Chương 31: NGÀY MAI ĂN GÌ?
ChangNocMi
17/06/2023
Hách Trình Du sau khi chăm sóc vợ nhỏ cũng nhanh chóng chuẩn bị tới công ty. Chỉnh lại chiếc áo sơ mi, anh đứng đối diện gương lớn tự tay thắt cà
vạt. Một vòng tay nhỏ siết chặt lấy anh từ đằng sau, Trình Du đưa mắt
nhìn lên gương, bóng dáng vợ nhỏ nhõng nhẽo phía sau làm anh không khỏi
có chút buồn cười.
-Sao vậy?
-Ở nhà sẽ rất nhớ anh.
-Hay em lên công ty với anh nhé, ngồi nhìn anh làm việc.
-Thôi, em không muốn lên mấy cái nơi như vậy đâu.
Hách Trình Du cười nhẹ thôi không nói thêm. Lộ Khiết buông anh ra, tiến lên đứng đối diện anh. Bàn tay nhỏ của cô đưa lên thắt cà vạt, nhưng loay hoay mãi vẫn không thắt được làm anh chỉ còn biết bật cười đưa tay ngắt hai bầu má giận dỗi của cô.
-Sao mà cái mặt này đáng ghét quá đi mất.
-Hừm, em không thắt được. Anh dạy cho em đi.
Hách Trình Du nhếch nhẹ môi, anh nắm tay cô ân cần chỉ từng động tác. Cô học trò này rất khéo tay, mới chỉ một chút đã giúp anh chỉnh tề trong chiếc cà vạt ngay ngắn. Trình Du đưa tay vòng xuống eo cô siết chặt về phía mình.
-Bà xã, hôn một cái lấy năng lượng nào.
Lộ Khiết tủm tỉm cười trong xấu hổ, cô nhón chân hôn chụt lên môi anh. Ngày mới chỉ cần bấy nhiêu thôi đã quá đủ hạnh phúc và ngọt ngào, năng lượng cũng vì vậy mà được sạc đầy một cách nhanh chóng.
Hách Trình Du mau chóng đi làm, tới công ty cũng một mạch đi thẳng lên phòng làm việc. Dáng vóc này đích thị là một chủ tịch vừa đẹp trai vừa nhiều tiền. Ngồi trên chiếc ghế chủ tịch quyền lực của mình. Anh không khỏi suy nghĩ về những việc đang xảy ra.
-Rốt cuộc thì Nhã Di đã đi đâu? Hay cô ta đã thật sự mất sau vụ nổ lần đó?
Tiếng gõ cửa vang lên, Trình Du ngã người ra sau đầy suy nghĩ cất giọng trầm ấm.
-Vào đi!
Trợ lý của anh bước vào cúi đầu. Trình Du thong thả tiến lại bộ bàn ghế sofa ở góc phòng. Hạ người xuống, anh nhúp nhẹ một ngụm trà đầy ung dung và uy quyền.
-Anh điều tra giúp tôi một việc.
-Vâng, chủ tịch cứ ăn dặn.
-Tìm thông tin và Kim Nhã Di cho tôi, vụ nổ ở trung tâm thương mại… rốt cuộc có bao nhiêu nạn nhân?
-Thiếu phu nhân ạ? Chẳng phải…
Hách Trình Du lắc đầu, anh cúi người day day mi tâm của mình. Lấy lại tinh thần, anh thẳng người ngồi bắt chéo chân một cách ung dung.
-Những gì Lộ Khiết từng nói là thật, cô ấy không phải Nhã Di.
-Sao cơ?
-Anh không cần quan tâm đâu, làm việc tôi cần là được.
-Dạ vâng thưa chủ tịch.
Lúc này đây, tại biệt thự, Lộ Khiết đứng trước những khung ảnh Nhã Di. Cảm thấy bản thân thật hèn hạ và xấu xa. Cô nhếch mép cười mỉa chính mình. Phải chăng cô đang sống trên tình yêu của chồng người khác. Nếu một ngày Hách Trình Du nhận ra cô không phải là vợ anh thì anh có còn yêu thương cô.
-Không, tình yêu của anh ấy là mày đang vay mượn… nực cười thật… biết rõ là mình sai nhưng sao mình lại chẳng thể buông tay?
Cuối cùng thì tình yêu ích kỉ cũng chiến thắng. Lộ Khiết cúi đầu trước hình ảnh của Nhã Di như một lời xin lỗi. Cô sẽ chôn giấu đi câu chuyện bí mật này, cô muốn được anh yêu thương và tôn sủng.
Tối hôm ấy, Hách Trình Du trở về nhà. Vừa thấy cô ngồi ở sofa anh đã tiến lại ôm lấy cô. Khuôn mặt mệt mỏi bởi mớ công việc chất chồng đã nhanh chóng thay thế bằng khuôn mặt vui vẻ, hạnh phúc
-Bà xã, em đã ăn gì chưa?
-Anh tăng ca sao? Mệt lắm không?
-Không mệt, ôm vợ thế này thì một chút cũng không mệt.
Lộ Khiết khẽ cười ôm lấy hai bên má anh. Nụ hôn sâu cho một ngày xa nhau, ngọt ngào và triền miên được chính cô chủ động.
-Em nạp năng lượng cho anh.
-Anh vẫn thích cách nạp năng lượng đêm qua hơn.
-Thôi đi, anh mau đứng dậy lên lầu tắm rửa. Em vào bếp hâm lại đồ ăn cho anh.
-Được.
Trước khi rời đi còn không quên yêu thương hôn lên trán vợ. Lộ Khiết vui vẻ tiến vào bếp hâm lại mớ đồ ăn tối. Dì Tư có muốn vào bếp cũng không được, cô muốn chính tay cô sẽ là người chăm sóc chồng mình. Hách Trình Du xuống lầu đã là một bàn cơm canh nóng hổi. Muốn ngõ ý cô ăn chung nhưng Lộ Khiết lại kiên định lắc đầu. Trình Du cũng không thể bắt ép cô thêm cũng đành thôi.
-Con gái tụi em thật là, rõ ràng là không mập nhưng sao cứ phải sợ mập?
-Thôi đi, anh không hiểu được đâu. Mập lên sẽ có mỡ thừa, rồi chồng chê chồng bỏ thì biết làm sao?
Hách Trình Du nhai nhai miếng thịt trong miệng nhìn cô. Dí mặt mình tới mà hôn lên má cô một cái.
-Anh không chê đâu.
-Môi anh toàn dầu mỡ, sao lại hôn em.
-Thấy chưa, chỉ có em chê anh thôi.
Lộ Khiết bật cười ngồi yên gọt táo cho anh tráng miệng. Nhìn anh bây giờ, cô lại nhớ đến Nhã Di. Không hiểu tại sao nhưng mỗi lần nhắc tới người con gái này thì cô cứ cảm giác như có gì đó liên kết với mình. Không phải cô lại sinh ra chứng hoang tưởng đó chứ?
-Em suy nghĩ gì vậy?
-A… đâu có… em đang nghĩ xem ngày mai nên ăn gì.
-Ngày mai á? Anh nghĩ là ăn thịt vợ sẽ rất ngon. Món vợ luộc, hấp, chiên, xào,… 7 món trên giường.
-Anh có im miệng cho em không hả?
Cô nhét miếng táo vào miệng anh, hậm hực đứng dậy dọn dẹp. Trình Du cứ ngồi vừa ăn táo vừa cười tít cả mắt.
-Oa, vợ anh đáng yêu quá đi mất.
-Sao vậy?
-Ở nhà sẽ rất nhớ anh.
-Hay em lên công ty với anh nhé, ngồi nhìn anh làm việc.
-Thôi, em không muốn lên mấy cái nơi như vậy đâu.
Hách Trình Du cười nhẹ thôi không nói thêm. Lộ Khiết buông anh ra, tiến lên đứng đối diện anh. Bàn tay nhỏ của cô đưa lên thắt cà vạt, nhưng loay hoay mãi vẫn không thắt được làm anh chỉ còn biết bật cười đưa tay ngắt hai bầu má giận dỗi của cô.
-Sao mà cái mặt này đáng ghét quá đi mất.
-Hừm, em không thắt được. Anh dạy cho em đi.
Hách Trình Du nhếch nhẹ môi, anh nắm tay cô ân cần chỉ từng động tác. Cô học trò này rất khéo tay, mới chỉ một chút đã giúp anh chỉnh tề trong chiếc cà vạt ngay ngắn. Trình Du đưa tay vòng xuống eo cô siết chặt về phía mình.
-Bà xã, hôn một cái lấy năng lượng nào.
Lộ Khiết tủm tỉm cười trong xấu hổ, cô nhón chân hôn chụt lên môi anh. Ngày mới chỉ cần bấy nhiêu thôi đã quá đủ hạnh phúc và ngọt ngào, năng lượng cũng vì vậy mà được sạc đầy một cách nhanh chóng.
Hách Trình Du mau chóng đi làm, tới công ty cũng một mạch đi thẳng lên phòng làm việc. Dáng vóc này đích thị là một chủ tịch vừa đẹp trai vừa nhiều tiền. Ngồi trên chiếc ghế chủ tịch quyền lực của mình. Anh không khỏi suy nghĩ về những việc đang xảy ra.
-Rốt cuộc thì Nhã Di đã đi đâu? Hay cô ta đã thật sự mất sau vụ nổ lần đó?
Tiếng gõ cửa vang lên, Trình Du ngã người ra sau đầy suy nghĩ cất giọng trầm ấm.
-Vào đi!
Trợ lý của anh bước vào cúi đầu. Trình Du thong thả tiến lại bộ bàn ghế sofa ở góc phòng. Hạ người xuống, anh nhúp nhẹ một ngụm trà đầy ung dung và uy quyền.
-Anh điều tra giúp tôi một việc.
-Vâng, chủ tịch cứ ăn dặn.
-Tìm thông tin và Kim Nhã Di cho tôi, vụ nổ ở trung tâm thương mại… rốt cuộc có bao nhiêu nạn nhân?
-Thiếu phu nhân ạ? Chẳng phải…
Hách Trình Du lắc đầu, anh cúi người day day mi tâm của mình. Lấy lại tinh thần, anh thẳng người ngồi bắt chéo chân một cách ung dung.
-Những gì Lộ Khiết từng nói là thật, cô ấy không phải Nhã Di.
-Sao cơ?
-Anh không cần quan tâm đâu, làm việc tôi cần là được.
-Dạ vâng thưa chủ tịch.
Lúc này đây, tại biệt thự, Lộ Khiết đứng trước những khung ảnh Nhã Di. Cảm thấy bản thân thật hèn hạ và xấu xa. Cô nhếch mép cười mỉa chính mình. Phải chăng cô đang sống trên tình yêu của chồng người khác. Nếu một ngày Hách Trình Du nhận ra cô không phải là vợ anh thì anh có còn yêu thương cô.
-Không, tình yêu của anh ấy là mày đang vay mượn… nực cười thật… biết rõ là mình sai nhưng sao mình lại chẳng thể buông tay?
Cuối cùng thì tình yêu ích kỉ cũng chiến thắng. Lộ Khiết cúi đầu trước hình ảnh của Nhã Di như một lời xin lỗi. Cô sẽ chôn giấu đi câu chuyện bí mật này, cô muốn được anh yêu thương và tôn sủng.
Tối hôm ấy, Hách Trình Du trở về nhà. Vừa thấy cô ngồi ở sofa anh đã tiến lại ôm lấy cô. Khuôn mặt mệt mỏi bởi mớ công việc chất chồng đã nhanh chóng thay thế bằng khuôn mặt vui vẻ, hạnh phúc
-Bà xã, em đã ăn gì chưa?
-Anh tăng ca sao? Mệt lắm không?
-Không mệt, ôm vợ thế này thì một chút cũng không mệt.
Lộ Khiết khẽ cười ôm lấy hai bên má anh. Nụ hôn sâu cho một ngày xa nhau, ngọt ngào và triền miên được chính cô chủ động.
-Em nạp năng lượng cho anh.
-Anh vẫn thích cách nạp năng lượng đêm qua hơn.
-Thôi đi, anh mau đứng dậy lên lầu tắm rửa. Em vào bếp hâm lại đồ ăn cho anh.
-Được.
Trước khi rời đi còn không quên yêu thương hôn lên trán vợ. Lộ Khiết vui vẻ tiến vào bếp hâm lại mớ đồ ăn tối. Dì Tư có muốn vào bếp cũng không được, cô muốn chính tay cô sẽ là người chăm sóc chồng mình. Hách Trình Du xuống lầu đã là một bàn cơm canh nóng hổi. Muốn ngõ ý cô ăn chung nhưng Lộ Khiết lại kiên định lắc đầu. Trình Du cũng không thể bắt ép cô thêm cũng đành thôi.
-Con gái tụi em thật là, rõ ràng là không mập nhưng sao cứ phải sợ mập?
-Thôi đi, anh không hiểu được đâu. Mập lên sẽ có mỡ thừa, rồi chồng chê chồng bỏ thì biết làm sao?
Hách Trình Du nhai nhai miếng thịt trong miệng nhìn cô. Dí mặt mình tới mà hôn lên má cô một cái.
-Anh không chê đâu.
-Môi anh toàn dầu mỡ, sao lại hôn em.
-Thấy chưa, chỉ có em chê anh thôi.
Lộ Khiết bật cười ngồi yên gọt táo cho anh tráng miệng. Nhìn anh bây giờ, cô lại nhớ đến Nhã Di. Không hiểu tại sao nhưng mỗi lần nhắc tới người con gái này thì cô cứ cảm giác như có gì đó liên kết với mình. Không phải cô lại sinh ra chứng hoang tưởng đó chứ?
-Em suy nghĩ gì vậy?
-A… đâu có… em đang nghĩ xem ngày mai nên ăn gì.
-Ngày mai á? Anh nghĩ là ăn thịt vợ sẽ rất ngon. Món vợ luộc, hấp, chiên, xào,… 7 món trên giường.
-Anh có im miệng cho em không hả?
Cô nhét miếng táo vào miệng anh, hậm hực đứng dậy dọn dẹp. Trình Du cứ ngồi vừa ăn táo vừa cười tít cả mắt.
-Oa, vợ anh đáng yêu quá đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.