không? Chúng tôi khó lắm mới đến một chuyến mà chị lại đuổi đi như vậy sao? Sự nghiệp Đông gia lớn như thế nhưng lại tiếc rẻ bữa cơm sao? Chúng tôi ở lại ăn cơm thì thế nào? Tốt xấu thì Đông gia và Hàn gia cũng có quan hệ thông gia...”
Căn cứ theo nhật kí của Hàn Tịnh thì Hàn Lộ rất giống Triệu Bình Phương, nhưng chí ít cô ta có thể tự lực cánh sinh, không giống như Triệu Bình Phương, mấy năm nay bà ta hoàn toàn sống dựa vào Đông gia và trở thành con mễ trùng. Xem xem, mấy câu này rất tự tin, lí lẽ giống như ăn người.
“Vậy sao? Nếu như Đông gia biết các người đã âm thầm làm mấy chuyện thất đức đó, các người nghĩ các người có thể sống những ngày tháng tốt đẹp như vậy sao?”
Ninh Mẫn nói ra câu này hoàn toàn là đoán mò.
Trực giác mách bảo cô rằng, ba người này đã làm ra chuyện gì đó không thể nói với người khác. Thế cho nên, sau này Hàn Tịnh mới không có bất cứ liên lạc gì với bọn họ.
Còn bọn họ vì câu này mà đột nhiên biến sắc, nên cô càng xác định, phán đoán của mình là hoàn toàn chính xác. Trong đầu cô không khỏi lay động.
“Hàn Tịnh, cô nói vậy là có ý gì?”
Triệu Bình Phương đi lên níu lấy vạt áo của Ninh Mẫn, bà ta đang cố gắng che giấu cảm giác hoảng loạn, hơn nữa còn đè thấp giọng xuống:
“Ta nói này, chúng ta đều là người một nhà... Nếu cô muốn đem chuyện này để lộ ra, vậy đối với cô chẳng tốt đẹp gì. Cho nên, ta khuyên cô, tốt nhất là nên giữ mồm giữ miệng, cố giấu kín chuyện này trong lòng...”
Kỳ thật Ninh Mẫn rất tò mò, rốt cuộc chuyện mà bọn họ nói đến là chuyện gì?
Chuyện này nhất định phải tìm hiểu rõ.
Nghĩ vậy, mi tâm Ninh Mẫn liền nhíu chặt, thực sự cô không thể ưa nổi người phụ nữ này, bà ta đang động tay vào áo của cô, lên mặt dọa nạt người, bà ta còn tưởng cô là Hàn Tịnh dễ bị ức hiếp sao?
Không có cửa đó đâu!
“Buông tay!”
Cô quát một tiếng, ngữ khí lạnh lẽo lộ ra cảm giác đáng sợ, ánh mắt híp lại, tức giận:
“Triệu Bình Phương, nếu như các người con muốn sống an lành thì sau này đừng lúc nào cũng xuất hiện trước mặt tôi. Chúng ta gặp nhau thì ít mang con trai con gái bà theo để kích động tôi, như vậy miệng của tôi mới có thể ngậm chặt được một chút. Nếu không, chúng ta sẽ cùng bùng.”
Câu cuối cùng là nói bừa nhưng lại khiến mặt mũi Triệu Bình Phương trở nên trắng bệch.
Bởi vậy có thể thấy được, chuyện này có liên quan đến Hàn Lộ và Hàn Thuần.
Triệu Bình Phương bị dọa vội vàng buông tay ra, bà ta cố gắng hít một hơi thật sâu, bước những bước đi chệnh choạng, đầu tiên là chạy ra ngoài cửa ngó nghiêng xem có ai không, khi xác định được không có ai nghe thấy đoạn hội thoại vừa nãy của bọn họ mới vội vàng đóng chặt cửa lại, hơn nữa còn khóa trái cửa. Lần nữa bà ta quay lại sau đó dùng ánh mắt giống như quái vật nhìn cô, nó khiến cô cảm thấy một Triệu Bình Phương hoàn toàn khác, cuối cùng bà ta phun ra một câu:
“Nhìn xem, căn bản bệnh của cô chưa khỏi.”
