Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh
Chương 41: Có cần anh nhắc lại cho em nhớ không?
Ngô Thư Di
12/08/2023
Ánh mặt trời mãnh liệu chiếu vào, khiến Viễn Hi Đình nhất thời không thích nghi được liền chau mày lại.
Cô chậm rãi mở mắt, đập vào mắt cô là một thân thể kiện tráng săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn từng múi, thân thể dù hơi gầy nhưng lại rất khoẻ khoắn, khiến thần trí cô nhất thời bị cuốn hút.
Cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra, một tia lửa hồng thoạt xuất hiện trên gương mặt cô kéo tới mang tai, ngay bây giờ cô chỉ muốn tìm một cái hố rồi chui xuống.
Khi cô định kéo chăn lên che mặt, Cận Thời Xuyên đột nhiên bắt lấy tay cô, thấp người phả ra hơi thở ấm nóng, trầm giọng nói: “Định trốn sao? Chơi xong rồi rũ bỏ trách nhiệm à?”
Mặt Viễn Hi Đình đỏ như gấc, cơ thể vẫn còn cảm giác đau ê ẩm, không cách gì cử động mạnh. “Trách nhiệm gì cơ? Em… em chẳng nhớ gì cả.”
Cận Thời Xuyên trực tiếp xoay người đè lên cơ thể Viễn Hi Đình, cưỡng hôn trên làn môi anh đào mềm mại của cô. “Có cần anh nhắc lại cho em nhớ không?”
“Thôi… không cần.” Cô ngượng ngùng kéo chăn che nửa mặt, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh thân mật của hai người suốt ba ngày qua. Độc tình kia thật chết tiệt, không phải chỉ một trận là có thể giải, mà cần tới tận mấy ngày liền mới thôi không hành hạ cô nữa.
Chỉ vừa nghĩ thôi mà cô đã lạnh tới sống lưng.
Trong lúc cô lơ đãng, anh liền luồn tay vào chăn, chạm tới nơi yếu mềm của cô, khiến cô giật mình bắt lấy. Anh cười nhẹ, nụ cười chứa đầy sự nguy hiểm: “Nói vậy là em nhớ rồi hả?”
Cô không muốn nhắc lại chuyện xấu hổ đó, đành lảng sang chuyện khác, cổ họng khô khan đến lạ thường. “Em… phải đi làm.”
Bàn tay anh một lần nữa chạm tới nơi yếu điểm của cô, khiến cô không kịp phản ứng mà “a” lên một tiếng. Cô trừng mắt nhìn anh, còn anh lại điềm nhiên cười như không có chuyện gì. Sau đó, anh chậm rãi cúi đầu sát tai cô, nói nhỏ: “Em… rất mê người. Anh… rất thích.”
Cơ thể cô run lên, cô ngại tới mức chín mặt, giọng nói ù ù cạc cạc như phiêu diêu trong mộng: “Cận Thời Xuyên, em muốn đi vệ sinh.”
Anh nhếch khoé môi cười nhạt, ánh mắt sắc bén quét nhìn trên cơ thể cô, hỏi: “Em nhắm đi nổi không?”
“Sao lại không nổi?” Viễn Hi Đình dùng sức đẩy anh sang bên, anh cũng nhẹ nhàng nghiêng người ngồi xuống giường, không cản trở cô nữa.
Tuy nhiên, cô lại chẳng thể nào đứng dậy nổi, cả người cứ như lông hồng bay bổng, không cách gì chạm đất được. Cô ê ẩm và đau đớn, nhưng lại chẳng thể nào phân biệt được cơn đau truyền tới từ đâu.
Anh liền đứng dậy, nhẹ nhàng vén chăn ra, thẳng thừng bế cô lên, đi vào nhà vệ sinh. Cô hốt hoảng giãy dụa: “Anh làm gì thế?”
“Đưa em đi vệ sinh.” Cận Thời Xuyên điềm nhiên đáp lại.
Viễn Hi Đình cố chấp muốn leo xuống: “Không cần.”
Cận Thời Xuyên có chết cũng không buông, nhấn giọng: “Em cần.”
Sức cùng lực kiệt, cô lặng thinh nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Em không cần.”
Anh quắt mắt xuống nhìn cô, ánh mắt tràn ngập thâm tình và dịu dàng, tựa như nắng xuân chiếu vào lòng cô. “Vậy anh cần.”
Mi tâm nhíu lại, cô nghi hoặc hỏi: “Anh cần gì?”
Khoé môi anh cong cong, vẽ nên nửa đường parabol hoàn mỹ: “Cần đưa em đi vệ sinh?”
Cô kiệm lời đành quát lên: “Anh biết thái à?”
Anh nhướng mày, vừa dùng vai đẩy cửa nhà vệ sinh, vừa thản nhiên đáp lại cô: “Không phải biến thái, mà anh chính là người khiến hai chân em bị liệt tạm thời, nên phải chịu trách nhiệm.”
Đành thôi chẳng thèm cãi lại anh nữa, cô cũng không còn ngọ nguậy, lặng im ngắm nhìn gương mặt điển trai bất phàm của anh. Vào lúc anh định buông cô xuống, đột nhiên cô lại ôm chầm lấy cổ anh không chịu buông. Anh bất lực, cau mày hỏi: “Làm sao thế? Ban nãy còn nói không cần cơ mà.”
“Có phải bây giờ anh là người của em rồi không?” Viễn Hi Đình trố mắt nhìn, ánh mắt tràn ngập tà mị.
Cận Thời Xuyên nhướng cổ hôn lên môi cô: “Anh là của em, còn cơ thể em là của anh.”
Cô bật cười đầy ngại ngùng, đánh một cái trên ngực anh: “Lưu manh…”
Hậu quả của việc miệt mài hoạt động là cô phải mất thêm hai ngày mới có thể tự mình bước xuống khỏi giường.
Buổi sáng của một ngày đầu hè khá oi bức, Viễn Hi Đình vừa xuống lầu đã thấy Cận Thời Xuyên ngồi chờ sẵn trước bàn ăn. Cô chậm rãi đi tới, hỏi: “Nhiên Nhiên đâu?”
“Anh đã cho tài xế đưa con tới trường rồi.” Cận Thời Xuyên khoanh hai tay trước ngực, điềm nhiên đáp.
“Ò…” Viễn Hi Đình kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, cầm miếng bánh mì lên cho vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Cận Thời Xuyên hơi lững lự: “Anh có chuyện này muốn hỏi em?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt loé lên tia nghi hoặc: “Chuyện gì thế?”
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của anh rõ mồn một, vừa mềm mại như nước, vừa khô khan như cát. “Đêm đó là lần đầu của em. Vậy Viễn Nhiên là như thế nào?”
Viễn Hi Đình hơi sững người lại, cô đặt mẩu bánh mỳ xuống dĩa, khoé môi cố vặn ra một nụ cười đầy miễn cưỡng, thanh âm hơi run run: “Không phải do em sinh ra.”
Đương nhiên anh đoán ra được là Viễn Nhiên không phải con ruột của Viễn Hi Đình, chỉ là anh muốn biết vì sao cô lại nhận nuôi cô bé, mà ở thời điểm đó cô mới chỉ mười tám tuổi, tương lai phía trước còn rất rộng mở. Tại sao cô lại lựa chọn dừng bước giữa ngã tư đường để đón nhận một cô con gái không ruột rà thân thích? Tại sao bao năm qua một mình cô chịu đủ vất vả để nuôi nấng cô bé?
Cuống họng của Cận Thời Xuyên khan khốc, anh khản đặc cất tiếng hỏi: “Nghĩa là sao?”
Những chuyện đã qua mãi mãi là vết thương không bao giờ lành của Viễn Hi Đình, chỉ là khi đối diện với anh, cô lại có thể thản nhiên đến thế! “Nghĩa ở trên mặt chữ.”
“Là em nhận nuôi cô bé ư?” Cận Thời Xuyên càng khó hiểu hơn, không lẽ cô có điều gì khó nói thành lời.
Sóng mắt của Viễn Hi Đình hơi động đậy, như mặt hồ gặp phải gió vậy. Thật lòng, cô không muốn nhắc tới chuyện cũ, một phần là vì sự ám ảnh trong tâm hồn cô, một phần cũng là vì anh, cô không muốn anh nhọc lòng bởi những gì đã qua. Nếu như anh biết Chu Nham Điềm và Tôn Lệ Vân cấu kế để chia cắt anh và cô, cũng chính cô ta là người đã phá công việc của cô ruột cô, thì anh nhất định sẽ thay cô đòi lại công bằng. Nhưng cô không muốn như thế, ân ân oán oán của năm xưa cứ để thời gian quên lãng, đừng vì nó mà ảnh hưởng tới tương lai.
Cô nắm lấy bàn tay anh, nỉ non nói: “Xuyên Xuyên, em… không muốn nhắc lại chuyện cũ. Dù Nhiên Nhiên không phải do em sinh ra, nhưng em vẫn luôn yêu thương con bé như con gái ruột của em vậy. Sau này xin anh đừng nhắc lại chuyện này nữa, nhất là trước mặt con bé.”
Anh gật đầu, trầm lặng nhìn cô: “Anh hiểu rồi. Anh sẽ chờ tới khi em chủ động muốn nói với anh.”
“Cảm ơn anh.” Cô mỉm cười ngọt ngào.
Khi Viễn Hi Đình tới công ty, bốn người kia liền túm tùm lại hỏi: “Cô sao rồi? Ổn rồi chứ?”
“Hả?” Viễn Hi Đình sững người không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cao Lâm Mạt nói: “Trưởng phòng Lâm nói với chúng tôi là cô bị ốm nặng nên xin nghỉ.”
Viễn Hi Đình dở khóc dở cười: “Ờ… tôi không sao rồi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.”
Ngay lúc đó, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng Cận Thời Xuyên đi qua, ánh mắt anh liếc nhìn cô một cái, khoé môi hiện ý cười.
Thì ra anh đã sớm tính toán chu toàn mọi chuyện.
Cô chậm rãi mở mắt, đập vào mắt cô là một thân thể kiện tráng săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn từng múi, thân thể dù hơi gầy nhưng lại rất khoẻ khoắn, khiến thần trí cô nhất thời bị cuốn hút.
Cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra, một tia lửa hồng thoạt xuất hiện trên gương mặt cô kéo tới mang tai, ngay bây giờ cô chỉ muốn tìm một cái hố rồi chui xuống.
Khi cô định kéo chăn lên che mặt, Cận Thời Xuyên đột nhiên bắt lấy tay cô, thấp người phả ra hơi thở ấm nóng, trầm giọng nói: “Định trốn sao? Chơi xong rồi rũ bỏ trách nhiệm à?”
Mặt Viễn Hi Đình đỏ như gấc, cơ thể vẫn còn cảm giác đau ê ẩm, không cách gì cử động mạnh. “Trách nhiệm gì cơ? Em… em chẳng nhớ gì cả.”
Cận Thời Xuyên trực tiếp xoay người đè lên cơ thể Viễn Hi Đình, cưỡng hôn trên làn môi anh đào mềm mại của cô. “Có cần anh nhắc lại cho em nhớ không?”
“Thôi… không cần.” Cô ngượng ngùng kéo chăn che nửa mặt, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh thân mật của hai người suốt ba ngày qua. Độc tình kia thật chết tiệt, không phải chỉ một trận là có thể giải, mà cần tới tận mấy ngày liền mới thôi không hành hạ cô nữa.
Chỉ vừa nghĩ thôi mà cô đã lạnh tới sống lưng.
Trong lúc cô lơ đãng, anh liền luồn tay vào chăn, chạm tới nơi yếu mềm của cô, khiến cô giật mình bắt lấy. Anh cười nhẹ, nụ cười chứa đầy sự nguy hiểm: “Nói vậy là em nhớ rồi hả?”
Cô không muốn nhắc lại chuyện xấu hổ đó, đành lảng sang chuyện khác, cổ họng khô khan đến lạ thường. “Em… phải đi làm.”
Bàn tay anh một lần nữa chạm tới nơi yếu điểm của cô, khiến cô không kịp phản ứng mà “a” lên một tiếng. Cô trừng mắt nhìn anh, còn anh lại điềm nhiên cười như không có chuyện gì. Sau đó, anh chậm rãi cúi đầu sát tai cô, nói nhỏ: “Em… rất mê người. Anh… rất thích.”
Cơ thể cô run lên, cô ngại tới mức chín mặt, giọng nói ù ù cạc cạc như phiêu diêu trong mộng: “Cận Thời Xuyên, em muốn đi vệ sinh.”
Anh nhếch khoé môi cười nhạt, ánh mắt sắc bén quét nhìn trên cơ thể cô, hỏi: “Em nhắm đi nổi không?”
“Sao lại không nổi?” Viễn Hi Đình dùng sức đẩy anh sang bên, anh cũng nhẹ nhàng nghiêng người ngồi xuống giường, không cản trở cô nữa.
Tuy nhiên, cô lại chẳng thể nào đứng dậy nổi, cả người cứ như lông hồng bay bổng, không cách gì chạm đất được. Cô ê ẩm và đau đớn, nhưng lại chẳng thể nào phân biệt được cơn đau truyền tới từ đâu.
Anh liền đứng dậy, nhẹ nhàng vén chăn ra, thẳng thừng bế cô lên, đi vào nhà vệ sinh. Cô hốt hoảng giãy dụa: “Anh làm gì thế?”
“Đưa em đi vệ sinh.” Cận Thời Xuyên điềm nhiên đáp lại.
Viễn Hi Đình cố chấp muốn leo xuống: “Không cần.”
Cận Thời Xuyên có chết cũng không buông, nhấn giọng: “Em cần.”
Sức cùng lực kiệt, cô lặng thinh nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Em không cần.”
Anh quắt mắt xuống nhìn cô, ánh mắt tràn ngập thâm tình và dịu dàng, tựa như nắng xuân chiếu vào lòng cô. “Vậy anh cần.”
Mi tâm nhíu lại, cô nghi hoặc hỏi: “Anh cần gì?”
Khoé môi anh cong cong, vẽ nên nửa đường parabol hoàn mỹ: “Cần đưa em đi vệ sinh?”
Cô kiệm lời đành quát lên: “Anh biết thái à?”
Anh nhướng mày, vừa dùng vai đẩy cửa nhà vệ sinh, vừa thản nhiên đáp lại cô: “Không phải biến thái, mà anh chính là người khiến hai chân em bị liệt tạm thời, nên phải chịu trách nhiệm.”
Đành thôi chẳng thèm cãi lại anh nữa, cô cũng không còn ngọ nguậy, lặng im ngắm nhìn gương mặt điển trai bất phàm của anh. Vào lúc anh định buông cô xuống, đột nhiên cô lại ôm chầm lấy cổ anh không chịu buông. Anh bất lực, cau mày hỏi: “Làm sao thế? Ban nãy còn nói không cần cơ mà.”
“Có phải bây giờ anh là người của em rồi không?” Viễn Hi Đình trố mắt nhìn, ánh mắt tràn ngập tà mị.
Cận Thời Xuyên nhướng cổ hôn lên môi cô: “Anh là của em, còn cơ thể em là của anh.”
Cô bật cười đầy ngại ngùng, đánh một cái trên ngực anh: “Lưu manh…”
Hậu quả của việc miệt mài hoạt động là cô phải mất thêm hai ngày mới có thể tự mình bước xuống khỏi giường.
Buổi sáng của một ngày đầu hè khá oi bức, Viễn Hi Đình vừa xuống lầu đã thấy Cận Thời Xuyên ngồi chờ sẵn trước bàn ăn. Cô chậm rãi đi tới, hỏi: “Nhiên Nhiên đâu?”
“Anh đã cho tài xế đưa con tới trường rồi.” Cận Thời Xuyên khoanh hai tay trước ngực, điềm nhiên đáp.
“Ò…” Viễn Hi Đình kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, cầm miếng bánh mì lên cho vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Cận Thời Xuyên hơi lững lự: “Anh có chuyện này muốn hỏi em?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt loé lên tia nghi hoặc: “Chuyện gì thế?”
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của anh rõ mồn một, vừa mềm mại như nước, vừa khô khan như cát. “Đêm đó là lần đầu của em. Vậy Viễn Nhiên là như thế nào?”
Viễn Hi Đình hơi sững người lại, cô đặt mẩu bánh mỳ xuống dĩa, khoé môi cố vặn ra một nụ cười đầy miễn cưỡng, thanh âm hơi run run: “Không phải do em sinh ra.”
Đương nhiên anh đoán ra được là Viễn Nhiên không phải con ruột của Viễn Hi Đình, chỉ là anh muốn biết vì sao cô lại nhận nuôi cô bé, mà ở thời điểm đó cô mới chỉ mười tám tuổi, tương lai phía trước còn rất rộng mở. Tại sao cô lại lựa chọn dừng bước giữa ngã tư đường để đón nhận một cô con gái không ruột rà thân thích? Tại sao bao năm qua một mình cô chịu đủ vất vả để nuôi nấng cô bé?
Cuống họng của Cận Thời Xuyên khan khốc, anh khản đặc cất tiếng hỏi: “Nghĩa là sao?”
Những chuyện đã qua mãi mãi là vết thương không bao giờ lành của Viễn Hi Đình, chỉ là khi đối diện với anh, cô lại có thể thản nhiên đến thế! “Nghĩa ở trên mặt chữ.”
“Là em nhận nuôi cô bé ư?” Cận Thời Xuyên càng khó hiểu hơn, không lẽ cô có điều gì khó nói thành lời.
Sóng mắt của Viễn Hi Đình hơi động đậy, như mặt hồ gặp phải gió vậy. Thật lòng, cô không muốn nhắc tới chuyện cũ, một phần là vì sự ám ảnh trong tâm hồn cô, một phần cũng là vì anh, cô không muốn anh nhọc lòng bởi những gì đã qua. Nếu như anh biết Chu Nham Điềm và Tôn Lệ Vân cấu kế để chia cắt anh và cô, cũng chính cô ta là người đã phá công việc của cô ruột cô, thì anh nhất định sẽ thay cô đòi lại công bằng. Nhưng cô không muốn như thế, ân ân oán oán của năm xưa cứ để thời gian quên lãng, đừng vì nó mà ảnh hưởng tới tương lai.
Cô nắm lấy bàn tay anh, nỉ non nói: “Xuyên Xuyên, em… không muốn nhắc lại chuyện cũ. Dù Nhiên Nhiên không phải do em sinh ra, nhưng em vẫn luôn yêu thương con bé như con gái ruột của em vậy. Sau này xin anh đừng nhắc lại chuyện này nữa, nhất là trước mặt con bé.”
Anh gật đầu, trầm lặng nhìn cô: “Anh hiểu rồi. Anh sẽ chờ tới khi em chủ động muốn nói với anh.”
“Cảm ơn anh.” Cô mỉm cười ngọt ngào.
Khi Viễn Hi Đình tới công ty, bốn người kia liền túm tùm lại hỏi: “Cô sao rồi? Ổn rồi chứ?”
“Hả?” Viễn Hi Đình sững người không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cao Lâm Mạt nói: “Trưởng phòng Lâm nói với chúng tôi là cô bị ốm nặng nên xin nghỉ.”
Viễn Hi Đình dở khóc dở cười: “Ờ… tôi không sao rồi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.”
Ngay lúc đó, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng Cận Thời Xuyên đi qua, ánh mắt anh liếc nhìn cô một cái, khoé môi hiện ý cười.
Thì ra anh đã sớm tính toán chu toàn mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.