Chương 442: Ngoại truyện 38
Vọng Thần Mạc Cập
03/05/2017
Nhìn bà nói đạo lý rõ ràng, Đông Lôi ngơ ngác một chút, lúc trước, cô đã từng hiếu kỳ, bản thân đâm vào Cung Tiểu Bồng thành như vậy, Cung
Tam gia kia rõ ràng không có tìm Đông gia gây phiền toái.
Đã từng cô hỏi mẹ, mẹ chỉ nói, đã xử lý thỏa đáng.
Chẳng lẽ mẹ nói "Xử lý thỏa đáng", chính là Cố Duy dùng "Ly hôn" để đổi lấy?
Buồn cười!
Từ đầu anh đã nghĩ muốn bỏ cô, lại đi tìm người yêu cũ của anh, nói là bởi vì cô mà bị bức bách ký tên, một câu trả lời hợp lý như vậy, hoàn toàn không hiểu.
Cô đang nghĩ, bên kia, Bành Ngọc nói tiếp:
"... Còn đứa nhỏ sinh non, A Duy cũng rất đau khổ. Đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Bác sĩ nói rồi, thai nhi vốn lần trước có dấu hiệu sảy, hơn nữa động tác mạnh như vậy... Cho nên mới không có giữ được... Lôi Lôi, A Duy cũng không muốn. Sauk hi đứa nhỏ không còn, nó luôn ở trong phòng nó trang trí cho đứa nhỏ... Nó thật thương tâm, cô không thấy được..."
Đông Lôi nghe không nổi nữa, sắc mặt dần dần trắng bệch, cuối cùng, cười lạnh ngắt lời nói:
"Hiện tại nói với tôi những chuyện này, có ý nghĩa gì? Cố phu nhân, người nên nhớ rõ ràng một sự thật, hiện tại, tôi là dâu Thần gia. Nếu như bà nhắc lại chuyện trước kia, thật xin lỗi, tôi không có hứng thú ôn lại những chuyện không vui. Cửa lớn ở bên kia, mời tự nhiên!"
Khẩu khí cũng không hiền lành.
Bành Ngọc nhìn người vợ trước dịu hiền của con trai, cảm thán vận mệnh trêu người.
Đáng lẽ một đôi vợ chồng ân ái, kết quả huyên náo đến không thể quay về.
Nếu con trai không thương cũng thôi, hết lần này tới lần khác con trai còn yêu.
"Được rồi, tôi nói điểm chính!"
Bà thở ra một hơi, suy nghĩ một chút, biểu hiện nghiêm túc như những gì bà sắp nói ra vô cùng nghiêm trọng.
"Lôi Lôi, A Duy bị bắt lại! Có thể sẽ gặp phải kết quả tử hình. Tôi, muốn xin cô niệm tình xưa, cứu nó một lần..."
Lời này vừa ra, Đông Lôi ngơ ngẩn.
Ánh mắt Âu Diên cũng lóe lên một cái.
"Bị bắt, tử hình?"
Đông Lôi cắn mấy chữ này, dùng một ánh mắt hoài nghi nhìn bà.
"Phải!"
Bành Ngọc gật đầu:
"Mười ngày trước, A Duy đi công tác trở về ở lúc nhập cảnh, bên trong rương hành lý bị tra ra liều thuốc phiện lớn, cùng ngày thì bị giam cầm. Đêm đó người duy nhất có thể chứng minh thuốc phiện không phải là nó mang theo bên người đã bị công kích hiện lâm vào hôn mê. Muốn cho người này tỉnh lại, nhất định phải giải phẫu bên trong não. Nhưng giải phẫu này, tính nguy hiểm tương đối cao, không ai dám tiếp nhận. Chuyên gia khoa não có kinh nghiệm lâm sàng, trong nước chỉ có Kiều Sâm. Nhưng Kiều Sâm cự tuyệt làm giải phẫu. Cho nên, tôi đến là muốn xin cô giúp tôi nói với Kiều Sâm. Lôi Lôi, đây là mạng người. Liên quan đến hai mạng người..."
