Chương 300
Vọng Thần Mạc Cập
06/09/2016
Lúc đó, Cố Hiểu mang Cố Đan, về lo cho gia đình, đầu tiên là đến ra mắt người đứng đầu Âm thị, bà nhìn Cố Đan, cũng không có vẻ ngoài ý muốn, một đôi mắt ôn hòa, hiền từ nhẹ nhàng bao trùm lấy thân hình cậu nhóc.
Trong phòng không có những người khác, cô nhẹ nhàng đánh giá bà nội, bà xuất thân là một đại tiểu thư của đại tộc Âm thị danh giá ở Nam Dương, bây giờ đã là một lão bà đầu tóc bạc trắng.
Bà nội là người duy nhất trong nhà này yêu thương cô. Rất ôn nhu, nhưng cũng rất uy nghiêm. Bất luận là cha, chú hoặc là bác, dượng, đều phi thường kính yêu bà.
Bà là một người có nụ cười thực ấm áp. Ở nhà làm việc cũng rất công chính.
Mấy năm nay, trong nhà có chuyện, hơn phân nửa là giao cho Cố phu nhân xử lý, nhưng nếu Cố phu nhân không xử lý được, bà nội sẽ đích thân ra mặt. Chỉ cần tổ mẫu ra mặt, dù là chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Khi Cố Hiểu mang thai, cô cũng từng nghĩ sẽ xin bà nội giúp đỡ.
Hồi ấy, cô nhân dịp cuối tuần về nhà hỏi bà nội:
“Bà nội, con nghe nói Vấn tỷ tỷ lại gây chuyện. Đã dùng đến tuyệt thực, bà không quan tâm sao? Rốt cục vẫn nhất quyết chia rẽ họ?”
Khi đó trong tộc, một cuộc tình sâu đậm giữa người trong tộc và một người nhà họ Hoắc bị phát hiện, kết quả chị Vấn bị ép phải về nhà. Chị Vấn không cam lòng, dùng mọi biện pháp để kháng nghị, còn dùng cả tuyệt thực. Nhưng bất luận như thế nào mọi người đều không chấp nhận.
Bà nội bình thường rất hiền lành, nhưng vừa nghe đến việc này, trên mặt liền lộ vẻ không hờn không giận:
“Hai nhà Cố Hoắc không bao giờ liên hôn!”
Cô thấy bà nội tức giận, cũng sợ hãi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng hỏi một câu:
“Gạo đã nấu thành cơm, có thể nào. . . . . .”
“Không thể! Chúng ta không thể tha thứ cho kẻ đã hại ông nội cháu chết oan được . . . . . . Việc này, không cần bàn nữa!”
Bà nội dùng ngữ khí cường ngạnh nói:
“Tiểu cô nương, mới hai mươi tuổi, cũng không biết kiểm điểm, không danh không phận ở chung, Hoắc gia có tư cách gì giành quyền nuôi đứa nhỏ với chúng ta. Con thử nhìn xem, Hoắc gia có được mấy nam nhân là có tiền đồ? Ngay cả Hoắc Khải Hàng luôn được xem trọng, cũng sa đọa .”
“Nếu mang thai?”
Cô nêu một giả thiết, hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra.
“Phá bỏ! Phụ nữ nhà này sẽ không bao giờ sinh con cho Hoắc gia. . . . . .”
Nghe thấy câu trả lời lúc sau, trong lòng Cố Hiểu hình thành nên một sự quyết tâm mang đứa nhỏ đi bí mật nuôi dưỡng. Giữ lại, nhưng sợ bị bắt gặp. Một khi bị bà nội hoặc là cha tra ra đứa nhỏ này là con của Hoắc Khải Hàng, như vậy, tiền đồ của Hoắc Khải Hàng có khả năng sẽ bị cô cùng đứa con này hủy diệt.
“Bà nội, đây là Tiểu Đan!”
Khi Cố Hiểu giới thiệu, đã không còn lo lắng bà nội giận tím mặt, cô biết, bà nội đã biết việc này rất nhiều năm.
“Ừ!”
Bà nội gật gật đầu: “Lớn quá rồi!”
Thanh âm thản nhiên.
“Bà nội, nó là Hoắc. . . . . .”
Cô muốn công khai, muốn nhìn phản ứng của bà nội, bà nội lại thản nhiên đánh gãy lời nói của cô:
“Nếu đã trở lại, vậy ở lại đây đi! Phòng con là căn phòng đằng kia. À, bà nội mệt mỏi rồi, con mang đứa nhỏ đi nghỉ một chút. Cha con vừa mới gọi điện thoại, bảo con vào thư phòng nói chuyện. . . . . .”
“Vâng!”
Khi Cố Hiểu mang Cố Đan đi ra, cảm xúc dao động rất lớn. Bởi vì bà nội mấy năm nay rất thờ ơ lạnh nhạt, cô vốn tưởng rằng bà nội không biết.
