Chương 193
Vọng Thần Mạc Cập
02/06/2016
Ngày đó ở lại cũng không phải lựa chọn của cô, thân thể của Hoắc Khải Hàng yếu như vậy, lại vì cô mà mất đi một quả thận, cô sao có thể chọn Đông Đình Phong dứt khoát rời đi như vậy được.
Cho dù là người có một chút lương tri cũng không có làm như vậy. Tình yêu giữa bọn họ, có thể là đã bị biến vị nhưng đã từng có chung hồi ức với nhau, không ai có thể xóa bỏ .
Làm người yêu không thành, lẽ nào phải làm kẻ thù sao?
Không
Không thể được
Cô không thể để cho Đông gia có một địch thủ như vậy được, chôn vùi mối tai họa ngầm quá lớn.
Trong lòng cô rất rõ, Hoắc Trường An và Hoắc phu nhân, chọn ngày hôm đó, để giải quyết chuyện giữa ba người, dù ít dù nhiều cũng muốn bức ép cô, để cô có thể nhận thức được.
Bất luận như thế nào cô đều không có cách trốn tránh sự thật Hoắc Khải Hàng là cha của Vãn Vãn, cô không thể để Vãn Vãn sau này khi lớn lên biết được sự việc này mà oán hận cô vô tình.
Ở lại chăm sóc anh ấy, cho hai người họ một khoảng thời gian cuối cùng, để anh ấy dưỡng thương, khiến anh hiểu rõ, bọn họ đã không thể quay lại như lúc đầu nữa, một dấu hiệu kết thúc cho tình yêu viên mãn của bọn họ, đây cũng là bước đi cô muốn hoàn thành cuối cùng.
Vốn dĩ cô muốn nói rõ sự tình với Đông Đình Phong, anh ấy lại rời đi lãnh đạm như vậy, tuyệt tình như vậy, nghĩ đến đã làm anh tổn thương, không có cách nào cô gọi điện anh không nghe máy, cô cũng gọi cho Trần Tụy cũng không có người nhận----- thật nhẫn tâm a.
Không nhận thì không nhận, cô nhẫn nại, nhân cơ hội làm rõ quan hệ giữa bọn họ. Không sai, bọn họ là vợ chồng, loại quan hệ hôn nhân này, được pháp luật bảo vệ, nhưng về tình cảm bọn họ không có sâu đậm đến mức không thể không có đối phương. Chỉ có thể nói cô có tâm nguyện, tâm nguyện hôn nhân của bọn họ được tiếp tục duy trì.
Cô suy nghĩ quá rồi, đợi lúc Hoắc Khải Hàng xuất viện, quay trở về nước, đợi mọi chuyện xử lý xong, đợi đến lúc đó cô quay lại nghĩ tiếp, bình tĩnh xem nghiên cứu đoạn hôn nhân này có nên giữ lại hay không.
Nên cô sẽ đi giữ lại, không nên cô cũng phải gặp mặt hắn một lần, đến nơi đến chốn, đây luôn là tác phong của cô.
Phát hiện mang thai , đã trở thành cái cớ để cô giữ lại đoạn hôn nhân này, lúc nhìn thấy hai vạch đỏ , trong lòng cô rất vui sướng, kết quả như vậy, dường như đã chỉ rõ cho cô con đường cô nên đi, cô chỉ thuận theo lòng mình mà đi . đi về nơi có thể thấy ánh sáng của cuộc sống.
“Em muốn rời khỏi anh? Để sinh nó?”
Sau khi trầm mặc rất lâu Hoắc Khải Hàng mở miệng nói, âm thanh kia mơ hồ kéo theo tức giận , cùng với nỗi thống khổ phức tạp. Ánh mắt chậm rãi di chuyển, anh nhìn chăm chú vào cái bụng nhỏ bằng phẳng của cô, ở nơi đó đã từng sinh ra đứa con gái xinh đẹp, nhưng hôm nay ở đó lại đâm chồi nảy mầm của người đàn ông khác, mà cô không có tính toán sẽ dừng lại việc sai lầm này.
Cô nói cô muốn tổ chức hôn lễ, mà người trong hôn lễ không phải là anh, bi ai biết bao.
“ vâng”
Cô gật đầu , một cái thật mạnh, ôm ngực nhìn chăm chú vào người đàn ông cô đã từng yêu sâu đậm. “ Khải Hàng , mấy ngày qua em đã nghĩ rất rõ ràng, chung quy tất cả mọi chuyện đã qua đều đã qua”
“Em không có cách nào buông bỏ hoàn toàn, ở lại Quỳnh Thành, ở lại nơi lộng lấy xa hoa có thể vứt bỏ tất cả xem như chuyện chưa từng xảy ra, em không thể làm được.”
“Lòng em, đau lắm, cần phải rời xa thị phi để dưỡng thương, Quỳnh Thành không còn là nơi phù hợp với em nữa, cửa lớn nhà Hoắc gia em không có dũng khí bước vào.”
“ Nếu như, đổi lại là sáu năm trước em nghĩ em sẽ rất vui vẻ mà đón nhận, sau đó sẽ cố gắng làm người vợ tốt của anh, nhưng bây giờ em không làm được, chỗ ngồi trang nghiêm như vậy khiến em cảm giác không thể thở nổi, bất luận là cha anh hay mẹ anh em đều cảm thấy áp lực, anh cũng có thể cảm nhận được mấy ngày qua chúng ta ở chung với nhau, đã không thể quay lại lúc còn thân mật khăng khít nữa rồi, loại ngăn cách đó đã vô hình hình thành.
“Có lẽ anh sẽ nói, thời gian sẽ thay đổi tất cả, chúng ta có thể cố gắng tới lại gần nhau , nhưng em có thai rồi”
“ Mẹ anh đã nói muốn vào cửa của Hoắc gia thì phải xứ lý những thứ không nên có trên người, toàn tâm toàn ý ở lại Hoắc gia, kết quả ông trời đang đùa giỡn chúng ta”
“Nó là máu thịt trên người em , em không có cách nào buông bỏ, cho nên, em nghĩ , chúng ta nên buông tha cho nhau đi”
“Không cần miễn cưỡng ở cùng nhau, sẽ làm cả hai đều đau khổ”
“ Chúng ta không thể ở lúc tình yêu còn nhiệt liệt đi đên hôn nhân, mà quay về với thế giới của riêng mình, bây giờ khoảng cách giữa chúng ta cách quá xa xôi rồi, ngay cả liếc nhìn cũng rất xa. Hồi tưởng lại tất cả đều đã rất đẹp, nhưng đã không thể cùng nắm tay nhau cho tới khi đầu bạc răng long. Em gả đi còn tiếc nuối trong lòng, sẽ vĩnh viễn là vướng mắc trong long anh, em mang đứa nhỏ, gia tộc của anh càng không dễ dàng tha thứ, tất cả hết thảy đều trở thành chướng ngại giữa chúng ta.”
Cô nói chuyện rất bình tĩnh. Biểu hiện kia thật giống như lời cô nói đã qua suy sâu tính kỹ( suy nghĩ kỹ càng) mới thông suốt mà khái quát nên”
Trong lòng anh xuất hiện tia kinh hoảng lo sợ, cảm giác trống rỗng phủ vây lấy toàn thân anh.
“cho nên , em đã chọn anh ta--- lựa chọn này đến tận bây giờ em mới hạ quyết tâm”
Vẻ mặt của anh có tan nát, âm thanh của anh có bi ai, trong lòng anh cảm nhân được, ngày đó cô ở lại, là vì tình thế cấp bách, bởi vì cô rất lương thiện.
“Uhm”
Cô gật đầu, cũng không che dấu suy nghĩ trong lòng.
“ Thân thể của anh cũng đã tốt lên rất nhiều, tiếp tục điều trị là có thể được , em ở lại cũng vô ích,”
“Khải Hàng ơn cứu mạng của anh, em không có bảo đáp, em sẽ ghi nhớ trong lòng. Sau này khi có cơ hội em sẽ báo đáp anh, những cái khác em không thể cho anh, quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn em sợ em cũng không có cách nào vứt bỏ được. Nếu như anh nói đồng ý buông tay .... em sẽ rất cảm kích....”
Anh cười lộ vẻ thê lương, cảm thấy bản thân thật rất thất bại ---- cô không chỉ muốn rời xa anh còn muốn mang con gái anh đi, đến gọi người đàn ông khác là cha.
“ Anh không thể buông tay”
Hoắc Khải Hàng ném năm chữ này xuống như có lực.
Khiến mặt Ninh Mẫn u ám đên cực điểm, hô hấp cũng quặn đau theo, cô cắn răng hít vào thật sâu, nói
“Không nên làm náo loạn đến pháp luật như vậy. Có ý nghĩa sao?”
“ Không có ý nghĩa , chỉ biết sẽ làm tổn thương tình cảm”
Hoắc Khải Hàng cười nói đau lòng, bước gần thêm một bước, hai tay nắm lấy vai cô, muốn giữ lại điều cuối cùng này
“Vốn không có biện pháp khác sao? Anh có thể tất cả đều không cần, chúng ta có thể ra nước ngoài định cư, em muốn đứa nhỏ này, anh không ngăn cản em sinh nó ra, anh sẽ làm cha của nó...”
“ Không anh buông không được, em cũng vậy ... đứa nhỏ này sẽ vĩnh viễn trở thành vướng mắc trong lòng chúng ta. Em xin lỗi, Khải Hàng , trong thế giới quyền lợi, có quá nhiều phức tạp, em chỉ cần một cuộc sống tương đối thôi.”
Đôi tay nắm vai cô rất đau. Giờ phút này thân thể cô đau , tim cô cũng đau – muốn đem máu thịt trên người anh vứt bỏ, làm sao không đau cho được.
“Đơn giản? Theo anh ta, em có thể sống đơn giản được sao? Không , không thể Mẫn Mẫn em căn bản không biết anh ta, người đàn ông đó so với tưởng tượng của em rất phức tạp”
Khải Hàng thâm trầm muốn thuyết phục cô. Đông gia là đại gia tộc, lại làm sao có thể đơn giản, gia thế vẫn còn đó.
“ Ít nhất, anh ấy cho em cảm giác an toàn , Hoắc gia ... khiến em sợ hãi”
Cô nhẹ nhành rời khỏi đôi tay đang kiềm chế cô, khiến cô cảm giác như bị trói buộc. Hoắc Khải Hàng nhìn động tác này của cô, tâm , sớm đã cách xa anh, số phận cùng anh thật là trò cười cho thiên hạ.
“Nếu như em khăng khăng muốn đi vậy đứa nhỏ phải ở lại”
Hoắc Khải Hàng cắn răng quay đầu. Bây giờ dường như chỉ có thể dùng tình mẫu tử để níu giữ cô rời bước
“Em muốn nhìn Vãn Vãn lớn lên , chỉ có thể ở lại làm Hoắc phu nhân”
Anh chỉ có thể bức cô như vậy.
Ninh Mẫn cúi đầu, nghĩ mình ở đây tranh thủ quyền nuôi dưỡng có bao nhiêu phần thắng, tâm lý rối rắm, quấn quanh bao nhiêu loạn lạc cùng đau khổ.
“ Được , vậy chúng ta chỉ có thể gặp mặt trên tòa án”
Cuối cùng cô chuyển thân, thẳng lưng, bước đi ra ngoài. Hoắc Khải Hàng chỉ có thể xoay người đau lòng , nhìn cô từng bước rời đi.
Thật sự rất muốn vượt qua kéo cô quay lại, nhưng cuối cùng anh cái gì cũng không làm, làn nước nơi đáy mắt đã lan tràn ra hai mắt anh, anh suy sụp ngồi vào nơi ánh mặt trời, như có giọt nước nóng bỏng rơi xuống.
Tình yêu của anh , tan nát rồi __ cưỡng cầu cũng vô dụng.
Yêu, quý đều ở cả hai , mà cô và anh đều đã đi vào ngõ cụt rồi.
Cho dù là người có một chút lương tri cũng không có làm như vậy. Tình yêu giữa bọn họ, có thể là đã bị biến vị nhưng đã từng có chung hồi ức với nhau, không ai có thể xóa bỏ .
Làm người yêu không thành, lẽ nào phải làm kẻ thù sao?
Không
Không thể được
Cô không thể để cho Đông gia có một địch thủ như vậy được, chôn vùi mối tai họa ngầm quá lớn.
Trong lòng cô rất rõ, Hoắc Trường An và Hoắc phu nhân, chọn ngày hôm đó, để giải quyết chuyện giữa ba người, dù ít dù nhiều cũng muốn bức ép cô, để cô có thể nhận thức được.
Bất luận như thế nào cô đều không có cách trốn tránh sự thật Hoắc Khải Hàng là cha của Vãn Vãn, cô không thể để Vãn Vãn sau này khi lớn lên biết được sự việc này mà oán hận cô vô tình.
Ở lại chăm sóc anh ấy, cho hai người họ một khoảng thời gian cuối cùng, để anh ấy dưỡng thương, khiến anh hiểu rõ, bọn họ đã không thể quay lại như lúc đầu nữa, một dấu hiệu kết thúc cho tình yêu viên mãn của bọn họ, đây cũng là bước đi cô muốn hoàn thành cuối cùng.
Vốn dĩ cô muốn nói rõ sự tình với Đông Đình Phong, anh ấy lại rời đi lãnh đạm như vậy, tuyệt tình như vậy, nghĩ đến đã làm anh tổn thương, không có cách nào cô gọi điện anh không nghe máy, cô cũng gọi cho Trần Tụy cũng không có người nhận----- thật nhẫn tâm a.
Không nhận thì không nhận, cô nhẫn nại, nhân cơ hội làm rõ quan hệ giữa bọn họ. Không sai, bọn họ là vợ chồng, loại quan hệ hôn nhân này, được pháp luật bảo vệ, nhưng về tình cảm bọn họ không có sâu đậm đến mức không thể không có đối phương. Chỉ có thể nói cô có tâm nguyện, tâm nguyện hôn nhân của bọn họ được tiếp tục duy trì.
Cô suy nghĩ quá rồi, đợi lúc Hoắc Khải Hàng xuất viện, quay trở về nước, đợi mọi chuyện xử lý xong, đợi đến lúc đó cô quay lại nghĩ tiếp, bình tĩnh xem nghiên cứu đoạn hôn nhân này có nên giữ lại hay không.
Nên cô sẽ đi giữ lại, không nên cô cũng phải gặp mặt hắn một lần, đến nơi đến chốn, đây luôn là tác phong của cô.
Phát hiện mang thai , đã trở thành cái cớ để cô giữ lại đoạn hôn nhân này, lúc nhìn thấy hai vạch đỏ , trong lòng cô rất vui sướng, kết quả như vậy, dường như đã chỉ rõ cho cô con đường cô nên đi, cô chỉ thuận theo lòng mình mà đi . đi về nơi có thể thấy ánh sáng của cuộc sống.
“Em muốn rời khỏi anh? Để sinh nó?”
Sau khi trầm mặc rất lâu Hoắc Khải Hàng mở miệng nói, âm thanh kia mơ hồ kéo theo tức giận , cùng với nỗi thống khổ phức tạp. Ánh mắt chậm rãi di chuyển, anh nhìn chăm chú vào cái bụng nhỏ bằng phẳng của cô, ở nơi đó đã từng sinh ra đứa con gái xinh đẹp, nhưng hôm nay ở đó lại đâm chồi nảy mầm của người đàn ông khác, mà cô không có tính toán sẽ dừng lại việc sai lầm này.
Cô nói cô muốn tổ chức hôn lễ, mà người trong hôn lễ không phải là anh, bi ai biết bao.
“ vâng”
Cô gật đầu , một cái thật mạnh, ôm ngực nhìn chăm chú vào người đàn ông cô đã từng yêu sâu đậm. “ Khải Hàng , mấy ngày qua em đã nghĩ rất rõ ràng, chung quy tất cả mọi chuyện đã qua đều đã qua”
“Em không có cách nào buông bỏ hoàn toàn, ở lại Quỳnh Thành, ở lại nơi lộng lấy xa hoa có thể vứt bỏ tất cả xem như chuyện chưa từng xảy ra, em không thể làm được.”
“Lòng em, đau lắm, cần phải rời xa thị phi để dưỡng thương, Quỳnh Thành không còn là nơi phù hợp với em nữa, cửa lớn nhà Hoắc gia em không có dũng khí bước vào.”
“ Nếu như, đổi lại là sáu năm trước em nghĩ em sẽ rất vui vẻ mà đón nhận, sau đó sẽ cố gắng làm người vợ tốt của anh, nhưng bây giờ em không làm được, chỗ ngồi trang nghiêm như vậy khiến em cảm giác không thể thở nổi, bất luận là cha anh hay mẹ anh em đều cảm thấy áp lực, anh cũng có thể cảm nhận được mấy ngày qua chúng ta ở chung với nhau, đã không thể quay lại lúc còn thân mật khăng khít nữa rồi, loại ngăn cách đó đã vô hình hình thành.
“Có lẽ anh sẽ nói, thời gian sẽ thay đổi tất cả, chúng ta có thể cố gắng tới lại gần nhau , nhưng em có thai rồi”
“ Mẹ anh đã nói muốn vào cửa của Hoắc gia thì phải xứ lý những thứ không nên có trên người, toàn tâm toàn ý ở lại Hoắc gia, kết quả ông trời đang đùa giỡn chúng ta”
“Nó là máu thịt trên người em , em không có cách nào buông bỏ, cho nên, em nghĩ , chúng ta nên buông tha cho nhau đi”
“Không cần miễn cưỡng ở cùng nhau, sẽ làm cả hai đều đau khổ”
“ Chúng ta không thể ở lúc tình yêu còn nhiệt liệt đi đên hôn nhân, mà quay về với thế giới của riêng mình, bây giờ khoảng cách giữa chúng ta cách quá xa xôi rồi, ngay cả liếc nhìn cũng rất xa. Hồi tưởng lại tất cả đều đã rất đẹp, nhưng đã không thể cùng nắm tay nhau cho tới khi đầu bạc răng long. Em gả đi còn tiếc nuối trong lòng, sẽ vĩnh viễn là vướng mắc trong long anh, em mang đứa nhỏ, gia tộc của anh càng không dễ dàng tha thứ, tất cả hết thảy đều trở thành chướng ngại giữa chúng ta.”
Cô nói chuyện rất bình tĩnh. Biểu hiện kia thật giống như lời cô nói đã qua suy sâu tính kỹ( suy nghĩ kỹ càng) mới thông suốt mà khái quát nên”
Trong lòng anh xuất hiện tia kinh hoảng lo sợ, cảm giác trống rỗng phủ vây lấy toàn thân anh.
“cho nên , em đã chọn anh ta--- lựa chọn này đến tận bây giờ em mới hạ quyết tâm”
Vẻ mặt của anh có tan nát, âm thanh của anh có bi ai, trong lòng anh cảm nhân được, ngày đó cô ở lại, là vì tình thế cấp bách, bởi vì cô rất lương thiện.
“Uhm”
Cô gật đầu, cũng không che dấu suy nghĩ trong lòng.
“ Thân thể của anh cũng đã tốt lên rất nhiều, tiếp tục điều trị là có thể được , em ở lại cũng vô ích,”
“Khải Hàng ơn cứu mạng của anh, em không có bảo đáp, em sẽ ghi nhớ trong lòng. Sau này khi có cơ hội em sẽ báo đáp anh, những cái khác em không thể cho anh, quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn em sợ em cũng không có cách nào vứt bỏ được. Nếu như anh nói đồng ý buông tay .... em sẽ rất cảm kích....”
Anh cười lộ vẻ thê lương, cảm thấy bản thân thật rất thất bại ---- cô không chỉ muốn rời xa anh còn muốn mang con gái anh đi, đến gọi người đàn ông khác là cha.
“ Anh không thể buông tay”
Hoắc Khải Hàng ném năm chữ này xuống như có lực.
Khiến mặt Ninh Mẫn u ám đên cực điểm, hô hấp cũng quặn đau theo, cô cắn răng hít vào thật sâu, nói
“Không nên làm náo loạn đến pháp luật như vậy. Có ý nghĩa sao?”
“ Không có ý nghĩa , chỉ biết sẽ làm tổn thương tình cảm”
Hoắc Khải Hàng cười nói đau lòng, bước gần thêm một bước, hai tay nắm lấy vai cô, muốn giữ lại điều cuối cùng này
“Vốn không có biện pháp khác sao? Anh có thể tất cả đều không cần, chúng ta có thể ra nước ngoài định cư, em muốn đứa nhỏ này, anh không ngăn cản em sinh nó ra, anh sẽ làm cha của nó...”
“ Không anh buông không được, em cũng vậy ... đứa nhỏ này sẽ vĩnh viễn trở thành vướng mắc trong lòng chúng ta. Em xin lỗi, Khải Hàng , trong thế giới quyền lợi, có quá nhiều phức tạp, em chỉ cần một cuộc sống tương đối thôi.”
Đôi tay nắm vai cô rất đau. Giờ phút này thân thể cô đau , tim cô cũng đau – muốn đem máu thịt trên người anh vứt bỏ, làm sao không đau cho được.
“Đơn giản? Theo anh ta, em có thể sống đơn giản được sao? Không , không thể Mẫn Mẫn em căn bản không biết anh ta, người đàn ông đó so với tưởng tượng của em rất phức tạp”
Khải Hàng thâm trầm muốn thuyết phục cô. Đông gia là đại gia tộc, lại làm sao có thể đơn giản, gia thế vẫn còn đó.
“ Ít nhất, anh ấy cho em cảm giác an toàn , Hoắc gia ... khiến em sợ hãi”
Cô nhẹ nhành rời khỏi đôi tay đang kiềm chế cô, khiến cô cảm giác như bị trói buộc. Hoắc Khải Hàng nhìn động tác này của cô, tâm , sớm đã cách xa anh, số phận cùng anh thật là trò cười cho thiên hạ.
“Nếu như em khăng khăng muốn đi vậy đứa nhỏ phải ở lại”
Hoắc Khải Hàng cắn răng quay đầu. Bây giờ dường như chỉ có thể dùng tình mẫu tử để níu giữ cô rời bước
“Em muốn nhìn Vãn Vãn lớn lên , chỉ có thể ở lại làm Hoắc phu nhân”
Anh chỉ có thể bức cô như vậy.
Ninh Mẫn cúi đầu, nghĩ mình ở đây tranh thủ quyền nuôi dưỡng có bao nhiêu phần thắng, tâm lý rối rắm, quấn quanh bao nhiêu loạn lạc cùng đau khổ.
“ Được , vậy chúng ta chỉ có thể gặp mặt trên tòa án”
Cuối cùng cô chuyển thân, thẳng lưng, bước đi ra ngoài. Hoắc Khải Hàng chỉ có thể xoay người đau lòng , nhìn cô từng bước rời đi.
Thật sự rất muốn vượt qua kéo cô quay lại, nhưng cuối cùng anh cái gì cũng không làm, làn nước nơi đáy mắt đã lan tràn ra hai mắt anh, anh suy sụp ngồi vào nơi ánh mặt trời, như có giọt nước nóng bỏng rơi xuống.
Tình yêu của anh , tan nát rồi __ cưỡng cầu cũng vô dụng.
Yêu, quý đều ở cả hai , mà cô và anh đều đã đi vào ngõ cụt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.