Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 465: Điểm yếu của Doãn Tư Dược

Nghiêm Như Bạch

15/04/2021

"Cô không nên tiếp xúc nhiều với Doãn Tuyết Mạt kia, cô ta không phải người tốt lành gì." Doãn Tư Dược đột nhiên mở miệng nói.

"Hả? Cậu biết cô ta?" Hề Hề theo bản năng liền hỏi lại.

"Đương nhiên biết, mang họ Doãn rốt cuộc không có bao nhiêu người." Doãn Tư Dược cười khổ một tiếng, sau đó nhìn Hề Hề: "Gia đình Doãn Tuyết Mạt là một dòng thứ của Doãn thị, tính ra thì cách biệt chưa quá năm đời cho nên vẫn được xem là người của Doãn gia. Thời điểm phân chia sản nghiệp thì chú hai được thừa kế chi nhánh Đằng Hạo và một phần gia sản ở nước ngoài. Đương nhiên số đó so với tài phú và thế lực của Doãn gia cũng không đáng là gì."

"Bất quá thì tính cách Doãn Tuyết Mạt kiêu căng ương ngạnh như vậy không phải tự nhiên ngày một ngày hai mà thành, mà chính là do gia đình cô ta và cả bà nội đều dung túng. Doãn gia từ thời ba tôi đến nay đều không có con gái, nên bà nội rất yêu thích Doãn Tuyết Mạt, đối xử với cô ta chiều chuộng hơn hẳn. Chính vì vậy mới có người cầm được cọng lông gà lại cho rằng bản thân nhận được lệnh tiễn, tự nhận mình là Doãn gia đại tiểu thư." Doãn Tư Dược bật cười trào phúng, tiếp tục nói: "Doãn Tuyết Mạt này không chỉ ngang tàng mà tâm tính còn bất hảo, vừa rồi cô cũng thấy đó, một câu không thích là đã muốn ra tay đánh người. Cô nên giữ khoảng cách với cô ta."

Hề Hề gật gật đầu: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở."

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

"Tôi không thể giúp gì hơn nữa." Thanh âm Doãn Tư Dược nhẹ nhàng: "Tôi có nỗi băn khoăn của riêng mình, cuối cùng thì tôi vẫn không thể mặc kệ sự an toàn của mẹ và em gái."

Tuy Hề Hề chưa hiểu rõ ý tứ đối phương, nhưng cô cũng cảm nhận được Doãn Tư Dược có điều khó xử. Cô mỉm cười chân thành nói lời cảm tạ: "Cậu đã giúp tôi rất nhiều, cảm ơn."

Mang tai Doãn Tư Dược thoáng đỏ ửng: "Cô không trách tôi là được."

Hề Hề nhìn nắng đã đổi hướng, rõ ràng cô đã đi khá lâu, liền nói: "Tôi phải trở lại rồi, chắc mọi người đều đang đợi tôi!"

"Được." Doãn Tư Dược gật gật đầu, đáy mắt có chút áy náy.

Hề Hề không nhận ra thái độ bất thường, chỉ lễ phép chào Doãn Tư Dược rồi nhanh chóng rời đi, để lại sau lưng đôi mắt âm trầm.

"Hề Hề, thật xin lỗi. Tôi.." Doãn Tư Dược tự lầm bầm, nhưng lời lại không thể nói ra trọn vẹn, bởi vì anh có nỗi niềm bất đắc dĩ..

Đúng như lời của Doãn Tuyết Mạt khi cô ta uy hiếp Doãn Tư Dược, thân là Doãn gia nhị thiếu gia thì xác thật có một chút đặc quyền và thế lực. Nhưng Doãn Tư Dược cũng chỉ vừa trở lại Doãn gia có ba năm, hơn nữa phía trên còn có một người anh trai cao cao tại thượng tồn tại như một vị đế vương. Người anh trai này thần bí quỷ quyệt thế nào thì tất cả mọi người đều biết, nếu Doãn Tư Dược muốn bành trướng thế lực của mình thì nói quả nhiên dễ hơn làm!

