Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 110

Vọng Thần Mạc Cập

19/08/2015

Dương Khai tin rằng: Trên đời này tuyệt đối không có người lạnh lùng, vô cảm. Trong cuộc đời mỗi người, luôn có người như vậy, người đó sẽ khiến bạn mỉm cười hạnh phúc, mi tâm dãn ra, ôn nhu chờ đợi. Lúc người đó bị tổn thương, thì tất cả những thận trọng trước kia không còn quan trọng nữa.

Đột nhiên Dương Khai có chút lo lắng, con đường chính trị tương lai của Hoắc thiếu có thể vì người phụ nữ này mà tiêu tan. Điểm tối kị nhất của kẻ nắm quyền chính là vì phụ nữ mà hồ đồ. Rõ ràng Hoắc thiếu đã yêu người phụ nữ kia rất nhiều.

“Pặc!”

Bên kia, mắt Mạc Thần Chi cũng đỏ ngầu, hắn ta để hai viên bi sắt xuống bàn, rồi dí sát mặt vào màn hình rống lên:

“Mẹ kiếp! Ta chỉ biết một chuyện, 6 năm trước, chính con đàn bà tên Ninh Sênh Ca này cùng với cái đội Liệp Phong đáng chết kia đã khiến ba người anh em tốt của ta phải chết. Thù này, nếu ta không trả, Mạc Thần Chi ta không xứng mang họ Mạc... Hoắc Khải Hàng, ta nói rồi, ta sẽ khiến ngươi hối hận, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt... Cái chết của bọn chúng càng thảm khốc bao nhiêu thì càng khiến ta vui sướng bấy nhiêu. Chuyện cho tới hôm nay, những người khác trong đội Liệp Phong đều đã được giải quyết đẹp đẽ, chỉ còn lại con chó kia thôi.”

Nói tới đây, Mạc Thần Chi dừng lại, hắn ta rảnh rỗi dựa lưng vào ghế, còn trưng ra nụ cười đê tiện:

“Nhưng, nói thật, cô ta vẫn rất khó dây, lúc nào cũng lẩn nhanh như chạch vậy, khả năng này không thể chối cãi, thật sự rất bái phục, nhưng đáng tiếc người cô ta gặp lại là ta. Nhìn thấy không, cô ta có trốn thế nào cũng vô dụng, cô ta nợ ta mạng sống, vậy phải lấy phải dùng mạng sống để trả lại... Muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, đó chính là kết cục của cô ta... Còn ngươi, ngươi chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cô ta bị hành hạ...”

Hắn ta cười một cách sung sướng, cả màn hình hiện lên khuôn mặt xấu xa của hắn ta.

Còn Hoắc Khải Hàng, khuôn mặt bình tĩnh, cố gắng cắn chặt răng, hắn hận một nỗi không thể lôi cổ tên khốn nạn đang cười nhe nhởn trong màn hình ra đánh cho một trận tơi bời.

Đáng tiếc, không thể.

Cho nên hắn không thể mất bình tĩnh với kẻ này.

Mất bình tĩnh là biểu hiện của kẻ yếu kém.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế, tuyệt đối không thể mất bình tĩnh trước tên quỷ dữ mất hết tính người này.

Nhưng trên màn hình, Mạc Thần Chi lần nữa gần lại, nhe hàm răng trắng buốt đó gọi ầm lên:

“Aiyo, quên không nói với ngươi một chuyện, mấy người anh em đang bắt giữ con đàn bà của ngươi hình như lâu rồi chưa được trải qua... Con đàn bà này ngoại trừ tính tình nóng nảy ra thì tướng mạo cũng không tồi, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn vóc dáng có vóc dáng, trước khi chết, cô ta vẫn còn chút tác dụng. À, đến lúc đó, ta sẽ gửi cho ngươi đoạn băng thác loạn đó... Nhất định sẽ rất đặc sắc... Ha ha ha... Ta sẽ tung chúng lên mạng với chủ đề: Cuộc chiến lớn giữa người đàn bà của Đệ nhất thiếu và N thằng đàn ông... Nhất định sẽ rất “hot” cho xem...”

Hắn ta lấy tay làm động tác hôn gió cùng nụ cười càn rỡ, màn hình cũng vì vậy mà rung lên.

“Pặc!”

Chiếc gạt tàn trên bàn bay tới đập thẳng vào màn hình, khiến màn hình bị rạn nứt một vệt lớn.

Mấy câu cuối cùng của Mạc Thạc Chi đã thành công trong việc chọc giận Hoắc Khải Hàng.

Bên cạnh, Dương Khai mặt mày lo lắng, hóa ra mẹ của Ninh Khuynh Vãn chính là đội trưởng của tổ hành động Liệp Phong. Thảo nào, tháng 9 năm 2011, Hoắc thiếu đã đích thân tham gia vào hành động giải cứu cuối cùng ở Trúc Quốc. Hóa ra là vì nguyên nhân này.

Cậu ta hít một hơi, quay đầu lại thì nhìn thấy Hoắc Khải Hàng mặt mày phẫn nộ, không thể nào khống chế được cảm xúc liền vội vàng lại gần khuyên nhủ:

“Hoắc thiếu, Mạc Thần Chi là kẻ xảo quyệt, lúc này hắn ta gọi điện tới chính là muốn phá hỏng kế hoạch của ngài, video vừa nãy, chúng ta cũng không thể xác nhận đó chính là Ninh đội trưởng, ngài ngàn vạn lần phải bình tĩnh. Nhất định không thể trúng kế của hắn.”

Hoắc Khải Hàng làm sao không biết âm mưu này, nhưng Mạc Thần Chi vẫn thành công trong việc chọc giận hắn.

Mỗi người đều có một điểm yếu. Và điểm yếu của hắn chính là Ninh Mẫn.

Tháng 9 đó, chính mệnh lệnh của hắn đã cắt được cơ hội sống của cô.

Cho nên suốt 4 tháng nay, hắn vẫn luôn sống trong giày vò, khổ sở.

Sự nhẫn nại của con người cũng có giới hạn, và hắn dường như đã dùng gần hết cái giới hạn đó.

“Thông báo xuống, lập tức chuẩn bị chuyên cơ. Ta phải đến Ba Thành.”

Hoắc Khải Hàng nhắm mắt lại ra lệnh, ngữ khí không chút lưỡng lự.

“Nhưng, tối nay, ngài còn phải tham gia một buổi tiệc... Phu nhân đã giao phó, làm sao ngài có thể rời đi...”

Dương Khải lộ vẻ khổ sở.

Hoắc Khải Hàng trừng mắt, ngữ khí băng lãnh, khăng khăng:

“Rốt cuộc cậu là trợ lý của ta hay của mẹ ta. Nếu như cậu cảm thấy nghe lệnh mẹ ta là đúng vậy thì ngày mai, cậu không cần phải đến chỗ ta làm việc. Chỗ này của ta không cần một thuộc hạ không nghe lệnh!”

Câu nói nhẹ phỗng này mang theo một vẻ lãnh khốc.

Dương Khai lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới trầm trầm nói ra một câu, thái độ rất đúng mực:

“Sự thật mất lòng! Hoắc thiếu, nếu ngài cảm thấy tôi sai, tôi lập tức sẽ đi. Tôi hiểu rõ thân phận của mình, nhưng Hoắc thiếu, ngài cũng nên vì đất nước của ngài mà hành động. Ngài cảm thấy bất cứ chuyện gì cấp dưới của ngài phải thuận theo ý ngài mới tốt, là một cấp dưới, không được phép nói lên suy nghĩ của mình, mà chỉ có thể thuận theo một cách mù quáng. Nếu có cấp trên như vậy, tôi thật sự không muốn theo. Dương Khai tôi không phải kẻ nghèo chỉ biết ăn thôi.”

Phàm là người có thể ở bên cạnh Hoắc Khải Hàng đều như vậy, họ đều có bản lĩnh và sự kiêu ngạo của riêng mình. Hách Quân có, Dương Khai cũng vậy.

Một người lãnh đạo thành công bên cạnh luôn có những cấp dưới giỏi, sẵn sàng đi theo làm tùy tùng, hết lòng tận tùy.

Hoắc Khải Hàng sao không biết rõ đạo lý này cơ chứ.

Hắn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cấp dưới đang đứng đó, hắn vừa muốn mở miệng thì điện thoại trên tay Dương Khai vang lên, lúc cậu ta nghe máy, sắc mặt liền biến đổi, cậu ta sớm đã quên cuộc tranh cãi vừa nãy với Hoắc Khải Hàng, cúp máy xong lập tức báo cáo:

“Không hay rồi, Hoắc lão gia lên cơn nguy kịch... Bệnh viện vừa gọi đến muốn tất cả con cháu Hoắc gia đến... chắc ông chỉ còn sống được mấy tiếng nữa...”

Mi tâm Hoắc Khải Hàng nhíu lại:

“Tại sao lại trùng hợp như vậy?”

“Rõ ràng Mạc Thần Chi biết rõ tình hình ở Quỳnh Thành như vậy nên mới ra tay, cú điện thoại này là hắn cố tình gọi đến, dụng ý quá rõ ràng. Hoắc thiếu, chuyện tìm Ninh tiểu thư phải hoãn lại... Tình hình hiện tại, ngài tuyệt đối không thể rời di, dù ngài có đến Ba Thành thì nhất thời cũng không thể cứu người ngay được... Ngược lại còn bỏ lỡ đại sự...”

Hoắc Khải Hàng làm sao không biết, hắn đi nhanh ra ngoài, cắn răng nói:

“Đầu tiên hãy đến bệnh viện xem tình hình thế nào rồi hẵng nói!”

Trước lúc hắn đến bệnh viện, tâm tình vô cùng rối rắm: Một bên là ông nội thương yêu hắn hết lòng , một bên là người con gái hắn yêu sâu đậm. Hồi tháng 9, hắn đã vì tình thân, vì quốc gia mà vứt bỏ người yêu, vì vậy mà hắn sống không bằng chết. Tháng đầu tiên của năm mới, hắn lại đứng trước lựa chọn tương tự như vậy: Làm đứa cháu hiếu thảo, hay bỏ đi tìm người yêu. Nếu ở lại, đảm bảo hắn sẽ sống trong sự giày vò, đợi chờ đau đớn.

Hắn hy vọng rằng ông nội hắn có thể chống đỡ được thêm mấy ngày nữa, nhưng tiếc là, số phận lại quá tàn nhàn nhẫn, cuối cùng hắn không thể rời khỏi Quỳnh Thành, bởi vì Quốc tang.

Thủ tướng của gia tộc Đệ nhất, Hoắc Kiến Quốc đã qua đời vào buổi tối hôm đó vì xuất huyết não không thể qua khỏi, hưởng thọ 89 tuổi. Lúc qua đời, Hoắc Kiến Quốc chưa hề chọn người kế nhiệm mình là ai, cho dù Hoắc gia đã nắm quyền ở Đông Ngải Quốc suốt 80 năm nay nhưng cũng không thể không tuân theo chế độ cũ, lấy tổng tuyển cử toàn dân để chọn ra thủ tướng tiếp theo. Đông Ngải Quốc bao năm yên lặng sắp phải đối mặt với một biến đổi cực kỳ lớn về chính trị.

Lúc Đông Đình Phong nhận được điện thoại của A Xán chính là khi hắn đang nói chuyện với hai người bạn ở dinh thự Ung Hòa, bọn họ đều vừa từ nước ngoài trở về.

Một người tên Uông Dĩ Hàm, tứ công tử tập đoàn tài chính và sắt thép hàng đầu ở Đệ nhất Trường Môn Châu, phía tây, người ngoài đều gọi cậu ta là thiếu gia sắt, ở phía tây, nhà cậu ta là một gia tộc danh giá.

Uông gia với Thần gia, một trong ba gia tộc chính trị lớn, có quan hệ thông gia, phu nhân lớn của Thần gia chính là dì của Uông Dĩ Hàm. Cậu ta còn độc thân, tướng mạo tuấn tú, cao 1m9, năm nay 30 tuổi. Cậu ta vừa khôi ngô vừa cao lớn, rắn rỏi như sắt, tính cách hoàn toàn trái ngược với một kẻ nho nhã, tôn quý như Đông Đình Phong.

Nhiều năm trước, Đông Đình Phong cùng Uông thiếu gia này đánh nhau một trận, Uông Dĩ Hàm cao hơn kẻ khác một cái đầu, vẫn luôn là bá chủ ở phía tây. Lần đó, Đông Đình Phong đến Tây Điện, Trường Môn Châu để bàn chuyện làm ăn, và giành được đơn đặt hàng lớn của một người bạn của Uông Dĩ Hàm trong giới bất động sản, từ đó gây ra lũng đoạn thị trường nơi đó.

Người bạn này sau đó đã tìm đến Uông Dĩ Hàm kể khổ, Uông Dĩ Hàm cảm thấy Đông gia đã chạy đến địa bàn nhà cậu ta lại còn gây rối, khiến cậu ta mất thể diện, liền đi tìm Đông Đình Phong gây sự. Cậu ta mở một Hồng Môn Yến* ở Vọng Giang lầu, Tây Điện, rồi hẹn Đông Đình Phong ra.

(*: Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm. Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!)

Đông Đình Phong đến rất đúng hẹn.

Uông Dĩ Hàm cùng hắn nói lý lẽ, kết quả miệng không hề đòi đến nửa phần lợi nhuận. Sau đó, mượn uống rượu cao hứng, còn cùng hắn luận bàn về Tây Dương kiếm, mục đích là muốn loại bỏ oai phong của Đông Đình Phong, nhưng vì khinh địch mà thiếu chút nữa mất hết thể diện. Cuối cùng, là Đông Đình Phong trước mặt mọi người âm thầm nhường cậu ta, khiêm tốn giữ lại thể diện cho Uông Dĩ Hàm, đồng thời còn chủ động đề nghị, Đông gia muốn cùng bạn cậu ta hợp tác phát triển hạng mục lớn đó. Sau này khiến Uông Dĩ Hàm đối Đông Đình Phong hắn có cái nhìn hoàn toàn khác, lúc đó còn chân thành muốn kết bạn với hắn.



Năm ấy Đông Đình Phong 26 tuổi. Trên thương trường, sự tinh tế và khôn khéo của hắn đã bắt đầu được thể hiện qua lời nói và cử chỉ.

Người còn lại tên Na Sính, là trai của của Na Minh, Bộ trưởng Nội vụ, 2 năm trước đã đính hôn, vị hôn thê đó chính là con gái của Cố gia, một trong ba gia tộc chính trị lớn, Cố Hiểu.

Cô gái này đã từng làm bác sĩ trong tổ hành động đặc biệt Liệp Phong, 6 năm trước đã xuất ngũ, sau đó rời khỏi Quỳnh Thành, suốt 5 năm liền đều đi du lịch.

Theo cách nói của những người Cố gia: Cô gái này rất vô dụng, 30 tuổi chưa kết hôn, ngay cả bạn trai cũng không có.

2 năm trước, Na Minh được chọn làm Bộ trưởng Nội vụ, lúc đến Quỳnh Thành nhậm chính, ông ta còn dẫn con trai theo. Trong bữa tiệc, trưởng bối của Cố gia, Cố Quảng Đức đã nhìn thấy Na Sính sau đó rất có cảm tình, muốn chọn làm chồng cho con gái. Đối chuyện hôn sự này, Cố Hiểu không có phản đối, Na Sính cũng cảm thấy đối phương rất vừa mắt, nên liền đính hôn. Chỉ là trong 2 năm đính hôn, cặp đôi này gặp nhau tổng cộng chưa tới 4 lần. Mỗi lần đi chơi đều không có bất cứ phản ứng gì.

Đông Đình Phong và Na Sính quen nhau lúc hắn ở Mỹ, sau đó trở thành bạn, bọn họ cùng du sơn ngoạn thủy, ngoài Kiều Sâm ra, Na Sính chính là người bạn duy nhất chơi với hắn từ hồi đi học đến giờ. Na Sính hơn hắn 4 tuổi, ôn nhu, chín chắn, anh ta đi theo con đường chính trị, hiện tại đang làm trong Bộ Ngoại giao.

Một tiếng trước, bọn họ cùng nhau đến dinh thự Ung Hòa, Đông Đình Phong nghe báo, sau khi Ninh Mẫn rời khỏi Đông viên liền đến đây, bạn cũ lâu ngày gặp lại, trò chuyện vô cùng sảng khoái.

Sau khi tạm biệt với Tiểu Vũ Mao, tâm tình Đông Đình Phong không tốt lắm, Uông Dĩ Hàm nhìn thấy vậy liền hỏi:

“Làm sao mà sắc mặt cậu tái nhợt vậy? Lần trước gặp không phải vẫn rất tốt sao? Lần này có chút bất thường! Bệnh à?”

Na Sính gật đầu phụ họa:

“Đúng đó! Gần đây công việc không thuận lợi sao? Anh đang muốn hỏi chú, chuyện của Tống Minh Hạo là thế nào? Tiểu tử đó tham tiền, chú cũng đâu phải không biết, tại sao lần này đột nhiên lại muốn thanh lý môn hộ?”

“Việc gia đình!”

Đông Đình Phong nhàn nhạt nói ra đúng ba chữ sau đó không nói gì thêm nữa.

Uông Dĩ Hàm và Na Sính nhìn nhau, bọn họ đều rất hiểu Đông Đình Phong, biểu tình càng lạnh nhạt càng chứng tỏ chuyện này rất nghiêm trọng, hơn nữa lại là chuyện gia đình, nó chứng tỏ họ không thể hỏi nữa. Ba người họ lập tức chuyển chủ đề sang vấn đề chính trị cũng như những biến đổi thị trường ở trong nước. Bọn họ nói chuyện rất ăn ý.

“A, Cẩn Chi, có một chuyện anh vẫn luôn muốn hỏi chú, nhiệm vụ tháng 9 đó là thế nào? Tại sao lại xảy ra biến đổi lớn như vậy? Mạc gia đó là có ý gì? Sau khi anh nghe xong, mẹ kiếp nhà nó, thật sự rất muốn chạy đến chỗ Mạc Thần Chi... Một đội Liệp Phong giỏi giang như vậy lại bị tên khốn đó làm cho... Thật là khốn nạn!”

Na Sính cau mày, sắc mặt hiện ra vẻ tức giận.

“Tôi đoán chừng, việc này là do lão Mạc Trường Lâm đó ngầm ưng thuận. Tiếc là, tổ hành động tinh nhuệ nhất - Liệp Phong đã không còn ai sống sót.”

Uông Dĩ Hàm thở dài, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền quay đầu sang nhìn Na Sính:

“A, em nói này, vị hôn thê của anh, Cố Hiểu trước đây không phải ở trong tổ hành động này sao? May mà đã xuất ngũ... Bằng không, nhất định cũng không thể trở về.”

Về chuyện Thủ tướng lọt vào tay bọn bắt cóc ở Trúc Quốc, căn bản vẫn là cơ mật. Người biết được chuyện này rất ít, tất cả đội Liệp Phong chết hết vẫn luôn bị giấu kín, ngay cả thân nhân của những vị đã lấy thân hi sinh vì tổ quốc này cũng không hề biết họ đã ra đi mãi mãi.

Theo những gì Đông Đình Phong biết, từng thành viên của đội Liệp Phong đều bị chết rất thê thảm, thi thể họ đều bị Mạc Thần Chi xử lý, vì thế Đông Ngải Quốc và Trúc Quốc vẫn đang âm thầm đàm phán, bởi lẽ Đông Ngải Quốc phải ăn nói với gia đình các thành viên đã tham gia vào nhiệm vụ tháng 9 này. Người đang phụ trách chuyện đàm phán chính là chú hai của Đông Đình Phong.

“Chẳng biết tại sao, anh luôn cảm thấy Mạc Thần Chi chém giết đội Liệp Phong không chỉ là muốn phục thù đơn giản như vậy. Anh nghe nói, chỉ vì muốn cứu Thủ tướng Hoắc mà lúc đó đích thân Hoắc Khải Hàng hạ lệnh bỏ mặc đội Liệp Phong. Sau đó, Hoắc Khải Hàng còn đích thân đưa người đến Trúc Quốc đón ông nội về. Tất cả những người đi theo cậu ta đều là bộ đội tinh nhuệ, trên người được trang bị những vũ khí chiến đấu hàng đầu. Tình hình đó không giống như đi đón người, mà giống như đi quyết tử. Sau này có người nói lại, Hoắc Khải Hàng không hề cùng Thủ tướng Hoắc trở về, mà còn bí mật giữ lại 20 người để nghĩ cách cứu viện, đội này do chính Hoắc Khải Hàng lãnh đạo, ý muốn cứu được đội Liệp Phong từ tay Mạc Thần Chi. Nhưng cũng chính vì vậy mà Hoắc Khải Hàng bị trúng đạn, thiếu chút nữa chết ở Trúc Quốc. Cuối cùng, là Thủ tướng Hoắc đã gây sức ép với Trúc Quốc mới có thể để Hoắc Khải Hàng toàn thân thương nặng trở về. Nghe nói, tiểu tử đó sau khi về nước đã hôn mê gần nửa tháng...”

Na Sính từ từ nói ra, cuối cùng nhận định một câu:

“Hoắc Khải Hàng liều mạng như vậy, thật sự có chút bất thường!”

Đông Đình Phong cau mày, con ngươi hơi lóe lên, chính xác là có chút bất thường, hắn cũng đã từng nghe chú hai nói: Hoắc Khải Hàng đã hạ lệnh xuống, dốc hết sức, nhất định phải cứu được đội Liệp Phong. Nhưng tiếc là, sau khi Hoắc Khải Hàng bị trúng đạn, cả đội như rắn mất đầu, tất cả bọn họ đều nghe lệnh Thủ tướng Hoắc rút khỏi Trúc Quốc.

Đông Đình Phong đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, hắn nhìn thấy số liền nhận máy, nghe xong thì nổi giận, lập tức đứng lên quát một tiếng:

“Chuyện là thế nào? Có chút chuyện đó mà cũng không làm được!”

Đầu dây bên kia, vệ sĩ A Xán vội vàng nói thêm một câu:

“Đông tiên sinh, người vừa nãy muốn gặp Đông phu nhân hình như là tam thiếu, Mạc Nghiêu Chi của Trúc Quốc. E rằng chuyện này không phải vụ bắt cóc bình thường!”

Nghe xong, ánh mắt Đông Đình Phong híp lại:

“Ngươi xác định không?”

“Mạc Nghiêu Chi hành sự rất cẩn thận, nhưng lúc trước trong phòng lão thái gia tôi đã nhìn qua hình của anh ta...”

“Được, ta biết rồi!”

Đông Đình Phong cúp máy, ánh mắt xẹt qua phía Na Sính.

“Số điện thoại của tam thiếu Mạc gia, anh có thể cho em ngay được không?”

“Chú nói là Mạc Nghiêu Chi sao?”

“Đúng!”

“Không thành vấn đề, nhưng có chuyện gì vậy?”

“Có phải anh ta đang ở Đông Ngải Quốc?”

“Ừ, Mạc gia phái cậu ta sang đây để thương lượng về vấn đề hai nước. Cậu ta ngồi chuyên cơ đến thăm Đông Ngải Quốc. Do hiện tại vẫn chưa đến thời gian gặp gỡ nên hình như cậu ta đang đi ngắm cảnh gì đó...”

“Số điện thoại!”

“Đợi chút, đợi anh hỏi!”

Na Sính gọi một cú điện thoại để hỏi về số điện thoại của Mạc Nghiêu Chi.

Đông Đình Phong có được số lập tức gọi, chuông điện thoại reo một lúc mới có người nhấc máy, một thanh âm ẩn chứa sự phẫn nộ nặng nề vang lên:

“Alo...”

Nó giống như ăn phải thuốc nổ vậy!

“Mạc Nghiêu Chi, ta là Đông Đình Phong...”

Thanh âm quả quyết vô cùng, hơn nữa khí thế vô cùng nghiêm nghị giới thiệu mình, nó khiến người bên kia hơi ngẩn người, ngay sau đó, giọng nói chậm lại một chút:

“Đông đại thiếu thật là có bản lĩnh, ngay cả số điện thoại riêng của tôi cũng có thể biết được!”

Đông Đình Phong không hề vui vẻ gì với kiểu pha trò này, mi tâm nhíu lại, cánh môi mở ra:

“Bớt nói vớ vẩn đi, trên đường Đông Loan rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mạc Nghiêu Chi, ngươi mang vợ ta đến đó, rồi bên đó lại xảy ra tại nạn và đấu súng, hiện tại, ta cần một lời giải thích?

Mạc Nghiêu Chi, ta không biết ngươi hẹn riêng vợ ta ra có chuyện gì, tóm lại, chuyện này là do ngươi mà ra, vấn đề an toàn của vợ ta, ngươi phải có tránh nhiệm... Nếu như tính mạng của cô ấy bị uy hiếp thì Đông gia chúng ta sẽ cùng phối hợp với ba gia tộc Hoắc, Thần, Cố khiến Trúc Quốc các người phải thua lỗ, vì vậy mà gây ra bất ổn thị trường kinh tế của quý quốc thì Đông gia không chịu trách nhiệm.”

Những từ ngữ đầy uy hiếp hạ xuống, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười nhàn nhạt:

“Đông Đình Phong, anh tỉnh lại đi! Người phụ nữ đó căn bản đâu phải phu nhân của anh. Sống chết của cô ta không đến mức anh phải dùng thủ đoạn kinh tế ra để đả kích Mạc gia chúng tôi chứ... Đừng quên, Đông gia các anh và Mạc gia chúng tôi đã có ước định hợp tác...”

Mạc Nghiêu Chi lạnh lùng nói một câu.

Tâm tình Đông Đình Phong không khỏi trùng xuống.



Người này tại sao lại biết cô là hàng giả chứ?

Hắn suy nghĩ một chút, đang muốn phản bác lại thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói phẫn nộ:

“Mạc Nghiêu Chi, mẹ kiếp, tôi nói cho anh biết, nếu Tiểu Ca xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh đâu... Cuối cùng, cái anh mà có thể có được chỉ là một cục thịt chết trong bụng tôi...”

Thanh âm không quá rõ ràng nhưng hắn có thể nghe được, ngữ điệu đó vừa dữ dội vừa ngoan cường, tràn đầy vẻ uy hiếp.

Điện thoại lúc đó bị tắt đi.

Nghe thấy tiếng “tút, tút, tút”, Đông Đình Phong thật sự muốn điên lên, trong đầu hắn như đang gào thét.

Người phụ nữ đó là ai?

Còn Tiểu Ca trong miệng cô ta là ai?

A Xán nói phu nhân là chủ động lên xe của bọn họ, sau đó chiếc xe không hề báo trước đó liền rời đi.

A Xán phải vượt mấy điểm đèn đỏ mới có thể đuổi kịp, cuối cùng, từ xa thấy phu nhân xuống xe, còn hung hăng chạy về phía trước, ngay sau đó, một người phụ nữ tóc ngắn từ chiếc xe đó cũng chạy theo phu nhân, Mạc Nghiêu Chi muốn đuổi theo thì người phụ nữ tóc ngắn kia đột nhiên rút từ trong túi ra một khẩu súng chĩa thẳng vào anh ta... Mạc Nghiêu Chi giơ tay lên, trơ mắt lên nhìn người phụ nữ tóc ngắn chạy theo phu nhân. Cuối cùng, tai nạn xảy ra, người phụ nữ tóc ngắn đó đuổi theo không kịp, rồi còn bị Mạc Nghiêu Chi tóm trở lại, đánh ngất xỉu và nhét vào trong xe...

Nữ nhân trong điện thoại này có phải là người phụ nữ tóc ngắn kia?

Lẽ nào tên của Tiểu Vũ Mao có chữ “Ca”?

Hắn cau mày suy nghĩ.

Bên cạnh, Uông Dĩ Hàm nghiêng đầu nhìn, nét mặt nộ ra vẻ kinh ngạc:

“Cẩn Chi, đã xảy ra chuyện gì? Phu nhân của cậu làm sao vậy?”

Cậu ta nhìn qua phía Na Sính: Hai người này quen biết hắn nhiều năm như vậy, sớm đã quen với bộ mặt băng lãnh của hắn, trên thương trường, bất luận đối mặt với bất cứ đối thủ cạnh tranh mạnh đến cỡ nào, hắn đều không hề lộ vẻ lo lắng. Nó giống như thị trường biến động chẳng hề liên quan gì đến hắn, nhưng hễ đó là mục tiêu mà hắn đã định sẵn, thì bất cứ lúc nào hắn muốn đều có thể đoạt được. Sự tự tin và khả năng nắm bắt thời cơ của hắn khiến bọn họ vô cùng bội phục.

Nhưng lúc này đây, tâm tình hắn lại biến động.

Đông Đình Phong đã lấy vợ từ lâu, là bạn với hắn nên bọn họ biết rất rõ, nhưng 6 năm nay, bọn họ chưa từng gặp vị Đông phu nhân này bao giờ.

Nhớ năm đó, sau khi biết tin này, Na Sính đã đề nghị hắn dẫn phu nhân theo để bọn họ cùng gặp gỡ. Vì đối với bất kỳ ai mà nói, hôn nhân chính là chuyện đại sự cả đời người.

Nhưng Đông Đình Phong lại lạnh nhạt từ chối:

“Không cần. Nếu ngày nào đó, trong lòng ta có ai thì nhất định sẽ chia sẻ với hai người.”

Sau đó, bọn họ không hề nhắc đến Đông phu nhân này nữa.

Bởi vì, bọn họ biết rõ, cuộc hôn nhân này không phải do hắn tự nguyện, Đông phu nhân vẫn luôn được che giấu không hề lộ diện, báo giới không một ai biết cô trông thế nào.

Còn bọn họ cũng chưa lần nào tìm hiểu.

Xa cách 6 năm, hôm nay bọn họ lại nghe thấy người bạn tốt này dùng một loại ngữ khí vô cùng nghiêm trọng để cảnh cáo Mạc Nghiêu Chi.

“Cô ấy bị bắt cóc.”

Na Sính ngẩn người, xuất phát từ bản năng chính trị nhạy bén, anh ta cảm thấy chuyện này không hề tầm thường chút nào:

“Mạc thị làm sao?”

“Em nghĩ, bọn họ không tránh khỏi có liên quan!”

“Có cần báo cảnh sát không?”

Uông Dĩ Hàm hỏi.

“Không cần!”

Uông Dĩ Hàm và Na Sính lại nhìn nhau, họ cảm thấy tình hình có chút cổ quái.

“Quay lại sẽ giải thích rõ cho hai người!”

Đầu tiên, Đông Đình Phong mở hệ thống định vị ở điện thoại ra, cũng may, hôm nay, lúc rời đi hắn đã đưa cô chiếc điện thoại, bằng không, hắn cũng như mò kim đáy bể.

Rất nhanh sau đó, hệ thống định vị đã xác định được, cô đang ở trên một chiếc xe đi về phía nam đường Trường An.

“Có cần chúng tôi giúp không?”

Uông Dĩ Hàm nhìn điểm sáng trên màn hình điện thoại của hắn dang nháy nháy liền hỏi.

“Cậu có đem người đến sao?”

“Có!”

“Mấy người?”

“Tám!”

“Tám người! Làm gì mà mang nhiều người như vậy?”

“Lần trước gây chuyện. Mang theo đảm bảo an toàn!”

Đông Đình Phong không hề hỏi Uông Dĩ Hàm đã gây ra chuyện gì mà chỉ nói:

“Tôi không kịp điều người nên mượn người của cậu dùng tạm!”

“Không thành vấn đề!”

***

Một giờ sau, Uông Dĩ Hàm và Na Sính cuối cùng đã gặp được vị Đông phu nhân trong truyền thuyết này, sau đó ánh mắt liền kinh hãi đến hóa đá.

Hai người đều đã sống ít nhất 30 năm, bình thường bọn họ gặp qua vô số nữ nhân, nhưng chưa từng thấy người nào như vậy. Một chân trên không đá bay tên nam nhân cao lớn, xoay người một cái lại đá một tên khác bay xa ba mét, nhìn qua thì thấy người cô rất mỏng manh, nhưng tại sao lại có sức bật lớn như vậy, thật sự khiến người khác kinh hãi:

Người này căn bản không phải phụ nữ, mà chính là một cỗ máy chiến đấu nha!

Kì thực, cái khiến người ta chát lưỡi không chỉ là người phụ nữ này thế nào, trong quá trình đánh đá thì làm gì có cái gọi là kiều diễm, xinh đẹp được, mà đó chính là bạn của bọn họ - Đông đại thiếu, hắn phi như bay đến, đá bay hai kẻ muốn đánh lén người phụ nữ này, sau đó lập tức ôm cô vào lòng.

Cảnh này lại lần nữa khiến hai đại nam nhân bọn họ phải há mồm đứng nhìn, thiếu chút nữa cằm cũng rơi xuống đất:

Đại thiếu Đông gia từ lúc nào lại thương hoa tiếc ngọc như vậy?

Mà người thương đó lại còn là cô vợ xinh đẹp bị hắn lạnh nhạt suốt 6 năm qua?

Đây là ý trời muốn rơi hồng vũ* sao?

(*Hồng vũ: Mưa máu, là một hiện tượng nước từ trên trời rơi xuống giống mưa, nhưng lại có màu đỏ giống như máu.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook