Chương 462: Hề Hề nổi giận
Nghiêm Như Bạch
15/04/2021
Hề Hề nghe Mộc Nhược Na nói vậy thì lập tức gật đầu, trả lời một cách ngạo nghễ: "Anh rể của tôi không thể bị một người phụ nữ như vậy làm vấy bẩn được!"
Mộc Nhược Na nhịn không được mà cười cười: "À, hóa ra cậu còn biết bảo vệ anh rể nữa cơ?"
"Hừ, tất nhiên rồi!" Hề Hề lôi kéo Mộc Nhược Na đến chỗ Tưởng Huy Âm bị đánh nằm hôn mê.
Phía sau gáy của Tưởng Huy Âm bị thương nặng và sưng lên đỏ tấy, xem ra cục đá vừa rồi Hề Hề đánh mạnh vào ót cô ta đúng là đả thương không nhẹ chút nào.
Hề Hề liếc nhìn thân hình trùi lũi lõa lồ của Tưởng Huy Âm đang nằm trên đất, lấy tay day day cằm ngẫm nghĩ: "Cô ta tự xưng là Tưởng Oánh, còn phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh hình khuôn mặt y như chị của tôi. Bây giờ lại tính dùng khuôn mặt đó để hãm hại anh rể của tôi, tôi nên làm gì bây giờ, hay là phá nát mặt cô ta cho rồi?"
Ánh mắt Mộc Nhược Na hơi suy tư, liếc nhìn thoáng qua khu vực hành lang cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: "Ừ, nếu cậu muốn thì sẽ có người làm điều đó thay cho cậu."
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
"Tôi cũng không biết, nhưng tôi thật sự không thích cô ta. Thậm chí có cảm giác rất căm ghét, không hiểu tại sao nữa.." Hề Hề vẫn trầm tư: "Chỉ là tôi không thể nhớ ra trước đây mình có hiềm khích gì với cô ta."
Bỗng nhiên có tiếng bước chân chậm rãi bước đến bên cạnh, Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng ngẩng đầu nhìn qua, hóa ra là trợ lý Tiểu Vương.
Tiểu Vương nhìn lướt qua Tưởng Huy Âm nằm trên mặt đất, từ tốn lên tiếng: "Lưới trời tuy thưa mà khó lọt, Tưởng Huy Âm làm quá nhiều chuyện xấu, cuối cùng vẫn tự sập bẫy!"
Nét mặt Mộc Nhược Na tức khắc biến sắc: "Cô nói cái gì? Cô nói cô ta là Tưởng Huy Âm? Sao cô ta lại thành ra như vậy?"
Tiểu Vương mỉm cười, khẽ gật đầu: "Chủ tịch đã căn dặn, một khi Tưởng Huy Âm tự chui đầu vào lưới thì thiếu phu nhân có toàn quyền xử trí."
"Nghĩa là sao?" Hề Hề chưa rõ ý tứ đối phương.
Bất quá Mộc Nhược Na đã hiểu mọi chuyện, mọi thứ mà Tưởng Huy Âm toan tính đều nằm trong dự đoán của Doãn Tư Thần, đơn giản là anh chỉ muốn cho Hề Hề đích thân tự tay báo thù rửa hận. Hiểu rõ điều này thì Mộc Nhược Na thầm thở phào một hơi.
Cũng đúng, Doãn Tư Thần là người phúc hắc thâm sâu, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Tưởng Huy Âm?
Mà Tưởng Huy Âm này thật âm ngoan gian trá, có thể chịu đựng đau đớn chỉ để phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh sửa dung mạo giống như Vân Nặc và Cố Hề Hề.
Chậc chậc chậc..
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, dù chỉnh sửa dung mạo và thay đổi ngoại hình thì vẫn không thể trốn thoát khỏi đôi mắt của kẻ thù. Có lẽ Doãn Tư Thần đã chờ ngày này từ rất lâu rồi!