Tất cả những gì Doãn Tư Dược có được trong tay cho đến giờ phút này, đều là do Doãn Tư Thần ngầm đồng ý. Nếu không có sự ưng thuận của Doãn Tư Thần thì nhị thiếu gia của Doãn gia sao có thể thuận lợi nắm lấy hơn một nửa cổ phần của chi nhánh Đằng Hạo?

Tương ứng với những phúc lợi có được từ Doãn gia, thì nhược điểm của Doãn Tư Dược cũng quá rõ ràng trong mắt mọi người, sự tồn tại của Mã Diễm và Mã Anh Anh là điểm tử huyệt chí mạng của Doãn Tư Dược!

Bất luận kẻ nào nắm được hai người này, chính là có quyền uy hiếp Doãn Tư Dược!

Doãn Tuyết Mạt quả thật có đủ khả năng đối phó Mã Diễm cùng Mã Anh Anh, đặc biệt là Mã Diễm, bởi vì bà ta là một tay nghiện mạt chược điên cuồng, mỗi ngày đều chơi đỏ đen tiêu tốn hơn một vạn. Nếu không phải Doãn Tư Dược phải lấy tiền túi ra cung phụng thì bà ta đã sớm bị người khác đánh cho chết đi sống lại ở góc xó xỉnh không ai hay biết. Chỉ cần Doãn Tuyết Mạt đặt một cái bẫy đơn giản khiêu khích máu bài bạc thì số nợ đó có thể lên đến hàng ngàn vạn, khi đó Doãn Tư Dược sẽ phải khốn đốn. Còn Mã Anh Anh bản tính trời sinh đơn thuần dễ dàng tin người, Doãn Tuyết Mạt chỉ cần tìm vài tên trai lông bông cũng dư sức lừa phỉnh đem Mã Anh Anh đi bán để trục lợi.

Vậy nên Doãn Tư Dược sẽ không thể táo bạo đối nghịch với Doãn Tuyết Mạt, nỗi băn khoăn này anh không thể nói ra, càng không có lập trường gì để nói.



* * *

Không lâu sau thì Hề Hề đã trở lại hội trường, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị đến phòng ăn để dùng cơm. Phòng ăn của đại trạch Doãn gia không khác gì một sảnh tiệc lộng lẫy, không gian rộng lớn dư sức tiếp đãi hơn cả ngàn vị khách.

Tuy căn cơ Doãn gia đều ở nước ngoài, nhưng nhiều năm nay đã quen với nếp sống của người Trung Quốc, hiển nhiên bữa ăn trưa cũng là các món ăn đặc trưng của Trung Quốc.

Sau khi Hề Hề tìm được Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên thì người hầu gái liền cung kính dẫn đường cho cô đến ghế ngồi bên trong phòng ăn. Mỗi vị trí đều có dụng ý và cân nhắc rõ ràng, không chỉ đơn thuần nói lên địa vị của người khách, mà còn thể hiện mức độ coi trọng của Doãn gia đối với người đó.

Hề Hề không nghĩ ghế ngồi của cô lại được sắp xếp ở vị trí thượng khách gần bàn của Doãn phu nhân, may mà có Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên ngồi ngay bên cạnh nên cô cũng đỡ ngượng ngùng.

Kỳ thật Hề Hề đã hơi xem nhẹ dụng tâm của gia chủ, vì các bàn tiệc ngay vị trí trung tâm của sảnh phòng ăn đều phải có một ghế ngồi cho nữ chủ nhân của Doãn gia, vậy mà Hề Hề lại được an bài ngồi ngay vị trí này, ý tứ không cần nói cũng biết.

Mọi người đều cười nói khách khí cùng ngồi xuống chỗ ngồi đã được bố trí.

Vừa ngồi xuống ghế thì Mộc Nhược Na vội vàng nhỏ giọng hỏi Hề Hề: "Lúc nãy cậu đi đâu mà lâu vậy?"

Hề Hề thấp giọng trả lời: "Tôi chỉ trò chuyện vài câu với Vương Vũ trước khi anh ta trở về đế đô. Sau đó lúc quay lại thì gặp một phụ nữ điên khùng. May mà có Doãn Tư Dược giải vây, không thì chắc giờ cũng chưa về được chỗ này."

Mộc Nhược Na kinh ngạc: "Cậu mới đi chốc lát thôi mà đã có một màn gay cấn vậy sao?"

"Không hẳn vậy đâu!" Hề Hề thở dài một tiếng: "Cậu nói xem có phải trước kia tôi đắc tội với nhiều người lắm không? Làm gì mà ai gặp tôi cũng đằng đằng sát khí thế này?"

Mộc Nhược Na cười ha hả: "Cái này thì cậu nói đúng rồi! Cậu cho rằng cậu chiếm lấy vị trí Doãn gia đại thiếu phu nhân mà nhẹ nhàng yên thân sao? Không biết bao nhiêu người phụ nữ tức tối đỏ mắt chỉ chầu chực hận không thể đoạt lấy vị trí này của cậu đó! Bọn họ thèm khát vị trí của cậu như vậy, không hận cậu mới là lạ!"

"Đừng nói quá lên nữa!" Hề Hề cau mày: "Doãn Tuyết Mạt kia có phải rất nguy hiểm không?"

Vừa nghe nhắc đến Doãn Tuyệt Mạt, quả nhiên sắc mặt Mộc Nhược Na lập tức thay đổi: "'Cậu gặp cô ta? Cô ta bị điên đó, tránh càng xa càng tốt!"

Thêm một người nữa nói như vậy!

Xem ra Doãn Tuyết Mạt thật sự là người nguy hiểm.

Mặc Tử Huyên ở bên cạnh đang từ tốn dùng khăn ăn lau tay, nhàn nhạt nói: "Chỉ là một người phụ nữ tự cao hay cho bản thân là đúng, vậy mà cũng làm hai người phiền lòng sao?"

Người ngồi ở bàn này là các khuê tú của gia đình hào môn, mặc kệ ở lĩnh vực nào thì đều là quyền lực danh thế vang dội. Nhưng dù họ có tôn quý cao sang cỡ nào, thì trước mặt Mặc Tử Huyên vẫn phải quy củ gọi một tiếng chị Tử Huyên. Ai bảo Mặc gia lại là gia tộc có bối cảnh quân chính hùng cường, đó là chưa nói đến Mặc lão gia sẽ là người tiếp theo được đề cử tiến vào ủy ban thường trực của quốc hội!

Hiện tại các vị thiên kim tiểu thư này thấy Mặc Tử Huyên vui vẻ trò chuyện với hai người phụ nữ thường dân thì rất ngạc nhiên. Một vị tiểu thư đến từ gia đình hào môn ở vùng Đông Bắc nhịn không được lên tiếng: "Bất quá chỉ là một phụ nữ gây loạn thôi, sao có thể khiến các vị lo lắng đến vậy? Nếu không ngại thì chút việc nhỏ này cứ giao cho tôi!"

Gia tộc của vị tiểu thư này vốn đi lên từ một thành phần trong xã hội đen, tuy rằng đã dứt khoát rời khỏi thế giới ngầm và kinh doanh đàng hoàng, tuy nhiên phong cách hành xử vẫn rất tàn nhẫn độc đoán.



Trên bàn này thì Mộc Nhược Na và Hề Hề là hai người không có tiếng nói nhất, ai bảo gia đình hai người họ lại không có chút bối cảnh nào chứ?

Ba mẹ của Mộc Nhược Na đều là giảng viên, chỉ là một gia đình trí thức thông thường. Còn Vân gia của Hề Hề đã rời khỏi Trung Quốc từ lâu, mà dù có còn ở lại đất nước này thì Vân gia chỉ là thư hương thế gia, không thuộc giới thượng lưu và cũng không phù hợp với bữa tiệc này.

Vậy nên cả Mộc Nhược Na và Hề Hề đều im lặng, nhưng họ không lên tiếng thì không có nghĩa Mặc Tử Huyên sẽ yên lặng.

