Chương 56: Trở về cùng anh được không?
Hnyuq_hna
14/10/2022
Trong giấc mơ, Đàm Linh Chi thấy được người đàn ông đó và cô vô cùng
hạnh phúc, cô thấy được biến cố xảy ra thế nào và thấy được sự hạnh phúc mà cả hai mang lại cho nhau. Đột nhiên, cô thấy người đàn ông đó xa vời trước mắt, Linh Chi chạy theo, chạy thật nhanh để nắm được cánh tay
người đàn ông đó. Nhưng đột nhiên, khi gần thấy được khuôn mặt bí ẩn đó, trong tiềm thức cô lại nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào của thằng bé Tiểu
An. Đàm Linh Chi lờ đờ mở mắt, thấy con trai đang ngồi đó nhìn mình, cô
lập tức bật dậy hỏi.
- Con dậy rồi sao?
- Vâng, con đói quá
Tiểu An xoa xoa chiếc bụng nhỏ
- Đợi mẹ một chút, mẹ làm đồ ăn cho con nhé
- Vâng
Đàm Linh Chi bước xuống giường. Nhanh chóng vào vệ sinh cá nhân, cô vẫn còn nhớ như in giấc mơ đó, kể cả chuyện tối qua. Bước ngang phòng khách, cô có chút khựng lại
- Chiếc áo vest này..? Là của anh ấy sao?
Đàm Linh Chi cầm chiếc áo vest của hắn lên, tờ giấy xét nghiệm ADN vẫn còn ở đó.
( Anh ấy, thật sự là ba của Minh An sao? Sao mình chẳng nhớ gì hết)
Cố Minh Thiên sau khi về khách sạn, đã thức trắng một đêm đó, sáng sớm đã nhức đầu âm ỉ vì tối qua không ngủ được
Reng...reng...reng
Hắn đang định chợp mắt một tí điện thoại đã reo lên
Là tên nào chán sống, sáng sớm đã làm phiền hắn?
*Alo*
*Con đi công tác chừng nào về?*
Cố phu nhân ở đầu giây bên kia hỏi
*Không biết, có gì không mẹ?*
Cố Minh Thiên khó chịu nói
*Tuyết Ngân con bé nhớ con, nó định sang bên đó với con, con thấy...*
Bà chưa nói dứt câu thì
Tút...tút...tút
Cố Minh Thiên nghe đến cô ấy thì khó chịu càng dâng cao, hắn bực mình dập máy rồi ném điện thoại sang một bên rồi vùi đầu ngủ
Cố phu nhân tức đến run người, thằng con láo xược này, sao nó dám tắt máy ngang chứ?
- Cố Minh Thiên, con được lắm
Bạch Mai hét lên
- Sao vậy mẹ?
Tuyết Ngân ngồi bên cạnh, thấy bà bực mình liền hỏi
- Nó, nó dám cúp máy ngang
- Mẹ đừng giận, chắc là anh ấy có việc thôi ạ. Chắc mấy ngày nữa là anh ấy sẽ về, con đợi được ạ hì hì
Tuyết Ngân nói rồi cười một cái
Bạch Mai nhìn đứa con dâu trước mắt, thấy nó hiểu chuyện đến vậy thì bà cũng không trách, có trách thì trách con trai bà!
Con trai bà lụy con bé Linh Chi đến tang thương!!!
Ngồi nói chuyện một lúc, Tuyết Ngân cũng về Gia Viên, vừa về đến nhà cô nhận được tin nhắn, lấy ra xem hóa ra là từ Uy Vũ
Cô ấy không chần chừ mà mở lên đọc, trong phút chốc gương mặt thanh tú cứng đờ, chiếc điện thoại trên tay rơi lụp bụp xuống sàn. Nước mắt từ đâu tuông trào ra.
- C..cô ấy..
Quản gia Trình thấy cô ấy ngồi khụy dưới đất, liền cùng chị Vân ra đỡ cô ấy lên ghế, rồi hỏi
- Con sao vậy? Không ổn chỗ nào sao?
- Bác..bác ơi, Linh...Linh Chi, cô ấy...hức..hức
Quản gia Trình nghe đến Linh Chi thì có chút kích động, chị Vân cũng vậy. Cả hai người này sau khi nghe tin cô mất, liền khủng hoảng tinh thần một thời gian, yêu thương đến đâu thì cũng tan thành mây khói. Đối với Tuyết Ngân, bác Trình lẫn chị Vân chỉ xem như là một vị khách, đối đãi một cách bình thường, nhưng đối với Linh Chi, lại là một sự khác biệt lớn!!!
- Linh Chi gì ở đây vậy con?
- Cô..cô ấy vẫn còn sống, Minh Thiên sẽ đưa cô ấy về...
Tuyết Ngân khóc nức nở nói, nếu như Đàm Linh Chi thật sự trở lại, thì cô ấy phải làm sao đây?
- Con bé, con bé...Tốt quá, vậy là tốt rồi
- Thiếu phu nhân, cô ấy...
Chị Vân nói lên, giọng nói mừng rỡ ấy, bác Trình lẫn chị Vân đều vui mừng đến rơi nước mắt. Nhưng câu nói vui mừng của Lam Vân đã lọt vào tai Tuyết Ngân ba chữ "Thiếu Phu Nhân"
Thì ra, nữ chủ nhân ở đây trước đó lại là cô ấy...Còn mình thì chỉ mãi mãi là người đến sau.
Tuyết Ngân vô hồn lê bước lên phòng, bác Trình và Lam Vân thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu. Chẳng phải thiếu gia của họ đã khước từ rất nhiều lần, nhưng đều tại cô ấy không nghe còn cố chấp cứng đầu. Để rồi phải dẫn đến kết cục đau thương thế này.
Nhìn những dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại, Tống Uy Vũ có chút bất lực, anh ta khuyên cô ấy nên ly hôn trước khi quá muộn. Nhưng Tuyết Ngân cứng đầu đến nổi biến thành một con người cố chấp, cô ấy tin rằng, rồi sẽ có ngày hắn phải lòng cô ấy, hắn sẽ đáp lại thứ tình cảm này. Tống Uy Vũ chẳng biết nói sao cho cô gái đó hiểu, nhưng nếu cô ấy không nghe thì thôi, anh đây cũng chẳng phí thêm thời gian để khuyên!!!
Ting tong...ting tong...ting tong
Cố Minh Thiên đang ngủ, lại bị ai đó nhấn chuông phá giấc, hắn ta mặt mài cau có, tóc có chút rối bời đứng dậy loạng choạng ra mở cửa.
- Anh là Minh Thiên?
Giọng nói quen thuộc vang lên, Cố Minh Thiên như bừng tỉnh, nhìn lại người con gái trước mắt...Là Đàm Linh Chi, sao...sao cô ấy đến đây?
- Sao..sao em đến đây?
Cố Minh Thiên ngơ ngác hỏi, ngay giây sau liền kéo cô vào phòng.
- Tôi đến đưa lại áo vest cho anh, đêm qua anh để quên ở chỗ tôi. Còn chuyện tờ giấy xét nghiệm này, tôi thật sự không nhớ...
Đàm Linh Chi ngồi đối diện hắn nói
- Không sao, từ từ rồi nhớ lại cũng không muộn, chỉ cần em và Minh An cùng anh về lại thành phố S là được
- Sao? Thành phố S?
- Ừm
Ánh mắt trông chờ đang hướng về Linh Chi, hắn không tin cô sẽ không quay về
- Không..không được, tôi còn rất nhiều việc ở đây
- Em không muốn gặp lại gia đình?
Cố Minh Thiên hạ chốt câu này, Đàm Linh Chi có chút sửng người, phải..phải rồi, đã ba năm rồi cô còn chưa được nhìn thấy họ. Liệu,đây có phải thời cơ thích hợp hay không?
- Muốn..
Cô nói lí nhí trong miệng, Cố Minh Thiên nghe được liền cười một cái, sau đó nói
- Em về với anh được không? Chỉ cần em trở về anh nhất định sẽ không để vụt mất em nữa..
Giọng nói trầm ấm vang lên, khiến Linh Chi có chút não lòng
- Tôi sẽ sắp xếp...
Đàm Linh Chi hít một hơi thật sâu rồi nói
- Em ăn gì chưa? Đi ăn với anh, đợi anh một chút
Cố Minh Thiên nói rồi đứng đậy đi vào tolet một cách nhanh chóng, không đợi cô ngỏ lời từ chối!!!
- Con dậy rồi sao?
- Vâng, con đói quá
Tiểu An xoa xoa chiếc bụng nhỏ
- Đợi mẹ một chút, mẹ làm đồ ăn cho con nhé
- Vâng
Đàm Linh Chi bước xuống giường. Nhanh chóng vào vệ sinh cá nhân, cô vẫn còn nhớ như in giấc mơ đó, kể cả chuyện tối qua. Bước ngang phòng khách, cô có chút khựng lại
- Chiếc áo vest này..? Là của anh ấy sao?
Đàm Linh Chi cầm chiếc áo vest của hắn lên, tờ giấy xét nghiệm ADN vẫn còn ở đó.
( Anh ấy, thật sự là ba của Minh An sao? Sao mình chẳng nhớ gì hết)
Cố Minh Thiên sau khi về khách sạn, đã thức trắng một đêm đó, sáng sớm đã nhức đầu âm ỉ vì tối qua không ngủ được
Reng...reng...reng
Hắn đang định chợp mắt một tí điện thoại đã reo lên
Là tên nào chán sống, sáng sớm đã làm phiền hắn?
*Alo*
*Con đi công tác chừng nào về?*
Cố phu nhân ở đầu giây bên kia hỏi
*Không biết, có gì không mẹ?*
Cố Minh Thiên khó chịu nói
*Tuyết Ngân con bé nhớ con, nó định sang bên đó với con, con thấy...*
Bà chưa nói dứt câu thì
Tút...tút...tút
Cố Minh Thiên nghe đến cô ấy thì khó chịu càng dâng cao, hắn bực mình dập máy rồi ném điện thoại sang một bên rồi vùi đầu ngủ
Cố phu nhân tức đến run người, thằng con láo xược này, sao nó dám tắt máy ngang chứ?
- Cố Minh Thiên, con được lắm
Bạch Mai hét lên
- Sao vậy mẹ?
Tuyết Ngân ngồi bên cạnh, thấy bà bực mình liền hỏi
- Nó, nó dám cúp máy ngang
- Mẹ đừng giận, chắc là anh ấy có việc thôi ạ. Chắc mấy ngày nữa là anh ấy sẽ về, con đợi được ạ hì hì
Tuyết Ngân nói rồi cười một cái
Bạch Mai nhìn đứa con dâu trước mắt, thấy nó hiểu chuyện đến vậy thì bà cũng không trách, có trách thì trách con trai bà!
Con trai bà lụy con bé Linh Chi đến tang thương!!!
Ngồi nói chuyện một lúc, Tuyết Ngân cũng về Gia Viên, vừa về đến nhà cô nhận được tin nhắn, lấy ra xem hóa ra là từ Uy Vũ
Cô ấy không chần chừ mà mở lên đọc, trong phút chốc gương mặt thanh tú cứng đờ, chiếc điện thoại trên tay rơi lụp bụp xuống sàn. Nước mắt từ đâu tuông trào ra.
- C..cô ấy..
Quản gia Trình thấy cô ấy ngồi khụy dưới đất, liền cùng chị Vân ra đỡ cô ấy lên ghế, rồi hỏi
- Con sao vậy? Không ổn chỗ nào sao?
- Bác..bác ơi, Linh...Linh Chi, cô ấy...hức..hức
Quản gia Trình nghe đến Linh Chi thì có chút kích động, chị Vân cũng vậy. Cả hai người này sau khi nghe tin cô mất, liền khủng hoảng tinh thần một thời gian, yêu thương đến đâu thì cũng tan thành mây khói. Đối với Tuyết Ngân, bác Trình lẫn chị Vân chỉ xem như là một vị khách, đối đãi một cách bình thường, nhưng đối với Linh Chi, lại là một sự khác biệt lớn!!!
- Linh Chi gì ở đây vậy con?
- Cô..cô ấy vẫn còn sống, Minh Thiên sẽ đưa cô ấy về...
Tuyết Ngân khóc nức nở nói, nếu như Đàm Linh Chi thật sự trở lại, thì cô ấy phải làm sao đây?
- Con bé, con bé...Tốt quá, vậy là tốt rồi
- Thiếu phu nhân, cô ấy...
Chị Vân nói lên, giọng nói mừng rỡ ấy, bác Trình lẫn chị Vân đều vui mừng đến rơi nước mắt. Nhưng câu nói vui mừng của Lam Vân đã lọt vào tai Tuyết Ngân ba chữ "Thiếu Phu Nhân"
Thì ra, nữ chủ nhân ở đây trước đó lại là cô ấy...Còn mình thì chỉ mãi mãi là người đến sau.
Tuyết Ngân vô hồn lê bước lên phòng, bác Trình và Lam Vân thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu. Chẳng phải thiếu gia của họ đã khước từ rất nhiều lần, nhưng đều tại cô ấy không nghe còn cố chấp cứng đầu. Để rồi phải dẫn đến kết cục đau thương thế này.
Nhìn những dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại, Tống Uy Vũ có chút bất lực, anh ta khuyên cô ấy nên ly hôn trước khi quá muộn. Nhưng Tuyết Ngân cứng đầu đến nổi biến thành một con người cố chấp, cô ấy tin rằng, rồi sẽ có ngày hắn phải lòng cô ấy, hắn sẽ đáp lại thứ tình cảm này. Tống Uy Vũ chẳng biết nói sao cho cô gái đó hiểu, nhưng nếu cô ấy không nghe thì thôi, anh đây cũng chẳng phí thêm thời gian để khuyên!!!
Ting tong...ting tong...ting tong
Cố Minh Thiên đang ngủ, lại bị ai đó nhấn chuông phá giấc, hắn ta mặt mài cau có, tóc có chút rối bời đứng dậy loạng choạng ra mở cửa.
- Anh là Minh Thiên?
Giọng nói quen thuộc vang lên, Cố Minh Thiên như bừng tỉnh, nhìn lại người con gái trước mắt...Là Đàm Linh Chi, sao...sao cô ấy đến đây?
- Sao..sao em đến đây?
Cố Minh Thiên ngơ ngác hỏi, ngay giây sau liền kéo cô vào phòng.
- Tôi đến đưa lại áo vest cho anh, đêm qua anh để quên ở chỗ tôi. Còn chuyện tờ giấy xét nghiệm này, tôi thật sự không nhớ...
Đàm Linh Chi ngồi đối diện hắn nói
- Không sao, từ từ rồi nhớ lại cũng không muộn, chỉ cần em và Minh An cùng anh về lại thành phố S là được
- Sao? Thành phố S?
- Ừm
Ánh mắt trông chờ đang hướng về Linh Chi, hắn không tin cô sẽ không quay về
- Không..không được, tôi còn rất nhiều việc ở đây
- Em không muốn gặp lại gia đình?
Cố Minh Thiên hạ chốt câu này, Đàm Linh Chi có chút sửng người, phải..phải rồi, đã ba năm rồi cô còn chưa được nhìn thấy họ. Liệu,đây có phải thời cơ thích hợp hay không?
- Muốn..
Cô nói lí nhí trong miệng, Cố Minh Thiên nghe được liền cười một cái, sau đó nói
- Em về với anh được không? Chỉ cần em trở về anh nhất định sẽ không để vụt mất em nữa..
Giọng nói trầm ấm vang lên, khiến Linh Chi có chút não lòng
- Tôi sẽ sắp xếp...
Đàm Linh Chi hít một hơi thật sâu rồi nói
- Em ăn gì chưa? Đi ăn với anh, đợi anh một chút
Cố Minh Thiên nói rồi đứng đậy đi vào tolet một cách nhanh chóng, không đợi cô ngỏ lời từ chối!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.