Chương 372: chương 372
Vọng Thần Mạc Cập
24/11/2016
Tháng 11 Đông Ngải, gió bắc vù vù thổi mạnh, vườn Tử Kinh một mảnh
lành lạnh, nhưng đứa nhỏ vừa chạy xuống xe, liền vui cười sung sướng vui vẻ.
Đông Duyệt thức dậy, từ trong lòng Ninh Mẫn tuột xuống, đuổi anh trai chị gái mà chạy, tiếng cười đặc biệt vang dội:
"Chị, anh, chờ em một chút, chờ em một chút..."
Bọn nhỏ nghe được em gái kêu, nhao nhao dừng lại.
Đông Kỳ cùng tiểu Kiệt dứt khoát liền quay lại, một người dắt một tay, mang theo em gái đi vào nhà chính.
Ninh Mẫn nhìn thấy, không khỏi mỉm cười, trong lòng có một chút cảm động.
Trời lạnh, tâm không lạnh.
Vườn Tử Kinh, cô đã trở về.
Ngày 2 tháng 11.
Ninh Mẫn về tới biệt thự đã rời xa hai năm vườn Tử Kinh, lúc kết hôn là nơi ân ái của bọn họ, bên trong trang trí, vẫn như trước khi cô còn ở đây: Trên bậc thang, có ảnh kết hôn, trong phòng bức rèm che như trước lòe lòe tỏa sáng... Quần áo trong phòng cũng có quần áo của cô được sắp xếp ngay ngắn, hơn nữa vẫn có thêm một ít quần áo mới và giầy. Đều là phong cách cô thích.
Quản gia vẫn là dì Qúy.
Khác nhau duy nhất chính là, trên lầu có ba căn phòng trống không, hôm nay đã bị sữa thành phòng trẻ con, hiện trên lầu tổng cộng có bốn phòng trẻ con, phong cách khác nhau, kèm theo cá tính hợp với bọn nhỏ.
Đông Đình Phong nói: "Anh không biết tiểu Kiệt thích như thế nào. Vì vậy, để cho nhà thiết kế nhằm vào tuổi tùy ý thiết kế một gian. Vãn Vãn và Đông Kỳ thì có căn phòng tùy theo tính cách của tụi nó, là chính bọn nó chọn. Tiểu Duyệt Duyệt, là anh chọn giúp con. Đúng rồi, tiểu Kiệt, về sau nơi đây chính là nhà của con, đừng gò bó biết không? Còn có con, bằng lòng thi cứ kêu chú như Vãn Vãn là ba ba, nếu không vui, có thể gọi là chú."
Anh rất để ý tâm tình đứa nhỏ này.
Trong cuộc sống của Ninh Kiệt đột nhiên có thêm nhiều em trai em gái như vậy có chút không quen .
Trước kia, mẹ là có một mình cậu, hiện tại thì, mẹ bị chia sẻ, nhưng nhìn thấy mẹ rốt cuộc lại tươi cười giống như trước kia vậy, cậu biết rõ những em trai em gái này rất quan trọng trong lòng mẹ. Vì vậy, cậu hoàn toàn dung nhập vào đại gia đình này.
Những ngày này, cậu và em trai em gái ở chung rất vui vẻ, nhưng mà đối mặt với người đàn ông mới xuất hiện này, có chút mất tự nhiên. Cũng không biết nên xưng hô với ông ta như thế nào.
Khi cậu đi tới biệt thự xinh đẹp này, lúc được dẫn vào cái phòng xinh đẹp, cái mũi của cậu đột nhiên ê ẩm...mà bắt đầu suy nghĩ.
Cậu nhìn lấy người đàn ông này, nhỏ giọng hỏi Ninh Mẫn:
"Mẹ, con là con mẹ, gọi là chồng mẹ là chú có phải rất kỳ quái hay không?"
Ninh Mẫn nhìn cậu, vẻ mặt cậu có chút không tự nhiên nói:
"Con nghĩ kêu là ba, nếu như em trai và em gái không phản đối!"
Ninh Mẫn nghe, ôm lấy đứa nhỏ này, biết rõ cậu thích căn nhà mới này, gật đầu nói:
"Đương nhiên có thể!"
Ninh Kiệt hôn Ninh Mẫn một cái, ánh mắt rất vui mừng, ngược lại lại chạy tới ôm lấy Đông Đình Phong:
"Cảm ơn ba chuẩn bị cho con căn phòng xinh đẹp như vậy. COn rất thích!"
Ninh Kiệt là đứa nhỏ hiểu chuyện. Bởi vì từ nhỏ mất đi cha mẹ, vì vậy, cậu rất khát vọng với tình thân.
Đông Đình Phong vuốt đầu Ninh Kiệt.
Vườn Tử Kinh hai người bảo mẫu và một lái xa. Lớn tuổi chừng bốn mươi tuổi.
Đông Đình Phong nói: "Trong nhà có bốn đứa bé, bằng vào hai chúng ta là chăm sóc không tốt được."
Ninh Mẫn không phản đối.
Những người này đều không ở trong nhà chính, bọn họ ở trong nhà nhỏ ở phía Tây Bắc.
Lúc Ninh Mẫn từ trên lầu đi xuống, dì QUý đi lên ôm cô một cái: "Phu nhân, hai năm qua, người đi đi đâu vậy? Tiên sinh rất khổ... Lúc tiên sinh mới tỉnh, là mỗi ngày đều ngẩn người nhìn hình của phu nhân..."
Cô có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó.
Sau một phen ôn chuyện, dì Qúy bận rộn chuyện của mình.
Ninh Mẫn nhìn trên lầu.
Cảnh vẫn như trước.
Nhà vẫn còn.
Bên tai là tiếng hoan hô nói cười của bọn nhỏ.
Ninh Mẫn ngồi ở phòng khách, nhắm mắt cảm thụ, hình như hai năm qua, cô chưa bao giờ rời xa, vừa mở mắt, là ánh mắt chứa đầy tình cảm của chồng.
Anh đưa một ly rượu đỏ tới, nói:
"Buổi tối vốn có tiệc cơm, ông nội biết em về, đều vội vàng muốn gặp em. Chẳng qua anh muốn em có thời gian nghỉ ngơi thật tốt, vì vậy anh từ chối. Buổi tối hôm nay, chúng ta tùy tiện ăn một chút, như thế này, em tắm sớm một chút, ngủ một giấc, chờ em nghỉ ngơi đã đủ rồi. Chúng ta quay về Đông viên!"
Ninh Mẫn tiếp nhận rượu đỏ, nhấp một ngụm, gật đầu.
Buổi tối đầu tiên trở về vườn Tử Kính, Đông Đình Phong để cho đầu bếp làm khoảng mười món ăn, một nhà sáu người, bao quanh ngồi vây quanh trước bàn ăn, nhìn qua bàn đầy đồ ăn.
Anh nhấp rượu, nghe được hài đứa nhỏ líu ríu vừa ăn vừa nói chuyện, cảm giác vườn Tử Kinh quạnh quẽ, đã bất tri bất giác đã bị xua tan rồi.
Anh nhìn bà xã dụ dỗ con gái nhỏ ăn cơm, có thể nhìn thấy người mình quan tâm luôn ở cạnh mình, điều này khiến anh có một loại cảm giác như mình đang ở trong mơ..
Một đêm này, Ninh Mẫn pha nước nóng tắm, vốn muốn đi chăm sóc bọn nhỏ, Đông Đình Phong không cho phép, kéo cô rồi ấn lên giường:
"Bọn nhỏ có anh trông coi rồi."
Cô vẫn là không yên lòng, khi anh rời khỏi, len lén đi ra ngoài nhìn, thấy bốn cha con chen chúc trong các bồn tắm lớn, vui đùa ầm ĩ, khóe môi của cô cong lên, rốt cục vẫn phải quay về đi ngủ.
Hoặc là do đi đường quá mệt, vì vậy cơ thể lộ ra mỏi mệt, dính gối không tới một lát, cô liền ngủ say không biết trời đất gì luôn.
Một đêm, không mộng.
Hừng đông đã gần giữa trưa, cô mở mắt ra, thấy tấm ảnh cưới của cô và Đông Đình Phong, hoàn mỹ như vậy, nụ cười sáng lạn, có thể đui mù mắt người.
Bên người có dấu vết ngủ.
Lúc cách hai năm, cô lại lần nữa với người đàn ông cùng giường chung gối, chẳng qua là cô ngủ rất say, hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng.
Ninh Mẫn có chút không được tự nhiên.
Cô rời giường, chọn lấy một cái áo màu xanh nhạt và chiếc váy màu xám tro, không có đeo trang sức gì hết, nhìn trong gương, thấy thế nào trên mặt cũng giống như có màu đỏ.
Dưới lầu một mảnh náo nhiệt, có tiếng cười náo nhiệt của mấy đứa nhỏ, có có tiếng nói chuyện của những người lớn—— hôm nay trong nhà giống như có khách đến thăm.
"Chị dâu!"
Dưới lầu, Đông Lôi đột nhiên bật dậy, mang theo đầy mặt dáng tươi cười, tặng cô nụ cười sáng ngời.
