Chương 345
Vọng Thần Mạc Cập
24/10/2016
Bình thường, buổi chiều cô đều ngủ trưa, sau đó cùng hai đứa
nhỏ chơi đùa, nhìn bọn họ đọc sách, viết chữ, giảng kể chuyện xưa, một
giờ, đó là làm bằng sắt không xong, nhưng hôm nay, cô nằm ở trên giường
lật tới lật lui chính là ngủ không được.
Đi vào phòng khách nhìn xem, mới một giờ rưỡi, trong lòng cô bất an càng ngày càng nặng, liền gọi điện thoại cho Đông Đình Phong.
Cô biết rõ anh bận rộn nhiều việc, nhưng lúc này, cô chỉ muốn nghe giọng nói của anh.
Không nghĩ tới người nghe cũng không phải Đông Đình Phong, mà là Trần Tụy.
"Phu nhân, ngài ấy đang bận việc. Một giờ sau, ngài ấy sẽ gọi điện cho phu nhân!”
Ninh Mẫn ồ một tiếng, hỏi: "Bây giờ anh ấy đang làm gì đó?"
"Đang gặp khách nước ngoài!"
Ninh Mẫn đành phải cúp máy.
Gặp khách nước ngoài, có lẽ khách sạn bên ngoài đi!
Lúc đi cũng không giống.
Nhưng cô không có nghe nói hôm nay có khách nước ngoài đến tìm hiểu a. . .
Trong lòng cô nghi ngờ, trở về phòng, đầu giường, là một tấm ảnh chụp, là hình kết hôn của hai người, cô ngồi ở trên bàn đu dây trải đầy hoa tươi, đầu đội vòng hoa ngước mắt nhìn qua, anh cúi đầu khẽ hôn, hai người mỉm cười, đưa tình ẩn tình. Góc chụp vô cùng hoàn mỹ.
Dựa ở cửa ra vào, cô thờ ơ, không thèm để ý, điện thoại trên tay đột nhiên truyền đến một giọng nói:
"Này, tiểu Ninh phải không?"
Ninh Mẫn khẽ giật mình, cúi đầu nhìn, thì ra bản thân bất tri bất giác gọi một cú điện thoại, nghe người không phải ai khác, đúng là Simy, cô vội vàng đưa di động tới bên tai:
"Chị Simy! Xin lỗi, em gọi nhầm!"
“Ừm!"
“Chị Simy, buổi sáng xảy ra chuyện gì vậy?"
Simy im lặng một hồi rồi nói:
"Việc này, khi có thời gian đến phía Bắc, chị sẽ nói với em. Chị đang muốn hỏi em nè, buổi sáng, gọi điện thoại cho chị làm gì?
"Cũng không có gì, chính là muốn hỏi một chút, chị có gặp tiểu Vi không."
Sauk hi quan hệ của Ninh Mẫn và Simy tốt lên, sau đó Hoành Vi cũng đã thành bạn bè với Simy, bây giờ, ba người các cô thỉnh thoảng sẽ trò chuyện video.
"Hoành Vi?"
"Dạ!"
"Lúc trước hình như có đến tìm chị. Cô ấy nói tìm em mà không thấy!"
NInh Mẫn hỏi lại:
“Cô ấy tìm em khi nào?"
"Vài ngày rồi! Nói điện thoại cho em, mà luôn trong tình trạng không nghe máy!"
"Nói bậy, làm sao có thể không người nghe, em luôn mở máy hai mươi bốn tiếng đồng hồ đấy!"
Simy cũng kinh ngạc:
"Vậy sao? Đó mới là lạ, lúc đầu chị cũng gọi qua cho em mấy lần, cũng là không người nghe, chị còn tưởng rằng ngươi thấy được mấy cuộc gọi nên mới điện thoại lại cho chị chứ!"
"Không có, sao không nghe! Điện thoại di động của em luôn im lặng . ."
"Làm sao có thể! Buổi sáng chị gọi hai lần, buổi chiều cũng gọi hai lần!"
