Chương 39: Nhất quyết là không à?
Hnyuq_hna
14/10/2022
Sau khi khám xong, Lưu Bằng ngồi nói chuyện với hắn, anh ta thật sự không biết lão đại mình đã bị cái gì mà hành xử như vậy với chị dâu. Chắc hẳn, cả hai người này đang có chuyện!
- Lão đại, lần này bị động thai, xém ngạt thở. Anh nói xem, có cần thiết phải ra tay như vậy với chị dâu không?
Cố Minh Thiên không trả lời, ngồi kéo một hơi thuốc lá, nhả ra làn khói trắng mờ ảo.
Lưu Bằng thấy vậy liền tiếp tời
- Lão đại, em không biết hai người xảy ra chuyện gì, nhưng em khuyên anh, đừng đánh mất chính mình để rồi lúc nhận ra thì đã quá muộn. Nếu anh và chị dâu có hiểu lầm, thì anh nên điều tra rõ, trước giờ phong thái làm việc của anh thì tìm hiểu rõ sự việc luôn được ưu tiên mà đại ca!!!
Lưu Bằng chậm rãi nói, Cố Minh Thiên lúc này đã bị lời nói của anh ta có chút lay động, đúng! Lúc những tấm ảnh đó được gửi tới, hắn đã nổi điên lên mà trích mắng cô, còn lạnh nhạt thờ ơ, kể cả lời giải thích cũng chẳng nghe. Sự việc đó hắn cũng không điều tra!
Đến chuyện mẹ hắn té cầu thang, vừa vào nhà đã thấy thì lập tức trong lòng hắn nổi trận lôi đình, trách oan cho cô, sau đó thì về nhà làm cô một trận giống vừa rồi. Nếu lúc nãy hắn thật sự phát tiết lên người cô, thì bây giờ Linh Chi sẽ không nằm ở đây! Mà là bệnh viện, mà còn hẳn hoi nằm trong phòng cấp cứu!!
Cố Minh Thiên có chút đau đầu về sự việc lần này, hắn gật đầu rồi nhanh chóng tiễn khách, bản thân bước những bước chân có chút nặng nề đi lên phòng.
Đàm Linh Chi đang nằm đó yên tĩnh mà truyền nước, Cố Minh Thiên ngồi bên cạnh, trong lòng vẫn còn giận rất nhiều, thậm chí chưa nguôi ngoai. Hắn thật sự định hiểu lầm cô đến hết phần đời còn lại sao? Nhất quyết không điều tra à?
••••••••••
Cố phu nhân tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang trong bệnh viện, thì bà đã nhếch mép cười. Kế hoạch thành công mĩ mãn! Lúc bà té xuống, còn cố ý vung tay Linh Chi ra, vì đơn giản thôi, bà đã canh sẵn thời gian con trai bước vào nhà rồi!
- Bác tỉnh rồi ạ? Cần cháu gọi Minh Thiên đến không?
Tống Uy Vũ từ bên ngoài bước vào, thấy bà đã tỉnh liền lên tiếng hỏi
- Thôi không cần đâu con, phiền thằng bé, nó còn nhiều công việc. Mà, con về hồi nào đấy?
Bạch Mai nhìn chàng trai trẻ trước mặt mà cười, rồi hỏi:
- Dạ, cháu về gần được 3 tháng rồi ạ, lần này cháu chuyển công tác về đây, quay lại quê hương thì vẫn thích hơn cô ạ
- À ừ, làm việc ở đâu cũng tốt, nhưng không ở đâu tốt bằng nhà mình đâu con.
Bạch Mai hiền từ nói
- Dạ, mà dạo này nhìn bác trẻ ra đấy nhé
Tống Uy Vũ cười rồi nói, sau khi đã kiểm tra hết một lượt, chuẩn bị rời khỏi phòng
- Thằng bé này cứ khéo nịnh cô
- Thôi, cháu xin phép đâyy ạ, cô cứ nghỉ ngơi, ngày mai có thể xuất viện được rồi
- Được, cảm ơn con
- Vâng
Tống Uy Vũ rời đi
Bạch Mai bà không phải tương đối ác, bà cũng như những người mẹ khác. Chỉ muốn con mình có được hạnh phúc, một người xứng đáng bên cạnh nó, bà chỉ vì như vậy nên mới ra tay tàn độc với Linh Chi. Nhưng hình như bà không biết, bà đang hại chết tình yêu của con trai mình!
...
