Chương 97: Chương 97
Vọng Thần Mạc Cập
25/07/2015
Hoắc Khải Hàng là một người nghiêm túc. Có lẽ là bởi vì, trọng trách trên người hắn quá lớn, hắn quá được mong đợi, cuộc sống của hắn chỉ toàn những bồn bề xung quanh.
Hắn không có bạn, cũng không có thời gian để có những thú tiêu khiển bình thường của một con người bình thường, cho tới bây giờ, hắn được bồi dưỡng theo tính cơ giới hóa, hầu như không một ai có thể thấy được hỉ lộ ái ố của hắn. Dường như tất cả mọi người đều cho rằng hắn căn bản không có những hỉ lộ ái ố mà con người thường có. Tự luyện để trở thành người nối nghiệp ưu tú là trách nhiệm của hắn, phải biết tiết chế bản thân là năng lực hắn phải có sẵn.
Cho nên hắn trở thành một ông cụ non, mất đi tiếng cười bản năng.
Nhưng khi Ninh Sênh Ca xuất hiện, cô đã khơi lại cho hắn cái bản tính nguyên thủy nhất trong con người hắn.
Thiếu nữ này cũng không vì thân phận cao quý của hắn mà kính trọng, xa lánh hay hoảng sợ. Ngược lại cô rất dễ hòa mình với hắn.
Cô học thức phong phú có thể cùng hắn tán gẫu, cô là một người có tấm lòng rộng rãi có thể mang lại cảm giác mới mẻ cho trái tim sắt đá của hắn, cô không sợ khuôn mặt giống như băng sơn của hắn, còn có thể khiến hắn cười.
Đúng vậy, Hách Quân đã tận mắt chứng kiến Hoắc thiếu bị cô gái đó trêu chọc không nhịn được mà chỉ biết cúi đầu cười. Vào một đêm trăng tròn đẹp đẽ, hắn ôm chặt lấy cô gái thích đùa này lại, hung hăng hôn tới. Hắn dùng một hành động ngang ngược để phá vỡ khoảng cách mập mờ của bọn họ.
Hình ảnh ấy, Hách Quân nhớ rất rõ, bởi vì anh ta đã chứng kiến tận mắt.
Lúc đó, hình như Hách Quân muốn đến báo cáo chuyện gì đó với Hoắc Khải Hàng, theo người chỉ dẫn anh ta tiến vào hoa viên, từ xa anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng thân mật giữa hai người bọn họ, anh ta chỉ biết há mồm kinh ngạc, có chút kì quái, vừa cảm thấy đó là điều không ngờ, hóa ra Hoắc thiếu không phải là một cỗ máy mà hắn cũng là con người. Nếu là người thì luôn có tình cảm vốn có của một con người. Đối mặt với người con gái xinh đẹp như hoa thế này có thể xuân tâm manh động, đó là hành vi tự nhiên nhất của một người đàn ông trưởng thành.
Đêm đó, ánh trăng sáng trong, dưới ánh đèn đường, những đường nét được phác họa giống như tranh vẽ, duy mỹ, một nụ hôn rất dài, nó không quá nóng bỏng nhưng lại dây dưa không dứt.
Giây phút đó, Hách Quân thật sự có chút sợ hãi, anh ta sợ rằng sau chuyện này với tính cách mạnh mẽ của cô gái kia thì Hoắc thiếu chỉ có thể nhận một quyền thâm mắt, vì nắm đấm của Ninh tiểu thư chỉ nhận lí không nhận người.
“Ai, tại sao anh không nói tiếng nào lại cưỡng hôn tôi vậy?”
Nụ hôn dài triền miên đã chấm dứt, trong đêm xuân gió mát đưa tới vài lời oán trách của cô gái xinh đẹp, nhưng cô không giơ nắm đấm về phía Hoắc thiếu. Vì vậy, Hách Quân thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng cười. Hoắc thiếu của bọn họ xuất sắc như vậy, hắn luôn dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác phái.
“Em không thiệt thòi gì. Tôi cũng là lần đầu!”
Hoắc thiếu cúi đầu nói, đôi tay vững vàng ôm lấy hông của cô.
“Này, tôi không muốn hôn anh nên tất nhiên là tôi bị thiệt rồi! Anh... phải đền tôi... Không đúng, tổn thất này, anh không thể bồi thường được... Anh nói xem, tôi phải làm gì với anh mới có lợi đây!”
Cô gái tức giận túm lấy áo hắn uy hiếp.
“Bồi thường cho em một bạn trai! Như vậy không là có lợi cho em sao?” Thanh âm Hoắc thiếu hàm chứa ý cười, nghe vào có cảm giác giống một tên vô lại.
“Tôi không có ý định quen bạn trai!”
“Gặp được tôi thì em nên quen bạn trai!”
Cô gái phì cười một tiếng:
“Anh như vậy là muốn làm bạn trai tôi sao?”
“Ừ, tôi muốn mời em làm bạn gái tôi! Tiểu Mẫn, làm bạn gái tôi đi, được không?”
Hoắc thiếu âu yếm ôm lấy khuôn mặt của cô, thanh âm khàn khàn hỏi, âm sắc cũng lộ ra mấy phần khẩn trương. Một người đàn ông đến 24 tuổi vẫn chưa từng biết đến tình yêu, vậy có phải có chút không bình thường không?
Cô gái không trả lời mà hỏi lại:
“Vậy đầu tiên tôi hỏi anh, tôi làm bạn gái anh rồi thì tôi được lợi gì?”
“Tôi sẽ cưng chiều em, thương em, bảo vệ em, ngoài ra tôi sẽ không cho bất kì một ai bắt nạt em! Tôi sẽ nỗ lực làm một người bạn trai đạt tiêu chuẩn, để nhanh chóng thăng chức lên làm ông xã hoàn mỹ, rồi còn phải tích cực chuẩn bị trở thành một ông bố siêu cấp.”
Trong ấn tượng của Hách Quân thì Hoắc Khải Hàng chưa từng nói qua bất cứ lời đường mật nào, ngay cả đối diện với mẹ hắn, cách giao tiếp giữa hai mẹ con họ giống như dùng một công thức đã được định sẵn, chỉ theo một nhiệp điệu, một người căn dặn còn một người chấp hành thực thi, ngoài ra giữa họ không hề tồn tại tình thân chân thành khác.
Anh ta căn bản nghĩ có thể bởi vì Hoắc Khải Hàng quá thiếu thốn tình cảm gia đình bình thường nên đối diện với người khác phái mới trở nên lạnh lùng, quái gở như vậy.
Cũng chính đêm ấy đã khiến Hách Quân rõ một đạo lý: Những lời đường mật không nhất thiết phải học, khi một người đàn ông gặp được người con gái anh ta yêu sâu đậm thì cái bản năng vốn có đó sẽ tự nhiên bộc phát.
“Ức hiếp tôi? Ai lại có bản lĩnh ức hiếp tôi được? Hứ, Hoắc tiên sinh, lời này của anh có chút tự mãn!”
“Tôi nói là ức hiếp như vậy này!”
Hắn cúi đầu hôn rồi lại hôn, cô gái lúc rời khỏi hắn còn lóe lên nụ cười né tránh, cuối cùng tránh không được, chỉ có thể gật đầu đồng ý:
“A, đừng làm loạn, đừng làm loạn nữa... Được rồi! Nhìn dáng dấp anh cũng không tồi, tôi đồng ý. Nhưng tôi có mấy điều kiện anh nhất định phải đáp ứng!”
