Chương 440: Ngoại truyện 37
Vọng Thần Mạc Cập
02/05/2017
Trở lại Thần gia đã chạng vạng tối, hai vợ chồng một trước một sau đi vào nhà chính, Âu Diên ra đón, một tay cầm lấy tay một người đi bên
cạnh, hạ giọng hỏi:
"Có phải Tô gia bởi vì con tái hôn có ý kiến hay không, cố ý dẫn Tiểu Đốc đi kêu con tới, sau đó công khai xử lý tội? "
Lúc bình thường, muốn bắt được Thần Huống rất khó, chẳng qua, hôm nay là ngày đầu tiên tân hôn, Tô gia biết anh có thời gian nghỉ ngơi một ngày. Lúc trước đã thông báo trên truyền hình.
Bởi vì lời nói con trai quá đơn giản, bà điện thoại cho Lô Hà, hỏi bọn họ đang ở đâu, sao không có thời gian bắt điện thoại của bà.
Lô Hà chỉ đơn giản nói một câu: "Đang ở chỗ người Tô gia, tình huống cụ thể, phải đợi phó Thủ tướng trở lại tự mình nói với người nhà. Tôi không nên nhiều lời."
Phần thần bí kia, thật làm cho trong lòng Âu Diên ngứa ngáy một hồi lâu.
Ngươi đừng nhìn Lô Hà ngây ngốc khờ khạo, kỳ thật người đó rất tinh, đáng sợ chết.
"Là có chuyện khác!"
Thần Huống lựa lời nói.
"Đến cùng là chuyện gì?"
Âu Diên truy vấn, ánh mắt lại liếc qua trên người Đông Lôi, vừa vặn nghiêng mắt nhìn trên cổ con dâu dán miệng vết thương, chưa phát giác ra nhíu mày, chỉ một cái hỏi:
"Này, xảy ra chuyện gì vậy? Lúc đi ra ngoài còn tốt, sao trở về thì bị thương?"
"Dạ, chỉ là không cẩn thận quẹt bị thương. Không có chuyện gì đâu, mẹ!"
Đông Lôi nháy mắt với Thần Huống mấy cái, vừa rồi trong xe cô cũng đã thương lượng với anh, để anh đừng nói chuyện Tiểu Đốc đả thương người nói với người trong nhà, nếu đứa nhỏ trở lại bị trưởng bối giảng đạo, chỉ làm Tiểu Đốc càng bài xích cô thôi, chỉ cần nói là mình không cẩn thận bị thương là được.
Nhưng người nào đó đặc biệt không phối hợp:
"Là Tiểu Đốc đâm bị thương..."
Thần Huống nặng nề thở ra một hơi, vẫn nói chuyện này ra ngoài.
Đông Lôi không khỏi đỡ trán: Người này, đầu óc bị hư hay sao..
Vốn ngồi ở trên ghế sa lon Thần Nghiễn cũng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
" Sao Tiểu Đốc đâm bị thương Lôi Lôi?"
Mới trách móc, vốn đang dọn cơm tối chuẩn bị ăn lão thái thái và lão thái gia cũng không khỏi chuyển ánh mắt qua.
Thần Huống nhìn xung quanh một vòng, suy nghĩ một chút nói ra:
"Ông nội, bà nội, cha, mẹ, có chuyện này con muốn nói với mọi người, sau đó con còn có một việc muốn thương lượng với mọi người một chút.. . Đến, ngồi xuống nói..."
Thần Huống mượn cơ hội này, mời cha mẹ ngồi xuống, nói tóm tắt chuyện xảy ra trong bệnh viện, cuối cùng, tổng kết một biện pháp xử lý:
"Ông nội, bà nội, cha, mẹ, Tiểu Đốc là điểm yếu lớn nhất của Tô Trinh, vì thế, cô ta buông tha cơ hội làm việc ở ngoài, tập trung tinh thần làm tròn trách nhiệm Thần phu nhân. Tốn tâm huyết ở trên người Tiểu Đốc. Trái lại con, chưa bao giờ trả giá.
"Sau khi con và Tô Trinh ly hôn, cuộc sống của cô ta cũng không như ý, việc này, mọi người đều biết. Lúc trước, mọi người đã từng khuyên con phục hôn, thật xin lỗi, con bất hiếu, không thể tuân theo ý của mọi người, không muốn tụ họp gia đình lại.
"Con biết rõ con rất ích kỷ. Thật sự có chút chuyện, không phải chấp nhận một cái thì có thể giải quyết
Chuyện hôn nhân kia, từ khi mới bắt đầu, chính là một sai lầm không nên xuất hiện. Sau này ly hôn, con không muốn lại tiếp tục sai lầm này. Ở trong chuyện này, con chỉ có thể kiên trì riêng mình.
"Ông nội, bà nội, cha, mẹ, về quyền nuôi dưỡng Tiểu Đốc, con đã quyết định chuyển giao cho Tô Trinh. Chẳng qua, chuyện này, nghiêm túc mà nói, trên ý nghĩa không thể coi như việc riêng của con, dù sao sau mấy năm ly hôn này, Tiểu Đốc được mọi người chăm lo, cho nên, cuối cùng con muốn về hỏi mọi người..."
Mặc kệ Thần Vạn Niên hay Quý Thanh Mai, dù là Thần Nghiễn hay Âu Diên, cũng không nghĩ tới cháu dâu/con dâu trước lại có ý nghĩ như vậy, trong quá trình nghe, bốn người trưởng bối này, ngươi xem ta ta xem ngươi, cả đám đều sợ ngây người.
Khi biết được Tô Trinh không có việc gì, bà nội vỗ ngực, Âu Diên cũng một lần nữa nặng nề thở dài một hơi.
Chờ Thần Huống nói xong thỉnh cầu của mình, người thứ nhất biểu hiện phản đối là Thần Vạn Niên:
"Không được, con cháu Thần gia sao có thể lưu lạc bên ngoài, theo mẹ sống một mình? Tuyệt đối không được..."
Thần lão thái thái cũng lộ vẻ khó xử, rất không nỡ bỏ:
"Đúng vậy đúng vậy, những năm này, bà đã quen Tiểu Đốc chăm sóc ở dưới gối, nếu Tiểu Đốc theo mẹ nó, trong khoảng thời gian ngắn, bà và ông nội cháu, chỉ sợ không có cách thích ứng..."
"Nhưng bà nội, Tiểu Đốc cũng hoàn toàn cần phải có mẹ làm bạn. Huống chi đến chủ nhậtm nó sẽ trở về Thần gia với mọi người.."
Thần Huống nhẹ nhàng khuyên:
"Mọi người coi như Tiểu Đốc đi trường quân đội. Còn có, tâm tình Tô Trinh, mọi người cũng nên thông cảm một chút, đứa bé kia vẫn là thịt trong lòng của cô ta, bên này chúng ta ỷ vào sai lầm trước kia của cô ta, cưỡng ép tách mẹ con bọn họ ra, đối với bọn họ chính là một tổn thương.
"Mọi người nghĩ lại, lúc trước chưa ly hôn, con cũng là quanh năm không về nhà một lần, Tiểu Đốc có thể bị quản chặt. Nhưng sau khi ly hôn, nhưng mỗi tuần nó vẫn đi tới chỗ mẹ nó, nhưng mà, tính cách nó càng ngày càng không nắm chắc được, chúng ta không thể phủ nhận điều này.
"Ông nội, bà nội, ba mẹ, con nghĩ qua, không chỉ bởi vì ly hôn tạo thành tổn thương với nó, hơn nưa còn vì mẹ nó không có ở bên cạnh nó.
"Tâm tính của đứa nhỏ vẫn cần phải bồi dưỡng, như vậy trong tương lai mới không đi sai đường. Nhất là kiểu gia đình như chúng ta, tính cách rất quan trọng.
"Cho nên, con nghĩ để cho mẹ nó quản nó một thời gian.