Nhưng vấn đề là, cô một cái cũng không có nhận được, hơn nữa đến cuộc gọi nhỡ cũng không có hiện trên màn hình.
Ninh Mẫn suy nghĩ một chút:
"Chúng ta làm thí nghiệm, chị gọi qua cho em một chút!"
"Được!"
Simy cúp điện thoại, Ninh Mẫn cầm lấy điện thoại chờ, nhưng điện thoại luôn im lặng không một tiếng động.
Ninhh Mẫn đợi khoảng chừng năm phút đồng hồ, chỉ có thể gọi lại.
Simy nói: "Chị gọi, nhưng em không có nhận!"
Lòng bàn chân Ninh Mẫn phát lạnh: "Em ở chỗ này căn bản cũng không có nhận được cuộc gọi nào!"
"Tại sao có thể như vậy? Máy em bị làm sai rồi, những người khác có thể gọi qua được không?"
"Có thể . . . Ba mẹ em, mẹ chồng, Cẩn Chi, còn có Tiểu Ô, Trần Tụy bọn họ đều có thể gọi đến được. . ."
"Những người này đều là người bên cạnh em, cái kia em suy nghĩ một chút, mấy ngày nay em có thể nhận điện thoại của người thân còn có người nào khác không?"
Được Simy nhắc nhở như vậy, Ninh Mẫn nghĩ kỷ lại, mấy ngày nay thật đúng là không có số điện thoại lạ nào gọi cho cô... .
Có thể động tay chân trên điện thoại của cô mà không bị bất cứ ai phát hiện chỉ có thể là một người, người đó chính là chồng cô: Đông Đình Phong.
Nhưng tại sao anh ấy phải làm như vậy?
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, anh ấy trăm phương ngàn kế muốn chặt đứt tất cả liên lạc của cô tới bên ngoài?
Cô không rõ, đến cùng anh muốn giấu giếm cô cái gì?
Người làm trong biệt thự Lâm Đặc cũng biết có hai người phụ nữ đang ở đó:
Một là mẹ của Thủ tướng đương nhiệm, vị phu nhân này, hơn năm mươi tuổi, bảo dưỡng đặc biệt tốt, cách ăn mặc tỉ mỉ, chợt nhìn, cứ như ba bốn mươi tuổi, chỉ có mỉm cười lúc, khóe mắt mới có thể hiện mấy cái nếp nhăn nơi khoé mắt.
Một vị khác là vợ của Thủ tướng. Vị phu nhân của Thủ tướng, ra vào đều có người đi theo, hình như sẽ không một mình đi ra ngoài, nghe nó đang mang thai, phản ứng rất quan trọng, một nhà của Thủ tướng luôn cẩn thận từng li từng tí chăm sóc.
Phạm vi hoạt động của vợ Thủ tướng bị hạn chế, không tính là lớn, hơn phân nửa chỉ đi vòng vòng bên trong vườn, phụng bồi cái kia một đôi người gặp người thích hài tử. Ngẫu nhiên đi ra ngoài, đều có lái xe riêng. Trường hợp buộc phải ra ngoài thì thôi, gần như cũng không có lộ diện. Người nhà thân cận của bọn họ, đều mấy người từ Đông viên mang đến, nên đa số người ở biệt thự Lâm Đặc không biết vợ của Thủ tướng.
Buổi chiều ngày 1 tháng 9, trong biệt thự Lâm Đặc, rất nhiều nhân viên công tác đều thấy được một màn như vậy:
Một phụ nữ xinh đẹp có thai, đeo một cái kính màu trắng bạc thủy tinh, mặc một bộ váy tơ lú, mang một đôi giày xăng-đan đáy bằng, một tay đỡ eo, một tay thỉnh thoảng bắt lấy sợi tóc bị gió thổi loạn, chậm rãi đi vào đại sảnh bộ quốc vụ.
Các tinh anh đang làm việc từng người đều quay đầu nhìn qua, đều đang suy đoán cô gái xinh đẹp này có thân phận gì?
