Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 89: Không gian riêng tư

Ngô Thư Di

29/08/2023

Suối nước nóng Bảo Nguyên là một trong những khu nghỉ dưỡng có tiếng nhất tại thành phố Tây Thành. Chất lượng dịch vụ hàng đầu, phòng ốc xa hoa với những cơ sở hạ tầng cao cấp, nhân viên phục vụ hầu như đều được tham gia khoá học đào tạo chuyên nghiệp do các chuyên gia giảng dạy.

Không cần nói cũng biết, những người có khả năng đặt chân tới nơi này chỉ toàn là trâm anh thế phiệt, có khi phải đặt lịch cả năm mới tới lượt.

Nhưng hôm nay, khi mấy người họ đặt chân tới, Viễn Hi Đình đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm! Trong khu suối nước nóng rộng thênh thang, không có lấy một bóng khách, chỉ lưa thưa mấy người phục vụ đứng rải rác ở những điểm chốt quy định, để khách khứa có thể dễ dàng gọi tới khi cần.

Sau một nhoáng kinh ngạc, Viễn Hi Đình liền ghé sát về phía Cận Thời Xuyên, nhỏ giọng hỏi: “Nơi này kinh doanh kém vậy sao? Nãy giờ em thấy chẳng có vị khách nào cả.”

Cận Thời Xuyên điềm tĩnh liếc nhìn cô, trên mặt thoang thoảng ý cười, nhưng lại không quá lộ liễu. Ánh mắt anh sâu hun hút, khiến người đối diện tuyệt đối không nhìn ra ý vị gì bên trong đó: “Ừm… Nơi này vị trí không thuận lợi nên khó thu hút khách…”

Lời nói như vậy mà Viễn Hi Đình cũng tin.

Chắc là cô chẳng mấy khi xem tin tức.

Cũng vì thế mà cô đã bỏ lỡ mất ánh mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu của anh.

Nhân viên phục vụ dẫn họ tới phòng thay đồ, sau đó lại phân phát khăn tắm và đồ dùng cá nhân cho từng người một, rồi dẫn họ ra phía hồ nước nóng.

Đi qua dọc hành lang phòng ốc thoáng đãng sạch sẽ, rồi rẽ qua một bãi cỏ nhân tạo xanh um, là có thể tới những hồ nước nóng vẫn còn thoang thoảng hơi bốc lên ngun ngút.

Kết cấu hồ được xây dựng theo kiểu thác nước, chia ra thành nhiều khu biệt lập riêng tư, thích hợp cho những cặp đôi lui tới nghỉ dưỡng và tận hưởng không gian thầm kín của hai người. Ở giữa những hồ nước hình vòng cung lớn nhỏ khác nhau là các tản đá nhân tạo khổng lồ quay mặt úp lưng san sát, tạo nên những vách ngăn giữa các tầng.

Cận Thời Xuyên nắm tay Viễn Hi Đình trèo lên hồ nước cao nhất, nơi đây được coi như là vị trí đắc địa giúp tình yêu thăng hoa, một khi ngâm mình dưới hồ nước sâu, người ở dưới cho dù có nhướng tới gãy cổ cũng chẳng thể nhìn thấy người trên đó đang làm gì.



Trong khi cô đang mù mờ không hiểu gì, ngú ngớ đứng trên thành hồ, bất ngờ bị Cận Thời Xuyên vươn tay kéo xuống. Cô còn chưa kịp cởi áo choàng đã bị nước nhúng ướt sũng, lại còn chìm nghỉm hớp mấy ngụm nước.

Động tĩnh lớn cùng tiếng la hét thất thanh của cô đã thu hút ánh mắt của ba người còn lại.

Viễn Nhiên lắc đầu lia lịa, trong lòng không khỏi thở dài: “Bố mẹ đúng là vô lương tâm. Hễ vui vẻ cái là quên luôn đứa con gái này.”

Lưu Đào vừa mới nhảy xuống hồ liền nâng cánh tay vẫy vẫy Viễn Nhiên: “Con gái yêu… mau xuống đây. Mẹ ruột con bỏ rơi thì còn có mẹ nuôi…”

Viễn Nhiên liếc sang nhìn Ôn Diên một cái rồi đáp: “Mẹ nuôi… con thích hồ bên kia hơn, mẹ với chú Diên chơi vui vẻ nhé! Bai bai…”

Không khí nhanh chóng rơi vào trạng thái yên lặng như tờ.

Dáng vẻ hăng hái của Lưu Đào cũng bị nhấn chìm trong chớp mắt, cô lẳng lặng lùi người về phía phiến đá, thong dong ngồi dựa lưng ra sau, cố gắng tránh né ánh mắt của Ôn Diên.

Không gian tràn ngập sự ngượng ngùng, Ôn Diên chầm chậm lội nước tới gần Lưu Đào, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, lẳng lặng không nói gì, chỉ là cô đã không còn mắng mỏ anh ta mỗi khi anh ta cố ý thu hẹp khoảng cách nữa.

Hai mắt Lưu Đào nhắm nhẹ, lắng tai nghe tiếng nước chuyển động, kéo theo đó là một xác thịt to đùng đang từng bước áp sát người cô.

