Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 93: Chương 93​

Vọng Thần Mạc Cập

21/07/2015

Cùng lúc đó, vườn số 2.

“Các người là ai?”

Đông Lôi hít một hơi thật sâu, run rẩy hỏi lại.

Chân cô mềm nhũn ra, cục diện súng thật đạn thật như thế này cô chưa từng gặp thấy. Mặc dù gia đình cô từ sau khi ông nội bị bắt cóc thì tất cả bảo an hay vệ sĩ đều được trang bị súng, trong trường hợp tính mạng bị de dọa có thể nổ súng, nhưng tình huống như vậy cũng chưa từng xảy ra.

Cô nhìn thấy kẻ bắt cóc đang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía “Hàn Tịnh”, nơi đó có một hào quang lấp lánh mà cô không hiểu được.

“Hàn Tịnh” cũng không có giơ tay lên, cô ấy đi từng bước cẩn thận, vừa kiên định vừa thận trọng giống như bất cứ lúc nào cô ấy đều có chuẩn bị sẽ phản kháng lại, ánh mắt bình tĩnh không gì sánh được đang quan sát kẻ bắt cóc, không hề lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Hãy bớt nói sàm đi. Đi nhanh!”

Kẻ bắt cóc thân hình gầy gầy trầm giọng quát một tiếng, rồi dùng súng chỉ đường.

“Các người muốn cái gì? Tại sao lại bắt cóc mẹ ta!”

Đông Lôi ương ngạnh không chịu đi, hơn nữa còn trợn trừng mắt lên nhìn, trong lòng hoảng loạn nhưng cô vẫn phải giả vở bình tĩnh, nói.

“Phanh!”

Kẻ bắt cóc kia đột nhiên nhắm ngay vào chén trà bên cạnh Đông Lôi nổ súng, “phanh” một tiếng, chén trà bằng sứ Thanh Hoa tinh sảo vỡ vụn, những mảnh vỡ tung ra khiến Đông Lôi sợ hãi hét lên.

“Nếu không ngoan ngoãn làm theo. Đông tiểu thư, sọ của cô cũng giống như chén trà kia, vỡ toang!”

Người đàn ông kia dùng ánh mắt băng lãnh cùng ngữ điệu hù dọa Đông Lôi.

Ninh Mẫn yên lặng vẫn không lên tiếng nhìn về hướng Đông Lôi: "Cô bé này lớn lên trong cuộc sống nhung lụa, từ trước đến này chưa từng trải qua sóng gió nên vô cùng sợ hãi, nửa câu cũng không nói được."

Ninh Mẫn đi tới, kéo Đông Lôi đang đứng chết lặng trên chiếc thảm đỏ cạnh cầu thang đi, sau đó cúi đầu nói nhỏ với cô ấy một câu:

“Đừng cứng đầu với bọn chúng. Bọn người này cái gì cũng có thể làm ra được!”

Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, cảnh tượng ám sát sẽ thảm khốc như thế nào!

Những kẻ ám sát được phái đi, vì để hoàn thành nhiệm vụ bọn chúng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Giây phút viên đạn được bắn ra khỏi nòng súng, trong lòng bọn chúng đều rất tàn nhẫn, bọn chúng chỉ tâm niệm: Muốn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho, thì phải lấy việc phục tùng là thiên chức.

Mặc dù hiện tại là thời đại hòa bình, nhưng điều này không thể nói được rằng: hành vi mưu sát không tồn tại.

Ai cũng biết, hiện tại trong nước quan hệ của ba gia tộc chính trị lớn Hoắc, Thần, Cố rắc rối thế nào.

6 năm trước, Hoắc Khải Hàng đã từng bị người khác ám sát, thậm chí còn là lúc hắn vừa mới rời khỏi nước, máy bay đã bị tấn công, sau đó bọn họ bị bắt đến một đảo nhỏ.

Lần đó, cô phụng mệnh dẫn một đội đến đó cứu viện, tuy đã đánh gục 31 tên cướp nhưng phe mình bị hao tổn mất 4 người. Trong cuộc chiến sống còn, sinh mệnh giống như trò chơi, nếu bạn tham gia vào trò chơi đó thì chỉ cần tôn trọng một nguyên tắc: Đặt mạng sống của mình cùng với nhiệm vụ lên hàng đầu.

