Chương 404: Ngoại truyện 17
Vọng Thần Mạc Cập
17/01/2017
Tháng 4 năm 2013.
Đông Lôi lẳng lặng ngồi trên bàn đu dây, nhìn bầu trời bao la xanh thẳm nổi lướt qua mây trắng, trong đầu, những chuyện vui vẻ, thống khổ từng màn tới lui như chiếu phim.
Hiện giờ, những kí ức kia, đã trở thành quá khứ, nhưng thỉnh thoảng nhớ đến vẫn làm cô đau lòng.
Trên mặt của cô, không có nụ cười, kể từ khi ly hôn, nụ cười của cô giống như bị kết băng rồi, không cách nào tan rã, trầm trọng đè ở trong lòng cô.
Những ngày này, Đông gia đã xảy ra quá nhiều chuyện, cuộc sống của cô cũng xảy ra quá nhiều chuyện, hiện thực tàn khốc, làm cô nản lòng thoái chí, cả vườn yên tĩnh, rốt cuộc không tìm được không khí vui chơi như lúc trước.
Tất cả mọi người đều rõ ràng một sự thật: Đông gia ngày một sụp đổ.
Mà đả kích người Đông gia nhất, chính là người mà ngày xưa cô gọi là "ba ba".
Đương nhiên, hiện giờ, đã là người lạ.
Cô tinh tế hồi tưởng, cảm thấy một năm 2012 này, cô trải qua thật là hoang đường, tháng bảy, hạnh phúc cưới chui, tháng mười hai, sinh non, ly hôn.
Nhân sinh thời gian hạnh phúc nhất, cùng ngày bi thảm nhất, xảy ra trong cùng một năm.
Thật sự là hai tầng lửa và băng a!
Cô nhắm mắt, chuyện đã qua ba tháng, nhưng trong lòng cô đau nhức, vẫn khắc sâu như cũ_ _
Không quên được!
Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn là không quên được.
Một cái bóng đen che ánh sáng ở trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu, thấy được một người đàn ông cao lớn uy mãnh ở trước mặt, mặc chế phục trưởng quan không quân, mặt mày thật sâu liếc xéo cô_ _hàng mi kia nồng đậm, tựa như hai thanh đao sắc bén, làm người đàn ông này tỏ ra uy nghiêm như vậy.
Con mắt kia lại thâm sâu vừa trầm, cơ hồ không có mấy người có thể đọc hiểu đáy mắt anh có ý gì.
Tâm tư người đàn ông này, giống như anh trai của anh, rất khó đoán.
Mà cô, mỗi lần đối mặt với người đàn ông này, tinh thần sẽ biến thành vô cùng căng thẳng, hiện tại cũng vậy.
- Thần đại ca!
Đông Lôi co quắp đứng lên, tựa như một đứa trẻ làm chuyện sai lầm, vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, sửa sang lại mép váy có điểm loạn.
Thần Huống lẳng lặng liếc xéo một cái:
- Anh là tới tìm em muốn đáp án!
Một câu đi thẳng vào vấn đề, Đông Lôi lại lần nữa lâm vào hoảng loạn.
- Thần đại ca...
Cô căng thẳng bóp mép váy, cúi đầu, sau khi gọi một tiếng, thật lâu không trả lời.
Người đàn ông giống như tượng đá, nhẫn nại chờ cô nói.
Anh không nói, cô càng cảm thấy ngột ngạt khó thở, tựa như một tấm lưới đem cô vững vàng bao phủ. Cô căn bản không thoát được.
- Cần phải làm như vậy sao?
Cô nhẹ nhàng hỏi.
- Em có muốn cứu tập đoàn?
Thần Huống lẳng lặng hỏi ngược lại.
- ...
- Nếu như muốn cứu tập đoàn. Nhất định phải làm như vậy!
Thần Huống bình tĩnh trả lời:
- Nếu như em có thể trơ mắt nhìn tập đoàn đi xuống...anh không có lời nào để nói.
- Em muốn cứu tập đoàn, đó là cơ nghiệp của mấy đời Đông gia.
Cô nói rất rõ ràng.
Thần Huống gật đầu, nhìn đồng hồ một chút:
- Được, vậy thì đi ký tên!
Anh xoay người, dẫn đầu đi ra ngoài.
Cô kinh ngạc nhìn theo, tâm loạn lộn xộn, vừa vội vừa gọi một tiếng:
- Như vậy cũng được sao?
- Có!
Anh xoay người:
- Nhất định phải làm như vậy, anh mới có thể thuyết phục người trong nhà, cùng Đông gia qua cửa ải khó này. Những bộ hạ của anh mới có thể biết thái độ của anh. Nếu không sẽ không giúp được tập đoàn.
- Ý của anh là không phải nói, đây chỉ là khế ước hôn nhân!
Cô suy nghĩ một chút, lại nhẹ nhàng hỏi, không dám nhìn thẳng vào nam nhân làm cô sợ hãi liên tục.
Thần Huống không nói.
Cô nhẹ nhàng bổ sung tiếp một câu:
- Có phải chờ sau khi Đông gia vượt qua nguy nan, chúng ta sẽ ly hôn?
Nói xong lời này, cô len lén liếc anh một cái.
Thần Huống mặt mày thật sâu, tâm tư khó phân biệt, một hồi lâu mới nói:
- Anh không có ý định kết hôn hai lần.
Tâm cô, lập tức lộp bộp một tý.
- Đây cũng không phải khế ước hôn nhân.
Thanh âm của anh, trầm trầm như chung cổ.
Tâm cô, lại bởi vì thanh âm vững vàng này, đập nhanh như muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
- Cho nên, em phải nghĩ rõ ràng. Ký tên, chính là cả đời...Hôn nhân nghĩ vụ cùng trách nhiệm, anh và em cũng phải thực hiện...
Ý tứ của anh rất rõ ràng: Anh yêu cầu cô thực hiện đúng hôn nhân danh xứng với thực.
Kể cả: Nghĩa vụ vợ chồng trong hôn nhân, cùng với nghĩa vụ sinh con dưỡng cái, trách nhiệm hiếu kính trưởng bối, hầu hạ cha mẹ dưới gối.
Đây không phải là khế ước, mà là hôn nhân thật sự.
Đông Lôi lẳng lặng ngồi trên bàn đu dây, nhìn bầu trời bao la xanh thẳm nổi lướt qua mây trắng, trong đầu, những chuyện vui vẻ, thống khổ từng màn tới lui như chiếu phim.
Hiện giờ, những kí ức kia, đã trở thành quá khứ, nhưng thỉnh thoảng nhớ đến vẫn làm cô đau lòng.
Trên mặt của cô, không có nụ cười, kể từ khi ly hôn, nụ cười của cô giống như bị kết băng rồi, không cách nào tan rã, trầm trọng đè ở trong lòng cô.
Những ngày này, Đông gia đã xảy ra quá nhiều chuyện, cuộc sống của cô cũng xảy ra quá nhiều chuyện, hiện thực tàn khốc, làm cô nản lòng thoái chí, cả vườn yên tĩnh, rốt cuộc không tìm được không khí vui chơi như lúc trước.
Tất cả mọi người đều rõ ràng một sự thật: Đông gia ngày một sụp đổ.
Mà đả kích người Đông gia nhất, chính là người mà ngày xưa cô gọi là "ba ba".
Đương nhiên, hiện giờ, đã là người lạ.
Cô tinh tế hồi tưởng, cảm thấy một năm 2012 này, cô trải qua thật là hoang đường, tháng bảy, hạnh phúc cưới chui, tháng mười hai, sinh non, ly hôn.
Nhân sinh thời gian hạnh phúc nhất, cùng ngày bi thảm nhất, xảy ra trong cùng một năm.
Thật sự là hai tầng lửa và băng a!
Cô nhắm mắt, chuyện đã qua ba tháng, nhưng trong lòng cô đau nhức, vẫn khắc sâu như cũ_ _
Không quên được!
Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn là không quên được.
Một cái bóng đen che ánh sáng ở trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu, thấy được một người đàn ông cao lớn uy mãnh ở trước mặt, mặc chế phục trưởng quan không quân, mặt mày thật sâu liếc xéo cô_ _hàng mi kia nồng đậm, tựa như hai thanh đao sắc bén, làm người đàn ông này tỏ ra uy nghiêm như vậy.
