Chương 3: Lời cảnh cáo của mẹ chồng
Vọng Thần Mạc Cập
05/05/2015
“Ba, việc này, ba hãy để Cẩn Chi và Tiểu Tịnh suy nghĩ kĩ đã...”
Hà Cúc Hoa liếc mắt một vòng xung quanh đánh giá rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa sinh con cũng không phải chuyện một sớm một chiều, muốn mà có được ngay.”
“Cái mà lão già ta muốn không chỉ là con, mà còn là tình cảm của ngươi, ngươi hãy dùng tấm chân tình của ngươi dành cho những đàn bà khác dồn hết cho Tiểu Tịnh.”
Lão thái gia đúng là đang ép Đông Đình Phong mà.
Nhưng, có thể sao?
Nghe nói, bên ngoài thì vị kia là bảo bối mà Đông đại thiếu rất yêu thương, nếu không phải do lão thái gia ép buộc; nếu không phải sáu năm trước, Đông Đình Phong bị người ta gài bẫy, thì hắn cũng không đến nỗi phải lấy Hàn Tịnh.
Lúc này, có tiếng chuông điện thoại, là của Đông Đình Phong, hắn nhận máy, khẽ chau mày, cúi thấp đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Cũng không biết bên kia nói những gì, nét mặt bình tĩnh của Đông Đình Phong trở nên biến sắc, giọng có chút trầm xuống: “Được, ta lập tức tới ngay...”
“Không được phép đi. Đông Cẩn Chi, ngươi rốt cuộc bỏ ngoài tai những lời của ta sao. Bây giờ, nếu ngươi đi gặp người phụ nữ đó, sau này, ngươi đừng bước chân vào Đông gia nữa... Còn cô nữa, Cúc Hoa, rốt cuộc cô có quản được con trai mình không? Cô tự mình nghĩ xem, nếu như Diệu Hoa còn sống, nếu như Diệu Hoa cũng giống đứa con trai của mình, một mực ra bên ngoài tìm người đàn bà khác, trong lòng cô có thoải mái không... Cô hãy tự mình nghĩ cho kĩ, rốt cuộc có quản hay không quản...”
Vì cuộc điện thoại này mà sắc mặt của lão thái gia lập tức xám xịt.
Bị lão thái gia nổi nóng, sắc mặt Hà Cúc Hoa cũng vô cùng khó tả.
Đông Đình Phong yên lặng, không có quay đầu bỏ đi. Đúng là Đông gia lấy hiếu trị gia!
Còn Ninh Mẫn ư? Cô cúi đầu, vui đến mức phải cố che miệng, thầm nghĩ: Ừ, loại đàn ông không có đạo đức như thế này, nhất định nên bị giáo huấn.
Sau đó, lão thái gia lại giáo huấn cho Đông Đình Phong một trận, cho đến khi bác sĩ của Đông gia đến kiểm tra, ông mới buông tha cho bọn họ.
Rời khỏi thư phòng, Ninh Mẫn thấy Đông Đình Phong nửa câu cũng không nói với mình nhưng lại quay sang Hà Cúc Hoa nói một tiếng “Con phải đi”, ngay cả liếc nhìn “Hàn Tịnh” một cái cũng không có. Hắn chính là muốn ra khỏi nhà, chẳng mấy chốc hai chiếc đèn pha của chiếc Bentley phát sáng, hướng về cửa lớn.
Ninh Mẫn đứng trước của sổ thản nhiên nhìn ngắm, dự định trở về phòng.
“Tiểu Tịnh!”
Hà Cúc Hoa lạnh lùng gọi tên cô.
Cô không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại, dĩ nhiên là với ánh mắt lạnh lùng giống hệt. Căn cứ vào nhật ký của Hàn Tịnh cho thấy, cô ấy ở Đông gia này, ngoại trừ được lão thái gia yêu quý ra, thì cảnh ngộ rất khó nói. Nhưng cô ấy đã một mình chống chọi, và cũng chưa từng cố gắng lấy lòng người của Đông gia. Thói quen này, thật sự rất hợp với tính cách của Ninh Mẫn cô đây.
“Không biết mẹ có chuyện gì chỉ bảo ạ?” Cô lãnh đạm hỏi.
Hà Cúc Hoa vẫn đứng nhìn, ánh mắt sắc lạnh như băng, ngữ khí cũng vô cùng nghiêm khắc:
“Thân ở Đông gia, cảm phiền cô làm cho tốt chức cháu dâu trưởng của Đông gia. Cẩn Chi là người có máu mặt. Nếu cô dám làm mất mặt nó, thì Đông gia bất luận là ai cũng không đối xử tử tế với kẻ làm bại hoại gia phong đâu. Lão thái gia cho dù có thể bảo vệ được cô mười năm đi nữa, cũng không thể bảo vệ cho cô cả đời. Nếu cô còn dám cùng người đó dây dưa không rõ, kết cục sẽ như thế nào, thì trong lòng cô nên đắn đó suy nghĩ...”
Hứ, con trai bà ta thì ở ngoài ngoại tình với người khác, bà ta không quản, lại một mực bắt cô phải giữ thân? Làm vợ của mấy người nhà giàu quả không dễ mà!
“Cô nhớ rõ cho ta, cho dù cô không có biện pháp và phải cùng Cẩn Chi làm trò phu thê ân ái, thì trước mặt người khác cố mà diễn cho tốt.”
Vị phu nhân này ném xong hai câu cảnh cáo rồi xoay người bỏ đi.
Nhìn coi, đây là Đông gia, cái chỗ mà thiếu phu nhân Hàn Tịnh phải sống: U ám, lạnh lẽo, không có đến nửa phần ấm áp.