Nhân viên tiếp tân đã đi tới:
"Cô khỏe chứ, nơi này là bộ quốc vụ bộ. Xin hỏi cô muốn tìm ai?"
Nói như vậy, người bình thường là không được vào nơi đây.
Người côn tác ở chỗ này, đều là nhân viên chính phủ quốc gia, người phụ nữ có thai, liếc mắt có thể nhìn ra người ta đã gần sinh, tự nhiên cũng không thể nào là nhân viên chính phủ, càng giống là người nhà nhân viên chính phủ.
Nhưng nếu là người nhà nhân viên chính phủ, dưới tình huống bình thường, không có cho phép, cũng là không có cách đi vào đại sảnh này.
"Tôi tìm Đông Đình Phong!"
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Có lẽ anh ấy đã trở về đi!"
Nhân viên tiếp tân ngẩn người, tìm Thủ tướng hay sao?
"Cô có hẹn trước không?"
"Không có!"
"Thật xin lỗi, không có hẹn trước, cô không thể gặp Thủ tướng đâu!"
"Tôi có giấy phép đặc biệt!"
Cô lấy một tấm thẻ màu vàng trong túi xách ra.
Nhân viên tiếp tân tiếp nhận nhìn qua trừng thẳng mắt, đó là thang máy chuyên dụng của Thủ tướng, trong lòng giật mình, thấp giọng hỏi:
"Cô là. . ."
"Ninh Mẫn!"
Nhân viên tiếp tân hít một hơi lạnh:
"Thì ra là phu nhân. Ngài ấy còn chưa có về!"
"A! Tôi có thể đi lên ngồi chờ anh ấy không?"
Từ đầu tới cuối biểu hiện của Ninh Mẫn tự nhiên hào phóng, dángaanver tươi cười, hơn nữa nói chuyện thân thiết, khiến nhân viên tiếp tân được sủng ái mà lo sợ, hai tay cầm giấy phép đặc biệt trả cho cô, tự mình dẫn cô đi vào thang máy chuyên dụng của Thủ tướng.
Cái thang máy này không chỉ có cần xoát giấy phép đặc biệt, còn phải xoát vân tay cá nhân. Chỉ có nhân tài đặc biệt cho phép mới có thể mở ra cái thang máy này.
Một phút đồng hồ sau, thân phận của Ninh Mẫn đã được mọi người biết, trong thang máy truyền ra kiểu hoan nghênh máy móc "Hoan nghênh phu nhân cưỡi".
Ninh Mẫn đi về phía chuyên lầu của Thủ tướng.
Dưới lầu, một mảnh xì xào bàn tán nổ tung:
"Thủ tướng phu nhân thực có khí chất, tôi còn chưa thấy qua một người phụ nữ nào đang mang thai, còn có thể đẹp như vậy đấy!"
"Kỳ quái, sao Thủ tướng phu nhân lại đột nhiên chạy đến nơi đây?"
"Sao mà không kỳ chứ, đây là lần đầu tiên đấy."
"Azzzz, các ngươi có cảm giác hay không, hình như phu nhân có chút giống người nào đó. . ."
"Người nào vây?"
"Nhất thời tôi không nhớ ra!"
Lầu hai mươi tám.
Ninh Mẫn đi ra, cửa ra vào có người, đang đợi thang máy, sau khi thấy cô, thì ánh mắt luôn dừng lại ở trên người cô, có lẽ là quá mức xa lạ.
"Cô đến tìm ai?"
Văn phòng Thủ tướng, Ninh Mẫn không phải lần đầu tiên tới đây, cô quen thuộc đã tìm được chỗ đó, đang muốn quét thẻ đi vào, bên cạnh đằng trước có một cô thư ký nhìn qua rất không khéo và đầy kinh nghiệm, ánh mắt sắc bén hơi đánh giá:
"Cô là ai? Sao dám xông loạn vào chỗ này?"
Ninh Mẫn đang suy nghĩ nên tự giới thiệu như thế nào.
Lúc này, xa xa truyền đến một trận bước chân dồn dập:
"Phu nhân, sao cô lại tới đây?"