Con mắt kia lại thâm sâu vừa trầm, cơ hồ không có mấy người có thể đọc hiểu đáy mắt anh có ý gì.
Tâm tư người đàn ông này, giống như anh trai của anh, rất khó đoán.
Mà cô, mỗi lần đối mặt với người đàn ông này, tinh thần sẽ biến thành vô cùng căng thẳng, hiện tại cũng vậy.
- Thần đại ca!
Đông Lôi co quắp đứng lên, tựa như một đứa trẻ làm chuyện sai lầm, vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, sửa sang lại mép váy có điểm loạn.
Thần Huống lẳng lặng liếc xéo một cái:
- Anh là tới tìm em muốn đáp án!
Một câu đi thẳng vào vấn đề, Đông Lôi lại lần nữa lâm vào hoảng loạn.
- Thần đại ca...
Cô căng thẳng bóp mép váy, cúi đầu, sau khi gọi một tiếng, thật lâu không trả lời.
Người đàn ông giống như tượng đá, nhẫn nại chờ cô nói.
Anh không nói, cô càng cảm thấy ngột ngạt khó thở, tựa như một tấm lưới đem cô vững vàng bao phủ. Cô căn bản không thoát được.
- Cần phải làm như vậy sao?
Cô nhẹ nhàng hỏi.
- Em có muốn cứu tập đoàn?
Thần Huống lẳng lặng hỏi ngược lại.
- ...
- Nếu như muốn cứu tập đoàn. Nhất định phải làm như vậy!
Thần Huống bình tĩnh trả lời:
- Nếu như em có thể trơ mắt nhìn tập đoàn đi xuống...anh không có lời nào để nói.
- Em muốn cứu tập đoàn, đó là cơ nghiệp của mấy đời Đông gia.
Cô nói rất rõ ràng.
Thần Huống gật đầu, nhìn đồng hồ một chút:
- Được, vậy thì đi ký tên!
Anh xoay người, dẫn đầu đi ra ngoài.
Cô kinh ngạc nhìn theo, tâm loạn lộn xộn, vừa vội vừa gọi một tiếng:
- Như vậy cũng được sao?
- Có!
Anh xoay người:
- Nhất định phải làm như vậy, anh mới có thể thuyết phục người trong nhà, cùng Đông gia qua cửa ải khó này. Những bộ hạ của anh mới có thể biết thái độ của anh. Nếu không sẽ không giúp được tập đoàn.
- Ý của anh là không phải nói, đây chỉ là khế ước hôn nhân!
Cô suy nghĩ một chút, lại nhẹ nhàng hỏi, không dám nhìn thẳng vào nam nhân làm cô sợ hãi liên tục.
Thần Huống không nói.
Cô nhẹ nhàng bổ sung tiếp một câu:
- Có phải chờ sau khi Đông gia vượt qua nguy nan, chúng ta sẽ ly hôn?
Nói xong lời này, cô len lén liếc anh một cái.
Thần Huống mặt mày thật sâu, tâm tư khó phân biệt, một hồi lâu mới nói:
- Anh không có ý định kết hôn hai lần.
Tâm cô, lập tức lộp bộp một tý.
- Đây cũng không phải khế ước hôn nhân.
Thanh âm của anh, trầm trầm như chung cổ.
Tâm cô, lại bởi vì thanh âm vững vàng này, đập nhanh như muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
- Cho nên, em phải nghĩ rõ ràng. Ký tên, chính là cả đời...Hôn nhân nghĩ vụ cùng trách nhiệm, anh và em cũng phải thực hiện...
Ý tứ của anh rất rõ ràng: Anh yêu cầu cô thực hiện đúng hôn nhân danh xứng với thực.
Kể cả: Nghĩa vụ vợ chồng trong hôn nhân, cùng với nghĩa vụ sinh con dưỡng cái, trách nhiệm hiếu kính trưởng bối, hầu hạ cha mẹ dưới gối.
Đây không phải là khế ước, mà là hôn nhân thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.