Chương 255
Vọng Thần Mạc Cập
22/07/2016
Cậu nhìn muốn nói gì đó, Ninh Mẫn thản nhiên lên tiếng:
“Hiểu HIểu, trốn tránh có thể giải quyết triệt để vấn đề sao? Cậu để mình đuổi theo, cậu ngăn cản bọn mình và Cố Đan gặp mặt, đều vô ích. Cậu là thành viên bí mật của tổ chức Liệp Phong. Gặp vấn đề, phải chung sức giải quyết, mới là phương pháp làm việc nhất quán của chúng ta.”
“Có vài chuyện , năng lực của chúng ta không thể giải quyết được”
Cố Hiểu nghiêng đầu.
“Cậu không nói cho bọn mình biết trên người cậu đã xảy ra những chuyện gì, tại sao liền nhận định chúng ta không đủ năng lực giải quyết vấn đề?”
Ninh Mẫn đến gần nhìn, Cố Hiểu trợn tròn mắt, đối diện cùng cô. Cố chấp ép hỏi, cự tuyệt trả lời.
“Thật xin lỗi, mình không có gì để nói, bọn cậu đi đi, chỗ này của mình không chào đón các cậu”
Cô ấy nắm chặt tay cô, kéo cô ra khỏi phòng Cố Đan.
Ninh Mẫn sao có thể dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy. Đè tay phản lại, chụp lấy tay cô ấy, sau đó buông tay.
“Mình chưa bao giờ là người bị đuổi đi dễ dàng như vậy”
Cô xoay người, một lần nữa thong thả đi vào phòng, mỉm cười, vẻ mặt hiền lành nhìn Cố Đan.
“Tiểu Đơn. Có một vấn đề hỏi lại cháu. Cháu có biết cha cháu là ai không?”
Cố Đan cũng không có qua giúp mẹ cậu xua đuổi, sắc mặt bình tĩnh.
“Không biết”
“Muốn biết cha cháu là ai không?”
Cô lại hỏi, Cố Hiểu nóng nảy bước nhanh đến. Mà Cố Đan đã trả lời rất lưu loát.
“Không muốn”
Ninh Mẫn ngẩn ra , liếc nhìn, muốn từ trên khuôn mặt tuấn tú kia của cậu phát hiện ra một ít dấu vết khát vọng tình yêu của cha, kết quả, không có.
“Vì sao không muốn?”
“Vì sao phải muốn?” cố Đan lẳng lặng hỏi lại.
“Từ nhỏ lớn lên trong sinh mạng của cháu, chưa bao giờ có được trách nhiệm của người đàn ông, cũng chỉ có cho tinh trùng của ông ấy tạo nên người đàn ông là cháu, đối với ông ấy, cháu không có bất cứ cái gì, sinh mạng của cháu chỉ có mẹ...”
Lời nói này, trạng thái tâm lý biểu hiện, mang theo một chút trạng thái không bình thường về sinh lý và tâm lý.
Đứa nhỏ này không khát vọng tình thương của cha mẹ?
Không khát vọng, không có nghĩa là nó không hướng tới, chỉ là từ nhỏ bị xem nhẹ, cho nên, nó liền để tâm lý chặt đứt lẽ bình thường bản năng của nó. Cũng bởi vì nó đã lớn, trong tiềm thức lý trí của nó, chỉ yêu mẹ, mà xem nhẹ đi sự có mặt của cha.
Ninh Mẫn cảm thấy đau lòng, phút chốc quay đầu nhìn Cố Hiểu.
“Hiểu Hiểu, cậu có nghe hay không, nguyên nhân chính để cậu trốn tránh, cậu để cho tâm lý con trai cậu bày biện ra bất thường. Mình muốn hỏi cậu một chút, cậu muốn để cho căm ghét ẩn hình bất thường như vậy ảnh hưởng tới cả đời nó sao? Cậu muốn để cha của nó cả đời không biết sự hiện hữu của nó sao? Nó vốn nên có một cuộc sống gọn gàng (có cả cha và mẹ), cậu làm sao có thể nhẫn tâm cướp đoạt đi tất cả.”
Cố Hiểu tay nắm cán cửa, cảm nhận được một mảng lạnh như băng, lạnh đến ngón tay run rẩy: cô ấy đã tra được cái gì sao?
“Bọn mình không đáng để cậu tin như vậy sao?”
Lúc này đây là Hoành Vi hỏi. Cô nhìn Cố Hiểu, mặt không chút thay đổi nhìn nền nhà.
“mời các cậu rời đi, nếu không đi, mình sẽ gọi bảo an......mình nói được, sẽ làm được”
Cố Hiểu quyết định hạ lệnh đuổi khách. Lời này là cảnh cáo cuối cùng.
“Hai cô có nghe thấy hay không, mẹ cháu mời các cô rời đi”
Cố Đan cũng trầm mặt xuống.
Ninh Mẫn hiểu được bây giờ Cố Hiểu cảm xúc rất xấu, còn Cố Đan chỉ biết phối hợp với mẹ mình. Nếu bọn họ kiên quyết gạng hỏi sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng Cố Đan, điều này sẽ trở thành di chứng ác liệt về sau, muốn giải quyết triệt để chuyện này, nhất thời không vội, một chuyến hôm nay cô đã gặt hái được rất nhiều rồi. Cô quyết định tốt một chút rồi thu hoạch.
“Đợi một chút, tôi đi toilet “
Ninh Mẫn xoay người, mở cửa đi vào toilet. Không bao lâu lại đi ra, nhìn thấy Cố Đan dựa vách tường hành lang, ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô cùng sắc bén liếc nhìn.
Cô đón nhìn, có khoảng khắc như nhìn thấy Hoắc Khải Hàng đứng trước bàn làm việc lúc còn trẻ vậy, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn cấp dưới làm sai chuyện, không giận tự uy, khí thế lẫm liệt__ đứa nhỏ này, chỉ cần bồi dưỡng tương lai tất thành châu báu.
“Cố Đan” Cô kêu.
Cố Hiểu như lão diều hâu đến gà mẹ lập tức đứng ra bảo vệ con, nhảy đến.
“Cậu lại muốn làm gì?”
“Cậu đừng khẩn trương, mình chỉ muốn cùng anh bạn nhỏ nói mấy câu cuối”
Cố Đan dương cằm lên, tỏ vẻ đang nghe.
Ninh Mẫn bày ra tờ giấy dùng ký hiệu viết lên hai dãy số điện thoại trong lòng bàn tay hé ra cho cậu xem.
“Cô Ninh và cô Vi không biết mẹ con cháu xảy ra chuyện như thế nào, bọn cô chỉ muốn cho cháu hiểu rõ một chuyện, đối với mẹ con cháu, bọn cô không có nửa phần ác ý, thậm chí còn muốn giúp đỡ mẹ con cháu, đây là số điện thoại của hai bọn cô, nếu như cần tới bọn cô, thì cứ gọi...”
“Không cần, Ninh Mẫn bọn mình không cần lòng tốt của cậu”
Cố Hiểu phản ứng rất kịch liệt, tiến đến muốn đoạt mảnh giấy. Nhưng Ninh Mẫn nhìn thấy ánh mắt chợt loé lên của Cố Đan, môi còn vểnh vểnh lên.
Cô đang đánh cược một chuyện, đứa nhỏ này, có thể là thiên tài, nó có bản lĩnh nhìn qua sẽ nhớ, tự nhiên xuất hiện trong nó, có nghĩa nó có thể rất khó bị chi phối, đứa nhỏ này rất muốn thoát khỏi sự điều khiển của người khác.
Cô cá thằng bé sẽ tìm đến cô.
Rời khỏi Cố gia, ngồi vào trong xe Ninh Mẫn nói với Hoành Vi.
“Đứa nhỏ này thật không tồi”
“Nó luôn quan sát chúng ta”
“Mình nhìn thấy trong lòng bàn tay của nó, có rất nhiều vết chai”
Ninh Mẫn hồi tưởng lại “ Không phải làm việc vất vả vậy là do luyện súng mà ra”
Hai người ở trong bóng đêm liếc nhìn nhau, đều cân nhắc chuyện này: đem Cố Đơn bồi dưỡng thành người tình trạng như vậy, rút cuộc là loại người như thế nào...
Việc này thật quá quỷ dị.
Tại Cố gia, Cố Hiểu ngồi trên sô pha vuốt vuốt ấn đường, lặng lẽ nhìn con trai ngồi trước mặt
“Ngày mai, trở về đi”
Cố Hiểu nói, có chút nặng nề, tâm tình hết sức cứng nhắc.
“Con không muốn trở về”
Cố Đan ôm đầu gối, cúi đầu, chơi cờ vua.
“Cùng đối chọi với bọn họ, đối với chúng ta không có lợi, mẹ lớn như vậy, nên hiểu rõ đại lý này”
Cố Hiểu muốn cùng cậu giảng giải đạo lý.
“Cho dù con ngăn chặn bọn họ lần theo dấu vết, cho dù con chạy đi trông nom bọn họ, chúng ta vẫn phải nghe theo bọn họ sắp xếp.”
“Cho nên con cảm thấy chúng ta cần viện trợ từ bên ngoài”
“Không có viện trợ từ bên ngoài nào hết, mẹ cảnh cáo con, đừng ở trong lòng mà mù quoáng suy nghĩ chuyện này”
Cố Hiểu lơn tiếng thét lên.
“Mẹ chỉ trông mong một điều duy nhất, là con có thể yên ổn mà lớn lên, bây giờ con còn quá nhỏ, con có biết không”
Cố Đan sờ sờ mặt mình, nở một nụ cười, đột nhiên chuyển đề tài nói
“Mẹ, con biết con lớn lên giống ai...”
Lời của cậu đã thành công dời tầm mắt của Cố Hiểu. Ngay sau đó kéo tay cầm trên bàn trà, cầm hình ảnh trên mạng, đưa cho mẹ xem.
“Con giống ông ấy__ Hoắc Khải Hàng đệ nhất thiếu Đông NGải Quốc.”
Người đàn ông trên trang mạng, lãnh khốc, anh tuấn, mà thiếu niên ngồi trên sô pha, bình tĩnh, tuấn dật, mặt mũi bọn họ có vài phần giống nhau.
Cố Hiểu không nhìn , không dám nhìn, trong lòng rối loạn như tơ vò, đứa nhỏ này, chưa bao giờ đề cập đến chuyện cha của nó, nhưng không có nghĩa là nó hoàn toàn không để ý đến. Theo tuổi tác nó dần dần lớn lên, mở rộng hiểu biết, nó biết được tự mình phán đoán, thậm chí còn biết được đi điều tra chứng cứ. nó có năng lực như vậy, đây là gen di truyền.
“Mẹ con lớn rồi, đừng coi con là đứa trẻ, một mình mẹ chống đỡ lâu như vậy, mẹ không cảm thấy mệt sao? Con có thể không cần cha, không cần viện trợ từ bên ngoài, nhưng mẹ có thể cho con biết chân tướng sự việc , con không muốn ở trong tình huống bị động”
Đóng máy tính lại.
Cậu ngồi bên mẹ, nhìn vẻ mặt hỗn loạn của mẹ. Đột nhiên cậu thấy đau lòng, vươn tay ôm lấy mẹ.
Nhiều năm như vậy, cơ hội để bọn họ ôm nhau như vậy, thực sự quá ít, quá ít. Cuộc sông gia đình bình thường , đối với cậu mà nói, là một loại hi vọng xa vời.
“Đừng trách anh ấy”
Cố Hiểu quay lại ôm lại con.
“Mẹ”
“Anh ấy cái gì cũng không biết”
Cố Hiểu âm thanh khàn khàn, nước mắt tuôn rơi. Cố Đan ánh mắt đau đớn
“Mẹ , mẹ rất yêu ông ấy sao?”
“Đúng, mẹ yêu anh ấy, thực sự rất yêu” Nước mắt tùy ý rơi.
“Mẹ không muốn phá bỏ khi con đến ngoài ý muốn, mẹ muốn lặng lẽ có được”
“Vậy tại sao mẹ không quay lại tìm ông ấy?”
“Mẹ bị lợi dụng, mẹ không muốn hại anh ấy, tiểu Đan, chúng ta đừng gây thêm phiền phức cho anh ấy, dù là mẹ cầu xin con, đừng đi tìm anh ấy”
Lần đầu tiên trước mặt con trai cô biểu lộ sự yếu ớt của mình. Cô thừa nhận yêu người đàn ông mà chưa bao giờ biết được sự tồn tại của bọn họ.
Cố Đan cái gì cũng không nói, ôm mẹ thật chặt. Cậu cảm thấy cậu nên làm gì đó cho mẹ. Mẹ cậu ngu ngốc không biết đi tranh thủ
“Hiểu HIểu, trốn tránh có thể giải quyết triệt để vấn đề sao? Cậu để mình đuổi theo, cậu ngăn cản bọn mình và Cố Đan gặp mặt, đều vô ích. Cậu là thành viên bí mật của tổ chức Liệp Phong. Gặp vấn đề, phải chung sức giải quyết, mới là phương pháp làm việc nhất quán của chúng ta.”
“Có vài chuyện , năng lực của chúng ta không thể giải quyết được”
Cố Hiểu nghiêng đầu.
“Cậu không nói cho bọn mình biết trên người cậu đã xảy ra những chuyện gì, tại sao liền nhận định chúng ta không đủ năng lực giải quyết vấn đề?”
Ninh Mẫn đến gần nhìn, Cố Hiểu trợn tròn mắt, đối diện cùng cô. Cố chấp ép hỏi, cự tuyệt trả lời.
“Thật xin lỗi, mình không có gì để nói, bọn cậu đi đi, chỗ này của mình không chào đón các cậu”
Cô ấy nắm chặt tay cô, kéo cô ra khỏi phòng Cố Đan.
Ninh Mẫn sao có thể dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy. Đè tay phản lại, chụp lấy tay cô ấy, sau đó buông tay.
“Mình chưa bao giờ là người bị đuổi đi dễ dàng như vậy”
Cô xoay người, một lần nữa thong thả đi vào phòng, mỉm cười, vẻ mặt hiền lành nhìn Cố Đan.
“Tiểu Đơn. Có một vấn đề hỏi lại cháu. Cháu có biết cha cháu là ai không?”
Cố Đan cũng không có qua giúp mẹ cậu xua đuổi, sắc mặt bình tĩnh.
“Không biết”
“Muốn biết cha cháu là ai không?”
Cô lại hỏi, Cố Hiểu nóng nảy bước nhanh đến. Mà Cố Đan đã trả lời rất lưu loát.
“Không muốn”
Ninh Mẫn ngẩn ra , liếc nhìn, muốn từ trên khuôn mặt tuấn tú kia của cậu phát hiện ra một ít dấu vết khát vọng tình yêu của cha, kết quả, không có.
“Vì sao không muốn?”
“Vì sao phải muốn?” cố Đan lẳng lặng hỏi lại.
“Từ nhỏ lớn lên trong sinh mạng của cháu, chưa bao giờ có được trách nhiệm của người đàn ông, cũng chỉ có cho tinh trùng của ông ấy tạo nên người đàn ông là cháu, đối với ông ấy, cháu không có bất cứ cái gì, sinh mạng của cháu chỉ có mẹ...”
Lời nói này, trạng thái tâm lý biểu hiện, mang theo một chút trạng thái không bình thường về sinh lý và tâm lý.
Đứa nhỏ này không khát vọng tình thương của cha mẹ?
Không khát vọng, không có nghĩa là nó không hướng tới, chỉ là từ nhỏ bị xem nhẹ, cho nên, nó liền để tâm lý chặt đứt lẽ bình thường bản năng của nó. Cũng bởi vì nó đã lớn, trong tiềm thức lý trí của nó, chỉ yêu mẹ, mà xem nhẹ đi sự có mặt của cha.
Ninh Mẫn cảm thấy đau lòng, phút chốc quay đầu nhìn Cố Hiểu.
“Hiểu Hiểu, cậu có nghe hay không, nguyên nhân chính để cậu trốn tránh, cậu để cho tâm lý con trai cậu bày biện ra bất thường. Mình muốn hỏi cậu một chút, cậu muốn để cho căm ghét ẩn hình bất thường như vậy ảnh hưởng tới cả đời nó sao? Cậu muốn để cha của nó cả đời không biết sự hiện hữu của nó sao? Nó vốn nên có một cuộc sống gọn gàng (có cả cha và mẹ), cậu làm sao có thể nhẫn tâm cướp đoạt đi tất cả.”
Cố Hiểu tay nắm cán cửa, cảm nhận được một mảng lạnh như băng, lạnh đến ngón tay run rẩy: cô ấy đã tra được cái gì sao?
“Bọn mình không đáng để cậu tin như vậy sao?”
Lúc này đây là Hoành Vi hỏi. Cô nhìn Cố Hiểu, mặt không chút thay đổi nhìn nền nhà.
“mời các cậu rời đi, nếu không đi, mình sẽ gọi bảo an......mình nói được, sẽ làm được”
Cố Hiểu quyết định hạ lệnh đuổi khách. Lời này là cảnh cáo cuối cùng.
“Hai cô có nghe thấy hay không, mẹ cháu mời các cô rời đi”
Cố Đan cũng trầm mặt xuống.
Ninh Mẫn hiểu được bây giờ Cố Hiểu cảm xúc rất xấu, còn Cố Đan chỉ biết phối hợp với mẹ mình. Nếu bọn họ kiên quyết gạng hỏi sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng Cố Đan, điều này sẽ trở thành di chứng ác liệt về sau, muốn giải quyết triệt để chuyện này, nhất thời không vội, một chuyến hôm nay cô đã gặt hái được rất nhiều rồi. Cô quyết định tốt một chút rồi thu hoạch.
“Đợi một chút, tôi đi toilet “
Ninh Mẫn xoay người, mở cửa đi vào toilet. Không bao lâu lại đi ra, nhìn thấy Cố Đan dựa vách tường hành lang, ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô cùng sắc bén liếc nhìn.
Cô đón nhìn, có khoảng khắc như nhìn thấy Hoắc Khải Hàng đứng trước bàn làm việc lúc còn trẻ vậy, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn cấp dưới làm sai chuyện, không giận tự uy, khí thế lẫm liệt__ đứa nhỏ này, chỉ cần bồi dưỡng tương lai tất thành châu báu.
“Cố Đan” Cô kêu.
Cố Hiểu như lão diều hâu đến gà mẹ lập tức đứng ra bảo vệ con, nhảy đến.
“Cậu lại muốn làm gì?”
“Cậu đừng khẩn trương, mình chỉ muốn cùng anh bạn nhỏ nói mấy câu cuối”
Cố Đan dương cằm lên, tỏ vẻ đang nghe.
Ninh Mẫn bày ra tờ giấy dùng ký hiệu viết lên hai dãy số điện thoại trong lòng bàn tay hé ra cho cậu xem.
“Cô Ninh và cô Vi không biết mẹ con cháu xảy ra chuyện như thế nào, bọn cô chỉ muốn cho cháu hiểu rõ một chuyện, đối với mẹ con cháu, bọn cô không có nửa phần ác ý, thậm chí còn muốn giúp đỡ mẹ con cháu, đây là số điện thoại của hai bọn cô, nếu như cần tới bọn cô, thì cứ gọi...”
“Không cần, Ninh Mẫn bọn mình không cần lòng tốt của cậu”
Cố Hiểu phản ứng rất kịch liệt, tiến đến muốn đoạt mảnh giấy. Nhưng Ninh Mẫn nhìn thấy ánh mắt chợt loé lên của Cố Đan, môi còn vểnh vểnh lên.
Cô đang đánh cược một chuyện, đứa nhỏ này, có thể là thiên tài, nó có bản lĩnh nhìn qua sẽ nhớ, tự nhiên xuất hiện trong nó, có nghĩa nó có thể rất khó bị chi phối, đứa nhỏ này rất muốn thoát khỏi sự điều khiển của người khác.
Cô cá thằng bé sẽ tìm đến cô.
Rời khỏi Cố gia, ngồi vào trong xe Ninh Mẫn nói với Hoành Vi.
“Đứa nhỏ này thật không tồi”
“Nó luôn quan sát chúng ta”
“Mình nhìn thấy trong lòng bàn tay của nó, có rất nhiều vết chai”
Ninh Mẫn hồi tưởng lại “ Không phải làm việc vất vả vậy là do luyện súng mà ra”
Hai người ở trong bóng đêm liếc nhìn nhau, đều cân nhắc chuyện này: đem Cố Đơn bồi dưỡng thành người tình trạng như vậy, rút cuộc là loại người như thế nào...
Việc này thật quá quỷ dị.
Tại Cố gia, Cố Hiểu ngồi trên sô pha vuốt vuốt ấn đường, lặng lẽ nhìn con trai ngồi trước mặt
“Ngày mai, trở về đi”
Cố Hiểu nói, có chút nặng nề, tâm tình hết sức cứng nhắc.
“Con không muốn trở về”
Cố Đan ôm đầu gối, cúi đầu, chơi cờ vua.
“Cùng đối chọi với bọn họ, đối với chúng ta không có lợi, mẹ lớn như vậy, nên hiểu rõ đại lý này”
Cố Hiểu muốn cùng cậu giảng giải đạo lý.
“Cho dù con ngăn chặn bọn họ lần theo dấu vết, cho dù con chạy đi trông nom bọn họ, chúng ta vẫn phải nghe theo bọn họ sắp xếp.”
“Cho nên con cảm thấy chúng ta cần viện trợ từ bên ngoài”
“Không có viện trợ từ bên ngoài nào hết, mẹ cảnh cáo con, đừng ở trong lòng mà mù quoáng suy nghĩ chuyện này”
Cố Hiểu lơn tiếng thét lên.
“Mẹ chỉ trông mong một điều duy nhất, là con có thể yên ổn mà lớn lên, bây giờ con còn quá nhỏ, con có biết không”
Cố Đan sờ sờ mặt mình, nở một nụ cười, đột nhiên chuyển đề tài nói
“Mẹ, con biết con lớn lên giống ai...”
Lời của cậu đã thành công dời tầm mắt của Cố Hiểu. Ngay sau đó kéo tay cầm trên bàn trà, cầm hình ảnh trên mạng, đưa cho mẹ xem.
“Con giống ông ấy__ Hoắc Khải Hàng đệ nhất thiếu Đông NGải Quốc.”
Người đàn ông trên trang mạng, lãnh khốc, anh tuấn, mà thiếu niên ngồi trên sô pha, bình tĩnh, tuấn dật, mặt mũi bọn họ có vài phần giống nhau.
Cố Hiểu không nhìn , không dám nhìn, trong lòng rối loạn như tơ vò, đứa nhỏ này, chưa bao giờ đề cập đến chuyện cha của nó, nhưng không có nghĩa là nó hoàn toàn không để ý đến. Theo tuổi tác nó dần dần lớn lên, mở rộng hiểu biết, nó biết được tự mình phán đoán, thậm chí còn biết được đi điều tra chứng cứ. nó có năng lực như vậy, đây là gen di truyền.
“Mẹ con lớn rồi, đừng coi con là đứa trẻ, một mình mẹ chống đỡ lâu như vậy, mẹ không cảm thấy mệt sao? Con có thể không cần cha, không cần viện trợ từ bên ngoài, nhưng mẹ có thể cho con biết chân tướng sự việc , con không muốn ở trong tình huống bị động”
Đóng máy tính lại.
Cậu ngồi bên mẹ, nhìn vẻ mặt hỗn loạn của mẹ. Đột nhiên cậu thấy đau lòng, vươn tay ôm lấy mẹ.
Nhiều năm như vậy, cơ hội để bọn họ ôm nhau như vậy, thực sự quá ít, quá ít. Cuộc sông gia đình bình thường , đối với cậu mà nói, là một loại hi vọng xa vời.
“Đừng trách anh ấy”
Cố Hiểu quay lại ôm lại con.
“Mẹ”
“Anh ấy cái gì cũng không biết”
Cố Hiểu âm thanh khàn khàn, nước mắt tuôn rơi. Cố Đan ánh mắt đau đớn
“Mẹ , mẹ rất yêu ông ấy sao?”
“Đúng, mẹ yêu anh ấy, thực sự rất yêu” Nước mắt tùy ý rơi.
“Mẹ không muốn phá bỏ khi con đến ngoài ý muốn, mẹ muốn lặng lẽ có được”
“Vậy tại sao mẹ không quay lại tìm ông ấy?”
“Mẹ bị lợi dụng, mẹ không muốn hại anh ấy, tiểu Đan, chúng ta đừng gây thêm phiền phức cho anh ấy, dù là mẹ cầu xin con, đừng đi tìm anh ấy”
Lần đầu tiên trước mặt con trai cô biểu lộ sự yếu ớt của mình. Cô thừa nhận yêu người đàn ông mà chưa bao giờ biết được sự tồn tại của bọn họ.
Cố Đan cái gì cũng không nói, ôm mẹ thật chặt. Cậu cảm thấy cậu nên làm gì đó cho mẹ. Mẹ cậu ngu ngốc không biết đi tranh thủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.