Mẹ nó, Đông Đình Phong đúng như cô dự liệu, tối hôm đó không có trở về.
Hà Cúc Hoa liếc mắt một vòng xung quanh đánh giá rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa sinh con cũng không phải chuyện một sớm một chiều, muốn mà có được ngay.”
“Cái mà lão già ta muốn không chỉ là con, mà còn là tình cảm của ngươi, ngươi hãy dùng tấm chân tình của ngươi dành cho những đàn bà khác dồn hết cho Tiểu Tịnh.”
Lão thái gia đúng là đang ép Đông Đình Phong mà.
Nhưng, có thể sao?
Nghe nói, bên ngoài thì vị kia là bảo bối mà Đông đại thiếu rất yêu thương, nếu không phải do lão thái gia ép buộc; nếu không phải sáu năm trước, Đông Đình Phong bị người ta gài bẫy, thì hắn cũng không đến nỗi phải lấy Hàn Tịnh.
Lúc này, có tiếng chuông điện thoại, là của Đông Đình Phong, hắn nhận máy, khẽ chau mày, cúi thấp đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Cũng không biết bên kia nói những gì, nét mặt bình tĩnh của Đông Đình Phong trở nên biến sắc, giọng có chút trầm xuống: “Được, ta lập tức tới ngay...”
“Không được phép đi. Đông Cẩn Chi, ngươi rốt cuộc bỏ ngoài tai những lời của ta sao. Bây giờ, nếu ngươi đi gặp người phụ nữ đó, sau này, ngươi đừng bước chân vào Đông gia nữa... Còn cô nữa, Cúc Hoa, rốt cuộc cô có quản được con trai mình không? Cô tự mình nghĩ xem, nếu như Diệu Hoa còn sống, nếu như Diệu Hoa cũng giống đứa con trai của mình, một mực ra bên ngoài tìm người đàn bà khác, trong lòng cô có thoải mái không... Cô hãy tự mình nghĩ cho kĩ, rốt cuộc có quản hay không quản...”
Vì cuộc điện thoại này mà sắc mặt của lão thái gia lập tức xám xịt.
Bị lão thái gia nổi nóng, sắc mặt Hà Cúc Hoa cũng vô cùng khó tả.
Đông Đình Phong yên lặng, không có quay đầu bỏ đi. Đúng là Đông gia lấy hiếu trị gia!
Còn Ninh Mẫn ư? Cô cúi đầu, vui đến mức phải cố che miệng, thầm nghĩ: Ừ, loại đàn ông không có đạo đức như thế này, nhất định nên bị giáo huấn.
Sau đó, lão thái gia lại giáo huấn cho Đông Đình Phong một trận, cho đến khi bác sĩ của Đông gia đến kiểm tra, ông mới buông tha cho bọn họ.
Rời khỏi thư phòng, Ninh Mẫn thấy Đông Đình Phong nửa câu cũng không nói với mình nhưng lại quay sang Hà Cúc Hoa nói một tiếng “Con phải đi”, ngay cả liếc nhìn “Hàn Tịnh” một cái cũng không có. Hắn chính là muốn ra khỏi nhà, chẳng mấy chốc hai chiếc đèn pha của chiếc Bentley phát sáng, hướng về cửa lớn.
Ninh Mẫn đứng trước của sổ thản nhiên nhìn ngắm, dự định trở về phòng.
“Tiểu Tịnh!”
Hà Cúc Hoa lạnh lùng gọi tên cô.
Cô không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại, dĩ nhiên là với ánh mắt lạnh lùng giống hệt. Căn cứ vào nhật ký của Hàn Tịnh cho thấy, cô ấy ở Đông gia này, ngoại trừ được lão thái gia yêu quý ra, thì cảnh ngộ rất khó nói. Nhưng cô ấy đã một mình chống chọi, và cũng chưa từng cố gắng lấy lòng người của Đông gia. Thói quen này, thật sự rất hợp với tính cách của Ninh Mẫn cô đây.
“Không biết mẹ có chuyện gì chỉ bảo ạ?” Cô lãnh đạm hỏi.
Hà Cúc Hoa vẫn đứng nhìn, ánh mắt sắc lạnh như băng, ngữ khí cũng vô cùng nghiêm khắc:
“Thân ở Đông gia, cảm phiền cô làm cho tốt chức cháu dâu trưởng của Đông gia. Cẩn Chi là người có máu mặt. Nếu cô dám làm mất mặt nó, thì Đông gia bất luận là ai cũng không đối xử tử tế với kẻ làm bại hoại gia phong đâu. Lão thái gia cho dù có thể bảo vệ được cô mười năm đi nữa, cũng không thể bảo vệ cho cô cả đời. Nếu cô còn dám cùng người đó dây dưa không rõ, kết cục sẽ như thế nào, thì trong lòng cô nên đắn đó suy nghĩ...”
Hứ, con trai bà ta thì ở ngoài ngoại tình với người khác, bà ta không quản, lại một mực bắt cô phải giữ thân? Làm vợ của mấy người nhà giàu quả không dễ mà!
“Cô nhớ rõ cho ta, cho dù cô không có biện pháp và phải cùng Cẩn Chi làm trò phu thê ân ái, thì trước mặt người khác cố mà diễn cho tốt.”
Vị phu nhân này ném xong hai câu cảnh cáo rồi xoay người bỏ đi.
Nhìn coi, đây là Đông gia, cái chỗ mà thiếu phu nhân Hàn Tịnh phải sống: U ám, lạnh lẽo, không có đến nửa phần ấm áp.
Mẹ nó, Đông Đình Phong đúng như cô dự liệu, tối hôm đó không có trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.