Ninh Mẫn dò xét một vòng, nên đến tất cả đều đã đến.
Đông Lục Phúc chống quải trượng, vẻ mặt vui mừng; Hà Cúc Hoa và chồng mới cưới của bà, dịu dàng nhìn bà chăm chú; Đông Dạng và Hoắc Trường Nhạc, rất vui sướng, hai người cùng nắm tay một chỗ; sau lưng Đông Lôi, là Thần Huống, khóe môi giương nhẹ, đang nói chuyện cùng Đông Đình Phong; còn có Đông Tán đỡ Hàn Tịnh, bụng cô đã lớn sắp chuyển dạ, đang lẳng lặng nhìn của bọn họ... Nhị thúc Tam thúc tam thẩm, mấy cái đường đệ đường muội Đông gia cả đám đang vây quanh cô...
Ngày hôm nay, vườn Tử Kinh mở tiệc đoàn viên, đoàn người vô cùng náo nhiệt tụ họp cùng một chỗ, nháo thẳng đến tối.
Ninh Mẫn có uống chút rượu, cảm giác say dâng lên gương mặt, khiến gương mặt vốn đã xinh đẹp của cô, phủ lên hương vị đặt biệt mê người.
Tám giờ tối, Ninh Mẫn đi dỗ Duyệt Duyệt ngủ, kể chuyện xưa cho bé con nghe.
Duyệt Duyệt đùa rất mệt a, không đầy một lát liền ngủ.
Cô lại đến phòng khác của mấy đứa nhỏ, thấy cả đám đều ngủ rất say sưa.
Lúc đi ra, cô nghiêng người, nhìn căn phòng của mình, chẳng biết tại sao gương mặt nóng đến đặc biệt lợi hại.
Cô không có đi vào, mà là lặng lẽ đi xuống lầu, mặc áo ngủ, ngược lại uống vài ly rượu.
Đông Đình Phong từ trên lầu đi xuống tìm, thấy vợ mình đang ngồi ở trên ghế salon phòng khách, trên gương mặt nổi lên những rặng mây đỏ, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua vào đèn thủy tinh treo trên cao...
"Còn chờ cái gì nữa?"
Anh ngồi vào bên cạnh cô: "Không trở về phòng ngủ, không mệt mỏi sao?"
Một mùi rượu nồng đậm lần nữa kéo tới.
"Lại uống rượu?"
Anh nhìn thoáng qua cái bình rượu đã thiếu đi một nửa trên mặt đất.
"Rượu nên uống vừa phải. Đừng uống nhiều."
Anh cất bình rượu đỏ luôn.
Ninh Mẫn không nói lời nào, chẳng qua là nhìn anh, nhìn anh thật sâu.
"Đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh sẽ cho rằng em đang ở đây câu dẫn anh..."
Từ lần đó đến nay, Ninh Mẫn uống say trước mặt anh, lần đó, cô tặng mình cho anh. Đến nay, anh vẫn nhớ kỹ, đêm hôm đó, cô điên cuồng khiến anh không thể nào quên...
Bây giờ hình ảnh như vậy, giống như có cảm giác cảnh xưa tái hiện lại.
Tốc độ tim đập của anh tăng nhanh, vì vậy mà đang cảm thấy không khí có chút ái muội.
"Đau không?"
Đột nhiên cô mở miệng hỏi, có chút không đầu không đuôi.
"Cái gì đau không?"
Anh nhích khoảng cách lại gần một chút, đỡ đầu của cô lên, dựa vào trên đùi của mình, đã không còn mái tóc dày nữa, có chẳng qua là một mái tóc xoã tung mềm mại, anh nhẹ nhàng sờ, cảm giác trên tay so với trước thì tốt hơn.
"Vết thương khi bị thương!"
Cô nhẹ nhàng nói, đưa tay bắt được cái tay đang lộn xộn của anh.
Anh hiểu được rồi, ban ngày cô nghe được người nhà nói chuyện.
"Lúc trời mưa xuống, mơ hồ có chút đau."
Anh nói thật.
"Trên máy bay đã xảy ra chuyện gì?"
Cô nắm chặt tay của anh: Người đàn ông này mạng lớn, bằng không, sớm không có ở đây. Nghĩ như thế, càng cảm giác thời khắc được ở bên nhau, nó quý trọng làm sao.
"Đều đã qua. Những chuyện không vui kia, chúng ta về sau không nên suy nghĩ tới nó. Từ nay về sau, chúng ta phải sống tốt..."
Anh không muốn nói ra, nhất là bây giờ, bầu không khí tốt đẹp như vậy, nói những chuyện kia, quá xúi quẩy.