“Nói đi!”
“Sau này, lúc gặp tôi không được mặt mày cau có, phải cười!”
“Được!”
“Không được dùng giọng ra lệnh nói chuyện với tôi, phải ôn nhu!”
“Được!”
“Không được phản đối tôi đi công tác. Ngược lại phải toàn lực hỗ trợ!”
“Được!”
“Nếu như không có sự đồng ý của tôi thì không được công bố tin tức chúng ta yêu nhau. Thời gian gặp mặt trưởng bối tôi sẽ quyết định!”
“Được!”
“Không được phép nhịn đói lúc làm việc... Phải ăn cơm đúng giờ...”
“Được!”
“Buổi tối không được ngủ muộn, 11 giờ là phải đi ngủ...”
“Ai, bà tiểu quản gia của tôi, em vẫn chưa gả cho tôi mà tại sao lại có nhiều cái không được phép vậy?”
“Còn nữa, nhất định phải nghe lời bạn gái, không được phép cãi lại... Lúc không có người, anh phải “tam tòng tứ đức”... Ô...”
Liên tiếp những cái không được phép nói ra, cuối cùng đều bị nam nhân hôn vào trong miệng.
Rất xa, Hách Quân nhìn thấy người con gái xinh đẹp đó đang kiễng chân lên ôm lấy người đàn ông tuấn mĩ kia, cảnh tượng thân mật của cặp tình nhân dưới ánh trăng khiến tình yêu của họ càng thêm hoàn mỹ.
Giây phút này, bọn họ đối đều có tình cảm với đối phương, lúc đó, bọn họ yêu nhau, trái tim hòa chung nhịp đập, từng bước từng bước thận trọng đến bên nhau, sưởi ấm trái tim đối phương.
Hách Quân không có làm phiền mà trực tiếp rời đi, trên môi còn thoáng nụ cười nhàn nhạt.
Giây phút Hoắc thiếu có thể cảm nhận sự ấm áp quá ít.
Giây phút lãng mãn và nhu tình như vậy nhất định phải để hắn từ từ thưởng thức. Hách Quân là người biết điều nên anh ta rời đi.
Sau đó, tình yêu bí mật của bọn họ càng trở nên cuồng nhiệt!
Quãng thời gian đó, cuối cùng Hoắc thiếu cũng có thất tình lục dục của một người bình thường, tâm tình thỉnh thoảng cũng có lúc bị kích động.
Mọi người làm việc cùng Hoắc thiếu đều có thể cảm nhận được tâm tình vui vẻ của hắn, nét mặt của hắn cũng toát lên vẻ ấm áp lạ thường.
Chỉ là cuộc sống đẹp đẽ như vậy, đối với Hoắc thiếu mà nói chỉ là một giấc mộng phù du, nó quá vội vàng và ngắn ngủi.
Tháng 2 năm 2005, do bị ép buộc cuối cùng Hoắc thiếu đã đồng ý với đề nghị Hoắc phu nhân, công bố với báo chí tin tức sẽ đính hôn với một người khác.
Đêm cuối cùng của tháng 2, cặp nam nữ đã từng yêu nhau sâu đậm hẹn gặp ở dưới cây liễu, nam nhân xiết chặt lấy người con gái đang thong dong kia, ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ tóm lại bằng một câu tuyên bố:
“Đợi anh 3 năm. 3 năm sau, anh sẽ hủy hôn rồi lấy em.”
Người con gái nhẹ nhàng đẩy hắn ra:
“Anh có trách nhiệm của anh, em hiểu, tình cảnh của anh chỉ bất đắc dĩ mà thôi, em hiểu, nhưng em cũng có sự kiêu ngạo của mình. Mặc dù em không thể giúp anh củng cố địa vị vững chắc của mình, cũng không thể giúp sự nghiệp của anh giống như thêu hoa trên gấm. Nhưng tôn nghiêm của em cũng không thể bị chà đạp như vậy. Hoắc Khải Hàng, em đã thấy rõ rồi, em quá nhỏ bé, còn sự nghiệp Hoắc gia các anh lại quá lớn, thâm sâu hiểm hách. Chúng ta không cùng đẳng cấp, điều này không có cách nào thay đổi được. Lúc yêu nhau, chúng ta có thể bỏ qua xuất thân, không để ý đến hoàn cảnh gia đình, có thể bỏ qua tất cả, chỉ giống như con thiêu thân tự lao đầu vào lửa, không hề sợ chết; nhưng hôn nhân lại không chỉ là sự kết hợp đơn giản giữa hai người, hơn nữa nó còn là sự liên minh vì lợi ích gia tộc. Bởi vì anh vừa được sinh ra đã mang trên người một sứ mệnh này. Hôn nhân căn bản nên thận trọng, bởi vì nó cam kết có liên quan đến cả đời người, cùng nhau vinh nhục. Nhưng đứng trước quyền lợi, nó lại là một thủ đoạn. Hoắc Khải Hàng, khi anh quyết định dùng thủ đoạn này thì xin anh đừng đến tìm em nữa. Bởi vì đã không còn sau này nữa rồi. Đó là con đường anh nhất định phải đi. Một khi đặt chân lên con đường đó thì chúng ta chỉ có thể càng lúc càng xa...”
Nam nhân lắc đầu:
“Không đâu, anh có thể trở lại!”
Nữ nhân rưng rức cười nhạt, quay đầu rời đi, sau đó cô từ bỏ chức vụ đội trưởng tổ hành động đặc biệt Liệp Phong, bỏ đi mất tích.
Bất luận sau đó Hoắc thiếu có tìm kiếm thế nào thì cô gái đó cũng giống như làn khói vậy, biến mất không để lại dấu tích.
Có thể khiến một người biệt tích không để lại bất cứ dấu vết nào chỉ có hai khả năng: thứ nhất, tử vong; thứ hai, có người đứng đằng sau thao túng, cắt đứt mọi manh mối điều tra.
Ninh Sênh Ca thuộc loại thứ hai.
Mất đi người yêu, 6 năm đằng đẵng Hoắc Khải Hàng lại trở nên băng lãnh không hề mỉm cười.
Một người con gái có thể khiến nam nhân trở nên ôn nhu, dịu dàng cũng có thể biến anh ta trở nên máu lạnh vô tình. Để nắm trong tay vận mệnh của mình, hắn nhanh chóng lột xác trưởng thành.
Cũng chỉ có Hách Quân mới rõ nhất, 6 năm qua Hoắc thiếu đã sống như thế nào.
6 năm sau, Hoắc thiếu cuối cùng đã tìm được cô ấy, vì vậy, Hoắc thiếu đã từng nói riêng với Hách Quân:
“Lần này, tôi không thể lại buông tay!”
Chỉ là số phận lại muốn chơi đùa cùng Hoắc thiếu một lần nữa, lúc hắn cho rằng hắn có thể giữ lấy tình yêu của mình thì một âm mưu có liên quan đến vận mệnh của đất nước lại đẩy hắn vào bước đường cùng.
Cuối tháng 7 năm 2011, hắn gặp lại cô, mang con gái cô đi để ép cô trở về nước.
Đầu tháng 8, Ninh Mẫn trở lại Quỳnh Thành, hắn còn chưa bắt đầu nối lại tình xưa với cô thì cô lại bắt đầu tiếp nhận một nhiệm vụ mới.
Tháng 9, hắn dùng phương thức đàm phán để giải quyết tranh chấp quyền lợi nhưng lại đẩy cô vào con đường chết.