"Không cần, chút việc nhỏ này sao lại phiền đến Khánh gia đại tiểu thư?" Mặc Tử Huyên cười nói: "Nghe nói Khánh gia đang định mua một mảnh đất ở Bắc Kinh?"

Cô gái Khánh gia đại tiểu thư kia thấy Mặc Tử Huyên tiếp chuyện thì liền vui mừng, ánh mắt trở nên sáng ngời.

Mặc Tử Huyên hơi rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Nghe nói mảnh đất này có rất nhiều người đang dòm ngó, trong đó có tên Vương Trấn. Lão Vương Trấn này ở đế đô rất có thực lực và nhiều thủ đoạn, Khánh gia đại tiểu thư, gia đình cô nên cẩn thận."

Khánh gia đại tiểu thư tức khắc nhìn Mặc Tử Huyên với ánh mắt cảm kích, luôn miệng nói cảm tạ.

Tin tức này dù có tiền vẫn chưa chắc mua được!

Thảo nào gia đình cô ta sống chết cũng phải kiếm bằng được thiệp mời để buộc cô ta đến dự bữa tiệc này, thì ra người có thể đến đây toàn xuất thân cường quyền thâm sâu.

Một số phụ nữ khác liếc mắt nhìn nhau một chút, sau đó ánh mắt họ nhìn Mộc Nhược Na và Hề Hề đã chuyển biến, từ thái độ khinh thường đã trở thành chủ động bắt chuyện. Những người này hoàn toàn ở một đẳng cấp khác biệt so với những vị khách ở bàn khác, vì họ không chỉ là khuê tú của danh môn mà còn nắm trong tay thực quyền khống chế cả gia tộc.

Thấy bọn họ chủ động bắt chuyện, Hề Hề và Mộc Nhược Na hơi ngạc nhiên, hay đây là đang được hưởng chút hào quang của Mặc Tử Huyên đây?

Ở phía dưới bàn, Mặc Tử Huyên lấy tay vỗ nhẹ nhẹ vào mu bàn tay Hề Hề, ý bảo cô không cần để ý.

"Trước kia không biết chị Tử Huyên ở thành phố N lại có hai vị là bạn thân, thật là thất lễ." Một người phụ nữ khác lên tiếng cười nói: "Xin phép tự giới thiệu một chút, tôi là Lãnh Lâm, là chủ tịch tập đoàn kinh doanh khí đốt Hàn Cát ở phía Bắc Trung Quốc."

Hề Hề không nghĩ thân phận đối phương lại quyền thế đến vậy, mà người này lại cam tâm tình nguyện gọi Mặc Tử Huyên một tiếng chị?

Tiếp theo sau đó thì những người còn lại ngồi cùng bàn cũng sôi nổi tự giới thiệu, Hề Hề và Mộc Nhược Na bốn mắt nhìn nhau ngơ ngác.

Hề Hề lịch sự để cho bọn họ tự giới thiệu xong, cô vừa định mở miệng thì Mặc Tử Huyên đã lên tiếng trước: "Hai người họ là bạn tri kỷ của tôi, một người là Vân gia nhị tiểu thư Vân Hề, người còn lại là cựu phó tổng của tập đoàn Ody, hiện tại là chủ tịch kiêm tổng giám đốc công ty Danny. À tôi cũng có cổ phần của công ty Danny, tương lai hy vọng ba chúng tôi sẽ được mọi người giúp đỡ nhé!"

Nhóm phụ nữ kia nghe vậy thì bừng tỉnh, háo hức tỏ vẻ nhất định ủng hộ.

Hề Hề và Mộc Nhược Na âm thầm than một tiếng, hai người họ bận rộn cả một buổi sáng đi tạo mối quan hệ, còn không bằng một câu nhẹ nhàng tùy ý của Mặc Tử Huyên. Thật là, sự khác biệt giai cấp xã hội là đây!

Trong khi tất cả mọi người còn đang xã giao hàn huyên, thì một thanh âm thanh thúy vọng ra từ micro: "Xin phép mời nhân vật chính của chúng ta hôm nay, Doãn lão phu nhân thượng tọa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook