Chương 33: Mang thai
Hnyuq_hna
14/10/2022
Dạo gần đây, Đàm Linh Chi ăn uống rất khó khăn, cô gặp món nào đều né món đó, đặc biệt là cá. Lần này cũng không ngoại lệ.
- Ọe
Đàm Linh Chi rời khỏi bàn ăn, chạy nhanh vào tolet nôn thốc nôn tháo, Cố Minh Thiên đi theo sau cô, đứng đó vỗ vỗ chiếc lưng nhỏ
- Lại ói? Tôi đưa em đi viện kiểm tra, mấy ngày nay không ăn uống được gì, nôn lên nôn xuống. Bây giờ xuống kí rồi!
Đàm Linh Chi nghe vậy chỉ biết đồng ý, cô cũng muốn xem thử xem là bản thân bị gì.
Nhanh chóng, cả hai đều đến bệnh viện, Cố Minh Thiên ngồi bên ngoài đợi còn cô thì vào bên trong khám tổng quát.
- Chúc mừng cô, đã đậu thai được 4 tuần rồi!
Vị bác sĩ kia xoay qua nói với cô
- Hả? Có thai sao?
Đàm Linh Chi bất ngờ, tại sao lại mang thai?
(Đúng...đúng rồi, lần cuối cùng quan hệ với hắn là hơn một tháng trước, lần đó lại không phòng bị nên..)
Cạch
Đàm Linh Chi lo lắng cầm tờ giấy bước ra khỏi phòng bệnh, Cố Minh Thiên thấy vậy đứng lên hỏi:
- Sao rồi? Có chỗ nào không ổn sao?
- Em...em có thai rồi!?
Đàm Linh Chi nhìn hắn nói
Cố Minh Thiên ngạc nhiên, hắn bất ngờ cười một cái rồi cầm tờ giấy xét nghiệm lên xem??
- Được rồi, không sao cả. Tôi đưa em đi sắm ít đồ!
Cố Minh Thiên nói rồi vui vẻ nắm tay cô kéo đi. Ngược lại với sự vui vẻ của hắn, Đàm Linh Chi có chút buồn, nếu sau này hợp đồng giữa cô và hắn hết hiệu lực thì thế nào? Có phải hắn sẽ giữ lại đứa bé và đuổi cô đi không?
Không...Không thể, với tư cách là một người mẹ. Đàm Linh Chi không cho phép điều đó xảy ra!?
Nhưng nhìn hắn vui vẻ như vậy, cô chính là không nỡ...Thôi thì trước mắt cứ thuận theo hắn vậy.
••••••••••
Đến trưa, cả hai mới về đến nhà. Đàm Linh Chi mệt rã người vì cả buổi sáng bị Cố Minh Thiên lôi đi trong trung tâm thương mại, mua hết thứ này đến thứ khác. Lúc về, trên tay túi lớn túi nhỏ đều có.
Cô không nói gì, về đến nhà chỉ đi thẳng lên phòng nằm xuống chiếc giường êm ái. Cố Minh Thiên ở dưới đây đưa những thức ăn bồi bổ người bầu cho quản gia Trình.
Bác Trình nhìn đống đồ bổ Cố Minh Thiên đưa cho bà, theo kinh nghiệm lâu nay thì bà đã biết trong bụng cô gái nhỏ kia đã có một sinh linh đáng yêu đang tồn tại!
Cạch
- Em mau đi tắm rồi xuống ăn trưa!
Cố Minh Thiên mở cửa bước vào rồi nói, nhưng có vẻ không thấy động tĩnh gì, nhìn sang người trên giường thì đã ngủ từ lâu.
Hắn biết, những người mang thai thường rất khó chịu, dạo gần đây hầu hết đêm nào cô cũng mất ngủ. Nên hắn không muốn đánh thức cô dậy, cứ để Linh Chi ngủ ngon là được!
Cố Minh Thiên đi lại, cầm chiếc túi xách của cô dẹp qua một bên, sau đó cởi giày và chỉnh tư thế nằm của Đàm Linh Chi lại một cách thoải mái nhất. Xong xuôi mọi chuyện, hắn rời khỏi rồi sang thư phòng. Hắn muốn tìm hiểu thêm về phụ nữ khi mang thai ở vài tháng đầu cần làm gì và bồi bổ gì, và những tháng sau này cũng vậy!
••••••••
Mạn Thư Kỳ sau khi rời đi đã được một thời gian, cô ta vì bị đám người mà Hà Lục Quân và Cố Minh Thiên ra lệnh cưỡng bức mà trở nên điên điên dại dại như một đứa trẻ mới lớn, đưa đi khám thì bác sĩ nói cô ta bị ảnh hưởng tâm lý rất nặng, từ nay và phần đời còn lại của cô ta chỉ sống trong một cái bóng của một đứa trẻ con!
Đó cũng là cái giá phải trả cho sự ngu dốt của cô ta, hậu quả phải lãnh khi động vào người phụ nữ của Cố Minh Thiên. Chẳng phải, Hà Lục Quân đã nhiều lần cảnh cáo, nhưng cô ta vẫn cố chấp không nghe. Bây giờ thì sao? Sự ngu dốt đó đã được trừng phạt thích đáng, một bài học lớn cho cô ta, và nổi răn đe cho Mạn Gia hiện tại và cả sau này!
Mạn Gia cũng không khấm khá là bao, lần đó đã bị Cố Minh Thiên chính thức tuyên bố, ai hợp tác với Mạn Thị chính là đang đối đầu với YPS. Hắn làm vậy, chẳng khác nào triệt đường sống của cả gia tộc họ Mạn trong tức thì đâu chứ? Nhưng nhiêu đó đối với Mạn Thư Kỳ lẫn Mạn Gia còn quá nhẹ, hắn cũng vì nể chút tình xưa nghĩa cũ nên bỏ qua một phần nhỏ, nhưng động đến người phụ nữ của Cố Minh Thiên này thì hắn sẽ cho người đó biết đâu là lễ độ!?
Cố Minh Thiên lần đó đã nói lời cuối cùng khi cảnh cáo với Mạn Thư Kỳ rằng:
- Nếu cô còn động vào em ấy, thì cô chuẩn bị lựa cho mình một mảnh đất và một cái quan tài thật đẹp đi. Vì tôi sẽ giết chết cô!
Câu nói đó in sâu vào tâm trí Mạn Thư Kỳ, nhưng cô ta nhất quyết phải làm cho bằng được đó thôi? Do cô ta ngu chứ không ai cướp đoạt của ả thứ gì cả!?
...
Đến hẳn chiều tối, Đàm Linh Chi mới thức dậy, cô cảm thấy trong người khỏe ra vì mấy ngày nay, đêm nào cũng mất ngủ. Dù cho Cố Minh Thiên dỗ dành thế nào cũng không ngủ được, từ sáng nay biết tin mình đã có tiểu bảo bối cô vừa vui lại vừa buồn, nhưng không thể nào để cảm giác buồn phân tâm được. Đến đâu thì đến thôi!
- Bác ơi, con đói quá
Đàm Linh Chi xoa xoa chiếc bụng đói, mặc chiếc đầm ngủ ngồi xuống bàn ăn.
- Ta dọn đồ ăn cho con nhé!
- Vâng! Anh ấy đâu rồi bác?
Đàm Linh Chi như một đứa trẻ hỏi tới tấp, quản gia Trình vừa định trả lời, một giọng nói từ phía cầu thang cất lên.
- Tôi đây, em dậy rồi sao?
- Vâng
Bác Trình thấy vậy chỉ nhanh chóng vào trong hâm nóng thức ăn cho cô, bà cũng loay hoay trong bếp chứ không ra ngoài phá hỏng không gian riêng tư của hai người kia.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, ngoài mắt thì nhìn hấp dẫn, nó thật sự làm chiếc bụng đói của cô réo lên. Nhưng khi vừa gắp một miếng đưa lên miệng, cơn buồn nôn lại ập đến, Linh Chi buông thõng đôi đũa trên tay mà thục mạng chạy vào tolet, Cố Minh Thiên cũng nhanh chân đi đến vỗ lưng cô.
- Cứ nghén thế này thì sao mà được đây?
- Không biết, huhu em đói quá đi mất..
Đàm Linh Chi rửa mặt sạch sẽ, lau khô mặt rồi nói, như muốn khóc lên. Cố Minh Thiên thấy vậy chỉ ôm vợ nhỏ vào lòng rồi vỗ về.
- Không ăn được? Tôi pha cho em ly sữa nhé!
Cố Minh Thiên nói rồi đỡ cô lại ghế sô pha ngồi, bản thân vào trong bếp pha cho cô ly sữa dưỡng thai, và một ít bánh đem lên cho Linh Chi.
Linh Chi nhận lấy rồi uống hết ly sữa, sau đó ăn vài cái bánh. Hắn liền nhanh chóng nói:
- Tôi xin nghỉ học giúp em rồi, không cần phải học nữa!?
- Không học rồi sau này sao em đi làm?
Đàm Linh Chi ngơ ngác hỏi
- Tôi nuôi em, cả khối tài sản này dư sức nuôi em cả đời!
Hắn buông ra một câu chắt nịch, nhìn cô rồi nhướng mày một cái, tỏ vẻ hãnh diện. Đàm Linh Chi thấy vậy liền có chút mắc cười với vẻ đáng yêu này của hắn, cô không kìm lòng được liền hôn lên môi hắn một cái.
————————
Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé
Iuu lắm ~~
- Ọe
Đàm Linh Chi rời khỏi bàn ăn, chạy nhanh vào tolet nôn thốc nôn tháo, Cố Minh Thiên đi theo sau cô, đứng đó vỗ vỗ chiếc lưng nhỏ
- Lại ói? Tôi đưa em đi viện kiểm tra, mấy ngày nay không ăn uống được gì, nôn lên nôn xuống. Bây giờ xuống kí rồi!
Đàm Linh Chi nghe vậy chỉ biết đồng ý, cô cũng muốn xem thử xem là bản thân bị gì.
Nhanh chóng, cả hai đều đến bệnh viện, Cố Minh Thiên ngồi bên ngoài đợi còn cô thì vào bên trong khám tổng quát.
- Chúc mừng cô, đã đậu thai được 4 tuần rồi!
Vị bác sĩ kia xoay qua nói với cô
- Hả? Có thai sao?
Đàm Linh Chi bất ngờ, tại sao lại mang thai?
(Đúng...đúng rồi, lần cuối cùng quan hệ với hắn là hơn một tháng trước, lần đó lại không phòng bị nên..)
Cạch
Đàm Linh Chi lo lắng cầm tờ giấy bước ra khỏi phòng bệnh, Cố Minh Thiên thấy vậy đứng lên hỏi:
- Sao rồi? Có chỗ nào không ổn sao?
- Em...em có thai rồi!?
Đàm Linh Chi nhìn hắn nói
Cố Minh Thiên ngạc nhiên, hắn bất ngờ cười một cái rồi cầm tờ giấy xét nghiệm lên xem??
- Được rồi, không sao cả. Tôi đưa em đi sắm ít đồ!
Cố Minh Thiên nói rồi vui vẻ nắm tay cô kéo đi. Ngược lại với sự vui vẻ của hắn, Đàm Linh Chi có chút buồn, nếu sau này hợp đồng giữa cô và hắn hết hiệu lực thì thế nào? Có phải hắn sẽ giữ lại đứa bé và đuổi cô đi không?
Không...Không thể, với tư cách là một người mẹ. Đàm Linh Chi không cho phép điều đó xảy ra!?
Nhưng nhìn hắn vui vẻ như vậy, cô chính là không nỡ...Thôi thì trước mắt cứ thuận theo hắn vậy.
••••••••••
Đến trưa, cả hai mới về đến nhà. Đàm Linh Chi mệt rã người vì cả buổi sáng bị Cố Minh Thiên lôi đi trong trung tâm thương mại, mua hết thứ này đến thứ khác. Lúc về, trên tay túi lớn túi nhỏ đều có.
Cô không nói gì, về đến nhà chỉ đi thẳng lên phòng nằm xuống chiếc giường êm ái. Cố Minh Thiên ở dưới đây đưa những thức ăn bồi bổ người bầu cho quản gia Trình.
Bác Trình nhìn đống đồ bổ Cố Minh Thiên đưa cho bà, theo kinh nghiệm lâu nay thì bà đã biết trong bụng cô gái nhỏ kia đã có một sinh linh đáng yêu đang tồn tại!
Cạch
- Em mau đi tắm rồi xuống ăn trưa!
Cố Minh Thiên mở cửa bước vào rồi nói, nhưng có vẻ không thấy động tĩnh gì, nhìn sang người trên giường thì đã ngủ từ lâu.
Hắn biết, những người mang thai thường rất khó chịu, dạo gần đây hầu hết đêm nào cô cũng mất ngủ. Nên hắn không muốn đánh thức cô dậy, cứ để Linh Chi ngủ ngon là được!
Cố Minh Thiên đi lại, cầm chiếc túi xách của cô dẹp qua một bên, sau đó cởi giày và chỉnh tư thế nằm của Đàm Linh Chi lại một cách thoải mái nhất. Xong xuôi mọi chuyện, hắn rời khỏi rồi sang thư phòng. Hắn muốn tìm hiểu thêm về phụ nữ khi mang thai ở vài tháng đầu cần làm gì và bồi bổ gì, và những tháng sau này cũng vậy!
••••••••
Mạn Thư Kỳ sau khi rời đi đã được một thời gian, cô ta vì bị đám người mà Hà Lục Quân và Cố Minh Thiên ra lệnh cưỡng bức mà trở nên điên điên dại dại như một đứa trẻ mới lớn, đưa đi khám thì bác sĩ nói cô ta bị ảnh hưởng tâm lý rất nặng, từ nay và phần đời còn lại của cô ta chỉ sống trong một cái bóng của một đứa trẻ con!
Đó cũng là cái giá phải trả cho sự ngu dốt của cô ta, hậu quả phải lãnh khi động vào người phụ nữ của Cố Minh Thiên. Chẳng phải, Hà Lục Quân đã nhiều lần cảnh cáo, nhưng cô ta vẫn cố chấp không nghe. Bây giờ thì sao? Sự ngu dốt đó đã được trừng phạt thích đáng, một bài học lớn cho cô ta, và nổi răn đe cho Mạn Gia hiện tại và cả sau này!
Mạn Gia cũng không khấm khá là bao, lần đó đã bị Cố Minh Thiên chính thức tuyên bố, ai hợp tác với Mạn Thị chính là đang đối đầu với YPS. Hắn làm vậy, chẳng khác nào triệt đường sống của cả gia tộc họ Mạn trong tức thì đâu chứ? Nhưng nhiêu đó đối với Mạn Thư Kỳ lẫn Mạn Gia còn quá nhẹ, hắn cũng vì nể chút tình xưa nghĩa cũ nên bỏ qua một phần nhỏ, nhưng động đến người phụ nữ của Cố Minh Thiên này thì hắn sẽ cho người đó biết đâu là lễ độ!?
Cố Minh Thiên lần đó đã nói lời cuối cùng khi cảnh cáo với Mạn Thư Kỳ rằng:
- Nếu cô còn động vào em ấy, thì cô chuẩn bị lựa cho mình một mảnh đất và một cái quan tài thật đẹp đi. Vì tôi sẽ giết chết cô!
Câu nói đó in sâu vào tâm trí Mạn Thư Kỳ, nhưng cô ta nhất quyết phải làm cho bằng được đó thôi? Do cô ta ngu chứ không ai cướp đoạt của ả thứ gì cả!?
...
Đến hẳn chiều tối, Đàm Linh Chi mới thức dậy, cô cảm thấy trong người khỏe ra vì mấy ngày nay, đêm nào cũng mất ngủ. Dù cho Cố Minh Thiên dỗ dành thế nào cũng không ngủ được, từ sáng nay biết tin mình đã có tiểu bảo bối cô vừa vui lại vừa buồn, nhưng không thể nào để cảm giác buồn phân tâm được. Đến đâu thì đến thôi!
- Bác ơi, con đói quá
Đàm Linh Chi xoa xoa chiếc bụng đói, mặc chiếc đầm ngủ ngồi xuống bàn ăn.
- Ta dọn đồ ăn cho con nhé!
- Vâng! Anh ấy đâu rồi bác?
Đàm Linh Chi như một đứa trẻ hỏi tới tấp, quản gia Trình vừa định trả lời, một giọng nói từ phía cầu thang cất lên.
- Tôi đây, em dậy rồi sao?
- Vâng
Bác Trình thấy vậy chỉ nhanh chóng vào trong hâm nóng thức ăn cho cô, bà cũng loay hoay trong bếp chứ không ra ngoài phá hỏng không gian riêng tư của hai người kia.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, ngoài mắt thì nhìn hấp dẫn, nó thật sự làm chiếc bụng đói của cô réo lên. Nhưng khi vừa gắp một miếng đưa lên miệng, cơn buồn nôn lại ập đến, Linh Chi buông thõng đôi đũa trên tay mà thục mạng chạy vào tolet, Cố Minh Thiên cũng nhanh chân đi đến vỗ lưng cô.
- Cứ nghén thế này thì sao mà được đây?
- Không biết, huhu em đói quá đi mất..
Đàm Linh Chi rửa mặt sạch sẽ, lau khô mặt rồi nói, như muốn khóc lên. Cố Minh Thiên thấy vậy chỉ ôm vợ nhỏ vào lòng rồi vỗ về.
- Không ăn được? Tôi pha cho em ly sữa nhé!
Cố Minh Thiên nói rồi đỡ cô lại ghế sô pha ngồi, bản thân vào trong bếp pha cho cô ly sữa dưỡng thai, và một ít bánh đem lên cho Linh Chi.
Linh Chi nhận lấy rồi uống hết ly sữa, sau đó ăn vài cái bánh. Hắn liền nhanh chóng nói:
- Tôi xin nghỉ học giúp em rồi, không cần phải học nữa!?
- Không học rồi sau này sao em đi làm?
Đàm Linh Chi ngơ ngác hỏi
- Tôi nuôi em, cả khối tài sản này dư sức nuôi em cả đời!
Hắn buông ra một câu chắt nịch, nhìn cô rồi nhướng mày một cái, tỏ vẻ hãnh diện. Đàm Linh Chi thấy vậy liền có chút mắc cười với vẻ đáng yêu này của hắn, cô không kìm lòng được liền hôn lên môi hắn một cái.
————————
Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé
Iuu lắm ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.