Chương 137: . 2: Hết Sức Dụ Dỗ
Diệp Thất
15/05/2021
Trong nháy mắt, Lệ Cảnh Dương cảm thấy phải ngay lập tức rời khỏi đây.
Nhưng vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng cậu lại không phản kháng, thế là Lệ Cảnh Dương cả đời trong sạch, cuối cùng lại bị một cô gái...
Buổi sáng hôm sau.
Ánh mặt trời len lói qua bức màn cửa dày chiếu vào phòng, Lệ Cảnh Dương lúc này mới mơ màn tỉnh giấc.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì, cậu không thể nhớ rõ nữa, nhưng cậu loáng thoáng cảm thấy hình như và Tô Khả Khả chưa làm gì.
Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lệ Cảnh Dương vẫn là có thể có cảm giác được, dù sao đó vẫn là cơ thể của cậu mà.
Nhưng, Tô Khả Khả ngồi bên kia thì lại đang khóc hết nước mắt, giống như đêm qua thật sự đã xảy ra sự chuyện gì rồi.
"Tô Khả Khả, cô đừng nói, chúng ta..."
Lệ Cảnh Dương mở to hai mắt, nhìn cô gái trước mặt.
Chẳng lẽđêm qua,trong lúc ý thức bị thuốc khống chế, cậu cùng Tô Khả Khả nữ đã thật sự xảy ra chuyện sao?
"Thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi bị trúng thuốc mê!" Tô Khả Khả để lộ ra vẻ mặt hổ thẹn.
Nhưng sự gian xảo ẩn sâu trong ánh mắt, chỉ mình cô ta hiểu được.
Lệ Cảnh Dương muốn xem cô ta là một quân cờ, không ngờ, đến cuối cùng chính cậu lại trở thành quân cờ của cô ta.
Nhưng cái này cũng là do bản thân cậu gieo gió gặt bão mà thôi!
Lệ Cảnh Dương trừng mắt nhìn Tô Khả Khả, chất vấn: "Nhưng cô cũng không thể coi tôi như thuốc giải được, anh tôi đâu?"
Tô Khả Khả che miệng lại, nước mắt rơi xuống.
"Lệ Cảnh Diễn, Lệ Cảnh Diễn... Anh ấy đẩy tôi ngã rồi chạy đi tìm vợ mình rồi."
Lệ Cảnh Dương vò đầu bức tóc, cảm thấy rất hoang mang.
"Cái gì, shit!"
Đêm qua cậu thật đúng làtự vác đá ném vào chân mình!
Tô Khả Khả ngẩng mặt lên nhìn Lệ Cảnh Dương: "Cậu hai Lệ, anh đã chiếm sự trong sạch của tôi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm!"
Côta nhất định phải gả vào Lệ gia, không cần biết là trở thành vợ của ai thì cô ta vẫn sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời!
"Tôi..."
Lệ Cảnh Dương lạnh lùng nói: "Cô cho tôi thời gian để bình tĩnh lại, được không!"
Muốn cậu trả giá như thế nào cũng được, cho dù là huỷ hoại sự nghiệp của chính mình. Nhưng bắt cậu cưới cô gái này, Lệ Cảnh Dương làm không được!
"Cô muốn cái gì, cứ nói, cho dù là bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể cho cô, nhưng vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ cưới cô!"
Lệ Cảnh Dương nói, ăn mặc quần áo của mình, liền như vậy xoay người rời đi, không có một chút lưu luyến!
Từ đầu đến cuối, cậu không hề nhìn Tô Khả Khả.
Thấy Lệ Cảnh Dương cứ như vậy rời đi, Tô Khả Khả cũng cũng không hề phẫn nộ, hoặc cố nói gì để giữ chân cậu lại!
Cô ta rất bình tĩnh, bởi vì này đây chỉ mới là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô ta mà thôi.
Các bước sau đó, cô ta sẽ từ từ triển khai...
Lệ Cảnh Dương, anh không trốn thoát khỏi tôi được đâu!
Tô Khả Khả nhìn bóng người Lệ Cảnh Dương rời đi, cười lạnh lùng, sau đó tung chăn, không chút do dự đứng dậy rời đi.
Ga trải giường vẫn sạch sẽ, vẫn trắng tinh tươm, cái gì cũng không có.
Đêm qua là đêm đầu tiên của cô ta, vậy ga trải giường sao có thể sạch sẽ như vậy,còn Lệ Cảnh Dương thì ngủ say như chết, không hề có phản ứng gì...
――
Trong nhà Lệ Cảnh Diễn.
Thi Hạ đã nấu xong bữa sáng, nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn chưa tỉnh lại.
Thi Hạ không còn cách khác, chỉ có thể đi vào phòng Lệ Cảnh Diễn bảo anh ta dậy.
"Bây giờ là mấy giờ?"
Lệ Cảnh Diễn nghẹn nghẹt mũi hỏi, cái giọng nghẹt mũi này nghe vào thật là không thoải mái.
Thi Hạ liền nhìn Lệ Cảnh Diễn, hỏi lại: "Lệ Cảnh Diễn, anh bị cảm sao?"
"Cô nghĩ sao?" Lệ Cảnh Diễn hỏi ngược lại.
Không cần Thi Hạ nói, anh cũng biết mình đã bị cảm! Hôm nay ngủ dậy thấy mũi bị nghẹt, đầu thì đau nhức, anh thấy rất khó chịu!
"Tôi cũng đâu có ngờ, đêm qua tự anh đòitắm nước lạnh mà." Thi Hạchu miệng cãi lại.
"Nếu không phải do cô không đồng ý giúp tôi, tôi đâu đến nỗi phải tắm nước lạnh để đổ bệnh thế này?"
Lệ Cảnh Diễn nói một cách thẳng thắng, Thi Hạ lại nghe xong liền thấy xấu hổ.
"Không sao, cảm xoàng thôi, uống thuốc bảy ngày là khỏi, không uống thuốc thì cũng bảy ngày là khỏi, rất nhanh anh sẽ khỏe lại thôi."
Nhưng vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng cậu lại không phản kháng, thế là Lệ Cảnh Dương cả đời trong sạch, cuối cùng lại bị một cô gái...
Buổi sáng hôm sau.
Ánh mặt trời len lói qua bức màn cửa dày chiếu vào phòng, Lệ Cảnh Dương lúc này mới mơ màn tỉnh giấc.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì, cậu không thể nhớ rõ nữa, nhưng cậu loáng thoáng cảm thấy hình như và Tô Khả Khả chưa làm gì.
Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lệ Cảnh Dương vẫn là có thể có cảm giác được, dù sao đó vẫn là cơ thể của cậu mà.
Nhưng, Tô Khả Khả ngồi bên kia thì lại đang khóc hết nước mắt, giống như đêm qua thật sự đã xảy ra sự chuyện gì rồi.
"Tô Khả Khả, cô đừng nói, chúng ta..."
Lệ Cảnh Dương mở to hai mắt, nhìn cô gái trước mặt.
Chẳng lẽđêm qua,trong lúc ý thức bị thuốc khống chế, cậu cùng Tô Khả Khả nữ đã thật sự xảy ra chuyện sao?
"Thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi bị trúng thuốc mê!" Tô Khả Khả để lộ ra vẻ mặt hổ thẹn.
Nhưng sự gian xảo ẩn sâu trong ánh mắt, chỉ mình cô ta hiểu được.
Lệ Cảnh Dương muốn xem cô ta là một quân cờ, không ngờ, đến cuối cùng chính cậu lại trở thành quân cờ của cô ta.
Nhưng cái này cũng là do bản thân cậu gieo gió gặt bão mà thôi!
Lệ Cảnh Dương trừng mắt nhìn Tô Khả Khả, chất vấn: "Nhưng cô cũng không thể coi tôi như thuốc giải được, anh tôi đâu?"
Tô Khả Khả che miệng lại, nước mắt rơi xuống.
"Lệ Cảnh Diễn, Lệ Cảnh Diễn... Anh ấy đẩy tôi ngã rồi chạy đi tìm vợ mình rồi."
Lệ Cảnh Dương vò đầu bức tóc, cảm thấy rất hoang mang.
"Cái gì, shit!"
Đêm qua cậu thật đúng làtự vác đá ném vào chân mình!
Tô Khả Khả ngẩng mặt lên nhìn Lệ Cảnh Dương: "Cậu hai Lệ, anh đã chiếm sự trong sạch của tôi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm!"
Côta nhất định phải gả vào Lệ gia, không cần biết là trở thành vợ của ai thì cô ta vẫn sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời!
"Tôi..."
Lệ Cảnh Dương lạnh lùng nói: "Cô cho tôi thời gian để bình tĩnh lại, được không!"
Muốn cậu trả giá như thế nào cũng được, cho dù là huỷ hoại sự nghiệp của chính mình. Nhưng bắt cậu cưới cô gái này, Lệ Cảnh Dương làm không được!
"Cô muốn cái gì, cứ nói, cho dù là bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể cho cô, nhưng vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ cưới cô!"
Lệ Cảnh Dương nói, ăn mặc quần áo của mình, liền như vậy xoay người rời đi, không có một chút lưu luyến!
Từ đầu đến cuối, cậu không hề nhìn Tô Khả Khả.
Thấy Lệ Cảnh Dương cứ như vậy rời đi, Tô Khả Khả cũng cũng không hề phẫn nộ, hoặc cố nói gì để giữ chân cậu lại!
Cô ta rất bình tĩnh, bởi vì này đây chỉ mới là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô ta mà thôi.
Các bước sau đó, cô ta sẽ từ từ triển khai...
Lệ Cảnh Dương, anh không trốn thoát khỏi tôi được đâu!
Tô Khả Khả nhìn bóng người Lệ Cảnh Dương rời đi, cười lạnh lùng, sau đó tung chăn, không chút do dự đứng dậy rời đi.
Ga trải giường vẫn sạch sẽ, vẫn trắng tinh tươm, cái gì cũng không có.
Đêm qua là đêm đầu tiên của cô ta, vậy ga trải giường sao có thể sạch sẽ như vậy,còn Lệ Cảnh Dương thì ngủ say như chết, không hề có phản ứng gì...
――
Trong nhà Lệ Cảnh Diễn.
Thi Hạ đã nấu xong bữa sáng, nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn chưa tỉnh lại.
Thi Hạ không còn cách khác, chỉ có thể đi vào phòng Lệ Cảnh Diễn bảo anh ta dậy.
"Bây giờ là mấy giờ?"
Lệ Cảnh Diễn nghẹn nghẹt mũi hỏi, cái giọng nghẹt mũi này nghe vào thật là không thoải mái.
Thi Hạ liền nhìn Lệ Cảnh Diễn, hỏi lại: "Lệ Cảnh Diễn, anh bị cảm sao?"
"Cô nghĩ sao?" Lệ Cảnh Diễn hỏi ngược lại.
Không cần Thi Hạ nói, anh cũng biết mình đã bị cảm! Hôm nay ngủ dậy thấy mũi bị nghẹt, đầu thì đau nhức, anh thấy rất khó chịu!
"Tôi cũng đâu có ngờ, đêm qua tự anh đòitắm nước lạnh mà." Thi Hạchu miệng cãi lại.
"Nếu không phải do cô không đồng ý giúp tôi, tôi đâu đến nỗi phải tắm nước lạnh để đổ bệnh thế này?"
Lệ Cảnh Diễn nói một cách thẳng thắng, Thi Hạ lại nghe xong liền thấy xấu hổ.
"Không sao, cảm xoàng thôi, uống thuốc bảy ngày là khỏi, không uống thuốc thì cũng bảy ngày là khỏi, rất nhanh anh sẽ khỏe lại thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.