Chương 251
Vọng Thần Mạc Cập
19/07/2016
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng reo lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Ninh Mẫn Mẫn nhìn vào màn hình, thấy số điện thoại lạ.
"Xin chào, ai đấy?"
"Tôi, Hoắc Trường An!"
Một giọng nói bình tĩnh từ phía bên kia lan tới.
Ninh Mẫn Mẫn ngây người một lúc.
"Đông Đình Phong đang ở cùng với cô..."
"Ah!"
Cô thấy ánh mắt anh như đang hỏi: Là ai gọi điện?
"Có thể giúp tôi một việc không?"
"Ông nói đi!"
"Giúp tôi sắp xếp, tôi muốn gặp Đông Đình Phong, Đông Dạng và cả cô nữa, gặp mặt..."
Cô ngập ngừng: " Tại sao ông không tự mình nói với anh ấy?"
"Cậu ta không chịu gặp tôi."
Hoắc Trường An hơi thở dài.
"Một khi đã như vậy, tôi chỉ sợ không giúp đỡ được!"
"Đối với cô nhất định sẽ làm được!"
"Cái này..."
Ninh Mẫn Mẫn cảm thấy có phần khó xử: "Tôi thử xem!"
"Cảm ơn!"
Đông Đình Phong đứng lên, dựa vào lan can, ngắm hoàng hôn qua quả cầu màu đỏ, treo ở phíaTây. Bầu trời dần dần hiện ra màu đỏ ngạch cua, anh nhìn người phụ nữ cất điện thoại di động.
" Điện thoại của Hoắc Trường An?"
"Vâng!"
Khi đứng lên, gió thổi mạnh làm tóc của cô rối loạn, cô buộc lại. Anh nghiêng người và ôm lấy cô.
"Anh thật sự không muốn gặp sao?"
"Đối mặt với kẻ thù, em có thể có ý kiến gì không?"
Đông Đình Phong quấn thật chặt cái khăn quàng ở cổ cô. Bây giờ, cô không thể bị lạnh.
"Anh thử gặp một lần xem. Dù sao chúng ta cũng đều liên quan, chúng ta không biết năm đó chuyện phát sinh như thế nào. Anh biết toàn bộ sự việc cũng chỉ là được các bậc trưởng lão kể lại..."
"Không, có một chút là do trong nhật ký của mẹ để lại!"
Anh nói lại.
Ninh Mẫn Mẫn tiện thể nói:
"Anh phải hiểu một điều: Bất luận cái gì mình nhìn thấy mới là sự thật. Khi thông qua miệng người khác nói thì sự thật đó nhất định mang màu sắc cá nhân rồi.
"Trên đời này, không có chuyện gì tuyệt đối khách quan mà tồn tại. Giống như mẫu thuẫn gia đình giữa một cặp vợ chồng. Khi anh đơn phương nghe một phía, ông nói có lí, bà nói cũng có lý. Rốt cuộc chuyện như thế nào, chắc chắn phải nghe cả hai người nói, lúc đó mới có thể phân xử được.
"Đôi khi, cái gọi là sự thật đều không phải là sự thật, nó đã bị một điều giả dối bị dấu đi. Anh nên đi gặp Hoắc Trường An đi!
"Nếu mà phát hiện ra có chuyện khác chính là chuyện tốt; nếu không có gì mới, với anh mà nói cũng không có mất gì... Em cảm thấy người đàn ông của em có đủ độ lượng nên đi thử xem..."
Lời cuối cùng nói xong, cô cố tình tâng bốc anh.
Đông Đình Phong biết rõ cô kích anh nhưng vẫn nở một nụ cười, nhéo một cái vào gương mặt của cô:
"Em là do Hoắc Trường An phái tới để đàm phán chuyện này sao?"
"Không, em là vợ anh. Em hi vọng người đàn ông của em có thể đưa ánh mắt phóng cao hơn một chút. Không chỉ hạn chế khu vực mình mà tra ra được chân tướng."
"Được rồi..."
Đi đi cũng không ngại, anh đã đồng ý.
"Hay là nhân cơ hội này, mình nên cùng Hoắc Trường An nói chuyện quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn... Uh, em gọi điện thoại cho ông ta, ngày mai chúng ta đi Đạt Lâm gặp ông ta...".