"Hơn nữa, thân thể của Tô Trinh, bác sĩ nói, có thể sinh được hay không, là một vấn đề lớn.
"Chắc chắn không thể rồi. Mọi người nói, nếu chúng ta cướp đoạt quyền lợi làm mẹ của cô ta, có vẻ quá vô tình?"
Âu Diên nghe không khỏi thở dài một hơi.
Thần Nghiễn thì nhíu mày.
Bà nội càng than thở đứng lên.
Còn Lão gia tử, mặc dù hiểu lời nói của cháu trai, thật sự có đạo lý. Nhưng ông chính là không vui đồng ý với chuyện làm người ta mất hứng này.
Thần Phương Phỉ nâng cằm lên, ngồi ở bên cạnh nghe, lúc nghe nói Tô Trinh bởi vì nguyên nhân sinh non, đời này không thể sinh dục , trong lòng vô cùng cảm khái, nghĩ đến tình huống của bản thân, cũng có chút đồng tình với người chị dâu trước.
Cô vỗ tay một cái, đứng ra nói:
"Bà nội, người muốn cháu trai cháu gái còn không dễ dàng, để cho anh họ sinh thêm... Chờ sinh ra, mọi người còn buồn không có đứa nhỏ bên cạnh sao?"
Thật sự là một câu điểm tỉnh người trong mộng!
Thần lão gia tử lập tức đưa ánh mắt tập trung ở trên người cháu dâu mới, trên mặt lộ ra hy vọng, mắt lão cũng híp mắt cười rộ lên:
"Cũng đúng..."
Xoạt, ánh mắt mọi người rất nhất trí rơi xuống trên người vợ chồng bọn họ, không, phải nói là trên người Đông Lôi.
Da đầu Đông Lôi run lên.
Ông trời, ai đốt lửa lại đốt tới trên đầu cô rồi?
Cô vốn là một người ở ngoài đứng xem được không...
Thần lão gia trầm ngâm:
"Như vậy đi, chỉ cần hai người chịu nỗ lực tạo người, chúng ta sẽ đáp ứng để cho Tiểu Đốc đi theo mẹ nó..."
"Đúng đúng đúng... Hai người ký hiệp nghị đi. Năm nay, hai người đều cần bỏ ra thời gian nửa năm để dưỡng thân thể, tạm thời không thể hoài thai, còn sang năm, ừ, như vậy đi, chúng ta sẽ định thời gian đến cuối năm sau, đến lúc đó, hai người nhất định phải truyền ra tin vui ... Bằng không, chuyện này, không bàn nữa..."
Lão thái thái vội vàng đáp ứng, hơn nữa còn đưa ra thời hạn.
Thần Huống có chút dở khóc dở cười, nhìn sang bà xã đỏ mặt tới mang tai, cúi đầu nắm chặt ly trong tay, người ấy đang bất an, không nhịn được giúp cô nói một câu:
"Bà nội, chuyện này, sao có thể gấp được..."
"Tóm lại, cháu phải đáp ứng! Nếu không, đừng nnghĩ mang đi Tiểu Đốc của bà..."
Lão thái thái lộ ra một mặt cố chấp.
Thần Huống bất đắc dĩ, trong lòng thật ra cũng động tâm, còn có chút vụng trộm vui cười, cuối cùng, không cùng Đông Lôi thương lượng, chính là đơn phương gật đầu:
"Được, cháu đáp ứng..."
"Lôi Lôi, chị cũng phải tỏ thái độ!"
Ngồi ở bên cạnh, Phương Phỉ đụng đụng Đông Lôi cánh tay, xấu xa dụ dỗ cô, còn âm thần nhắc nhở lão thái thái nói:
"Bà nội, chỉ dựa vào anh họ một người đáp ứng cũng vô dụng... Mấu chốt ở trên người phụ nữ mà..."
Vì vậy, bà nội dùng ánh mắt yêu mến nhìn Đông Lôi, còn vô cùng thân thiện hỏi một câu:
"Lôi Lôi, con cảm thấy có vấn đề sao?"
Khuôn mặt Đông Lôi nóng như lửa đốt, bị phỏng rồi!
