Chương 115: . 1:thật Ra Anh Muốn Mãi Mãi Ở Cùng Nhau.
Diệp Thất
15/05/2021
Lệ Cảnh Diễn gật đầu một cái, nhìn Thi Hạ, anh phát hiện, lúc Thi Hạ gọi thức ăn, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Có vẻ Thi Hạ vẫn còn rất thích đồ ăn của tiệm này.
"Mang tới một đĩa gà lớn như vậy nữa."
"Em khá thích uống canh cá, xem thử canh cá ở đây thế nào." Thi Hạ cười lên tiếng.
Trong lúc đợi thức ăn mang lên, Thi Hạ không nhịn được nhìn xung quanh.
Thật ra, Tân Cương cũng là một nơi rất đẹp.
"Tôi chưa từng đến Tân Cương, nhưng mà, tôi xem ảnh chụp Tân Cương, trời ở đó rất xanh, tôi rất thích chỗ đó."
Đây là lần đầu tiên Thi Hạ chủ động nói nhiều như vậy trước mặt mình, Lệ Cảnh Diễn có hơi bất ngờ.
Anh nhìn Thi Hạ, nếu như Thi Hạ muốn đi, anh có thể đưa cô cùng đi du lịch, coi như là đi hưởng tuần trăng mật.
Hưởng tuần trăng mật?
Lệ Cảnh Diễn mới đột nhiên nghĩ đến, tại sao mình lại suy nghĩ đến đề tài này?
Có điều, nghiêm túc nghĩ thử, anh nợ Thi Hạ, thật ra rất nhiều.
Hôn lễ, nhẫn kim cương, tuần trăng mật, còn có một người chồng toàn năng nhị thập tứ hiếu. . .
"Cô muốn đi không?"
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ.
Nhưng mà, Thi Hạ lại lắc đầu.
Nơi cô thích không phải là Tân Cương.
"Nếu có thể, thật ra tôi thích tới Đại Lý hơn, nghe nói đó là nơi nhà nhà có nước, hộ hộ có hoa." Thi Hạ cười lên tiếng.
Lệ Cảnh Diễn cười một tiếng: "Đó là lời trong phim Hoàn Châu Cách Cách, cô bị Hoàn Châu Cách Cách đầu độc sao?"
Thi Hạ lắc đầu, không hề, cô muốn đến Đại Lý, chỉ vì lúc trẻ, mẹ và bà ngoại cô đều ở đó.
Mẹ có rất nhiều hình chụp ở Đại Lý, rất rất đẹp. . .
"Không liên quan đến bộ phim đó, tôi chỉ thích nơi đó thôi, cảm thây ở đó rất bình yên, rất thích hợp để sinh sống." Thi Hạ mỉm cười, mở miệng nói.
Trong đôi mắt trong veo của cô, tràn đầy ước mơ về nơi dó.
"Vậy sau này chúng ta sẽ đi Đại Lý hưởng. . ."
"Thưa ngài, món ăn đã được mang lên." Nhân viên phục vụ mở miệng nói.
Lời cậu ta đúng lúc cắt ngang lời Lệ Cảnh Diễn chuẩn bị nói ra khỏi miệng.
Mà Thi Hạ cũng không nghe được kế hoạch của Lệ Cảnh Diễn, Lệ Cảnh Diễn sẽ mang cô đi hưởng tuần trăng mật, sao có thể. . .
Tới giờ cô cũng không nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến.
"Được rồi, ăn cơm đi, tôi cũng sắp chết đói rồi." Thi Hạ cười, cầm đũa lên.
Có vẻ Thi Hạ vẫn còn rất thích đồ ăn của tiệm này.
"Mang tới một đĩa gà lớn như vậy nữa."
"Em khá thích uống canh cá, xem thử canh cá ở đây thế nào." Thi Hạ cười lên tiếng.
Trong lúc đợi thức ăn mang lên, Thi Hạ không nhịn được nhìn xung quanh.
Thật ra, Tân Cương cũng là một nơi rất đẹp.
"Tôi chưa từng đến Tân Cương, nhưng mà, tôi xem ảnh chụp Tân Cương, trời ở đó rất xanh, tôi rất thích chỗ đó."
Đây là lần đầu tiên Thi Hạ chủ động nói nhiều như vậy trước mặt mình, Lệ Cảnh Diễn có hơi bất ngờ.
Anh nhìn Thi Hạ, nếu như Thi Hạ muốn đi, anh có thể đưa cô cùng đi du lịch, coi như là đi hưởng tuần trăng mật.
Hưởng tuần trăng mật?
Lệ Cảnh Diễn mới đột nhiên nghĩ đến, tại sao mình lại suy nghĩ đến đề tài này?
Có điều, nghiêm túc nghĩ thử, anh nợ Thi Hạ, thật ra rất nhiều.
Hôn lễ, nhẫn kim cương, tuần trăng mật, còn có một người chồng toàn năng nhị thập tứ hiếu. . .
"Cô muốn đi không?"
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ.
Nhưng mà, Thi Hạ lại lắc đầu.
Nơi cô thích không phải là Tân Cương.
"Nếu có thể, thật ra tôi thích tới Đại Lý hơn, nghe nói đó là nơi nhà nhà có nước, hộ hộ có hoa." Thi Hạ cười lên tiếng.
Lệ Cảnh Diễn cười một tiếng: "Đó là lời trong phim Hoàn Châu Cách Cách, cô bị Hoàn Châu Cách Cách đầu độc sao?"
Thi Hạ lắc đầu, không hề, cô muốn đến Đại Lý, chỉ vì lúc trẻ, mẹ và bà ngoại cô đều ở đó.
Mẹ có rất nhiều hình chụp ở Đại Lý, rất rất đẹp. . .
"Không liên quan đến bộ phim đó, tôi chỉ thích nơi đó thôi, cảm thây ở đó rất bình yên, rất thích hợp để sinh sống." Thi Hạ mỉm cười, mở miệng nói.
Trong đôi mắt trong veo của cô, tràn đầy ước mơ về nơi dó.
"Vậy sau này chúng ta sẽ đi Đại Lý hưởng. . ."
"Thưa ngài, món ăn đã được mang lên." Nhân viên phục vụ mở miệng nói.
Lời cậu ta đúng lúc cắt ngang lời Lệ Cảnh Diễn chuẩn bị nói ra khỏi miệng.
Mà Thi Hạ cũng không nghe được kế hoạch của Lệ Cảnh Diễn, Lệ Cảnh Diễn sẽ mang cô đi hưởng tuần trăng mật, sao có thể. . .
Tới giờ cô cũng không nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến.
"Được rồi, ăn cơm đi, tôi cũng sắp chết đói rồi." Thi Hạ cười, cầm đũa lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.