Tối hôm đó, Ninh Mẫn Mẫn ở lại bệnh viện chăm sóc Vãn Vãn, Đông Đình Phong mang theo Đông Kỳ trở về Cổ Vân.
Đông Đình Phong vừa rời khỏi một lúc, Ninh Mẫn Mẫn lần thứ hai nhận được điện thoại của Hách Quân:
"Cô xác định mặc kệ sự sống chết của Hoắc Thiếu gia sao? Ngươi chắc chắn sao? Tôi nói cho cô biết, hiện nay Hoắc Thiếu gia đang bị sốt. Nếu tối nay, nhiệt độ không hạ, anh ấy chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bởi vì vết thương nhiễm trùng nghiêm trọng có thể phải cắt bỏ thận... Nếu cô không chịu tới, về sau cô tốt nhất đừng có hối hận..."
Cậu ta hét lên một câu, rồi tắt điện thoại, giọng nói rất tức giận.
Tinh thần Ninh Mẫn Mẫn trở lên yếu đuối.
Lúc sau có điện thoại của Hành Vi gọi đến, hỏi:
"Có thể gặp mặt một chút được không? Có việc cần nói!"
"Mình đang ở trong bệnh viện!"
"Được rồi mình tới đây!"
“Được!"
Khi Hành Vi tới, Ninh Mẫn Mẫn đã dỗ Vãn Vãn ngủ. Trong phòng còn có vú em của Hoắc gia trông coi.
Ban đầu, mặc kệ như thế nào Ninh Mẫn Mẫn không có bất cứ ý kiến gì đối với Hành Vi. Khi Liệp Phong đã hy sinh tất cả vì Mạc gia. Vậy mà, Hành Vi lại kết hôn với người nhà họ Mạc kia làm cho người ta cảm thấy khó có thể chấp nhận và không thể tha thứ cho Hành Vi. Khi đó, cô đã phản đối chuyện này.
Ngày đó khi nghe xong Hành Vi giải thích, cô vẫn rất phẫn nộ.
Mỗi người ai cũng có nỗi khổ riêng, khó tránh khỏi đau khổ khi nghĩ đến vết thương cũ của mình.
Cô có thể tha thứ cho Hành Vi, nhưng không có nghĩa là cô sẽ thay đổi quan điểm đối với Mạc gia. Đó là mối thù bằng máu, nó đã ăn sâu vào trái tim, vĩnh viễn không bao giờ quên.
Hành Vi hiện đã là phu nhân nhà họ Mạc, Mạc Nghiêu đã trở về Trung Quốc nhưng cô không có trở về, Vì cô từng nói với Mạc Nghiêu:
"Nếu không được Ninh Ninh tha thứ, em tuyệt đối sẽ không theo anh về nước."
Người đàn ông này không thể thay đổi được cô, đã để vài người ở lại chăm sóc cô, còn một mình về nước.
Hành Vi hy vọng, cô và anh ấy sớm có thể hiểu nhau.
Khi đó vài tuổi? Hình như là mười tuổi. Bọn họ đã từng cùng nhau tan học, là hàng xóm và là thanh mai trúc mã. Chỉ là về sau đã xảy ra quá nhiều chuyện làm cho người ta không tưởng được họ rốt cục trở thành người của hai thế giới. Cho tới hôm nay, người đàn ông độc đoán này không có khả năng, có thể làm hai người ở cùng một chỗ.
Hơn tám giờ tối, Hành Vi đi qua bảo vệ của Hoắc gia vào phòng. Lúc đó, Ninh Mẫn Mẫn đang dùng tay ấn vào giữa 2 lông mày.
Hành Vi nhìn đứa nhỏ này rất ít khi có hành động như vậy.
Mấy năm gần đây, cô biết nếu không gặp phải chuyện khó xử, cô hầu như không chau mày như vậy.
"Gặp phải cái gì chuyện phiền toái sao?"
Cô quan tâm hỏi.
Ninh Mẫn Mẫn chạy lại ôm lấy bạn:
"Cũng không có gì?"
"Không có gì mà chau mày, việc này không giống tác phong của cậu!"
Hai người ngồi xuống.