“Tôi không bị bệnh, trong lòng tôi rất rõ, bệnh của tôi do đâu mà có? Và các người ai cũng rõ cả! Vậy nên đừng có chọc giận tôi, chọc phải tôi rồi thì mọi người cùng gặp họa...”
Ninh Mẫn cười nhạt, câu sau so với câu trước càng tàn độc hơn, cuối cùng khiến bọn họ không thể nói gì.
Giây phút này, Triều Bình Phương trợn trừng mắt, miệng liên tục lẩm bẩm mấy chữ “cô”; Hàn Thuần kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, cúi gằm đầu xuống, cậu ta ngồi trên ghế sô pha, yết hầu không ngừng chuyển động, giống như đang kiềm chế điều gì đó; còn Hàn Lộ cũng không khác so với hai người kia, nét mặt cô ta vừa hoảng loạn, vừa nghi hoặc.
Đây có còn là Hàn Tịnh chỉ biết cúi đầu nhẫn nhục mỗi khi bị cô ta và mẹ cô ta ức hiếp không?
Trong mắt Hàn Lộ, người chị là cái máy dọn dẹp tốt nhất, tấm lòng Hàn Tịnh lương thiện, luôn lo lắng cho gia đình, thích bảo vệ em trai, cô luôn nhớ đến lời dặn của ba lúc còn sống, nếu gặp bất cứ chuyện gì uất ức thì đều cố cắn răng chịu đựng, nhưng hiện tại, người con gái đang đứng trước mặt bọn họ này, những lời nói của cô sao lại tàn độc như vậy, bộ dạng cũng băng lãnh, vô tình như vậy, thật sự khó có thể nghĩ đến người này 6 năm trước đã từng là một cô gái yếu đuối, nhút nhát.
Hàn Tịnh của hiện tại toàn thân toát lên một loại khí thế bất khả xâm phạm, cuộc đời của phu nhân cao quý 6 năm nay đã biến đổi cô thành một con người khác, không còn là cô gái dễ dàng bị người khác thao túng nữa.
Hoàn cảnh sống thật sự có thể khiến con người ta thay đổi sao?
Có lẽ là có thể!
Xem xem, hiện tại, Hàn Tịnh đang một cuộc đời giàu có quyền quý thế nào nhỉ?
Sống trong một nơi có phong cảnh đẹp nhất cả nước, ngủ trong căn phòng xa hoa nhất, mặc những bộ quần áo được may thủ công từ các nhà thiết kế hàng đầu thế giới, ăn các loại cao lương mỹ vị, muốn gặp phải hẹn trước...
Loại cuộc sống trên trời này đương nhiên có thể biến đổi thói quen cũng như tính cách một con người rồi!
Hàn Lộ trầm mặc nhìn cô gái này, cô ta và Hàn Tịnh từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhưng số mệnh lại khiến cuộc sống của bọn họ hoàn toàn khác nhau. Hàn Tịnh không làm mà hưởng, trở thành Đông phu nhân trong truyền thuyết, còn cô ta, mặc những bộ đồ rẻ tiền, cuối cùng vì nỗi bộn bề kiếm kế sinh nhai mà dung mạo như hoa này bị chà đạp trong công việc.
Cùng là con gái của Hàn Trùng, nhưng tại sao, tại sao Hàn Tịnh và cô ta lại có cảnh ngộ không giống nhau?
Ông trời thật quá bất công.
Trước đây, Hàn Tịnh trước mặt ba mẹ con cô ta đều không dám ho he một tiếng, nhưng hiện tại ư, lời lẽ lạnh lùng, ngữ khí cao ngạo, hơn nữa từng câu từng chữ còn mang ý uy hiếp. Cô ta nghĩ thầm: “Người phụ nữ này là điển hình cho loại vong ân phụ nghĩa!”
“Hàn Tịnh, cô đừng nói như vậy! Chúng ta cũng không có chuyện khác, chỉ là nhớ đến hôm nay là sinh nhật ba cô, trước khi cô chưa lấy chồng, hầu như năm nào cũng cùng chúng ta đi viếng mộ ba cô. Mấy năm nay, cô bị bệnh không ở Ba Thành nên không thể cúng bái được. Năm nay cô ở đây, vậy hãy cùng đi thăm mộ ba cô một chút, đó cũng là việc nên làm! Nếu như cô không muốn, vậy thì bỏ đi! Chỉ tiếc là ba cô lúc còn sống lại thương cô nhất, nếu ông ấy biết cô bất hiếu như vậy thì ông ấy rất đau lòng... Ai... đi thôi, đi thôi... A Lộ, A Thuần... chúng ta đi thôi...”
Triệu Bình Phương lẳng lặng đứng lên một lúc, sau đó giả bộ ôm đầu đau lòng, rồi xoay người bước ra ngoài.
Bà ta như vậy là dùng nước bài “gợi lại tình thương” của Hàn Tịnh với ba mình sao?
Hàn Lộ thấy vậy liền phối hợp theo nói:
“Hàn Tịnh, hôm nay nếu chị không đi cúng ba thì sau này chị đừng nhận là con gái Hàn Trùng nữa!”
Nhận cái gì mà nhận! Cút!
Ninh Mẫn cô căn bản đâu phải con gái của Hàn Trùng.
“Ừ, vậy không tiễn! Đi thong thả!”
Ninh Mẫn lãnh đạm ném lại một câu, cô không hề có ý muốn níu kéo.
Lúc này sắc mặt của Triệu Bình Phương và Hàn Lộ vô cùng khó coi, bọn họ không ngờ rằng cô lại thờ ơ trước bước chân giả bộ rời đi của bọn họ như vậy, khiến bọn họ chết cứng tại chỗ. Mẹ nhìn con, con nhìn mẹ, nhất thời không dám bước đi.
Vẫn là Triệu Bình Phương mặt dày hơn, đứng khựng lại một lúc bà ta liền quay người trở lại, đoan đoan chính chính ngồi xuống không đi nữa.
“Ô, không phải nói muốn đi sao? Thế nào lại quay lại vậy? Vẫn còn muốn ăn chực sao?”, Lời nói của Ninh Mẫn càng lúc càng độc, “Nếu muốn ăn chực, vậy thì phải nói sớm, nếu muốn đi thì cửa ở bên kia, cứ tự nhiên!”
Lần này, Triệu Bình Phương không ngang ngược được nữa, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt vẽ lên những đường nét không tự nhiên, thở dài:
“Hàn Tịnh, cô có thể đừng nói kích được không? Chúng ta đâu phải kẻ thù, chúng ta là người thân... Nếu không phải bất đất dĩ, cô nghĩ chúng ta vui vẻ đến tìm cô để cô chút giận sao?”
Ngữ khí hòa hoãn không ít.
“Người thân? Chỉ có lúc các người gặp chuyện mới coi tôi là người thân thôi! Cái từ “người thân” này từ miệng các người nói ra thật quá rẻ mạt... Huống hồ người thân có bao giờ hãm hãi người thân như vậy không? Tôi chưa từng gặp loại người thân nào không biết xấu hổ như các người...”
Ninh Mẫn lạnh nhạt như trước, giễu cợt mấy người này khiến sắc mặt họ cứ mảng xanh mảnh trắng hiện lên. Bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.
Lúc này, Hàn Thuần, kẻ vẫn luôn yên lặng suốt từ lúc nãy đột nhiên đi tới, đứng trước mặt Ninh Mẫn đột nhiên “bịch” một tiếng, cậu ta đang quỳ trước mặt cô.
Cái quỳ này khiến Ninh Mẫn thật sự hoảng sợ.
Cũng may là cô có chút bản lãnh, giây phút này, khuôn mặt cô vẫn không hề lộ ra bất cứ biểu cảm lạ nào, cô vẫn lạnh lùng như trước nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Chị, em biết hôm nay em và chị hai không nên xuất hiện trước mặt chị, cũng không nên quẫy nhiễu chị và Đông gia. Nhưng chúng em cũng là hết cách. Thực sự đã cùng đường mới chạy đến đây tìm chị. Chị, em biết chị hận em, không muốn gặp em. Hiện tại, em chỉ muốn hỏi chị một câu: Em phải làm thế nào chị mới hết giận em. Chị nói đi, nếu như chị nói hiện tại chị muốn một dao đâm chết em, em cũng không oán hận gì...”
