Chương 80
Vọng Thần Mạc Cập
01/07/2015
“Đứng lên cho ta!”
Đông Đình Phong lạnh lùng quát một tiếng, chĩa khẩu súng vào huyệt thái dương của Tống Minh Hạo.
Tống Minh Hạo đã bị thương, không thể làm gì khác ngoài việc thả Ninh Mẫn ra, từ từ đứng dậy.
Ninh Mẫn vội vàng chỉnh lại vạt áo ngủ bị trễ xuống lúc giằng co, sau đó vỗ nhẹ trái tim đang đập thình thịch, cô muốn đứng lên, nhưng ý thức càng ngày càng hộn độn khiến cô không cách nào đứng lên được, chỉ có thể nắm lấy tai cửa, dùng cặp mắt mơ màng nhìn người đàn ông được trời giáng xuống này. Từ đầu đến cuối cô nhìn không ra tâm tư của người ấy.
Điều duy nhất cô biết được là, lúc này bản thân mình đã được an toàn.
Trên bả vai Tống Minh Hạo, máu đã loang ra khiến chiếc áo màu xám của anh ta bị ướt sũng một mảng, anh ta dùng tay bịp lại vết thương, máu từ khe hở trên bàn tay từ từ chảy ra, theo ngón tay thon dài nhỏ từng giọt từng giọt một xuống sàn nhà.
Con ngươi anh ta dần hoảng loạn, sắc mặt trong phút chốc đã trở nên trắng bệch, yết hầu cũng không ngừng di chuyển, anh ta không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy người đáng lẽ không nên xuất hiện vào lúc này: Khuôn mặt đó giống như được khắc bằng băng, lộ ra một sự lạnh lùng đến thấu xương, ánh mắt kia thì giống như thanh kiếm, sắc bén đến mức có thể chém anh ta thành nghìn đoạn, thân hình cao lớn ấy ẩn chứa một loại khí thế dũng mãnh giống như muốn nghiền nát anh ta.
“Anh... anh tại sao lại quay về nhà tổ?”
Thanh âm đó có chút run sợ, là từ miệng anh ta phát ra sao?
Giây phút này đây, mọi sự tự tin của anh ta đều biến mất.
Tống Minh Hạo thật sự rất hận bản thân mình: như vậy thật đáng mất mặt.
Đúng, vừa gặp Đông Đình Phong, anh ta lập tức cảm thấy lo lắng, điều này khiến anh ta vô cùng thất bại. Tống Minh Hạo nghĩ đến bản thân mình cho tới bây giờ cũng được xem là một người nổi tiếng, ngoại hình đẹp, IQ cao, có năng lực, gia đình giàu có. Chỉ cần không sếp anh ta chung một chỗ với Đông Đình Phong thì anh ta chính là nhân vật có máu mặt ở Ba Thành, là kẻ người người nhìn thấy đều khiếp sợ.
Thử hỏi: Ra ngoài có ai dám coi thường anh ta?
Nhưng nếu đem anh ta so sánh với Đông Đình Phong thì anh ta lập tức trở nên thê thảm.
Nếu như cả hai người cùng xuất hiện tại một buổi họp báo, thì tâm điểm chỉ có thể là Đông Đình Phong, còn anh ta vẫn mãi là lá xanh, là kẻ làm nền.
Anh ta chỗ nào cũng không bằng hắn, ví dụ như:
Đông Đình Phong là cháu nội đích tôn của Đông gia, còn anh ta chỉ là cháu ngoại do tứ tiểu thư Đông gia sinh ra, gia đình nhà ba anh ta vốn mở ngân hàng, bởi vì kinh doanh không thuận lợi nên nhiều năm trước đây đã đóng cửa, và hiện tại ngân hàng đã bị Đông gia thu mua, mặc dù quyền kinh doanh vẫn nằm trong tay Tống gia, nhưng cổ phần của công ty lài là của Đông gia.
Nói cách khác, về thân phận anh ta đã thấp hơn hắn rất nhiều: Hắn là đệ nhất thiếu gia của gia tộc đệ nhất Ba Thành, còn anh ta chỉ là Tống thiếu gia, gia nghiệp tổ tông vốn đã suy tàn từ lâu, không thể phát quang trở lại.
Đông Đình Phong từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, là thiên tài được mọi người tán thưởng, ở Học viện quân sự Dục Anh đã vượt cấp mà lên, sau đó lại được Đại học Harvard nhận vào, 18 tuổi hắn đã học xong và trở về nước; còn anh ta, cũng được xem là nhân tài tuấn kiệt trong mắt mọi người, cũng đã từng vượt cấp, nhưng anh ta lại không được như vậy, 20 tuổi mới có thể cầm trong tay giấy chứng nhận của Đại học Cambrige.
Về phương diện bằng cấp, một lần nữa anh ta lại thua hắn.
Sau khi Đông Đình Phong trở về nước, bỏ qua thân phận đại thiếu gia, hắn nhập ngũ 2 năm, sau đó mới vào công ty, nhưng hắn cũng không tiếp nhận sự sắp xếp của ông nội trở thành thành viên ban quản trị.
Năm đó, hắn tự chọn một hướng đi riêng cho mình, hắn muốn ông nội đồng ý cho mở một xưởng chế tạo ô tô, bắt đầu lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng về lĩnh vực ô tô thì mọi người đều không có lòng tin, nên đa số cổ đông đều cho đây là danh mục đầu tư vô cùng mạo hiểm và không tán thành, năm đầu tiên trong suốt thập kỷ đó ngành công nghiệp ô tô bắt đầu khởi sắc, năm đó, vì Đông thị tranh thủ được điều này nên đã thu về một khoản lợi nhuận rất lớn, khiến cả Đông thị, thậm chí toàn bộ các chuyên gia và giới truyền thông phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Còn anh ta, vì mẹ anh ta không nỡ bắt anh ta chịu khổ, vì vậy đã nhờ vào mối quan hệ để anh ta không phải nhập ngũ, sau khi trở về nước anh ta lập tức đảm nhiệm chức vụ trong ngân hàng, trong một năm thăng chức mấy lần, cuối cùng là chức Tổng giám đốc, nắm trong tay quyền lực cao nhất của ngân hàng, mang về không ít lợi nhuận cho Đông thị.
Nhưng không ai xem đây là chuyện đáng khen thưởng, trong mắt nhiều người, thành công của anh ta toàn bộ là dựa vào quan hệ, lợi nhuận của ngân hàng chẳng qua là kết quả của tính tuần hoàn tất yếu trong việc kinh doanh nhiều năm qua. Còn lĩnh vực Đông Đình Phong khai thác là lĩnh vực hoàn toàn mới với Đông thị...
Về năng lực trong công việc, anh ta lại lần nữa thua hắn.
Sáu năm trước, anh ta thích một cô gái, vốn muốn cưới cô ấy về làm vợ, nhưng kết quả là, khi anh ta ra nước ngoài một chuyến, lúc trở về cô ấy đã trở thành vợ của Đông Đình Phong.
Trong quyền lựa chọn người phụ nữ của mình, từ lúc bắt đầu anh ta và hắn đã không cùng thời điểm, nên lần này, anh ta thua không cam tâm.
Tống Minh Hạo cảm thấy ông anh họ Đông Đình Phong sinh ra đã là khắc tinh của anh ta, từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn hiếu thắng, nhưng trước mặt người anh họ này, anh ta luôn thua cuộc, thua còn giả bộ như không để ý, tự cho đó là hào quang Đông đại thiếu, còn anh ta chiếm cũng không được, bởi anh ta họ Tống, còn hắn mang họ Đông.
Nói thật lòng, anh ta căm hận vô cùng cái họ “Tống” này.
Nếu như anh ta cũng mang họ Đông, vậy thì từ khi sinh ra, anh ta đã có thể nắm trong tay cổ phần của Tập đoàn Vạn Thế, trực tiếp ngồi trong vị trí Hội đồng quản trị, cùng Đông Đình Phong cạnh tranh cái chức Chủ tịch Hội đồng quản trị này, cũng không cần trở thành Tổng giám đốc của một công ty dưới sự quản lý của hắn.
Chỉ số thông minh của hai người cũng không cách biệt lắm, nhưng hoàn cảnh sinh ra của hai người lại cách nhau một trời một vực.
Có lẽ sự thật là anh ta không có cách nào thắng được với người đàn ông này, nên vừa nhìn thấy quan hệ vợ chồng bọn họ không tốt, anh bắt đầu lập kế hoạch trả thù.
Hết lần này đến lần khác, nhân lúc Đông Đình Phong không có ở nhà, anh ta lén lút lẻn vào bát viên hẹn hò với Hàn Tịnh, lúc đó chưa từng bị ai phát hiện.
Anh ta không nghĩ tới rằng sau khoảng thời gian xa cách 6 năm, hôm nay khi anh ta lại một lần nữa đột nhập vào bát viên, nhưng không những bị Hàn Tịnh đâm bị thương mà còn bị Đông Đình Phong bắt gặp.
“Anh không phải đến Quỳnh Thành sao? Tại sao lại quay về nhà tổ?”
Tống Minh Hạo vẫn không thể tin được lại hỏi thêm một câu, lòng bàn tay anh ta đổ mồ hôi lạnh.
“Hỏi rất hay, tại sao ta lại ở nhà tổ, ngươi cảm thấy sao? Có phải ta vẫn nên bị ngươi lừa, như vậy mới là lẽ thường tình? Hay là phải để ngươi một lần nữa sỏ mũi ta?”
Đông Đình Phong nhếch mép cười, nụ cười băng lãnh, môi hắn kéo căng lên, đem ánh mắt co lại thành một điểm sắc nhọn.
Ánh mắt ấy dưới anh đèn lộ rõ vẻ bức người, khiến Tống Minh Hạo không ngừng thở gấp.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Anh ta cố gắng trấn tĩnh trở lại, để ứng phó với thay đổi kinh thiên động địa này thì giờ phút này đây anh ta nhất định phải trấn tĩnh trở lại.
Đông Đình Phong lạnh lùng lườm anh ta, cánh môi mỏng không nhanh không chậm nói ra từng câu, từng câu một:
“5 năm rồi! Để đưa cái tai họa tàn ác này ra khỏi bóng tối, ta đã âm thầm chờ đợi 5 năm. Nói thật, ta cũng không nghĩ tới sẽ bắt được một con cá lớn như ngươi, một kẻ từ nhỏ đã gọi ta một tiếng “anh”. Một đứa em ta vô cùng nể trọng và tín nhiệm, nhưng đằng sau lưng ta lại làm chuyện không bằng loài súc sinh này! Ngươi thật sự khiến ta kinh sợ. Thật tốn công tứ cô cô mấy năm nay lúc nào cũng khen ngợi ngươi, cho rằng ngươi là người sẽ chấn hưng Tống gia, còn ông nội lại giúp ngươi tìm một vị hôn thê môn đăng hộ đối, rồi còn muốn đem cả ngân hàng làm quà đính hôn cho ngươi... Tống Minh Hạo, mẹ khiếp, căn bản ngươi không phải con ngươi mà!”
Đông Đình Phong từ nhỏ nho nhã lễ độ, hắn không bao giờ nói tục, nhưng hôm nay, hắn thật sự bị đứa em họ này chọc giận. Hắn cũng không phải kẻ bạo lực, nhưng giờ khắc này, hắn cảm thấy nếu như hắn không đánh cho kẻ kia một trận thật sự không thể hả giận.
Vì vậy, hắn rút súng lại, ném cho Trần Tụy, nắm đấm giơ lên không nể tình mà đánh xuống.
Tống Minh Hạo không kịp né, đau đớn kêu lên một tiếng, mặt bị đập vào tường, bỗng nhiên máu chảy ra, bên cạnh, Đông Đình Phong vẫn quát lớn:
“Cái này là ta thay ông nội đánh ngươi... vì đã uổng công thương yêu ngươi nhiều năm nay... Mẹ khiếp, ngươi thật sự không xứng làm cháu ngoại của người mà...”
“Ban đầu, là ngươi cố ý dụ ta đến, cho nên hôm đó, ngươi mới đáp ứng ông ngoại sẽ cũng Hàn Tịnh sinh thêm một đứa đúng không? Lại còn chuyện hôm nay ngươi cùng ông ngoại rời nhà tổ đến Quỳnh Thành cũng là giả...”
Tống Minh Hạo xoa xoa chỗ đập đầu, có chút choáng váng, trong lòng dường như đã hiểu ra, giật mình quay lại, sống lưng trở nên lạnh buốt.
Đây là lần đầu tiên anh ta thật sự cảm thấy Đông Đình Phong đáng sợ:
Vì để điều tra chân tướng, con người này có thể xem như không có chuyện gì xảy ra suốt 5 năm, lúc anh ta hầu như cho là những chuyện anh ta đã làm qua suốt mấy năm nay, tất cả đã trở thành quá khứ, thì người này vẫn âm thầm sắp xếp giăng bẫy.
Sự nhẫn nại này cũng như tâm cơ mưu trù này anh ta thật sự không theo kịp hắn.
“Đúng! Đó chỉ là vỏ bọc, việc ta đồng ý với ông nội sẽ cùng Hàn Tịnh sinh thêm đứa nữa là muốn dụ ngươi đến. Ta cá là ngươi nhất định rất muốn tặng cho ta thêm một cái sừng, tốt nhất lại khiến Hàn Tịnh sinh thêm một đứa con trai nữa, như vậy ngươi sẽ dễ dàng giành được cổ phần của Đông gia, đến lúc đó, ngươi chỉ cần xúi giục Hàn Tịnh ly hôn, rồi ngươi lại lấy cô ấy, thì tất cả số cổ phần đó sẽ rơi vào tay ngươi. Còn về chuyện hôm nay, nếu ta không rời đi thì ngươi có cơ hội ra tay sao? Ta đây là muốn cho ngươi chút không gian và thời gian, bằng không, ngươi làm sao có thể hiện nguyên hình, ngoan ngoãn chui vào bẫy của ta...”
Đông Đình Phong hoàn toàn thừa nhận, một lần nữa bước lên, tóm lấy cổ áo anh ta, dùng lực hạ xuống một quyền vào mặt anh ta, nghĩ đến Hàn Tịnh đã từng phải chịu đau khổ, tưởng rằng cô điên cuồng muốn giết chết Tiểu Kỳ mà hắn không nhịn được:
“Tống Minh Hạo, cái này là ta thay Tịnh Tịnh đánh ngươi...”
Bịch một tiếng, nắm đấm lần thứ hai nệm xuống.
Tống Minh Hạo ngăn lại, nắm đấm trượt ra, rơi đúng vào vết thương trên miệng của anh ta, đã đau càng đau thêm khiến anh ta đau đớn rên lên một tiếng, khuôn mặt tuấn tú nhất thời méo mó.
“Ngươi cũng biết đau sao?”
Đông Đình Phong lạnh giọng chất vấn, tiếng khục tay răng rắc, thanh âm cũng cao hơn lúc trước, hung dữ kêu lên:
“Mẹ khiếp! Nếu như ngươi biết đau thì đáng lẽ ngươi không nên trêu chọc Hàn Tịnh, đùa giỡn với Hàn Tịnh! Ta cảm thấy rất buồn, Tịnh Tịnh ở trong bát viên rất an ổn, sống qua những ngày tháng bình yên, vậy tại sao đột nhiên lại sinh chứng uất ức? Sau khi sinh con xong, tâm tình lại càng xuống dốc, nguyên nhân tất cả là do ngươi hại cô ấy! Con mẹ nó, tên khốn nạn Tống Minh Hạo ngươi đến nhà ta để uy hiếp cô ấy. Bề ngoài quần áo bảnh bao nhưng thực chất ngươi không bằng loài cầm thú.”
Sau câu cuối cùng mắng chửi, hắn đánh tiếp một quyền nữa, đánh đến mức mặt Tống Minh Hạo chỉ còn cảm giác tê liệt.
Anh ta đau, đau đến mức bật cười.
Có lẽ!
Có lẽ anh ta thật sự là tên khốn nạn!
Anh ta năm lần bảy lượt uy hiếp Hàn Tịnh, rồi lại dùng những lời ngon ngọt dỗ dành cô, nhưng cô hết lần này đến lần khác vẫn ủy khuất chống đỡ, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy được tấm chân tình của anh ta.
Anh ta biết, anh ta không nên ép cô, nhưng anh ta say mê người phụ nữ này cũng như thân thể của cô, nên không muốn buông tay.
Cuối cùng ư? Cuối cùng thiếu chút nữa ép cô đến phát điên.
Vì thế mà có ác cảm với anh ta, cho nên khi cô được đưa đi, anh ta không thể tiến gần cô được nữa.
Anh ta cũng hy vọng cô có thể khỏe mạnh trở lại, đồng thời cũng muốn chính mình tiếp tục đi tới với người phụ nữ này, để có thể trả thù Đông Đình Phong.
Cho tới bây giờ, khi ra ngoài, anh ta bỏ ngoài tai vấn đề hôn sự, nhưng khi cô quay về nước với một vẻ đẹp kiều diễm, lại một lần nữa khiến anh ta chú ý, khiến anh ta mê muội, cho nên hôm nay khi biết Đông Đình Phong không ở bát viên, Hàn Tịnh lại trở về nhà ngủ, anh ta vội vàng xông vào.
Anh ta thích cô, chỉ là đang lúc anh ta muốn đoạt lại người phụ nữ này từ tay Thôi Tán thì lão gia đã chấm cô trở thành vợ của Đông đại thiếu.
Lão gia đã nhận định như vậy thì ai dám thay đổi?
Tống Minh Hạo nghĩ kỹ lại, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, cuối cùng cúi đầu cười, nụ cười u ám không gì bằng, giống như được phát ra từ địa ngục, từ từ ngẩng đầu lên, máu trên môi khiến anh ta có chút quỷ dị, tựa như con quỷ khát máu:
“Đông Đình Phong, tôi khốn nạn, nhưng anh cũng không phải loại tốt đẹp gì. Anh lấy cô ấy, nhưng lại chưa từng quan tâm cô ấy. Bên ngoài còn nuôi phụ nữ. Chí ít tôi là toàn tâm toàn ý thích một.... Hụ!”
Một quyền nữa lại rơi xuống, cắt đứt lời của anh ta, anh đến khi anh ta miệng đầy máu, mở miệng thì máu chảy ra.
“Dùng cái miệng thối của ngươi nói ra từ “thích” thật là dơ bẩn! Ngươi gọi như vậy là thích sao? Ngươi như vậy phải gọi là đê tiện. Tống Minh Hạo, ngươi không có tư cách giáo huấn ta.”
Vài lài của dịch giả: Trời ơi! Từ chương này thì mọi người thích rồi nha, nhưng ta dịch thì chẳng thích chút nào, 79 chương đầu, mỗi chương chưa nổi 1000 chữ, từ chương này bà tác giả chơi ta mà, mỗi chương 10000 chữ!!!!:((( Mẹ ơi, con chết đây
Đối diện với kẻ bị đánh đến mức quỳ rạp trên mặt đất như Tống Minh Hạo, Đông Đình Phong từ trên nhìn xuống quát lớn, toàn thân ép người, lộ ra khí thế bất khả xâm phạm:
“Ngươi thẹn với công bồi dưỡng lão gia dành cho ngươi, thẹn với hai chữ “Hiếu, Nhân” của Đông gia truyền từ đời này sang đời khác. Tuy rằng không mang họ Đông, nhưng ngươi mang trong người một nửa huyết thống của Đông gia. Tứ cô cô làm sao lại dạy ngươi như vậy? Hễ là con cháu Đông gia, tất cả phải làm người đường đường chính chính, không thẹn với lòng. Nhưng còn ngươi, sao lại gây khó dễ cho kẻ yếu, * với chị dâu, lương tri của ngươi để đâu? Đạo đức của ngươi để đâu? Mẹ kiếp, ngươi thật không xứng làm ngươi mà!”
“Đúng, tôi không xứng, còn anh xứng sao?”
Tống Minh Hạo vịn vào tường, lau đi khóe miệng đầy máu, điên cuồng rống lên:
“Đông Đình Phong, tôi và anh, kẻ tám lạng, người nửa cân, có gì khác biệt sao?”
“Ngươi sai rồi! Ta không hèn hạ như ngươi...”
Đông Đình Phong một lần nữa lôi hắn lên, lạnh lùng đẩy hắn về phía sô-pha, sau đó xoay người thật nhanh, tiến lên vài bước, cầm lấy khẩu súng từ chỗ Trần Tụy, lên đạn, lần thứ hai chĩa súng vào đầu Tống Minh Hạo, cảm giác ớn lạnh đến thấu xương khiến huyệt thái dương của Tống Minh Hạo không ngừng co giật.
Trần Tụy híp mắt vài phần, vội vàng chạy đến khuyên nhủ:
“Boss, vì loại ngươi này thật không đáng!”
Trên sàn nhà, Ninh Mẫn vẫn còn duy trì được vài phần ý thức, nghe thấy đối thoại của bọn họ, nhìn thấy anh em họ đánh nhau thành như vậy, cũng có chút hoảng hốt. Cô nghĩ không ra, một kẻ hào hoa phong nhã như Đông Đình Phong lại ôm trong mình tâm tư khó lường như vậy, thân thủ cũng mạnh mẽ như vậy, hơn nữa bộ dạng cầm súng của hắn không chỉ thành thạo mà còn rất “man”, vô cùng lạnh lùng.
Đúng rồi, hắn đã từng nhập ngũ, còn được huy chương anh hùng nữa.
“Ha ha ha, Đông Cẩn Chi, thế nào, anh muốn giết tôi? Được thôi, vậy anh nổ súng đi! Nếu anh dám nổ súng, thì anh sẽ phạm tội cố ý giết người, vậy hãy đợi chịu tội trước pháp luật đi! Đến lúc đó, tôi ở dưới âm phủ, anh cũng không thể dễ dàng sống những ngày tháng tốt đẹp!”
Tống Minh Hạo không hề sợ hãi, điên cuồng cười lên.
Anh ta đánh cược, hắn sẽ không nổ súng. Giết người có thể là chuyện nhỏ nhưng việc anh ta chết trong bát viên, Đông Đình Phong sẽ khó thoát khỏi rắc rối. Mẹ của anh ta sẽ không chịu buông tha!
Nhưng anh ta nhìn thấy người trước mặt có chút ngây ngốc cười lạnh, thanh âm của hắn không nặng không nhẹ hỏi lại:
“Vậy ngươi có muốn thử không, xem xem cuối cùng pháp luật sẽ bảo vệ kẻ lẻn vào phòng của vợ ta muốn giết người hay là người là chồng như ta, vì bảo vệ vợ mình mà ra tay giúp người bị hại?”
Câu này khiến toàn thân anh ta cứng đờ.
“Tống Minh Hạo, có một chuyện ta quên không nói với ngươi, trong phòng Tịnh Tịnh sớm đã được ta lắp đặt camera có thể quan sát trong bóng tối, những gì ngươi vừa làm với Tịnh Tịnh, cũng như những lời nói của ngươi đều được ghi lại. Chứng cớ phạm tội như vậy, một khi giao ra thì chuyện cái chết của ngươi là hợp tình hợp lý, hơn nữa, khẩu súng của ta đã được đăng ký sở hữu. Trong tình huống hợp pháp, tính mạng bị uy hiếp có thể dùng để tự vệ. Thế nào, muốn ta bóp cò thử một cái không... Xem xem ai mới là kẻ cười cuối cùng...”
Nói rồi, hắn hung hăng dí sát đầu súng vào thái dương của Tống Minh Hạo.
Tống Minh Hạo làm sao có thể cười được, anh ta một lần nữa cứng họng không nói gì.
Anh ta biết, Đông Đình phong là kẻ nói là làm, nếu hắn thật sự muốn nổ súng giết anh ta, cũng là chuyện bình thường, đừng nói hắn bình thường nho nhã, thực chất hắn là kẻ vô cùng ngang bướng ở Đông gia.
Hắn giống như một con ngựa tuấn mỹ ôn nhu nhưng thực tế tính tình rất quyết liệt.
Bình thường rất tốt, nhưng một khi động đến thì thiên hạ sẽ đại loạn.
Anh ta khó khăn nuốt nước bọt, hô hấp có chút cứng nhắc.
“Còn nữa, lão gia cũng ở đây. Ông ấy hiện đang ở phòng ta, những hành động của ngươi ông ấy đều có thể tận mắt nhìn thấy, hơn nữa, ông đã bị ngươi là cho tức giận không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ông ấy nói, chuyện của ngươi, do ta quyết định. Sống hay chết cũng do ta. Vậy nếu ta thật sự nổ súng giết ngươi, thì hậu quả, ông ấy sẽ giải quyết tốt!”
Câu nói này thật sự đã khiến ý chí của Tống Minh Hạo suy sụp.
Nếu nói tất cả chuyện này đều do lão gia cố ý bày ra, thì hắn ta nổ súng cũng không phải kiêng nể gì.
“Đừng giết tôi!”
Yên lặng rất lâu, cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu lên, giây phút này, thanh âm của anh ta có chút run sợ, mang theo một cảm giác tuyệt vọng.
“Đừng giết ngươi? Thế nào, làm ra chuyện lòng lang dạ sói như vậy, lẽ nào ngươi cảm thấy ngươi vẫn còn mặt mũi sống trên đời này?”
Đông Đình Phong đột nhiên di chuyển khẩu súng, “bang” một tiếng, tiếng nổ của khẩu súng lục đã được giảm thanh cũng không lớn lắm, nghe giống tiếng đập nhẹ của ly thủy tinh được bị rơi từ trên giá xuống, sau đó, hắn lại chĩa súng vào thái dương Tống Minh Hạo, tiếng lên đạn nhanh chóng truyền đến tai anh ta.
“Răng rắc!”
Hắn lại nổ súng lần thứ hai.
“A...”
Tống Minh Hạo rùng mình, anh ta cho rằng mình chết chắc, nhưng sau 3 giây, phát hiện mình vẫn còn sống, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, một giọng nói có chút tĩnh mịch từ trong phòng vọng vào tai anh ta.
“Trong khẩu súng của ta lúc nãy chỉ lắp một viên đạn! Ở đây vẫn còn 3 viên, ngươi nhìn thấy không?”
Lấy lại tinh thần, anh ta thấy Đông Đình Phong đang ngồi đối diện, một tay giữ khẩu súng, một tay vân vê mấy viên đạn sáng loáng, ngón tay nhẹ nhàng vẫy vẫy, ra hiệu cho anh ta nhìn:
“Chỉ cần ta cho ngươi một viên, thì trên đời này sẽ không còn kẻ tên Tống Minh Hạo. Ngươi tự nói xem, ngươi muốn sống hay chết?”
“Muốn sống!”
Tống Minh Hạo thở hổn hển, cắn răng chọn lựa.
Điều này rất nhục nhã nhưng thực sự anh ta không còn chọn lựa nào khác.
Cái gì mà mười tám năm vẫn là anh hùng hảo hán, tất cả chỉ là kịch bản trong mấy bộ phim truyền hình thôi.
Chết rồi thì cái gì cũng mất.
Anh ta đâu thể chấp nhận một cái chết không minh bạch như vậy.
Tuyệt đối không thể chết.
Giờ phút này, ham muốn sống sót cao hơn tất cả.
Câu trả lời như vậy cũng không nằm ngoài suy nghĩ của Đông Đình Phong, thậm chí hắn còn đoán được trong lòng anh ta hiện giờ đang nghĩ gì.
Nhưng hắn làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?
“Muốn sống cũng không phải chuyện khó khăn gì. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy ngồi tù 20 năm nay, để bù đắp lại tội nghiệt của ngươi. Về phần tội danh, thay người khác rửa tiền, tự ý nuốt một khoản tiền lớn không rõ lai lịch, đồng thời mượn thân phận người đứng đầu ngân hàng làm giả sổ sách. Như vậy cũng đủ cho ngươi vào tù rồi. Còn nữa, hay giao lại cho ta tất cả mấy video ngươi ghi lại, bằng không, ngươi thật sự chỉ còn con đường chết. Tống Minh Hạo, ngươi nghe rõ chưa? Ta nói được thì sẽ làm được!”
Đông Đình Phong vừa liệt kê những tội lỗi trước đây của anh ta, vừa lạnh lùng ra điều kiện.
“Cái gì? 20 năm?”
Tống Minh Hạo lộ vẻ khó tin, 20 năm tù thì coi như cuộc đời anh ta chấm hết, đây chính là 20 năm cao quý nhất của đời ngươi thì làm sao có thể?
“Vì một người phụ nữ mà các người khiến tôi thân bại danh liệt? Cái này thì có khác gì cái chết? Tôi không tin ông ngoại lại nhẫn tâm như vậy. Tôi muốn gặp ông...”
Anh ta không phục, ông ngoại cũng xem là thương anh ta, anh ta muốn gặp người.
Đúng lúc, tiếng chuông điện thoại vang lên, Đông Đình Phong móc điện thoại từ túi ra, vừa nhìn thấy số, hắn từ từ nhấc máy, giọng nói chậm chạp:
“Ông nội, có chuyện gì ạ?”
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài của lão gia Đông Lục Phúc, sau đó là một giọng nói cứng rắn:
“Nói cho Tống Minh Hạo, suy nghĩ cho kỹ, đây là hậu quả do nó tự chuốc lấy. Một người không chỉ cần có năng lực, mà còn phải có trái tim. Không phải chỉ là trái tim giống người mà còn phải học cách làm người. Ngoài ra ta không muốn nói nhiều! Ta mệt rồi! Không muốn quản nhiều. Cứ như vậy đi!”
Tút tút tút, câu nói của ông lời ít nhưng ý nhiều, rồi lập tức tắt máy.
Sắc mặt Tống Minh Hạo nhất thời xám xịt.
“Lời của lão gia, ngươi nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi!”
Anh ta trả lời, cả người giống như bị vùi lấp dưới địa ngục.
“Nếu như ngươi còn muốn sống thì ngồi tù là cách duy nhất. Hãy giao video ra! Tiểu Trần, sau khi lấy lại bản gốc sẽ đưa ngươi đến đồn cảnh sát!”
Đông Đình Phong nặng nề nói ra một câu, trong miệng lẩm bẩm: 20 năm này là cái anh ta phải trả cho linh hồn người đã khuất.
Hàn Tịnh, kẻ hại em, tuyệt đối không thể chạy trốn khỏi chế tài luật pháp, mong em hãy yên nghỉ
Chiếc còng tay mang đứa cháu ngoại của Đông gia đi ra, bên trong phòng khách, tất cả đã trở về tĩnh lặng, chỉ còn tiếng “tích tắc” của đồng hồ.
Đông Đình Phong đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh 6 năm trước diễn ra trong căn phòng này mà mi tâm hắn không cầm được nhíu lại. Nói cho cùng tất cả cũng tại là hắn hại Hàn Tịnh. Là hắn không chăm sóc tốt cho cô. Cứ tưởng rằng đưa cô vào nhà tổ thì cô sẽ an toàn, nhưng lại không nghĩ rằng, cô lại bị tổn thương như vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, may là hắn đã quen với việc nhìn thấy những biến đổi kinh hãi, nhưng đối mặt với chính nơi xảy ra chuyện khốn nạn đó, trái tim vẫn cảm giác như bị bóp nghẹt, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh.
5 năm, cuối cùng nhưng băn khoăn trong suốt 5 năm này cũng được lý giải, chỉ là sự thật quá chi tàn nhẫn.
Đông Đình Phong đứng đó rất lâu, sau đó tiến về chỗ có vệt máu trong phòng, từng đợt sóng cảm xúc trào về trong hắn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cô vợ giả mạo kia.
Cô lằng lặng nằm trên ghế sô pha, lúc nãy Trần Tụy đã rìu cô lên đây, đầu cô gối lên thành ghế, mái tóc đen óng mượt mà, đôi mắt nhắm nghiền, hai gò má xinh đẹp, sớm đã bị dược tính của thuốc mê làm cho ngất đi.
Hắn bước lên, xem xét lại, nghĩ tới đoạn video lúc nãy, Tống Minh Hạo học võ, nhưng người phụ nữ này vẫn phản kháng được mấy lần vô cùng mạnh mẽ, có lẽ cô cũng hiểu một số thủ thuật chiến đấu.
Nữ nhân này rốt cuộc từ đâu đến?
Đối diện với tình huống kinh hãi như vậy vẫn không để lộ chút hoảng loạn, hơn nữa còn khiến Tống Minh Hạo bị thương.
Người bình thường không thể có được bản lĩnh như vậy!
Nói thật, nếu là người bình thường thì làm sao có gan giả mạo làm vợ hắn!
Rốt cuộc đây là hành vi có tổ chức chi phối hay chỉ là của một mình cô?
Nhiều ngày như vậy, cô cũng không có bất cứ biểu hiện nào khả nghi hay gây rối, và hắn cũng không thể điều tra ra lai lịch của cô.
Đúng, thông tin giả mạo của cô được làm quá hoàn mỹ, dù cho có điều tra cũng không ra, đây quả thực có chút khó tin.
Đông Đình Phong suy nghĩ rất lâu, nhưng nghĩ không ra nguyên do, liền không muốn nghĩ nữa. Sau đó ôm lấy cô lên, trực tiếp bế vào phòng mình. Bởi lẽ chỗ này quá dơ bẩn, hắn không muốn để cô ở lại đây.
Ngăn cách bởi một hành lang là phòng của hắn.
Cánh của mở ra, hắn tiến vào, người phụ nữ này đang ngả đầu vào vai hắn, mái tóc đen bóng, thuận theo chiều xõa xuống dưới, đong đưa, giống như dòng nước nhẹ nhàng bồng bềnh.
Trong phòng, Đông Lục Phúc đang chống gậy ngồi trên ghế sô pha, hai mắt nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt, vẻ mặt đau xót, trên trán hằn sâu những nếp nhăn, thoáng cái dường như đã già đi mấy tuổi. Bất luận là người nào gặp chuyện như vậy cũng đều bị đả kích nặng nề. Huống chi ông đã từng bảo vệ Tống Minh Hạo, thực sự không còn cách nào chấp nhận đứa cháu bại hoại gia môn này nữa.
Nhân cách phải méo mó bao nhiêu mới có thể nghĩ ra cách trả thù như vậy?
Thật khó có thể tưởng tượng được.
“Ông nội!”
Hắn đứng vững, ôn nhu gọi một tiếng, trong lòng cũng biết ông đang rất khó chịu.
Không riêng gì ông nội bị tổn thương, đến ngay cả hắn cũng cảm thấy đau lòng. Từ nhỏ đến lớn, tình cảm anh em nhiều năm như vậy, đâu phải trò đùa!
Anh ta rốt cuộc đã hận hắn nhiều thế nào mà lại âm thầm hại người vộ tội như vậy?
Đông Lục Phúc mở mắt ra, nhìn thấy đứa cháu trai mình đang ôm cháu dâu đứng trước mặt, trong ánh mắt đau thương lộ ra vẻ quan tâm, đứng dậy, nhìn đứa trẻ này đang ngủ mà đau xót thêm vài phần:
“Tịnh Tịnh không sao chứ?”
“Không sao ạ!”
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt... Tên súc sinh kia... Aizz...”
Đông Lục Phúc ôm lấy ngực, cơn đau tìm dữ dội ập tới.
“Ông nội, ông đã đồng ý với cháu, bất luận kết quả ra sao, bất luận kẻ sa lưới là kẻ nào, ông cũng không tức giận mà!”
Nói là nói như vậy, nhưng một khi gặp phải chuyện này thì ai có thể giữ bình tĩnh được chứ?
Con người chứ không phải con vật.
Bởi vì có tình nên mới bị tổn thương.
“Ta biết. Aizz... trước tiên cháu cứ đặt Tịnh Tịnh xuống cái đã!” Ngừng lại một lúc lại hỏi, “Cẩn Chi, trải qua chuyện này, cháu có còn muốn ly hôn nữa không? Ông biết, chuyện hôn nhân của cháu là do ông nhiều chuyện nên đã hại cả hai cháu. Trong chuyện này là do ông sai! Thế nhưng... Tịnh Tịnh thành ra như vậy, nếu thật sự ly hôn... nửa quãng đời về sau... Aizz...”
Lão gia kêu, đau đớn vạn phần.
“Ông nội, ông đợi cháu một chút!”
Đông Đình Phong biết lão gia quý Tịnh Tịnh, mong muốn vợ chồng bọn họ có thể hòa hợp, nhưng hiện tại hắn không thể nói cho ông biết rằng Hàn Tịnh đã chết. Nếu như vậy, chắc chắn ông sẽ không chịu được đả kích này.
Hắn yên lặng, phải đưa cô vợ giả mạo này vào phòng, đặt cô trên giường của mình, trước tiên hắn phải cởi chiếc áo ngủ của cô ra, bên trong chỉ còn chiếc váy ngủ bằng lụa, lớp da thịt bị lộ ra dưới ánh đèn chiếu vào vô cùng trắng mịn, mùi hương trên cơ thể cô lan ra khắp phòng của hắn. Hắn không thích trên người cô lưu lại mùi hương của Tống Minh Hạo mà lại ngủ trên giường của hắn.
Đứng cạnh đầu giường, hắn lằng lặng nhìn ngắm, nghĩ đến một chuyện: Giường của hắn chưa từng có người phụ nữ nào nằm lên. Đây là duyên phận sao?
Lúc đi ra, lão gia đang châm thuốc, tay cầm có chút run rẩy.
Đông Đình Phong nhìn thấy liền chạy tới dập điếu thuốc đó, rồi thẳng tay vứt vào thùng rác:
“Ông nội, bác sĩ nói ông không được hút thuốc!”
“Tiểu tử thối, có phải cháu càng lớn càng thích quản chuyện của ta không? Tính cách này thật giống ba của cháu, và càng giống ngũ cô cô của cháu!”
Thấy vậy, Đông Lục Phúc nhíu mày, xúc động nói một câu, có chút bất đắc dĩ. Trong lòng ông có chút lo lắng. Năm đó, từ lúc vợ ông rời bỏ cõi đời, ông rất ít khi hút thuốc. Nhưng hôm nay, trong lòng nóng như lửa đốt, nên muốn hút vài hơi, nhưng lại bị tên tiểu tử này ngăn cản.
Đông Đình Phong mỉm cười, ngồi xuống:
“Ông phải giữ sức khỏe cho mình. Cháu đã đồng ý với bà nội, thì phải chăm sóc cho ông thật tốt, chẳng lẽ ông lại muốn cháu nuốt lời.”
“Hứ, ta biết rồi, đừng có lấy bà nội cháu ra dọa ta.”
“Bởi vì những người khác đều không có tác dụng!”
“Được rồi, được rồi, không hút thì không hút. Ta sẽ giữ gìn sức khỏe. Cháu nói xem! Tiếp theo, cháu định làm gì? Ta nghe nói, cô gái An gia đó phải làm phẫu thuật ghép tim. Ta biết, trong chuyện này, cháu đã tốn không ít tâm sức để tìm được tim phù hợp với cô ta. Nhưng một khi phẫu thuật thành công, có phải là cháu... Chỉ là, Tịnh Tịnh cũng chịu khổ không ít.... Đình Phong, nếu thật sự cháu muốn ly hôn thì cũng không cần hỏi ý ông. Hai vợ chồng trải qua những ngày tháng vui vẻ hay lạnh nhạt thì chỉ họ mới biết. Cháu hãy tự mình xem xét đi!”
Quãng thời gian xa cách 6 năm, lại biết được Hàn Tịnh đã phải trải qua chuyện như vậy, ông biết, đứa cháu trai sạch sẽ này của ông, bất luận thế nào cũng không thể đón nhận được Hàn Tịnh, vậy nên bắt hai người họ miễn cưỡng sống cùng một chỗ thì tốt hơn nên buông tay, để cả hai có thể tìm được hạnh phúc, đây này có lẽ mới là chuyện nên làm.
“Ông nội, tạm thời cháu sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn!”
Đông Đình Phong lạnh lùng nói ra một câu.
“Tại sao?”
Đông Lục Phúc cảm thấy bất ngờ, cố gắng đáng giá lại cháu trai.
“Cháu còn hai chuyện chưa rõ. Đợi đến khi cháu có thể giải thích được tất cả mới tính đến việc có ly hôn hay không! Còn về phần đó là chuyện gì thì cháu mong ông đừng hỏi. Cẩn Chi chỉ muốn xin ông, nếu đến lúc cháu cần có sự giúp đỡ của ông thì mong ông đừng từ chối. Thời điểm đến, ông sẽ biết cháu đang làm gì?”
Một chuyện là về vấn đề thân phận của bà xã giả mạo, còn một chuyện khác cũng khiến hắn băn khoăn suốt 5 năm qua, đến nay hắn vẫn không tìm được bất cứ đầu mối nào.
Nếu hai chuyện này không điều tra rõ, hắn làm sao có thể để người phụ nữ này chạy dễ dàng như vậy được?
Đông Lục Phúc cau mày, cũng không hiểu hết tâm ý trong câu nói của hắn, nhưng ông có thể khẳng định một chuyện: Ngoài tên tiểu tử này ra thì chỉ có trời mới biết được chuyện của hắn.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ông rất tò mò nhưng lại đoán không ra.
Những gì Ninh Mẫn biết về Đông Đình Phong cũng chỉ là qua mấy bài báo, nên từ những tin tức này cô chỉ biết một chuyện: Đông Đình Phong là một tên cặn bã không có đạo đức, vì vậy cô đối với hắn chỉ có cảm giác chán ghét.
Cái này trong tâm lý học gọi là “ấn tượng đầu tiên”.
Vậy nên khi đại não nhận được một nguồn tin tức mới, hơn nữa còn vô cùng kích thích thì “ấn tượng đầu tiên” sẽ thay đổi, tiếp theo “hiệu ứng gần” sẽ hình thành ấn tượng của người đó trong đại não.
Nếu không nghe thấy cuộc nói chuyện của anh em họ, Ninh Mẫn nghĩ, ấn tượng của cô với Đông Đình Phong chắc chắn sẽ không thay đổi.
Nhưng khi cô nghe thấy, hơn nữa còn rất rõ ràng, nên quan hệ của bọn họ có thể cải thiện.
Lúc Đông Đình Phong bước tới, Ninh Mẫn bắt đầu mất đi cảm giác, hoàn toàn ngất đi, cô biết hắn ôm cô lên, cô còn ngửi được mùi hương mát lạnh của hắn, đầu dựa vào vai hắn.
Giây phút này, cô biết rõ, Đông Đình Phong là người có thể tin cậy được.
Chí ít, hắn cũng không có rắp tâm hại người.
Trong chuyện của Tống Minh Hạo, hắn không chỉ khẳng định sự công bằng, mà hoàn toàn có thể chấp nhận những lỗi lầm của Hàn Tịnh, đem kẻ phạm tội ra pháp luật. Không phải bởi vì đó là em họ của hắn, đơn giản Hàn Tịnh cũng chỉ là người phụ nữ bình thường không ai chú ý, hay để bao che những chuyện xấu xa không muốn ai biết trong gia tộc này.
Tống Minh Hạo là nhân vật xuất sắc dưới trướng của Tập đoàn Vạn Thế, một khi bị bắt vào tù, không nhiều thì ít cũng ảnh hưởng đến Vạn Thế, trực tiếp hay gián tiếp cũng đều gây ra tổn thất kinh tế, nhưng bọn họ cũng không vì yếu tố này mà mặc kệ, hơn nữa còn chọn cách bảo vệ công đạo cho Hàn Tịnh.
Về điểm này, hành động của hắn và ông nội thật sự đã khiến cô có cái nhìn khác, phải gọi là hoàn toàn tán thưởng.
Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được sự đáng sợ của hắn:
Người đàn ông này, lợi dụng sự trở về của cô để bày ra một cái bẫy như vậy mà cô không biết chút gì, thậm chí ngay cả chuyện trong phòng có gắn camera cũng không biết.
Làm chuyện kín đáo như vậy, tính toán kỹ lưỡng như vậy, nếu thật sự kết thù với người này thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp. Vì mọi lúc đều có thể bị mưu hại.
Trời sáng, lúc Ninh Mẫn mở mắt thì phát hiện mình đang ngủ ở một nơi hoàn toàn xa lạ, thiết kế mang đậm chất đàn ông với hai màu đen trắng rõ ràng, đến chăn đệm của chiếc giường cũng là hai màu đen trắng. Trên chiếc tủ đầu giường có đặt một tấm ảnh, người trên đó là... Đông Đình Phong:
Hắn mặc trên người bộ quần áo tiến sĩ, dầu đội mũ tiến sĩ, mỉm cười nhàn nhạt, nụ cười đó, lạnh lùng nhưng cũng ôn hòa... Trong sự yên tĩnh mang theo vẻ khoan dung và bình thản. Trong sự bình thản lộ ra năng lượng an định.
Không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy hắn có chút thân thiết, không hề đáng ghét như trước nữa, trong lòng nghĩ đến chuyện tối qua được hắn bế lên cho cô cảm giác vững vàng, kiên định. Khiến cô không tự chủ được nhớ về thời thơ ấu, cái cảm giác được ba bế lên giường, vô cùng an toàn. Giống như chỉ cần có ông bên cạnh, trời sập cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Ừ, giờ phút này, cô thật sự có chút không quen với sự thay đổi ấn tượng về hắn.
Trong lòng Ninh Mẫn đang cố quên đi cảm giác này, lúc quay lại thì nhìn thấy trên chiếc gối trắng tuyết kia có một nam nhân đang yên tĩnh ngủ, khuôn mặt dịu dàng, anh tuấn, cô chớp mắt nhìn lại, tâm chí cô giống như trong mơ vậy.
Cô cắn môi mình, cảm nhận được sự đau đớn, cuối cùng kinh hãi ngồi dậy kêu lên:
“A, Đông Đình Phong, anh... anh... anh... tại sao anh lại ngủ ở đây?”
Vừa mới đây cô còn nghĩ tốt của người đàn ông này, nhưng hiện tại đã bị hành vi vô lễ của hắn xóa sạch rồi.
Đầu tiên cô sờ lại quần áo trên người, áo choàng không còn, trên người chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ hai dây, đôi vai trần vị lộ ra ngoài, khuôn mặt cô không tử chủ được ửng hồng lên, vừa xấu hổ, cũng vừa căm tức.
Xưa nay Đông Đình Phong luôn ngủ nông giấc, nhưng cái cảm giác này lại khiến hắn ngủ rất ngon, cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt của người phụ nữ ấy rất kỳ diệu, tự nhiên khiến hắn ngủ thiếp đi.
Nói thật, hơn 3 giờ sáng hắn mới ngủ, hắn đi tắm, khi trở về phòng nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của nữ nhân đang nằm trên giường thì không biết tại sao, hắn lại nghĩ đến đêm đó của 6 năm trước, có chút dây dưa điên cuồng.
Người phụ nữ này không phải Hàn Tịnh, cho dù là Hàn Tịnh thì sau khi kết hôn, bọn họ cũng chưa từng ngủ chung giường.
Bọn họ có giao hẹn của riêng mình mà tuyệt đối cái thứ hàng giả này không biết tới.
Có lẽ, hắn nên ra ngoài ngủ, nhưng suy nghĩ một lúc, hắn lại chui vào chăn.
Diễn xuất không phải cần nhập tâm sao?
Thật sự hắn muốn xem xem, người phụ nữ này, rốt cuộc đang muốn giở trò gì?
Hắn cứ nghĩ rằng hắn sẽ không thể ngủ được, vì bên cạnh là một người mang đầy dã tâm, lúc nào cũng có thể gây bất lợi cho hắn, nên hắn không thể an tâm được.
Nhưng hắn thấy cô ngủ rất ngon, trong lòng sinh ra một loại cảm giác trấn an, khiến hắn bất tri bất giác buông xuống sự phòng bị, nhắm mắt, trong đầu không ngừng suy nghĩ đến người phụ nữ khiến hắn không hiểu này, sau đó không hiểu sao cơn buồn ngủ ập tới, hắn đã thiếp đi, trong đầu vẫn còn một ý niệm: Người phụ nữ này có chút hứng thú.
Đang ngủ say sưa, hắn bị đánh thức bởi tiếng hét kinh hãi, Đông Đình Phong từ từ mở mắt liền nhìn thấy người phụ nữ kia đang nhìn mình bằng ánh mắt căm hận, lúc đầu hắn ngẩn ra, đợi sau khi máu kịp thời lên não mới miễn cưỡng ngồi dậy, giọng nói khàn khàn mang theo chút quyến rũ, hỏi lại:
“Đông phu nhân, xin cô hãy nhìn cho rõ, đây là giường của ta, ta không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”
Ninh Mẫn không nói được gì: “...”
Đây đích thật là phòng của hắn.
“Hơn nữa, chúng ta đâu phải chưa từng ngủ với nhau, cô kinh hãi cái gì?”
Hắn từ từ nói tiếp một câu.
Ninh Mẫn: “...”
Mặt cô không hiểu sao đỏ ửng lên, đây là loại phản ứng sinh lý không cách nào điều khiển được.
Hắn nói không sai, nhưng vấn đề quan trọng là, cô đâu phải vợ hắn, hơn nữa, cô cũng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?
Tối qua, hắn mới biết vợ mình và em họ có quan hệ bất chính, vậy tại sao anh có thể giả vờ không lưu tâm, mà cùng người đã tặng cho hắn đôi sừng to tướng trên đầu ngủ trong một phòng, hơn nữa còn chung giường chứ?
Theo lẽ thường mà nói: Đầu tiên hắn phải ly hôn ngay với vợ mình, từ nay về sau không gặp nữa, nhưng phản ứng của hắn lúc này lại có chút biến thái?
Đông Đình Phong nhìn ngắm người phụ nữ mồm mép lanh lợi kia bị câu trả lời của hắn làm cho ngậm chặt mà tâm tình tốt hẳn lên, hắn đứng dậy ra khỏi giường, nhìn qua điện thoại:
“Dậy đi! Hôm nay Tiểu Kỳ xuất viện, nếu không nhanh chúng ta sẽ tới trễ mất!”
Nói xong, hắn đi vào nhà tắm, đóng cửa lại.
Ninh Mẫn ngẩn người ra, nhìn bộ dạng lạnh nhạt của hắn giống như tối qua không hề có chuyện gì xảy ra, hơn nữa cô với hắn còn giống như cặp vợ chồng già, bình thường ngủ với nhau một đêm, hôm sau còn bận rộn đi đón con xuất viện.
Gặp quỷ sao, Tống Minh Hạo đã nói, Tiểu Kỳ là con trai anh ta. Lẽ nào ngay cả chuyện này hắn cũng coi như không sao?
Cô thật sự càng ngày càng không hiểu được người đàn ông này!
Không đúng, cô phải mượn chuyện đó để nhanh chóng ly hôn, đắn đo quá về chuyện người đàn ông này nghĩ gì không tốt, cô không muốn có bất cứ dây dưa nào với hắn, ly hôn mới là biện pháp an toàn nhất.
Sau khi Ninh Mẫn hạ quyết tâm, cô nhanh chóng nhảy xuống giường, đứng đợi sẵn ngoài cửa nhà tắm.
Một lúc sau, Đông Đình Phong đi ra, thấy cô đang cực kỳ nghiêm túc đứng chặn ở lối đi, bất giác nhướng mày, cố gắng thăm dò tâm tư của người phụ nữ trước mặt, hỏi:
“Làm gì? Lại có chuyện muốn nói sao?”
Khẳng định là vậy.
Sau khi chuyện đó xảy ra, làm sao người phụ nữ này có thể không hành động chứ.
Cô lập tức gật đầu:
“Đúng, tôi có chuyện muốn nói.”
“Nói đi, ta nghe!”
“Đông Đình Phong, chuyện xấu giữa tôi và Tống Minh Hạo bây giờ anh đã biết hết rồi đúng không? Anh cũng biết rõ, Đông Kỳ không phải con trai ruột của anh đúng không? Nếu đã như vậy thì chúng ta hà tất phải diễn kịch trước mặt Tiểu Kỳ cho mệt mỏi, chúng ta hãy ly hôn đi!”
Ninh Mẫn yên tĩnh đứng nhìn trên khuôn mặt băng lãnh, anh tuấn kia có chút ấm áp, con ngươi đen nháy đó lóe sáng, khóe miệng có chút cong kên, cũng không biết đang nghĩ gì.
Cô thấy hắn không nói gì, lại tiếp tục với lý lẽ của mình:
“Đông Đình Phong, tôi không còn mặt mũi nào để đối diện với anh, cũng như ông nội, anh hãy để tôi rời khỏi Đông gia, cái mảnh đất khiến tôi đau khổ này được không? Gia sản của anh tôi cũng không cần, tôi chỉ cần con trai.”
Nếu Đông Kỳ không phải con hắn, Ninh Mẫn đương nhiên sẽ không lấy một đồng nào của hắn.
Cô nghĩ tới lời Đông Đình Phong đã từng nói, có lẽ hắn thật sự không muốn trả tiền phí phụng dưỡng này nên mới không đồng ý ly hôn, cho nên, cô phải thể hiện thái độ dứt khoát của mình rằng cái cô muốn chỉ là có thể ly hôn.
Nhưng hắn lại nhíu mày, tỏ vẻ khó có thể đồng ý, cảm giác giống như những suy nghĩ của cô hoàn toàn sai.
Cô nhịn không được hỏi:
“Lẽ nào chuyện đến mức này anh vẫn còn muốn tranh quyền nuôi con với tôi sao? Đông Đình Phong, anh đã thay người khác nuôi con của họ 6 năm, bây giờ cũng không cần phải giữ nó bên mình nữa. Anh phải rõ, đến lúc anh và Tiểu Kỳ có tình cảm cha con bền chặt rồi mới chịu rời bỏ, rồi anh nói với nó, anh không phải cha ruột của nó, thì cuối cùng người bị tổn thương sẽ là nó... Tôi không muốn Tiểu Kỳ bị tổn thương, vì vậy, chúng ta nên sớm giải quyết vấn đề ly hôn!”
Cô rất muốn thuyết phục hắn đừng nên làm những chuyện nực cười như vậy, thật sự không đáng.
Nói cho cùng, trong chuyện này, Đông Đình Phong cũng là người bị hại. Một người đàn ông thành công như vậy, làm sao có thể chịu được việc mình đã nuôi con trai 6 năm, cuối cùng nó lại không phải con trai mình?
Cô thật sự không dám nhìn vào mặt hắn.
Đông Đình Phong vẫn rất bình tĩnh, xoay người vòng qua cô, đi thẳng về phía chiếc tủ đầu giường, lấy ra một tờ giấy, rồi quay trở lại chỗ cô, bình tĩnh nói một câu, hoàn toàn khiến cô nổ tung:
“Thứ nhất, chuyện của cô và Tống Minh Hạo đã là chuyện quá khứ. Là ta không bảo vệ được cô, ta cũng có nửa phần trách nhiệm trong chuyện này, vì vậy cô cũng không cần phải tự trách mình, ta sẽ không truy cứu nữa nên cô cứ yên tâm. Còn nữa, mong cô đừng lấy chuyện này ra làm cái cớ để chúng ta ly hôn, đây là chuyện mà Tiểu Kỳ không muốn thấy. Thứ hai, về vấn đề huyết thống của Tiểu Kỳ, những lời của cô không có tính thuyết phục bằng những con số trên tờ giấy này. Cô tự mình xem đi, đây là báo cáo kết quả DNA, trên đây xác minh một chuyện, Tiểu Kỳ mang trong mình dòng máu của ta, ta và nó có quan hệ cha con. Đông phu nhân, cô xem xem, tình huống này ta có thể từ bỏ quyền nuôi dưỡng được không?”
Đông Đình Phong lạnh lùng quát một tiếng, chĩa khẩu súng vào huyệt thái dương của Tống Minh Hạo.
Tống Minh Hạo đã bị thương, không thể làm gì khác ngoài việc thả Ninh Mẫn ra, từ từ đứng dậy.
Ninh Mẫn vội vàng chỉnh lại vạt áo ngủ bị trễ xuống lúc giằng co, sau đó vỗ nhẹ trái tim đang đập thình thịch, cô muốn đứng lên, nhưng ý thức càng ngày càng hộn độn khiến cô không cách nào đứng lên được, chỉ có thể nắm lấy tai cửa, dùng cặp mắt mơ màng nhìn người đàn ông được trời giáng xuống này. Từ đầu đến cuối cô nhìn không ra tâm tư của người ấy.
Điều duy nhất cô biết được là, lúc này bản thân mình đã được an toàn.
Trên bả vai Tống Minh Hạo, máu đã loang ra khiến chiếc áo màu xám của anh ta bị ướt sũng một mảng, anh ta dùng tay bịp lại vết thương, máu từ khe hở trên bàn tay từ từ chảy ra, theo ngón tay thon dài nhỏ từng giọt từng giọt một xuống sàn nhà.
Con ngươi anh ta dần hoảng loạn, sắc mặt trong phút chốc đã trở nên trắng bệch, yết hầu cũng không ngừng di chuyển, anh ta không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy người đáng lẽ không nên xuất hiện vào lúc này: Khuôn mặt đó giống như được khắc bằng băng, lộ ra một sự lạnh lùng đến thấu xương, ánh mắt kia thì giống như thanh kiếm, sắc bén đến mức có thể chém anh ta thành nghìn đoạn, thân hình cao lớn ấy ẩn chứa một loại khí thế dũng mãnh giống như muốn nghiền nát anh ta.
“Anh... anh tại sao lại quay về nhà tổ?”
Thanh âm đó có chút run sợ, là từ miệng anh ta phát ra sao?
Giây phút này đây, mọi sự tự tin của anh ta đều biến mất.
Tống Minh Hạo thật sự rất hận bản thân mình: như vậy thật đáng mất mặt.
Đúng, vừa gặp Đông Đình Phong, anh ta lập tức cảm thấy lo lắng, điều này khiến anh ta vô cùng thất bại. Tống Minh Hạo nghĩ đến bản thân mình cho tới bây giờ cũng được xem là một người nổi tiếng, ngoại hình đẹp, IQ cao, có năng lực, gia đình giàu có. Chỉ cần không sếp anh ta chung một chỗ với Đông Đình Phong thì anh ta chính là nhân vật có máu mặt ở Ba Thành, là kẻ người người nhìn thấy đều khiếp sợ.
Thử hỏi: Ra ngoài có ai dám coi thường anh ta?
Nhưng nếu đem anh ta so sánh với Đông Đình Phong thì anh ta lập tức trở nên thê thảm.
Nếu như cả hai người cùng xuất hiện tại một buổi họp báo, thì tâm điểm chỉ có thể là Đông Đình Phong, còn anh ta vẫn mãi là lá xanh, là kẻ làm nền.
Anh ta chỗ nào cũng không bằng hắn, ví dụ như:
Đông Đình Phong là cháu nội đích tôn của Đông gia, còn anh ta chỉ là cháu ngoại do tứ tiểu thư Đông gia sinh ra, gia đình nhà ba anh ta vốn mở ngân hàng, bởi vì kinh doanh không thuận lợi nên nhiều năm trước đây đã đóng cửa, và hiện tại ngân hàng đã bị Đông gia thu mua, mặc dù quyền kinh doanh vẫn nằm trong tay Tống gia, nhưng cổ phần của công ty lài là của Đông gia.
Nói cách khác, về thân phận anh ta đã thấp hơn hắn rất nhiều: Hắn là đệ nhất thiếu gia của gia tộc đệ nhất Ba Thành, còn anh ta chỉ là Tống thiếu gia, gia nghiệp tổ tông vốn đã suy tàn từ lâu, không thể phát quang trở lại.
Đông Đình Phong từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, là thiên tài được mọi người tán thưởng, ở Học viện quân sự Dục Anh đã vượt cấp mà lên, sau đó lại được Đại học Harvard nhận vào, 18 tuổi hắn đã học xong và trở về nước; còn anh ta, cũng được xem là nhân tài tuấn kiệt trong mắt mọi người, cũng đã từng vượt cấp, nhưng anh ta lại không được như vậy, 20 tuổi mới có thể cầm trong tay giấy chứng nhận của Đại học Cambrige.
Về phương diện bằng cấp, một lần nữa anh ta lại thua hắn.
Sau khi Đông Đình Phong trở về nước, bỏ qua thân phận đại thiếu gia, hắn nhập ngũ 2 năm, sau đó mới vào công ty, nhưng hắn cũng không tiếp nhận sự sắp xếp của ông nội trở thành thành viên ban quản trị.
Năm đó, hắn tự chọn một hướng đi riêng cho mình, hắn muốn ông nội đồng ý cho mở một xưởng chế tạo ô tô, bắt đầu lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng về lĩnh vực ô tô thì mọi người đều không có lòng tin, nên đa số cổ đông đều cho đây là danh mục đầu tư vô cùng mạo hiểm và không tán thành, năm đầu tiên trong suốt thập kỷ đó ngành công nghiệp ô tô bắt đầu khởi sắc, năm đó, vì Đông thị tranh thủ được điều này nên đã thu về một khoản lợi nhuận rất lớn, khiến cả Đông thị, thậm chí toàn bộ các chuyên gia và giới truyền thông phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Còn anh ta, vì mẹ anh ta không nỡ bắt anh ta chịu khổ, vì vậy đã nhờ vào mối quan hệ để anh ta không phải nhập ngũ, sau khi trở về nước anh ta lập tức đảm nhiệm chức vụ trong ngân hàng, trong một năm thăng chức mấy lần, cuối cùng là chức Tổng giám đốc, nắm trong tay quyền lực cao nhất của ngân hàng, mang về không ít lợi nhuận cho Đông thị.
Nhưng không ai xem đây là chuyện đáng khen thưởng, trong mắt nhiều người, thành công của anh ta toàn bộ là dựa vào quan hệ, lợi nhuận của ngân hàng chẳng qua là kết quả của tính tuần hoàn tất yếu trong việc kinh doanh nhiều năm qua. Còn lĩnh vực Đông Đình Phong khai thác là lĩnh vực hoàn toàn mới với Đông thị...
Về năng lực trong công việc, anh ta lại lần nữa thua hắn.
Sáu năm trước, anh ta thích một cô gái, vốn muốn cưới cô ấy về làm vợ, nhưng kết quả là, khi anh ta ra nước ngoài một chuyến, lúc trở về cô ấy đã trở thành vợ của Đông Đình Phong.
Trong quyền lựa chọn người phụ nữ của mình, từ lúc bắt đầu anh ta và hắn đã không cùng thời điểm, nên lần này, anh ta thua không cam tâm.
Tống Minh Hạo cảm thấy ông anh họ Đông Đình Phong sinh ra đã là khắc tinh của anh ta, từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn hiếu thắng, nhưng trước mặt người anh họ này, anh ta luôn thua cuộc, thua còn giả bộ như không để ý, tự cho đó là hào quang Đông đại thiếu, còn anh ta chiếm cũng không được, bởi anh ta họ Tống, còn hắn mang họ Đông.
Nói thật lòng, anh ta căm hận vô cùng cái họ “Tống” này.
Nếu như anh ta cũng mang họ Đông, vậy thì từ khi sinh ra, anh ta đã có thể nắm trong tay cổ phần của Tập đoàn Vạn Thế, trực tiếp ngồi trong vị trí Hội đồng quản trị, cùng Đông Đình Phong cạnh tranh cái chức Chủ tịch Hội đồng quản trị này, cũng không cần trở thành Tổng giám đốc của một công ty dưới sự quản lý của hắn.
Chỉ số thông minh của hai người cũng không cách biệt lắm, nhưng hoàn cảnh sinh ra của hai người lại cách nhau một trời một vực.
Có lẽ sự thật là anh ta không có cách nào thắng được với người đàn ông này, nên vừa nhìn thấy quan hệ vợ chồng bọn họ không tốt, anh bắt đầu lập kế hoạch trả thù.
Hết lần này đến lần khác, nhân lúc Đông Đình Phong không có ở nhà, anh ta lén lút lẻn vào bát viên hẹn hò với Hàn Tịnh, lúc đó chưa từng bị ai phát hiện.
Anh ta không nghĩ tới rằng sau khoảng thời gian xa cách 6 năm, hôm nay khi anh ta lại một lần nữa đột nhập vào bát viên, nhưng không những bị Hàn Tịnh đâm bị thương mà còn bị Đông Đình Phong bắt gặp.
“Anh không phải đến Quỳnh Thành sao? Tại sao lại quay về nhà tổ?”
Tống Minh Hạo vẫn không thể tin được lại hỏi thêm một câu, lòng bàn tay anh ta đổ mồ hôi lạnh.
“Hỏi rất hay, tại sao ta lại ở nhà tổ, ngươi cảm thấy sao? Có phải ta vẫn nên bị ngươi lừa, như vậy mới là lẽ thường tình? Hay là phải để ngươi một lần nữa sỏ mũi ta?”
Đông Đình Phong nhếch mép cười, nụ cười băng lãnh, môi hắn kéo căng lên, đem ánh mắt co lại thành một điểm sắc nhọn.
Ánh mắt ấy dưới anh đèn lộ rõ vẻ bức người, khiến Tống Minh Hạo không ngừng thở gấp.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Anh ta cố gắng trấn tĩnh trở lại, để ứng phó với thay đổi kinh thiên động địa này thì giờ phút này đây anh ta nhất định phải trấn tĩnh trở lại.
Đông Đình Phong lạnh lùng lườm anh ta, cánh môi mỏng không nhanh không chậm nói ra từng câu, từng câu một:
“5 năm rồi! Để đưa cái tai họa tàn ác này ra khỏi bóng tối, ta đã âm thầm chờ đợi 5 năm. Nói thật, ta cũng không nghĩ tới sẽ bắt được một con cá lớn như ngươi, một kẻ từ nhỏ đã gọi ta một tiếng “anh”. Một đứa em ta vô cùng nể trọng và tín nhiệm, nhưng đằng sau lưng ta lại làm chuyện không bằng loài súc sinh này! Ngươi thật sự khiến ta kinh sợ. Thật tốn công tứ cô cô mấy năm nay lúc nào cũng khen ngợi ngươi, cho rằng ngươi là người sẽ chấn hưng Tống gia, còn ông nội lại giúp ngươi tìm một vị hôn thê môn đăng hộ đối, rồi còn muốn đem cả ngân hàng làm quà đính hôn cho ngươi... Tống Minh Hạo, mẹ khiếp, căn bản ngươi không phải con ngươi mà!”
Đông Đình Phong từ nhỏ nho nhã lễ độ, hắn không bao giờ nói tục, nhưng hôm nay, hắn thật sự bị đứa em họ này chọc giận. Hắn cũng không phải kẻ bạo lực, nhưng giờ khắc này, hắn cảm thấy nếu như hắn không đánh cho kẻ kia một trận thật sự không thể hả giận.
Vì vậy, hắn rút súng lại, ném cho Trần Tụy, nắm đấm giơ lên không nể tình mà đánh xuống.
Tống Minh Hạo không kịp né, đau đớn kêu lên một tiếng, mặt bị đập vào tường, bỗng nhiên máu chảy ra, bên cạnh, Đông Đình Phong vẫn quát lớn:
“Cái này là ta thay ông nội đánh ngươi... vì đã uổng công thương yêu ngươi nhiều năm nay... Mẹ khiếp, ngươi thật sự không xứng làm cháu ngoại của người mà...”
“Ban đầu, là ngươi cố ý dụ ta đến, cho nên hôm đó, ngươi mới đáp ứng ông ngoại sẽ cũng Hàn Tịnh sinh thêm một đứa đúng không? Lại còn chuyện hôm nay ngươi cùng ông ngoại rời nhà tổ đến Quỳnh Thành cũng là giả...”
Tống Minh Hạo xoa xoa chỗ đập đầu, có chút choáng váng, trong lòng dường như đã hiểu ra, giật mình quay lại, sống lưng trở nên lạnh buốt.
Đây là lần đầu tiên anh ta thật sự cảm thấy Đông Đình Phong đáng sợ:
Vì để điều tra chân tướng, con người này có thể xem như không có chuyện gì xảy ra suốt 5 năm, lúc anh ta hầu như cho là những chuyện anh ta đã làm qua suốt mấy năm nay, tất cả đã trở thành quá khứ, thì người này vẫn âm thầm sắp xếp giăng bẫy.
Sự nhẫn nại này cũng như tâm cơ mưu trù này anh ta thật sự không theo kịp hắn.
“Đúng! Đó chỉ là vỏ bọc, việc ta đồng ý với ông nội sẽ cùng Hàn Tịnh sinh thêm đứa nữa là muốn dụ ngươi đến. Ta cá là ngươi nhất định rất muốn tặng cho ta thêm một cái sừng, tốt nhất lại khiến Hàn Tịnh sinh thêm một đứa con trai nữa, như vậy ngươi sẽ dễ dàng giành được cổ phần của Đông gia, đến lúc đó, ngươi chỉ cần xúi giục Hàn Tịnh ly hôn, rồi ngươi lại lấy cô ấy, thì tất cả số cổ phần đó sẽ rơi vào tay ngươi. Còn về chuyện hôm nay, nếu ta không rời đi thì ngươi có cơ hội ra tay sao? Ta đây là muốn cho ngươi chút không gian và thời gian, bằng không, ngươi làm sao có thể hiện nguyên hình, ngoan ngoãn chui vào bẫy của ta...”
Đông Đình Phong hoàn toàn thừa nhận, một lần nữa bước lên, tóm lấy cổ áo anh ta, dùng lực hạ xuống một quyền vào mặt anh ta, nghĩ đến Hàn Tịnh đã từng phải chịu đau khổ, tưởng rằng cô điên cuồng muốn giết chết Tiểu Kỳ mà hắn không nhịn được:
“Tống Minh Hạo, cái này là ta thay Tịnh Tịnh đánh ngươi...”
Bịch một tiếng, nắm đấm lần thứ hai nệm xuống.
Tống Minh Hạo ngăn lại, nắm đấm trượt ra, rơi đúng vào vết thương trên miệng của anh ta, đã đau càng đau thêm khiến anh ta đau đớn rên lên một tiếng, khuôn mặt tuấn tú nhất thời méo mó.
“Ngươi cũng biết đau sao?”
Đông Đình Phong lạnh giọng chất vấn, tiếng khục tay răng rắc, thanh âm cũng cao hơn lúc trước, hung dữ kêu lên:
“Mẹ khiếp! Nếu như ngươi biết đau thì đáng lẽ ngươi không nên trêu chọc Hàn Tịnh, đùa giỡn với Hàn Tịnh! Ta cảm thấy rất buồn, Tịnh Tịnh ở trong bát viên rất an ổn, sống qua những ngày tháng bình yên, vậy tại sao đột nhiên lại sinh chứng uất ức? Sau khi sinh con xong, tâm tình lại càng xuống dốc, nguyên nhân tất cả là do ngươi hại cô ấy! Con mẹ nó, tên khốn nạn Tống Minh Hạo ngươi đến nhà ta để uy hiếp cô ấy. Bề ngoài quần áo bảnh bao nhưng thực chất ngươi không bằng loài cầm thú.”
Sau câu cuối cùng mắng chửi, hắn đánh tiếp một quyền nữa, đánh đến mức mặt Tống Minh Hạo chỉ còn cảm giác tê liệt.
Anh ta đau, đau đến mức bật cười.
Có lẽ!
Có lẽ anh ta thật sự là tên khốn nạn!
Anh ta năm lần bảy lượt uy hiếp Hàn Tịnh, rồi lại dùng những lời ngon ngọt dỗ dành cô, nhưng cô hết lần này đến lần khác vẫn ủy khuất chống đỡ, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy được tấm chân tình của anh ta.
Anh ta biết, anh ta không nên ép cô, nhưng anh ta say mê người phụ nữ này cũng như thân thể của cô, nên không muốn buông tay.
Cuối cùng ư? Cuối cùng thiếu chút nữa ép cô đến phát điên.
Vì thế mà có ác cảm với anh ta, cho nên khi cô được đưa đi, anh ta không thể tiến gần cô được nữa.
Anh ta cũng hy vọng cô có thể khỏe mạnh trở lại, đồng thời cũng muốn chính mình tiếp tục đi tới với người phụ nữ này, để có thể trả thù Đông Đình Phong.
Cho tới bây giờ, khi ra ngoài, anh ta bỏ ngoài tai vấn đề hôn sự, nhưng khi cô quay về nước với một vẻ đẹp kiều diễm, lại một lần nữa khiến anh ta chú ý, khiến anh ta mê muội, cho nên hôm nay khi biết Đông Đình Phong không ở bát viên, Hàn Tịnh lại trở về nhà ngủ, anh ta vội vàng xông vào.
Anh ta thích cô, chỉ là đang lúc anh ta muốn đoạt lại người phụ nữ này từ tay Thôi Tán thì lão gia đã chấm cô trở thành vợ của Đông đại thiếu.
Lão gia đã nhận định như vậy thì ai dám thay đổi?
Tống Minh Hạo nghĩ kỹ lại, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, cuối cùng cúi đầu cười, nụ cười u ám không gì bằng, giống như được phát ra từ địa ngục, từ từ ngẩng đầu lên, máu trên môi khiến anh ta có chút quỷ dị, tựa như con quỷ khát máu:
“Đông Đình Phong, tôi khốn nạn, nhưng anh cũng không phải loại tốt đẹp gì. Anh lấy cô ấy, nhưng lại chưa từng quan tâm cô ấy. Bên ngoài còn nuôi phụ nữ. Chí ít tôi là toàn tâm toàn ý thích một.... Hụ!”
Một quyền nữa lại rơi xuống, cắt đứt lời của anh ta, anh đến khi anh ta miệng đầy máu, mở miệng thì máu chảy ra.
“Dùng cái miệng thối của ngươi nói ra từ “thích” thật là dơ bẩn! Ngươi gọi như vậy là thích sao? Ngươi như vậy phải gọi là đê tiện. Tống Minh Hạo, ngươi không có tư cách giáo huấn ta.”
Vài lài của dịch giả: Trời ơi! Từ chương này thì mọi người thích rồi nha, nhưng ta dịch thì chẳng thích chút nào, 79 chương đầu, mỗi chương chưa nổi 1000 chữ, từ chương này bà tác giả chơi ta mà, mỗi chương 10000 chữ!!!!:((( Mẹ ơi, con chết đây
Đối diện với kẻ bị đánh đến mức quỳ rạp trên mặt đất như Tống Minh Hạo, Đông Đình Phong từ trên nhìn xuống quát lớn, toàn thân ép người, lộ ra khí thế bất khả xâm phạm:
“Ngươi thẹn với công bồi dưỡng lão gia dành cho ngươi, thẹn với hai chữ “Hiếu, Nhân” của Đông gia truyền từ đời này sang đời khác. Tuy rằng không mang họ Đông, nhưng ngươi mang trong người một nửa huyết thống của Đông gia. Tứ cô cô làm sao lại dạy ngươi như vậy? Hễ là con cháu Đông gia, tất cả phải làm người đường đường chính chính, không thẹn với lòng. Nhưng còn ngươi, sao lại gây khó dễ cho kẻ yếu, * với chị dâu, lương tri của ngươi để đâu? Đạo đức của ngươi để đâu? Mẹ kiếp, ngươi thật không xứng làm ngươi mà!”
“Đúng, tôi không xứng, còn anh xứng sao?”
Tống Minh Hạo vịn vào tường, lau đi khóe miệng đầy máu, điên cuồng rống lên:
“Đông Đình Phong, tôi và anh, kẻ tám lạng, người nửa cân, có gì khác biệt sao?”
“Ngươi sai rồi! Ta không hèn hạ như ngươi...”
Đông Đình Phong một lần nữa lôi hắn lên, lạnh lùng đẩy hắn về phía sô-pha, sau đó xoay người thật nhanh, tiến lên vài bước, cầm lấy khẩu súng từ chỗ Trần Tụy, lên đạn, lần thứ hai chĩa súng vào đầu Tống Minh Hạo, cảm giác ớn lạnh đến thấu xương khiến huyệt thái dương của Tống Minh Hạo không ngừng co giật.
Trần Tụy híp mắt vài phần, vội vàng chạy đến khuyên nhủ:
“Boss, vì loại ngươi này thật không đáng!”
Trên sàn nhà, Ninh Mẫn vẫn còn duy trì được vài phần ý thức, nghe thấy đối thoại của bọn họ, nhìn thấy anh em họ đánh nhau thành như vậy, cũng có chút hoảng hốt. Cô nghĩ không ra, một kẻ hào hoa phong nhã như Đông Đình Phong lại ôm trong mình tâm tư khó lường như vậy, thân thủ cũng mạnh mẽ như vậy, hơn nữa bộ dạng cầm súng của hắn không chỉ thành thạo mà còn rất “man”, vô cùng lạnh lùng.
Đúng rồi, hắn đã từng nhập ngũ, còn được huy chương anh hùng nữa.
“Ha ha ha, Đông Cẩn Chi, thế nào, anh muốn giết tôi? Được thôi, vậy anh nổ súng đi! Nếu anh dám nổ súng, thì anh sẽ phạm tội cố ý giết người, vậy hãy đợi chịu tội trước pháp luật đi! Đến lúc đó, tôi ở dưới âm phủ, anh cũng không thể dễ dàng sống những ngày tháng tốt đẹp!”
Tống Minh Hạo không hề sợ hãi, điên cuồng cười lên.
Anh ta đánh cược, hắn sẽ không nổ súng. Giết người có thể là chuyện nhỏ nhưng việc anh ta chết trong bát viên, Đông Đình Phong sẽ khó thoát khỏi rắc rối. Mẹ của anh ta sẽ không chịu buông tha!
Nhưng anh ta nhìn thấy người trước mặt có chút ngây ngốc cười lạnh, thanh âm của hắn không nặng không nhẹ hỏi lại:
“Vậy ngươi có muốn thử không, xem xem cuối cùng pháp luật sẽ bảo vệ kẻ lẻn vào phòng của vợ ta muốn giết người hay là người là chồng như ta, vì bảo vệ vợ mình mà ra tay giúp người bị hại?”
Câu này khiến toàn thân anh ta cứng đờ.
“Tống Minh Hạo, có một chuyện ta quên không nói với ngươi, trong phòng Tịnh Tịnh sớm đã được ta lắp đặt camera có thể quan sát trong bóng tối, những gì ngươi vừa làm với Tịnh Tịnh, cũng như những lời nói của ngươi đều được ghi lại. Chứng cớ phạm tội như vậy, một khi giao ra thì chuyện cái chết của ngươi là hợp tình hợp lý, hơn nữa, khẩu súng của ta đã được đăng ký sở hữu. Trong tình huống hợp pháp, tính mạng bị uy hiếp có thể dùng để tự vệ. Thế nào, muốn ta bóp cò thử một cái không... Xem xem ai mới là kẻ cười cuối cùng...”
Nói rồi, hắn hung hăng dí sát đầu súng vào thái dương của Tống Minh Hạo.
Tống Minh Hạo làm sao có thể cười được, anh ta một lần nữa cứng họng không nói gì.
Anh ta biết, Đông Đình phong là kẻ nói là làm, nếu hắn thật sự muốn nổ súng giết anh ta, cũng là chuyện bình thường, đừng nói hắn bình thường nho nhã, thực chất hắn là kẻ vô cùng ngang bướng ở Đông gia.
Hắn giống như một con ngựa tuấn mỹ ôn nhu nhưng thực tế tính tình rất quyết liệt.
Bình thường rất tốt, nhưng một khi động đến thì thiên hạ sẽ đại loạn.
Anh ta khó khăn nuốt nước bọt, hô hấp có chút cứng nhắc.
“Còn nữa, lão gia cũng ở đây. Ông ấy hiện đang ở phòng ta, những hành động của ngươi ông ấy đều có thể tận mắt nhìn thấy, hơn nữa, ông đã bị ngươi là cho tức giận không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ông ấy nói, chuyện của ngươi, do ta quyết định. Sống hay chết cũng do ta. Vậy nếu ta thật sự nổ súng giết ngươi, thì hậu quả, ông ấy sẽ giải quyết tốt!”
Câu nói này thật sự đã khiến ý chí của Tống Minh Hạo suy sụp.
Nếu nói tất cả chuyện này đều do lão gia cố ý bày ra, thì hắn ta nổ súng cũng không phải kiêng nể gì.
“Đừng giết tôi!”
Yên lặng rất lâu, cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu lên, giây phút này, thanh âm của anh ta có chút run sợ, mang theo một cảm giác tuyệt vọng.
“Đừng giết ngươi? Thế nào, làm ra chuyện lòng lang dạ sói như vậy, lẽ nào ngươi cảm thấy ngươi vẫn còn mặt mũi sống trên đời này?”
Đông Đình Phong đột nhiên di chuyển khẩu súng, “bang” một tiếng, tiếng nổ của khẩu súng lục đã được giảm thanh cũng không lớn lắm, nghe giống tiếng đập nhẹ của ly thủy tinh được bị rơi từ trên giá xuống, sau đó, hắn lại chĩa súng vào thái dương Tống Minh Hạo, tiếng lên đạn nhanh chóng truyền đến tai anh ta.
“Răng rắc!”
Hắn lại nổ súng lần thứ hai.
“A...”
Tống Minh Hạo rùng mình, anh ta cho rằng mình chết chắc, nhưng sau 3 giây, phát hiện mình vẫn còn sống, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, một giọng nói có chút tĩnh mịch từ trong phòng vọng vào tai anh ta.
“Trong khẩu súng của ta lúc nãy chỉ lắp một viên đạn! Ở đây vẫn còn 3 viên, ngươi nhìn thấy không?”
Lấy lại tinh thần, anh ta thấy Đông Đình Phong đang ngồi đối diện, một tay giữ khẩu súng, một tay vân vê mấy viên đạn sáng loáng, ngón tay nhẹ nhàng vẫy vẫy, ra hiệu cho anh ta nhìn:
“Chỉ cần ta cho ngươi một viên, thì trên đời này sẽ không còn kẻ tên Tống Minh Hạo. Ngươi tự nói xem, ngươi muốn sống hay chết?”
“Muốn sống!”
Tống Minh Hạo thở hổn hển, cắn răng chọn lựa.
Điều này rất nhục nhã nhưng thực sự anh ta không còn chọn lựa nào khác.
Cái gì mà mười tám năm vẫn là anh hùng hảo hán, tất cả chỉ là kịch bản trong mấy bộ phim truyền hình thôi.
Chết rồi thì cái gì cũng mất.
Anh ta đâu thể chấp nhận một cái chết không minh bạch như vậy.
Tuyệt đối không thể chết.
Giờ phút này, ham muốn sống sót cao hơn tất cả.
Câu trả lời như vậy cũng không nằm ngoài suy nghĩ của Đông Đình Phong, thậm chí hắn còn đoán được trong lòng anh ta hiện giờ đang nghĩ gì.
Nhưng hắn làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?
“Muốn sống cũng không phải chuyện khó khăn gì. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy ngồi tù 20 năm nay, để bù đắp lại tội nghiệt của ngươi. Về phần tội danh, thay người khác rửa tiền, tự ý nuốt một khoản tiền lớn không rõ lai lịch, đồng thời mượn thân phận người đứng đầu ngân hàng làm giả sổ sách. Như vậy cũng đủ cho ngươi vào tù rồi. Còn nữa, hay giao lại cho ta tất cả mấy video ngươi ghi lại, bằng không, ngươi thật sự chỉ còn con đường chết. Tống Minh Hạo, ngươi nghe rõ chưa? Ta nói được thì sẽ làm được!”
Đông Đình Phong vừa liệt kê những tội lỗi trước đây của anh ta, vừa lạnh lùng ra điều kiện.
“Cái gì? 20 năm?”
Tống Minh Hạo lộ vẻ khó tin, 20 năm tù thì coi như cuộc đời anh ta chấm hết, đây chính là 20 năm cao quý nhất của đời ngươi thì làm sao có thể?
“Vì một người phụ nữ mà các người khiến tôi thân bại danh liệt? Cái này thì có khác gì cái chết? Tôi không tin ông ngoại lại nhẫn tâm như vậy. Tôi muốn gặp ông...”
Anh ta không phục, ông ngoại cũng xem là thương anh ta, anh ta muốn gặp người.
Đúng lúc, tiếng chuông điện thoại vang lên, Đông Đình Phong móc điện thoại từ túi ra, vừa nhìn thấy số, hắn từ từ nhấc máy, giọng nói chậm chạp:
“Ông nội, có chuyện gì ạ?”
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài của lão gia Đông Lục Phúc, sau đó là một giọng nói cứng rắn:
“Nói cho Tống Minh Hạo, suy nghĩ cho kỹ, đây là hậu quả do nó tự chuốc lấy. Một người không chỉ cần có năng lực, mà còn phải có trái tim. Không phải chỉ là trái tim giống người mà còn phải học cách làm người. Ngoài ra ta không muốn nói nhiều! Ta mệt rồi! Không muốn quản nhiều. Cứ như vậy đi!”
Tút tút tút, câu nói của ông lời ít nhưng ý nhiều, rồi lập tức tắt máy.
Sắc mặt Tống Minh Hạo nhất thời xám xịt.
“Lời của lão gia, ngươi nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi!”
Anh ta trả lời, cả người giống như bị vùi lấp dưới địa ngục.
“Nếu như ngươi còn muốn sống thì ngồi tù là cách duy nhất. Hãy giao video ra! Tiểu Trần, sau khi lấy lại bản gốc sẽ đưa ngươi đến đồn cảnh sát!”
Đông Đình Phong nặng nề nói ra một câu, trong miệng lẩm bẩm: 20 năm này là cái anh ta phải trả cho linh hồn người đã khuất.
Hàn Tịnh, kẻ hại em, tuyệt đối không thể chạy trốn khỏi chế tài luật pháp, mong em hãy yên nghỉ
Chiếc còng tay mang đứa cháu ngoại của Đông gia đi ra, bên trong phòng khách, tất cả đã trở về tĩnh lặng, chỉ còn tiếng “tích tắc” của đồng hồ.
Đông Đình Phong đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh 6 năm trước diễn ra trong căn phòng này mà mi tâm hắn không cầm được nhíu lại. Nói cho cùng tất cả cũng tại là hắn hại Hàn Tịnh. Là hắn không chăm sóc tốt cho cô. Cứ tưởng rằng đưa cô vào nhà tổ thì cô sẽ an toàn, nhưng lại không nghĩ rằng, cô lại bị tổn thương như vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, may là hắn đã quen với việc nhìn thấy những biến đổi kinh hãi, nhưng đối mặt với chính nơi xảy ra chuyện khốn nạn đó, trái tim vẫn cảm giác như bị bóp nghẹt, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh.
5 năm, cuối cùng nhưng băn khoăn trong suốt 5 năm này cũng được lý giải, chỉ là sự thật quá chi tàn nhẫn.
Đông Đình Phong đứng đó rất lâu, sau đó tiến về chỗ có vệt máu trong phòng, từng đợt sóng cảm xúc trào về trong hắn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cô vợ giả mạo kia.
Cô lằng lặng nằm trên ghế sô pha, lúc nãy Trần Tụy đã rìu cô lên đây, đầu cô gối lên thành ghế, mái tóc đen óng mượt mà, đôi mắt nhắm nghiền, hai gò má xinh đẹp, sớm đã bị dược tính của thuốc mê làm cho ngất đi.
Hắn bước lên, xem xét lại, nghĩ tới đoạn video lúc nãy, Tống Minh Hạo học võ, nhưng người phụ nữ này vẫn phản kháng được mấy lần vô cùng mạnh mẽ, có lẽ cô cũng hiểu một số thủ thuật chiến đấu.
Nữ nhân này rốt cuộc từ đâu đến?
Đối diện với tình huống kinh hãi như vậy vẫn không để lộ chút hoảng loạn, hơn nữa còn khiến Tống Minh Hạo bị thương.
Người bình thường không thể có được bản lĩnh như vậy!
Nói thật, nếu là người bình thường thì làm sao có gan giả mạo làm vợ hắn!
Rốt cuộc đây là hành vi có tổ chức chi phối hay chỉ là của một mình cô?
Nhiều ngày như vậy, cô cũng không có bất cứ biểu hiện nào khả nghi hay gây rối, và hắn cũng không thể điều tra ra lai lịch của cô.
Đúng, thông tin giả mạo của cô được làm quá hoàn mỹ, dù cho có điều tra cũng không ra, đây quả thực có chút khó tin.
Đông Đình Phong suy nghĩ rất lâu, nhưng nghĩ không ra nguyên do, liền không muốn nghĩ nữa. Sau đó ôm lấy cô lên, trực tiếp bế vào phòng mình. Bởi lẽ chỗ này quá dơ bẩn, hắn không muốn để cô ở lại đây.
Ngăn cách bởi một hành lang là phòng của hắn.
Cánh của mở ra, hắn tiến vào, người phụ nữ này đang ngả đầu vào vai hắn, mái tóc đen bóng, thuận theo chiều xõa xuống dưới, đong đưa, giống như dòng nước nhẹ nhàng bồng bềnh.
Trong phòng, Đông Lục Phúc đang chống gậy ngồi trên ghế sô pha, hai mắt nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt, vẻ mặt đau xót, trên trán hằn sâu những nếp nhăn, thoáng cái dường như đã già đi mấy tuổi. Bất luận là người nào gặp chuyện như vậy cũng đều bị đả kích nặng nề. Huống chi ông đã từng bảo vệ Tống Minh Hạo, thực sự không còn cách nào chấp nhận đứa cháu bại hoại gia môn này nữa.
Nhân cách phải méo mó bao nhiêu mới có thể nghĩ ra cách trả thù như vậy?
Thật khó có thể tưởng tượng được.
“Ông nội!”
Hắn đứng vững, ôn nhu gọi một tiếng, trong lòng cũng biết ông đang rất khó chịu.
Không riêng gì ông nội bị tổn thương, đến ngay cả hắn cũng cảm thấy đau lòng. Từ nhỏ đến lớn, tình cảm anh em nhiều năm như vậy, đâu phải trò đùa!
Anh ta rốt cuộc đã hận hắn nhiều thế nào mà lại âm thầm hại người vộ tội như vậy?
Đông Lục Phúc mở mắt ra, nhìn thấy đứa cháu trai mình đang ôm cháu dâu đứng trước mặt, trong ánh mắt đau thương lộ ra vẻ quan tâm, đứng dậy, nhìn đứa trẻ này đang ngủ mà đau xót thêm vài phần:
“Tịnh Tịnh không sao chứ?”
“Không sao ạ!”
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt... Tên súc sinh kia... Aizz...”
Đông Lục Phúc ôm lấy ngực, cơn đau tìm dữ dội ập tới.
“Ông nội, ông đã đồng ý với cháu, bất luận kết quả ra sao, bất luận kẻ sa lưới là kẻ nào, ông cũng không tức giận mà!”
Nói là nói như vậy, nhưng một khi gặp phải chuyện này thì ai có thể giữ bình tĩnh được chứ?
Con người chứ không phải con vật.
Bởi vì có tình nên mới bị tổn thương.
“Ta biết. Aizz... trước tiên cháu cứ đặt Tịnh Tịnh xuống cái đã!” Ngừng lại một lúc lại hỏi, “Cẩn Chi, trải qua chuyện này, cháu có còn muốn ly hôn nữa không? Ông biết, chuyện hôn nhân của cháu là do ông nhiều chuyện nên đã hại cả hai cháu. Trong chuyện này là do ông sai! Thế nhưng... Tịnh Tịnh thành ra như vậy, nếu thật sự ly hôn... nửa quãng đời về sau... Aizz...”
Lão gia kêu, đau đớn vạn phần.
“Ông nội, ông đợi cháu một chút!”
Đông Đình Phong biết lão gia quý Tịnh Tịnh, mong muốn vợ chồng bọn họ có thể hòa hợp, nhưng hiện tại hắn không thể nói cho ông biết rằng Hàn Tịnh đã chết. Nếu như vậy, chắc chắn ông sẽ không chịu được đả kích này.
Hắn yên lặng, phải đưa cô vợ giả mạo này vào phòng, đặt cô trên giường của mình, trước tiên hắn phải cởi chiếc áo ngủ của cô ra, bên trong chỉ còn chiếc váy ngủ bằng lụa, lớp da thịt bị lộ ra dưới ánh đèn chiếu vào vô cùng trắng mịn, mùi hương trên cơ thể cô lan ra khắp phòng của hắn. Hắn không thích trên người cô lưu lại mùi hương của Tống Minh Hạo mà lại ngủ trên giường của hắn.
Đứng cạnh đầu giường, hắn lằng lặng nhìn ngắm, nghĩ đến một chuyện: Giường của hắn chưa từng có người phụ nữ nào nằm lên. Đây là duyên phận sao?
Lúc đi ra, lão gia đang châm thuốc, tay cầm có chút run rẩy.
Đông Đình Phong nhìn thấy liền chạy tới dập điếu thuốc đó, rồi thẳng tay vứt vào thùng rác:
“Ông nội, bác sĩ nói ông không được hút thuốc!”
“Tiểu tử thối, có phải cháu càng lớn càng thích quản chuyện của ta không? Tính cách này thật giống ba của cháu, và càng giống ngũ cô cô của cháu!”
Thấy vậy, Đông Lục Phúc nhíu mày, xúc động nói một câu, có chút bất đắc dĩ. Trong lòng ông có chút lo lắng. Năm đó, từ lúc vợ ông rời bỏ cõi đời, ông rất ít khi hút thuốc. Nhưng hôm nay, trong lòng nóng như lửa đốt, nên muốn hút vài hơi, nhưng lại bị tên tiểu tử này ngăn cản.
Đông Đình Phong mỉm cười, ngồi xuống:
“Ông phải giữ sức khỏe cho mình. Cháu đã đồng ý với bà nội, thì phải chăm sóc cho ông thật tốt, chẳng lẽ ông lại muốn cháu nuốt lời.”
“Hứ, ta biết rồi, đừng có lấy bà nội cháu ra dọa ta.”
“Bởi vì những người khác đều không có tác dụng!”
“Được rồi, được rồi, không hút thì không hút. Ta sẽ giữ gìn sức khỏe. Cháu nói xem! Tiếp theo, cháu định làm gì? Ta nghe nói, cô gái An gia đó phải làm phẫu thuật ghép tim. Ta biết, trong chuyện này, cháu đã tốn không ít tâm sức để tìm được tim phù hợp với cô ta. Nhưng một khi phẫu thuật thành công, có phải là cháu... Chỉ là, Tịnh Tịnh cũng chịu khổ không ít.... Đình Phong, nếu thật sự cháu muốn ly hôn thì cũng không cần hỏi ý ông. Hai vợ chồng trải qua những ngày tháng vui vẻ hay lạnh nhạt thì chỉ họ mới biết. Cháu hãy tự mình xem xét đi!”
Quãng thời gian xa cách 6 năm, lại biết được Hàn Tịnh đã phải trải qua chuyện như vậy, ông biết, đứa cháu trai sạch sẽ này của ông, bất luận thế nào cũng không thể đón nhận được Hàn Tịnh, vậy nên bắt hai người họ miễn cưỡng sống cùng một chỗ thì tốt hơn nên buông tay, để cả hai có thể tìm được hạnh phúc, đây này có lẽ mới là chuyện nên làm.
“Ông nội, tạm thời cháu sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn!”
Đông Đình Phong lạnh lùng nói ra một câu.
“Tại sao?”
Đông Lục Phúc cảm thấy bất ngờ, cố gắng đáng giá lại cháu trai.
“Cháu còn hai chuyện chưa rõ. Đợi đến khi cháu có thể giải thích được tất cả mới tính đến việc có ly hôn hay không! Còn về phần đó là chuyện gì thì cháu mong ông đừng hỏi. Cẩn Chi chỉ muốn xin ông, nếu đến lúc cháu cần có sự giúp đỡ của ông thì mong ông đừng từ chối. Thời điểm đến, ông sẽ biết cháu đang làm gì?”
Một chuyện là về vấn đề thân phận của bà xã giả mạo, còn một chuyện khác cũng khiến hắn băn khoăn suốt 5 năm qua, đến nay hắn vẫn không tìm được bất cứ đầu mối nào.
Nếu hai chuyện này không điều tra rõ, hắn làm sao có thể để người phụ nữ này chạy dễ dàng như vậy được?
Đông Lục Phúc cau mày, cũng không hiểu hết tâm ý trong câu nói của hắn, nhưng ông có thể khẳng định một chuyện: Ngoài tên tiểu tử này ra thì chỉ có trời mới biết được chuyện của hắn.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ông rất tò mò nhưng lại đoán không ra.
Những gì Ninh Mẫn biết về Đông Đình Phong cũng chỉ là qua mấy bài báo, nên từ những tin tức này cô chỉ biết một chuyện: Đông Đình Phong là một tên cặn bã không có đạo đức, vì vậy cô đối với hắn chỉ có cảm giác chán ghét.
Cái này trong tâm lý học gọi là “ấn tượng đầu tiên”.
Vậy nên khi đại não nhận được một nguồn tin tức mới, hơn nữa còn vô cùng kích thích thì “ấn tượng đầu tiên” sẽ thay đổi, tiếp theo “hiệu ứng gần” sẽ hình thành ấn tượng của người đó trong đại não.
Nếu không nghe thấy cuộc nói chuyện của anh em họ, Ninh Mẫn nghĩ, ấn tượng của cô với Đông Đình Phong chắc chắn sẽ không thay đổi.
Nhưng khi cô nghe thấy, hơn nữa còn rất rõ ràng, nên quan hệ của bọn họ có thể cải thiện.
Lúc Đông Đình Phong bước tới, Ninh Mẫn bắt đầu mất đi cảm giác, hoàn toàn ngất đi, cô biết hắn ôm cô lên, cô còn ngửi được mùi hương mát lạnh của hắn, đầu dựa vào vai hắn.
Giây phút này, cô biết rõ, Đông Đình Phong là người có thể tin cậy được.
Chí ít, hắn cũng không có rắp tâm hại người.
Trong chuyện của Tống Minh Hạo, hắn không chỉ khẳng định sự công bằng, mà hoàn toàn có thể chấp nhận những lỗi lầm của Hàn Tịnh, đem kẻ phạm tội ra pháp luật. Không phải bởi vì đó là em họ của hắn, đơn giản Hàn Tịnh cũng chỉ là người phụ nữ bình thường không ai chú ý, hay để bao che những chuyện xấu xa không muốn ai biết trong gia tộc này.
Tống Minh Hạo là nhân vật xuất sắc dưới trướng của Tập đoàn Vạn Thế, một khi bị bắt vào tù, không nhiều thì ít cũng ảnh hưởng đến Vạn Thế, trực tiếp hay gián tiếp cũng đều gây ra tổn thất kinh tế, nhưng bọn họ cũng không vì yếu tố này mà mặc kệ, hơn nữa còn chọn cách bảo vệ công đạo cho Hàn Tịnh.
Về điểm này, hành động của hắn và ông nội thật sự đã khiến cô có cái nhìn khác, phải gọi là hoàn toàn tán thưởng.
Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được sự đáng sợ của hắn:
Người đàn ông này, lợi dụng sự trở về của cô để bày ra một cái bẫy như vậy mà cô không biết chút gì, thậm chí ngay cả chuyện trong phòng có gắn camera cũng không biết.
Làm chuyện kín đáo như vậy, tính toán kỹ lưỡng như vậy, nếu thật sự kết thù với người này thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp. Vì mọi lúc đều có thể bị mưu hại.
Trời sáng, lúc Ninh Mẫn mở mắt thì phát hiện mình đang ngủ ở một nơi hoàn toàn xa lạ, thiết kế mang đậm chất đàn ông với hai màu đen trắng rõ ràng, đến chăn đệm của chiếc giường cũng là hai màu đen trắng. Trên chiếc tủ đầu giường có đặt một tấm ảnh, người trên đó là... Đông Đình Phong:
Hắn mặc trên người bộ quần áo tiến sĩ, dầu đội mũ tiến sĩ, mỉm cười nhàn nhạt, nụ cười đó, lạnh lùng nhưng cũng ôn hòa... Trong sự yên tĩnh mang theo vẻ khoan dung và bình thản. Trong sự bình thản lộ ra năng lượng an định.
Không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy hắn có chút thân thiết, không hề đáng ghét như trước nữa, trong lòng nghĩ đến chuyện tối qua được hắn bế lên cho cô cảm giác vững vàng, kiên định. Khiến cô không tự chủ được nhớ về thời thơ ấu, cái cảm giác được ba bế lên giường, vô cùng an toàn. Giống như chỉ cần có ông bên cạnh, trời sập cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Ừ, giờ phút này, cô thật sự có chút không quen với sự thay đổi ấn tượng về hắn.
Trong lòng Ninh Mẫn đang cố quên đi cảm giác này, lúc quay lại thì nhìn thấy trên chiếc gối trắng tuyết kia có một nam nhân đang yên tĩnh ngủ, khuôn mặt dịu dàng, anh tuấn, cô chớp mắt nhìn lại, tâm chí cô giống như trong mơ vậy.
Cô cắn môi mình, cảm nhận được sự đau đớn, cuối cùng kinh hãi ngồi dậy kêu lên:
“A, Đông Đình Phong, anh... anh... anh... tại sao anh lại ngủ ở đây?”
Vừa mới đây cô còn nghĩ tốt của người đàn ông này, nhưng hiện tại đã bị hành vi vô lễ của hắn xóa sạch rồi.
Đầu tiên cô sờ lại quần áo trên người, áo choàng không còn, trên người chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ hai dây, đôi vai trần vị lộ ra ngoài, khuôn mặt cô không tử chủ được ửng hồng lên, vừa xấu hổ, cũng vừa căm tức.
Xưa nay Đông Đình Phong luôn ngủ nông giấc, nhưng cái cảm giác này lại khiến hắn ngủ rất ngon, cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt của người phụ nữ ấy rất kỳ diệu, tự nhiên khiến hắn ngủ thiếp đi.
Nói thật, hơn 3 giờ sáng hắn mới ngủ, hắn đi tắm, khi trở về phòng nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của nữ nhân đang nằm trên giường thì không biết tại sao, hắn lại nghĩ đến đêm đó của 6 năm trước, có chút dây dưa điên cuồng.
Người phụ nữ này không phải Hàn Tịnh, cho dù là Hàn Tịnh thì sau khi kết hôn, bọn họ cũng chưa từng ngủ chung giường.
Bọn họ có giao hẹn của riêng mình mà tuyệt đối cái thứ hàng giả này không biết tới.
Có lẽ, hắn nên ra ngoài ngủ, nhưng suy nghĩ một lúc, hắn lại chui vào chăn.
Diễn xuất không phải cần nhập tâm sao?
Thật sự hắn muốn xem xem, người phụ nữ này, rốt cuộc đang muốn giở trò gì?
Hắn cứ nghĩ rằng hắn sẽ không thể ngủ được, vì bên cạnh là một người mang đầy dã tâm, lúc nào cũng có thể gây bất lợi cho hắn, nên hắn không thể an tâm được.
Nhưng hắn thấy cô ngủ rất ngon, trong lòng sinh ra một loại cảm giác trấn an, khiến hắn bất tri bất giác buông xuống sự phòng bị, nhắm mắt, trong đầu không ngừng suy nghĩ đến người phụ nữ khiến hắn không hiểu này, sau đó không hiểu sao cơn buồn ngủ ập tới, hắn đã thiếp đi, trong đầu vẫn còn một ý niệm: Người phụ nữ này có chút hứng thú.
Đang ngủ say sưa, hắn bị đánh thức bởi tiếng hét kinh hãi, Đông Đình Phong từ từ mở mắt liền nhìn thấy người phụ nữ kia đang nhìn mình bằng ánh mắt căm hận, lúc đầu hắn ngẩn ra, đợi sau khi máu kịp thời lên não mới miễn cưỡng ngồi dậy, giọng nói khàn khàn mang theo chút quyến rũ, hỏi lại:
“Đông phu nhân, xin cô hãy nhìn cho rõ, đây là giường của ta, ta không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”
Ninh Mẫn không nói được gì: “...”
Đây đích thật là phòng của hắn.
“Hơn nữa, chúng ta đâu phải chưa từng ngủ với nhau, cô kinh hãi cái gì?”
Hắn từ từ nói tiếp một câu.
Ninh Mẫn: “...”
Mặt cô không hiểu sao đỏ ửng lên, đây là loại phản ứng sinh lý không cách nào điều khiển được.
Hắn nói không sai, nhưng vấn đề quan trọng là, cô đâu phải vợ hắn, hơn nữa, cô cũng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?
Tối qua, hắn mới biết vợ mình và em họ có quan hệ bất chính, vậy tại sao anh có thể giả vờ không lưu tâm, mà cùng người đã tặng cho hắn đôi sừng to tướng trên đầu ngủ trong một phòng, hơn nữa còn chung giường chứ?
Theo lẽ thường mà nói: Đầu tiên hắn phải ly hôn ngay với vợ mình, từ nay về sau không gặp nữa, nhưng phản ứng của hắn lúc này lại có chút biến thái?
Đông Đình Phong nhìn ngắm người phụ nữ mồm mép lanh lợi kia bị câu trả lời của hắn làm cho ngậm chặt mà tâm tình tốt hẳn lên, hắn đứng dậy ra khỏi giường, nhìn qua điện thoại:
“Dậy đi! Hôm nay Tiểu Kỳ xuất viện, nếu không nhanh chúng ta sẽ tới trễ mất!”
Nói xong, hắn đi vào nhà tắm, đóng cửa lại.
Ninh Mẫn ngẩn người ra, nhìn bộ dạng lạnh nhạt của hắn giống như tối qua không hề có chuyện gì xảy ra, hơn nữa cô với hắn còn giống như cặp vợ chồng già, bình thường ngủ với nhau một đêm, hôm sau còn bận rộn đi đón con xuất viện.
Gặp quỷ sao, Tống Minh Hạo đã nói, Tiểu Kỳ là con trai anh ta. Lẽ nào ngay cả chuyện này hắn cũng coi như không sao?
Cô thật sự càng ngày càng không hiểu được người đàn ông này!
Không đúng, cô phải mượn chuyện đó để nhanh chóng ly hôn, đắn đo quá về chuyện người đàn ông này nghĩ gì không tốt, cô không muốn có bất cứ dây dưa nào với hắn, ly hôn mới là biện pháp an toàn nhất.
Sau khi Ninh Mẫn hạ quyết tâm, cô nhanh chóng nhảy xuống giường, đứng đợi sẵn ngoài cửa nhà tắm.
Một lúc sau, Đông Đình Phong đi ra, thấy cô đang cực kỳ nghiêm túc đứng chặn ở lối đi, bất giác nhướng mày, cố gắng thăm dò tâm tư của người phụ nữ trước mặt, hỏi:
“Làm gì? Lại có chuyện muốn nói sao?”
Khẳng định là vậy.
Sau khi chuyện đó xảy ra, làm sao người phụ nữ này có thể không hành động chứ.
Cô lập tức gật đầu:
“Đúng, tôi có chuyện muốn nói.”
“Nói đi, ta nghe!”
“Đông Đình Phong, chuyện xấu giữa tôi và Tống Minh Hạo bây giờ anh đã biết hết rồi đúng không? Anh cũng biết rõ, Đông Kỳ không phải con trai ruột của anh đúng không? Nếu đã như vậy thì chúng ta hà tất phải diễn kịch trước mặt Tiểu Kỳ cho mệt mỏi, chúng ta hãy ly hôn đi!”
Ninh Mẫn yên tĩnh đứng nhìn trên khuôn mặt băng lãnh, anh tuấn kia có chút ấm áp, con ngươi đen nháy đó lóe sáng, khóe miệng có chút cong kên, cũng không biết đang nghĩ gì.
Cô thấy hắn không nói gì, lại tiếp tục với lý lẽ của mình:
“Đông Đình Phong, tôi không còn mặt mũi nào để đối diện với anh, cũng như ông nội, anh hãy để tôi rời khỏi Đông gia, cái mảnh đất khiến tôi đau khổ này được không? Gia sản của anh tôi cũng không cần, tôi chỉ cần con trai.”
Nếu Đông Kỳ không phải con hắn, Ninh Mẫn đương nhiên sẽ không lấy một đồng nào của hắn.
Cô nghĩ tới lời Đông Đình Phong đã từng nói, có lẽ hắn thật sự không muốn trả tiền phí phụng dưỡng này nên mới không đồng ý ly hôn, cho nên, cô phải thể hiện thái độ dứt khoát của mình rằng cái cô muốn chỉ là có thể ly hôn.
Nhưng hắn lại nhíu mày, tỏ vẻ khó có thể đồng ý, cảm giác giống như những suy nghĩ của cô hoàn toàn sai.
Cô nhịn không được hỏi:
“Lẽ nào chuyện đến mức này anh vẫn còn muốn tranh quyền nuôi con với tôi sao? Đông Đình Phong, anh đã thay người khác nuôi con của họ 6 năm, bây giờ cũng không cần phải giữ nó bên mình nữa. Anh phải rõ, đến lúc anh và Tiểu Kỳ có tình cảm cha con bền chặt rồi mới chịu rời bỏ, rồi anh nói với nó, anh không phải cha ruột của nó, thì cuối cùng người bị tổn thương sẽ là nó... Tôi không muốn Tiểu Kỳ bị tổn thương, vì vậy, chúng ta nên sớm giải quyết vấn đề ly hôn!”
Cô rất muốn thuyết phục hắn đừng nên làm những chuyện nực cười như vậy, thật sự không đáng.
Nói cho cùng, trong chuyện này, Đông Đình Phong cũng là người bị hại. Một người đàn ông thành công như vậy, làm sao có thể chịu được việc mình đã nuôi con trai 6 năm, cuối cùng nó lại không phải con trai mình?
Cô thật sự không dám nhìn vào mặt hắn.
Đông Đình Phong vẫn rất bình tĩnh, xoay người vòng qua cô, đi thẳng về phía chiếc tủ đầu giường, lấy ra một tờ giấy, rồi quay trở lại chỗ cô, bình tĩnh nói một câu, hoàn toàn khiến cô nổ tung:
“Thứ nhất, chuyện của cô và Tống Minh Hạo đã là chuyện quá khứ. Là ta không bảo vệ được cô, ta cũng có nửa phần trách nhiệm trong chuyện này, vì vậy cô cũng không cần phải tự trách mình, ta sẽ không truy cứu nữa nên cô cứ yên tâm. Còn nữa, mong cô đừng lấy chuyện này ra làm cái cớ để chúng ta ly hôn, đây là chuyện mà Tiểu Kỳ không muốn thấy. Thứ hai, về vấn đề huyết thống của Tiểu Kỳ, những lời của cô không có tính thuyết phục bằng những con số trên tờ giấy này. Cô tự mình xem đi, đây là báo cáo kết quả DNA, trên đây xác minh một chuyện, Tiểu Kỳ mang trong mình dòng máu của ta, ta và nó có quan hệ cha con. Đông phu nhân, cô xem xem, tình huống này ta có thể từ bỏ quyền nuôi dưỡng được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.