Ninh Mẫn Mẫn chần chừ một lúc mới nói:
"Hoắc Khải Hàng bị sốt cao đang nằm ở bện viện Hải Tân."
"Cậu đang suy nghĩ nên gặp hay là không gặp anh ta phải hay không?"
"Uh!"
"Lần này, anh ta đã bị cú sốc rất lớn! Nếu cậu muốn đi, mình sẽ đưa cậu đi... Mình sẽ bảo nhân viên chuẩn bị trực thăng. Từ nơi này bay đến bên kia, nhiều quá mất nửa giờ..."
Ninh Mẫn Mẫn thở dài, dụi dụi mặt:
"Cậu cảm thấy mình nên đi sao? Mình hiện tại đã là vợ người khác..."
"Nên đi! Nếu không thể trở thành vợ chồng, ít nhất đã từng yêu. Hãy nghĩ về nó như những người bạn đặc biệt."
"Cậu cảm thấy mình vẫn còn mặt mũi để gặp anh ấy sao?"
Ninh Mẫn Mẫn cúi thấp hỏi lại.
"Vì cái gì mà không mặt mũi? Có lẽ người cảm thấy không có mặt mũi chính là anh ta. Anh ta là con trai của Quý Như Thương. Mà việc này đều do Quý Như Thương gây ra. Chuyện thành như vậy, đúng là do mẹ hắn đã cho hắn một tương lai tươi sáng."
Ninh Mẫn Mẫn im lặng một lúc, tâm trạng hỗn loạn, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái:
"Mình nghe được một việc!"
"Chuyện gì?"
"Sauk hi Hoắc Khải Hàng vừa sinh ra, từng bị giam lỏng. Quý Như Tịch cũng bị giam lỏng đến bốn tháng. Trong lúc này, người mẹ và con trai tiếp tục bị cách ly. Khi đó đứa trẻ đã được bốn tháng, hình dáng đã thay đổi. Cậu nghĩ trong thời gian này, đứa bé có thể hay không lần thứ hai bị đánh tráo. Có hay không khả năng, Hoắc Khải Hàng căn bản là không phải là con trai của Quý Như Thương?"
Suy nghĩ này tuyệt đối không thực tế.
Ninh Mẫn Mẫn nhìn vào màn hình, thấy số điện thoại lạ.
"Xin chào, ai đấy?"
"Tôi, Hoắc Trường An!"
Một giọng nói bình tĩnh từ phía bên kia lan tới.
Ninh Mẫn Mẫn ngây người một lúc.
"Đông Đình Phong đang ở cùng với cô..."
"Ah!"
Cô thấy ánh mắt anh như đang hỏi: Là ai gọi điện?
"Có thể giúp tôi một việc không?"
"Ông nói đi!"
"Giúp tôi sắp xếp, tôi muốn gặp Đông Đình Phong, Đông Dạng và cả cô nữa, gặp mặt..."
Cô ngập ngừng: " Tại sao ông không tự mình nói với anh ấy?"
"Cậu ta không chịu gặp tôi."
Hoắc Trường An hơi thở dài.
"Một khi đã như vậy, tôi chỉ sợ không giúp đỡ được!"
"Đối với cô nhất định sẽ làm được!"
"Cái này..."
Ninh Mẫn Mẫn cảm thấy có phần khó xử: "Tôi thử xem!"
"Cảm ơn!"
Đông Đình Phong đứng lên, dựa vào lan can, ngắm hoàng hôn qua quả cầu màu đỏ, treo ở phíaTây. Bầu trời dần dần hiện ra màu đỏ ngạch cua, anh nhìn người phụ nữ cất điện thoại di động.
" Điện thoại của Hoắc Trường An?"
"Vâng!"
Khi đứng lên, gió thổi mạnh làm tóc của cô rối loạn, cô buộc lại. Anh nghiêng người và ôm lấy cô.
"Anh thật sự không muốn gặp sao?"
"Đối mặt với kẻ thù, em có thể có ý kiến gì không?"
Đông Đình Phong quấn thật chặt cái khăn quàng ở cổ cô. Bây giờ, cô không thể bị lạnh.
"Anh thử gặp một lần xem. Dù sao chúng ta cũng đều liên quan, chúng ta không biết năm đó chuyện phát sinh như thế nào. Anh biết toàn bộ sự việc cũng chỉ là được các bậc trưởng lão kể lại..."
"Không, có một chút là do trong nhật ký của mẹ để lại!"
Anh nói lại.
Ninh Mẫn Mẫn tiện thể nói:
"Anh phải hiểu một điều: Bất luận cái gì mình nhìn thấy mới là sự thật. Khi thông qua miệng người khác nói thì sự thật đó nhất định mang màu sắc cá nhân rồi.
"Trên đời này, không có chuyện gì tuyệt đối khách quan mà tồn tại. Giống như mẫu thuẫn gia đình giữa một cặp vợ chồng. Khi anh đơn phương nghe một phía, ông nói có lí, bà nói cũng có lý. Rốt cuộc chuyện như thế nào, chắc chắn phải nghe cả hai người nói, lúc đó mới có thể phân xử được.
"Đôi khi, cái gọi là sự thật đều không phải là sự thật, nó đã bị một điều giả dối bị dấu đi. Anh nên đi gặp Hoắc Trường An đi!
"Nếu mà phát hiện ra có chuyện khác chính là chuyện tốt; nếu không có gì mới, với anh mà nói cũng không có mất gì... Em cảm thấy người đàn ông của em có đủ độ lượng nên đi thử xem..."
Lời cuối cùng nói xong, cô cố tình tâng bốc anh.
Đông Đình Phong biết rõ cô kích anh nhưng vẫn nở một nụ cười, nhéo một cái vào gương mặt của cô:
"Em là do Hoắc Trường An phái tới để đàm phán chuyện này sao?"
"Không, em là vợ anh. Em hi vọng người đàn ông của em có thể đưa ánh mắt phóng cao hơn một chút. Không chỉ hạn chế khu vực mình mà tra ra được chân tướng."
"Được rồi..."
Đi đi cũng không ngại, anh đã đồng ý.
"Hay là nhân cơ hội này, mình nên cùng Hoắc Trường An nói chuyện quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn... Uh, em gọi điện thoại cho ông ta, ngày mai chúng ta đi Đạt Lâm gặp ông ta...".
Tối hôm đó, Ninh Mẫn Mẫn ở lại bệnh viện chăm sóc Vãn Vãn, Đông Đình Phong mang theo Đông Kỳ trở về Cổ Vân.
Đông Đình Phong vừa rời khỏi một lúc, Ninh Mẫn Mẫn lần thứ hai nhận được điện thoại của Hách Quân:
"Cô xác định mặc kệ sự sống chết của Hoắc Thiếu gia sao? Ngươi chắc chắn sao? Tôi nói cho cô biết, hiện nay Hoắc Thiếu gia đang bị sốt. Nếu tối nay, nhiệt độ không hạ, anh ấy chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bởi vì vết thương nhiễm trùng nghiêm trọng có thể phải cắt bỏ thận... Nếu cô không chịu tới, về sau cô tốt nhất đừng có hối hận..."
Cậu ta hét lên một câu, rồi tắt điện thoại, giọng nói rất tức giận.
Tinh thần Ninh Mẫn Mẫn trở lên yếu đuối.
Lúc sau có điện thoại của Hành Vi gọi đến, hỏi:
"Có thể gặp mặt một chút được không? Có việc cần nói!"
"Mình đang ở trong bệnh viện!"
"Được rồi mình tới đây!"
“Được!"
Khi Hành Vi tới, Ninh Mẫn Mẫn đã dỗ Vãn Vãn ngủ. Trong phòng còn có vú em của Hoắc gia trông coi.
Ban đầu, mặc kệ như thế nào Ninh Mẫn Mẫn không có bất cứ ý kiến gì đối với Hành Vi. Khi Liệp Phong đã hy sinh tất cả vì Mạc gia. Vậy mà, Hành Vi lại kết hôn với người nhà họ Mạc kia làm cho người ta cảm thấy khó có thể chấp nhận và không thể tha thứ cho Hành Vi. Khi đó, cô đã phản đối chuyện này.
Ngày đó khi nghe xong Hành Vi giải thích, cô vẫn rất phẫn nộ.
Mỗi người ai cũng có nỗi khổ riêng, khó tránh khỏi đau khổ khi nghĩ đến vết thương cũ của mình.