Tình huống hiện tại và hành động giải cứu lần đó cơ bản giống nhau.

Nhưng bất đồng ở chỗ: Lần đó, cô dẫn đầu cả tổ hành động, còn lúc này, cô lại trở thành đối tượng bị mưu sát.

Loại hành động này, nếu như mục đích ủa nhiệm vụ chưa được hoàn thành thì sẽ không thể dừng lại. Trừ khi cấp trên ra lệnh kết thúc hành động. Bằng không, mặc dù mẹ con Đông Lôi có chết ở trong lần mưu sát này thì tương lai, bọn chúng vẫn sẽ sai người truy đuổi cô.

“A...”

Tay Đông Lôi đang run lên bần bật, Ninh Mẫn cố nắm thật chặt tay cô ấy, cùng đi lên lầu. Nhưng đứa trẻ này quá sợ hãi, ngay cả bước đi thôi cũng không thể, toàn thân cô ấy run rẩy, đột nhiên bước hụt một cái, Đông Lôi kinh hãi hét lên, cả người ngã lại về phía sau.

Vốn là Ninh Mẫn vẫn đang nắm tay cô ấy nên có thể kéo lại được, nhưng nhất thời cô lại đổi ý, cố tình đẩy thêm một cái để Đông Lôi ngã xuống nhanh hơn.

Ở phía sau, kẻ bắt cóc lại giơ khẩu súng lên coi xét.

Cô quan sát tỉ mỉ, khẩu súng đó đã được cải tiến đặc biệt, được trang bị bộ giảm thanh, dường như còn có chứa bộ phận ngắm bắn, nếu muốn bắn quét thì nó sẽ được dùng để thay đổi cho một số linh kiện quan trọng.

Loại súng trường được cải tiến này có thể giết người mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, rồi sau đó bọn chúng có thể dễ dàng trốn thoát.

Sau đó cô lại cảm thấy lạ...

Nếu bọn họ có thể phá hỏng được hệ thống an toàn của Đông gia đột nhập vào trong nhà, uy hiếp Đông phu nhân dẫn dụ cô đến, vậy tại sao lại không ra tay ngay, dù sao cô cũng không đề phòng, nhưng trái lại họ lại để cô phát hiện được hành tung?

Có gì đó không đúng!

Cho nên cô mới mượn tình huống bất ngờ này, giữ chặt lấy tay vịn cầu thang, lộn một vòng trên không vô cùng đẹp mắt bay đến.

“Phanh!”

***

Sắc mặt Hà Cúc Hoa trắng bệch như tờ giấy, nhớ đến hai tiếng súng vừa nãy, chúng không quá vang, nhưng hai tiếng đó một trước một sau, tuy đã giảm thanh, rất dễ khiến người khác không để ý, nhưng bà có nghe thấy.

Bà còn cho rằng sau khi bà xuống nhà thì bà sẽ nhìn thấy hai thi thể nằm dưới mặt đất.

Giây phút này, bà cảm thấy tuyệt vọng. Bà coi con trai và con gái như sinh mệnh của mình, bà thực sự không dám đối mặt với cảnh tượng máu tươi lênh láng dưới mặt đất còn con gái bà nằm đó, tim đã ngừng đập, cơ thể trong vũng máu cũng dần dần lạnh ngắt.

Nhưng cảnh tượng khiếp sợ đó chỉ do bà tưởng tượng.

Kẻ cao lớn nghe thấy vậy liền lôi bà xuống nhà.

Trong phòng khách, trên chiếc sô pha đơn, kẻ bắt cóc thân hình gầy gò đang ngồi đó, hai tay giơ cao, còn Hàn Tịnh, cái người mà từ xưa đến nay bà vẫn luôn căm hận, tay cầm súng chĩa thẳng về phía kẻ kia.

Hà Cúc Hoa bị ép ngồi trên một chiếc ghế khác đối diện với tên gầy đó, tên cao lớn cầm súng chĩa vào đầu bà.

Bốn người cứ đối diện như vậy.

Hà Cúc Hoa kinh hãi, bà ngồi thẳng lưng, ánh mắt dừng lại rất lâu trên người “Hàn Tịnh”: Cô gặp nguy nhưng không loạn, bình tĩnh chống trả. Đứa con dâu nhát gan này của bà, dáng dấp lúc cầm súng toàn thân toát ra một luồng khí mạnh mẽ có thể bức người. So với đứa con dâu suốt ngày chỉ biết cúi đầu đi trước đây, thực sự bà còn tưởng đó là hai người khác nhau.

Ninh Mẫn không hề để ý đến Hà Cúc Hoa, cô đang dốc toàn bộ sự chú ý vào tay súng bắn tỉa: Kẻ nằm vùng trên lầu lúc nãy chính là người này.

Giây phút đối diện với ánh mắt đó, tim cô bỗng đập nhanh hơn:



Ánh mắt kẻ này có chút quen thuộc.

Là người quen sao?

Sát thủ được chọn đi, làm sao có thể phạm phả sai lầm cấp thấp kiểu đó trong lúc thực thi nhiệm vụ chứ?

Lẽ nào, vừa nãy là hắn cố ý bắn trượt?

Cô cẩn thận quan sát một lượt, kẻ này mặc quần áo đen, đeo mặt nạ, toàn bộ đặc điểm, tướng mạo đều được ngụy trang. Cô cố lật đi lật lại trong trí nhớ của mình xem đã từng gặp người này ở đâu chưa, nhưng tất cả đều bị phủ định. Cô nghĩ: "Người đó sao có thể phái một người biết cô đến thực hiện mệnh lệnh này?"

Trầm ngâm một lúc, cô hất cằm, dùng giọng điệu thản nhiên nói:

“Có muốn làm một cuộc giao dịch không? Chúng ta một mạng đổi một mạng!”

Ánh mắt người này lóe lên, không đợi hắn kịp mở miệng, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, có người đang vào, đó là Đông Đình Phong, trên tay hắn cầm một khẩu “M500 súng lục ổ quay”, cây súng được mệnh danh là vua của các loại súng xuất hiện ngoài cửa, ngay phía sau hắn là nhị thiếu Đông gia vừa được nhậm chức cách đây ít phút.

Bất luận là Đông Đình Phong hay Thôi Tán, khi nhìn thấy cảnh tượng lúc này đều ngẩn người, biểu cảm của bọn họ đều giống như, bọn học không dám tin vào sự thật: Hàn Tịnh dựa vào tay không đã bắt giữ được một tên bắt cóc!

Thôi Tán dụi mắt: Là anh ta hoa mắt sao?

Đằng sau là Đông Diệu Tuấn và Đông Diệu Kỳ cũng hốt hoảng chạy đến.

Đông Đình Phong liếc mắt nhìn: người phụ nữ này lại cho hắn thêm bất ngờ mới.

“Đông đại thiếu đến thật mau lẹ!”

Người đàn ông cao lớn quay đầu liếc nhìn, đánh giá tình hình, xem ra hắn đã bị bao vậy, nhưng hắn vẫn như cũ không hề hoảng loạn, hơn nữa cực kì bình tĩnh nói lại một câu.

Đông Đình Phong lúc này mới đoái hoài đến tên bắt cóc kia đang che kín toàn thân chỉ để lộ ra con ngươi đen kịt kia, hắn bình tĩnh nhìn ngắm một lúc, sau đó mới mở miệng hỏi:

“Không biết hai vị đây đêm hôm khuya khoắt đột nhập vào Đông viên là muốn gì? Nói điều kiện đi! Ta nhất định sẽ tận lực đáp ứng hai vị.”

Hà Cúc Hoa cũng không bởi vì nhìn thấy con trai đến mà kinh hãi vội gọi, bà vẫn tao nhã ngồi thẳng lưng như trước, dù cho sắc mặt đã không còn giống người nữa, nhưng phong độ đáng có một Đông phu nhân không hề mất đi nửa phần. Bởi vì bà biết, bà không nên làm bất cứ chuyện có thể khiến con trai bà lo lắng, điều đó sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán và giải quyết mọi chuyện của hắn.