Thật sự không phải là một vấn đề dễ nói, nhưng hết lần này tới lần khác người đàn ông kia không đến cứu trận, phối hợp uống trà, hoàn toàn không để ý tới cô đang lúng túng.
"Bà nội, con, con..."
Cô ấp úng không thành nói, "Con" cả buổi mới phun ra một câu:
"Bà nội, không phải con còn muốn đi học... Sang năm liền sinh?"
"Thì sao? Có chỗ nào khó? Thật muốn chờ con học xong mới sinh... Con học khoa y ít nhất phải học năm năm đi... Nếu đọc nghiền, vậy cũng vô cùng khủng khiếp. Con mấy tuổi rồi mà không tính lớn, nhưng người theo năm tháng không chờ người... Bà nội cũng là một lão già lọm khọm rồi, chỉ sợ đợi không được ngày đó, con thật nhẫn tâm làm cho bà nội thất vọng..."
Lão thái thái đem tương lai trước mặt bà nói ra, nhớ tới thật đúng là, lại hành hạ sáu bảy năm như vậy, Thần Huống người ta chính là chạy năm người, tuổi của ông nội và bà nội, tám mươi nay hiếm rồi, ai có thể hiểu được hôm nay qua ngày mai còn có ... hay không...
Trong nội tâm cô rất bất an, đành phải cứng rắn gật đầu:
"Tốt... Được rồi... Cháu, cháu đáp ứng..."
Mặc dù vì mẹ con Tô Trinh có thể đoàn tụ cùng một chỗ, cô cũng phải đáp ứng việc này a...
Àizzz, trên đời này có người giống như cô sao, suy nghĩ nhiều cho tình địch như vậy hả?
Chỉ sợ là điên cuồng.
Một khắc này, người ngồi ở phía bên phải bên cạnh Âu Diên, phát hiện con trai đang uống trà, khóe môi nở nụ cười, đáy mắt vui vẻ vì thực hiện được gian kế.
Bà chưa phát giác sờ lên cằm, trong lòng không ngăn được nghĩ,
Đám lão nhân trong nhà này, có phải đều bị thằng nhóc này tính kế rồi hay không?
"Có phải Tô gia bởi vì con tái hôn có ý kiến hay không, cố ý dẫn Tiểu Đốc đi kêu con tới, sau đó công khai xử lý tội? "
Lúc bình thường, muốn bắt được Thần Huống rất khó, chẳng qua, hôm nay là ngày đầu tiên tân hôn, Tô gia biết anh có thời gian nghỉ ngơi một ngày. Lúc trước đã thông báo trên truyền hình.
Bởi vì lời nói con trai quá đơn giản, bà điện thoại cho Lô Hà, hỏi bọn họ đang ở đâu, sao không có thời gian bắt điện thoại của bà.
Lô Hà chỉ đơn giản nói một câu: "Đang ở chỗ người Tô gia, tình huống cụ thể, phải đợi phó Thủ tướng trở lại tự mình nói với người nhà. Tôi không nên nhiều lời."
Phần thần bí kia, thật làm cho trong lòng Âu Diên ngứa ngáy một hồi lâu.
Ngươi đừng nhìn Lô Hà ngây ngốc khờ khạo, kỳ thật người đó rất tinh, đáng sợ chết.
"Là có chuyện khác!"
Thần Huống lựa lời nói.
"Đến cùng là chuyện gì?"
Âu Diên truy vấn, ánh mắt lại liếc qua trên người Đông Lôi, vừa vặn nghiêng mắt nhìn trên cổ con dâu dán miệng vết thương, chưa phát giác ra nhíu mày, chỉ một cái hỏi:
"Này, xảy ra chuyện gì vậy? Lúc đi ra ngoài còn tốt, sao trở về thì bị thương?"
"Dạ, chỉ là không cẩn thận quẹt bị thương. Không có chuyện gì đâu, mẹ!"
Đông Lôi nháy mắt với Thần Huống mấy cái, vừa rồi trong xe cô cũng đã thương lượng với anh, để anh đừng nói chuyện Tiểu Đốc đả thương người nói với người trong nhà, nếu đứa nhỏ trở lại bị trưởng bối giảng đạo, chỉ làm Tiểu Đốc càng bài xích cô thôi, chỉ cần nói là mình không cẩn thận bị thương là được.
Nhưng người nào đó đặc biệt không phối hợp:
"Là Tiểu Đốc đâm bị thương..."
Thần Huống nặng nề thở ra một hơi, vẫn nói chuyện này ra ngoài.
Đông Lôi không khỏi đỡ trán: Người này, đầu óc bị hư hay sao..
Vốn ngồi ở trên ghế sa lon Thần Nghiễn cũng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
" Sao Tiểu Đốc đâm bị thương Lôi Lôi?"
Mới trách móc, vốn đang dọn cơm tối chuẩn bị ăn lão thái thái và lão thái gia cũng không khỏi chuyển ánh mắt qua.
Thần Huống nhìn xung quanh một vòng, suy nghĩ một chút nói ra:
"Ông nội, bà nội, cha, mẹ, có chuyện này con muốn nói với mọi người, sau đó con còn có một việc muốn thương lượng với mọi người một chút.. . Đến, ngồi xuống nói..."
Thần Huống mượn cơ hội này, mời cha mẹ ngồi xuống, nói tóm tắt chuyện xảy ra trong bệnh viện, cuối cùng, tổng kết một biện pháp xử lý:
"Ông nội, bà nội, cha, mẹ, Tiểu Đốc là điểm yếu lớn nhất của Tô Trinh, vì thế, cô ta buông tha cơ hội làm việc ở ngoài, tập trung tinh thần làm tròn trách nhiệm Thần phu nhân. Tốn tâm huyết ở trên người Tiểu Đốc. Trái lại con, chưa bao giờ trả giá.
"Sau khi con và Tô Trinh ly hôn, cuộc sống của cô ta cũng không như ý, việc này, mọi người đều biết. Lúc trước, mọi người đã từng khuyên con phục hôn, thật xin lỗi, con bất hiếu, không thể tuân theo ý của mọi người, không muốn tụ họp gia đình lại.
"Con biết rõ con rất ích kỷ. Thật sự có chút chuyện, không phải chấp nhận một cái thì có thể giải quyết
Chuyện hôn nhân kia, từ khi mới bắt đầu, chính là một sai lầm không nên xuất hiện. Sau này ly hôn, con không muốn lại tiếp tục sai lầm này. Ở trong chuyện này, con chỉ có thể kiên trì riêng mình.
"Ông nội, bà nội, cha, mẹ, về quyền nuôi dưỡng Tiểu Đốc, con đã quyết định chuyển giao cho Tô Trinh. Chẳng qua, chuyện này, nghiêm túc mà nói, trên ý nghĩa không thể coi như việc riêng của con, dù sao sau mấy năm ly hôn này, Tiểu Đốc được mọi người chăm lo, cho nên, cuối cùng con muốn về hỏi mọi người..."
Mặc kệ Thần Vạn Niên hay Quý Thanh Mai, dù là Thần Nghiễn hay Âu Diên, cũng không nghĩ tới cháu dâu/con dâu trước lại có ý nghĩ như vậy, trong quá trình nghe, bốn người trưởng bối này, ngươi xem ta ta xem ngươi, cả đám đều sợ ngây người.
Khi biết được Tô Trinh không có việc gì, bà nội vỗ ngực, Âu Diên cũng một lần nữa nặng nề thở dài một hơi.
Chờ Thần Huống nói xong thỉnh cầu của mình, người thứ nhất biểu hiện phản đối là Thần Vạn Niên:
"Không được, con cháu Thần gia sao có thể lưu lạc bên ngoài, theo mẹ sống một mình? Tuyệt đối không được..."
Thần lão thái thái cũng lộ vẻ khó xử, rất không nỡ bỏ:
"Đúng vậy đúng vậy, những năm này, bà đã quen Tiểu Đốc chăm sóc ở dưới gối, nếu Tiểu Đốc theo mẹ nó, trong khoảng thời gian ngắn, bà và ông nội cháu, chỉ sợ không có cách thích ứng..."
"Nhưng bà nội, Tiểu Đốc cũng hoàn toàn cần phải có mẹ làm bạn. Huống chi đến chủ nhậtm nó sẽ trở về Thần gia với mọi người.."
Thần Huống nhẹ nhàng khuyên:
"Mọi người coi như Tiểu Đốc đi trường quân đội. Còn có, tâm tình Tô Trinh, mọi người cũng nên thông cảm một chút, đứa bé kia vẫn là thịt trong lòng của cô ta, bên này chúng ta ỷ vào sai lầm trước kia của cô ta, cưỡng ép tách mẹ con bọn họ ra, đối với bọn họ chính là một tổn thương.
"Mọi người nghĩ lại, lúc trước chưa ly hôn, con cũng là quanh năm không về nhà một lần, Tiểu Đốc có thể bị quản chặt. Nhưng sau khi ly hôn, nhưng mỗi tuần nó vẫn đi tới chỗ mẹ nó, nhưng mà, tính cách nó càng ngày càng không nắm chắc được, chúng ta không thể phủ nhận điều này.
"Ông nội, bà nội, ba mẹ, con nghĩ qua, không chỉ bởi vì ly hôn tạo thành tổn thương với nó, hơn nưa còn vì mẹ nó không có ở bên cạnh nó.
"Tâm tính của đứa nhỏ vẫn cần phải bồi dưỡng, như vậy trong tương lai mới không đi sai đường. Nhất là kiểu gia đình như chúng ta, tính cách rất quan trọng.
"Cho nên, con nghĩ để cho mẹ nó quản nó một thời gian.
"Hơn nữa, thân thể của Tô Trinh, bác sĩ nói, có thể sinh được hay không, là một vấn đề lớn.
"Chắc chắn không thể rồi. Mọi người nói, nếu chúng ta cướp đoạt quyền lợi làm mẹ của cô ta, có vẻ quá vô tình?"
Âu Diên nghe không khỏi thở dài một hơi.
Thần Nghiễn thì nhíu mày.
Bà nội càng than thở đứng lên.
Còn Lão gia tử, mặc dù hiểu lời nói của cháu trai, thật sự có đạo lý. Nhưng ông chính là không vui đồng ý với chuyện làm người ta mất hứng này.
Thần Phương Phỉ nâng cằm lên, ngồi ở bên cạnh nghe, lúc nghe nói Tô Trinh bởi vì nguyên nhân sinh non, đời này không thể sinh dục , trong lòng vô cùng cảm khái, nghĩ đến tình huống của bản thân, cũng có chút đồng tình với người chị dâu trước.
Cô vỗ tay một cái, đứng ra nói:
"Bà nội, người muốn cháu trai cháu gái còn không dễ dàng, để cho anh họ sinh thêm... Chờ sinh ra, mọi người còn buồn không có đứa nhỏ bên cạnh sao?"
Thật sự là một câu điểm tỉnh người trong mộng!
Thần lão gia tử lập tức đưa ánh mắt tập trung ở trên người cháu dâu mới, trên mặt lộ ra hy vọng, mắt lão cũng híp mắt cười rộ lên:
"Cũng đúng..."
Xoạt, ánh mắt mọi người rất nhất trí rơi xuống trên người vợ chồng bọn họ, không, phải nói là trên người Đông Lôi.
Da đầu Đông Lôi run lên.
Ông trời, ai đốt lửa lại đốt tới trên đầu cô rồi?
Cô vốn là một người ở ngoài đứng xem được không...
Thần lão gia trầm ngâm:
"Như vậy đi, chỉ cần hai người chịu nỗ lực tạo người, chúng ta sẽ đáp ứng để cho Tiểu Đốc đi theo mẹ nó..."
"Đúng đúng đúng... Hai người ký hiệp nghị đi. Năm nay, hai người đều cần bỏ ra thời gian nửa năm để dưỡng thân thể, tạm thời không thể hoài thai, còn sang năm, ừ, như vậy đi, chúng ta sẽ định thời gian đến cuối năm sau, đến lúc đó, hai người nhất định phải truyền ra tin vui ... Bằng không, chuyện này, không bàn nữa..."
Lão thái thái vội vàng đáp ứng, hơn nữa còn đưa ra thời hạn.
Thần Huống có chút dở khóc dở cười, nhìn sang bà xã đỏ mặt tới mang tai, cúi đầu nắm chặt ly trong tay, người ấy đang bất an, không nhịn được giúp cô nói một câu:
"Bà nội, chuyện này, sao có thể gấp được..."
"Tóm lại, cháu phải đáp ứng! Nếu không, đừng nnghĩ mang đi Tiểu Đốc của bà..."
Lão thái thái lộ ra một mặt cố chấp.
Thần Huống bất đắc dĩ, trong lòng thật ra cũng động tâm, còn có chút vụng trộm vui cười, cuối cùng, không cùng Đông Lôi thương lượng, chính là đơn phương gật đầu:
"Được, cháu đáp ứng..."
"Lôi Lôi, chị cũng phải tỏ thái độ!"
Ngồi ở bên cạnh, Phương Phỉ đụng đụng Đông Lôi cánh tay, xấu xa dụ dỗ cô, còn âm thần nhắc nhở lão thái thái nói:
"Bà nội, chỉ dựa vào anh họ một người đáp ứng cũng vô dụng... Mấu chốt ở trên người phụ nữ mà..."
Vì vậy, bà nội dùng ánh mắt yêu mến nhìn Đông Lôi, còn vô cùng thân thiện hỏi một câu:
"Lôi Lôi, con cảm thấy có vấn đề sao?"
Khuôn mặt Đông Lôi nóng như lửa đốt, bị phỏng rồi!
Thật sự không phải là một vấn đề dễ nói, nhưng hết lần này tới lần khác người đàn ông kia không đến cứu trận, phối hợp uống trà, hoàn toàn không để ý tới cô đang lúng túng.
"Bà nội, con, con..."
Cô ấp úng không thành nói, "Con" cả buổi mới phun ra một câu:
"Bà nội, không phải con còn muốn đi học... Sang năm liền sinh?"
"Thì sao? Có chỗ nào khó? Thật muốn chờ con học xong mới sinh... Con học khoa y ít nhất phải học năm năm đi... Nếu đọc nghiền, vậy cũng vô cùng khủng khiếp. Con mấy tuổi rồi mà không tính lớn, nhưng người theo năm tháng không chờ người... Bà nội cũng là một lão già lọm khọm rồi, chỉ sợ đợi không được ngày đó, con thật nhẫn tâm làm cho bà nội thất vọng..."
Lão thái thái đem tương lai trước mặt bà nói ra, nhớ tới thật đúng là, lại hành hạ sáu bảy năm như vậy, Thần Huống người ta chính là chạy năm người, tuổi của ông nội và bà nội, tám mươi nay hiếm rồi, ai có thể hiểu được hôm nay qua ngày mai còn có ... hay không...
Trong nội tâm cô rất bất an, đành phải cứng rắn gật đầu:
"Tốt... Được rồi... Cháu, cháu đáp ứng..."
Mặc dù vì mẹ con Tô Trinh có thể đoàn tụ cùng một chỗ, cô cũng phải đáp ứng việc này a...
Àizzz, trên đời này có người giống như cô sao, suy nghĩ nhiều cho tình địch như vậy hả?
Chỉ sợ là điên cuồng.
Một khắc này, người ngồi ở phía bên phải bên cạnh Âu Diên, phát hiện con trai đang uống trà, khóe môi nở nụ cười, đáy mắt vui vẻ vì thực hiện được gian kế.
Bà chưa phát giác sờ lên cằm, trong lòng không ngăn được nghĩ,
Đám lão nhân trong nhà này, có phải đều bị thằng nhóc này tính kế rồi hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.