Cô có thể tha thứ cho Hành Vi, nhưng không có nghĩa là cô sẽ thay đổi quan điểm đối với Mạc gia. Đó là mối thù bằng máu, nó đã ăn sâu vào trái tim, vĩnh viễn không bao giờ quên.
Hành Vi hiện đã là phu nhân nhà họ Mạc, Mạc Nghiêu đã trở về Trung Quốc nhưng cô không có trở về, Vì cô từng nói với Mạc Nghiêu:
"Nếu không được Ninh Ninh tha thứ, em tuyệt đối sẽ không theo anh về nước."
Người đàn ông này không thể thay đổi được cô, đã để vài người ở lại chăm sóc cô, còn một mình về nước.
Hành Vi hy vọng, cô và anh ấy sớm có thể hiểu nhau.
Khi đó vài tuổi? Hình như là mười tuổi. Bọn họ đã từng cùng nhau tan học, là hàng xóm và là thanh mai trúc mã. Chỉ là về sau đã xảy ra quá nhiều chuyện làm cho người ta không tưởng được họ rốt cục trở thành người của hai thế giới. Cho tới hôm nay, người đàn ông độc đoán này không có khả năng, có thể làm hai người ở cùng một chỗ.
Hơn tám giờ tối, Hành Vi đi qua bảo vệ của Hoắc gia vào phòng. Lúc đó, Ninh Mẫn Mẫn đang dùng tay ấn vào giữa 2 lông mày.
Hành Vi nhìn đứa nhỏ này rất ít khi có hành động như vậy.
Mấy năm gần đây, cô biết nếu không gặp phải chuyện khó xử, cô hầu như không chau mày như vậy.
"Gặp phải cái gì chuyện phiền toái sao?"
Cô quan tâm hỏi.
Ninh Mẫn Mẫn chạy lại ôm lấy bạn:
"Cũng không có gì?"
"Không có gì mà chau mày, việc này không giống tác phong của cậu!"
Hai người ngồi xuống.
Ninh Mẫn Mẫn chần chừ một lúc mới nói:
"Hoắc Khải Hàng bị sốt cao đang nằm ở bện viện Hải Tân."
"Cậu đang suy nghĩ nên gặp hay là không gặp anh ta phải hay không?"
"Uh!"
"Lần này, anh ta đã bị cú sốc rất lớn! Nếu cậu muốn đi, mình sẽ đưa cậu đi... Mình sẽ bảo nhân viên chuẩn bị trực thăng. Từ nơi này bay đến bên kia, nhiều quá mất nửa giờ..."
Ninh Mẫn Mẫn thở dài, dụi dụi mặt:
"Cậu cảm thấy mình nên đi sao? Mình hiện tại đã là vợ người khác..."
"Nên đi! Nếu không thể trở thành vợ chồng, ít nhất đã từng yêu. Hãy nghĩ về nó như những người bạn đặc biệt."
"Cậu cảm thấy mình vẫn còn mặt mũi để gặp anh ấy sao?"
Ninh Mẫn Mẫn cúi thấp hỏi lại.
"Vì cái gì mà không mặt mũi? Có lẽ người cảm thấy không có mặt mũi chính là anh ta. Anh ta là con trai của Quý Như Thương. Mà việc này đều do Quý Như Thương gây ra. Chuyện thành như vậy, đúng là do mẹ hắn đã cho hắn một tương lai tươi sáng."
Ninh Mẫn Mẫn im lặng một lúc, tâm trạng hỗn loạn, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái:
"Mình nghe được một việc!"
"Chuyện gì?"
"Sauk hi Hoắc Khải Hàng vừa sinh ra, từng bị giam lỏng. Quý Như Tịch cũng bị giam lỏng đến bốn tháng. Trong lúc này, người mẹ và con trai tiếp tục bị cách ly. Khi đó đứa trẻ đã được bốn tháng, hình dáng đã thay đổi. Cậu nghĩ trong thời gian này, đứa bé có thể hay không lần thứ hai bị đánh tráo. Có hay không khả năng, Hoắc Khải Hàng căn bản là không phải là con trai của Quý Như Thương?"
Suy nghĩ này tuyệt đối không thực tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.