Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 36: Sống chung với anh
ThảoDuy2730
28/08/2021
Chiếc xe Bantley GT màu đen quen thuộc rẽ vào cổng căn biệt thự phong cách Châu Âu sang trọng. Cửa xe được mở ra cô và anh cùng bước xuống, vì váy cô quá phồng nên có chút bất tiện khi đi, anh ân cần dìu cô đi vào trong. Người giúp việc thấy cô liền chào hai tiếng " cô chủ". Cô vui vẻ đáp trả lời chào hỏi mọi người bằng nụ cười tươi. Ai trong số người giúp việc cũng đều nghĩ " cô vừa đẹp lại vừa tốt cậu chủ cưới cô ấy là phải".
Anh thì vẫn lạnh băng nhìn cô. Chào hỏi xong anh ôm eo cô đi lên phòng, hành động của anh khiến cô phải đỏ mặt cô thật sự không quen với hành động này của anh chút nào
Cô thật sự bị hấp dẫn sau khi cánh cửa gỗ lớn mở ra, căn phòng chủ yếu là tông trắng đen lộ ra trước mắt. Nó thật rộng rãi và sang trọng. Nhưng ẩn sau trong đó cô nhìn thấy được một cái gì đó lạnh lẽo u ám và nồng đượm sự cô đơn
Anh thấy cô cứ ngẩn người nhìn thì lên tiếng
-Em không cần nhìn kĩ như vậy. Nó sẽ là của em trong vòng 2 năm_ anh đơn giản chỉ nghĩ sau 2 năm thì hợp đồng giữa cô và anh sẽ kết thúc nên căn phòng này cũng vậy, cô có thể gắn bó với nó 2 năm
-....._ cô thật sự không biết nói gì vào giờ phút này. Hành động của mình đều nằm trong tầm mắt của anh. Có điều khi cô nghe anh nói vậy trong lòng có chút buồn, nhưng cô không hiểu tại sao cảm giác đó lại đến tìm cô
-Kia là phòng để quần áo của em. Cạnh bên là nhà tắm_ anh vừa nói tay vừa chỉ về hướng hai cánh cửa gỗ màu trắng ra vẻ hướng dẫn cô
-Cảm ơn _ cô khách sáo nói. Sau đó liền đi tới căn phòng để quần áo mà anh nói. Cánh cửa được cô đẩy ra, bên trong không thể xa hoa được hơn nữa.
Mọi thứ đều được sắp xếp rất ngăn nắp. Áo tây trang, vest, cà vạt, áo sơ mi, đồng hồ, giày, quần âu, quần áo ở nhà của anh....đều được treo lên và xếp gọn. Nhãn hiệu lại vô cùng nổi tiếng, anh đúng là thừa tiền. Sát bên đồ của anh là phần của cô, nó cũng được xếp rất ngăn nắp không khác gì bên anh. Nhưng có điều tất cả đều mới, trong đầu cô liền xuất hiện dấu hỏi to đùng " Quần áo của cô đâu rồi". Từ váy, áo, đầm, quần, áo khoác, váy dạ hội, đồ bộ dài, đồ bộ đùi, giày cao gót, túi xách, trang sức và cả....đồ lót cũng đều được đổi mới và nhãn hiệu thì vô cùng nổi tiếng trên thị trường. Cô không tin vào mắt mình liền chạy ra thì thấy anh rất thảnh thơi ngồi chéo chân trên ghế sofa.
-Đồ của em đâu rồi?_ Lương Thuần Mỹ hỏi
-Tất cả anh đều đổi mới_ anh thản nhiên nói
-Nhưng mà...._ cô đang định nói là đồ của cô vẫn còn dùng được thì bị anh cắt ngang
-Không ý kiến gì hết_ anh nói xong liền đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất hai tay đút vào túi quần nhìn ra cửa sổ ngắm thành phố về đêm có phần yên tĩnh
Cô biết giờ có nói gì cũng không được nên đành đi vào trong phòng quần áo lúc nãy lấy một bộ đồ dài kín đáo để tắm nhưng cô lại có vấn đề với chiếc váy cưới. Dây kéo ở ngoài sau dường như mắc vào cái gì đó, cô quều quào đưa tay về phía sau cố kéo nhưng không được. Cô cứ loay hoay mãi mà vẫn không được nên chỉ còn cách mở cửa nhà tắm e dè bước ra. Anh vẫn đứng ngay cửa sổ sát đất nghe tiếng mở cửa có chút quan tâm nên xoay người lại nhìn. Cô vẫn với bộ dạng là một cô dâu xinh đẹp bước ra. Mặt anh có chút khó hiểu, cô bước vào đó 15' phút rồi mà sao vẫn còn với bộ dạng như cũ. Anh đang suy nghĩ thì giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên
-Anh...anh có thể....giúp em...giúp em...kéo dây kéo áo được không, nó mắc cái gì đó em không thể kéo xuống được_ cô vừa nói đầu vừa cúi xuống
Mặt anh ngơ ngác. Chỉ vì dây kéo áo mà cô ở trong đó 15' phút để mở sao. Cô sợ anh sẽ làm gì cô nên không dám nhờ anh sao?. Vì bất lực với nó cô mới nhờ anh sao?. Bộ nhìn mặt anh biến thái đến vậy à?
Anh vừa suy nghĩ vừa đi về hướng của cô ra hiệu anh sẽ giúp. Cô xoay người đưa lưng về phía anh. Tay anh chạm vào dây kéo nhỏ, thô bạo kéo xuống. Vì dây kéo mắc phải sợi chỉ nên nó bị kẹt. Dây kéo được kéo xuống, phần cúp ngực bắt đầu lỏng ra nên cô biết anh đã kéo liền lấy tay ôm lấy trước ngực của mình phòng tránh nó tuột xuống. Phần lưng trần trắng mịn trơn bóng lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh. Anh liền hờ hững quay mặt về hướng khác
-Cảm ơn_ cô nói xong thì ôm váy đi vào lại nhà tắm.
Nhẹ nhàng mở nước nóng vào bồn tắm. Hơi nước bắt đầu bốc lên một mảng mờ nhạt. Cô cởi chiếc váy ra rồi bước vào bồn ngồi xuống. Cô suy nghĩ về những thứ ở trong phòng quần áo. Điều làm cô xấu hổ nhất là đồ lót. Làm sao anh biết được kích cỡ của cô chứ. Với lại anh thích màu trắng và đen đến vậy sao? Ngay cả đồ lót của cô cũng chỉ có độc hai màu trắng đen, nhìn giống như căn phòng của anh vậy
45' phút trôi qua cô cũng đi ra. Anh thấy cô ra thì lẵng lặng đi vào trong lấy đồ của mình rồi vào phòng tắm. Anh trước giờ chưa từng nghĩ sau biến cố đó anh vẫn có thể ở cùng một người phụ nữ, phòng quần áo của anh cũng có quần áo của phụ nữ, bữa ăn của anh cũng có thêm một người, phòng tắm cũng có dầu gội và sữa tắm của phụ nữ hay đúng hơn là sử dụng chung phòng tắm với người khác và ngay cả chiếc giường cũng có thêm thành viên.
Cô sau khi tắm xong thì cứ đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc bàn trang điểm màu trắng. Trên đó bày đầy đủ các mỹ phẩm của thương hiệu nổi tiếng toàn cầu, son, phấn đều đầy đủ. Nó làm cô có chút tò mò nên lại xem thử. Đúng là hàng hiệu có khác. Ngay cả chai nước hoa cũng được bao bọc với vẻ ngoài vô cùng đẹp và mùi hương thì lại rất nhẹ và thơm. Tất cả những thứ trên bàn đều có mùi thơm rất đặc trưng. Son, phấn, nước hoa đều có mùi hương khác nhau. Nói chung trên bàn trang điểm này hội tụ những thứ được gọi là đẹp và thơm nhất.
Chiếc giường rộng lớn màu trắng làm cô nhìn vào là muốn ngủ, nó đang hiện diện ngày càng gần. Nhớ tới câu nói " Tôi sẽ không làm gì gây hại đến thân thể của cô" mà anh đã nói nên cô phần yên tâm liền leo lên giường vùi mặt mình vào chiếc gối mềm và tấm chăn ấm áp mềm mại. Căn phòng được bao trùm bởi khí lạnh tỏa ra từ máy điều hòa cùng với phong cách đẹp và chiếc giường êm rộng rãi làm cô nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Dù gì cả ngày hôm nay cô cũng quá mệt mỏi rồi với lại cô không muốn đối diện với anh trên giường vào lúc này
Khi cô ngủ sâu thì anh cũng vừa tắm xong. Anh lau khô tóc rồi cũng lên giường ngủ. Chiếc giường rộng lớn được ngăn cách bởi một chiếc gối ôm dài màu trắng. Anh chỉ liếc nhìn cô gái nằm bên cạnh một chút rồi cũng chìm vào giấc ngủ
Anh thì vẫn lạnh băng nhìn cô. Chào hỏi xong anh ôm eo cô đi lên phòng, hành động của anh khiến cô phải đỏ mặt cô thật sự không quen với hành động này của anh chút nào
Cô thật sự bị hấp dẫn sau khi cánh cửa gỗ lớn mở ra, căn phòng chủ yếu là tông trắng đen lộ ra trước mắt. Nó thật rộng rãi và sang trọng. Nhưng ẩn sau trong đó cô nhìn thấy được một cái gì đó lạnh lẽo u ám và nồng đượm sự cô đơn
Anh thấy cô cứ ngẩn người nhìn thì lên tiếng
-Em không cần nhìn kĩ như vậy. Nó sẽ là của em trong vòng 2 năm_ anh đơn giản chỉ nghĩ sau 2 năm thì hợp đồng giữa cô và anh sẽ kết thúc nên căn phòng này cũng vậy, cô có thể gắn bó với nó 2 năm
-....._ cô thật sự không biết nói gì vào giờ phút này. Hành động của mình đều nằm trong tầm mắt của anh. Có điều khi cô nghe anh nói vậy trong lòng có chút buồn, nhưng cô không hiểu tại sao cảm giác đó lại đến tìm cô
-Kia là phòng để quần áo của em. Cạnh bên là nhà tắm_ anh vừa nói tay vừa chỉ về hướng hai cánh cửa gỗ màu trắng ra vẻ hướng dẫn cô
-Cảm ơn _ cô khách sáo nói. Sau đó liền đi tới căn phòng để quần áo mà anh nói. Cánh cửa được cô đẩy ra, bên trong không thể xa hoa được hơn nữa.
Mọi thứ đều được sắp xếp rất ngăn nắp. Áo tây trang, vest, cà vạt, áo sơ mi, đồng hồ, giày, quần âu, quần áo ở nhà của anh....đều được treo lên và xếp gọn. Nhãn hiệu lại vô cùng nổi tiếng, anh đúng là thừa tiền. Sát bên đồ của anh là phần của cô, nó cũng được xếp rất ngăn nắp không khác gì bên anh. Nhưng có điều tất cả đều mới, trong đầu cô liền xuất hiện dấu hỏi to đùng " Quần áo của cô đâu rồi". Từ váy, áo, đầm, quần, áo khoác, váy dạ hội, đồ bộ dài, đồ bộ đùi, giày cao gót, túi xách, trang sức và cả....đồ lót cũng đều được đổi mới và nhãn hiệu thì vô cùng nổi tiếng trên thị trường. Cô không tin vào mắt mình liền chạy ra thì thấy anh rất thảnh thơi ngồi chéo chân trên ghế sofa.
-Đồ của em đâu rồi?_ Lương Thuần Mỹ hỏi
-Tất cả anh đều đổi mới_ anh thản nhiên nói
-Nhưng mà...._ cô đang định nói là đồ của cô vẫn còn dùng được thì bị anh cắt ngang
-Không ý kiến gì hết_ anh nói xong liền đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất hai tay đút vào túi quần nhìn ra cửa sổ ngắm thành phố về đêm có phần yên tĩnh
Cô biết giờ có nói gì cũng không được nên đành đi vào trong phòng quần áo lúc nãy lấy một bộ đồ dài kín đáo để tắm nhưng cô lại có vấn đề với chiếc váy cưới. Dây kéo ở ngoài sau dường như mắc vào cái gì đó, cô quều quào đưa tay về phía sau cố kéo nhưng không được. Cô cứ loay hoay mãi mà vẫn không được nên chỉ còn cách mở cửa nhà tắm e dè bước ra. Anh vẫn đứng ngay cửa sổ sát đất nghe tiếng mở cửa có chút quan tâm nên xoay người lại nhìn. Cô vẫn với bộ dạng là một cô dâu xinh đẹp bước ra. Mặt anh có chút khó hiểu, cô bước vào đó 15' phút rồi mà sao vẫn còn với bộ dạng như cũ. Anh đang suy nghĩ thì giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên
-Anh...anh có thể....giúp em...giúp em...kéo dây kéo áo được không, nó mắc cái gì đó em không thể kéo xuống được_ cô vừa nói đầu vừa cúi xuống
Mặt anh ngơ ngác. Chỉ vì dây kéo áo mà cô ở trong đó 15' phút để mở sao. Cô sợ anh sẽ làm gì cô nên không dám nhờ anh sao?. Vì bất lực với nó cô mới nhờ anh sao?. Bộ nhìn mặt anh biến thái đến vậy à?
Anh vừa suy nghĩ vừa đi về hướng của cô ra hiệu anh sẽ giúp. Cô xoay người đưa lưng về phía anh. Tay anh chạm vào dây kéo nhỏ, thô bạo kéo xuống. Vì dây kéo mắc phải sợi chỉ nên nó bị kẹt. Dây kéo được kéo xuống, phần cúp ngực bắt đầu lỏng ra nên cô biết anh đã kéo liền lấy tay ôm lấy trước ngực của mình phòng tránh nó tuột xuống. Phần lưng trần trắng mịn trơn bóng lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh. Anh liền hờ hững quay mặt về hướng khác
-Cảm ơn_ cô nói xong thì ôm váy đi vào lại nhà tắm.
Nhẹ nhàng mở nước nóng vào bồn tắm. Hơi nước bắt đầu bốc lên một mảng mờ nhạt. Cô cởi chiếc váy ra rồi bước vào bồn ngồi xuống. Cô suy nghĩ về những thứ ở trong phòng quần áo. Điều làm cô xấu hổ nhất là đồ lót. Làm sao anh biết được kích cỡ của cô chứ. Với lại anh thích màu trắng và đen đến vậy sao? Ngay cả đồ lót của cô cũng chỉ có độc hai màu trắng đen, nhìn giống như căn phòng của anh vậy
45' phút trôi qua cô cũng đi ra. Anh thấy cô ra thì lẵng lặng đi vào trong lấy đồ của mình rồi vào phòng tắm. Anh trước giờ chưa từng nghĩ sau biến cố đó anh vẫn có thể ở cùng một người phụ nữ, phòng quần áo của anh cũng có quần áo của phụ nữ, bữa ăn của anh cũng có thêm một người, phòng tắm cũng có dầu gội và sữa tắm của phụ nữ hay đúng hơn là sử dụng chung phòng tắm với người khác và ngay cả chiếc giường cũng có thêm thành viên.
Cô sau khi tắm xong thì cứ đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc bàn trang điểm màu trắng. Trên đó bày đầy đủ các mỹ phẩm của thương hiệu nổi tiếng toàn cầu, son, phấn đều đầy đủ. Nó làm cô có chút tò mò nên lại xem thử. Đúng là hàng hiệu có khác. Ngay cả chai nước hoa cũng được bao bọc với vẻ ngoài vô cùng đẹp và mùi hương thì lại rất nhẹ và thơm. Tất cả những thứ trên bàn đều có mùi thơm rất đặc trưng. Son, phấn, nước hoa đều có mùi hương khác nhau. Nói chung trên bàn trang điểm này hội tụ những thứ được gọi là đẹp và thơm nhất.
Chiếc giường rộng lớn màu trắng làm cô nhìn vào là muốn ngủ, nó đang hiện diện ngày càng gần. Nhớ tới câu nói " Tôi sẽ không làm gì gây hại đến thân thể của cô" mà anh đã nói nên cô phần yên tâm liền leo lên giường vùi mặt mình vào chiếc gối mềm và tấm chăn ấm áp mềm mại. Căn phòng được bao trùm bởi khí lạnh tỏa ra từ máy điều hòa cùng với phong cách đẹp và chiếc giường êm rộng rãi làm cô nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Dù gì cả ngày hôm nay cô cũng quá mệt mỏi rồi với lại cô không muốn đối diện với anh trên giường vào lúc này
Khi cô ngủ sâu thì anh cũng vừa tắm xong. Anh lau khô tóc rồi cũng lên giường ngủ. Chiếc giường rộng lớn được ngăn cách bởi một chiếc gối ôm dài màu trắng. Anh chỉ liếc nhìn cô gái nằm bên cạnh một chút rồi cũng chìm vào giấc ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.