Xưng hô như vậy, nhất thời khiến nữ thư ký ngậm miệng lại, đồng thời, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ninh Mẫn quay đầu nhìn, thấy nhân viên công tác mặc âu phục chạy tới bên cạnh, là A Lực, bây giờ, anh ta là người phụ trách bảo vệ lầu Thủ tướng:
"A, tôi nhàn rỗi không có chuyện gì, sang đây xem nhìn. Cẩn Chi còn chưa có về sao?"
Theeo quy điịnh của Đông Ngải Quốc, Thủ tướng phu nhân có quyền hạn đặc biệt có thể ra vào bộ quốc vụ.
"Vâng! Thủ tướng ra ngoài còn chưa về!"
"Vậy tôi đi vào chờ anh ấy! Anh còn đang bận việc phải không! Cho tôi một chén nước là được rồi! Đương nhiên, anh cũng có thể gọi điện thoại cho anh ấy, nói tôi ở văn phòng của anh ấy. Nếu làm xong việc, liền sớm về một chút!"
A Lực chần chừ một chút, để cho thư ký đi rót nước, nhìn Ninh Mẫn đi vào. Anh ta vọt đến bên cạnh gọi điện thoại.
Trước kia văn phòng Thủ tướng, Ninh Mẫn đến quá nhiều lần, bởi vì bỗng nhiên thành lập đất nước niên kỷ già nua, công trong phòng bày biện tương đối mà nói lộ ra lạc hậu. Bởi vì tuổi Hoắc Kiến Quốc đã lớn, nên mấy thứ bày biện trong phòng có chút lạc hậu.
Mà Đông Đình Phong là người du học ở nước ngoài về, lại chính trực trẻ tuổi, bố cục trong phòng tự nhiên sẽ bởi vì thứ anh thích mà có chút thay đổi, hơn nữa biến hóa rất lớn.
Đi vào, thì có một luồn nhân tâm phấn khởi bừng bừng phấn chất đập vào mặt.
Thư ký đưa vào một ly trà, Ninh Mẫn để cho cô ra ngoài.
Sauk hi cửa đóng lại, một mình Ninh Mẫn ngồi trong phòng làm việc, mở ra máy tính của Đông Đình Phong, không chút lựa chọn đăng nhập vào hòm thư của mình.
Hôm nay, trong căn hộ network xảy ra vấn đề, cô không có cách lên mạng. Điện thoại cũng không đăng nhập được. Việc này vô cùng không đúng!
Lúc đầu cô muốn di a ngoài, muốn đi ra ngoài tìm nơi có Internet để xem xét hòm thư, Tiểu Ô lại không cho phép, không có biện pháp, cô đành phải lặng lẽ bỏ Cô Hiểu, nghĩ đến ở chỗ này thử xem.
Hệ thống Internet của bộ Quốc chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, cô thành công đăng nhập vào, có điều, cũng không có bưu kiện đặc biệt nào. Nhưng biểu hiện trên trang, hôm nay có ghi chép lại có mấy lần đăng nhập.
Nói cách khác, có người sau lưng cô, thao túng hòm thư của cô.
Cô suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, rời khỏi, đăng nhập vào hòm thư của Đông Đình Phong, trang hiển thị cần bấm mật mã.
Ninh Mẫn thất bại hai lần, chuyển vào ngày thứ ba trước, cô cẩn thận suy tính toán một chút, nghiên cứu mật mã ham mê cá nhân của Đông Đình Phong., đánh liều một chút, kết quả, thành công trèo lên.
Phía dưới mừng rỡ, co bấm xem, mai mà anh ta không có biểu hiện gì mới mở mắt..
Cô nhấn vào bưu kiện mới nhận ngày hôm nay, một bưu kiện hiện ra, bưu kiện thật nhiều, đa số là buôn bán.
Cũng thế, hòm thư cá nhân của anh, chắc chắn sẽ không có máy nghe trộm
Cô tìm trong chốc lát, tùy ý kích vào mấy cái nhìn, không có gì đặc biệt, cô không kiên nhẫn kéo con chuột xuống, cuối cùng nhìn xuống một cái tên là "Lấy mạng người" trong bưu kiện, có phụ kiện, là một đoạn video, cô click để download nhìn qua, vẻ mặt thình lình biến sắc...
Đi vào phòng khách nhìn xem, mới một giờ rưỡi, trong lòng cô bất an càng ngày càng nặng, liền gọi điện thoại cho Đông Đình Phong.
Cô biết rõ anh bận rộn nhiều việc, nhưng lúc này, cô chỉ muốn nghe giọng nói của anh.
Không nghĩ tới người nghe cũng không phải Đông Đình Phong, mà là Trần Tụy.
"Phu nhân, ngài ấy đang bận việc. Một giờ sau, ngài ấy sẽ gọi điện cho phu nhân!”
Ninh Mẫn ồ một tiếng, hỏi: "Bây giờ anh ấy đang làm gì đó?"
"Đang gặp khách nước ngoài!"
Ninh Mẫn đành phải cúp máy.
Gặp khách nước ngoài, có lẽ khách sạn bên ngoài đi!
Lúc đi cũng không giống.
Nhưng cô không có nghe nói hôm nay có khách nước ngoài đến tìm hiểu a. . .
Trong lòng cô nghi ngờ, trở về phòng, đầu giường, là một tấm ảnh chụp, là hình kết hôn của hai người, cô ngồi ở trên bàn đu dây trải đầy hoa tươi, đầu đội vòng hoa ngước mắt nhìn qua, anh cúi đầu khẽ hôn, hai người mỉm cười, đưa tình ẩn tình. Góc chụp vô cùng hoàn mỹ.
Dựa ở cửa ra vào, cô thờ ơ, không thèm để ý, điện thoại trên tay đột nhiên truyền đến một giọng nói:
"Này, tiểu Ninh phải không?"
Ninh Mẫn khẽ giật mình, cúi đầu nhìn, thì ra bản thân bất tri bất giác gọi một cú điện thoại, nghe người không phải ai khác, đúng là Simy, cô vội vàng đưa di động tới bên tai:
"Chị Simy! Xin lỗi, em gọi nhầm!"
“Ừm!"
“Chị Simy, buổi sáng xảy ra chuyện gì vậy?"
Simy im lặng một hồi rồi nói:
"Việc này, khi có thời gian đến phía Bắc, chị sẽ nói với em. Chị đang muốn hỏi em nè, buổi sáng, gọi điện thoại cho chị làm gì?
"Cũng không có gì, chính là muốn hỏi một chút, chị có gặp tiểu Vi không."
Sauk hi quan hệ của Ninh Mẫn và Simy tốt lên, sau đó Hoành Vi cũng đã thành bạn bè với Simy, bây giờ, ba người các cô thỉnh thoảng sẽ trò chuyện video.
"Hoành Vi?"
"Dạ!"
"Lúc trước hình như có đến tìm chị. Cô ấy nói tìm em mà không thấy!"
NInh Mẫn hỏi lại:
“Cô ấy tìm em khi nào?"
"Vài ngày rồi! Nói điện thoại cho em, mà luôn trong tình trạng không nghe máy!"
"Nói bậy, làm sao có thể không người nghe, em luôn mở máy hai mươi bốn tiếng đồng hồ đấy!"
Simy cũng kinh ngạc:
"Vậy sao? Đó mới là lạ, lúc đầu chị cũng gọi qua cho em mấy lần, cũng là không người nghe, chị còn tưởng rằng ngươi thấy được mấy cuộc gọi nên mới điện thoại lại cho chị chứ!"
"Không có, sao không nghe! Điện thoại di động của em luôn im lặng . ."
"Làm sao có thể! Buổi sáng chị gọi hai lần, buổi chiều cũng gọi hai lần!"
Nhưng vấn đề là, cô một cái cũng không có nhận được, hơn nữa đến cuộc gọi nhỡ cũng không có hiện trên màn hình.
Ninh Mẫn suy nghĩ một chút:
"Chúng ta làm thí nghiệm, chị gọi qua cho em một chút!"
"Được!"
Simy cúp điện thoại, Ninh Mẫn cầm lấy điện thoại chờ, nhưng điện thoại luôn im lặng không một tiếng động.
Ninhh Mẫn đợi khoảng chừng năm phút đồng hồ, chỉ có thể gọi lại.
Simy nói: "Chị gọi, nhưng em không có nhận!"
Lòng bàn chân Ninh Mẫn phát lạnh: "Em ở chỗ này căn bản cũng không có nhận được cuộc gọi nào!"
"Tại sao có thể như vậy? Máy em bị làm sai rồi, những người khác có thể gọi qua được không?"
"Có thể . . . Ba mẹ em, mẹ chồng, Cẩn Chi, còn có Tiểu Ô, Trần Tụy bọn họ đều có thể gọi đến được. . ."
"Những người này đều là người bên cạnh em, cái kia em suy nghĩ một chút, mấy ngày nay em có thể nhận điện thoại của người thân còn có người nào khác không?"
Được Simy nhắc nhở như vậy, Ninh Mẫn nghĩ kỷ lại, mấy ngày nay thật đúng là không có số điện thoại lạ nào gọi cho cô... .
Có thể động tay chân trên điện thoại của cô mà không bị bất cứ ai phát hiện chỉ có thể là một người, người đó chính là chồng cô: Đông Đình Phong.
Nhưng tại sao anh ấy phải làm như vậy?
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, anh ấy trăm phương ngàn kế muốn chặt đứt tất cả liên lạc của cô tới bên ngoài?
Cô không rõ, đến cùng anh muốn giấu giếm cô cái gì?
Người làm trong biệt thự Lâm Đặc cũng biết có hai người phụ nữ đang ở đó:
Một là mẹ của Thủ tướng đương nhiệm, vị phu nhân này, hơn năm mươi tuổi, bảo dưỡng đặc biệt tốt, cách ăn mặc tỉ mỉ, chợt nhìn, cứ như ba bốn mươi tuổi, chỉ có mỉm cười lúc, khóe mắt mới có thể hiện mấy cái nếp nhăn nơi khoé mắt.
Một vị khác là vợ của Thủ tướng. Vị phu nhân của Thủ tướng, ra vào đều có người đi theo, hình như sẽ không một mình đi ra ngoài, nghe nó đang mang thai, phản ứng rất quan trọng, một nhà của Thủ tướng luôn cẩn thận từng li từng tí chăm sóc.
Phạm vi hoạt động của vợ Thủ tướng bị hạn chế, không tính là lớn, hơn phân nửa chỉ đi vòng vòng bên trong vườn, phụng bồi cái kia một đôi người gặp người thích hài tử. Ngẫu nhiên đi ra ngoài, đều có lái xe riêng. Trường hợp buộc phải ra ngoài thì thôi, gần như cũng không có lộ diện. Người nhà thân cận của bọn họ, đều mấy người từ Đông viên mang đến, nên đa số người ở biệt thự Lâm Đặc không biết vợ của Thủ tướng.
Buổi chiều ngày 1 tháng 9, trong biệt thự Lâm Đặc, rất nhiều nhân viên công tác đều thấy được một màn như vậy:
Một phụ nữ xinh đẹp có thai, đeo một cái kính màu trắng bạc thủy tinh, mặc một bộ váy tơ lú, mang một đôi giày xăng-đan đáy bằng, một tay đỡ eo, một tay thỉnh thoảng bắt lấy sợi tóc bị gió thổi loạn, chậm rãi đi vào đại sảnh bộ quốc vụ.
Các tinh anh đang làm việc từng người đều quay đầu nhìn qua, đều đang suy đoán cô gái xinh đẹp này có thân phận gì?
Nhân viên tiếp tân đã đi tới:
"Cô khỏe chứ, nơi này là bộ quốc vụ bộ. Xin hỏi cô muốn tìm ai?"
Nói như vậy, người bình thường là không được vào nơi đây.
Người côn tác ở chỗ này, đều là nhân viên chính phủ quốc gia, người phụ nữ có thai, liếc mắt có thể nhìn ra người ta đã gần sinh, tự nhiên cũng không thể nào là nhân viên chính phủ, càng giống là người nhà nhân viên chính phủ.
Nhưng nếu là người nhà nhân viên chính phủ, dưới tình huống bình thường, không có cho phép, cũng là không có cách đi vào đại sảnh này.
"Tôi tìm Đông Đình Phong!"
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Có lẽ anh ấy đã trở về đi!"
Nhân viên tiếp tân ngẩn người, tìm Thủ tướng hay sao?
"Cô có hẹn trước không?"
"Không có!"
"Thật xin lỗi, không có hẹn trước, cô không thể gặp Thủ tướng đâu!"
"Tôi có giấy phép đặc biệt!"
Cô lấy một tấm thẻ màu vàng trong túi xách ra.
Nhân viên tiếp tân tiếp nhận nhìn qua trừng thẳng mắt, đó là thang máy chuyên dụng của Thủ tướng, trong lòng giật mình, thấp giọng hỏi:
"Cô là. . ."
"Ninh Mẫn!"
Nhân viên tiếp tân hít một hơi lạnh:
"Thì ra là phu nhân. Ngài ấy còn chưa có về!"
"A! Tôi có thể đi lên ngồi chờ anh ấy không?"
Từ đầu tới cuối biểu hiện của Ninh Mẫn tự nhiên hào phóng, dángaanver tươi cười, hơn nữa nói chuyện thân thiết, khiến nhân viên tiếp tân được sủng ái mà lo sợ, hai tay cầm giấy phép đặc biệt trả cho cô, tự mình dẫn cô đi vào thang máy chuyên dụng của Thủ tướng.
Cái thang máy này không chỉ có cần xoát giấy phép đặc biệt, còn phải xoát vân tay cá nhân. Chỉ có nhân tài đặc biệt cho phép mới có thể mở ra cái thang máy này.
Một phút đồng hồ sau, thân phận của Ninh Mẫn đã được mọi người biết, trong thang máy truyền ra kiểu hoan nghênh máy móc "Hoan nghênh phu nhân cưỡi".
Ninh Mẫn đi về phía chuyên lầu của Thủ tướng.
Dưới lầu, một mảnh xì xào bàn tán nổ tung:
"Thủ tướng phu nhân thực có khí chất, tôi còn chưa thấy qua một người phụ nữ nào đang mang thai, còn có thể đẹp như vậy đấy!"
"Kỳ quái, sao Thủ tướng phu nhân lại đột nhiên chạy đến nơi đây?"
"Sao mà không kỳ chứ, đây là lần đầu tiên đấy."
"Azzzz, các ngươi có cảm giác hay không, hình như phu nhân có chút giống người nào đó. . ."
"Người nào vây?"
"Nhất thời tôi không nhớ ra!"
Lầu hai mươi tám.
Ninh Mẫn đi ra, cửa ra vào có người, đang đợi thang máy, sau khi thấy cô, thì ánh mắt luôn dừng lại ở trên người cô, có lẽ là quá mức xa lạ.
"Cô đến tìm ai?"
Văn phòng Thủ tướng, Ninh Mẫn không phải lần đầu tiên tới đây, cô quen thuộc đã tìm được chỗ đó, đang muốn quét thẻ đi vào, bên cạnh đằng trước có một cô thư ký nhìn qua rất không khéo và đầy kinh nghiệm, ánh mắt sắc bén hơi đánh giá:
"Cô là ai? Sao dám xông loạn vào chỗ này?"
Ninh Mẫn đang suy nghĩ nên tự giới thiệu như thế nào.
Lúc này, xa xa truyền đến một trận bước chân dồn dập:
"Phu nhân, sao cô lại tới đây?"
Xưng hô như vậy, nhất thời khiến nữ thư ký ngậm miệng lại, đồng thời, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ninh Mẫn quay đầu nhìn, thấy nhân viên công tác mặc âu phục chạy tới bên cạnh, là A Lực, bây giờ, anh ta là người phụ trách bảo vệ lầu Thủ tướng:
"A, tôi nhàn rỗi không có chuyện gì, sang đây xem nhìn. Cẩn Chi còn chưa có về sao?"
Theeo quy điịnh của Đông Ngải Quốc, Thủ tướng phu nhân có quyền hạn đặc biệt có thể ra vào bộ quốc vụ.
"Vâng! Thủ tướng ra ngoài còn chưa về!"
"Vậy tôi đi vào chờ anh ấy! Anh còn đang bận việc phải không! Cho tôi một chén nước là được rồi! Đương nhiên, anh cũng có thể gọi điện thoại cho anh ấy, nói tôi ở văn phòng của anh ấy. Nếu làm xong việc, liền sớm về một chút!"
A Lực chần chừ một chút, để cho thư ký đi rót nước, nhìn Ninh Mẫn đi vào. Anh ta vọt đến bên cạnh gọi điện thoại.
Trước kia văn phòng Thủ tướng, Ninh Mẫn đến quá nhiều lần, bởi vì bỗng nhiên thành lập đất nước niên kỷ già nua, công trong phòng bày biện tương đối mà nói lộ ra lạc hậu. Bởi vì tuổi Hoắc Kiến Quốc đã lớn, nên mấy thứ bày biện trong phòng có chút lạc hậu.
Mà Đông Đình Phong là người du học ở nước ngoài về, lại chính trực trẻ tuổi, bố cục trong phòng tự nhiên sẽ bởi vì thứ anh thích mà có chút thay đổi, hơn nữa biến hóa rất lớn.
Đi vào, thì có một luồn nhân tâm phấn khởi bừng bừng phấn chất đập vào mặt.
Thư ký đưa vào một ly trà, Ninh Mẫn để cho cô ra ngoài.
Sauk hi cửa đóng lại, một mình Ninh Mẫn ngồi trong phòng làm việc, mở ra máy tính của Đông Đình Phong, không chút lựa chọn đăng nhập vào hòm thư của mình.
Hôm nay, trong căn hộ network xảy ra vấn đề, cô không có cách lên mạng. Điện thoại cũng không đăng nhập được. Việc này vô cùng không đúng!
Lúc đầu cô muốn di a ngoài, muốn đi ra ngoài tìm nơi có Internet để xem xét hòm thư, Tiểu Ô lại không cho phép, không có biện pháp, cô đành phải lặng lẽ bỏ Cô Hiểu, nghĩ đến ở chỗ này thử xem.
Hệ thống Internet của bộ Quốc chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, cô thành công đăng nhập vào, có điều, cũng không có bưu kiện đặc biệt nào. Nhưng biểu hiện trên trang, hôm nay có ghi chép lại có mấy lần đăng nhập.
Nói cách khác, có người sau lưng cô, thao túng hòm thư của cô.
Cô suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, rời khỏi, đăng nhập vào hòm thư của Đông Đình Phong, trang hiển thị cần bấm mật mã.
Ninh Mẫn thất bại hai lần, chuyển vào ngày thứ ba trước, cô cẩn thận suy tính toán một chút, nghiên cứu mật mã ham mê cá nhân của Đông Đình Phong., đánh liều một chút, kết quả, thành công trèo lên.
Phía dưới mừng rỡ, co bấm xem, mai mà anh ta không có biểu hiện gì mới mở mắt..
Cô nhấn vào bưu kiện mới nhận ngày hôm nay, một bưu kiện hiện ra, bưu kiện thật nhiều, đa số là buôn bán.
Cũng thế, hòm thư cá nhân của anh, chắc chắn sẽ không có máy nghe trộm
Cô tìm trong chốc lát, tùy ý kích vào mấy cái nhìn, không có gì đặc biệt, cô không kiên nhẫn kéo con chuột xuống, cuối cùng nhìn xuống một cái tên là "Lấy mạng người" trong bưu kiện, có phụ kiện, là một đoạn video, cô click để download nhìn qua, vẻ mặt thình lình biến sắc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.