Thì ra nguyên nhân bà đến đây là chuyện này.
Đông Lôi kinh ngạc, đối với cái này, cô không biết chút nào.
Tại đây lúc, trong phòng khách vang lên một trận chuông điện thoại di động xa lạ, là điện thoại của Bành Ngọc.
Bà nói một tiếng "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại", liền từ trong túi lấy ra điện thoại.
Nghe điện thoại bên kia, cả người bà giống như sét đánh, sắc mặt thình lình thay đổi.
Nghe xong, bà ngồi yên không nhúc nhích thật lâu, giống như tượng đá, thẳng đến điện thoại vang lên lần thứ hai, bà mới lấy lại tinh thần, nhưng không có nhận.
Giờ khắc này, Bành Ngọc nhìn Âu Diên, đột nhiên trên mặt nở nụ cười ảm đạm, giống như có người lấy gậy đánh nát vật trân quý nhất của bà, ánh mắt kia hoàn toàn chết lặng:
" Phó Thủ tướng Thần thật sự rất thủ đoạn, cậu ta muốn bức tử con tôi mới cam tâm sao?"
Một câu không đầu không đuôi.
Giọng nói mang theo hận ý.
Đông Lôi hoang mang.
Âu Diên vô cùng không vui đứng lên, giọng nói lạnh lùng:
"Cố phu nhân, cơm có thể ăn nhiều, lời nói thì không thể nói bậy. Con của bà gặp chuyện không may, có liên quan gì tới con tôi?"
"Vậy thì phải hỏi con của bà đã làm trò gì chuyện bỏ đá xuống giếng..."
Bành Ngọc nắm chặt điện thoại, đè nén oán hận trong lòng nói.
Bà nhíu mày, quay đầu nhìn người đã từng là con dâu mình, nói:
"Đông Lôi, đối với cô, tôi cũng không nói gì khác, cuối cùng chỉ nói thêm câu: Nếu Cố Duy lúc trước đã cứu cô, lúc này cô nên ra tay giúp một lần. Nếu như cô có thể nhẫn tâm, khoanh tay đứng nhìn, tôi cũng không nói gì...Nếu A Duy bị phán án tử hình, đó cũng là mệnh trong kiếp số của nó.. tạm biệt..."
Bà thật sự không nói gì nữa, phẩy tay áo bỏ đi, vẻ mặt trước khi đi vô cùng vội vàng.
Tâm của Đông Lôi tâm, nghe bà nói đến rối loạn.
Trong lòng cô đang kinh sợ, nghi ngờ:
Cuộc điện thoại kia, đến cùng đã nói gì với Bành Ngọc?
Câu nói "Hỏi con của bà đã làm trò gì chuyện bỏ đá xuống giếng ", của bà là có ý gì?
Giờ khắc này, duy nhất cô có thể xác định chính là:
Cố Duy khẳng định chọc phiền toái lớn rồi...
Đông Lôi trở về sân, ngồi ở trên ghế sofa, ngơ ngác nhìn trần nhà, trong óc nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, một lần lại một lần, lặp lại loại bỏ.
Cô nói cho chính mình không nên xen vào, mình và người đàn ông kia, đã không còn quan hệ, đúng là, lý trí biết là một chuyện, tư tưởng lại là chuyện không thể khống chế.
Trong tình huống cô hoàn toàn không phát hiện, Âu Diên rõ ràng đứng ở trước mặt cô.
"Suy nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?"
Đông Lôi cảm thấy được ánh mắt của mẹ chồng giống như châm, có thể chui sâu vào lòng người, càng khó đối phó hơn Bành Ngọc.
Cô giật mình đứng lên lắc đầu:
"Không có gì!"
Âu Diên cũng không nói lại, vô cùng trực tiếp hỏi một câu:
"Gọi điện thoại cho Kiều Sâm chưa?"