Mộc Nhược Na lập tức nói với Tiểu Vương: "Nếu Doãn Tư Thần đã sắp xếp cô đến đây, vậy thì cô hãy kể lại chuyện năm đó cho Hề Hề nghe đi. Lúc Hề Hề sinh ra Ngự Hàm thì tôi không có mặt ở bệnh viện, có nhiều chuyện không thể biết tường tận, còn cô luôn ở bên cạnh Hề Hề, mọi chuyện nên để cô kể lại thì hơn."
Tiểu Vương mỉm cười, cảm kích nhìn Mộc Nhược Na, quay sang nói với Hề Hề: "Là như vầy, người phụ nữ này không phải tên Tưởng Oánh, tên thật của cô ta là Tưởng Huy Âm."
Tiểu Vương là trợ lý thân cận của Cố Hề Hề ba năm trước đây, có rất nhiều chuyện không ai có thể biết rõ ràng hơn Tiểu Vương, bởi vậy chuyện năm đó sẽ không ai có thể kể lại tường tận hơn cô.
Tiểu Vương nhanh chóng kể lại vắn tắt quan hệ giữa Tưởng gia và Doãn gia, giữa Tưởng Huy Âm và Tưởng Dật Hải, cũng như sự tình năm đó, toàn bộ đều nói ra rõ ràng từ đầu chí cuối.
Thời điểm Tiểu Vương nói ra sự thật Tưởng Huy Âm vì tư thù cá nhân đã hạ dược khiến Cố Hề Hề rong huyết không ngừng, thiếu chút nữa đã một xác hai mạng, Hề Hề liền hoảng sợ lấy tay bịt kín miệng, sắc mặt tức khắc trắng bệch.
Hề Hề không thể tưởng tượng được trên đời lại có người tàn nhẫn độc ác đến vậy, cô và người phụ nữ này hoàn toàn không thù không oán. Cô chỉ đơn thuần là phòng vệ chính đáng lại gây ra thù hằn với đối phương, suýt nữa đã một xác hai mạng, suýt nữa thì cô đã mất đi con trai..
Hề Hề cảm thấy tim mình đập kịch liệt vì tức giận, đến mức tưởng như muốn ngất đi.
Nhớ lại hình ảnh Doãn Ngự Hàm nhào vào lòng cô sáng hôm nay mà cô càng thêm căm hận!
Con trai, con trai của cô!
Nếu đã dám tổn thương đến con trai của cô, thì tuyệt đối không thể tha thứ!
Hề Hề quay đầu nhìn Tưởng Huy Âm đang nằm hôn mê mà ánh mắt lạnh băng cực độ.
Tiểu Vương ở bên cạnh tiếp tục nói: "Chủ tịch đã căn dặn, thiếu phu nhân có thể tùy ý xử trí."
Hề Hề gắt gao nhắm hai mắt lại, hít thật sâu mấy hơi để cố gắng bình ổn tâm lý và kiềm nén sự tức giận. Xem ra thì việc cô mất đi trí nhớ có liên quan đến Tưởng Huy Âm này.. Trong tình huống nguy cấp năm đó, cô buộc phải lựa chọn giữ lại con trai, đầu sỏ gây nên tội đang ở ngay đây!
Hề Hề phải dùng hết sức để nhẫn nhịn mới không có xông lên bóp cổ giết chết người phụ nữ đáng kinh tởm kia!
Mộc Nhược Na ở bên cạnh im lặng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Hề Hề để động viên cô bình tĩnh.
Mấy giây sau, Hề Hề một lần nữa mở mắt ra, thời điểm này thì đôi mắt ôn nhu bình thường đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo, tràn đầy sát khí.
"Làm phiền em chuyển lời đến Doãn Tư Thần, chị sẽ không đích thân giết cô ta, bởi vì như vậy chỉ làm dơ bẩn tay mình." Hề Hề gằn từng chữ một: "Nhưng chị muốn nhờ anh ấy giúp đỡ, chị muốn cô ta phải nếm trải sự đau đớn thống khổ của chị ngày hôm đó, phải cảm nhận được sự tuyệt vọng sống không được, chết không xong!"
Dường như Tiểu Vương đã đoán trước Hề Hề sẽ lựa chọn như vậy, liền đáp: "Vâng, em hiểu rồi."
Tiểu Vương lấy ra một tai nghe nhỏ ngay cổ áo, thấp giọng nói một câu.
Chưa đến hai phút sau thì đã có bốn vệ sĩ mặc âu phục màu đen bước đến. Bốn người bọn họ cung kính hành lễ với Hề Hề, sau đó không thèm nhìn đến Tưởng Huy Âm mà lấy ra một bao tải trùm kín lên người cô ta và lôi đi.
Đến khi bốn vệ sĩ kia rời khỏi, Hề Hề mới hỏi: "Cô ta bị đưa đi đâu?"
Tiểu Vương mỉm cười: "Đến một nơi để chịu sự trừng phạt."
Những lời còn lại không cần phải nói, bởi lẽ thiếu phu nhân không cần phải biết. Diễn biến tiếp theo quả thật đầy máu me tanh tươm, chủ tịch yêu thương thiếu phu nhân như vậy, dĩ nhiên sẽ không để bàn tay thiếu phu nhân phải dính máu dơ bẩn.
Mộc Nhược Na không hỏi, bất quá cô cũng đoán ra Tưởng Huy Âm này coi như xong đời rồi.
Có lẽ những ngày tiếp theo của Tưởng Huy Âm thì cô ta thà lựa chọn cái chết còn hơn. Chỉ đơn giản hai câu nói của Hề Hề đã quyết định án tử treo lơ lửng trên đầu Tưởng Huy Âm.
Lúc cô ta tỉnh lại thì phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng kín mít tối tăm vô cùng ngột ngạt, nơi này kêu trời không thấu, kêu đất không hay. Mỗi ngày đều có người đưa đồ ăn nước uống đến cho cô ta, thỉnh thoảng có người đến kiểm tra sức khoẻ.
Bỗng dưng có một ngày Tưởng Huy Âm phát hiện mình có thai thì vô cùng sợ hãi hoang mang, nhưng việc đáng sợ hơn là phần tiếp theo.. Người khác mang thai phải chín tháng mười ngày, còn cô ta mang thai chỉ hai tháng thì bụng đã phình to căng trướng không khác gì chín tháng.
Ngay sau đó có người tiêm vào người cô ta một loại dược tề thần bí khiến cơ thể cô ta suy kiệt xuất huyết không ngừng, cơ thể bắt đầu thoi thóp. Nhưng cái chết không đến nhanh như mong đợi, bởi cô ta đã được người khác truyền máu cấp cứu..
Tưởng Huy Âm cứ như vậy nằm trên giường bệnh, một bên nhận sự giúp đỡ truyền máu, một bên thì cơ thể tiếp tục rong huyết, sự tra tấn thống khổ này cứ kéo dài.. Cái chết không đáng sợ, mà đáng sợ chính là việc chờ đợi mong mỏi chết mà không được chết!
Thời khắc trước khi Tưởng Huy Âm tắt thở, cô ta rốt cuộc đã hối hận. Nếu ngày đó cô ta không điên cuồng giận dỗi cãi nhau với Cố Hề Hề, thì liệu kết thúc lúc này có phải sẽ không tồi tệ đến vậy?
Đương nhiên đây là câu chuyện sau này, cuối cùng Hề Hề vẫn không bao giờ biết cái chết của Tưởng Huy Âm đáng sợ như thế nào, và Doãn Tư Thần tuyệt đối cũng không để Hề Hề biết. Chuột đồng nhỏ của anh chỉ cần ở trong lòng anh, để được anh bảo vệ, vậy là đủ!
Sau khi xử lý xong Tưởng Huy Âm, Hề Hề hãy còn ngây ngốc suy nghĩ mọi chuyện, chốc lát sau mới cùng Mộc Nhược Na trở về hội trường.
Lúc này đã gần giữa trưa, hầu hết khách khứa đều đã có mặt tại đại trạch của Doãn gia. Vây quanh Doãn lão phu nhân là các cháu chắt bên dòng thứ và hai vị tiểu thiếu gia của Doãn gia, tất cả cùng bước đến hội trường lớn. Thảm đỏ được trải khắp nơi, toàn bộ đại trạch được trang bày cực kỳ xa hoa lộng lẫy.
Doãn lão phu nhân ngồi xuống ghế gia chủ, Doãn Tư Thần là cháu đích tôn nên anh là người bước lên đầu tiên để chúc thọ, sau đó là Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu, hai cậu nhóc đã thay một bộ đồ mới để chúc thọ bà cố.
Nhìn hai bánh bao nhỏ quỳ trên mặt đất, cái miệng bụ bẫm nói liến thoắng mà gương mặt Doãn lão phu nhân không thể ngớt nụ cười, trông bà rất hạnh phúc mãn nguyện: "Ngoan ngoan ngoan, chắt của bà mau đứng dậy lại đây với bà!"
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu lập tức đứng lên, chạy lại đứng bên cạnh Doãn lão phu nhân, một trái, một phải ôm lấy tay bà.
Sau khi hai vị tiểu thiếu gia chúc thọ thì mới đến phiên các vị khách quý.
Thời điểm Hề Hề và Mộc Nhược Na trở lại hội trường là đúng lúc hai bánh bao nhỏ đang dập đầu chúc thọ Doãn lão phu nhân. Nhìn gương mặt Doãn Ngự Hàm mà Hề Hề liền nhớ lại lời Tiểu Vương kể, cô cảm thấy thật may mắn vì ba năm trước đây đã lựa chọn sinh ra con trai. Nếu lúc đó cô ích kỷ vì mạng sống bản thân mà từ bỏ con trai của mình, thì cả cuộc đời còn lại cô sẽ phải sống trong ân hận thống khổ.
Nhìn Doãn Ngự Hàm khoẻ mạnh hoạt bát, Hề Hề cảm thấy bao nhiêu khổ cực cũng đáng giá.
Đôi mắt to tròn của Doãn Ngự Hàm rất tinh ý, từ trong đám đông thì cậu nhóc đã nhận ra mommy trước tiên. Thời điểm nhìn thấy mommy thì khuôn mặt mũm mĩm tức thì sáng lán phấn chấn.
Hề Hề biết con trai của cô rất đẹp trai, không ngờ còn khí phách đến vậy, dù là Doãn Ngự Hàm hay Cố Miểu thì hai cậu nhóc đều chính là tiêu điểm của bữa tiệc hôm nay.
Doãn Ngự Hàm nghịch ngợm tinh linh, Cố Miểu thì an tĩnh trầm ổn.
Hai bánh bao nhỏ chính là thần tượng của các quý phu nhân và tiểu thư ở đây!
Cố Miểu cũng thấy được Hề Hề, cậu nhóc hướng về phía Hề Hề và mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt màu hồng bảo thạch không thể nào giấu được niềm vui sướng. Quả nhiên cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa thể học được cách che giấu cảm xúc.
Từ trong đám đông, bá tước Phillips nhìn theo tầm mắt của Cố Miểu thì đã nhận ra Hề Hề.
Bá tước Phillips nhìn cô mà suy tư, nhớ lại buổi tối vô tình gặp nhau bên ngoài lâu đài ở Anh quốc, người phụ nữ xinh đẹp đã đâm sầm vào lòng mình lại có một gương mặt trang nhã tinh xảo đến bất ngờ như vậy.
Yến tiệc tối hôm đó Hề Hề trang điểm theo phong cách Tây phương, lúc gặp ở ngoài lâu đài thì cô lại mặc áo ngủ rộng cùng dép lê, nên không nhận ra rõ vóc dáng.
Còn lúc này, cô đang bận một bộ áo sườn xám truyền thống của Trung Quốc, mái tóc dài được búi cao kèm thêm cây trâm đế vương tinh xảo. Bộ sườn xám ôm trọn lấy dáng người nuột nà, cổ tay mang một vòng ngọc, ngoài ra không có một trang sức nào khác, tạo nên một bức tranh thuần khiết cao quý.
Bá tước Phillips yên lặng nhìn ngắm nét đẹp kinh diễm của Hề Hề, có vẻ như không nghĩ ở nơi này có thể gặp lại cô, cảm giác với buổi tối ngày hôm đó có chút khác biệt thú vị.
Mộc Nhược Na nhịn không được mà cười cười: "À, hóa ra cậu còn biết bảo vệ anh rể nữa cơ?"
"Hừ, tất nhiên rồi!" Hề Hề lôi kéo Mộc Nhược Na đến chỗ Tưởng Huy Âm bị đánh nằm hôn mê.
Phía sau gáy của Tưởng Huy Âm bị thương nặng và sưng lên đỏ tấy, xem ra cục đá vừa rồi Hề Hề đánh mạnh vào ót cô ta đúng là đả thương không nhẹ chút nào.
Hề Hề liếc nhìn thân hình trùi lũi lõa lồ của Tưởng Huy Âm đang nằm trên đất, lấy tay day day cằm ngẫm nghĩ: "Cô ta tự xưng là Tưởng Oánh, còn phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh hình khuôn mặt y như chị của tôi. Bây giờ lại tính dùng khuôn mặt đó để hãm hại anh rể của tôi, tôi nên làm gì bây giờ, hay là phá nát mặt cô ta cho rồi?"
Ánh mắt Mộc Nhược Na hơi suy tư, liếc nhìn thoáng qua khu vực hành lang cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: "Ừ, nếu cậu muốn thì sẽ có người làm điều đó thay cho cậu."
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
"Tôi cũng không biết, nhưng tôi thật sự không thích cô ta. Thậm chí có cảm giác rất căm ghét, không hiểu tại sao nữa.." Hề Hề vẫn trầm tư: "Chỉ là tôi không thể nhớ ra trước đây mình có hiềm khích gì với cô ta."
Bỗng nhiên có tiếng bước chân chậm rãi bước đến bên cạnh, Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng ngẩng đầu nhìn qua, hóa ra là trợ lý Tiểu Vương.
Tiểu Vương nhìn lướt qua Tưởng Huy Âm nằm trên mặt đất, từ tốn lên tiếng: "Lưới trời tuy thưa mà khó lọt, Tưởng Huy Âm làm quá nhiều chuyện xấu, cuối cùng vẫn tự sập bẫy!"
Nét mặt Mộc Nhược Na tức khắc biến sắc: "Cô nói cái gì? Cô nói cô ta là Tưởng Huy Âm? Sao cô ta lại thành ra như vậy?"
Tiểu Vương mỉm cười, khẽ gật đầu: "Chủ tịch đã căn dặn, một khi Tưởng Huy Âm tự chui đầu vào lưới thì thiếu phu nhân có toàn quyền xử trí."
"Nghĩa là sao?" Hề Hề chưa rõ ý tứ đối phương.
Bất quá Mộc Nhược Na đã hiểu mọi chuyện, mọi thứ mà Tưởng Huy Âm toan tính đều nằm trong dự đoán của Doãn Tư Thần, đơn giản là anh chỉ muốn cho Hề Hề đích thân tự tay báo thù rửa hận. Hiểu rõ điều này thì Mộc Nhược Na thầm thở phào một hơi.
Cũng đúng, Doãn Tư Thần là người phúc hắc thâm sâu, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Tưởng Huy Âm?
Mà Tưởng Huy Âm này thật âm ngoan gian trá, có thể chịu đựng đau đớn chỉ để phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh sửa dung mạo giống như Vân Nặc và Cố Hề Hề.
Chậc chậc chậc..
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, dù chỉnh sửa dung mạo và thay đổi ngoại hình thì vẫn không thể trốn thoát khỏi đôi mắt của kẻ thù. Có lẽ Doãn Tư Thần đã chờ ngày này từ rất lâu rồi!
Mộc Nhược Na lập tức nói với Tiểu Vương: "Nếu Doãn Tư Thần đã sắp xếp cô đến đây, vậy thì cô hãy kể lại chuyện năm đó cho Hề Hề nghe đi. Lúc Hề Hề sinh ra Ngự Hàm thì tôi không có mặt ở bệnh viện, có nhiều chuyện không thể biết tường tận, còn cô luôn ở bên cạnh Hề Hề, mọi chuyện nên để cô kể lại thì hơn."
Tiểu Vương mỉm cười, cảm kích nhìn Mộc Nhược Na, quay sang nói với Hề Hề: "Là như vầy, người phụ nữ này không phải tên Tưởng Oánh, tên thật của cô ta là Tưởng Huy Âm."
Tiểu Vương là trợ lý thân cận của Cố Hề Hề ba năm trước đây, có rất nhiều chuyện không ai có thể biết rõ ràng hơn Tiểu Vương, bởi vậy chuyện năm đó sẽ không ai có thể kể lại tường tận hơn cô.
Tiểu Vương nhanh chóng kể lại vắn tắt quan hệ giữa Tưởng gia và Doãn gia, giữa Tưởng Huy Âm và Tưởng Dật Hải, cũng như sự tình năm đó, toàn bộ đều nói ra rõ ràng từ đầu chí cuối.
Thời điểm Tiểu Vương nói ra sự thật Tưởng Huy Âm vì tư thù cá nhân đã hạ dược khiến Cố Hề Hề rong huyết không ngừng, thiếu chút nữa đã một xác hai mạng, Hề Hề liền hoảng sợ lấy tay bịt kín miệng, sắc mặt tức khắc trắng bệch.
Hề Hề không thể tưởng tượng được trên đời lại có người tàn nhẫn độc ác đến vậy, cô và người phụ nữ này hoàn toàn không thù không oán. Cô chỉ đơn thuần là phòng vệ chính đáng lại gây ra thù hằn với đối phương, suýt nữa đã một xác hai mạng, suýt nữa thì cô đã mất đi con trai..
Hề Hề cảm thấy tim mình đập kịch liệt vì tức giận, đến mức tưởng như muốn ngất đi.
Nhớ lại hình ảnh Doãn Ngự Hàm nhào vào lòng cô sáng hôm nay mà cô càng thêm căm hận!
Con trai, con trai của cô!
Nếu đã dám tổn thương đến con trai của cô, thì tuyệt đối không thể tha thứ!
Hề Hề quay đầu nhìn Tưởng Huy Âm đang nằm hôn mê mà ánh mắt lạnh băng cực độ.
Tiểu Vương ở bên cạnh tiếp tục nói: "Chủ tịch đã căn dặn, thiếu phu nhân có thể tùy ý xử trí."
Hề Hề gắt gao nhắm hai mắt lại, hít thật sâu mấy hơi để cố gắng bình ổn tâm lý và kiềm nén sự tức giận. Xem ra thì việc cô mất đi trí nhớ có liên quan đến Tưởng Huy Âm này.. Trong tình huống nguy cấp năm đó, cô buộc phải lựa chọn giữ lại con trai, đầu sỏ gây nên tội đang ở ngay đây!
Hề Hề phải dùng hết sức để nhẫn nhịn mới không có xông lên bóp cổ giết chết người phụ nữ đáng kinh tởm kia!
Mộc Nhược Na ở bên cạnh im lặng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Hề Hề để động viên cô bình tĩnh.
Mấy giây sau, Hề Hề một lần nữa mở mắt ra, thời điểm này thì đôi mắt ôn nhu bình thường đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo, tràn đầy sát khí.
"Làm phiền em chuyển lời đến Doãn Tư Thần, chị sẽ không đích thân giết cô ta, bởi vì như vậy chỉ làm dơ bẩn tay mình." Hề Hề gằn từng chữ một: "Nhưng chị muốn nhờ anh ấy giúp đỡ, chị muốn cô ta phải nếm trải sự đau đớn thống khổ của chị ngày hôm đó, phải cảm nhận được sự tuyệt vọng sống không được, chết không xong!"
Dường như Tiểu Vương đã đoán trước Hề Hề sẽ lựa chọn như vậy, liền đáp: "Vâng, em hiểu rồi."
Tiểu Vương lấy ra một tai nghe nhỏ ngay cổ áo, thấp giọng nói một câu.
Chưa đến hai phút sau thì đã có bốn vệ sĩ mặc âu phục màu đen bước đến. Bốn người bọn họ cung kính hành lễ với Hề Hề, sau đó không thèm nhìn đến Tưởng Huy Âm mà lấy ra một bao tải trùm kín lên người cô ta và lôi đi.
Đến khi bốn vệ sĩ kia rời khỏi, Hề Hề mới hỏi: "Cô ta bị đưa đi đâu?"
Tiểu Vương mỉm cười: "Đến một nơi để chịu sự trừng phạt."
Những lời còn lại không cần phải nói, bởi lẽ thiếu phu nhân không cần phải biết. Diễn biến tiếp theo quả thật đầy máu me tanh tươm, chủ tịch yêu thương thiếu phu nhân như vậy, dĩ nhiên sẽ không để bàn tay thiếu phu nhân phải dính máu dơ bẩn.
Mộc Nhược Na không hỏi, bất quá cô cũng đoán ra Tưởng Huy Âm này coi như xong đời rồi.
Có lẽ những ngày tiếp theo của Tưởng Huy Âm thì cô ta thà lựa chọn cái chết còn hơn. Chỉ đơn giản hai câu nói của Hề Hề đã quyết định án tử treo lơ lửng trên đầu Tưởng Huy Âm.
Lúc cô ta tỉnh lại thì phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng kín mít tối tăm vô cùng ngột ngạt, nơi này kêu trời không thấu, kêu đất không hay. Mỗi ngày đều có người đưa đồ ăn nước uống đến cho cô ta, thỉnh thoảng có người đến kiểm tra sức khoẻ.
Bỗng dưng có một ngày Tưởng Huy Âm phát hiện mình có thai thì vô cùng sợ hãi hoang mang, nhưng việc đáng sợ hơn là phần tiếp theo.. Người khác mang thai phải chín tháng mười ngày, còn cô ta mang thai chỉ hai tháng thì bụng đã phình to căng trướng không khác gì chín tháng.
Ngay sau đó có người tiêm vào người cô ta một loại dược tề thần bí khiến cơ thể cô ta suy kiệt xuất huyết không ngừng, cơ thể bắt đầu thoi thóp. Nhưng cái chết không đến nhanh như mong đợi, bởi cô ta đã được người khác truyền máu cấp cứu..
Tưởng Huy Âm cứ như vậy nằm trên giường bệnh, một bên nhận sự giúp đỡ truyền máu, một bên thì cơ thể tiếp tục rong huyết, sự tra tấn thống khổ này cứ kéo dài.. Cái chết không đáng sợ, mà đáng sợ chính là việc chờ đợi mong mỏi chết mà không được chết!
Thời khắc trước khi Tưởng Huy Âm tắt thở, cô ta rốt cuộc đã hối hận. Nếu ngày đó cô ta không điên cuồng giận dỗi cãi nhau với Cố Hề Hề, thì liệu kết thúc lúc này có phải sẽ không tồi tệ đến vậy?
Đương nhiên đây là câu chuyện sau này, cuối cùng Hề Hề vẫn không bao giờ biết cái chết của Tưởng Huy Âm đáng sợ như thế nào, và Doãn Tư Thần tuyệt đối cũng không để Hề Hề biết. Chuột đồng nhỏ của anh chỉ cần ở trong lòng anh, để được anh bảo vệ, vậy là đủ!
Sau khi xử lý xong Tưởng Huy Âm, Hề Hề hãy còn ngây ngốc suy nghĩ mọi chuyện, chốc lát sau mới cùng Mộc Nhược Na trở về hội trường.
Lúc này đã gần giữa trưa, hầu hết khách khứa đều đã có mặt tại đại trạch của Doãn gia. Vây quanh Doãn lão phu nhân là các cháu chắt bên dòng thứ và hai vị tiểu thiếu gia của Doãn gia, tất cả cùng bước đến hội trường lớn. Thảm đỏ được trải khắp nơi, toàn bộ đại trạch được trang bày cực kỳ xa hoa lộng lẫy.
Doãn lão phu nhân ngồi xuống ghế gia chủ, Doãn Tư Thần là cháu đích tôn nên anh là người bước lên đầu tiên để chúc thọ, sau đó là Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu, hai cậu nhóc đã thay một bộ đồ mới để chúc thọ bà cố.
Nhìn hai bánh bao nhỏ quỳ trên mặt đất, cái miệng bụ bẫm nói liến thoắng mà gương mặt Doãn lão phu nhân không thể ngớt nụ cười, trông bà rất hạnh phúc mãn nguyện: "Ngoan ngoan ngoan, chắt của bà mau đứng dậy lại đây với bà!"
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu lập tức đứng lên, chạy lại đứng bên cạnh Doãn lão phu nhân, một trái, một phải ôm lấy tay bà.
Sau khi hai vị tiểu thiếu gia chúc thọ thì mới đến phiên các vị khách quý.
Thời điểm Hề Hề và Mộc Nhược Na trở lại hội trường là đúng lúc hai bánh bao nhỏ đang dập đầu chúc thọ Doãn lão phu nhân. Nhìn gương mặt Doãn Ngự Hàm mà Hề Hề liền nhớ lại lời Tiểu Vương kể, cô cảm thấy thật may mắn vì ba năm trước đây đã lựa chọn sinh ra con trai. Nếu lúc đó cô ích kỷ vì mạng sống bản thân mà từ bỏ con trai của mình, thì cả cuộc đời còn lại cô sẽ phải sống trong ân hận thống khổ.
Nhìn Doãn Ngự Hàm khoẻ mạnh hoạt bát, Hề Hề cảm thấy bao nhiêu khổ cực cũng đáng giá.
Đôi mắt to tròn của Doãn Ngự Hàm rất tinh ý, từ trong đám đông thì cậu nhóc đã nhận ra mommy trước tiên. Thời điểm nhìn thấy mommy thì khuôn mặt mũm mĩm tức thì sáng lán phấn chấn.
Hề Hề biết con trai của cô rất đẹp trai, không ngờ còn khí phách đến vậy, dù là Doãn Ngự Hàm hay Cố Miểu thì hai cậu nhóc đều chính là tiêu điểm của bữa tiệc hôm nay.
Doãn Ngự Hàm nghịch ngợm tinh linh, Cố Miểu thì an tĩnh trầm ổn.
Hai bánh bao nhỏ chính là thần tượng của các quý phu nhân và tiểu thư ở đây!
Cố Miểu cũng thấy được Hề Hề, cậu nhóc hướng về phía Hề Hề và mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt màu hồng bảo thạch không thể nào giấu được niềm vui sướng. Quả nhiên cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa thể học được cách che giấu cảm xúc.
Từ trong đám đông, bá tước Phillips nhìn theo tầm mắt của Cố Miểu thì đã nhận ra Hề Hề.
Bá tước Phillips nhìn cô mà suy tư, nhớ lại buổi tối vô tình gặp nhau bên ngoài lâu đài ở Anh quốc, người phụ nữ xinh đẹp đã đâm sầm vào lòng mình lại có một gương mặt trang nhã tinh xảo đến bất ngờ như vậy.
Yến tiệc tối hôm đó Hề Hề trang điểm theo phong cách Tây phương, lúc gặp ở ngoài lâu đài thì cô lại mặc áo ngủ rộng cùng dép lê, nên không nhận ra rõ vóc dáng.
Còn lúc này, cô đang bận một bộ áo sườn xám truyền thống của Trung Quốc, mái tóc dài được búi cao kèm thêm cây trâm đế vương tinh xảo. Bộ sườn xám ôm trọn lấy dáng người nuột nà, cổ tay mang một vòng ngọc, ngoài ra không có một trang sức nào khác, tạo nên một bức tranh thuần khiết cao quý.
Bá tước Phillips yên lặng nhìn ngắm nét đẹp kinh diễm của Hề Hề, có vẻ như không nghĩ ở nơi này có thể gặp lại cô, cảm giác với buổi tối ngày hôm đó có chút khác biệt thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.