Cuối tháng 10, tin tức cô chưa chết truyền ra ngoài, hắn vui mừng muốn khóc.
Đầu tháng 11, vụ cướp máy bay phát sinh ở Hoa Châu, máy bay rơi xuống tòa nhà cao nhất ở Quỳnh Thành, tử thương vô số, còn cô cũng ở trên chuyến bay đó, mọi dấu vết đều bốc hơi.
Cho đến hôm nay, Hoắc thiếu vẫn không tin cô đã chết như vậy, hắn luôn nỗ lực tìm kiếm những dấu vết chứng minh cô còn sống. Ngày qua ngày không hề từ bỏ.
Người đàn ông này đã bị trúng một loại độc tên Ninh Sênh Ca, độc tố đã ngấm vào tận xương tủy, không cách nào chữa trị được.
Gần đây, Hách Quân vẫn luôn nghĩ cách muốn thuyết phục người đàn ông cố chấp này tiếp nhận sự thật ấy.
Người chết đã chết rồi, người sống cũng vẫn phải tiếp tục sống.
Hoắc phu nhân nhìn thấy hắn như vậy cũng rất lo lắng, nên đã hẹn riêng Hách Quân ra nói chuyện:
“Đứa trẻ đó ai nói cũng không nghe, chỉ còn một mình cháu vẫn còn có thể nói chuyện với nó. Tiểu Hách, cháu phải khuyên bảo nó, tất cả phải lấy chính sự làm trọng.”
Hách Quân đồng ý, nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, hiện tại người đàn ông này căn bản không thể khuyên được.
Lúc này là một giờ sáng, thời gian không biết từ lúc nào đã bước sang năm 2012. Thời gian này vốn là lúc con người ta nghỉ ngơi ở nhà, nhưng Hoắc thiếu vấn y như cũ, điên cuồng làm việc, Hách Quân cũng rất bận rộn. Anh ta vừa sang một phòng khác ăn bữa khuya trở về đã nghe nói ở đây cách đó không lâu đã chặn được một cuộc gọi vệ tinh quan trọng, nghe vẻ Hoắc thiếu rất coi trọng nó.
Lúc Hách Quân bước vào phòng của Hoắc thiếu thì chợt nghe thấy tiếng hắn hung hăng ném chiếc điện thoại xuống, anh ta vừa gấp vừa loạn vừa kinh hãi vừa tức giận lau mặt một cái, khuôn mặt nóng nảy kia khiến nhân viên bên cạnh đều chết lặng.
“Đi... lập tức đưa kẻ họ Nùng đó về đây cho ta, ta muốn hỏi rõ đầu đuôi, con mẹ hắn rốt cuộc đã phái Lí Hưởng đi làm gì?”
“Ngươi, ngươi lập tức đi điều tra, vùng lân cận kho hàng bỏ hoang phát ra tín hiệu ở Ba Thành đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta muốn lập tức nhìn thấy bản đồ vệ tinh ở chỗ đó! Lập tức!”
“Còn ngươi, đến sân bay Hoa Châu lấy video giám sát ở đó về đây cho ta. Ta muốn lập tức điều tra đây rốt cuộc là chuyện gì. Rốt cuộc kẻ nào đã động chân động ta vào...”
Bộ dạng nhe nanh múa vuốt này của hắn khiến mặt mày nhân viên đều trắng bệch không còn giọt máu, rồi sau đó kinh hãi chạy ra ngoài.
Hách Quân cau mày, bộ dạng Hoắc thiếu như vậy anh ta chưa từng thấy, hơn nữa mặt mày lúc đó còn lộ ra vẻ khẩn trương, giống như bị cái gì đó kích thích đến dây thần kinh vậy.
“Làm sao mà giống như điên vậy? Bình tĩnh một chút! Kích động chỉ khiến cậu mất đi khả năng phán đoán thôi.”
“Tôi không có cách nào bình tĩnh được. Hách Quân, tôi nói cậu biết, tôi không thể bình tĩnh.”
Hoắc Khải Hàng liều mạng đi qua đi lại, còn bóp nắm tay răng rắc giống như hận không thể ngũ mã phanh thây kẻ nào đó, cuối cùng hắn nắm một quyền đấm xuống bàn, chén trà trên bàn rơi bật ngược lại rơi xuống đất.
“Vậy cậu nói tôi biết, cái gì làm cậu kích động như vậy?”
Hách Quân đi tới nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, anh ta nắp lại pin, khởi động máy, nhập mật khẩu, lướt nhật ký cuộc gọi thì thấy cuộc gọi đi gần nhất là cho Lý Hưởng.
“Lý Hưởng làm sao vậy?”
Hách Quân ngẩng đầu hỏi.
“Lý Hưởng đã chết! Đúng, đã chết rồi, 10 phút trước. Ông ấy chết ở Ba Thành!”
Hoắc Khải Hàng hít một hơi thật sâu, nói ra bốn chữ “Lý Hưởng đã chết” khiến Hách Quân rùng mình một cái, nhưng anh ta càng kinh hãi khi nghe câu sau đó:
“Có chuyện, cậu có thể nằm mơ cũng không thể ngờ tới, Tiểu Mẫn căn bản không lên chuyến bay đó. Nhưng tất cả các tài liệu đều cho thấy cô ấy đã lên máy bay. Có kẻ đứng sau chuyện này. Người này muốn khiến chúng ta cho rằng Tiểu Mẫn đã chết! Nhưng sự thật cô ấy chưa chết... Cô ấy chưa chết!”
Hách Quân cũng không biết từ đâu mà Hoắc Khải Hàng lại khẳng định như vậy liền hỏi lại:
“Làm sao cậu biết cô ấy còn sống?”
Hoắc Khải Hàng lao tới, hung hăng cầm lấy chiếc điện thoại, giơ giơ lên nói:
“Bởi vì vừa nãy tôi có nghe thấy giọng nói của cô ấy. Giọng nói đó truyền tới từ điện thoại của Lý Hưởng.”
“Làm sao có thể? Ý cậu nói cô ấy đang ở cùng Lý Hưởng, vậy tại sao cậu lại nói Lý Hưởng đã chết!”
Hách Quân bị một mớ thông tin hỗn loạn làm rối tung.
“Đó là bởi vì còn có chuyện không cậu không ngờ tới. Cậu đoán xem, người Lý Hưởng ám sát lần này là ai?”
Sắc mặt Hoắc Khải hàng trở nên u ám, lửa giận hừng hực bốc lên, ánh mắt cũng đằng đằng sát khí.
Ánh mắt như vậy, tháng 9 năm ngoái anh ta đã từng chứng kiến, đó là ngày tin tức truyền ra nói Ninh Sênh Ca đã chết, trên người hắn cũng mang một loại sát khí giống như vậy: Hận một nỗi không thể hủy thiên diệt địa.
Anh ta nuốt nước bọt, vừa muốn hỏi lại thì Hoắc Khải Hàng đã trả lời:
“Người Lý Hưởng ám sát là Tiểu Mẫn. Nhưng Lý Hưởng có thể đã phát hiện ra điều bất hợp lí này nên đã không động thủ. Kết quả, ông ấy bị một sát thủ khác bắn chết. Lúc Lý Hưởng chết, Tiểu Mẫn cũng ở bên cạnh ông ấy. Hơn nữa, tôi còn nghe thấy cô ấy nói chuyện với Đới Lịch. Từng câu từng chữ tôi đều nghe rõ. Cô ấy đã biết được một chuyện cơ mật nào đó, cho nên có người muốn giết người diệt khẩu.
Vừa nãy, tôi có liều mạng gọi cô ấy, quát cô ấy thế nào thì cô ấy cũng không nghe thấy. Sau đó, tôi nghe thấy có tiếng súng. Đợi lúc tôi gọi lại thì điện thoại trong tình trạng tắt máy. Hiện tại sợ rằng cô ấy lành ít dữ nhiều. Cậu nói xem, cậu bảo tôi phải bình tĩnh thế nào? Một phút trước tôi vừa biết cô ấy vẫn còn sống thì một phút sau tôi lại chính tai nghe thấy cô ấy bị súng bắn chết...”
Hắn liều mạng lau mặt, cánh tay đang run lên.
Khoảng cách giữa Quỳnh Thành và Ba Thành xa như vậy, lại ngoài tầm với của hắn. Hắn chỉ có thể ở đầu dây bên này nghe thấy tiếng súng có nguy cơ bắn trúng vào cô, tiếng súng “tu tu tu tu” vang lên vậy mà hắn không có cách nào làm gì được. Hắn không cách nào tưởng tưởng nổi tình cảnh cô ngã vào trong vũng máu tuyệt vọng.
“Không được, tôi lập tức phải đến Ba Thành. Hách Quân, cậu lập tức sắp xếp cho tôi. Tôi muốn đến Ba Thành... LẬP TỨC sắp xếp máy bay cho tôi...”
Hắn đứng yên tại chỗ, kiên quyết hạ lệnh cho Hách Quân vẫn còn đang ngẩn người kinh hãi ở kia.
“Đâu cũng không được phép đi!”
Ngoài cửa truyền tới tiếng quát chói tai của một người phụ nữ, ngay sau đó là một nữ nhân cao quý trên người khoác áo choàng đi vào.
Người này chính là mẹ của Hoắc thiếu, Hoắc phu nhân.
Hách Quân hoàn hồn, cúi đầu chào bà ta:
“Hoắc phu nhân, muộn như vậy người còn đến đây làm gì?”
“Ta đến để xem xem con trai bảo bối của ta đang làm gì? Trời lạnh như vậy con sai mấy nhân viên tăng ca cái con khỉ gì, lại còn muốn đến Ba Thành? Hoắc Khải Hàng, con đừng quên, ông nội con hiện tại đang ở trong viện, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Con ra ngoài lúc này lẽ nào muốn để nỗ lực mấy năm nay của con đổ hết xuống sông xuống bể sao?”
Hoắc phu nhân quát lớn.
Hoắc Khải Hàng siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói lại:
“Mẹ, con không đi không được. Lần này, mẹ đừng ngăn cản con!”
Đối diện với ánh mắt quật cường này, Hoắc phu nhân không hề lưỡng lự giơ cánh tay lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quả nhiên người phụ nữ đó là tai họa, cô đã hoàn toàn thay đổi con trai bà ta... Nhưng giơ cánh tay lên nửa chừng thì không hề hạ xuống mà dừng lại trên không.
Hách Quân thở mạnh cũng không dám, chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Hai mẹ con này đều rất cố chấp, không ai nhịn ai.
Nếu Hoắc phu nhân không có bản lãnh này thì làm sao bà ta có thể ngồi lên vị trí dâu trưởng của Hoắc gia cơ chứ?
Còn Hoắc Khải Hàng đã không còn là Hoắc Khải Hàng lúc nhỏ bị Hoắc phu nhân thao túng nữa. Mấy năm nay, hắn đã xây dựng được thế lực của riêng mình, trong tay nắm giữ tập đoàn tài chính đứng đầu cả nước. Hắn đâu thể lại bị Hoắc phu nhân thao túng được nữa.
Trong chuyện công, có lẽ mẹ con bọn họ còn có thể đồng lòng, nhưng trong chuyện tư, nhất là chuyện hôn sự, hiện tại hắn kiên quyết một bước cũng không nhường.
Ngón tay thon dài trắng trẻo thu lại thành nắm đấm, chậm rãi rút về.
“Tốt thôi, nếu con dám đi thì ta cũng dám hủy diệt Ninh Khuynh Vãn! Chỉ cần con không hối hận là được!”
Hoắc phu nhân căn răng nhấn mạnh lấy sáu chữ “Ninh Khuynh Vãn” và “không hối hận”.
Thanh âm này kì thật nói cũng không quá nặng nhưng nó có lực uy hiếp cực lớn.
Ninh Khuynh Vãn chính là con của Ninh Sênh Ca, và cũng là con của Hoắc thiếu.
Nếu như Ninh Khuynh Vãn bị hủy diệt, dù Ninh Sênh Ca có may mắn không chết thì cả đời này, Hoắc thiếu và Ninh Sênh Ca cũng không thể tiến tới với nhau, điều đó khó như lên trời.
Trong tình huống này, Hoắc thiếu chọn lựa thế nào, Hách Quân cũng không đoán được.
Hoắc Khải Hàng hít một hơi một sâu, bị ép đồng ý:
“Được, con sẽ không đi. Mẹ không thể động đến Vãn Vãn.”
Lúc này Hoắc phu nhân mới chậm rãi nói:
“Chỉ cần con không làm ra chuyện quá đáng thì ta cũng không động đến nó. Hiện tại, Vãn Vãn là bảo bối trong lòng của bà nội như ta. Khải Hàng, ta nói rồi, ta không thể lại phải đối chuyện của con và cô ta. Nhưng điều kiện tiên quyết của con hiện tại là phải lấy đại sự làm trọng. Đợi mọi chuyện yên ổn, con muốn đi đâu ta cũng không phản đối. Con muốn lấy ai ta cũng không có ý kiến. Nhưng hiện tại con bay đến đó, rời khỏi Quỳnh Thành rồi hậu quả thế nào? Con có suy nghĩ hay không? Không phải ta độc ác mà là thời cuộc không cho phép. Tóm lại, mấy ngày này, con phải nhẫn nại!”
Hoắc Khải Hàng không nói gì, Hoắc phu nhân thấy vậy liền dặn dò vài câu rồi giải tán đám nhân viên đang tăng ca.
“Hách Quân, cháu thay ta trông chừng nó! Ta đem Vãn Vãn ra ngoài xong, chúng ta sẽ cùng đi!”
Sau đó Hoắc phu nhân rời đi, Hoắc Khải Hàng dặn dò lại nhân viên.
Chút thỏa hiệp này cũng là bất đắc dĩ. Bởi vì quá yêu mà trở thành nỗi uy hiếp.
“Được rồi, nhưng sợ rằng hôm nay bay không được, sân bay đều tạm ngừng bay... Đợi tuyết ngừng rơi tôi sẽ đi!”
Hách Quân nói.
“Báo cáo.”
Trợ lý Tiền Đồng vẫn chưa tan ca đang ở ngoài gõ cửa.
“Vào đi!”
“Hoắc thiếu, phát hiện một chuyện kì lạ. Tấm bản đồ vệ tinh chỗ ngài muốn xem đã bị ai đó xóa sạch.”
Ngồi trên ghế, Hoắc Khải Hàng nghe thấy mà nổi da gà, hắn chợt ngồi thẳng lên, trong nháy mắt lại nghiêm mặt dọa người:
Là ai?
Rốt cuộc là kẻ nào đang dở thủ đoạn?
Không chỉ muốn mưu sát Tiểu Mẫn mà còn từng bước giành trước cơ hội, vắt óc suy tính muốn phá hủy tất cả những tin tức có liên quan đến cô ấy?
Hắn không có bạn, cũng không có thời gian để có những thú tiêu khiển bình thường của một con người bình thường, cho tới bây giờ, hắn được bồi dưỡng theo tính cơ giới hóa, hầu như không một ai có thể thấy được hỉ lộ ái ố của hắn. Dường như tất cả mọi người đều cho rằng hắn căn bản không có những hỉ lộ ái ố mà con người thường có. Tự luyện để trở thành người nối nghiệp ưu tú là trách nhiệm của hắn, phải biết tiết chế bản thân là năng lực hắn phải có sẵn.
Cho nên hắn trở thành một ông cụ non, mất đi tiếng cười bản năng.
Nhưng khi Ninh Sênh Ca xuất hiện, cô đã khơi lại cho hắn cái bản tính nguyên thủy nhất trong con người hắn.
Thiếu nữ này cũng không vì thân phận cao quý của hắn mà kính trọng, xa lánh hay hoảng sợ. Ngược lại cô rất dễ hòa mình với hắn.
Cô học thức phong phú có thể cùng hắn tán gẫu, cô là một người có tấm lòng rộng rãi có thể mang lại cảm giác mới mẻ cho trái tim sắt đá của hắn, cô không sợ khuôn mặt giống như băng sơn của hắn, còn có thể khiến hắn cười.
Đúng vậy, Hách Quân đã tận mắt chứng kiến Hoắc thiếu bị cô gái đó trêu chọc không nhịn được mà chỉ biết cúi đầu cười. Vào một đêm trăng tròn đẹp đẽ, hắn ôm chặt lấy cô gái thích đùa này lại, hung hăng hôn tới. Hắn dùng một hành động ngang ngược để phá vỡ khoảng cách mập mờ của bọn họ.
Hình ảnh ấy, Hách Quân nhớ rất rõ, bởi vì anh ta đã chứng kiến tận mắt.
Lúc đó, hình như Hách Quân muốn đến báo cáo chuyện gì đó với Hoắc Khải Hàng, theo người chỉ dẫn anh ta tiến vào hoa viên, từ xa anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng thân mật giữa hai người bọn họ, anh ta chỉ biết há mồm kinh ngạc, có chút kì quái, vừa cảm thấy đó là điều không ngờ, hóa ra Hoắc thiếu không phải là một cỗ máy mà hắn cũng là con người. Nếu là người thì luôn có tình cảm vốn có của một con người. Đối mặt với người con gái xinh đẹp như hoa thế này có thể xuân tâm manh động, đó là hành vi tự nhiên nhất của một người đàn ông trưởng thành.
Đêm đó, ánh trăng sáng trong, dưới ánh đèn đường, những đường nét được phác họa giống như tranh vẽ, duy mỹ, một nụ hôn rất dài, nó không quá nóng bỏng nhưng lại dây dưa không dứt.
Giây phút đó, Hách Quân thật sự có chút sợ hãi, anh ta sợ rằng sau chuyện này với tính cách mạnh mẽ của cô gái kia thì Hoắc thiếu chỉ có thể nhận một quyền thâm mắt, vì nắm đấm của Ninh tiểu thư chỉ nhận lí không nhận người.
“Ai, tại sao anh không nói tiếng nào lại cưỡng hôn tôi vậy?”
Nụ hôn dài triền miên đã chấm dứt, trong đêm xuân gió mát đưa tới vài lời oán trách của cô gái xinh đẹp, nhưng cô không giơ nắm đấm về phía Hoắc thiếu. Vì vậy, Hách Quân thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng cười. Hoắc thiếu của bọn họ xuất sắc như vậy, hắn luôn dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác phái.
“Em không thiệt thòi gì. Tôi cũng là lần đầu!”
Hoắc thiếu cúi đầu nói, đôi tay vững vàng ôm lấy hông của cô.
“Này, tôi không muốn hôn anh nên tất nhiên là tôi bị thiệt rồi! Anh... phải đền tôi... Không đúng, tổn thất này, anh không thể bồi thường được... Anh nói xem, tôi phải làm gì với anh mới có lợi đây!”
Cô gái tức giận túm lấy áo hắn uy hiếp.
“Bồi thường cho em một bạn trai! Như vậy không là có lợi cho em sao?” Thanh âm Hoắc thiếu hàm chứa ý cười, nghe vào có cảm giác giống một tên vô lại.
“Tôi không có ý định quen bạn trai!”
“Gặp được tôi thì em nên quen bạn trai!”
Cô gái phì cười một tiếng:
“Anh như vậy là muốn làm bạn trai tôi sao?”
“Ừ, tôi muốn mời em làm bạn gái tôi! Tiểu Mẫn, làm bạn gái tôi đi, được không?”
Hoắc thiếu âu yếm ôm lấy khuôn mặt của cô, thanh âm khàn khàn hỏi, âm sắc cũng lộ ra mấy phần khẩn trương. Một người đàn ông đến 24 tuổi vẫn chưa từng biết đến tình yêu, vậy có phải có chút không bình thường không?
Cô gái không trả lời mà hỏi lại:
“Vậy đầu tiên tôi hỏi anh, tôi làm bạn gái anh rồi thì tôi được lợi gì?”
“Tôi sẽ cưng chiều em, thương em, bảo vệ em, ngoài ra tôi sẽ không cho bất kì một ai bắt nạt em! Tôi sẽ nỗ lực làm một người bạn trai đạt tiêu chuẩn, để nhanh chóng thăng chức lên làm ông xã hoàn mỹ, rồi còn phải tích cực chuẩn bị trở thành một ông bố siêu cấp.”
Trong ấn tượng của Hách Quân thì Hoắc Khải Hàng chưa từng nói qua bất cứ lời đường mật nào, ngay cả đối diện với mẹ hắn, cách giao tiếp giữa hai mẹ con họ giống như dùng một công thức đã được định sẵn, chỉ theo một nhiệp điệu, một người căn dặn còn một người chấp hành thực thi, ngoài ra giữa họ không hề tồn tại tình thân chân thành khác.
Anh ta căn bản nghĩ có thể bởi vì Hoắc Khải Hàng quá thiếu thốn tình cảm gia đình bình thường nên đối diện với người khác phái mới trở nên lạnh lùng, quái gở như vậy.
Cũng chính đêm ấy đã khiến Hách Quân rõ một đạo lý: Những lời đường mật không nhất thiết phải học, khi một người đàn ông gặp được người con gái anh ta yêu sâu đậm thì cái bản năng vốn có đó sẽ tự nhiên bộc phát.
“Ức hiếp tôi? Ai lại có bản lĩnh ức hiếp tôi được? Hứ, Hoắc tiên sinh, lời này của anh có chút tự mãn!”
“Tôi nói là ức hiếp như vậy này!”
Hắn cúi đầu hôn rồi lại hôn, cô gái lúc rời khỏi hắn còn lóe lên nụ cười né tránh, cuối cùng tránh không được, chỉ có thể gật đầu đồng ý:
“A, đừng làm loạn, đừng làm loạn nữa... Được rồi! Nhìn dáng dấp anh cũng không tồi, tôi đồng ý. Nhưng tôi có mấy điều kiện anh nhất định phải đáp ứng!”
“Nói đi!”
“Sau này, lúc gặp tôi không được mặt mày cau có, phải cười!”
“Được!”
“Không được dùng giọng ra lệnh nói chuyện với tôi, phải ôn nhu!”
“Được!”
“Không được phản đối tôi đi công tác. Ngược lại phải toàn lực hỗ trợ!”
“Được!”
“Nếu như không có sự đồng ý của tôi thì không được công bố tin tức chúng ta yêu nhau. Thời gian gặp mặt trưởng bối tôi sẽ quyết định!”
“Được!”
“Không được phép nhịn đói lúc làm việc... Phải ăn cơm đúng giờ...”
“Được!”
“Buổi tối không được ngủ muộn, 11 giờ là phải đi ngủ...”
“Ai, bà tiểu quản gia của tôi, em vẫn chưa gả cho tôi mà tại sao lại có nhiều cái không được phép vậy?”
“Còn nữa, nhất định phải nghe lời bạn gái, không được phép cãi lại... Lúc không có người, anh phải “tam tòng tứ đức”... Ô...”
Liên tiếp những cái không được phép nói ra, cuối cùng đều bị nam nhân hôn vào trong miệng.
Rất xa, Hách Quân nhìn thấy người con gái xinh đẹp đó đang kiễng chân lên ôm lấy người đàn ông tuấn mĩ kia, cảnh tượng thân mật của cặp tình nhân dưới ánh trăng khiến tình yêu của họ càng thêm hoàn mỹ.
Giây phút này, bọn họ đối đều có tình cảm với đối phương, lúc đó, bọn họ yêu nhau, trái tim hòa chung nhịp đập, từng bước từng bước thận trọng đến bên nhau, sưởi ấm trái tim đối phương.
Hách Quân không có làm phiền mà trực tiếp rời đi, trên môi còn thoáng nụ cười nhàn nhạt.
Giây phút Hoắc thiếu có thể cảm nhận sự ấm áp quá ít.
Giây phút lãng mãn và nhu tình như vậy nhất định phải để hắn từ từ thưởng thức. Hách Quân là người biết điều nên anh ta rời đi.
Sau đó, tình yêu bí mật của bọn họ càng trở nên cuồng nhiệt!
Quãng thời gian đó, cuối cùng Hoắc thiếu cũng có thất tình lục dục của một người bình thường, tâm tình thỉnh thoảng cũng có lúc bị kích động.
Mọi người làm việc cùng Hoắc thiếu đều có thể cảm nhận được tâm tình vui vẻ của hắn, nét mặt của hắn cũng toát lên vẻ ấm áp lạ thường.
Chỉ là cuộc sống đẹp đẽ như vậy, đối với Hoắc thiếu mà nói chỉ là một giấc mộng phù du, nó quá vội vàng và ngắn ngủi.
Tháng 2 năm 2005, do bị ép buộc cuối cùng Hoắc thiếu đã đồng ý với đề nghị Hoắc phu nhân, công bố với báo chí tin tức sẽ đính hôn với một người khác.
Đêm cuối cùng của tháng 2, cặp nam nữ đã từng yêu nhau sâu đậm hẹn gặp ở dưới cây liễu, nam nhân xiết chặt lấy người con gái đang thong dong kia, ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ tóm lại bằng một câu tuyên bố:
“Đợi anh 3 năm. 3 năm sau, anh sẽ hủy hôn rồi lấy em.”
Người con gái nhẹ nhàng đẩy hắn ra:
“Anh có trách nhiệm của anh, em hiểu, tình cảnh của anh chỉ bất đắc dĩ mà thôi, em hiểu, nhưng em cũng có sự kiêu ngạo của mình. Mặc dù em không thể giúp anh củng cố địa vị vững chắc của mình, cũng không thể giúp sự nghiệp của anh giống như thêu hoa trên gấm. Nhưng tôn nghiêm của em cũng không thể bị chà đạp như vậy. Hoắc Khải Hàng, em đã thấy rõ rồi, em quá nhỏ bé, còn sự nghiệp Hoắc gia các anh lại quá lớn, thâm sâu hiểm hách. Chúng ta không cùng đẳng cấp, điều này không có cách nào thay đổi được. Lúc yêu nhau, chúng ta có thể bỏ qua xuất thân, không để ý đến hoàn cảnh gia đình, có thể bỏ qua tất cả, chỉ giống như con thiêu thân tự lao đầu vào lửa, không hề sợ chết; nhưng hôn nhân lại không chỉ là sự kết hợp đơn giản giữa hai người, hơn nữa nó còn là sự liên minh vì lợi ích gia tộc. Bởi vì anh vừa được sinh ra đã mang trên người một sứ mệnh này. Hôn nhân căn bản nên thận trọng, bởi vì nó cam kết có liên quan đến cả đời người, cùng nhau vinh nhục. Nhưng đứng trước quyền lợi, nó lại là một thủ đoạn. Hoắc Khải Hàng, khi anh quyết định dùng thủ đoạn này thì xin anh đừng đến tìm em nữa. Bởi vì đã không còn sau này nữa rồi. Đó là con đường anh nhất định phải đi. Một khi đặt chân lên con đường đó thì chúng ta chỉ có thể càng lúc càng xa...”
Nam nhân lắc đầu:
“Không đâu, anh có thể trở lại!”
Nữ nhân rưng rức cười nhạt, quay đầu rời đi, sau đó cô từ bỏ chức vụ đội trưởng tổ hành động đặc biệt Liệp Phong, bỏ đi mất tích.
Bất luận sau đó Hoắc thiếu có tìm kiếm thế nào thì cô gái đó cũng giống như làn khói vậy, biến mất không để lại dấu tích.
Có thể khiến một người biệt tích không để lại bất cứ dấu vết nào chỉ có hai khả năng: thứ nhất, tử vong; thứ hai, có người đứng đằng sau thao túng, cắt đứt mọi manh mối điều tra.
Ninh Sênh Ca thuộc loại thứ hai.
Mất đi người yêu, 6 năm đằng đẵng Hoắc Khải Hàng lại trở nên băng lãnh không hề mỉm cười.
Một người con gái có thể khiến nam nhân trở nên ôn nhu, dịu dàng cũng có thể biến anh ta trở nên máu lạnh vô tình. Để nắm trong tay vận mệnh của mình, hắn nhanh chóng lột xác trưởng thành.
Cũng chỉ có Hách Quân mới rõ nhất, 6 năm qua Hoắc thiếu đã sống như thế nào.
6 năm sau, Hoắc thiếu cuối cùng đã tìm được cô ấy, vì vậy, Hoắc thiếu đã từng nói riêng với Hách Quân:
“Lần này, tôi không thể lại buông tay!”
Chỉ là số phận lại muốn chơi đùa cùng Hoắc thiếu một lần nữa, lúc hắn cho rằng hắn có thể giữ lấy tình yêu của mình thì một âm mưu có liên quan đến vận mệnh của đất nước lại đẩy hắn vào bước đường cùng.
Cuối tháng 7 năm 2011, hắn gặp lại cô, mang con gái cô đi để ép cô trở về nước.
Đầu tháng 8, Ninh Mẫn trở lại Quỳnh Thành, hắn còn chưa bắt đầu nối lại tình xưa với cô thì cô lại bắt đầu tiếp nhận một nhiệm vụ mới.
Tháng 9, hắn dùng phương thức đàm phán để giải quyết tranh chấp quyền lợi nhưng lại đẩy cô vào con đường chết.
Cuối tháng 10, tin tức cô chưa chết truyền ra ngoài, hắn vui mừng muốn khóc.
Đầu tháng 11, vụ cướp máy bay phát sinh ở Hoa Châu, máy bay rơi xuống tòa nhà cao nhất ở Quỳnh Thành, tử thương vô số, còn cô cũng ở trên chuyến bay đó, mọi dấu vết đều bốc hơi.
Cho đến hôm nay, Hoắc thiếu vẫn không tin cô đã chết như vậy, hắn luôn nỗ lực tìm kiếm những dấu vết chứng minh cô còn sống. Ngày qua ngày không hề từ bỏ.
Người đàn ông này đã bị trúng một loại độc tên Ninh Sênh Ca, độc tố đã ngấm vào tận xương tủy, không cách nào chữa trị được.
Gần đây, Hách Quân vẫn luôn nghĩ cách muốn thuyết phục người đàn ông cố chấp này tiếp nhận sự thật ấy.
Người chết đã chết rồi, người sống cũng vẫn phải tiếp tục sống.
Hoắc phu nhân nhìn thấy hắn như vậy cũng rất lo lắng, nên đã hẹn riêng Hách Quân ra nói chuyện:
“Đứa trẻ đó ai nói cũng không nghe, chỉ còn một mình cháu vẫn còn có thể nói chuyện với nó. Tiểu Hách, cháu phải khuyên bảo nó, tất cả phải lấy chính sự làm trọng.”
Hách Quân đồng ý, nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, hiện tại người đàn ông này căn bản không thể khuyên được.
Lúc này là một giờ sáng, thời gian không biết từ lúc nào đã bước sang năm 2012. Thời gian này vốn là lúc con người ta nghỉ ngơi ở nhà, nhưng Hoắc thiếu vấn y như cũ, điên cuồng làm việc, Hách Quân cũng rất bận rộn. Anh ta vừa sang một phòng khác ăn bữa khuya trở về đã nghe nói ở đây cách đó không lâu đã chặn được một cuộc gọi vệ tinh quan trọng, nghe vẻ Hoắc thiếu rất coi trọng nó.
Lúc Hách Quân bước vào phòng của Hoắc thiếu thì chợt nghe thấy tiếng hắn hung hăng ném chiếc điện thoại xuống, anh ta vừa gấp vừa loạn vừa kinh hãi vừa tức giận lau mặt một cái, khuôn mặt nóng nảy kia khiến nhân viên bên cạnh đều chết lặng.
“Đi... lập tức đưa kẻ họ Nùng đó về đây cho ta, ta muốn hỏi rõ đầu đuôi, con mẹ hắn rốt cuộc đã phái Lí Hưởng đi làm gì?”
“Ngươi, ngươi lập tức đi điều tra, vùng lân cận kho hàng bỏ hoang phát ra tín hiệu ở Ba Thành đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta muốn lập tức nhìn thấy bản đồ vệ tinh ở chỗ đó! Lập tức!”
“Còn ngươi, đến sân bay Hoa Châu lấy video giám sát ở đó về đây cho ta. Ta muốn lập tức điều tra đây rốt cuộc là chuyện gì. Rốt cuộc kẻ nào đã động chân động ta vào...”
Bộ dạng nhe nanh múa vuốt này của hắn khiến mặt mày nhân viên đều trắng bệch không còn giọt máu, rồi sau đó kinh hãi chạy ra ngoài.
Hách Quân cau mày, bộ dạng Hoắc thiếu như vậy anh ta chưa từng thấy, hơn nữa mặt mày lúc đó còn lộ ra vẻ khẩn trương, giống như bị cái gì đó kích thích đến dây thần kinh vậy.
“Làm sao mà giống như điên vậy? Bình tĩnh một chút! Kích động chỉ khiến cậu mất đi khả năng phán đoán thôi.”
“Tôi không có cách nào bình tĩnh được. Hách Quân, tôi nói cậu biết, tôi không thể bình tĩnh.”
Hoắc Khải Hàng liều mạng đi qua đi lại, còn bóp nắm tay răng rắc giống như hận không thể ngũ mã phanh thây kẻ nào đó, cuối cùng hắn nắm một quyền đấm xuống bàn, chén trà trên bàn rơi bật ngược lại rơi xuống đất.
“Vậy cậu nói tôi biết, cái gì làm cậu kích động như vậy?”
Hách Quân đi tới nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, anh ta nắp lại pin, khởi động máy, nhập mật khẩu, lướt nhật ký cuộc gọi thì thấy cuộc gọi đi gần nhất là cho Lý Hưởng.
“Lý Hưởng làm sao vậy?”
Hách Quân ngẩng đầu hỏi.
“Lý Hưởng đã chết! Đúng, đã chết rồi, 10 phút trước. Ông ấy chết ở Ba Thành!”
Hoắc Khải Hàng hít một hơi thật sâu, nói ra bốn chữ “Lý Hưởng đã chết” khiến Hách Quân rùng mình một cái, nhưng anh ta càng kinh hãi khi nghe câu sau đó:
“Có chuyện, cậu có thể nằm mơ cũng không thể ngờ tới, Tiểu Mẫn căn bản không lên chuyến bay đó. Nhưng tất cả các tài liệu đều cho thấy cô ấy đã lên máy bay. Có kẻ đứng sau chuyện này. Người này muốn khiến chúng ta cho rằng Tiểu Mẫn đã chết! Nhưng sự thật cô ấy chưa chết... Cô ấy chưa chết!”
Hách Quân cũng không biết từ đâu mà Hoắc Khải Hàng lại khẳng định như vậy liền hỏi lại:
“Làm sao cậu biết cô ấy còn sống?”
Hoắc Khải Hàng lao tới, hung hăng cầm lấy chiếc điện thoại, giơ giơ lên nói:
“Bởi vì vừa nãy tôi có nghe thấy giọng nói của cô ấy. Giọng nói đó truyền tới từ điện thoại của Lý Hưởng.”
“Làm sao có thể? Ý cậu nói cô ấy đang ở cùng Lý Hưởng, vậy tại sao cậu lại nói Lý Hưởng đã chết!”
Hách Quân bị một mớ thông tin hỗn loạn làm rối tung.
“Đó là bởi vì còn có chuyện không cậu không ngờ tới. Cậu đoán xem, người Lý Hưởng ám sát lần này là ai?”
Sắc mặt Hoắc Khải hàng trở nên u ám, lửa giận hừng hực bốc lên, ánh mắt cũng đằng đằng sát khí.
Ánh mắt như vậy, tháng 9 năm ngoái anh ta đã từng chứng kiến, đó là ngày tin tức truyền ra nói Ninh Sênh Ca đã chết, trên người hắn cũng mang một loại sát khí giống như vậy: Hận một nỗi không thể hủy thiên diệt địa.
Anh ta nuốt nước bọt, vừa muốn hỏi lại thì Hoắc Khải Hàng đã trả lời:
“Người Lý Hưởng ám sát là Tiểu Mẫn. Nhưng Lý Hưởng có thể đã phát hiện ra điều bất hợp lí này nên đã không động thủ. Kết quả, ông ấy bị một sát thủ khác bắn chết. Lúc Lý Hưởng chết, Tiểu Mẫn cũng ở bên cạnh ông ấy. Hơn nữa, tôi còn nghe thấy cô ấy nói chuyện với Đới Lịch. Từng câu từng chữ tôi đều nghe rõ. Cô ấy đã biết được một chuyện cơ mật nào đó, cho nên có người muốn giết người diệt khẩu.
Vừa nãy, tôi có liều mạng gọi cô ấy, quát cô ấy thế nào thì cô ấy cũng không nghe thấy. Sau đó, tôi nghe thấy có tiếng súng. Đợi lúc tôi gọi lại thì điện thoại trong tình trạng tắt máy. Hiện tại sợ rằng cô ấy lành ít dữ nhiều. Cậu nói xem, cậu bảo tôi phải bình tĩnh thế nào? Một phút trước tôi vừa biết cô ấy vẫn còn sống thì một phút sau tôi lại chính tai nghe thấy cô ấy bị súng bắn chết...”
Hắn liều mạng lau mặt, cánh tay đang run lên.
Khoảng cách giữa Quỳnh Thành và Ba Thành xa như vậy, lại ngoài tầm với của hắn. Hắn chỉ có thể ở đầu dây bên này nghe thấy tiếng súng có nguy cơ bắn trúng vào cô, tiếng súng “tu tu tu tu” vang lên vậy mà hắn không có cách nào làm gì được. Hắn không cách nào tưởng tưởng nổi tình cảnh cô ngã vào trong vũng máu tuyệt vọng.
“Không được, tôi lập tức phải đến Ba Thành. Hách Quân, cậu lập tức sắp xếp cho tôi. Tôi muốn đến Ba Thành... LẬP TỨC sắp xếp máy bay cho tôi...”
Hắn đứng yên tại chỗ, kiên quyết hạ lệnh cho Hách Quân vẫn còn đang ngẩn người kinh hãi ở kia.
“Đâu cũng không được phép đi!”
Ngoài cửa truyền tới tiếng quát chói tai của một người phụ nữ, ngay sau đó là một nữ nhân cao quý trên người khoác áo choàng đi vào.
Người này chính là mẹ của Hoắc thiếu, Hoắc phu nhân.
Hách Quân hoàn hồn, cúi đầu chào bà ta:
“Hoắc phu nhân, muộn như vậy người còn đến đây làm gì?”
“Ta đến để xem xem con trai bảo bối của ta đang làm gì? Trời lạnh như vậy con sai mấy nhân viên tăng ca cái con khỉ gì, lại còn muốn đến Ba Thành? Hoắc Khải Hàng, con đừng quên, ông nội con hiện tại đang ở trong viện, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Con ra ngoài lúc này lẽ nào muốn để nỗ lực mấy năm nay của con đổ hết xuống sông xuống bể sao?”
Hoắc phu nhân quát lớn.
Hoắc Khải Hàng siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói lại:
“Mẹ, con không đi không được. Lần này, mẹ đừng ngăn cản con!”
Đối diện với ánh mắt quật cường này, Hoắc phu nhân không hề lưỡng lự giơ cánh tay lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quả nhiên người phụ nữ đó là tai họa, cô đã hoàn toàn thay đổi con trai bà ta... Nhưng giơ cánh tay lên nửa chừng thì không hề hạ xuống mà dừng lại trên không.
Hách Quân thở mạnh cũng không dám, chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Hai mẹ con này đều rất cố chấp, không ai nhịn ai.
Nếu Hoắc phu nhân không có bản lãnh này thì làm sao bà ta có thể ngồi lên vị trí dâu trưởng của Hoắc gia cơ chứ?
Còn Hoắc Khải Hàng đã không còn là Hoắc Khải Hàng lúc nhỏ bị Hoắc phu nhân thao túng nữa. Mấy năm nay, hắn đã xây dựng được thế lực của riêng mình, trong tay nắm giữ tập đoàn tài chính đứng đầu cả nước. Hắn đâu thể lại bị Hoắc phu nhân thao túng được nữa.
Trong chuyện công, có lẽ mẹ con bọn họ còn có thể đồng lòng, nhưng trong chuyện tư, nhất là chuyện hôn sự, hiện tại hắn kiên quyết một bước cũng không nhường.
Ngón tay thon dài trắng trẻo thu lại thành nắm đấm, chậm rãi rút về.
“Tốt thôi, nếu con dám đi thì ta cũng dám hủy diệt Ninh Khuynh Vãn! Chỉ cần con không hối hận là được!”
Hoắc phu nhân căn răng nhấn mạnh lấy sáu chữ “Ninh Khuynh Vãn” và “không hối hận”.
Thanh âm này kì thật nói cũng không quá nặng nhưng nó có lực uy hiếp cực lớn.
Ninh Khuynh Vãn chính là con của Ninh Sênh Ca, và cũng là con của Hoắc thiếu.
Nếu như Ninh Khuynh Vãn bị hủy diệt, dù Ninh Sênh Ca có may mắn không chết thì cả đời này, Hoắc thiếu và Ninh Sênh Ca cũng không thể tiến tới với nhau, điều đó khó như lên trời.
Trong tình huống này, Hoắc thiếu chọn lựa thế nào, Hách Quân cũng không đoán được.
Hoắc Khải Hàng hít một hơi một sâu, bị ép đồng ý:
“Được, con sẽ không đi. Mẹ không thể động đến Vãn Vãn.”
Lúc này Hoắc phu nhân mới chậm rãi nói:
“Chỉ cần con không làm ra chuyện quá đáng thì ta cũng không động đến nó. Hiện tại, Vãn Vãn là bảo bối trong lòng của bà nội như ta. Khải Hàng, ta nói rồi, ta không thể lại phải đối chuyện của con và cô ta. Nhưng điều kiện tiên quyết của con hiện tại là phải lấy đại sự làm trọng. Đợi mọi chuyện yên ổn, con muốn đi đâu ta cũng không phản đối. Con muốn lấy ai ta cũng không có ý kiến. Nhưng hiện tại con bay đến đó, rời khỏi Quỳnh Thành rồi hậu quả thế nào? Con có suy nghĩ hay không? Không phải ta độc ác mà là thời cuộc không cho phép. Tóm lại, mấy ngày này, con phải nhẫn nại!”
Hoắc Khải Hàng không nói gì, Hoắc phu nhân thấy vậy liền dặn dò vài câu rồi giải tán đám nhân viên đang tăng ca.
“Hách Quân, cháu thay ta trông chừng nó! Ta đem Vãn Vãn ra ngoài xong, chúng ta sẽ cùng đi!”
Sau đó Hoắc phu nhân rời đi, Hoắc Khải Hàng dặn dò lại nhân viên.
Chút thỏa hiệp này cũng là bất đắc dĩ. Bởi vì quá yêu mà trở thành nỗi uy hiếp.
“Được rồi, nhưng sợ rằng hôm nay bay không được, sân bay đều tạm ngừng bay... Đợi tuyết ngừng rơi tôi sẽ đi!”
Hách Quân nói.
“Báo cáo.”
Trợ lý Tiền Đồng vẫn chưa tan ca đang ở ngoài gõ cửa.
“Vào đi!”
“Hoắc thiếu, phát hiện một chuyện kì lạ. Tấm bản đồ vệ tinh chỗ ngài muốn xem đã bị ai đó xóa sạch.”
Ngồi trên ghế, Hoắc Khải Hàng nghe thấy mà nổi da gà, hắn chợt ngồi thẳng lên, trong nháy mắt lại nghiêm mặt dọa người:
Là ai?
Rốt cuộc là kẻ nào đang dở thủ đoạn?
Không chỉ muốn mưu sát Tiểu Mẫn mà còn từng bước giành trước cơ hội, vắt óc suy tính muốn phá hủy tất cả những tin tức có liên quan đến cô ấy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.