Giờ khắc này, cô có một cảm giác tâm tư bị nhìn thấu, chật vật không chỗ nào che giấu, không khỏi xấu hổ nhẹ nhàng kêu một câu:
"Mẹ!"
Vừa rồi, cô đang suy nghĩ, muốn gọi điện thoại hỏi một chút rõ ràng chuyện này tới cùng xảy ra gì hay không.
Gần đây, mỗi ngày cô lên mạng, bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy, trên mạng không có nửa điểm phong thanh là sao?
Chẳng lẽ bị bọn họ phong tỏa tin tức sao?
Uh`m, có khả năng này, dù sao cùng không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Cũng không cần cảm thấy bất an! Nếu con gọi, cũng là chuyện thường tình. Một người nếu thật có thể tuyệt tình tuyệt nghĩa, người như vậy còn cần tới làm gì?"
Cầm một nắm thức ăn, Âu Diên quăng vào ao cá, dẫn tới một đám cá con truy đuổi, hình ảnh kia một mảnh vui vẻ, màu sắc tươi đẹp làm sao.
"Mẹ!"
Đông Lôi khẩn trương gọi một tiếng.
"Con có biết tại sao mẹ cho bà ấy đi vào không?"
Âu Diên xoay người hỏi, có chút thâm ý.
Không được người Thần gia đồng ý, mặc kệ Cố phu nhân làm gì cũng không vào được.
Đông Lôi nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy có chút nặng nề, xem ra Âu Diên cố ý, hơn nữa lại sớm biết ý đồ của Bành Ngọc đến.
"Mẹ biết chuyện Cố Duy bị bắt!"
Cô nhẹ nhàng nói.
Âu Diên gật đầu: "Mẹ biết. Hơn nữa mẹ càng muốn, Kiều Sâm không chịu tiếp nhận giãi phẩu, cũng là cố ý. Vì sao? Con đoán được không?"
Đông Lôi nghĩ nghĩ, giống như hiểu rõ cái gì, phun ra bốn chữ:
"Trút giận cho con!"
Âu Diên gật đầu: "Phải, trút giận cho con! Để cho những người đó chuẩn bị chạy đến trước mặt con muốn xin con hỗ trợ cầu tình, về mặt tinh thần bị làm nhục một chút. Hơn nữa, vẫn muốn để cho con rõ ràng một chuyện. Nếu con muốn giúp đỡ hắn, con đi thỉnh cầu, tới cùng là xuất phát từ chưa dứt tình cũ, hay đơn thuần là tình người. Điểm này, con tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng. . ."
Nói xong lời cuối cùng, bà nhẹ nhàng vỗ vai con dâu.
Cái vỗ này, đối với Đông Lôi mà nói, giống như điện giật - -
Đúng vậy, đây là dụng tâm lương khổ của Kiều Sâm, sao không phải một loại thăm dò khác của Âu Diên đối với cô. . .
"Mẹ!"
"Cẩn thận suy nghĩ, cú điện thoại này, con đứng trên lập trường nào để gọi? Mẹ không quấy rầy con, mẹ đi tìm bà nội. . ."
Âu Diên vuốt ve mặt cô, mỉm cười, không có bởi vì Bành Ngọc đến mà làm ầm ĩ, chỉ bình tĩnh nhắc nhở cho cô một cái, rồi sau đó xoay người, vững vàng đi ra ngoài.
Đông Lôi liếc mắt một cái, cúi đầu nhớ lại, thật lâu không có đứng lên, mà lại như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Chủ viện, Âu Diên bước vào phòng mẹ chồng, nhìn thấy lão thái thái đang chải đầu.
Một đầu bạc trăng, sáng như tuyết, thật sự là đẹp.
Bà đi đến giúp đỡ. Cây lược được chế bằng ngà voi, phía trên có khắc của tên của bà, từ lúc tuổi còn trẻ, cũng đã dùng rất nhiều năm rồi.
"Người đến?"
Lão thái thái hỏi.