"Được!"
Ninh Mẫn gật đầu, vươn tay, sờ lên gương mặt anh: "Anh gầy đi không ít!"
"Em cũng vậy! Ôm đều như ôm một bao xương cốt!"
Đêm qua, anh ôm cô ngủ, rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là xương bọc da:
"Về sau, anh muốn nuôi em cho trắng trẻo mập mạp....."
Anh thấp giọng lẩm bẩm.
"Được!"
Cô gật đầu, dễ bảo như vậy, không có chút tính khí.
"A Ninh!"
"Vâng!"
"Nghĩ tới anh sao?"
Anh nhẹ nhàng hỏi, càng kéo khoảng cách gần nhau hơn.
Cô bình tĩnh nhìn anh:
"Không dám nghĩ! Quá đau đớn!"
Lòng của anh, cũng theo đó mà đau đớn một cái.
"Bây giờ thế nào, còn rất đau sao?"
"Còn rất đau!"
Cô nhẹ nhàng nói: "Nhưng cảm giác tốt hơn nhiều!"
Anh nghe xong, hôn lên cái trán cô một cái:
"Hơn một năm nay, anh nhận được rất nhiều ảnh chụp, em cũng không có cười. Về sau, chúng ta cùng một chỗ tìm nụ cười về."
"Anh đã giúp em tìm lại nụ cười rồi."
"Nhưng lúc đối mặt với anh, em còn chưa có cười."
Cô không khỏi khẽ cười một cái:
"Em cần có thời gian..."
"Cần phải bao lâu!"
Anh cúi đầu, lại hôn trên chop mũi của cô.
"Không biết!"
"Anh đây chẳng phải là rất thảm?"
Cô nghi ngờ một cái.
Anh cười cười, ôm cô vào lòng.
Cô dựa vào, cảm thấy một loại an tâm.
Ngọn đèn chiếu vào trên mặt anh, khiến nụ cười của anh rất mê người, cái màu đỏ trên môi kia, vẫn mơ hồ lộ ra một chút mùi rượu, cô hôn lên một cái, anh bất động nhìn cô:
"Em còn muốn uống rượu!"
Cô nói.
"Không được!"
Cô nghiêng đầu, đột nhiên ôm lấy cổ của anh, cắn môi của anh, nhíu mày một cái, lẩm bẩm một cái:
"Không thèm..."
Lại nhíu mày.
Chỉ có mùi rượu, không có vị rượu.
Đông Đình Phong ngẩn ngơ, ánh mắt sâu sắc, cúi đầu hôn cô.
Bờ môi dính nhau, bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm nhận được trái tim của đối phương, mãnh liệt đập bang bang.
Một nụ hôn, rất nhẵn mịn triền miên.
Môi lưỡi cùng múa.
Hai gò má cô đỏ bừng, cũng không biết bởi vì thiếu dưỡng khí, hay là bởi vì rượu đỏ, đôi mắt nhộn nhạo đầy tình cảm, cực kỳ chọc người.
Đôi mắt anh sáng lên, bên trong giống như đốt một ngọn lửa bừng cháy, những nơi được bàn tay mơn trớn, đều có dấu vết như bị phỏng.
"A Ninh... A Ninh..."
Anh thở khẽ một tiếng, cúi đầu gọi tên cô.
Sau một khắc, cô ôm lấy anh, lên lầu, trở về phòng, khóa cửa.
Anh cởi váy ngủ của cô ra.
Cô không có cự tuyệt.
Cơ thể mảnh mai, vẫn trắng như tuyết, anh trân trọng hôn lên.
Cô cởi bỏ áo choàng của anh, quay người đè nặng lên người anh, hôn vết sẹo trên người anh, hôn lên vết tích bị khâu vá...
Những dấu vết trên người, thiếu chút nữa đã cướp đi tính mạng của anh...
Áp lực trải qua nhiều năm, ở ngón giữa của đối phương bị phóng xuất ra...
Thể xác và tinh thần dung hòa.
Cô ở dưới người anh sợ run.
Anh mỗi một lần đều nhiệt tình cho, cô thì đều điên cuồng đáp lại, thẳng đến tại đỉnh cao trong tất cả.
Về sau, cô nửa tỉnh nửa say, chỉ biết là tất cả xảy ra vô cùng phát huy tác dụng, trên thân thể vô cùng phù hợp, hơn nữa vui sướng...
Sau đó, rốt cuộc cô mệt mỏi, ngủ.
Sau, anh không ngừng hôn cô, đáy mắt có nước mắt, có tin mừng.
Cách hai năm, cuối cùng tất cả khôi phục như trước.
A Ninh, đời này, chúng ta không bao giờ xa nhau, cứ như vậy ân ân ái ái cả đời...
Đông Duyệt thức dậy, từ trong lòng Ninh Mẫn tuột xuống, đuổi anh trai chị gái mà chạy, tiếng cười đặc biệt vang dội:
"Chị, anh, chờ em một chút, chờ em một chút..."
Bọn nhỏ nghe được em gái kêu, nhao nhao dừng lại.
Đông Kỳ cùng tiểu Kiệt dứt khoát liền quay lại, một người dắt một tay, mang theo em gái đi vào nhà chính.
Ninh Mẫn nhìn thấy, không khỏi mỉm cười, trong lòng có một chút cảm động.
Trời lạnh, tâm không lạnh.
Vườn Tử Kinh, cô đã trở về.
Ngày 2 tháng 11.
Ninh Mẫn về tới biệt thự đã rời xa hai năm vườn Tử Kinh, lúc kết hôn là nơi ân ái của bọn họ, bên trong trang trí, vẫn như trước khi cô còn ở đây: Trên bậc thang, có ảnh kết hôn, trong phòng bức rèm che như trước lòe lòe tỏa sáng... Quần áo trong phòng cũng có quần áo của cô được sắp xếp ngay ngắn, hơn nữa vẫn có thêm một ít quần áo mới và giầy. Đều là phong cách cô thích.
Quản gia vẫn là dì Qúy.
Khác nhau duy nhất chính là, trên lầu có ba căn phòng trống không, hôm nay đã bị sữa thành phòng trẻ con, hiện trên lầu tổng cộng có bốn phòng trẻ con, phong cách khác nhau, kèm theo cá tính hợp với bọn nhỏ.
Đông Đình Phong nói: "Anh không biết tiểu Kiệt thích như thế nào. Vì vậy, để cho nhà thiết kế nhằm vào tuổi tùy ý thiết kế một gian. Vãn Vãn và Đông Kỳ thì có căn phòng tùy theo tính cách của tụi nó, là chính bọn nó chọn. Tiểu Duyệt Duyệt, là anh chọn giúp con. Đúng rồi, tiểu Kiệt, về sau nơi đây chính là nhà của con, đừng gò bó biết không? Còn có con, bằng lòng thi cứ kêu chú như Vãn Vãn là ba ba, nếu không vui, có thể gọi là chú."
Anh rất để ý tâm tình đứa nhỏ này.
Trong cuộc sống của Ninh Kiệt đột nhiên có thêm nhiều em trai em gái như vậy có chút không quen .
Trước kia, mẹ là có một mình cậu, hiện tại thì, mẹ bị chia sẻ, nhưng nhìn thấy mẹ rốt cuộc lại tươi cười giống như trước kia vậy, cậu biết rõ những em trai em gái này rất quan trọng trong lòng mẹ. Vì vậy, cậu hoàn toàn dung nhập vào đại gia đình này.
Những ngày này, cậu và em trai em gái ở chung rất vui vẻ, nhưng mà đối mặt với người đàn ông mới xuất hiện này, có chút mất tự nhiên. Cũng không biết nên xưng hô với ông ta như thế nào.
Khi cậu đi tới biệt thự xinh đẹp này, lúc được dẫn vào cái phòng xinh đẹp, cái mũi của cậu đột nhiên ê ẩm...mà bắt đầu suy nghĩ.
Cậu nhìn lấy người đàn ông này, nhỏ giọng hỏi Ninh Mẫn:
"Mẹ, con là con mẹ, gọi là chồng mẹ là chú có phải rất kỳ quái hay không?"
Ninh Mẫn nhìn cậu, vẻ mặt cậu có chút không tự nhiên nói:
"Con nghĩ kêu là ba, nếu như em trai và em gái không phản đối!"
Ninh Mẫn nghe, ôm lấy đứa nhỏ này, biết rõ cậu thích căn nhà mới này, gật đầu nói:
"Đương nhiên có thể!"
Ninh Kiệt hôn Ninh Mẫn một cái, ánh mắt rất vui mừng, ngược lại lại chạy tới ôm lấy Đông Đình Phong:
"Cảm ơn ba chuẩn bị cho con căn phòng xinh đẹp như vậy. COn rất thích!"
Ninh Kiệt là đứa nhỏ hiểu chuyện. Bởi vì từ nhỏ mất đi cha mẹ, vì vậy, cậu rất khát vọng với tình thân.
Đông Đình Phong vuốt đầu Ninh Kiệt.
