Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh
Chương 87: Công khai thân phận
Ngô Thư Di
19/08/2023
Giữa bầu không khí ồn ào, chợt vang lên chất giọng già nua: “Ai dám sỉ nhục cháu dâu và chắt nội của ta thế hả?”
Dòng người nườm nượp rẽ về hai ngả, tựa như một đường lướt sóng trên mặt biển dập dềnh. Cận Thời Xuyên đỡ Cận Bá Quốc bơi qua giữa đám đông, dừng bước bên cạnh Viễn Hi Đình, quắt ánh mắt dịu dàng sang nhìn cô, rồi liếc đôi con ngươi sắc lẹm tới nhìn mẹ con Tô Kim Nhã.
Nguỵ Lan nở nụ cười đầy miễn cưỡng, nói: “Cận lão gia, chắc là ông không biết cái thứ nghiệt chủng đó không phải con cháu Cận thiếu gia đâu! Các người đều bị Viễn Hi Đình lừa rồi.”
Cận Thời Xuyên vừa định lên tiếng thì Cận Bá Quốc liền dùng kí hiệu tay bảo anh đứng yên. Ông cụ mặt mày lạnh tanh và điềm tĩnh, lắng nghe mẹ con Tô Kim Nhã nói không sót một câu nào.
“Ông Cận… mười năm trước cô ta phản bội lại cháu trai ông để theo một gã đàn ông nhà giàu, mười năm sau bị gã ta bỏ lại đem con tới Cận gia ăn vạ.” Tô Kim Nhã vênh váo nói.
Cận Bá Quốc sắc lạnh nhìn thẳng, ánh mắt sâu như đáy vực, thanh âm trầm ổn như thác nước chảy: “Ý của hai người là Cận gia không có mắt nhìn sao?”
Mặt Nguỵ Lan tái sắc, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải… không phải… Chỉ là chúng tôi sợ người Cận gia mắc bẫy của con hồ ly tinh đó thôi!”
“Các người cứ mở miệng là nói cháu dâu tôi là hồ ly tinh, vậy các người là gì? Cáo chín đuôi à…?” Giọng Cận Bá Quốc không cao, nhưng từng chữ đè nặng lên ngực mẹ con Tô Kim Nhã. “Tôi sẽ cho luật sư làm việc với những người dám xúc phạm danh dự của cháu dâu và chắt nội tôi.”
Ông cụ chậm rãi xoay người, quắt mắt điểm tên từng người có mặt một lượt, rồi nói tiếp: “Vốn dĩ, chuyện kết hôn là của hai đứa trẻ, nhưng tôi không ngờ lại có nhiều người nói xấu bọn trẻ sau lưng như vậy. Các vị ở đây đều là những nhân vật có máu mặt, tôi đây kính nể vài phần, cho nên tôi xin được một lần nói rõ cho các vị ở đây được biết, cháu dâu tôi hiện tại đang nắm cổ phần của Cận Thị, hai mẹ con nó là thành viên của Cận gia, từ nay về sau tôi không muốn nghe thấy bất kì lời bàn tán nào không hay về chuyện riêng của nhà chúng tôi nữa.”
Nguỵ Lan vẫn không chịu buông tha, trực tiếp đưa ra một tập tài liệu: “Hai người họ chỉ là kết hôn hợp đồng, đây là bằng chứng.”
Cuồng phong một lần nữa ập tới, khiến những người có mặt đều ngã ngang.
Cận Bá Quốc cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền liếc xéo Cận Thời Xuyên một cái.
Cận Thời Xuyên bước về trước một bước dài, cướp lấy bản hợp đồng trong tay Nguỵ Lan, thẳng tay xé nát những trang giấy bên trong, tung bay lên không trung. “Trước kia đúng là hai chúng tôi đã kí hợp đồng hôn nhân, nhưng là do tôi ép buộc cô ấy. Tôi sợ mình sẽ mất đi cô ấy thêm một lần nữa nên là đã dùng bệnh tình của con gái bắt cô ấy kí tên. Tuy nhiên, bản hợp đồng này cũng chỉ là giấy tờ vô tri, tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau đã sâu đậm trong suốt mười năm. Đó cũng là lý do mà tôi không lại gần những cô gái khác, vì tôi vẫn luôn đợi cô ấy xuất hiện tới bên cuộc sống của tôi thêm lần nữa.”
Có một người trong đám đông lớn tiếng hỏi: “Nếu cô ấy thực sự yêu anh suốt mười năm vậy tại sao lại có một đứa con riêng như thế?”
Cận Thời Xuyên bị dồn tới đường cùng, á khẩu không nói nên lời.
Giữa lúc đó, Viễn Hi Đình xúc động liếc nhìn xung quanh, tứ phía đều là phóng viên, nếu như chuyện này không nói rõ chỉ e là Cận Thị sẽ đứng chênh vênh trên đầu sóng ngọn gió. Ông nội và anh đều ra sức bảo vệ cô, bất chấp tất cả mà đứng về phía cô vô điều kiện, làm sao mà cô có thể trố mắt nhìn công sức của họ đổ sông đổ bể được. Hơn nữa, đám phóng viên cũng sẽ có người chân chính người không, lỡ như có kẻ thêu dệt chuyện này lên, thì há chẳng phải Cận gia sẽ bị dồn vào đường cùng sao?
Cô khép nhẹ hai hàng mi, hít thở sâu, rồi nghẹn ngào nói: “Nhiên Nhiên… là con gái của chị gái tôi… chị ấy đã mất vì tai nạn giao thông,… nên tôi mới nhận nó làm con gái.”
Mặt Viễn Nhiên chợt tối sầm lại, tựa như vừa có tản đá nặng nề đè trúng người.
Tất cả mọi người đều sốc ngửa, kể cả mẹ con Nguỵ Lan cũng không ngoại lệ.
Cô đau lòng nhìn Viễn Nhiên, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống đôi gò má lạnh như băng của cô, sắc mặt cô trắng bệch.
Dẫu biết sẽ có một ngày cô phải đem toàn bộ sự thật nói rõ với Viễn Nhiên, nhưng cô lại chưa từng nghĩ sẽ để con bé hiểu thấu tường tận mọi chuyện trong hoàn cảnh này. Nhưng Cận Thời Xuyên vì cô mà tự đẩy mình tới trước ngọn sóng dư luận, còn có cả ông cụ Cận chịu tin tưởng cô, bênh vực cô chằm chằm, cô không thể trương mắt nhìn họ bị giới truyền thông chỉ trỏ được, chỉ có sự thật mới là thứ bịt miệng người đời một cách thấu đáo nhất.
Viễn Nhiên đứng ngẩn ngơ trong chốc lát rồi chạy một mạch ra khỏi hội trường bữa tiệc.
Lúc Viễn Hi Đình định đuổi theo thì Lưu Đào và Ôn Diên đã ngăn lại: “Giao cho chúng tôi đi, để con bé bình tĩnh trước đã.”
Trở về nhà trong tình trạng ủ dột, Viễn Hi Đình mệt mỏi ngồi bịch xuống giường, lòng đau như bị dao cắt.
Cận Thời Xuyên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô sà vào lòng: “Đừng lo, hãy cho con bé một khoảng thời gian hấp thụ mọi thứ. Anh tin là con bé sẽ sớm thông suốt thôi!”
“Nếu như Nhiên Nhiên thật sự sẽ rời xa em thì phải làm sao?” Giọng cô ảo não như chó con bị thương, nước mắt tuôn rơi ào ào nơi khoé mắt, thấm vào trong ngực áo anh.
Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, hôn nhẹ lên vầng trán hơi run rẩy của cô: “Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.”
Đêm đó, không biết Viễn Hi Đình đã gọi cho Lưu Đào bao nhiêu cuộc gọi, cứ cách chừng mười phút lại gọi một lần, ruột gan cô nóng như thiêu thân rơi vào biển lửa.
Nhiều ngày sau đó, Viễn Nhiên vẫn luôn tự nhốt mình trong phòng, rất ít khi đi ra ngoài, cũng chẳng buồn đi học, ăn uống lại không đến nơi đến chốn, khiến thân thể mỗi lúc một gầy xọp đi.
Lưu Đào đã hết lời khuyên can nhưng đều vô ích.
Ôn Diên liền đề nghị: “Để anh thử.”
Ngay sau đó, Ôn Diên rù rì đi tới trước cửa phòng Viễn Nhiên, gõ cửa hai tiếng: “Nhiên Nhiên… chú vào nhé!”
Nắm lấy then cài cửa, Ôn Diên chậm rãi mở toang cửa ra, thoáng ngập ngừng trong giây lát rồi mới đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh Viễn Nhiên. “Chú biết là cháu rất khó để chấp nhận sự thật. Nhưng cháu biết không, chú thực sự rất hâm mộ cháu.”
Hai mắt Viễn Nhiên chợt loé sáng, sau đó chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn Ôn Diên, hỏi lại: “Tại sao?”
Ôn Diên xoay người, dựa lưng vào đầu giường, trầm ấm nói: “Vì chú rất ghen tỵ với Nhiên Nhiên. Cháu có tận hai người mẹ. Mặc dù, mẹ ruột của cháu không còn trên thế gian, nhưng cháu còn có một người mẹ hết lòng yêu thương chăm sóc. Cháu là người biết rõ nhất mẹ cháu đã hi sinh những gì cho mình, đúng không?”
Giọng của Ôn Diên thấp xuống hẳn: “Nói cho cháu biết một bí mật nhé! Mẹ chú cũng mất lúc chú mới ra đời, nhưng chú lại không có người mẹ thứ hai giống như cháu. Thậm chí, ba chú đã rước về một người vợ cực kì độc ác, chỉ hận không thể đuổi chú ra khỏi nhà. Vì thế Nhiên Nhiên phải biết trân trọng những thứ mình đang có, đừng để bản thân phải hối hận.”
Viễn Nhiên là đứa trẻ hiểu chuyện, hiểu chuyện đến đau lòng: “Chú Diên… chú nghĩ vì sao mẹ lại giấu cháu?”
“Vì mẹ sợ cháu phải buồn.” Ôn Diên nhẹ nhàng xoa đầu Viễn Nhiên: “Lúc mẹ nhận nuôi cháu, mẹ mới chỉ mười tám tuổi, hơn cháu bây giờ có tám tuổi thôi! Nhưng cháu xem, mẹ đã bao giờ có ý định bỏ rơi cháu không? Nhiên Nhiên… sau này cháu lớn, cháu sẽ hiểu…”
“Dạ…” Viễn Nhiên khẽ cười nhẹ: “Ngày mai cháu sẽ về tìm mẹ…”
“Phải thế chứ!” Ôn Diên cười rạng rỡ: “Mấy ngày nay mẹ cháu lo lắng lắm đó, suốt ngày cứ gọi cho mẹ nuôi và chú sắp cháy máy đến nơi rồi… Cũng muộn rồi, cháu ngủ đi, ngày mai thức dậy sẽ là một ngày mới tràn đầy năng lượng…”
“Dạ…”
Dòng người nườm nượp rẽ về hai ngả, tựa như một đường lướt sóng trên mặt biển dập dềnh. Cận Thời Xuyên đỡ Cận Bá Quốc bơi qua giữa đám đông, dừng bước bên cạnh Viễn Hi Đình, quắt ánh mắt dịu dàng sang nhìn cô, rồi liếc đôi con ngươi sắc lẹm tới nhìn mẹ con Tô Kim Nhã.
Nguỵ Lan nở nụ cười đầy miễn cưỡng, nói: “Cận lão gia, chắc là ông không biết cái thứ nghiệt chủng đó không phải con cháu Cận thiếu gia đâu! Các người đều bị Viễn Hi Đình lừa rồi.”
Cận Thời Xuyên vừa định lên tiếng thì Cận Bá Quốc liền dùng kí hiệu tay bảo anh đứng yên. Ông cụ mặt mày lạnh tanh và điềm tĩnh, lắng nghe mẹ con Tô Kim Nhã nói không sót một câu nào.
“Ông Cận… mười năm trước cô ta phản bội lại cháu trai ông để theo một gã đàn ông nhà giàu, mười năm sau bị gã ta bỏ lại đem con tới Cận gia ăn vạ.” Tô Kim Nhã vênh váo nói.
Cận Bá Quốc sắc lạnh nhìn thẳng, ánh mắt sâu như đáy vực, thanh âm trầm ổn như thác nước chảy: “Ý của hai người là Cận gia không có mắt nhìn sao?”
Mặt Nguỵ Lan tái sắc, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải… không phải… Chỉ là chúng tôi sợ người Cận gia mắc bẫy của con hồ ly tinh đó thôi!”
“Các người cứ mở miệng là nói cháu dâu tôi là hồ ly tinh, vậy các người là gì? Cáo chín đuôi à…?” Giọng Cận Bá Quốc không cao, nhưng từng chữ đè nặng lên ngực mẹ con Tô Kim Nhã. “Tôi sẽ cho luật sư làm việc với những người dám xúc phạm danh dự của cháu dâu và chắt nội tôi.”
Ông cụ chậm rãi xoay người, quắt mắt điểm tên từng người có mặt một lượt, rồi nói tiếp: “Vốn dĩ, chuyện kết hôn là của hai đứa trẻ, nhưng tôi không ngờ lại có nhiều người nói xấu bọn trẻ sau lưng như vậy. Các vị ở đây đều là những nhân vật có máu mặt, tôi đây kính nể vài phần, cho nên tôi xin được một lần nói rõ cho các vị ở đây được biết, cháu dâu tôi hiện tại đang nắm cổ phần của Cận Thị, hai mẹ con nó là thành viên của Cận gia, từ nay về sau tôi không muốn nghe thấy bất kì lời bàn tán nào không hay về chuyện riêng của nhà chúng tôi nữa.”
Nguỵ Lan vẫn không chịu buông tha, trực tiếp đưa ra một tập tài liệu: “Hai người họ chỉ là kết hôn hợp đồng, đây là bằng chứng.”
Cuồng phong một lần nữa ập tới, khiến những người có mặt đều ngã ngang.
Cận Bá Quốc cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền liếc xéo Cận Thời Xuyên một cái.
Cận Thời Xuyên bước về trước một bước dài, cướp lấy bản hợp đồng trong tay Nguỵ Lan, thẳng tay xé nát những trang giấy bên trong, tung bay lên không trung. “Trước kia đúng là hai chúng tôi đã kí hợp đồng hôn nhân, nhưng là do tôi ép buộc cô ấy. Tôi sợ mình sẽ mất đi cô ấy thêm một lần nữa nên là đã dùng bệnh tình của con gái bắt cô ấy kí tên. Tuy nhiên, bản hợp đồng này cũng chỉ là giấy tờ vô tri, tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau đã sâu đậm trong suốt mười năm. Đó cũng là lý do mà tôi không lại gần những cô gái khác, vì tôi vẫn luôn đợi cô ấy xuất hiện tới bên cuộc sống của tôi thêm lần nữa.”
Có một người trong đám đông lớn tiếng hỏi: “Nếu cô ấy thực sự yêu anh suốt mười năm vậy tại sao lại có một đứa con riêng như thế?”
Cận Thời Xuyên bị dồn tới đường cùng, á khẩu không nói nên lời.
Giữa lúc đó, Viễn Hi Đình xúc động liếc nhìn xung quanh, tứ phía đều là phóng viên, nếu như chuyện này không nói rõ chỉ e là Cận Thị sẽ đứng chênh vênh trên đầu sóng ngọn gió. Ông nội và anh đều ra sức bảo vệ cô, bất chấp tất cả mà đứng về phía cô vô điều kiện, làm sao mà cô có thể trố mắt nhìn công sức của họ đổ sông đổ bể được. Hơn nữa, đám phóng viên cũng sẽ có người chân chính người không, lỡ như có kẻ thêu dệt chuyện này lên, thì há chẳng phải Cận gia sẽ bị dồn vào đường cùng sao?
Cô khép nhẹ hai hàng mi, hít thở sâu, rồi nghẹn ngào nói: “Nhiên Nhiên… là con gái của chị gái tôi… chị ấy đã mất vì tai nạn giao thông,… nên tôi mới nhận nó làm con gái.”
Mặt Viễn Nhiên chợt tối sầm lại, tựa như vừa có tản đá nặng nề đè trúng người.
Tất cả mọi người đều sốc ngửa, kể cả mẹ con Nguỵ Lan cũng không ngoại lệ.
Cô đau lòng nhìn Viễn Nhiên, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống đôi gò má lạnh như băng của cô, sắc mặt cô trắng bệch.
Dẫu biết sẽ có một ngày cô phải đem toàn bộ sự thật nói rõ với Viễn Nhiên, nhưng cô lại chưa từng nghĩ sẽ để con bé hiểu thấu tường tận mọi chuyện trong hoàn cảnh này. Nhưng Cận Thời Xuyên vì cô mà tự đẩy mình tới trước ngọn sóng dư luận, còn có cả ông cụ Cận chịu tin tưởng cô, bênh vực cô chằm chằm, cô không thể trương mắt nhìn họ bị giới truyền thông chỉ trỏ được, chỉ có sự thật mới là thứ bịt miệng người đời một cách thấu đáo nhất.
Viễn Nhiên đứng ngẩn ngơ trong chốc lát rồi chạy một mạch ra khỏi hội trường bữa tiệc.
Lúc Viễn Hi Đình định đuổi theo thì Lưu Đào và Ôn Diên đã ngăn lại: “Giao cho chúng tôi đi, để con bé bình tĩnh trước đã.”
Trở về nhà trong tình trạng ủ dột, Viễn Hi Đình mệt mỏi ngồi bịch xuống giường, lòng đau như bị dao cắt.
Cận Thời Xuyên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô sà vào lòng: “Đừng lo, hãy cho con bé một khoảng thời gian hấp thụ mọi thứ. Anh tin là con bé sẽ sớm thông suốt thôi!”
“Nếu như Nhiên Nhiên thật sự sẽ rời xa em thì phải làm sao?” Giọng cô ảo não như chó con bị thương, nước mắt tuôn rơi ào ào nơi khoé mắt, thấm vào trong ngực áo anh.
Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, hôn nhẹ lên vầng trán hơi run rẩy của cô: “Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.”
Đêm đó, không biết Viễn Hi Đình đã gọi cho Lưu Đào bao nhiêu cuộc gọi, cứ cách chừng mười phút lại gọi một lần, ruột gan cô nóng như thiêu thân rơi vào biển lửa.
Nhiều ngày sau đó, Viễn Nhiên vẫn luôn tự nhốt mình trong phòng, rất ít khi đi ra ngoài, cũng chẳng buồn đi học, ăn uống lại không đến nơi đến chốn, khiến thân thể mỗi lúc một gầy xọp đi.
Lưu Đào đã hết lời khuyên can nhưng đều vô ích.
Ôn Diên liền đề nghị: “Để anh thử.”
Ngay sau đó, Ôn Diên rù rì đi tới trước cửa phòng Viễn Nhiên, gõ cửa hai tiếng: “Nhiên Nhiên… chú vào nhé!”
Nắm lấy then cài cửa, Ôn Diên chậm rãi mở toang cửa ra, thoáng ngập ngừng trong giây lát rồi mới đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh Viễn Nhiên. “Chú biết là cháu rất khó để chấp nhận sự thật. Nhưng cháu biết không, chú thực sự rất hâm mộ cháu.”
Hai mắt Viễn Nhiên chợt loé sáng, sau đó chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn Ôn Diên, hỏi lại: “Tại sao?”
Ôn Diên xoay người, dựa lưng vào đầu giường, trầm ấm nói: “Vì chú rất ghen tỵ với Nhiên Nhiên. Cháu có tận hai người mẹ. Mặc dù, mẹ ruột của cháu không còn trên thế gian, nhưng cháu còn có một người mẹ hết lòng yêu thương chăm sóc. Cháu là người biết rõ nhất mẹ cháu đã hi sinh những gì cho mình, đúng không?”
Giọng của Ôn Diên thấp xuống hẳn: “Nói cho cháu biết một bí mật nhé! Mẹ chú cũng mất lúc chú mới ra đời, nhưng chú lại không có người mẹ thứ hai giống như cháu. Thậm chí, ba chú đã rước về một người vợ cực kì độc ác, chỉ hận không thể đuổi chú ra khỏi nhà. Vì thế Nhiên Nhiên phải biết trân trọng những thứ mình đang có, đừng để bản thân phải hối hận.”
Viễn Nhiên là đứa trẻ hiểu chuyện, hiểu chuyện đến đau lòng: “Chú Diên… chú nghĩ vì sao mẹ lại giấu cháu?”
“Vì mẹ sợ cháu phải buồn.” Ôn Diên nhẹ nhàng xoa đầu Viễn Nhiên: “Lúc mẹ nhận nuôi cháu, mẹ mới chỉ mười tám tuổi, hơn cháu bây giờ có tám tuổi thôi! Nhưng cháu xem, mẹ đã bao giờ có ý định bỏ rơi cháu không? Nhiên Nhiên… sau này cháu lớn, cháu sẽ hiểu…”
“Dạ…” Viễn Nhiên khẽ cười nhẹ: “Ngày mai cháu sẽ về tìm mẹ…”
“Phải thế chứ!” Ôn Diên cười rạng rỡ: “Mấy ngày nay mẹ cháu lo lắng lắm đó, suốt ngày cứ gọi cho mẹ nuôi và chú sắp cháy máy đến nơi rồi… Cũng muộn rồi, cháu ngủ đi, ngày mai thức dậy sẽ là một ngày mới tràn đầy năng lượng…”
“Dạ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.