Khi người Cố gia tới, bà ở đây, nhưng nghe tên Cố gia, bà chỉ cảm thấy gà vịt đến ầm ĩ, không có hảo tâm, nói thẳng không gặp, nhưng con dâu nói gặp, có vẻ đăm chiêu nói một câu:
"Tôi muốn biết sao vị họ Bạch kia lại bỏ được mặt mũi chạy tới Thần gia tìm con dâu trước của bà ta."
Bà không có hứng thú, nên quay về phòng từ lâu. May mà lão nhân không có ở, bằng không sẽ tức giận hại thân không chừng.
"Con bé có phản ứng gì?"
"Coi như bình tĩnh. Có điều, có chuyện kỳ quái. . ."
Âu Diên giúp lão thái thái ra ngoài, để cho A Tú bên cạnh đi làm chuyện của mình. Trần Tú bồi bên cạnh lão thái thái vài thập niên, cũng đã già. Thần gia muốn để cho bà ta về hưu, nhưng bà ta nói, ở nhà không có ý nghĩa, còn không bằng chạy tới nơi này nói chuyện giải buồn cùng lão thái thái. Mỗi ngày tới chiều tối mới về, cũng hay đưa tới này kia. Cũng thật náo nhiệt.
"Có gì kỳ lạ sao?"
Lão thái thái lòng hiếu kỳ bị khơi ra.
"Bành Ngọc vừa mới nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt liền thay đổi, còn ồn ào nói gia đình chúng ta bây giờ đang bỏ đá xuống giếng. . ."
"A...!"
Lão thái thái quay đầu lại xem, tròng mắt hổ phách kia giống như chuyển động:
“Sao gọi là bỏ đá xuống giếng rồi hả ?"
"Không hỏi kỹ, Bành Ngọc cực kỳ hoảng loạn, chạy đi! Để một lát con hỏi Tử Thần một chút, rốt cuộc đã có chuyện cái gì rồi. . ."
"Uh`m!"
Lão thái thái gật đầu, ôm con mèo mập trên mặt đất, đặt ở đầu gối vuốt lông, nói:
"Nếu thật là bỏ đá xuống giếng cũng không hiếm lạ. Tử Thần của chúng ta vô cùng coi trọng vợ của nó, muốn mượn cơ chèn ép Cố gia, thay con bé trút giận một chút, cũng không có gì lạ. Chẳng qua, mẹ cảm thấy, lấy tính tình của Tử Thần, hẳn không làm lợi dụng quyền lợi báo thù riêng . ."
Âu Diên mỉm cười, nghĩ thầm,rằng, kia cũng không nhất định, con trai do bà sinh, bà biết, tiểu tử kia, mưu ma chước quỷ đầy mình. Thật muốn ở trong bóng tối đẩy người rơi xuống nước một cái, kéo người chìm xuống, cũng không phải việc khó.
"Con bé có gọi điện thoại không?"
"Không có! Tính tình vô cùng ổn định."
Âu Diên cười, ngồi xuống ở trước hiên ghế tựa.
"Chỉ cần con bé giao trái tim cho Tử Thần là tốt! Hơn nữa phải sớm một chút mang thai. . . Tâm tư của mẹ, sẽ an ổn rồi. . ."
"Thật sự là hoàng đế còn chưa vội thái giám đã gấp. . . Mẹ, việc này, gấp không được, vẫn là để cho con bé uống thuốc Đông y trước một tháng này rồi nói sau. . . Chắn chắn sẽ có. . ."
Âu Diên trấn an, trong lòng kỳ thật cũng có chút gấp. Bộ đồ trong ngăn kéo không thiếu một cái, đều này nói lên cái gì?
Không khó đoán.
Chỉ có một khả năng.
Bà biết, con trai của bà không phải người thích ép buộc người khác.
Cô con dâu này mới ly hôn chồng trước một thời gian ngắn, muốn dễ dàng phai nhạt tình cảm là chuyện không có khả năng, muốn cô nhanh tiếp thu một người đàn ông khác làm chồng như vậy, tâm lý thích ứng phải có một thời gian nhất định. Có thể sang năm cuối năm mang thai trước thì chúc mừng rồi.
Nguyên nhân chính là như vậy, bà mới để Cố phu nhân bước vào cửa, đơn giản muốn nhìn phản ứng của đứa nhỏ này.
Kết quả, bà vô cùng vừa lòng.
Chẳng lẽ mẹ nói "Xử lý thỏa đáng", chính là Cố Duy dùng "Ly hôn" để đổi lấy?
Buồn cười!
Từ đầu anh đã nghĩ muốn bỏ cô, lại đi tìm người yêu cũ của anh, nói là bởi vì cô mà bị bức bách ký tên, một câu trả lời hợp lý như vậy, hoàn toàn không hiểu.
Cô đang nghĩ, bên kia, Bành Ngọc nói tiếp:
"... Còn đứa nhỏ sinh non, A Duy cũng rất đau khổ. Đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Bác sĩ nói rồi, thai nhi vốn lần trước có dấu hiệu sảy, hơn nữa động tác mạnh như vậy... Cho nên mới không có giữ được... Lôi Lôi, A Duy cũng không muốn. Sauk hi đứa nhỏ không còn, nó luôn ở trong phòng nó trang trí cho đứa nhỏ... Nó thật thương tâm, cô không thấy được..."
Đông Lôi nghe không nổi nữa, sắc mặt dần dần trắng bệch, cuối cùng, cười lạnh ngắt lời nói:
"Hiện tại nói với tôi những chuyện này, có ý nghĩa gì? Cố phu nhân, người nên nhớ rõ ràng một sự thật, hiện tại, tôi là dâu Thần gia. Nếu như bà nhắc lại chuyện trước kia, thật xin lỗi, tôi không có hứng thú ôn lại những chuyện không vui. Cửa lớn ở bên kia, mời tự nhiên!"
Khẩu khí cũng không hiền lành.
Bành Ngọc nhìn người vợ trước dịu hiền của con trai, cảm thán vận mệnh trêu người.
Đáng lẽ một đôi vợ chồng ân ái, kết quả huyên náo đến không thể quay về.
Nếu con trai không thương cũng thôi, hết lần này tới lần khác con trai còn yêu.
"Được rồi, tôi nói điểm chính!"
Bà thở ra một hơi, suy nghĩ một chút, biểu hiện nghiêm túc như những gì bà sắp nói ra vô cùng nghiêm trọng.
"Lôi Lôi, A Duy bị bắt lại! Có thể sẽ gặp phải kết quả tử hình. Tôi, muốn xin cô niệm tình xưa, cứu nó một lần..."
Lời này vừa ra, Đông Lôi ngơ ngẩn.
Ánh mắt Âu Diên cũng lóe lên một cái.
"Bị bắt, tử hình?"
Đông Lôi cắn mấy chữ này, dùng một ánh mắt hoài nghi nhìn bà.
"Phải!"
Bành Ngọc gật đầu:
"Mười ngày trước, A Duy đi công tác trở về ở lúc nhập cảnh, bên trong rương hành lý bị tra ra liều thuốc phiện lớn, cùng ngày thì bị giam cầm. Đêm đó người duy nhất có thể chứng minh thuốc phiện không phải là nó mang theo bên người đã bị công kích hiện lâm vào hôn mê. Muốn cho người này tỉnh lại, nhất định phải giải phẫu bên trong não. Nhưng giải phẫu này, tính nguy hiểm tương đối cao, không ai dám tiếp nhận. Chuyên gia khoa não có kinh nghiệm lâm sàng, trong nước chỉ có Kiều Sâm. Nhưng Kiều Sâm cự tuyệt làm giải phẫu. Cho nên, tôi đến là muốn xin cô giúp tôi nói với Kiều Sâm. Lôi Lôi, đây là mạng người. Liên quan đến hai mạng người..."
Thì ra nguyên nhân bà đến đây là chuyện này.
Đông Lôi kinh ngạc, đối với cái này, cô không biết chút nào.
Tại đây lúc, trong phòng khách vang lên một trận chuông điện thoại di động xa lạ, là điện thoại của Bành Ngọc.
Bà nói một tiếng "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại", liền từ trong túi lấy ra điện thoại.
Nghe điện thoại bên kia, cả người bà giống như sét đánh, sắc mặt thình lình thay đổi.
Nghe xong, bà ngồi yên không nhúc nhích thật lâu, giống như tượng đá, thẳng đến điện thoại vang lên lần thứ hai, bà mới lấy lại tinh thần, nhưng không có nhận.
Giờ khắc này, Bành Ngọc nhìn Âu Diên, đột nhiên trên mặt nở nụ cười ảm đạm, giống như có người lấy gậy đánh nát vật trân quý nhất của bà, ánh mắt kia hoàn toàn chết lặng:
" Phó Thủ tướng Thần thật sự rất thủ đoạn, cậu ta muốn bức tử con tôi mới cam tâm sao?"
Một câu không đầu không đuôi.
Giọng nói mang theo hận ý.
Đông Lôi hoang mang.
Âu Diên vô cùng không vui đứng lên, giọng nói lạnh lùng:
"Cố phu nhân, cơm có thể ăn nhiều, lời nói thì không thể nói bậy. Con của bà gặp chuyện không may, có liên quan gì tới con tôi?"
"Vậy thì phải hỏi con của bà đã làm trò gì chuyện bỏ đá xuống giếng..."
Bành Ngọc nắm chặt điện thoại, đè nén oán hận trong lòng nói.
Bà nhíu mày, quay đầu nhìn người đã từng là con dâu mình, nói:
"Đông Lôi, đối với cô, tôi cũng không nói gì khác, cuối cùng chỉ nói thêm câu: Nếu Cố Duy lúc trước đã cứu cô, lúc này cô nên ra tay giúp một lần. Nếu như cô có thể nhẫn tâm, khoanh tay đứng nhìn, tôi cũng không nói gì...Nếu A Duy bị phán án tử hình, đó cũng là mệnh trong kiếp số của nó.. tạm biệt..."
Bà thật sự không nói gì nữa, phẩy tay áo bỏ đi, vẻ mặt trước khi đi vô cùng vội vàng.
Tâm của Đông Lôi tâm, nghe bà nói đến rối loạn.
Trong lòng cô đang kinh sợ, nghi ngờ:
Cuộc điện thoại kia, đến cùng đã nói gì với Bành Ngọc?
Câu nói "Hỏi con của bà đã làm trò gì chuyện bỏ đá xuống giếng ", của bà là có ý gì?
Giờ khắc này, duy nhất cô có thể xác định chính là:
Cố Duy khẳng định chọc phiền toái lớn rồi...
Đông Lôi trở về sân, ngồi ở trên ghế sofa, ngơ ngác nhìn trần nhà, trong óc nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, một lần lại một lần, lặp lại loại bỏ.
Cô nói cho chính mình không nên xen vào, mình và người đàn ông kia, đã không còn quan hệ, đúng là, lý trí biết là một chuyện, tư tưởng lại là chuyện không thể khống chế.
Trong tình huống cô hoàn toàn không phát hiện, Âu Diên rõ ràng đứng ở trước mặt cô.
"Suy nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?"
Đông Lôi cảm thấy được ánh mắt của mẹ chồng giống như châm, có thể chui sâu vào lòng người, càng khó đối phó hơn Bành Ngọc.
Cô giật mình đứng lên lắc đầu:
"Không có gì!"
Âu Diên cũng không nói lại, vô cùng trực tiếp hỏi một câu:
"Gọi điện thoại cho Kiều Sâm chưa?"
Giờ khắc này, cô có một cảm giác tâm tư bị nhìn thấu, chật vật không chỗ nào che giấu, không khỏi xấu hổ nhẹ nhàng kêu một câu:
"Mẹ!"
Vừa rồi, cô đang suy nghĩ, muốn gọi điện thoại hỏi một chút rõ ràng chuyện này tới cùng xảy ra gì hay không.
Gần đây, mỗi ngày cô lên mạng, bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy, trên mạng không có nửa điểm phong thanh là sao?
Chẳng lẽ bị bọn họ phong tỏa tin tức sao?
Uh`m, có khả năng này, dù sao cùng không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Cũng không cần cảm thấy bất an! Nếu con gọi, cũng là chuyện thường tình. Một người nếu thật có thể tuyệt tình tuyệt nghĩa, người như vậy còn cần tới làm gì?"
Cầm một nắm thức ăn, Âu Diên quăng vào ao cá, dẫn tới một đám cá con truy đuổi, hình ảnh kia một mảnh vui vẻ, màu sắc tươi đẹp làm sao.
"Mẹ!"
Đông Lôi khẩn trương gọi một tiếng.
"Con có biết tại sao mẹ cho bà ấy đi vào không?"
Âu Diên xoay người hỏi, có chút thâm ý.
Không được người Thần gia đồng ý, mặc kệ Cố phu nhân làm gì cũng không vào được.
Đông Lôi nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy có chút nặng nề, xem ra Âu Diên cố ý, hơn nữa lại sớm biết ý đồ của Bành Ngọc đến.
"Mẹ biết chuyện Cố Duy bị bắt!"
Cô nhẹ nhàng nói.
Âu Diên gật đầu: "Mẹ biết. Hơn nữa mẹ càng muốn, Kiều Sâm không chịu tiếp nhận giãi phẩu, cũng là cố ý. Vì sao? Con đoán được không?"
Đông Lôi nghĩ nghĩ, giống như hiểu rõ cái gì, phun ra bốn chữ:
"Trút giận cho con!"
Âu Diên gật đầu: "Phải, trút giận cho con! Để cho những người đó chuẩn bị chạy đến trước mặt con muốn xin con hỗ trợ cầu tình, về mặt tinh thần bị làm nhục một chút. Hơn nữa, vẫn muốn để cho con rõ ràng một chuyện. Nếu con muốn giúp đỡ hắn, con đi thỉnh cầu, tới cùng là xuất phát từ chưa dứt tình cũ, hay đơn thuần là tình người. Điểm này, con tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng. . ."
Nói xong lời cuối cùng, bà nhẹ nhàng vỗ vai con dâu.
Cái vỗ này, đối với Đông Lôi mà nói, giống như điện giật - -
Đúng vậy, đây là dụng tâm lương khổ của Kiều Sâm, sao không phải một loại thăm dò khác của Âu Diên đối với cô. . .
"Mẹ!"
"Cẩn thận suy nghĩ, cú điện thoại này, con đứng trên lập trường nào để gọi? Mẹ không quấy rầy con, mẹ đi tìm bà nội. . ."
Âu Diên vuốt ve mặt cô, mỉm cười, không có bởi vì Bành Ngọc đến mà làm ầm ĩ, chỉ bình tĩnh nhắc nhở cho cô một cái, rồi sau đó xoay người, vững vàng đi ra ngoài.
Đông Lôi liếc mắt một cái, cúi đầu nhớ lại, thật lâu không có đứng lên, mà lại như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Chủ viện, Âu Diên bước vào phòng mẹ chồng, nhìn thấy lão thái thái đang chải đầu.
Một đầu bạc trăng, sáng như tuyết, thật sự là đẹp.
Bà đi đến giúp đỡ. Cây lược được chế bằng ngà voi, phía trên có khắc của tên của bà, từ lúc tuổi còn trẻ, cũng đã dùng rất nhiều năm rồi.
"Người đến?"
Lão thái thái hỏi.
Khi người Cố gia tới, bà ở đây, nhưng nghe tên Cố gia, bà chỉ cảm thấy gà vịt đến ầm ĩ, không có hảo tâm, nói thẳng không gặp, nhưng con dâu nói gặp, có vẻ đăm chiêu nói một câu:
"Tôi muốn biết sao vị họ Bạch kia lại bỏ được mặt mũi chạy tới Thần gia tìm con dâu trước của bà ta."
Bà không có hứng thú, nên quay về phòng từ lâu. May mà lão nhân không có ở, bằng không sẽ tức giận hại thân không chừng.
"Con bé có phản ứng gì?"
"Coi như bình tĩnh. Có điều, có chuyện kỳ quái. . ."
Âu Diên giúp lão thái thái ra ngoài, để cho A Tú bên cạnh đi làm chuyện của mình. Trần Tú bồi bên cạnh lão thái thái vài thập niên, cũng đã già. Thần gia muốn để cho bà ta về hưu, nhưng bà ta nói, ở nhà không có ý nghĩa, còn không bằng chạy tới nơi này nói chuyện giải buồn cùng lão thái thái. Mỗi ngày tới chiều tối mới về, cũng hay đưa tới này kia. Cũng thật náo nhiệt.
"Có gì kỳ lạ sao?"
Lão thái thái lòng hiếu kỳ bị khơi ra.
"Bành Ngọc vừa mới nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt liền thay đổi, còn ồn ào nói gia đình chúng ta bây giờ đang bỏ đá xuống giếng. . ."
"A...!"
Lão thái thái quay đầu lại xem, tròng mắt hổ phách kia giống như chuyển động:
“Sao gọi là bỏ đá xuống giếng rồi hả ?"
"Không hỏi kỹ, Bành Ngọc cực kỳ hoảng loạn, chạy đi! Để một lát con hỏi Tử Thần một chút, rốt cuộc đã có chuyện cái gì rồi. . ."
"Uh`m!"
Lão thái thái gật đầu, ôm con mèo mập trên mặt đất, đặt ở đầu gối vuốt lông, nói:
"Nếu thật là bỏ đá xuống giếng cũng không hiếm lạ. Tử Thần của chúng ta vô cùng coi trọng vợ của nó, muốn mượn cơ chèn ép Cố gia, thay con bé trút giận một chút, cũng không có gì lạ. Chẳng qua, mẹ cảm thấy, lấy tính tình của Tử Thần, hẳn không làm lợi dụng quyền lợi báo thù riêng . ."
Âu Diên mỉm cười, nghĩ thầm,rằng, kia cũng không nhất định, con trai do bà sinh, bà biết, tiểu tử kia, mưu ma chước quỷ đầy mình. Thật muốn ở trong bóng tối đẩy người rơi xuống nước một cái, kéo người chìm xuống, cũng không phải việc khó.
"Con bé có gọi điện thoại không?"
"Không có! Tính tình vô cùng ổn định."
Âu Diên cười, ngồi xuống ở trước hiên ghế tựa.
"Chỉ cần con bé giao trái tim cho Tử Thần là tốt! Hơn nữa phải sớm một chút mang thai. . . Tâm tư của mẹ, sẽ an ổn rồi. . ."
"Thật sự là hoàng đế còn chưa vội thái giám đã gấp. . . Mẹ, việc này, gấp không được, vẫn là để cho con bé uống thuốc Đông y trước một tháng này rồi nói sau. . . Chắn chắn sẽ có. . ."
Âu Diên trấn an, trong lòng kỳ thật cũng có chút gấp. Bộ đồ trong ngăn kéo không thiếu một cái, đều này nói lên cái gì?
Không khó đoán.
Chỉ có một khả năng.
Bà biết, con trai của bà không phải người thích ép buộc người khác.
Cô con dâu này mới ly hôn chồng trước một thời gian ngắn, muốn dễ dàng phai nhạt tình cảm là chuyện không có khả năng, muốn cô nhanh tiếp thu một người đàn ông khác làm chồng như vậy, tâm lý thích ứng phải có một thời gian nhất định. Có thể sang năm cuối năm mang thai trước thì chúc mừng rồi.
Nguyên nhân chính là như vậy, bà mới để Cố phu nhân bước vào cửa, đơn giản muốn nhìn phản ứng của đứa nhỏ này.
Kết quả, bà vô cùng vừa lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.