Vườn Tử Kinh hai người bảo mẫu và một lái xa. Lớn tuổi chừng bốn mươi tuổi.
Đông Đình Phong nói: "Trong nhà có bốn đứa bé, bằng vào hai chúng ta là chăm sóc không tốt được."
Ninh Mẫn không phản đối.
Những người này đều không ở trong nhà chính, bọn họ ở trong nhà nhỏ ở phía Tây Bắc.
Lúc Ninh Mẫn từ trên lầu đi xuống, dì QUý đi lên ôm cô một cái: "Phu nhân, hai năm qua, người đi đi đâu vậy? Tiên sinh rất khổ... Lúc tiên sinh mới tỉnh, là mỗi ngày đều ngẩn người nhìn hình của phu nhân..."
Cô có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó.
Sau một phen ôn chuyện, dì Qúy bận rộn chuyện của mình.
Ninh Mẫn nhìn trên lầu.
Cảnh vẫn như trước.
Nhà vẫn còn.
Bên tai là tiếng hoan hô nói cười của bọn nhỏ.
Ninh Mẫn ngồi ở phòng khách, nhắm mắt cảm thụ, hình như hai năm qua, cô chưa bao giờ rời xa, vừa mở mắt, là ánh mắt chứa đầy tình cảm của chồng.
Anh đưa một ly rượu đỏ tới, nói:
"Buổi tối vốn có tiệc cơm, ông nội biết em về, đều vội vàng muốn gặp em. Chẳng qua anh muốn em có thời gian nghỉ ngơi thật tốt, vì vậy anh từ chối. Buổi tối hôm nay, chúng ta tùy tiện ăn một chút, như thế này, em tắm sớm một chút, ngủ một giấc, chờ em nghỉ ngơi đã đủ rồi. Chúng ta quay về Đông viên!"
Ninh Mẫn tiếp nhận rượu đỏ, nhấp một ngụm, gật đầu.
Buổi tối đầu tiên trở về vườn Tử Kính, Đông Đình Phong để cho đầu bếp làm khoảng mười món ăn, một nhà sáu người, bao quanh ngồi vây quanh trước bàn ăn, nhìn qua bàn đầy đồ ăn.
Anh nhấp rượu, nghe được hài đứa nhỏ líu ríu vừa ăn vừa nói chuyện, cảm giác vườn Tử Kinh quạnh quẽ, đã bất tri bất giác đã bị xua tan rồi.
Anh nhìn bà xã dụ dỗ con gái nhỏ ăn cơm, có thể nhìn thấy người mình quan tâm luôn ở cạnh mình, điều này khiến anh có một loại cảm giác như mình đang ở trong mơ..
Một đêm này, Ninh Mẫn pha nước nóng tắm, vốn muốn đi chăm sóc bọn nhỏ, Đông Đình Phong không cho phép, kéo cô rồi ấn lên giường:
"Bọn nhỏ có anh trông coi rồi."
Cô vẫn là không yên lòng, khi anh rời khỏi, len lén đi ra ngoài nhìn, thấy bốn cha con chen chúc trong các bồn tắm lớn, vui đùa ầm ĩ, khóe môi của cô cong lên, rốt cục vẫn phải quay về đi ngủ.
Hoặc là do đi đường quá mệt, vì vậy cơ thể lộ ra mỏi mệt, dính gối không tới một lát, cô liền ngủ say không biết trời đất gì luôn.
Một đêm, không mộng.
Hừng đông đã gần giữa trưa, cô mở mắt ra, thấy tấm ảnh cưới của cô và Đông Đình Phong, hoàn mỹ như vậy, nụ cười sáng lạn, có thể đui mù mắt người.
Bên người có dấu vết ngủ.
Lúc cách hai năm, cô lại lần nữa với người đàn ông cùng giường chung gối, chẳng qua là cô ngủ rất say, hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng.
Ninh Mẫn có chút không được tự nhiên.
Cô rời giường, chọn lấy một cái áo màu xanh nhạt và chiếc váy màu xám tro, không có đeo trang sức gì hết, nhìn trong gương, thấy thế nào trên mặt cũng giống như có màu đỏ.
Dưới lầu một mảnh náo nhiệt, có tiếng cười náo nhiệt của mấy đứa nhỏ, có có tiếng nói chuyện của những người lớn—— hôm nay trong nhà giống như có khách đến thăm.
"Chị dâu!"
Dưới lầu, Đông Lôi đột nhiên bật dậy, mang theo đầy mặt dáng tươi cười, tặng cô nụ cười sáng ngời.
Ninh Mẫn dò xét một vòng, nên đến tất cả đều đã đến.
Đông Lục Phúc chống quải trượng, vẻ mặt vui mừng; Hà Cúc Hoa và chồng mới cưới của bà, dịu dàng nhìn bà chăm chú; Đông Dạng và Hoắc Trường Nhạc, rất vui sướng, hai người cùng nắm tay một chỗ; sau lưng Đông Lôi, là Thần Huống, khóe môi giương nhẹ, đang nói chuyện cùng Đông Đình Phong; còn có Đông Tán đỡ Hàn Tịnh, bụng cô đã lớn sắp chuyển dạ, đang lẳng lặng nhìn của bọn họ... Nhị thúc Tam thúc tam thẩm, mấy cái đường đệ đường muội Đông gia cả đám đang vây quanh cô...
Ngày hôm nay, vườn Tử Kinh mở tiệc đoàn viên, đoàn người vô cùng náo nhiệt tụ họp cùng một chỗ, nháo thẳng đến tối.
Ninh Mẫn có uống chút rượu, cảm giác say dâng lên gương mặt, khiến gương mặt vốn đã xinh đẹp của cô, phủ lên hương vị đặt biệt mê người.
Tám giờ tối, Ninh Mẫn đi dỗ Duyệt Duyệt ngủ, kể chuyện xưa cho bé con nghe.
Duyệt Duyệt đùa rất mệt a, không đầy một lát liền ngủ.
Cô lại đến phòng khác của mấy đứa nhỏ, thấy cả đám đều ngủ rất say sưa.
Lúc đi ra, cô nghiêng người, nhìn căn phòng của mình, chẳng biết tại sao gương mặt nóng đến đặc biệt lợi hại.
Cô không có đi vào, mà là lặng lẽ đi xuống lầu, mặc áo ngủ, ngược lại uống vài ly rượu.
Đông Đình Phong từ trên lầu đi xuống tìm, thấy vợ mình đang ngồi ở trên ghế salon phòng khách, trên gương mặt nổi lên những rặng mây đỏ, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua vào đèn thủy tinh treo trên cao...
"Còn chờ cái gì nữa?"
Anh ngồi vào bên cạnh cô: "Không trở về phòng ngủ, không mệt mỏi sao?"
Một mùi rượu nồng đậm lần nữa kéo tới.
"Lại uống rượu?"
Anh nhìn thoáng qua cái bình rượu đã thiếu đi một nửa trên mặt đất.
"Rượu nên uống vừa phải. Đừng uống nhiều."
Anh cất bình rượu đỏ luôn.
Ninh Mẫn không nói lời nào, chẳng qua là nhìn anh, nhìn anh thật sâu.
"Đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh sẽ cho rằng em đang ở đây câu dẫn anh..."
Từ lần đó đến nay, Ninh Mẫn uống say trước mặt anh, lần đó, cô tặng mình cho anh. Đến nay, anh vẫn nhớ kỹ, đêm hôm đó, cô điên cuồng khiến anh không thể nào quên...
Bây giờ hình ảnh như vậy, giống như có cảm giác cảnh xưa tái hiện lại.
Tốc độ tim đập của anh tăng nhanh, vì vậy mà đang cảm thấy không khí có chút ái muội.
"Đau không?"
Đột nhiên cô mở miệng hỏi, có chút không đầu không đuôi.
"Cái gì đau không?"
Anh nhích khoảng cách lại gần một chút, đỡ đầu của cô lên, dựa vào trên đùi của mình, đã không còn mái tóc dày nữa, có chẳng qua là một mái tóc xoã tung mềm mại, anh nhẹ nhàng sờ, cảm giác trên tay so với trước thì tốt hơn.
"Vết thương khi bị thương!"
Cô nhẹ nhàng nói, đưa tay bắt được cái tay đang lộn xộn của anh.
Anh hiểu được rồi, ban ngày cô nghe được người nhà nói chuyện.
"Lúc trời mưa xuống, mơ hồ có chút đau."
Anh nói thật.
"Trên máy bay đã xảy ra chuyện gì?"
Cô nắm chặt tay của anh: Người đàn ông này mạng lớn, bằng không, sớm không có ở đây. Nghĩ như thế, càng cảm giác thời khắc được ở bên nhau, nó quý trọng làm sao.
"Đều đã qua. Những chuyện không vui kia, chúng ta về sau không nên suy nghĩ tới nó. Từ nay về sau, chúng ta phải sống tốt..."
Anh không muốn nói ra, nhất là bây giờ, bầu không khí tốt đẹp như vậy, nói những chuyện kia, quá xúi quẩy.
"Được!"
Ninh Mẫn gật đầu, vươn tay, sờ lên gương mặt anh: "Anh gầy đi không ít!"
"Em cũng vậy! Ôm đều như ôm một bao xương cốt!"
Đêm qua, anh ôm cô ngủ, rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là xương bọc da:
"Về sau, anh muốn nuôi em cho trắng trẻo mập mạp....."
Anh thấp giọng lẩm bẩm.
"Được!"
Cô gật đầu, dễ bảo như vậy, không có chút tính khí.
"A Ninh!"
"Vâng!"
"Nghĩ tới anh sao?"
Anh nhẹ nhàng hỏi, càng kéo khoảng cách gần nhau hơn.
Cô bình tĩnh nhìn anh:
"Không dám nghĩ! Quá đau đớn!"
Lòng của anh, cũng theo đó mà đau đớn một cái.
"Bây giờ thế nào, còn rất đau sao?"
"Còn rất đau!"
Cô nhẹ nhàng nói: "Nhưng cảm giác tốt hơn nhiều!"
Anh nghe xong, hôn lên cái trán cô một cái:
"Hơn một năm nay, anh nhận được rất nhiều ảnh chụp, em cũng không có cười. Về sau, chúng ta cùng một chỗ tìm nụ cười về."
"Anh đã giúp em tìm lại nụ cười rồi."
"Nhưng lúc đối mặt với anh, em còn chưa có cười."
Cô không khỏi khẽ cười một cái:
"Em cần có thời gian..."
"Cần phải bao lâu!"
Anh cúi đầu, lại hôn trên chop mũi của cô.
"Không biết!"
"Anh đây chẳng phải là rất thảm?"
Cô nghi ngờ một cái.
Anh cười cười, ôm cô vào lòng.
Cô dựa vào, cảm thấy một loại an tâm.
Ngọn đèn chiếu vào trên mặt anh, khiến nụ cười của anh rất mê người, cái màu đỏ trên môi kia, vẫn mơ hồ lộ ra một chút mùi rượu, cô hôn lên một cái, anh bất động nhìn cô:
"Em còn muốn uống rượu!"
Cô nói.
"Không được!"
Cô nghiêng đầu, đột nhiên ôm lấy cổ của anh, cắn môi của anh, nhíu mày một cái, lẩm bẩm một cái:
"Không thèm..."
Lại nhíu mày.
Chỉ có mùi rượu, không có vị rượu.
Đông Đình Phong ngẩn ngơ, ánh mắt sâu sắc, cúi đầu hôn cô.
Bờ môi dính nhau, bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm nhận được trái tim của đối phương, mãnh liệt đập bang bang.
Một nụ hôn, rất nhẵn mịn triền miên.
Môi lưỡi cùng múa.
Hai gò má cô đỏ bừng, cũng không biết bởi vì thiếu dưỡng khí, hay là bởi vì rượu đỏ, đôi mắt nhộn nhạo đầy tình cảm, cực kỳ chọc người.
Đôi mắt anh sáng lên, bên trong giống như đốt một ngọn lửa bừng cháy, những nơi được bàn tay mơn trớn, đều có dấu vết như bị phỏng.
"A Ninh... A Ninh..."
Anh thở khẽ một tiếng, cúi đầu gọi tên cô.
Sau một khắc, cô ôm lấy anh, lên lầu, trở về phòng, khóa cửa.
Anh cởi váy ngủ của cô ra.
Cô không có cự tuyệt.
Cơ thể mảnh mai, vẫn trắng như tuyết, anh trân trọng hôn lên.
Cô cởi bỏ áo choàng của anh, quay người đè nặng lên người anh, hôn vết sẹo trên người anh, hôn lên vết tích bị khâu vá...
Những dấu vết trên người, thiếu chút nữa đã cướp đi tính mạng của anh...
Áp lực trải qua nhiều năm, ở ngón giữa của đối phương bị phóng xuất ra...
Thể xác và tinh thần dung hòa.
Cô ở dưới người anh sợ run.
Anh mỗi một lần đều nhiệt tình cho, cô thì đều điên cuồng đáp lại, thẳng đến tại đỉnh cao trong tất cả.
Về sau, cô nửa tỉnh nửa say, chỉ biết là tất cả xảy ra vô cùng phát huy tác dụng, trên thân thể vô cùng phù hợp, hơn nữa vui sướng...
Sau đó, rốt cuộc cô mệt mỏi, ngủ.
Sau, anh không ngừng hôn cô, đáy mắt có nước mắt, có tin mừng.
Cách hai năm, cuối cùng tất cả khôi phục như trước.
A Ninh, đời này, chúng ta không bao giờ xa nhau, cứ như vậy ân ân ái ái cả đời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.