Nói xong, Hàn Thuần từ trong túi móc ra một con dao đưa lên, trên khuôn mặt cậu thanh niên này hiện lên vài tia đau khổ, bộ dạng kiên quyết coi thường cái chết.
“Làm gì vậy? Làm gì vậy? Làm gì phải động đến dao vậy? Hàn Thuần đưa dao cho mẹ. Chuyện năm đó làm sao có thể trách con được!”
Triệu Bình Phương nhào đến muốn đoạt lấy con dao.
Hàn Thuần không chịu đưa còn quát lên một tiếng:
“Mẹ, mẹ tránh ra, chuyện này mẹ đừng quản... Nếu hôm nay chị thật sự đâm con, vậy cũng là đáng đời...”
“Câm miệng, cái gì mà đáng đời, đưa dao cho mẹ...”
Triệu Bình Phương khẩn trương giành lấy, cuối cùng cũng giành được.
Con ngươi Ninh Mẫn không ngừng di chuyển, không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Hàn Thuần cam tâm tình nguyện chết để đền tội?
Nếu muốn biết được nội tình bên trong thì cô phải dỗ dành bọn họ.
Ninh Mẫn suy nghĩ lại rồi liếc nhìn bọn họ, cuối cùng nói một câu:
“Được rồi, có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ thẳng ra!”
Ba mẹ con bọn họ liền nhìn nhau, biết chuyện này có chút cơ hội, cuối cùng không hề quanh co, Triệu Bình Phương nói luôn ra mục đích của bọn họ đến đây:
“Chuyện là như vậy, dạo này A Thuần ở ngoài hợp tác làm ăn có chút thua lỗ, và nợ một khoản, bọn chủ nợ rất kinh khủng, nên mẹ cũng không có cách nào khác mới đến tìm con. Mấy người này nói, chỉ cần con đến gặp mặt họ một lần thì họ sẽ miễn hết số tiền đó cho A Thuần.”
Hử?
Cái gì?
Gặp mặt trừ nợ?
Ninh Mẫn đề cao cảnh giác lập tức hỏi lại:
“Nợ bao nhiêu?”
Triệu Bình Phương chần chừ không nói rồi nhìn sang con trai.
Hàn Thuần căn răng, buồn bực nói ra:
“Cũng không phải là nhiều, chỉ là 40 vạn tệ... Tiệm của em cần phải mua hàng gấp, mẹ không có, chị hai cũng không có tiền mặt, cho nên em đến chỗ vay nặng lãi...”
“Sau đó thì sao?”
Ninh Mẫn tiếp tục hỏi.
“Sau đó, số hàng kia không bán được, vốn không thu về được, 40 vạn tệ đó chưa đến nửa tháng đã biến thành 400 vạn...”
Ba chữ cuối cùng, thanh âm của cậu ta đột nhiên nhỏ lại.
“Cái gì? 400 vạn? Các người mượn cớ sinh nhật ba mà lừa tôi ra ngoài, đây là muốn lấy tôi gán nợ, khiến Đông gia gánh cho các người một khoản nợ lớn mà! Các người thật sự... các người...”
Ninh Mẫn lạnh giọng quát mắng, trong lòng cô thật sự tức giận, Hàn Tịnh tại sao có thể có loại nhà đẻ kiểu này cơ chứ?
“Chúng tôi đâu có ý lấy chị gán nợ?”
Hàn Lộ lập tức kêu oan.
“Còn không có sao? Chỉ cần gặp mặt là xóa bỏ hoàn toàn 400 vạn, trên đời này đâu ra chuyện dễ dàng như vậy? Xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được các người...”
Ninh Mẫn lên tiếng cự tuyệt rồi quay đầu muốn bỏ đi, cô không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này thêm một phút nào hết, thật vô nghĩa.