Cô không mang Cố Đan quay về phòng, mà trực tiếp đi vào thư phòng.
Cha còn chưa về, gần đây, ông ấy bề bộn nhiều việc, vội vàng tranh thủ quyền lực ——
Chiếc ghế Thủ tướng này, là nơi mà mọi gia tộc danh giá đều tha thiết ước mơ muốn ngồi vào.
Lúc này đây, lo cho gia đình không bằng lo cho tổng tuyển cử, nếu bỏ qua tổng tuyển cử lần này, lại phải chờ mười năm. Mà mười năm nữa, cha đã già. Sẽ không còn cơ hội nữa.
Cho nên, lúc này đây, cha nhất định là rất bận.
Cố Hiểu không phải chờ lâu lắm.
Nửa giờ sau, cha bước từng bước trầm ổn vào thư phòng.
Người đàn ông trung niên anh khí phi phàm, uy vũ, từng là anh hùng trong lòng cô. Ông luôn cho cô ấn tượng, là người một con người lãnh đạm.
Cô lặng im đứng lên, kêu một tiếng: “Ba!”
Cố Đan không nói gì, lẳng lặng nhìn ông.
Cố Chấn gật gật đầu, nhìn con gái và cháu ngoại, mặt không chút thay đổi:
“Trở về rất đúng lúc. Vừa lúc cùng nhau dùng cơm. . . . . . Hôn kỳ không thay đổi. Cố Đan, cháu nên quay về Trúc Quốc đi. Về sau sống tốt ở bên đó. Lớn lên sẽ có người cho cháu sang Anh du học. . . . . .”
Người đàn ông này cực kỳ ngang ngược tự ý an bài cuộc sống của bọn họ.
Cố Hiểu bất mãn cau mày, định nói:“Con không đi”, lại bị Cố Đan bưng kín miệng.
Nhóc nghe được mẹ nói một câu:
“Ba, con không thể!”
Cố Chấn lập tức xoay người hỏi, gương mặt uy nghiêm, biểu tình bí hiểm, liếc mắt nhìn Cố Đan:
“Con cho là Hoắc gia biết con sinh cho bọn họ một đứa con, bọn họ có thể nhận con sao . . . . . .”
Cố Hiểu lập tức lắc đầu, một bên ý bảo Cố Đan đừng nói lung tung nói, một bên giải thích:
“Ba, con chưa từng nghĩ tới sẽ gả cho Hoắc Khải Hàng!”
Câu trả lời làm Cố Chấn ngừng thở:
“Một khi đã như vậy, vì cái gì không chịu cử hành hôn lễ? Đừng quên hiện tại con còn có cả một đứa con!”
“Cuộc hôn nhân này không hề có nghĩa!”
“Trong chuyện này con không có lựa chọn!”
Cố Chấn trầm giọng kêu: “Cố Hoắc không liên hôn. Con hẳn đã rõ, con gái của Cố Chấn ta không thể gả cho con trai của Hoắc Trường An.”
“Con nói con sẽ không lấy chồng. Chính là, ba trả thù Hoắc Trường An, đến giờ cũng quá đủ rồi! Đừng tiếp thêm nữa rồi lấy con với Cố Đan ra làm vật hy sinh!”
Cố Hiểu lớn tiếng nói, thanh âm tràn ngập đau thương.
Cố Chấn không nói lời nào, ngồi xuống sô pha, rút một điếu xì gà:
“Phải không? Con cảm thấy ba đây là đang trả thù Hoắc Trường An?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Cố Hiểu hất cằm, bỗng nhiên liền cười lạnh một cái:
“Vì Chung Đề. Ba vẫn yêu nhất một người phụ nữ, không phải Cố phu nhân hiện tại, không phải mẹ con, cũng không phải mẹ của anh trai, mà là Chung Đề, người bị ba lợi dụng ba mươi hai năm trước, cuối cùng vì ba mà bị Hoắc gia hại chết, mới là người mà ba yêu nhất. Ba hận Hoắc Trường An, cho nên, ba biết rõ chỉ cần là Hoắc gia, liền không cho con đường lui, còn ép buộc con. Ba muốn cho Hoắc gia suy sụp, không chỉ bởi vì Hoắc gia gián tiếp hại chết ông nội, mà quan trọng nhất chính là do họ đã hại chết người phụ nữ mà ba yêu thương nhất. . . . . . Ba, nếu Chung Đề chưa chết. . . . . . Nếu Hoắc Khải Hàng không phải con của Quý Như Tịch, nếu Hoắc Khải Hàng là con của Chung Đề? Ba còn muốn hạ độc thủ với Hoắc Khải Hàngkhông?”
Cố Chấn giật mình, không biết là bởi vì vi bị con gái nói trúng chỗ đau, hay là vì cái khác:
“Cố Hiểu, con đang nói cái gì? Ba làm sao có thể hạ độc thủ với Cố Đan? Còn nữa, Chung Đề không chết, con nghe ai nói?”
Trong phòng không có những người khác, cô nhẹ nhàng đánh giá bà nội, bà xuất thân là một đại tiểu thư của đại tộc Âm thị danh giá ở Nam Dương, bây giờ đã là một lão bà đầu tóc bạc trắng.
Bà nội là người duy nhất trong nhà này yêu thương cô. Rất ôn nhu, nhưng cũng rất uy nghiêm. Bất luận là cha, chú hoặc là bác, dượng, đều phi thường kính yêu bà.
Bà là một người có nụ cười thực ấm áp. Ở nhà làm việc cũng rất công chính.
Mấy năm nay, trong nhà có chuyện, hơn phân nửa là giao cho Cố phu nhân xử lý, nhưng nếu Cố phu nhân không xử lý được, bà nội sẽ đích thân ra mặt. Chỉ cần tổ mẫu ra mặt, dù là chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Khi Cố Hiểu mang thai, cô cũng từng nghĩ sẽ xin bà nội giúp đỡ.
Hồi ấy, cô nhân dịp cuối tuần về nhà hỏi bà nội:
“Bà nội, con nghe nói Vấn tỷ tỷ lại gây chuyện. Đã dùng đến tuyệt thực, bà không quan tâm sao? Rốt cục vẫn nhất quyết chia rẽ họ?”
Khi đó trong tộc, một cuộc tình sâu đậm giữa người trong tộc và một người nhà họ Hoắc bị phát hiện, kết quả chị Vấn bị ép phải về nhà. Chị Vấn không cam lòng, dùng mọi biện pháp để kháng nghị, còn dùng cả tuyệt thực. Nhưng bất luận như thế nào mọi người đều không chấp nhận.
Bà nội bình thường rất hiền lành, nhưng vừa nghe đến việc này, trên mặt liền lộ vẻ không hờn không giận:
“Hai nhà Cố Hoắc không bao giờ liên hôn!”
Cô thấy bà nội tức giận, cũng sợ hãi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng hỏi một câu:
“Gạo đã nấu thành cơm, có thể nào. . . . . .”
“Không thể! Chúng ta không thể tha thứ cho kẻ đã hại ông nội cháu chết oan được . . . . . . Việc này, không cần bàn nữa!”
Bà nội dùng ngữ khí cường ngạnh nói:
“Tiểu cô nương, mới hai mươi tuổi, cũng không biết kiểm điểm, không danh không phận ở chung, Hoắc gia có tư cách gì giành quyền nuôi đứa nhỏ với chúng ta. Con thử nhìn xem, Hoắc gia có được mấy nam nhân là có tiền đồ? Ngay cả Hoắc Khải Hàng luôn được xem trọng, cũng sa đọa .”
“Nếu mang thai?”
Cô nêu một giả thiết, hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra.
“Phá bỏ! Phụ nữ nhà này sẽ không bao giờ sinh con cho Hoắc gia. . . . . .”
Nghe thấy câu trả lời lúc sau, trong lòng Cố Hiểu hình thành nên một sự quyết tâm mang đứa nhỏ đi bí mật nuôi dưỡng. Giữ lại, nhưng sợ bị bắt gặp. Một khi bị bà nội hoặc là cha tra ra đứa nhỏ này là con của Hoắc Khải Hàng, như vậy, tiền đồ của Hoắc Khải Hàng có khả năng sẽ bị cô cùng đứa con này hủy diệt.
“Bà nội, đây là Tiểu Đan!”
Khi Cố Hiểu giới thiệu, đã không còn lo lắng bà nội giận tím mặt, cô biết, bà nội đã biết việc này rất nhiều năm.
“Ừ!”
Bà nội gật gật đầu: “Lớn quá rồi!”
Thanh âm thản nhiên.
“Bà nội, nó là Hoắc. . . . . .”
Cô muốn công khai, muốn nhìn phản ứng của bà nội, bà nội lại thản nhiên đánh gãy lời nói của cô:
“Nếu đã trở lại, vậy ở lại đây đi! Phòng con là căn phòng đằng kia. À, bà nội mệt mỏi rồi, con mang đứa nhỏ đi nghỉ một chút. Cha con vừa mới gọi điện thoại, bảo con vào thư phòng nói chuyện. . . . . .”
“Vâng!”
Khi Cố Hiểu mang Cố Đan đi ra, cảm xúc dao động rất lớn. Bởi vì bà nội mấy năm nay rất thờ ơ lạnh nhạt, cô vốn tưởng rằng bà nội không biết.
Cô không mang Cố Đan quay về phòng, mà trực tiếp đi vào thư phòng.
