Chương 155: .2: Tứ Phương Gây Áp Lực 2
Diệp Thất
15/05/2021
Bạch Xu thấy Lệ Cảnh Diễn ở đây liền không dám nói một lời nào nữa, chỉ có thể cun cút xoay người rời đi.
Chỉ là khi bà ta đi còn không quên trừng mắt một cái với Thi Hạ, giống như muốn uy hiếp cô không được nói lung tung trước mặt Lệ Cảnh Diễn.
Bà Thi vừa đi khỏi, dường như sức lực cả người Thi Hạ đều bị rút hết, lập tức ngã xuống sô pha, bây giờ cô chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Vỗn dĩ Lệ Cảnh Diễn còn muốn giáo dục lại người phụ nữ này một lát, cô thật sự ngốc quá đi mất.
Khi Bạch Xu đánh cô, chẳng lẽ cô không biết đánh trả à?
Tuy nhiên khi thấy mặt Thi Hạ bi thương, Lệ Cảnh Diễn chẳng thể nói ra một câu nào trách móc cô được.
Cô đã biến mình thành cái dạng này thì anh còn nói cái gì nữa chứ!
“Thi Hạ, cô……”
Nhìn Thi Hạ bây giờ, Lệ Cảnh Diễn cũng chảng nói được lời nào, rồi nhìn về phía Mạt Mạt đang còn ngơ ngác đứng nhìn.
“Mạt Mạt, đi lấy hộp thuốc lại đây.”
Bây giờ Mạt Mạt mới tỉnh lại, mặt của tổng giám Thi vừa bị móng tay của bà Thi cào qua.
Tóc cô cũng hơi rối, quần áo lô thôi, cả người nhìn rất chật vật.
“Vâng, chủ tịch Lệ, tôi sẽ đi lấy.”
Sau năm phút đồng hồ.
Mạt Mạt đã mang theo hộp thuốc lại đây.
“Chủ tịch Lệ, hay là để tôi làm cho?”
Mạt Mạt thoáng nhìn Lệ Cảnh Diễn, Lệ Cảnh Diễn không nói gì, nhưng mà cô ấy vẫn cứ ngoan ngoãn đưa hộp thuốc cho Lệ Cảnh Diễn.
Ánh mắt chủ tịch Lệ cực kỳ rõ ràng, không cho người nào khác chạm vào vợ của mình hết!
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn cẩn thận giúp cô xử lý miệng vết thương, mặt anh cách mặt cô rất gần, chỉ chút nữa thôi là chạm phải rồi.
Hơi thở của anh phả vào mặt Thi Hạ, khiến cô hơi lo lắng, anh dựa gần như vậy làm cho cô cảm giác rất khó hít thở.
“Sao anh lại tới đây?”
Thi Hạ liếm đôi môi khô của mình, tùy tiện chọn một đề tài để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
“Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua.”
“Nhưng mà khi bà ta đánh cô, cô không biết đánh trả hả?” Lệ Cảnh Diễn nói, ngẩng đầu nhìn qua Thi Hạ.
Vừa nãy Bạch Xu hung dữ như vậy, nếu Lệ Cảnh Diễn anh không tới đây có phải cô liền chờ bị người đàn bà kia đánh chết hay không?
Thi Hạ trả lời khá thờ ơ, giống như chuyện vừa rồi chả liên quan gì tới mình cả.
“Tôi lười đến đánh trả!”
“Cô…… Thi Hạ, cô nói cho tôi biết, cô còn muốn người phụ nữ đó đánh chết mình phải không!”
Nào ngờ sau khi Lệ Cảnh Diễn nói xong câu này, đôi mắt Thi Hạ đỏ lên.
Nhìn thấy vẻ mặt Thi Hạ không đúng, lúc này Lệ Cảnh Diễn mới nhận ra Thi Hạ đang khóc.
Anh nhìn thấy đôi mắt Thi Hạ sưng đỏ, trong lòng nhói đau, anh thật sự không biết an ủi phụ nữ, chỉ biết lúng túng nhìn qua Thi Hạ.
