Chương 52: . 1 Đưa Cô Đi Ăn Cá
Diệp Thất
15/05/2021
Nếu như bây giờ Thi Hạ rời khỏi văn phòng ngay trước mắt Bạch Xu, chỉ sợ bà ta lại muốn làm lớn chuyện này hơn.
"Thi Hạ, chính cô là kẻ gây chuyện, thì đương nhiên cô phải nghĩ biện pháp giải quyết, thế nào, còn cần người khác giúp cô xử lý cục diện rồi rắm này à?"
Thi Hạ nhíu chặt mày, trên mặt đã viết đầy chữ "không kiên nhẫn".
Cô tận tâm tận lực như vậy, cố gắng như vậy, không phải để cho người khác làm mình làm mẩy khoa tay múa chân trước mặt cô!
"Thi phu nhân, sợ là bà hiểu nhầm rồi, thời điểm công ty sản xuất lượng lớn sữa rửa mặt, tôi khi đó vừa khéo không ở trong nước." Thi Hạ thản nhiên liếc Bạch Xu một cái.
Những năm gần đây, chuyện xảy ra bên trong Thi Nhuận Trân Châu, Thi Minh Thành đã không để vào mắt, Bạch Xu cơ bản cũng không có cái gọi là óc quản lý.
Vậy nên vẫn là Thi Hạ cô một mình chăm chăm chỉ chỉ xử lý chúng.
"Thi phu nhân, có rất nhiều chuyện bà không biết trước biết sau, yêu cầu bà đừng nên ăn nói bậy bạ!"
Bạch Xu bị Thi Hạ chọc giận một lúc nhưng cũng không biết nói gì, chỉ có thể tức giận nhìn Thi Hạ.
Thi Hạ lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, "Tôi còn có việc cần phải làm cho xong, thế nên, mời bà đi cho."
Bây giờ cô đúng là không có kiên nhẫn đối phó với bà mẹ này của mình, nhưng mà, Bạch Xu đương nhiên không cảm thấy thế.
Thi Hạ cảm thấy bà ta phiền, thế nhưng bà ta hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt Thi Hạ, cái đồ tiểu tiện nhân!
Cô là con gái của tiểu tam, ấy vậy bây giờ Thi Hạ lại là đại tiểu thư độc nhất của nhà họ Thi, chuyện này làm sao Bạch Xu có thể nhịn được!
Thế nhưng ngoại trừ chấp nhận, căn bản bà ta cũng không còn giải pháp khác, ai bảo con gái bà qua đời rồi chứ!
"Thi Hạ, tôi là vợ của cha cô." Bạch Xu nhấn mạnh.
"Bà cũng không phải mẹ tôi!"
Thi Hạ nhìn Bạch Xu, ánh mắt lạnh băng, người phụ nữ trước mặt này không hề có liên hệ máu mủ gì với cô, thế nhưng bà ta còn muốn khống chế cả đời cô.
"Hạ Hạ, sao rồi?"
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Lệ Cảnh Diễn xuất hiện trong phòng làm việc của mình, Thi Hạ có hơi ngẩn ngơ.
"Sao anh lại tới đây?"
Lệ Cảnh Diễn chẳng qua chỉ nhìn Thi Hạ chốc lát, cười một tiếng, vừa rồi trông anh giống như là mới nghe được bí mật động trời gì đó vậy!
"Cảnh Diễn tới đấy à?"
Bạch Xu cũng chỉ cười chào hỏi Lệ Cảnh Diễn, bà ta cũng không phải kẻ ngu, thế nên Bạch Xu hiểu rõ trong lòng rằng, Lệ Cảnh Diễn không phải là người mà bà ta có thể đắc tội được.
Nhưng mà khoảnh khắc Lệ Cảnh Diễn nhìn về phía Bạch Xu, sắc mặt cũng không có gì vui.
"Ừm, tôi tới đón Hạ Hạ tan ca, Hạ Hạ, chúng ta đi thôi!"
Lệ Cảnh Diễn vừa nói, rồi trực tiếp đi đến bên cạnh Thi Hạ, nhân tiện kéo tay cô qua, xoay người rời khỏi phòng làm việc của Thi Hạ.
Còn Bạch Xu, bà ta muốn đợi, vậy thì cứ đợi tiếp đi.
Thi Hạ còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Lệ Cảnh Diễn kéo ra ngoài.
Bàn tay ấm áp của Lệ Cảnh Diễn nắm tay cô, Thi Hạ bỗng nhiên cảm nhận được cái gọi là cảm giác an toàn.
Nhưng mà nhìn thấy vết thương trên đầu Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn có hơi nhíu mày.
Anh cầm khăn tay tơ lụa của mình, xoa một chút lên vết thương trên trán Thi Hạ, động tác của anh nhìn có hơi thô lỗ, căn bản là không có cảm giác dịu dàng nào.
"Shhh, đau. . ."
Thi Hạ không nhịn được oán trách nói.
Mới vừa rồi cô còn có chút cảm kích người đàn ông này đưa mình kéo ra ngoài từ chỗ Bạch Xu.
Nhưng mấy giờ anh đột nhiên dùng sức đụng vết thương của cô, lại khiến cho Thi Hạ cảm thấy khó chịu.
Thế mà ngay cả dịu dàng đơn giản nhất cũng không học được sao?
"Hóa ra cô cũng biết đau!" Lệ Cảnh Diễn nhìn cái trán có hơi ửng đỏ của Thi Hạ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Thi Hạ, cô có biết cô cứ tiếp tục dày vò bản thân như vậy, trước sau gì cũng có ngày mặt mày hốc hác hơn không!"
Thi Hạ hơi cúi đầu, lẩm bẩm.
"Làm gì nghiêm trọng vậy, tôi vẫn rất ổn!"
"Thi Hạ, chính cô là kẻ gây chuyện, thì đương nhiên cô phải nghĩ biện pháp giải quyết, thế nào, còn cần người khác giúp cô xử lý cục diện rồi rắm này à?"
Thi Hạ nhíu chặt mày, trên mặt đã viết đầy chữ "không kiên nhẫn".
Cô tận tâm tận lực như vậy, cố gắng như vậy, không phải để cho người khác làm mình làm mẩy khoa tay múa chân trước mặt cô!
"Thi phu nhân, sợ là bà hiểu nhầm rồi, thời điểm công ty sản xuất lượng lớn sữa rửa mặt, tôi khi đó vừa khéo không ở trong nước." Thi Hạ thản nhiên liếc Bạch Xu một cái.
Những năm gần đây, chuyện xảy ra bên trong Thi Nhuận Trân Châu, Thi Minh Thành đã không để vào mắt, Bạch Xu cơ bản cũng không có cái gọi là óc quản lý.
Vậy nên vẫn là Thi Hạ cô một mình chăm chăm chỉ chỉ xử lý chúng.
"Thi phu nhân, có rất nhiều chuyện bà không biết trước biết sau, yêu cầu bà đừng nên ăn nói bậy bạ!"
Bạch Xu bị Thi Hạ chọc giận một lúc nhưng cũng không biết nói gì, chỉ có thể tức giận nhìn Thi Hạ.
Thi Hạ lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, "Tôi còn có việc cần phải làm cho xong, thế nên, mời bà đi cho."
Bây giờ cô đúng là không có kiên nhẫn đối phó với bà mẹ này của mình, nhưng mà, Bạch Xu đương nhiên không cảm thấy thế.
Thi Hạ cảm thấy bà ta phiền, thế nhưng bà ta hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt Thi Hạ, cái đồ tiểu tiện nhân!
Cô là con gái của tiểu tam, ấy vậy bây giờ Thi Hạ lại là đại tiểu thư độc nhất của nhà họ Thi, chuyện này làm sao Bạch Xu có thể nhịn được!
Thế nhưng ngoại trừ chấp nhận, căn bản bà ta cũng không còn giải pháp khác, ai bảo con gái bà qua đời rồi chứ!
"Thi Hạ, tôi là vợ của cha cô." Bạch Xu nhấn mạnh.
"Bà cũng không phải mẹ tôi!"
Thi Hạ nhìn Bạch Xu, ánh mắt lạnh băng, người phụ nữ trước mặt này không hề có liên hệ máu mủ gì với cô, thế nhưng bà ta còn muốn khống chế cả đời cô.
"Hạ Hạ, sao rồi?"
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Lệ Cảnh Diễn xuất hiện trong phòng làm việc của mình, Thi Hạ có hơi ngẩn ngơ.
"Sao anh lại tới đây?"
Lệ Cảnh Diễn chẳng qua chỉ nhìn Thi Hạ chốc lát, cười một tiếng, vừa rồi trông anh giống như là mới nghe được bí mật động trời gì đó vậy!
"Cảnh Diễn tới đấy à?"
Bạch Xu cũng chỉ cười chào hỏi Lệ Cảnh Diễn, bà ta cũng không phải kẻ ngu, thế nên Bạch Xu hiểu rõ trong lòng rằng, Lệ Cảnh Diễn không phải là người mà bà ta có thể đắc tội được.
Nhưng mà khoảnh khắc Lệ Cảnh Diễn nhìn về phía Bạch Xu, sắc mặt cũng không có gì vui.
"Ừm, tôi tới đón Hạ Hạ tan ca, Hạ Hạ, chúng ta đi thôi!"
Lệ Cảnh Diễn vừa nói, rồi trực tiếp đi đến bên cạnh Thi Hạ, nhân tiện kéo tay cô qua, xoay người rời khỏi phòng làm việc của Thi Hạ.
Còn Bạch Xu, bà ta muốn đợi, vậy thì cứ đợi tiếp đi.
Thi Hạ còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Lệ Cảnh Diễn kéo ra ngoài.
Bàn tay ấm áp của Lệ Cảnh Diễn nắm tay cô, Thi Hạ bỗng nhiên cảm nhận được cái gọi là cảm giác an toàn.
Nhưng mà nhìn thấy vết thương trên đầu Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn có hơi nhíu mày.
Anh cầm khăn tay tơ lụa của mình, xoa một chút lên vết thương trên trán Thi Hạ, động tác của anh nhìn có hơi thô lỗ, căn bản là không có cảm giác dịu dàng nào.
"Shhh, đau. . ."
Thi Hạ không nhịn được oán trách nói.
Mới vừa rồi cô còn có chút cảm kích người đàn ông này đưa mình kéo ra ngoài từ chỗ Bạch Xu.
Nhưng mấy giờ anh đột nhiên dùng sức đụng vết thương của cô, lại khiến cho Thi Hạ cảm thấy khó chịu.
Thế mà ngay cả dịu dàng đơn giản nhất cũng không học được sao?
"Hóa ra cô cũng biết đau!" Lệ Cảnh Diễn nhìn cái trán có hơi ửng đỏ của Thi Hạ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Thi Hạ, cô có biết cô cứ tiếp tục dày vò bản thân như vậy, trước sau gì cũng có ngày mặt mày hốc hác hơn không!"
Thi Hạ hơi cúi đầu, lẩm bẩm.
"Làm gì nghiêm trọng vậy, tôi vẫn rất ổn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.