Cha còn chưa về, gần đây, ông ấy bề bộn nhiều việc, vội vàng tranh thủ quyền lực ——
Chiếc ghế Thủ tướng này, là nơi mà mọi gia tộc danh giá đều tha thiết ước mơ muốn ngồi vào.
Lúc này đây, lo cho gia đình không bằng lo cho tổng tuyển cử, nếu bỏ qua tổng tuyển cử lần này, lại phải chờ mười năm. Mà mười năm nữa, cha đã già. Sẽ không còn cơ hội nữa.
Cho nên, lúc này đây, cha nhất định là rất bận.
Cố Hiểu không phải chờ lâu lắm.
Nửa giờ sau, cha bước từng bước trầm ổn vào thư phòng.
Người đàn ông trung niên anh khí phi phàm, uy vũ, từng là anh hùng trong lòng cô. Ông luôn cho cô ấn tượng, là người một con người lãnh đạm.
Cô lặng im đứng lên, kêu một tiếng: “Ba!”
Cố Đan không nói gì, lẳng lặng nhìn ông.
Cố Chấn gật gật đầu, nhìn con gái và cháu ngoại, mặt không chút thay đổi:
“Trở về rất đúng lúc. Vừa lúc cùng nhau dùng cơm. . . . . . Hôn kỳ không thay đổi. Cố Đan, cháu nên quay về Trúc Quốc đi. Về sau sống tốt ở bên đó. Lớn lên sẽ có người cho cháu sang Anh du học. . . . . .”
Người đàn ông này cực kỳ ngang ngược tự ý an bài cuộc sống của bọn họ.
Cố Hiểu bất mãn cau mày, định nói:“Con không đi”, lại bị Cố Đan bưng kín miệng.
Nhóc nghe được mẹ nói một câu:
“Ba, con không thể!”
Cố Chấn lập tức xoay người hỏi, gương mặt uy nghiêm, biểu tình bí hiểm, liếc mắt nhìn Cố Đan:
“Con cho là Hoắc gia biết con sinh cho bọn họ một đứa con, bọn họ có thể nhận con sao . . . . . .”
Cố Hiểu lập tức lắc đầu, một bên ý bảo Cố Đan đừng nói lung tung nói, một bên giải thích:
“Ba, con chưa từng nghĩ tới sẽ gả cho Hoắc Khải Hàng!”
Câu trả lời làm Cố Chấn ngừng thở:
“Một khi đã như vậy, vì cái gì không chịu cử hành hôn lễ? Đừng quên hiện tại con còn có cả một đứa con!”
“Cuộc hôn nhân này không hề có nghĩa!”
“Trong chuyện này con không có lựa chọn!”
Cố Chấn trầm giọng kêu: “Cố Hoắc không liên hôn. Con hẳn đã rõ, con gái của Cố Chấn ta không thể gả cho con trai của Hoắc Trường An.”
“Con nói con sẽ không lấy chồng. Chính là, ba trả thù Hoắc Trường An, đến giờ cũng quá đủ rồi! Đừng tiếp thêm nữa rồi lấy con với Cố Đan ra làm vật hy sinh!”
Cố Hiểu lớn tiếng nói, thanh âm tràn ngập đau thương.
Cố Chấn không nói lời nào, ngồi xuống sô pha, rút một điếu xì gà:
“Phải không? Con cảm thấy ba đây là đang trả thù Hoắc Trường An?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Cố Hiểu hất cằm, bỗng nhiên liền cười lạnh một cái:
“Vì Chung Đề. Ba vẫn yêu nhất một người phụ nữ, không phải Cố phu nhân hiện tại, không phải mẹ con, cũng không phải mẹ của anh trai, mà là Chung Đề, người bị ba lợi dụng ba mươi hai năm trước, cuối cùng vì ba mà bị Hoắc gia hại chết, mới là người mà ba yêu nhất. Ba hận Hoắc Trường An, cho nên, ba biết rõ chỉ cần là Hoắc gia, liền không cho con đường lui, còn ép buộc con. Ba muốn cho Hoắc gia suy sụp, không chỉ bởi vì Hoắc gia gián tiếp hại chết ông nội, mà quan trọng nhất chính là do họ đã hại chết người phụ nữ mà ba yêu thương nhất. . . . . . Ba, nếu Chung Đề chưa chết. . . . . . Nếu Hoắc Khải Hàng không phải con của Quý Như Tịch, nếu Hoắc Khải Hàng là con của Chung Đề? Ba còn muốn hạ độc thủ với Hoắc Khải Hàngkhông?”
Cố Chấn giật mình, không biết là bởi vì vi bị con gái nói trúng chỗ đau, hay là vì cái khác:
“Cố Hiểu, con đang nói cái gì? Ba làm sao có thể hạ độc thủ với Cố Đan? Còn nữa, Chung Đề không chết, con nghe ai nói?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.