Khi thị giác mất đi thì thính giác nhạy bén hơn bất cứ lúc nào.

Cô dường như có thể cảm nhận thấy từng tinh thể nước li ti đang chuyển động, nghe rõ nhịp đập thình thịch của trái tim mình, cả người cô đột nhiên nóng lên hừng hực như thiêu như đốt.



Bên mép hồ, nhành cây nguyệt quế khẽ đung đưa, thoang thoảng hương thơm đặc trưng dịu nhẹ.

Nhắm mắt tận hưởng không khí yên tĩnh trong lành, cảm nhận trọn vẹn khoảnh khắc bình yên của cuộc sống, hoà cùng một chút hương vị ngọt ngào của tình yêu, sẽ khiến cho tâm hồn của con người trở nên tươi trẻ, tựa như khóm hoa loa kèn mọc dại trong rừng sâu, tuy mong manh và hoang dã nhưng lại tràn đầy nghị lực phi thường, dù không được tưới tiêu chăm bón nhưng đổi lại là sự tự do.

Giữa tiếng gió thổi lanh lảnh, Viễn Hi Đình hoảng loạn thò đầu lên khỏi mặt nước, lưỡi thè dài ra ngoài cửa miệng, liên tục phun tứ tung những ngụm nước đã lỡ rơi vào trong, rồi lấy tay gạt gạt nơi khoé mắt, rũ bỏ đi những cơn cay xè bất chợt.

Cận Thời Xuyên không nói không rằng liền kéo cô, vòng tay ôm chặt cô trước ngực, da chạm da, thịt đụng thịt, dưới cái nóng của nước trong hồ, khiến nhiệt độ cơ thể đạt tới mức dung nham núi lửa sắp phun trào.

Hơi thở nóng rực của Cận Thời Xuyên chuyển động từ trên cao tới gần mang tai Viễn Hi Đình: “Bà xã…”

Viễn Hi Đình giật mình mở to hai mắt ra nhìn, có chút hoảng loạn khi bị ánh mắt tràn đầy dục tình của anh sà tới, cô rụt rè bắt lấy bàn tay anh lần mò nơi bầu ngực mềm mại. “Cận Thời Xuyên… lỡ như có ai thấy thì sao?”

Ánh mắt Cận Thời Xuyên loé lên tia lửa, lại thêm chút dục vọng chiếm hữa len lói, chăm chú nhìn thẳng vào hai mắt cô, tựa như muốn xuyên thủng linh hồn của cô vậy. Da thịt anh mỗi lúc một nóng, thỉnh thoảng lại tê tê như có dòng điện chạy qua người, khiến nhịp tim hoảng loạn mà nhảy tung tăng trong lồng ngực, giống như muốn bay ra ngoài.

Đầu anh hơi nghiêng, dưới vầng ánh sáng trầm mặc, gương mặt tuấn lãng của anh càng trở nên nham hiểm khôn lường. Dường như, sự cao ngạo thường ngày đều bay đi sạch, chỉ còn lại tia dã thú vùng vằng mãnh liệt trong từng thớ da thịt của anh. Thanh âm của anh hơi khàn nhưng cũng có phần mềm mại như tơ: “Sẽ không có ai thấy đâu! Hôm nay anh đã bao trọn nơi này rồi, cũng đặc biệt dặn dò những người khác không được xâm phạm tới cấm địa cao nhất. Vì thế… sẽ không ai tới làm phiền chúng ta đâu. Nếu em muốn để mọi người đều biết cũng không sao… chỉ cần em hét lên thì tất cả những người khác sẽ hiểu chúng ta đang làm gì… kể cả… con gái…”

Viễn Hi Đình nào có lá gan đó, cô đương nhiên không muốn ai biết chuyện xấu hổ này. Chỉ mình cô mới biết, chồng mình cầm thú tới mức nào.

Nói ra chắc là sẽ không ai dám tin, đường đường là tổng giám đốc cao ngạo lạnh lùng, thờ ơ với muôn hạng phụ nữ, chưa bao giờ đếm xỉa tới bất cứ bông hồng nào trên đời, cũng có lúc máu nóng trong người đều đổ dồn lên não, đóng băng hết thảy sự tỉnh táo thường ngày, khiến cho cơ thể chỉ có thể hành động theo bản năng, phóng túng tất cả những gì người đàn ông nên có.

Tay anh ôm chặt lấy eo cô, ghì chặt cơ thể cô sát vào người mình, tay còn lại giữ khư khư sau gáy, điên cuồng cưỡng hôn cô. Nụ hôn hoà vào trong dòng nước ấm, tựa như mang hết thảy những hơi ấm chảy vào tim.

Trải qua vô số lần ân ái không kể xiết, trình độ kích tình của Cận Thời Xuyên mỗi lúc một dâng cao, chờ tới khi cơ thể cô hoàn toàn buông lỏng kháng cự, anh liền nhẹ nhàng thả cánh tay sau gáy cô xuống, cẩn thận luồn từ dưới chiếc váy bơi của cô lên cao, tinh nghịch sờ mó nhũ hoa hồng hào tinh xảo, nhất thời khiến toàn thân cô ngứa ngáy muốn được hưởng thụ khoảnh khắc sung sướng nhất của đời người phụ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook