Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 28: Cô được lắm!!!
ThảoDuy2730
28/08/2021
Đúng 18h chiều chiếc xe Bentley GT màu đen quen thuộc dừng trước nhà cô. Cô nhanh chóng chạy ra. Hôm nay cô mặc 1 chiếc đầm màu hồng trễ vai dịu dàng, còn anh thì mặc 1 bộ tây trang màu đen. Hôm nay lại đích thân anh lái xe. Cô nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ. Anh liền hỏi
-Em đã chuẩn bị kĩ chưa? _ anh hỏi
Cô nghe vậy hơi rùng mình. Xén tí nữa là quên lại gọi anh là "Trịnh Tổng "
-Dạ. Em chuẩn bị xong rồi_ cô nói
-Được. Vậy chúng ta tới bệnh viện_ nói xong thì anh bắt đầu láu xe.
Tới bệnh viện anh và cô cùng xuống xe và đi vào trong. Trước khi đi vào trong anh không quên xách 1 giỏ táo Mỹ nhìn rất đẹp mắt. Anh và cô cứ bước vào mặc cho mọi người nhìn họ tán thưởng rằng 2 người rất đẹp đôi.
Đứng trước phòng bệnh mẹ cô, cô không quên nói với anh
-Em đã nói với mẹ chúng ta quen nhau 3 năm rồi. Kế tiếp anh hiểu chứ?_ cô hỏi
-Anh hiểu rồi! _ Trịnh Tuấn
Vừa dứt câu cô đẩy cánh cửa ra. Mẹ cô và dì Hà quay sang nhìn cô và người đàn ông tuấn tú cao lớn bên cạnh
Anh bước vào trong lẽ phép chào hỏi
-Con chào bác gái. Con chào dì_ anh thật sự rất lễ phép nha.
Cô rất bất ngờ với anh. Anh đã cởi bỏ những cái gọi là lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày xuống thật rồi.
Mẹ cô và dì Hà cười niềm nở và chào lại.
Anh tiến lại gần và nói
-Con có một ít trái cây biếu bác. Bác đã khỏe hơn chưa_ anh hỏi
-Cảm ơn con. Bác khỏe lại rồi_ bà thật sự rất hài lòng về anh.
Trò chuyện 1 lúc thì bà Lương bắt đầu hỏi vào vấn đề chính :
-Con muốn kết hôn với Tiểu Mỹ nhà bác thật sao?_ bà hỏi
-Con muốn kết hôn với cô ấy lâu rồi. Con thật sự rất yêu cô ấy_ anh nói
-Thật tốt quá rồi. Con hãy dịu dàng với nó. Con bé rất ghét người lạnh lùng. Giám đốc của nó rất lạnh lùng và khó tính nên con bé có phần rất sợ hãi, bác mong con không lạnh lùng và khó tính như giám đốc hiện giờ của nó_ Bà Lương không ngờ rằng mình có thể thản nhiên nói xấu anh trước mặt anh bởi vì đơn giản là bà không biết
Cô đứng sát bên toát mồ hôi lạnh " Mẹ ơi mẹ giết con rồi". Cô muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho xong
Mặt anh hiện lên 3 vạch đen quay mặt lại nhìn cô. Cô chỉ biết nặn ra 1 nụ cười khổ. Anh liền quay lại nhìn bà Lương
-Thật vậy sao Bác? Con không nghĩ Thuần Mỹ lại nói xấu con trước mặt bác như vậy_ anh vừa anh vừa âm thầm nghiến răng. Trong lòng la lớn " Lương Thuần Mỹ cô được lắm!!!!"
Bà Lương bất ngờ nói
-Sao? Ý con là? _ bà hỏi
-Đúng vậy! Con chính là giám đốc công ty cô ấy đang làm đồng thời là vị hôn phu của cô ấy_ Trịnh Tuấn
Dì Hà nãy giờ im lặng bây giờ lại lên tiếng:
-Không xong rồi Mỹ Mỹ à_ dì Hà vừa nói vừa cười
Cô nhanh chóng giải thích
-Mẹ à! Lúc đó con tức nên mới nói vậy _ cô nói
-Thì ra là vậy. Vậy tiền phẫu thuật của bác cũng là do con chi ra sao? _ bà hỏi
-Không có gì đâu bác. Chuyện nhỏ thôi _ Trịnh Tuấn
-Thật sự cảm ơn cháu. Thuần Mỹ nhà bác gặp được cháu là phúc ba đời rồi _ Bà Lương nói vẻ mặt đầy hài lòng
Cứ như thế mà trò chuyện. Đến 21h thù cô và anh ra về để mẹ cô nghỉ ngơi.
Bước ra khỏi phòng bệnh anh khôi phục lại nét mặt lạnh lùng thường ngày. Kiên nghị nói
-Cô được lắm Lương Thuần Mỹ. Cô rất biết cách bôi nhọ người khác_ anh nói
-Xin lỗi. Thật sự không cố ý_ cô vừa nói vừa gượng cười
-Thôi bỏ qua chuyện đó. Trưa mai 11h tôi đón cô tới chỗ Thomas để may lễ phục _ anh không nhanh không chậm nói
-Được! _ cô đáp
-Em đã chuẩn bị kĩ chưa? _ anh hỏi
Cô nghe vậy hơi rùng mình. Xén tí nữa là quên lại gọi anh là "Trịnh Tổng "
-Dạ. Em chuẩn bị xong rồi_ cô nói
-Được. Vậy chúng ta tới bệnh viện_ nói xong thì anh bắt đầu láu xe.
Tới bệnh viện anh và cô cùng xuống xe và đi vào trong. Trước khi đi vào trong anh không quên xách 1 giỏ táo Mỹ nhìn rất đẹp mắt. Anh và cô cứ bước vào mặc cho mọi người nhìn họ tán thưởng rằng 2 người rất đẹp đôi.
Đứng trước phòng bệnh mẹ cô, cô không quên nói với anh
-Em đã nói với mẹ chúng ta quen nhau 3 năm rồi. Kế tiếp anh hiểu chứ?_ cô hỏi
-Anh hiểu rồi! _ Trịnh Tuấn
Vừa dứt câu cô đẩy cánh cửa ra. Mẹ cô và dì Hà quay sang nhìn cô và người đàn ông tuấn tú cao lớn bên cạnh
Anh bước vào trong lẽ phép chào hỏi
-Con chào bác gái. Con chào dì_ anh thật sự rất lễ phép nha.
Cô rất bất ngờ với anh. Anh đã cởi bỏ những cái gọi là lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày xuống thật rồi.
Mẹ cô và dì Hà cười niềm nở và chào lại.
Anh tiến lại gần và nói
-Con có một ít trái cây biếu bác. Bác đã khỏe hơn chưa_ anh hỏi
-Cảm ơn con. Bác khỏe lại rồi_ bà thật sự rất hài lòng về anh.
Trò chuyện 1 lúc thì bà Lương bắt đầu hỏi vào vấn đề chính :
-Con muốn kết hôn với Tiểu Mỹ nhà bác thật sao?_ bà hỏi
-Con muốn kết hôn với cô ấy lâu rồi. Con thật sự rất yêu cô ấy_ anh nói
-Thật tốt quá rồi. Con hãy dịu dàng với nó. Con bé rất ghét người lạnh lùng. Giám đốc của nó rất lạnh lùng và khó tính nên con bé có phần rất sợ hãi, bác mong con không lạnh lùng và khó tính như giám đốc hiện giờ của nó_ Bà Lương không ngờ rằng mình có thể thản nhiên nói xấu anh trước mặt anh bởi vì đơn giản là bà không biết
Cô đứng sát bên toát mồ hôi lạnh " Mẹ ơi mẹ giết con rồi". Cô muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho xong
Mặt anh hiện lên 3 vạch đen quay mặt lại nhìn cô. Cô chỉ biết nặn ra 1 nụ cười khổ. Anh liền quay lại nhìn bà Lương
-Thật vậy sao Bác? Con không nghĩ Thuần Mỹ lại nói xấu con trước mặt bác như vậy_ anh vừa anh vừa âm thầm nghiến răng. Trong lòng la lớn " Lương Thuần Mỹ cô được lắm!!!!"
Bà Lương bất ngờ nói
-Sao? Ý con là? _ bà hỏi
-Đúng vậy! Con chính là giám đốc công ty cô ấy đang làm đồng thời là vị hôn phu của cô ấy_ Trịnh Tuấn
Dì Hà nãy giờ im lặng bây giờ lại lên tiếng:
-Không xong rồi Mỹ Mỹ à_ dì Hà vừa nói vừa cười
Cô nhanh chóng giải thích
-Mẹ à! Lúc đó con tức nên mới nói vậy _ cô nói
-Thì ra là vậy. Vậy tiền phẫu thuật của bác cũng là do con chi ra sao? _ bà hỏi
-Không có gì đâu bác. Chuyện nhỏ thôi _ Trịnh Tuấn
-Thật sự cảm ơn cháu. Thuần Mỹ nhà bác gặp được cháu là phúc ba đời rồi _ Bà Lương nói vẻ mặt đầy hài lòng
Cứ như thế mà trò chuyện. Đến 21h thù cô và anh ra về để mẹ cô nghỉ ngơi.
Bước ra khỏi phòng bệnh anh khôi phục lại nét mặt lạnh lùng thường ngày. Kiên nghị nói
-Cô được lắm Lương Thuần Mỹ. Cô rất biết cách bôi nhọ người khác_ anh nói
-Xin lỗi. Thật sự không cố ý_ cô vừa nói vừa gượng cười
-Thôi bỏ qua chuyện đó. Trưa mai 11h tôi đón cô tới chỗ Thomas để may lễ phục _ anh không nhanh không chậm nói
-Được! _ cô đáp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.