Đàm Gia sau những tháng gần đây thì tập đoàn vô cùng ổn định, tất cả đã trở lại vị trí ban đầu của nó. Nhưng...vốn đã không còn hình bóng cô bé nhỏ nhắn của Linh Chi nữa!
- Linh Hân
- Dạ mẹ?
Linh Hân đang ngồi xem chương trình, nghe chị mẹ xinh đẹp hỏi thì trả lời
- Dạo gần đây... Con có liên lạc với Linh Chi không? Đã mấy tháng rồi con bé không về, cũng không gọi về cho chúng ta, mẹ hơi lo
Vu Nghi bà ủ rũ nói, tuy Linh Chi không phải do bà đứt ruột đẻ ra, nhưng đối với đứa trẻ này thì bà vô cùng yêu thương, bà thương cô như một đứa con thật sự. Để cô không thể thiếu tình thương của mẹ như bao đứa trẻ khác, bà đã dành trọn tình thương cho cô. Từ bé đến lớn, Đàm Linh Chi lẫn Đàm Linh Hân đều nằm trong vỏ bọc yêu thương vô bờ bến của bà, nên đương nhiên bà rất nhớ đứa con gái này!
- Không mẹ ạ
Linh Hân nhìn mẹ mình rồi nói, cũng có chút buồn vì chị hai đã rời đi lâu như vậy mà không một cuộc gọi về
- Ai da, bà lo cái gì? Con bé cũng lớn rồi, cần phải biết tự lập, bà cứ chiều chuộng miết sẽ hư mất hai đứa con gái tôi!
Đàm lão gia đi đến ngồi xuống sô pha, miệng đang cằn nhằn vợ mình
Ngay lập tức, Vu Nghi bà liếc trả ông, rồi nói:
- Con tôi thì tôi phải thương chứ, ai làm cha như ông lại để con gái mình tự lập bên ngoài cơ chứ?
- Ơ, bà ngộ nhỉ? Tôi là muốn con gái tôi cứng cáp trưởng thành, sau này tôi cũng sẽ cho con bé Linh Hân giống Linh Chi
Đàm lão gia nói đến Linh Hân liền phất tay vài cái, đối với con bé tinh nghịch phá phách thế này, ông càng muốn đẩy cô ra ngoài để tự lập thì hơn. Thương thì thương, nhưng không thể nào chiều chuộng đến sinh hư được.
- Ba!??? Sao ba lại như vậy với con, ba muốn đuổi con đi à? Ba không thương con nữa sao?
- Không phải, con gái lớn rồi thì phải tự độc lập tài chính rồi lấy chồng đi chứ, sao có thể ở lì với ba mẹ được
Đàm lão gia có ý đùa giỡn với cô con gái phá phách này.
- Khôngg, cả đời này con sẽ ở với ba mẹ. Không lấy chồng gì hết, chỉ có ba mẹ thương con thôi
Linh Hân nói rồi ôm lấy cánh tay của Vu Nghi mà dựa vào vai bà, nói xong còn cười đắc chí
- Được không lấy chồng, ở với mẹ
Vu Nghi cười rồi vuốt ve mái tóc của con gái
Đàm lão gia bất lực, Linh Hân quậy phá đến nổi, ông chỉ gửi về nông trại của bạn mình một vài ngày, để con bé thích ứng với nơi khác, xem con bé ở nơi hẻo lánh đó có thể quậy được gì. Nào ngờ, chỉ trong vòng một tuần ở đó, Linh Hân hết rượt đám gà của ông ấy chạy tứ hướng thì lại làm hư hết một đống rau cải mà ông ấy trồng. Con bé này chỉ ở có một tuần, kết quả nông trại của ông ấy thiệt hại không ít, thức ăn cho heo thì cho nhầm gà ăn, còn thức ăn của gà lại tưởng loại phân bón tốt nên lấy đi bón hẳn đám rau cải của ông ấy, chuồng gà bị hư nên nhờ Linh Hân ra sửa, nào ngờ nhờ tay nghề "rất lành" của cô mà đã làm sập chuồng. Sau chuyến đi đó, Linh Hân đối với ông ấy còn hơn giết gà dọa quỷ, Đàm lão gia cũng tốn không ít tiền để đền bù. Đàm lão gia chẳng dám đưa Linh Hân đi đến đâu cả, vì đến đâu cô cũng có thể bày trò phá phách, thật khiến người ta sợ hãi!
Bây giờ đám bạn già của Đàm Thuận nhìn thấy nhị tiểu thư Đàm gia thì cao chạy xa bay, các ông ấy rất sợ hãi sự phá phách của Linh Hân.
————————
Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé
Iuu lắm ~~
- Lão đại, lần này bị động thai, xém ngạt thở. Anh nói xem, có cần thiết phải ra tay như vậy với chị dâu không?
Cố Minh Thiên không trả lời, ngồi kéo một hơi thuốc lá, nhả ra làn khói trắng mờ ảo.
Lưu Bằng thấy vậy liền tiếp tời
- Lão đại, em không biết hai người xảy ra chuyện gì, nhưng em khuyên anh, đừng đánh mất chính mình để rồi lúc nhận ra thì đã quá muộn. Nếu anh và chị dâu có hiểu lầm, thì anh nên điều tra rõ, trước giờ phong thái làm việc của anh thì tìm hiểu rõ sự việc luôn được ưu tiên mà đại ca!!!
Lưu Bằng chậm rãi nói, Cố Minh Thiên lúc này đã bị lời nói của anh ta có chút lay động, đúng! Lúc những tấm ảnh đó được gửi tới, hắn đã nổi điên lên mà trích mắng cô, còn lạnh nhạt thờ ơ, kể cả lời giải thích cũng chẳng nghe. Sự việc đó hắn cũng không điều tra!
Đến chuyện mẹ hắn té cầu thang, vừa vào nhà đã thấy thì lập tức trong lòng hắn nổi trận lôi đình, trách oan cho cô, sau đó thì về nhà làm cô một trận giống vừa rồi. Nếu lúc nãy hắn thật sự phát tiết lên người cô, thì bây giờ Linh Chi sẽ không nằm ở đây! Mà là bệnh viện, mà còn hẳn hoi nằm trong phòng cấp cứu!!
Cố Minh Thiên có chút đau đầu về sự việc lần này, hắn gật đầu rồi nhanh chóng tiễn khách, bản thân bước những bước chân có chút nặng nề đi lên phòng.
Đàm Linh Chi đang nằm đó yên tĩnh mà truyền nước, Cố Minh Thiên ngồi bên cạnh, trong lòng vẫn còn giận rất nhiều, thậm chí chưa nguôi ngoai. Hắn thật sự định hiểu lầm cô đến hết phần đời còn lại sao? Nhất quyết không điều tra à?
••••••••••
Cố phu nhân tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang trong bệnh viện, thì bà đã nhếch mép cười. Kế hoạch thành công mĩ mãn! Lúc bà té xuống, còn cố ý vung tay Linh Chi ra, vì đơn giản thôi, bà đã canh sẵn thời gian con trai bước vào nhà rồi!
- Bác tỉnh rồi ạ? Cần cháu gọi Minh Thiên đến không?
Tống Uy Vũ từ bên ngoài bước vào, thấy bà đã tỉnh liền lên tiếng hỏi
- Thôi không cần đâu con, phiền thằng bé, nó còn nhiều công việc. Mà, con về hồi nào đấy?
Bạch Mai nhìn chàng trai trẻ trước mặt mà cười, rồi hỏi:
- Dạ, cháu về gần được 3 tháng rồi ạ, lần này cháu chuyển công tác về đây, quay lại quê hương thì vẫn thích hơn cô ạ
- À ừ, làm việc ở đâu cũng tốt, nhưng không ở đâu tốt bằng nhà mình đâu con.
Bạch Mai hiền từ nói
- Dạ, mà dạo này nhìn bác trẻ ra đấy nhé
Tống Uy Vũ cười rồi nói, sau khi đã kiểm tra hết một lượt, chuẩn bị rời khỏi phòng
- Thằng bé này cứ khéo nịnh cô
- Thôi, cháu xin phép đâyy ạ, cô cứ nghỉ ngơi, ngày mai có thể xuất viện được rồi
- Được, cảm ơn con
- Vâng
Tống Uy Vũ rời đi
Bạch Mai bà không phải tương đối ác, bà cũng như những người mẹ khác. Chỉ muốn con mình có được hạnh phúc, một người xứng đáng bên cạnh nó, bà chỉ vì như vậy nên mới ra tay tàn độc với Linh Chi. Nhưng hình như bà không biết, bà đang hại chết tình yêu của con trai mình!
...
Đàm Gia sau những tháng gần đây thì tập đoàn vô cùng ổn định, tất cả đã trở lại vị trí ban đầu của nó. Nhưng...vốn đã không còn hình bóng cô bé nhỏ nhắn của Linh Chi nữa!
- Linh Hân
- Dạ mẹ?
Linh Hân đang ngồi xem chương trình, nghe chị mẹ xinh đẹp hỏi thì trả lời
- Dạo gần đây... Con có liên lạc với Linh Chi không? Đã mấy tháng rồi con bé không về, cũng không gọi về cho chúng ta, mẹ hơi lo
Vu Nghi bà ủ rũ nói, tuy Linh Chi không phải do bà đứt ruột đẻ ra, nhưng đối với đứa trẻ này thì bà vô cùng yêu thương, bà thương cô như một đứa con thật sự. Để cô không thể thiếu tình thương của mẹ như bao đứa trẻ khác, bà đã dành trọn tình thương cho cô. Từ bé đến lớn, Đàm Linh Chi lẫn Đàm Linh Hân đều nằm trong vỏ bọc yêu thương vô bờ bến của bà, nên đương nhiên bà rất nhớ đứa con gái này!
- Không mẹ ạ
Linh Hân nhìn mẹ mình rồi nói, cũng có chút buồn vì chị hai đã rời đi lâu như vậy mà không một cuộc gọi về
- Ai da, bà lo cái gì? Con bé cũng lớn rồi, cần phải biết tự lập, bà cứ chiều chuộng miết sẽ hư mất hai đứa con gái tôi!
Đàm lão gia đi đến ngồi xuống sô pha, miệng đang cằn nhằn vợ mình
Ngay lập tức, Vu Nghi bà liếc trả ông, rồi nói:
- Con tôi thì tôi phải thương chứ, ai làm cha như ông lại để con gái mình tự lập bên ngoài cơ chứ?
- Ơ, bà ngộ nhỉ? Tôi là muốn con gái tôi cứng cáp trưởng thành, sau này tôi cũng sẽ cho con bé Linh Hân giống Linh Chi
Đàm lão gia nói đến Linh Hân liền phất tay vài cái, đối với con bé tinh nghịch phá phách thế này, ông càng muốn đẩy cô ra ngoài để tự lập thì hơn. Thương thì thương, nhưng không thể nào chiều chuộng đến sinh hư được.
- Ba!??? Sao ba lại như vậy với con, ba muốn đuổi con đi à? Ba không thương con nữa sao?
- Không phải, con gái lớn rồi thì phải tự độc lập tài chính rồi lấy chồng đi chứ, sao có thể ở lì với ba mẹ được
Đàm lão gia có ý đùa giỡn với cô con gái phá phách này.
- Khôngg, cả đời này con sẽ ở với ba mẹ. Không lấy chồng gì hết, chỉ có ba mẹ thương con thôi
Linh Hân nói rồi ôm lấy cánh tay của Vu Nghi mà dựa vào vai bà, nói xong còn cười đắc chí
- Được không lấy chồng, ở với mẹ
Vu Nghi cười rồi vuốt ve mái tóc của con gái
Đàm lão gia bất lực, Linh Hân quậy phá đến nổi, ông chỉ gửi về nông trại của bạn mình một vài ngày, để con bé thích ứng với nơi khác, xem con bé ở nơi hẻo lánh đó có thể quậy được gì. Nào ngờ, chỉ trong vòng một tuần ở đó, Linh Hân hết rượt đám gà của ông ấy chạy tứ hướng thì lại làm hư hết một đống rau cải mà ông ấy trồng. Con bé này chỉ ở có một tuần, kết quả nông trại của ông ấy thiệt hại không ít, thức ăn cho heo thì cho nhầm gà ăn, còn thức ăn của gà lại tưởng loại phân bón tốt nên lấy đi bón hẳn đám rau cải của ông ấy, chuồng gà bị hư nên nhờ Linh Hân ra sửa, nào ngờ nhờ tay nghề "rất lành" của cô mà đã làm sập chuồng. Sau chuyến đi đó, Linh Hân đối với ông ấy còn hơn giết gà dọa quỷ, Đàm lão gia cũng tốn không ít tiền để đền bù. Đàm lão gia chẳng dám đưa Linh Hân đi đến đâu cả, vì đến đâu cô cũng có thể bày trò phá phách, thật khiến người ta sợ hãi!
Bây giờ đám bạn già của Đàm Thuận nhìn thấy nhị tiểu thư Đàm gia thì cao chạy xa bay, các ông ấy rất sợ hãi sự phá phách của Linh Hân.
————————
Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé
Iuu lắm ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.