Hàn Lộ vội vàng chạy đến cản đường:
“Chuyện này chị không thể không quản, nếu chị không giúp thì ba người chúng tôi sẽ phơi thây đầu đường! Hàn Tịnh, hãy nghĩ đến ba của chúng ta, lần này chị nhất định phải giúp... Mấy tên đó là côn đồ, chúng nói, nếu hôm nay chúng tôi không giao tiền, bọn chúng cũng không gặp mặt được chị thì chỉ cần chúng tôi ra khỏi cửa lớn của Đông gia thì sẽ có người đánh chết chúng tôi ngay.
Mấy người đó thật sự nói được làm được. Chị không biết đâu, mấy ngày hôm nay nhà chúng ta đều bị chúng hắt máu chó, tôi ở công ty ngày nào cũng nhận được điện thoại đe dọa, còn mẹ, mẹ đã bị chúng dọa mấy lần, ngay cả ông bà ngoại cũng bị cảnh cáo, chị nhẫn tâm để nhiều người như vậy sống những ngày đau khổ sao?
Hàn Tịnh, nếu như chị không giúp chúng tôi, vậy chúng tôi chỉ có thể tìm Đông lão gia... Tôi không tin một ông cụ mặt mũi hiền hậu như Đông lão gia lại giương mắt nhìn chúng tôi chết...”
Mấy lời này, cương nhu đều có cả!
“Nếu các người nghĩ vậy tại sao lúc lão thái gia ở đây không nói luôn...”
Ninh Mẫn dừng bước, vốn là chỉ tùy ý hỏi, nhưng lại phát hiện biểu tình bọn họ có chút khác thường nên cảm thấy trong đây nhất định còn nội tình khác.
Triệu Bình Phương bất đất dĩ nói:
“Con cho rằng chúng ta không muốn vậy sao? Nhưng người này đích thân chỉ mặt đặt tên người đó là con... Chúng nói, trừ phi con đến gặp mặt bọn chúng, nếu không số tiền này mỗi ngày một tăng lên! Tịnh Tịnh à, lần này, cái chúng muốn không phải là tiền mà là được gặp người. Cho nên, chúng ta mới chọn ngày hôm nay đến đây muốn đưa con đến thăm mộ ba con, rồi tiện đường cùng đi ăn với nhau để chúng gặp con.”
Ba người này quả nhiên đều là loại lòng lang dạ sói.
Ninh Mẫn tức giận cười khểnh:
“Đây là các người muốn bán tôi với giá 400 vạn sao?”
“Không phải, không phải, tuyệt đối không phải! À, đúng rồi, ở đây mẹ còn một tờ giấy cam kết của bọn chúng, trên này ghĩ rõ ràng là: Chỉ gặp con, số tiền sẽ được hủy.”
Triệu Bình Phương vội vàng lôi từ túi xách ra một tờ giấy A4 rồi đưa ra, Ninh Mẫn căn bản không có nhận luôn, lúc liếc mắt qua cô có thể nhìn thấy dòng chữ trên đó, nhưng sau đó cô không tự chủ được giật lấy tờ giấy, cánh tay cô có chút run rẩy, hầu như không dám tin vào những gì nhìn thấy.
Đây chỉ là một tờ giấy bình thường, nhưng nét chữ thanh tú này, cô rất quen thuộc!
Cô không ngờ rằng cô ấy còn sống!
Điều này làm sao có thể?
Làm sao có thể?
Trong đầu cô lặp đi lặp lại câu hỏi này, rất lâu sau mới thốt lên một câu:
“Được, tôi đi với các người! Các người đợi tôi, tôi đi thay quần áo rồi lập tức đi ngay!”
Cô cầm theo cả tờ giấy quay về.
Đối với thay đổi này của cô khiến ba mẹ con Hàn gia này vô cùng bất ngờ, bọn họ vốn cho rằng người phụ nữ này lòng dạ sắt đá như vậy, nếu muốn thuyết phục cô giúp bọn họ chuyện này khẳng định phải tốn thời gian, nhưng ai ngờ, thái độ của cô lại thay đổi nhanh như vậy.
Triệu Bình Phương ngẩn người, nhìn thấy “Hàn Tịnh” vội vàng đi ra ngoài, con trai cũng đứng lên theo.
“Đợi chút, chị, em còn một thỉnh cầu... Chị... có thể để bọn em đi gặp... cháu ngoại được không? Từ lúc chị đến Hoa Châu, cả nhà chưa từng có cơ hội gặp nó... Lần này, em còn mua quà cho nó... Xem xem, đây là mô hình rô bốt biến hình mới nhất...”
Hàn Thuần đột nhiên nắm lấy hộp quà lớn bên cạnh, tha thiết chạy đến trước mặt cô, vẻ mặt vô cùng mong đợi.
Ninh Mẫn xem xét một chút:
“Đông Kỳ cùng bà trẻ nó đi dạo phố rồi. Không có nhà. Đồ chơi cậu cứ cầm về, Đông gia không thiếu mấy thứ này!”
Hàn Thuần vội vàng kêu lên:
“Đây chỉ là chút tâm ý của em!”
“Các người đừng quấy nhiễu cuộc sống của nó thì đó chính là món quà lớn nhất mà các người dành cho nó rồi!”
Câu này khiến Hàn Thuần trầm mặc, cậu ta hung hăng nắm lấy hộp quà, vẻ mặt không nói lên lời, nhưng vẫn cố cười một tiếng rồi lại nói:
“Em biết em không nên gặp, nhưng em muốn thấy nó lớn lên trông như thế nào... Chị thật sự không thể sắp xếp cho em gặp nó một chút được sao? A Tịnh, chị đừng tàn nhẫn như vậy được không...”
Câu này càng nghe càng thấy lạ lùng...
Ninh Mẫn cau mày:
“Hàn Thuần, cậu cảm thấy đây là điều cần thiết sao? Gặp thì thế nào?”
Từng câu từng chữ khiến sắc mặt Hàn Thuần nhất thời cứng đờ, cậu ta chỉ biết cúi mặt không nói gì.
Ninh Mẫn vòng qua người cậu ta đi ra ngoài.
Lúc rời đi, cô vẫn luôn nghĩ: Hàn Thuần này tại sao lại muốn gặp Đông Kỳ, đây chỉ là tâm tình của một người cậu muốn gặp cháu ngoại sao?
Ánh mắt của Triệu Bình Phương và Hàn Lộ cũng có chút kì quái?
A, đây rốt cuộc còn ẩn giấu nội tình gì bên trong?
Cô nghĩ rất lâu nhưng cũng không giải đáp được.
Lúc Ninh Mẫn rời đi không hề biết, Đông Đình Phong cũng đến biệt thự Lâm Ba này, nhưng hắn không đến phòng khách mà lên trong phòng giám sát ở trên lầu, hắn mở camera theo dõi nên có thể nghe thấy rõ đoạn hội thoại của bọn họ.
Suốt quá trình này, Đông Đình Phong vẫn luôn quan sát nha đầu kia.
Sự tùy cơ ứng biến, bình tĩnh cơ trí của cô khiến hắn thán phục, hơn nữa còn càng thêm yêu thích.
Là một người đứng xem, nhìn thấy cô cùng người khác tranh cãi kịch liệt như vậy, hắn cảm thấy đây là một loại hưởng thụ, chỉ là hắn có chút buồn bực, tại sao cuối cùng cô lại đồng ý thỏa hiệp, trên tờ giấy đó viết những cái gì mà lại khiến cô thay đổi như vậy?
Đương nhiên hắn cũng nghe thấy mấy lời của Hàn Thuần, cũng nhìn thấy tâm tình thay đổi của cậu ta.
Hắn vuốt cằm, suy nghĩ: Liệu mình có nên gặp cậu ta một lần không?
***
Lúc Đông Đình Phong về phòng thì thấy Ninh Mẫn đã thay một đồ khác, trên tay cầm túi xách đang vội vàng đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
Hắn tỉnh bơ hỏi lại, hắn muốn xem cô sẽ phản ứng như thế nào?
“Tôi cần phải ra ngoài với Triệu Bình Phương một chuyến.”
Cô đứng yên tại chỗ nói. Nhưng còn về phần tại sao thì cô không hề nhắc tới.
Tâm tư của cô hoàn toàn bị mấy chữ đó lấp đầy.
Cô phải lập tức đến đó để xác định một sự thật, lúc này cô hận mình không thể biết bay để đến đó thật nhanh:
“Đông Đình Phong, nếu như anh không yên tâm thì có thể phái người đi theo tôi... Tôi sẽ trở về, anh đừng lo!”
Những đường nét trên khuôn mặt Đông Đình Phong trở nên mềm mại, đó là vì câu nói này của cô, cô nói cô sẽ trở về.
Cô không phải là người dễ dàng đồng ý, một khi ưng thuận thì nhất định sẽ thực hiện.
“Em không sợ nguy hiểm sao? Chân còn bị thương nữa!”
Hắn không tán thành chuyện cô ra ngoài.
“Tôi sẽ cẩn thận!”
Cô vẫn khăng khăng.
“Vậy tốt, anh sẽ sắp xếp hai người đưa em đi, không có ý theo dõi em, chỉ là muốn bảo vệ em. Anh không muốn xảy ra chuyện. Còn nữa, nhớ về nhà sớm một chút!”
Hắn đi tới, giúp cô quàng lại khăn cẩn thận.
Hai chữ “về nhà” kia khiến Ninh Mẫn ngẩn ngơ, còn động tác thân mật này của hắn khiến cô có chút không tự nhiên nhưng cô vẫn đồng ý:
“Được, anh sắp xếp đi!”
“Ngoài ra, hãy mang theo cái này!”
Đông Đình Phong đột nhiên rút ra một chiện thoại màu trắng, trên thân máy còn có in hoa văn hình hoa lan Freesia, rồi nhét nó vào tay cô:
“Số mới, trong danh bạ chỉ có một số điện thoại. Đó là của anh! Có gì thì cứ gọi cho anh...”
Chiếc điện thoại này là dòng sản phẩm được chế tạo đặc biệt ở trong nước, màn hình rộng, kiểu dáng đẹp, Ninh Mẫn dùng ngón tay vuốt nhẹ qua màn hình, đột nhiên nét mặt như cười như không liếc nhìn:
“Anh có giở trò gì với chiếc điện thoại giống như đôi bông tai của tôi không đấy?
Đông Đình Phong sửng sốt, lúc hồi phục lại tinh thần mới dùng ngón tay nhéo nhẹ mũi cô một cái:
“Tiểu bất lương, sao em nhớ dai như vậy? Cũng không nghĩ xem, lúc đầu thân phận em không rõ ràng, nếu không giở chút tiểu xảo trên người em thì làm sao anh dám để cho em lại gần con trai anh! Hơn nữa, nếu anh không động chân động tay vào thì cái mạng nhỏ này của em sớm đã không còn rồi! Yên tâm, chiếc điện thoại này anh không có giở trò gì hết... Em cầm lấy để tránh việc anh muốn tìm em lại không biết chỗ nào mà tìm!”
Ninh Mẫn mỉm cười, đồng thời dùng tay nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang trêu đùa cô ra:
“Cho nên người ta mới nói: Vô gian bất thương. Anh chính là một tên gian thương. Từ đầu đến chân đều suy tính tôi...”
“A, là em chọc anh trước mà!”
“Được rổi, được rồi! Là tôi chọc anh được chưa! Tôi sẽ cầm chiếc điện thoại này, nhìn qua cũng hợp ý tôi... Thôi tôi đi đây...”
Nói xong cô khua tay rời đi, tinh thần có vẻ rất nhẹ nhàng, bước đi cũng rất nhanh.
Ánh mắt Đông Đình Phong nhìn theo bước chân của cô, thật sự hắn vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc cô vội vàng như vậy là để gặp ai? Ngay cả tâm tình cũng thay đổi tốt như vậy?
Lẽ ra hắn nên cùng đi.
Nhưng cuối cùng, hắn lại không đi theo, dinh thự Ung Hòa có khách nên hắn đến tiếp.
Sau đó, khoảng 4 giờ chiều, Đông Đình Phong nhận được điện thoại, là của vệ sĩ A Xán, cậu ta vội vàng báo cáo một câu:
“Tiên sinh đã xảy ra chuyện rồi, phu nhân bị đụng xe sau đó lại bị mấy kẻ không rõ lai lịch đưa đi... Chúng tôi, chúng tôi đã bị mất dấu phu nhân...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.