“Ý tôi không phải cố ý nói cô, cô đừng khóc nữa.”
Thi Hạ cứ lờ đi, tiếng khóc thút thít không thành tiếng, chỉ có nước mắt không nhịn được rơi xuống khiến người ta đau lòng.
Lệ Cảnh Diễn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ nói một câu.
“Lúc cô khóc nhìn rất xấu!”
“……”
Thi Hạ xoa hai mắt mình, cô không hiểu vì sao lúc nãy đối diện với Bạch Xu cũng không khóc.
Mà bây giờ đứng trước mặt Lệ Cảnh Diễn, đột nhiên cô lại yếu ớt như vậy, thật là mất mặt!
“Yên tâm đi, về sau có tôi ở đây, Bạch Xu vĩnh viễn cũng không tới công ty làm phiền cô nữa.”
Thi Hạ cười khổ một tiếng, chỉ là trong tiếng cười kèm theo một nỗi cô đơn.
“Công ty này vốn là của bà ta, bà ta muốn tới thì tới thôi không cản được.”
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, tại sao bây giờ cô lại nghĩ tất cả mọi thứ đều là của Bạch Xu?
Cho nên, lúc nãy Bạch Xu ra tay đánh cô, cô mới đứng im cho Bạch Xu đánh mình sao?
“Thi Nhuận Trân Châu rốt cuộc cũng là sản nghiệp của nhà họ Thi, Thi Hạ, cô đừng quên, cô mới chính là cô cả của nhà họ Thi!” Lệ Cảnh Diễn nhấn mạnh.
Huống hồ, Thi Hạ cô còn là người phụ nữ của Lệ Cảnh Diễn, không được anh cho phép, ai có gan dám đối xử không tốt với Thi Hạ được!
Thi Hạ ngẩng đầu, nhìn Lệ Cảnh Diễn, “Tôi……”
Tuy nhiên khi nhìn vào đôi mắt của Lệ Cảnh Diễn, đột nhiên cô quên mất mình muốn nói gì rồi.
Chỉ là khi bà ta đi còn không quên trừng mắt một cái với Thi Hạ, giống như muốn uy hiếp cô không được nói lung tung trước mặt Lệ Cảnh Diễn.
Bà Thi vừa đi khỏi, dường như sức lực cả người Thi Hạ đều bị rút hết, lập tức ngã xuống sô pha, bây giờ cô chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Vỗn dĩ Lệ Cảnh Diễn còn muốn giáo dục lại người phụ nữ này một lát, cô thật sự ngốc quá đi mất.
Khi Bạch Xu đánh cô, chẳng lẽ cô không biết đánh trả à?
Tuy nhiên khi thấy mặt Thi Hạ bi thương, Lệ Cảnh Diễn chẳng thể nói ra một câu nào trách móc cô được.
Cô đã biến mình thành cái dạng này thì anh còn nói cái gì nữa chứ!
“Thi Hạ, cô……”
Nhìn Thi Hạ bây giờ, Lệ Cảnh Diễn cũng chảng nói được lời nào, rồi nhìn về phía Mạt Mạt đang còn ngơ ngác đứng nhìn.
“Mạt Mạt, đi lấy hộp thuốc lại đây.”
Bây giờ Mạt Mạt mới tỉnh lại, mặt của tổng giám Thi vừa bị móng tay của bà Thi cào qua.
Tóc cô cũng hơi rối, quần áo lô thôi, cả người nhìn rất chật vật.
“Vâng, chủ tịch Lệ, tôi sẽ đi lấy.”
Sau năm phút đồng hồ.
Mạt Mạt đã mang theo hộp thuốc lại đây.
“Chủ tịch Lệ, hay là để tôi làm cho?”
Mạt Mạt thoáng nhìn Lệ Cảnh Diễn, Lệ Cảnh Diễn không nói gì, nhưng mà cô ấy vẫn cứ ngoan ngoãn đưa hộp thuốc cho Lệ Cảnh Diễn.
Ánh mắt chủ tịch Lệ cực kỳ rõ ràng, không cho người nào khác chạm vào vợ của mình hết!
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn cẩn thận giúp cô xử lý miệng vết thương, mặt anh cách mặt cô rất gần, chỉ chút nữa thôi là chạm phải rồi.
Hơi thở của anh phả vào mặt Thi Hạ, khiến cô hơi lo lắng, anh dựa gần như vậy làm cho cô cảm giác rất khó hít thở.
“Sao anh lại tới đây?”
Thi Hạ liếm đôi môi khô của mình, tùy tiện chọn một đề tài để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
“Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua.”
“Nhưng mà khi bà ta đánh cô, cô không biết đánh trả hả?” Lệ Cảnh Diễn nói, ngẩng đầu nhìn qua Thi Hạ.
Vừa nãy Bạch Xu hung dữ như vậy, nếu Lệ Cảnh Diễn anh không tới đây có phải cô liền chờ bị người đàn bà kia đánh chết hay không?
Thi Hạ trả lời khá thờ ơ, giống như chuyện vừa rồi chả liên quan gì tới mình cả.
“Tôi lười đến đánh trả!”
“Cô…… Thi Hạ, cô nói cho tôi biết, cô còn muốn người phụ nữ đó đánh chết mình phải không!”
Nào ngờ sau khi Lệ Cảnh Diễn nói xong câu này, đôi mắt Thi Hạ đỏ lên.
Nhìn thấy vẻ mặt Thi Hạ không đúng, lúc này Lệ Cảnh Diễn mới nhận ra Thi Hạ đang khóc.
Anh nhìn thấy đôi mắt Thi Hạ sưng đỏ, trong lòng nhói đau, anh thật sự không biết an ủi phụ nữ, chỉ biết lúng túng nhìn qua Thi Hạ.
“Ý tôi không phải cố ý nói cô, cô đừng khóc nữa.”
Thi Hạ cứ lờ đi, tiếng khóc thút thít không thành tiếng, chỉ có nước mắt không nhịn được rơi xuống khiến người ta đau lòng.
Lệ Cảnh Diễn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ nói một câu.
“Lúc cô khóc nhìn rất xấu!”
“……”
Thi Hạ xoa hai mắt mình, cô không hiểu vì sao lúc nãy đối diện với Bạch Xu cũng không khóc.
Mà bây giờ đứng trước mặt Lệ Cảnh Diễn, đột nhiên cô lại yếu ớt như vậy, thật là mất mặt!
“Yên tâm đi, về sau có tôi ở đây, Bạch Xu vĩnh viễn cũng không tới công ty làm phiền cô nữa.”
Thi Hạ cười khổ một tiếng, chỉ là trong tiếng cười kèm theo một nỗi cô đơn.
“Công ty này vốn là của bà ta, bà ta muốn tới thì tới thôi không cản được.”
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, tại sao bây giờ cô lại nghĩ tất cả mọi thứ đều là của Bạch Xu?
Cho nên, lúc nãy Bạch Xu ra tay đánh cô, cô mới đứng im cho Bạch Xu đánh mình sao?
“Thi Nhuận Trân Châu rốt cuộc cũng là sản nghiệp của nhà họ Thi, Thi Hạ, cô đừng quên, cô mới chính là cô cả của nhà họ Thi!” Lệ Cảnh Diễn nhấn mạnh.
Huống hồ, Thi Hạ cô còn là người phụ nữ của Lệ Cảnh Diễn, không được anh cho phép, ai có gan dám đối xử không tốt với Thi Hạ được!
Thi Hạ ngẩng đầu, nhìn Lệ Cảnh Diễn, “Tôi……”
Tuy nhiên khi nhìn vào đôi mắt của Lệ Cảnh Diễn, đột nhiên cô quên mất mình muốn nói gì rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.