Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh
Chương 74: Tối nay em lại phải chịu khổ rồi
Ngô Thư Di
12/08/2023
Cận Thời Xuyên sau khi dọn dẹp nhà bếp tươm tất, trả lại không gian sạch đẹp giống như ban đầu liền trở về phòng.
Lúc này, Viễn Hi Đình đang ngồi trước bàn trang điểm dưỡng da. Anh chầm chậm bước tới, khom lưng cúi người, đặt cằm lên trên đỉnh đầu cô, thủ thỉ: “Có cần anh giúp em không?”
Không chờ Viễn Hi Đình kịp phản ứng, anh liền đoạt lấy lọ kem body từ tay cô, cong khoé môi cười nhẹ: “Không cần khách sáo.”
Anh cẩn thận bôi kem dưỡng lên hai cánh tay cô, đi lên cổ, rồi thỉnh thoảng lại chạm tới bầu ngực căng mềm của cô nghịch ngợm. Cô càng thẹn thùng đẩy anh ra thì anh càng mặt dày bám lấy.
Dần dần anh di chuyển xuống đôi chân thon dài của cô, nhẹ nhàng vuốt ve và mơn trớn, rồi dừng lại nơi chính giữa hai cặp đùi trắng phau phau trêu đùa.
Mặt cô đỏ bừng lên: “Cận Thời Xuyên… anh lưu manh quá…”
Lời cô bị nụ hôn bất ngờ của anh chặn lại.
Anh cẩn thận đặt lọ kem lên bàn, sau đó cuồng nhiệt tiến tới chiếm hữu môi cô, chầm chậm kéo tay cô chạm tới vật thể cứng cáp nhấp nhô bên dưới chiếc quần ngủ mềm mỏng. “Bà xã… nó lại lên rồi… tối nay em lại phải chịu khổ rồi.”
Hai má Viễn Hi Đình nóng ran, ngay sau đó cả người cô liền bị anh bế bổng lên, ném trên giường, đèn trong phòng lập tức tắt vụt.
Cơ thể cường rắn của anh bắt đầu chạm loạn trên người cô, nhẹ nhàng mơn trớn nơi điểm G yếu mềm, khiến cơ thể cô trở nên cuồng loạn, ham muốn lên đỉnh cao.
Giữa lúc cơ thể cô mềm nhũn buông thả nhất, anh mạnh mẽ xâm chiếm vào trong, điên cuồng khám phá “hang động không đáy”, thần trí dần rơi sâu vào trạng thái cuồng mê ý loạn.
Mỗi lần anh bạo mạnh khiến cơ thể cô như muốn tách ra làm hai, cảm giác ran rát tan chảy trong cơn u mê dục vọng khó cưỡng, mỗi một động tác của anh đều uyển chuyển và điêu luyện, tựa như dã thú già cội đang săn bắt con mồi non tơ.
Trong bóng tối, hai thân ảnh cuộn tròn vào nhau, tiếng rên rỉ cứ kéo dài trong sự tĩnh lặng.
Dường như màn đêm tĩnh mịch khiến con mãnh thú trong cơ thể anh càng trở hung hăng, khiến anh không cách gì kiềm chế được mình, thác loạn làm thân hình cô run rẩy, hơi thở như nặng nghìn cân.
Cùng lúc đó, tại khu chung cư cũ, Ôn Diên liêu xiêu bước lên từng bậc cầu thang, lên tới tầng sáu thì quẹo trái, lững thững đứng lại trước cửa nhà Lưu Đào, liên tục đập cửa.
Cửa vừa mở, Ôn Diên liền xông thẳng vào nhà, đè cơ thể Lưu Đào trên tường. Anh ta cố dùng sức dán hai cánh tay cô lại, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn cô không rời, hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Nhân lúc Lưu Đào không chú ý, anh ta bất thình lình cúi xuống cưỡng hôn lên môi cô, hương rượu tràn ngập khiến thần trí cô nhất thời bị chao đảo. Đôi môi lạnh toát của cô trong phút chốc liền nóng ran, cả người run lên bần bật.
Sau một thoáng vùng vẫy bất thành, Lưu Đào liền buông lỏng toàn thân, mặc kệ cho Ôn Diên xâm chiếm.
Nụ hôn của Ôn Diên cứ triền miên không đứt, xâm lấn tới cằm cổ, da diết lại chân thành, hơi thở nam tính quyện cùng hương rượu say nồng phảng phất trong không gian đêm tối tĩnh lặng.
Dưới ánh đèn điện lờ mờ, ánh mắt Ôn Diên trở nên âm trầm, khoé môi anh ta giật giật dữ dội, rất lâu sau mới có thể phát lên thanh mềm mại như nước: “Đào… Đào… Anh thật lòng… yêu em…”
Trái tim Lưu Đào đập rộn ràng tựa như sóng vỗ từng cơn, mặt đỏ tay run, cả người tê cứng như nhành cây khô chết sững.
Hai mắt Ôn Diên lập loè tia hỗn loạn không tên, trộn lẫn cùng sự thâm tình.
Bốn mắt nhìn nhau không chớp không rời, cái nhìn đầy nóng bỏng và chân tình.
Lúc Ôn Diên định tiến tới hôn thêm lần nữa, Lưu Đào liền ngoảnh mặt né đi. Hơi thở cả hai đều nặng nề, bầu không khí trở nên gượng gạo, ánh mắt chứa đầy tạp niệm.
Dường như, sự hờ hững của Lưu Đào đã giết chết đi tinh thần nhiệt huyết ban đầu của Ôn Diên, anh ta nhẹ nhàng buông tay cô ra, khoé môi nhếch lên nụ cười nhạt, sững sờ trong vài giây, rồi trực tiếp xoay lưng rời khỏi.
Cửa đóng rầm lại, hai bóng lưng cùng lúc quay về phía nhau, dựa vào tấm cửa gỗ trơn nhẵn. Lồng ngực căng cứng nặng nề, hơi thở nóng rực như chứa lửa, trong đầu không ngừng hiện ra khoảng khắc ban nãy.
Một lúc sau, Lưu Đào bàng hoàng xoay người mở toang cửa, vội vã chạy ra ngoài, nhưng trên hành lang lúc này đã quay về trạng thái trống vắng, không một bóng người. Cô co chân chạy về phía cầu thang, đứng ngẩn ngơ nhìn hình bóng người đàn ông cao lớn đang dần khuất sau ngã rẽ, từ tim truyền tới một cơn đau đớn khôn nguôi.
Cô vừa định bước theo, nhưng lại vô thức chững lại. Con tim muốn buông xuôi tất cả lao về phía Ôn Diên, nhưng lý trí lại kéo bước chân cô về.
Cũng chính vì lẽ đó mà Lưu Đào trở nên khắc nghiệt với bản thân, ép buộc mình không được nhớ tới Ôn Diên nữa, cứ xem như đó chỉ là một đoạn nghiệt duyên, một chút rung động nhất thời sẽ mau chóng phai nhạt. Nhưng cô lại không hề hay biết, có những người, có những khoảnh khắc đã ăn sâu trong tiềm thức của cô, không cách gì xoá mờ được, càng cố gò ép bản thân quên đi lại càng nhớ rõ một cách sâu sắc.
Sau bao ngày đấu tránh khốc liệt giữa lý trí và con tim, sức lực của Lưu Đào gần như kiệt quệ. Ngày trước khi Ôn Diên cứ như cái đuôi bám riết lấy thì cô luôn cảm thấy phiền hà, giờ đây lúc anh ta không còn đến nữa thì trong lòng cô lại thấy trống trải.
Giữa lúc Lưu Đào đang ngẩn người nghĩ ngợi, Chu Nham Điềm từ xa bước tới. “Lại gặp nhau rồi.”
Thanh âm không cao không trầm vang lên khiến Lưu Đào quay về thực tại, cô khẽ nâng mí mắt lên nhìn, trên mặt ngay lập tức hiện lên vẻ chán ghét. “Tôi… và cô… quen nhau sao?”
Chu Nham Điềm nhếch khoé môi cười nhạt: “Không tính là quen, nhưng cũng không phải không biết. Chẳng lẽ trí nhớ của cô lại tệ tới mức đó sao? À phải… nếu cô không nhớ tôi cũng không sao, dù gì thì tôi cũng sắp trở thành bà chủ của cô rồi…”
Ánh mắt Lưu Đào có chút mất tự nhiên, mi tâm khẽ nhíu lại: “Ý cô là sao?”
“Tập đoàn Thôi Thị đã được tôi thu mua. Từ nay cô sẽ là nhân viên dưới trướng của tôi…” Chu Nham Điềm quẳng một ánh mắt đầy khinh thường tới trên người Lưu Đào.
Cô có nghe nói là công ty đã đổi chủ, nhưng thật không ngờ người đó lại là Chu Nham Điềm.
Lưu Đào cười khểnh: “Cô nghĩ tôi sẽ ở lại làm trâu làm ngựa cho cô ư? Nằm mơ đi. Bà đây nghỉ việc, không làm nữa. À phải rồi, Chu Nham Điềm, đây là thứ mà bà đây tặng cho cô.”
Lời vừa dứt, Lưu Đào liền nâng thùng rác dưới chân lên, thẳng tay đổ lên người Chu Nham Điềm. “Loại rác rưởi…”
Chu Nham Điềm bị sỉ nhục trước bao nhiêu người liền dãy lên đành đạch: “Tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi ngành này vĩnh viễn…”
“Nếu muốn cứ thử xem…” Lưu Đào không chút sợ hãi, trố mắt nhìn Chu Nham Điềm, đuôi mày khẽ nhướng nhẹ. Một giây sau đó, cô cười mỉa mai, vỗ vỗ lên bả vai Chu Nham Điềm nói: “Cô không xứng làm đối thủ của tôi, càng không xứng làm đối thủ với Hi Đình. Loại người giống như cô… sẽ không bao giờ… có… kết cục… tốt đẹp… cả.”
Nói xong những gì cần nói, Lưu Đào liền cầm lấy túi xách rời đi, không một cái ngoái đầu nhìn lại.
Trừ Chu Nham Điềm ra, những người còn lại đều thấy Lưu Đào rất ngầu.
Cũng vì đắc tội với Chu Nham Điềm mà Lưu Đào đã đã bị mấy công ty từ chối phỏng vấn. Cô giận dữ đứng một mình ngoài công viên, liên tục đá chân vào phiến bê tông cứng như đá, nhằm xả đi cơn giận trong lòng. “Chết tiệt… bà đây sẽ không chịu thua đâu!”
Ôn Diên đứng ở đằng xa không khỏi bật cười, anh ta dùng tay che miệng cười mấy tiếng nhè nhẹ, sau đó anh ta liền tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc đi tới gần Lưu Đào. “Sao thế? Ai lại dám chọc tức tiểu tổ tông của anh thế?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, hai mắt Lưu Đào lập tức phát sáng, lòng mừng như nở hoa nhưng miệng cô thì vẫn cứng: “Ai là tiểu tổ tổng của anh chứ?”
“Em không nhận cũng không sao cả. Trái tim anh công nhận là được rồi.” Ôn Diên cao hứng nói.
Lưu Đào thôi không phản bác, xoay người ngồi bệt trên bồn hoa, trên mặt vẫn không thôi giận dữ. Im lặng một lúc lâu, cô mới hậm hực nói: “Là do thanh mai trúc mã của anh đấy!”
Ôn Diên méo mặt, khóc không nổi mà cười cũng chẳng xong: “Cái gì mà thanh mai trúc mã của anh? Chu Nham Điềm cùng lắm cũng chỉ là một người bạn bình thường không thể nào bình thường hơn. Cô ta làm sao mà so với em được.”
Khoé môi Lưu Đào giật giật như vừa cười, nhưng giọng nói lại điềm nhiên như chẳng có việc gì: “Dù sao thì cô ta cũng chơi bẩn kinh khủng…”
“Chẳng qua chỉ là không xin được việc thôi mà.” Ôn Diên tỏ ra hời hợt: “Em đâu nhất thiết phải đi làm thuê cho người ta, em có thể tự mình làm chủ được mà.”
Lúc này, Viễn Hi Đình đang ngồi trước bàn trang điểm dưỡng da. Anh chầm chậm bước tới, khom lưng cúi người, đặt cằm lên trên đỉnh đầu cô, thủ thỉ: “Có cần anh giúp em không?”
Không chờ Viễn Hi Đình kịp phản ứng, anh liền đoạt lấy lọ kem body từ tay cô, cong khoé môi cười nhẹ: “Không cần khách sáo.”
Anh cẩn thận bôi kem dưỡng lên hai cánh tay cô, đi lên cổ, rồi thỉnh thoảng lại chạm tới bầu ngực căng mềm của cô nghịch ngợm. Cô càng thẹn thùng đẩy anh ra thì anh càng mặt dày bám lấy.
Dần dần anh di chuyển xuống đôi chân thon dài của cô, nhẹ nhàng vuốt ve và mơn trớn, rồi dừng lại nơi chính giữa hai cặp đùi trắng phau phau trêu đùa.
Mặt cô đỏ bừng lên: “Cận Thời Xuyên… anh lưu manh quá…”
Lời cô bị nụ hôn bất ngờ của anh chặn lại.
Anh cẩn thận đặt lọ kem lên bàn, sau đó cuồng nhiệt tiến tới chiếm hữu môi cô, chầm chậm kéo tay cô chạm tới vật thể cứng cáp nhấp nhô bên dưới chiếc quần ngủ mềm mỏng. “Bà xã… nó lại lên rồi… tối nay em lại phải chịu khổ rồi.”
Hai má Viễn Hi Đình nóng ran, ngay sau đó cả người cô liền bị anh bế bổng lên, ném trên giường, đèn trong phòng lập tức tắt vụt.
Cơ thể cường rắn của anh bắt đầu chạm loạn trên người cô, nhẹ nhàng mơn trớn nơi điểm G yếu mềm, khiến cơ thể cô trở nên cuồng loạn, ham muốn lên đỉnh cao.
Giữa lúc cơ thể cô mềm nhũn buông thả nhất, anh mạnh mẽ xâm chiếm vào trong, điên cuồng khám phá “hang động không đáy”, thần trí dần rơi sâu vào trạng thái cuồng mê ý loạn.
Mỗi lần anh bạo mạnh khiến cơ thể cô như muốn tách ra làm hai, cảm giác ran rát tan chảy trong cơn u mê dục vọng khó cưỡng, mỗi một động tác của anh đều uyển chuyển và điêu luyện, tựa như dã thú già cội đang săn bắt con mồi non tơ.
Trong bóng tối, hai thân ảnh cuộn tròn vào nhau, tiếng rên rỉ cứ kéo dài trong sự tĩnh lặng.
Dường như màn đêm tĩnh mịch khiến con mãnh thú trong cơ thể anh càng trở hung hăng, khiến anh không cách gì kiềm chế được mình, thác loạn làm thân hình cô run rẩy, hơi thở như nặng nghìn cân.
Cùng lúc đó, tại khu chung cư cũ, Ôn Diên liêu xiêu bước lên từng bậc cầu thang, lên tới tầng sáu thì quẹo trái, lững thững đứng lại trước cửa nhà Lưu Đào, liên tục đập cửa.
Cửa vừa mở, Ôn Diên liền xông thẳng vào nhà, đè cơ thể Lưu Đào trên tường. Anh ta cố dùng sức dán hai cánh tay cô lại, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn cô không rời, hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Nhân lúc Lưu Đào không chú ý, anh ta bất thình lình cúi xuống cưỡng hôn lên môi cô, hương rượu tràn ngập khiến thần trí cô nhất thời bị chao đảo. Đôi môi lạnh toát của cô trong phút chốc liền nóng ran, cả người run lên bần bật.
Sau một thoáng vùng vẫy bất thành, Lưu Đào liền buông lỏng toàn thân, mặc kệ cho Ôn Diên xâm chiếm.
Nụ hôn của Ôn Diên cứ triền miên không đứt, xâm lấn tới cằm cổ, da diết lại chân thành, hơi thở nam tính quyện cùng hương rượu say nồng phảng phất trong không gian đêm tối tĩnh lặng.
Dưới ánh đèn điện lờ mờ, ánh mắt Ôn Diên trở nên âm trầm, khoé môi anh ta giật giật dữ dội, rất lâu sau mới có thể phát lên thanh mềm mại như nước: “Đào… Đào… Anh thật lòng… yêu em…”
Trái tim Lưu Đào đập rộn ràng tựa như sóng vỗ từng cơn, mặt đỏ tay run, cả người tê cứng như nhành cây khô chết sững.
Hai mắt Ôn Diên lập loè tia hỗn loạn không tên, trộn lẫn cùng sự thâm tình.
Bốn mắt nhìn nhau không chớp không rời, cái nhìn đầy nóng bỏng và chân tình.
Lúc Ôn Diên định tiến tới hôn thêm lần nữa, Lưu Đào liền ngoảnh mặt né đi. Hơi thở cả hai đều nặng nề, bầu không khí trở nên gượng gạo, ánh mắt chứa đầy tạp niệm.
Dường như, sự hờ hững của Lưu Đào đã giết chết đi tinh thần nhiệt huyết ban đầu của Ôn Diên, anh ta nhẹ nhàng buông tay cô ra, khoé môi nhếch lên nụ cười nhạt, sững sờ trong vài giây, rồi trực tiếp xoay lưng rời khỏi.
Cửa đóng rầm lại, hai bóng lưng cùng lúc quay về phía nhau, dựa vào tấm cửa gỗ trơn nhẵn. Lồng ngực căng cứng nặng nề, hơi thở nóng rực như chứa lửa, trong đầu không ngừng hiện ra khoảng khắc ban nãy.
Một lúc sau, Lưu Đào bàng hoàng xoay người mở toang cửa, vội vã chạy ra ngoài, nhưng trên hành lang lúc này đã quay về trạng thái trống vắng, không một bóng người. Cô co chân chạy về phía cầu thang, đứng ngẩn ngơ nhìn hình bóng người đàn ông cao lớn đang dần khuất sau ngã rẽ, từ tim truyền tới một cơn đau đớn khôn nguôi.
Cô vừa định bước theo, nhưng lại vô thức chững lại. Con tim muốn buông xuôi tất cả lao về phía Ôn Diên, nhưng lý trí lại kéo bước chân cô về.
Cũng chính vì lẽ đó mà Lưu Đào trở nên khắc nghiệt với bản thân, ép buộc mình không được nhớ tới Ôn Diên nữa, cứ xem như đó chỉ là một đoạn nghiệt duyên, một chút rung động nhất thời sẽ mau chóng phai nhạt. Nhưng cô lại không hề hay biết, có những người, có những khoảnh khắc đã ăn sâu trong tiềm thức của cô, không cách gì xoá mờ được, càng cố gò ép bản thân quên đi lại càng nhớ rõ một cách sâu sắc.
Sau bao ngày đấu tránh khốc liệt giữa lý trí và con tim, sức lực của Lưu Đào gần như kiệt quệ. Ngày trước khi Ôn Diên cứ như cái đuôi bám riết lấy thì cô luôn cảm thấy phiền hà, giờ đây lúc anh ta không còn đến nữa thì trong lòng cô lại thấy trống trải.
Giữa lúc Lưu Đào đang ngẩn người nghĩ ngợi, Chu Nham Điềm từ xa bước tới. “Lại gặp nhau rồi.”
Thanh âm không cao không trầm vang lên khiến Lưu Đào quay về thực tại, cô khẽ nâng mí mắt lên nhìn, trên mặt ngay lập tức hiện lên vẻ chán ghét. “Tôi… và cô… quen nhau sao?”
Chu Nham Điềm nhếch khoé môi cười nhạt: “Không tính là quen, nhưng cũng không phải không biết. Chẳng lẽ trí nhớ của cô lại tệ tới mức đó sao? À phải… nếu cô không nhớ tôi cũng không sao, dù gì thì tôi cũng sắp trở thành bà chủ của cô rồi…”
Ánh mắt Lưu Đào có chút mất tự nhiên, mi tâm khẽ nhíu lại: “Ý cô là sao?”
“Tập đoàn Thôi Thị đã được tôi thu mua. Từ nay cô sẽ là nhân viên dưới trướng của tôi…” Chu Nham Điềm quẳng một ánh mắt đầy khinh thường tới trên người Lưu Đào.
Cô có nghe nói là công ty đã đổi chủ, nhưng thật không ngờ người đó lại là Chu Nham Điềm.
Lưu Đào cười khểnh: “Cô nghĩ tôi sẽ ở lại làm trâu làm ngựa cho cô ư? Nằm mơ đi. Bà đây nghỉ việc, không làm nữa. À phải rồi, Chu Nham Điềm, đây là thứ mà bà đây tặng cho cô.”
Lời vừa dứt, Lưu Đào liền nâng thùng rác dưới chân lên, thẳng tay đổ lên người Chu Nham Điềm. “Loại rác rưởi…”
Chu Nham Điềm bị sỉ nhục trước bao nhiêu người liền dãy lên đành đạch: “Tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi ngành này vĩnh viễn…”
“Nếu muốn cứ thử xem…” Lưu Đào không chút sợ hãi, trố mắt nhìn Chu Nham Điềm, đuôi mày khẽ nhướng nhẹ. Một giây sau đó, cô cười mỉa mai, vỗ vỗ lên bả vai Chu Nham Điềm nói: “Cô không xứng làm đối thủ của tôi, càng không xứng làm đối thủ với Hi Đình. Loại người giống như cô… sẽ không bao giờ… có… kết cục… tốt đẹp… cả.”
Nói xong những gì cần nói, Lưu Đào liền cầm lấy túi xách rời đi, không một cái ngoái đầu nhìn lại.
Trừ Chu Nham Điềm ra, những người còn lại đều thấy Lưu Đào rất ngầu.
Cũng vì đắc tội với Chu Nham Điềm mà Lưu Đào đã đã bị mấy công ty từ chối phỏng vấn. Cô giận dữ đứng một mình ngoài công viên, liên tục đá chân vào phiến bê tông cứng như đá, nhằm xả đi cơn giận trong lòng. “Chết tiệt… bà đây sẽ không chịu thua đâu!”
Ôn Diên đứng ở đằng xa không khỏi bật cười, anh ta dùng tay che miệng cười mấy tiếng nhè nhẹ, sau đó anh ta liền tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc đi tới gần Lưu Đào. “Sao thế? Ai lại dám chọc tức tiểu tổ tông của anh thế?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, hai mắt Lưu Đào lập tức phát sáng, lòng mừng như nở hoa nhưng miệng cô thì vẫn cứng: “Ai là tiểu tổ tổng của anh chứ?”
“Em không nhận cũng không sao cả. Trái tim anh công nhận là được rồi.” Ôn Diên cao hứng nói.
Lưu Đào thôi không phản bác, xoay người ngồi bệt trên bồn hoa, trên mặt vẫn không thôi giận dữ. Im lặng một lúc lâu, cô mới hậm hực nói: “Là do thanh mai trúc mã của anh đấy!”
Ôn Diên méo mặt, khóc không nổi mà cười cũng chẳng xong: “Cái gì mà thanh mai trúc mã của anh? Chu Nham Điềm cùng lắm cũng chỉ là một người bạn bình thường không thể nào bình thường hơn. Cô ta làm sao mà so với em được.”
Khoé môi Lưu Đào giật giật như vừa cười, nhưng giọng nói lại điềm nhiên như chẳng có việc gì: “Dù sao thì cô ta cũng chơi bẩn kinh khủng…”
“Chẳng qua chỉ là không xin được việc thôi mà.” Ôn Diên tỏ ra hời hợt: “Em đâu nhất thiết phải đi làm thuê cho người ta, em có thể tự mình làm chủ được mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.