“Nếu đã như vậy, tôi cũng không khách khí.” Người kia gật đầu, bắt đầu ra giá:

“Thứ nhất, hãy cho bọn tao một chiếc trực thăng đổ đầy xăng, thứ hai, Đông phu nhân bọn tao sẽ mang đi, bọn tao phải có một con tin để rời khỏi Đông gia. Đương nhiên, ngài đây có thể dùng vợ của mình để đổi lấy Đông phu nhân!”

Câu nói vừa kết thúc, trái tim Ninh Mẫn như bị bóp chặt lại.

Còn Đông Đình Phong thì nheo cặp mặt sắc bén như diều hâu lại.

Trên đường đến đây, trong đầu hắn quanh quẩn hai ý niệm:

Một, chuyện ngày hôm nay là kết quả trong ứng ngoại hợp của cô vợ giả mạo này và người khác, nhưng động cơ gây án của bọn họ là gì?

Về điểm này thì hắn không có cách nào lý giải được.

Hai, những người này là vì cô mà đến.

Bằng không, mẹ hắn tại sao lại cố ý gọi cô đến?

Rõ ràng là bà bị ép phải làm như vậy.

Lúc này, khi nhìn thấy tư thế cầm súng chuẩn xác của cô, hắn có thể khẳng định rằng: người phụ nữ này đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp; và lúc nghe thấy tên bắt cóc ra yêu cầu, hắn lại càng chắc chắn 100% rằng: hai người này nhắm vào cô mà đến. Người bọn họ muốn ám sát là cô.

Từ lúc chị Tuệ gửi tin nhắn cho hắn cho đến lúc đội trưởng đội bảo an chạy đến báo cáo tình hình, suốt quá trình đó đã đủ khiến cho một người phụ nữ không hề có phòng bị gì chết vô số lần.

Nếu như ngay từ đầu bọn chúng chủ định bắn, với tầm ngắm của khẩu súng máy này, “Hàn Tịnh” chỉ cần vừa ra khỏi nhất viên lập tức có thể bị bắn gục ngay tại chỗ, nhưng hiện tại cô vẫn sống rất khỏe mạng, hơn nữa còn bắt được một kẻ trong số đó.

Tại sao bọn họ không ra tay?

Hành động ám sát đã được lên kế hoach tỉ mỉ như vậy vì thất bại mà kết thúc sao?

Hắn dò xét người phụ nữ này một lượt, cô hơi cau mày liếc mắt về phía hắn, giống như đang chờ đợi quyết định của hắn.

Đông Đình Phong suy nghĩ một lúc rồi quay đầu, sắc mặt không hề thay đổi trả lời:

“Được, ta đồng ý. Trực thăng sẽ lập tức được chuẩn bị, người cũng lập tức tiến hành trao đổi!”

Câu trả lời đó sảng khoái đến băng lãnh, nó như con dao hung hăng đâm thằng vào tim Ninh Mẫn, bàn tay bóp chặt lấy tay súng, Ninh Mẫn đang cố kìm nén không để mình run lên!

Kết quả như vậy, kì thật, cô một chút cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng là do chính miệng hắn nói ra, cô thật sự bị đả kích.

Giây phút này, trong đầu cô không biết tại sao lại hiện lên một câu hỏi cô đã từng nghe qua:

Người nào đó hỏi một nam nhân, người này rất yêu vợ, nhưng đồng thời cũng là một đứa con hiếu thuận:

Nếu có một ngày, cả vợ cậu và mẹ cậu cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai?

Nam nhân bị hỏi ngập ngừng không biết trả lời.

Không nghi ngờ gì, đây là một câu hỏi rất tàn nhẫn.

Nhưng chuyện này rơi vào trường hợp của Đông Đình Phong, nghiễm nhiên hắn giải quyết rất dễ dàng, hắn chỉ cần mẹ, không cần vợ. Lúc trước hắn vẫn còn cười nói muốn cùng Hàn Tịnh bất đầu lại từ đầu, vậy mà trong lúc nguy nan này, người hắn muốn từ bỏ chính lại chính là cô vợ mà hắn muốn bắt đầu lại đó.

Có lẽ, cô nên hiểu và thông cảm cho hắn bởi lẽ: Đông phu nhân và hắn đã có tình cảm mẫu tử 30 năm, còn Hàn Tịnh và hắn, ngoại trừ có với nhau một đứa con thì cơ bản giữa bọn họ không tồn tại bất cứ tình cảm nào. Lúc sinh tử, hắn thiên vị mẫu thân, đó là sự lựa chọn không phải bàn cãi.

Cô đau lòng có lẽ là bởi vì trước đây, Hoắc Khải Hàng cũng đã từng từ bỏ cô.

Giây phút đó, trái tim cô vô cùng đau đớn.

Lúc này, nỗi đau âm ỉ lâu này kia lại tái phát.

Cô im lặng không lên tiếng, cũng không mở miệng phản đối.

Nửa tiếng sau, đội trưởng Vệ lại chạy đến báo cáo:

“Thực thăng đã được chuẩn bị và đang ở bãi đậu máy bay!”

Đông Đình Phong gật đầu: “Cầm dây thừng đến đây! Đổi người!”



Thôi Tán vẫn trầm mặc suốt từ lúc nãy đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nói:

“Đông Đình Phong, anh thật sự muốn dùng cô ấy để đổi lấy mẹ anh sao? Tôi không đồng ý!” Sau đó bước lên, trầm giọng nói: “Muốn thay, thì để ta thay!”

Ninh Mẫn hơi ngạc nhiên một chút: Thôi Tán đột nhiên...

“Mày là ai?”

Kẻ bắt cóc tỉ mỉ quan sát, hắn không nhận ra Thôi Tán: “Xin lỗi, người không có giá trị bọn tao không đổi!”

Câu này khiến Thôi Tán cực kỳ tức giận, nghiến răng nhìn lại.

Đông Đình Phong cũng không nói gì mà trực tiếp đi đến đằng sau người phụ nữ của hắn.

“Vậy ta thì sao? Giá trị của ta có lẽ lớn hơn phu nhân ta! Do ta đảm bảo cho các ngươi có phải tốt hơn phu nhân của ta không?”

Hắn bình tĩnh hỏi lại, ngữ khí có vẻ hời hợt nhưng lại khiến mọi người kinh hãi.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, cái gọi là đổi người của hắn là muốn nói sẽ dùng hắn để đổi lại mẹ hắn.

Người đầu tiên phản ứng chính là Hà Cúc Hoa, bà kích động giống như muốn nhảy dựng lên, thanh âm khàn khàn nói:

“Không được, không được, không được! Ta không đồng ý! Ta không đồng ý!”

Ninh Mẫn quay đầu, nét mặt kinh hãi đến phức tạp, sự tình phát triển như vậy khiến cô không kịp nhận thức.

Kẻ bắt cóc cũng ngẩn ra, quét một lượt trên người Đông Đình Phong sau đó kiên quyết cự tuyệt:

“Xin lỗi, giá trị của Đông đại thiếu quá lớn, thân thủ ngài cũng rất giỏi, bọn tao không thể mang theo.”

“Ta có thể sai người còng tay ta lại! Như vậy, các ngươi sẽ không phải lo lắng.”

Hắn kiên quyết nói.

“So với Đông đại thiếu, Đông phu nhân sẽ khiến bọn tao có cảm giác an toàn hơn.”

“Thân là đàn ông, ngươi nghĩ ta nên để vợ mình chịu nguy hiểm sao?”

“Mày cũng không thể lựa chọn. Nói rồi, mày chỉ có thể chọn vế sau. Lấy phu nhân của mày đổi lấy mẹ mày! Sự nhẫn nại của bọn tao có hạn, Đông đại thiếu, phiền mày đừng cố ý kéo dài thời gian, cho nổ tung chỗ này chính là kết quả cuối cùng. Nếu như mày muốn nhìn thấy!”

Tên thân hình cao lớn đưa ra thông điệp cuối cùng, ngữ khí mang theo vẻ hung tàn.

“Tôi đi!”

Hai người này nhắm vào cô, sao có thể để đồng ý với điều kiện của Đông Đình Phong?

Đông Đình Phong yên lặng nhìn cô, sắc mặt cô bình tĩnh như vậy khẳng định cô biết rõ lai lịch của những người này, cô muốn tự đứng ra giải quyết chuyện này, không muốn liên lụy người vô tội. Cô là một cô gái lương thiện, nhưng cô đã chọc đến kẻ nào mà lại bị ám sát như vậy. Hiện tại hắn thực sự không nghĩ ra.

Vụ bắt cóc xảy ra đêm nay cuối cùng đã kết thúc bằng việc để Hàn Tịnh lên trực thăng cùng bọn chúng, lúc 10 giờ 30 phút, Đông Đình Phong đứng trong đêm, chăm chú ôm thật chặt người mẹ như sắp ngất của mình, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía chiếc trực thăng, lúc này có một chút mất mát trong mắt hắn.

Thôi Tán nắm chặt tay thành hình nắm đấm bước lên trước túm lấy cổ áo Đông Đình Phong, rồi đẩy Hà Cúc Hoa a, rống lên một câu:

“Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, thì Đông Đình Phong, cả đời này tôi sẽ hận anh!”

Vừa nói dứt câu, anh ta quay đầu bước đi.

“Cẩn Chi, hiện tại con muốn làm gì?”

Hà Cúc Hoa nhẹ nhàng hỏi, bà không tin con trai bà sẽ để bọn bắt cóc nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

“Mẹ, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện này con sẽ giải quyết được!”

Hắn nhìn về phía cô em gái vẫn chần chừ không chịu quay về:

“Lôi Lôi, em đỡ mẹ về phòng đi!”

Vừa nói hết câu, hắn quay đầu bước đi, mấy vệ sĩ cũng đi theo.

“Anh, nhất định anh phải cứu chị dâu về!”

Đông Lôi vừa đỡ lấy mẹ mình, đồng thời nói lên một câu, bất giác không hiểu sao trong miệng lại thay đổi cách xưng hô.

Đợi bọn họ đi xa, Hà Cúc Hoa mới liếc xéo lườm con gái, thanh âm khàn khàn hỏi:

“Không phải con vẫn luôn ghét cô ta sao?”

“Vâng, con vẫn luôn ghét chị ấy. Nhưng hôm nay con phát hiện, thật sự chị ấy rất tốt. Mẹ, chị ấy đã cứu con. Hiện tại người đang gặp nguy hiểm là chị ấy...”

Nói đến câu cuối cùng, trong giọng nói của cô không kìm được mà mang vài phần lo lắng.

“Lôi Lôi!”

“Mẹ, con muốn hủy bỏ hôn ước giữa con và Kiều Sâm. Chuyện này mẹ có ủng hộ con không? Chị dâu nói: Phụ nữ vì một người đàn ông không yêu mình mà si mê bất ngộ, đó là không tôn trộng chính mình. Con quyết định rồi, sau này, con phải gả cho một người đàn ông thực sự hiểu con và yêu con!”

“Được!”

“Mẹ, thật sự Hàn Tịnh không có kém cỏi như chúng ta nghĩ đâu. Chị ấy rất dễ gần... Chí ít, chị ấy cũng dũng cảm hơn con, độ lượng hơn con...”

Hai mẹ con cô đi về phòng, mấy vệ sĩ nữ cũng đi theo.

Lúc ngồi xuống, nét mặt trắng bệch của Hà Cúc Hoa lộ ra nét vui mừng, chuyện hôn nhân này, ngay từ đầu bà đã không tán thành, nhưng con gái bà thích, bà cũng không phản đối, hiện tại, đứa con gái này của bà đã thông suốt, bà có thể thấy cô đã trưởng thành rồi. Nhưng người khiến cô hiểu rõ lại là Hàn Tịnh. Nói ra ai có thể tin được.

Hơn nữa, Hàn Tịnh lại đồng ý hi sinh bản thân để thay thế bà, đây cũng là điều khiến bà không hề nghĩ đến.

Đối mặt với nguy hiểm không hề sợ hãi là tinh thần khiến người khác nể phục.

Liều mình cứu người càng là mị lực hấp dẫn bất cứ kẻ nào.

Nếu như, trong đời Hàn Tịnh không xuất hiện hai người đàn ông Thôi Tán và Tống Minh Hạo, có lẽ bà sẽ thay đổi cái nhìn về đứa trẻ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook