Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh
Chương 97: Bị kẻ xấu hãm hại
Ngô Thư Di
29/08/2023
Viễn Hi Đình cứ tưởng Cận Thời Xuyên hỏi thế là để cầu hôn, ai dè chờ dài cổ cũng chẳng có lấy một chút lãng mạn nào.
Cô đúng là không nên trông chờ vào anh mà…
Nhưng cô lại không hề hay biết, thời gian qua anh vẫn luôn âm thầm chuẩn bị mọi thứ chu toàn để cho cô có được một màn cầu hôn lẫn lễ đường đáng nhớ nhất.
Trông chờ lẫn bồi hồi khiến lòng Viễn Hi Đình trở nên nặng nề.
Chiều tan ca, cô quyết định tự mình lái xe lượn lờ khắp thành phố, để không nghĩ ngợi tới những chuyện linh tinh, sẵn tiện tới trường đón Viễn Nhiên.
Từ sau lần gặp ở trước cửa khu vui chơi, Viễn Hi Đình vẫn thường xuyên nhận được điện thoại của Cao Trừng, hắn liên tục van xin cô được nhận mặt Viễn Nhiên, thề thốt hứa hẹn sẽ nuôi nấng cô bé thật tốt. Nhưng cô làm sao an tâm giao cô bé cho một tên đàn ông phụ bạc như hắn được. Trước kia hắn có thể bỏ rơi chị gái cô thì bây giờ cũng có khả năng làm ra những chuyện tán tận lương tâm hơn thế.
Cao Trừng bị dồn tới đường cùng trở nên chó cùng dứt giậu, hắn thừa cơ giờ tan học của Viễn Nhiên mà cho người bắt cóc cô bé.
Chờ tới khi Viễn Hi Đình đến nơi chỉ nhìn thấy có một gã đàn ông đẩy Viễn Nhiên lên xe, chớp mắt một cái chiếc xe kia đã vun vút lao đi.
Cô trở vào xe, vội vã lái xe bám đuôi theo chiếc xe phía trước. Trên đường đi cô tranh thủ gọi cho Cận Thời Xuyên: “Nhiên Nhiên bị bắt cóc rồi, anh mau tới đây đi. Hiện tại em đang đuổi theo chúng, em chia sẻ vị trí trực tiếp cho anh.”
Hai chiếc xe nối đuôi nhau một trước một sau ra khỏi lòng thành phố, rẽ vào một khu nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô hẻo lánh. Viễn Hi Đình tấp xe ở đầu đường, mau chóng mở cửa bước xuống, mon men theo con đường bê tông xuống cấp tới một phân xưởng bỏ hoang bên cánh trái, núp sau đuôi xe của mấy kẻ bắt cóc, cố dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Tiếng của Cao Trừng vang lên rõ mồn một: “Tốt lắm! Có nó rồi tao sẽ không phải trốn chui trốn lủi nữa, bán nó trả nợ thay tao.”
Viễn Hi Đình nghiến răng nghiến lợi cố nuốt cơn phẫn nộ vào trong lòng, tự nhủ bản thân không được xốc nổi. Cho dù cô xông vào trong cũng chẳng cách gì đấu lại mấy gã đàn ông kia, chỉ có thể kiên nhẫn chờ thời cơ tới.
Một lát sau, Cao Trừng cùng hai tên khác lần lượt rời đi, trong căn phòng xập xệ chỉ còn lại một mình Viễn Nhiên bị trói bên cột trụ làm bằng gỗ lim. Viễn Hi Đình nâng mắt nhìn trước ngó sau, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Viễn Nhiên hai mắt phát sáng, định mở miệng gọi mẹ nhưng Viễn Hi Đình nhanh chóng đưa tay lên miệng, ra hiệu cho con gái im lặng.
Cô chậm rãi bước tới gần Viễn Nhiên, cần thận mở dây thừng trói tay và chân cô bé ra, rồi đỡ cô bé đứng dậy.
Ngay lúc hai mẹ con cứ tưởng rằng mình có cơ hội trốn thoát thì một đám người liền mở tung cửa ập tới.
Đi đầu là Cao Trừng, tiếp theo là Tô Kim Nhã và Cận Cổ Quân.
Hai mắt Viễn Hi Đình sáng rực, không chớp không rời chằm chằm nhìn những người vừa tới.
Tô Kim Nhã cười nhạt: “Không ngờ cá cắn câu thật, đúng là không tốn chút sức lực nào cả.”
“Các người muốn làm gì?” Viễn Hi Đình ôm lấy Viễn Nhiên, quắt ánh mắt đầy kiên cường lên nhìn những kẻ đối diện.
“Đương nhiên là muốn mày phải trả giá rồi. Những gì mày cướp của tao, hôm nay tao nhất định phải đòi lại.” Tô Kim Nhã hùng hổ trừng mắt nhìn Viễn Hi Đình, trong đôi con người đen láy hiện rõ tia hung ác đáng sợ.
Viễn Hi Đình ôm chặt Viễn Nhiên hơn: “Tao cướp gì của mày chứ? Tất cả đều là nghiệp do mẹ con mày tự tạo ra.” Cô chậm rãi ngẩng mặt cao hơn một chút, quét ánh mắt nhanh sang phía Cận Cổ Quân: “Có phải các người bắt tay hợp tác nhằm nhắm vào tôi và Thời Xuyên không?”
“Coi như cô có chút thông minh.” Cao Trừng cười như không cười nhìn Viễn Hi Đình. “Chắc là cô đã thông báo với Cận Thời Xuyên rồi nhỉ? Anh ta sẽ tới sớm thôi! Chuyện này cũng sẽ kết thúc nhanh thôi!”
Viễn Hi Đình sực nhớ tới định vị trên tin nhắn, cô hốt hoảng lục tìm di động định huỷ bỏ chỉ đường, nhưng lại bị Cận Cổ Quân nhanh tay bắt lấy: “Hôm nay đừng ai nghĩ đến chuyện thoát thân.”
Chưa đầy nửa tiếng sau, Cận Thời Xuyên đã tới, anh ngẩn ngơ nhìn những người có mặt một lúc, rồi nói: “Các người định làm gì?”
Cận Cổ Quân ngay lập tức tháo gỡ lớp mặt nạ nguỵ trang xuống, cười nhạt: “Anh không ngờ mình cũng có ngày hôm nay đúng không? Cận Thời Xuyên… tôi đã nhắc nhở anh rồi, đừng để cái thông minh hại mình, anh đâu có chịu nghe. Có những chuyện tốt nhất nên giả ngu, hẳn là kết quả đã khác. Chính là anh đã tự đẩy mình vào bước đường cùng.”
Mi tâm Cận Thời Xuyên khẽ nhíu lại, gió bão trong mắt anh ngày một lớn thêm: “Cổ Quân… rốt cuộc cậu làm sao thế? Dường như cậu đã không còn là cậu nữa, vì sao cậu lại thay đổi nhiều như vậy?”
Gió thổi từng cơn, lùa vào trong căn nhà xưởng trống vắng, khiến lòng người lạnh tanh.
Cận Cổ Quân mặt không chút thay đổi sắc thái, điềm nhiên nói: “Anh còn dám hỏi tôi là vì sao ư?” Lời chưa dứt anh ta đã xoay người kề dao lên trên cổ Viễn Hi Đình, kéo cô đứng thẳng người dậy: “Tôi cho anh chọn giữa người phụ nữ này và tập đoàn Cận Thị.”
Mặt Cận Thời Xuyên tái nhợt: “Cậu đừng làm bừa. Có gì từ từ nói.”
“Mau lùi lại…” Cận Cổ Quân quát lên, ánh mắt trở nên hung tàn: “Nếu chọn cô ta thì hãy nhanh chóng kí lên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ở trên bàn…”
“Xuyên Xuyên… đừng… dù anh kí… bọn chúng cũng không tha cho em đâu.” Viễn Hi Đình chịu đau cắn răng nói.
“Câm miệng.” Cận Cổ Quân cố ý ghé mũi dao sát cổ Viễn Hi Đình, rạch một đường màu đỏ trên nước da trắng mịn như tuyết.
Liếc nhìn lưỡi dao sáng choang kề sát da thịt trắng nõn của Viễn Hi Đình, lòng Cận Thời Xuyên như thắt lại. Anh không chút do dự mà gật đầu: “Được… tôi kí…”
Cận Thời Xuyên tiến tới chiếc bàn xập xệ đặt gần khung cửa sổ xuống cấp, run rẩy lập từng trang hợp đồng ra kí, thỉnh thoảng lại ngẩng mặt lên nhìn động tĩnh của Cận Cổ Quân. “Kí xong rồi… mau thả cô ấy ra…”
Cận Cổ Quân cười như không cười: “Anh trai quả là người si tình nhỉ? Hay là thế này đi… dùng mạng anh đổi lại mạng người anh yêu, được không?”
Viễn Hi Đình hét lên: “Cận Cổ Quân… cậu không phải là người. Anh ấy là anh trai cậu đó…”
“Anh trai…” Cận Cổ Quân cười cợt nhả: “Đã bao giờ anh ta xem tôi là em trai chưa? Hay là chỉ xem thường tôi… Xem thường tôi cũng thôi đi lại còn đùa giỡn tình cảm của Nham Điềm nữa. Hôm nay tôi sẽ cho anh biết cảm giác tận mắt chứng kiến người mình yêu tổn thương là như thế nào…”
Trong chớp mắt, Cận Cổ Quân liền ra hiệu cho Cao Trừng đánh úp anh từ phía sau, hai tên vệ sĩ cao to cùng lúc siết hai cánh tay anh lại, không cho anh có cơ hội phản kháng.
Cận Cổ Quân ném con dao găm về phía Cận Thời Xuyên: “Anh tự cầm dao đâm mình thì tôi sẽ thả cô vợ nhỏ của anh ra….”
Nhận thấy Cận Thời Xuyên thoáng chần chừ, Cận Cổ Quân lại cười cợt: “Xem ra là anh không dám rồi…”
“Cậu có dám giữ lời không?” Cận Thời Xuyên bị hai tên đàn ông khống chế khó lòng cựa quậy, chỉ có thể khổ sở ngẩng đầu lên nhìn Cận Cổ Quân.
Cận Cổ Quân lại chẳng để anh vào mắt: “Tôi đổi ý rồi. Hôm nay, anh và chị ta đều phải bồi táng ở nơi này…”
Cận Cổ Quân nhếch môi cười đểu: “Chỉ có người chết mới có thể ngậm miệng… Tô Kim Nhã giao người lại cho cô, nhưng hãy nhớ sau khi hành hạ thoả mãn rồi thì… cô là người thông minh chắc là hiểu ý tôi nhỉ?”
Tô Kim Nhã gật đầu: “Tôi hiểu…”
“Được rồi… tôi đi trước… nếu cần gì cứ nói với vệ sĩ của tôi, họ sẽ giúp cô một tay…” Cận Cổ Quân rời đi cùng bản mặt lạnh tanh không một chút ăn năn.
Tô Kim Nhã cho người trói hai tay Viễn Hi Đình lại, sau đó dùng dao chạm lên trên da thịt cô, miệng cười hung ác: “Chị gái à… Chị nghĩ là mình có thể thắng được tôi sao?”
Ánh mắt Viễn Hi Đình run rẩy như gió gặp bão, cô mím chặt môi, cố gắng để không thở mạnh, nhỏ giọng nói: “Cô muốn làm gì tôi cũng được, nhưng hãy tha cho con gái và chồng tôi…”
“Yên tâm đi, con gái chị bây giờ vẫn chưa thể chết cùng chị được. Bởi vì bố của nó sẽ bán nó đi mổ lấy nội tạng…“ Ánh mắt Tô Kim Nhã trở nên ác độc, mặt không một chút biến sắc.
“Nếu các người dám làm gì Nhiên Nhiên thì tôi sẽ liều mạng với các người…” Viễn Hi Đình kích động gào lên, vì cử động cơ thể khiến da cô bị dao găm trên tay Tô Kim Nhã rạch một đường.
Tô Kim Nhã cười nhạt thành tiếng: “Bây giờ đến bản thân chị còn không có khả năng tự bảo vệ còn đòi liều mạng với ai… Chị gái yên tâm, em sẽ để chồng chị chôn cùng chị, chẳng phải hai người ân ái lắm sao, đoạn đường xuống hoàng tuyền vẫn có thể bầu bạn…”
Cô đúng là không nên trông chờ vào anh mà…
Nhưng cô lại không hề hay biết, thời gian qua anh vẫn luôn âm thầm chuẩn bị mọi thứ chu toàn để cho cô có được một màn cầu hôn lẫn lễ đường đáng nhớ nhất.
Trông chờ lẫn bồi hồi khiến lòng Viễn Hi Đình trở nên nặng nề.
Chiều tan ca, cô quyết định tự mình lái xe lượn lờ khắp thành phố, để không nghĩ ngợi tới những chuyện linh tinh, sẵn tiện tới trường đón Viễn Nhiên.
Từ sau lần gặp ở trước cửa khu vui chơi, Viễn Hi Đình vẫn thường xuyên nhận được điện thoại của Cao Trừng, hắn liên tục van xin cô được nhận mặt Viễn Nhiên, thề thốt hứa hẹn sẽ nuôi nấng cô bé thật tốt. Nhưng cô làm sao an tâm giao cô bé cho một tên đàn ông phụ bạc như hắn được. Trước kia hắn có thể bỏ rơi chị gái cô thì bây giờ cũng có khả năng làm ra những chuyện tán tận lương tâm hơn thế.
Cao Trừng bị dồn tới đường cùng trở nên chó cùng dứt giậu, hắn thừa cơ giờ tan học của Viễn Nhiên mà cho người bắt cóc cô bé.
Chờ tới khi Viễn Hi Đình đến nơi chỉ nhìn thấy có một gã đàn ông đẩy Viễn Nhiên lên xe, chớp mắt một cái chiếc xe kia đã vun vút lao đi.
Cô trở vào xe, vội vã lái xe bám đuôi theo chiếc xe phía trước. Trên đường đi cô tranh thủ gọi cho Cận Thời Xuyên: “Nhiên Nhiên bị bắt cóc rồi, anh mau tới đây đi. Hiện tại em đang đuổi theo chúng, em chia sẻ vị trí trực tiếp cho anh.”
Hai chiếc xe nối đuôi nhau một trước một sau ra khỏi lòng thành phố, rẽ vào một khu nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô hẻo lánh. Viễn Hi Đình tấp xe ở đầu đường, mau chóng mở cửa bước xuống, mon men theo con đường bê tông xuống cấp tới một phân xưởng bỏ hoang bên cánh trái, núp sau đuôi xe của mấy kẻ bắt cóc, cố dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Tiếng của Cao Trừng vang lên rõ mồn một: “Tốt lắm! Có nó rồi tao sẽ không phải trốn chui trốn lủi nữa, bán nó trả nợ thay tao.”
Viễn Hi Đình nghiến răng nghiến lợi cố nuốt cơn phẫn nộ vào trong lòng, tự nhủ bản thân không được xốc nổi. Cho dù cô xông vào trong cũng chẳng cách gì đấu lại mấy gã đàn ông kia, chỉ có thể kiên nhẫn chờ thời cơ tới.
Một lát sau, Cao Trừng cùng hai tên khác lần lượt rời đi, trong căn phòng xập xệ chỉ còn lại một mình Viễn Nhiên bị trói bên cột trụ làm bằng gỗ lim. Viễn Hi Đình nâng mắt nhìn trước ngó sau, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Viễn Nhiên hai mắt phát sáng, định mở miệng gọi mẹ nhưng Viễn Hi Đình nhanh chóng đưa tay lên miệng, ra hiệu cho con gái im lặng.
Cô chậm rãi bước tới gần Viễn Nhiên, cần thận mở dây thừng trói tay và chân cô bé ra, rồi đỡ cô bé đứng dậy.
Ngay lúc hai mẹ con cứ tưởng rằng mình có cơ hội trốn thoát thì một đám người liền mở tung cửa ập tới.
Đi đầu là Cao Trừng, tiếp theo là Tô Kim Nhã và Cận Cổ Quân.
Hai mắt Viễn Hi Đình sáng rực, không chớp không rời chằm chằm nhìn những người vừa tới.
Tô Kim Nhã cười nhạt: “Không ngờ cá cắn câu thật, đúng là không tốn chút sức lực nào cả.”
“Các người muốn làm gì?” Viễn Hi Đình ôm lấy Viễn Nhiên, quắt ánh mắt đầy kiên cường lên nhìn những kẻ đối diện.
“Đương nhiên là muốn mày phải trả giá rồi. Những gì mày cướp của tao, hôm nay tao nhất định phải đòi lại.” Tô Kim Nhã hùng hổ trừng mắt nhìn Viễn Hi Đình, trong đôi con người đen láy hiện rõ tia hung ác đáng sợ.
Viễn Hi Đình ôm chặt Viễn Nhiên hơn: “Tao cướp gì của mày chứ? Tất cả đều là nghiệp do mẹ con mày tự tạo ra.” Cô chậm rãi ngẩng mặt cao hơn một chút, quét ánh mắt nhanh sang phía Cận Cổ Quân: “Có phải các người bắt tay hợp tác nhằm nhắm vào tôi và Thời Xuyên không?”
“Coi như cô có chút thông minh.” Cao Trừng cười như không cười nhìn Viễn Hi Đình. “Chắc là cô đã thông báo với Cận Thời Xuyên rồi nhỉ? Anh ta sẽ tới sớm thôi! Chuyện này cũng sẽ kết thúc nhanh thôi!”
Viễn Hi Đình sực nhớ tới định vị trên tin nhắn, cô hốt hoảng lục tìm di động định huỷ bỏ chỉ đường, nhưng lại bị Cận Cổ Quân nhanh tay bắt lấy: “Hôm nay đừng ai nghĩ đến chuyện thoát thân.”
Chưa đầy nửa tiếng sau, Cận Thời Xuyên đã tới, anh ngẩn ngơ nhìn những người có mặt một lúc, rồi nói: “Các người định làm gì?”
Cận Cổ Quân ngay lập tức tháo gỡ lớp mặt nạ nguỵ trang xuống, cười nhạt: “Anh không ngờ mình cũng có ngày hôm nay đúng không? Cận Thời Xuyên… tôi đã nhắc nhở anh rồi, đừng để cái thông minh hại mình, anh đâu có chịu nghe. Có những chuyện tốt nhất nên giả ngu, hẳn là kết quả đã khác. Chính là anh đã tự đẩy mình vào bước đường cùng.”
Mi tâm Cận Thời Xuyên khẽ nhíu lại, gió bão trong mắt anh ngày một lớn thêm: “Cổ Quân… rốt cuộc cậu làm sao thế? Dường như cậu đã không còn là cậu nữa, vì sao cậu lại thay đổi nhiều như vậy?”
Gió thổi từng cơn, lùa vào trong căn nhà xưởng trống vắng, khiến lòng người lạnh tanh.
Cận Cổ Quân mặt không chút thay đổi sắc thái, điềm nhiên nói: “Anh còn dám hỏi tôi là vì sao ư?” Lời chưa dứt anh ta đã xoay người kề dao lên trên cổ Viễn Hi Đình, kéo cô đứng thẳng người dậy: “Tôi cho anh chọn giữa người phụ nữ này và tập đoàn Cận Thị.”
Mặt Cận Thời Xuyên tái nhợt: “Cậu đừng làm bừa. Có gì từ từ nói.”
“Mau lùi lại…” Cận Cổ Quân quát lên, ánh mắt trở nên hung tàn: “Nếu chọn cô ta thì hãy nhanh chóng kí lên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ở trên bàn…”
“Xuyên Xuyên… đừng… dù anh kí… bọn chúng cũng không tha cho em đâu.” Viễn Hi Đình chịu đau cắn răng nói.
“Câm miệng.” Cận Cổ Quân cố ý ghé mũi dao sát cổ Viễn Hi Đình, rạch một đường màu đỏ trên nước da trắng mịn như tuyết.
Liếc nhìn lưỡi dao sáng choang kề sát da thịt trắng nõn của Viễn Hi Đình, lòng Cận Thời Xuyên như thắt lại. Anh không chút do dự mà gật đầu: “Được… tôi kí…”
Cận Thời Xuyên tiến tới chiếc bàn xập xệ đặt gần khung cửa sổ xuống cấp, run rẩy lập từng trang hợp đồng ra kí, thỉnh thoảng lại ngẩng mặt lên nhìn động tĩnh của Cận Cổ Quân. “Kí xong rồi… mau thả cô ấy ra…”
Cận Cổ Quân cười như không cười: “Anh trai quả là người si tình nhỉ? Hay là thế này đi… dùng mạng anh đổi lại mạng người anh yêu, được không?”
Viễn Hi Đình hét lên: “Cận Cổ Quân… cậu không phải là người. Anh ấy là anh trai cậu đó…”
“Anh trai…” Cận Cổ Quân cười cợt nhả: “Đã bao giờ anh ta xem tôi là em trai chưa? Hay là chỉ xem thường tôi… Xem thường tôi cũng thôi đi lại còn đùa giỡn tình cảm của Nham Điềm nữa. Hôm nay tôi sẽ cho anh biết cảm giác tận mắt chứng kiến người mình yêu tổn thương là như thế nào…”
Trong chớp mắt, Cận Cổ Quân liền ra hiệu cho Cao Trừng đánh úp anh từ phía sau, hai tên vệ sĩ cao to cùng lúc siết hai cánh tay anh lại, không cho anh có cơ hội phản kháng.
Cận Cổ Quân ném con dao găm về phía Cận Thời Xuyên: “Anh tự cầm dao đâm mình thì tôi sẽ thả cô vợ nhỏ của anh ra….”
Nhận thấy Cận Thời Xuyên thoáng chần chừ, Cận Cổ Quân lại cười cợt: “Xem ra là anh không dám rồi…”
“Cậu có dám giữ lời không?” Cận Thời Xuyên bị hai tên đàn ông khống chế khó lòng cựa quậy, chỉ có thể khổ sở ngẩng đầu lên nhìn Cận Cổ Quân.
Cận Cổ Quân lại chẳng để anh vào mắt: “Tôi đổi ý rồi. Hôm nay, anh và chị ta đều phải bồi táng ở nơi này…”
Cận Cổ Quân nhếch môi cười đểu: “Chỉ có người chết mới có thể ngậm miệng… Tô Kim Nhã giao người lại cho cô, nhưng hãy nhớ sau khi hành hạ thoả mãn rồi thì… cô là người thông minh chắc là hiểu ý tôi nhỉ?”
Tô Kim Nhã gật đầu: “Tôi hiểu…”
“Được rồi… tôi đi trước… nếu cần gì cứ nói với vệ sĩ của tôi, họ sẽ giúp cô một tay…” Cận Cổ Quân rời đi cùng bản mặt lạnh tanh không một chút ăn năn.
Tô Kim Nhã cho người trói hai tay Viễn Hi Đình lại, sau đó dùng dao chạm lên trên da thịt cô, miệng cười hung ác: “Chị gái à… Chị nghĩ là mình có thể thắng được tôi sao?”
Ánh mắt Viễn Hi Đình run rẩy như gió gặp bão, cô mím chặt môi, cố gắng để không thở mạnh, nhỏ giọng nói: “Cô muốn làm gì tôi cũng được, nhưng hãy tha cho con gái và chồng tôi…”
“Yên tâm đi, con gái chị bây giờ vẫn chưa thể chết cùng chị được. Bởi vì bố của nó sẽ bán nó đi mổ lấy nội tạng…“ Ánh mắt Tô Kim Nhã trở nên ác độc, mặt không một chút biến sắc.
“Nếu các người dám làm gì Nhiên Nhiên thì tôi sẽ liều mạng với các người…” Viễn Hi Đình kích động gào lên, vì cử động cơ thể khiến da cô bị dao găm trên tay Tô Kim Nhã rạch một đường.
Tô Kim Nhã cười nhạt thành tiếng: “Bây giờ đến bản thân chị còn không có khả năng tự bảo vệ còn đòi liều mạng với ai… Chị gái yên tâm, em sẽ để chồng chị chôn cùng chị, chẳng phải hai người ân ái lắm sao, đoạn đường xuống hoàng tuyền vẫn có thể bầu bạn…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.