Chương 190: CÔ MUỐN THỦ THÂN NHƯ NGỌC.
Hồng Loan Tâm Nhi
31/01/2021
Trương Việt Khánh gật đầu, sắc mặt cũng hơi dịu lại: ''Được! Tiểu Nhi, ba năm này, cô...đều sống như vậy ư?''
Buổi tối còn làm việc, vì bảo vệ mình là thậm chí không tiếc làm mình bị thương? Tuy trên đùi có ít mạch máu nhất và đau nhất, nhưng cũng có mạch máu lớn, không may sẽ mất mạng!
Nghĩ đột nhiên anh ta nói một câu như vậy, còn mang theo sự quan tâm rõ ràng, Hiểu Nhi lập tức nâng mắt, hoảng hốt ba giây, có lẽ là động tác quá mạnh nên hoa mắt, thân thể đột nhiên choáng váng.
''Cẩn thận...''
Trương Việt Khánh giơ tay ôm lấy cô theo bản năng.
Không biết có phải do thuốc còn tác dụng không, nhất thời Hiểu Nhi quả thực có chút choáng váng, không tự giác nhắm mắt lại, đứng dựa vào anh ta một lát.
Chờ cô ổn định lại, mở mắt ra liền thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc phóng qua nhanh như chớp!
Quay đầu, ánh mắt cô hơi dừng lại: ''Cô hoa mắt ư? Sao giống xe của Phùng Dịch Phong vậy chứ?''
''Sao thế, còn khó chịu ư? Có muốn đi bệnh viên kiểm tra chút không?''
Bỗng nhiên hoàn hồn, Hiểu Nhi nhanh chóng kéo dài khoảng cách của bọn họ, lắc đầu: ''Không sao! Chắc đi lại nhiều quá nên hơi mệt, nghỉ ngơi là được rồi! Tôi vào trước đây!''
Mọi chuyện tối quá, thái độ Trương Việt Khánh bỗng nhiên thay đổi làm cho Hiểu Nhi hoang mang cực độ. Thực ra mấy năm nay anh ta đã thành cái gai trong tim cô, dù có nhắc đến hay giờ gặp, lần nào cũng giống như một cơn ác mộng, theo phản xạ, cô quả thực đã có bản năng mâu thuẫn bảo vệ anh ta.
Liếc anh ta một cái, cô khập khiễng chạy về nhà, khóa chặt cửa.
...
Phùng Dịch Phong đạp ga hết cỡ, không nghe thấy hai người nói chuyện nhưng lại nhìn thấy hành động thân mật của hai người, anh tức giận: Anh đâu chỉ rớt giá một lần, quả là bị coi thường mà!
Anh không về nhà, cô cũng chẳng gọi một cuộc điện thoại, cứ như vậy đi cùng người đàn ông khác qua đêm? Có lẽ cô không cho anh động vào không phải vì ngại anh bẩn, chẳng qua là cô đang kiếm cái cớ thủ thân như ngọc thôi!
Lòng cô không hề có anh!
Đây là kết luận rõ ràng duy nhất của Phùng Dịch Phong vào buổi sáng hôm đó.
Thậm chí anh còn chẳng nghi ngờ Hiểu Nhi có quan hệ gì với Trương Việt Khánh, nhưng chuyện tình cũ của hai người lại như xương cá mắc ở cổ họng khiến đáy lòng Phùng Dịch Phong bất an đầy gợn sóng.
...
Trong phòng làm việc, sắc mặt Phùng Dịch Phong u ám như nước ngầm.
Lúc Mạc Ngôn đi vào, bầu không khí bên trong ngột ngạt, dày đặc mùi thuốc lá: ''Khụ khụ...''
Khó chịu ho khan một tiếng, anh ta bước đến bên cạnh mở cửa sổ trước: ''Anh Phong, gặp phải chuyện gì khó giải quyết à?''
Hiếm thấy tinh thần anh chán nản như vậy, lúc ngày Mặc Ngôn thực sự cảm thấy khí sắc của anh không tốt lắm.
Ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt sâu thẳm của Phùng Dịch Phong dường như đã chuyển sang màu đen hoàn toàn, đen láy, giống như một hồ nước lặng:
''Có chút khó giải quyết.'''
Vì anh phát hiện hình như anh thích một người không nên thích! Anh nhớ cô ấy, không chịu đựng được khi cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác. Hết lần này đến lần khác trong lòng người phụ nữ này chứa mọi thứ, chỉ là không có anh, lại còn yêu tiền muốn chết.
Người phụ nữ tâm không ở, anh cần một cái xác không làm gì?
Cứ coi như ở lại thì ở được bao lâu chứ?
Anh nghĩ đến người mẹ kế ngược đãi anh, lúc đó chẳng phải cũng vì tâm không ở chỗ bố anh ư? Bà ta coi trọng tiền bạc, chỉ có giết anh bà ta mới có cơ hội sinh con dưỡng cái. Có rồi thì càng nhiều tiền hơn! Lúc đó anh chỉ là một đứa trẻ ngây thơ chẳng hiểu gì cả.
Nhưng Lâm Khiết hiện tại lại ngược lại với bà ta, dường như cô chẳng để ý gì cả, toàn tâm toàn ý đặt trên người anh.
Rõ ràng người sau mới là người anh hướng tới, nhưng tim của anh dường như lại hướng lên trước một chút.
Những ngày tối tăm như vậy chắc khác nào quỷ, anh chịu đựng đủ rồi!
''Tôi có thể giúp gì cho anh không?''
Phùng Dịch Phong ngồi xuống, một tay chống cằm, khẽ nói: ''Lát nữa buổi chiều chủ trì giúp tôi!''
Mặc Ngôn đột nhiên vỗ chán, nghẹn ngào nói:
''Tôi nói này ông chủ, có thể đừng như vậy có được không, tôi đã giúp anh ngồi buổi sáng rồi, ngồi đến mức mông sắp nở hoa rồi! Vậy, ghi chép hội nghị...''
Anh cố ý chỉnh anh ta đúng không? Một ngày hôm nay cứ như vậy ư? Lịch đầy rồi!
Tai của anh phải nghỉ ngơi chứ!
''Ừm, tôi vẫn chưa thấy mông nở hoa, thật may được thêm kiến thức!'' Phùng Dịch Phong nói một cách không nhanh không chậm, kí tên lên bản ghi chép hội nghị:
''Anh xử lý là được rồi! Chiều tôi phải ra ngoài...''
...
Tối nay Phùng Dịch Phong cố ý hẹn Lâm Khiết ăn một bữa cơm.
Vốn muốn làm nhạt bới khó chịu mà buổi sáng Hiểu Nhi đem lại, nhưng không vừa ăn lại cảm giác không ngon miệng. Giọng nói mềm mại của Lâm Khiết không ngừng vang lên, kỷ niệm không ngừng lướt qua, chuyện hạt vừng mà Lâm Khiết kể gần đây anh đã nghĩ đến mức tai đóng kén luôn rồi.
Hai người ngoài điểm này ra hình như không có chủ đề chung gì để nói.
Lúc ra khỏi nhà hàng tâm trạng Phùng Dịch Phong vẫn không tốt, còn buồn bực hơn.
''Phong, có nhớ không, trước kia nửa đêm chúng ta thường xuyên ra ngoài ăn đồ nướng, anh đặc biệt thích một cửa hàng ở phố bắc, lần nào anh cũng muốn đi ăn bánh nướng, còn bắt em ăn một nửa. Có một tháng em béo lên 3 cân, anh còn nói em có thể coi là 'con tôm béo' và nướng lên vì em thích ăn tôm nướng!''
''Ừ!'' Phùng Dịch Phong theo thói quen trả lời một tiếng, không chút hứng thú nào.
Giờ anh không còn ăn đồ nướng nữa!
Trong lúc buồn bực, bỗng nhiên một luồng gió xẹt qua, giây sau Lâm Khiết đã ôm chặt lấy anh: ''Cẩn thận!''
Cả người lảo đảo, hoàn hồn lại Phùng Dịch Phong đã thấy cả người Lâm Khiết bảo vệ phía trước mình, mà trước đó không xa là một chiếc xe điện ngã xuống đất, một người đang ông nửa quỳ nửa nằm, váy của Lâm Khiết tung lên, rõ ràng là bị rạch trúng một lỗ.
Đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, Phùng Dịch Phong nhanh chóng kiểm tra giúp cô: ''Không bị thương ở đâu chứ?''
Dung Lâm Khiết lắc đầu cười cười: ''Không! Chỉ là quần áo bị xước một chút!''
Lúc này người đàn ông cũng bò dậy, đỡ xe lên, còn hơi khập khiểng lùi ra sau: ''Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực sự không cố ý...''
Cách hơi xa, anh cũng không ngờ đống lặt vặt sau xe lại đụng phải người.
Vừa nhìn Phùng Dịch Phong đồ âu giày da, còn đeo đồng hồ kim cương, trán người đàn ông lập tức đổ mồ hôi:
''Hai anh chị không bị thương chứ? Ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhận, đừng tính toán với tôi quá, tôi chỉ là thợ sửa giày, sửa chìa khóa, kiếm tiền cực khổ, vội vàng về quê đón con, không ngờ đụng phải anh chị, chúng ta có thể hòa giải được không? Anh xem xe tôi cũng bị ngã hỏng rồi?''
Đoạt lấy cơ hội nói, người đàn ông sợ bị truy cứu trách nhiệm, chắp tay, thái độ cũng cực kỳ khiêm tốn.
Buổi tối còn làm việc, vì bảo vệ mình là thậm chí không tiếc làm mình bị thương? Tuy trên đùi có ít mạch máu nhất và đau nhất, nhưng cũng có mạch máu lớn, không may sẽ mất mạng!
Nghĩ đột nhiên anh ta nói một câu như vậy, còn mang theo sự quan tâm rõ ràng, Hiểu Nhi lập tức nâng mắt, hoảng hốt ba giây, có lẽ là động tác quá mạnh nên hoa mắt, thân thể đột nhiên choáng váng.
''Cẩn thận...''
Trương Việt Khánh giơ tay ôm lấy cô theo bản năng.
Không biết có phải do thuốc còn tác dụng không, nhất thời Hiểu Nhi quả thực có chút choáng váng, không tự giác nhắm mắt lại, đứng dựa vào anh ta một lát.
Chờ cô ổn định lại, mở mắt ra liền thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc phóng qua nhanh như chớp!
Quay đầu, ánh mắt cô hơi dừng lại: ''Cô hoa mắt ư? Sao giống xe của Phùng Dịch Phong vậy chứ?''
''Sao thế, còn khó chịu ư? Có muốn đi bệnh viên kiểm tra chút không?''
Bỗng nhiên hoàn hồn, Hiểu Nhi nhanh chóng kéo dài khoảng cách của bọn họ, lắc đầu: ''Không sao! Chắc đi lại nhiều quá nên hơi mệt, nghỉ ngơi là được rồi! Tôi vào trước đây!''
Mọi chuyện tối quá, thái độ Trương Việt Khánh bỗng nhiên thay đổi làm cho Hiểu Nhi hoang mang cực độ. Thực ra mấy năm nay anh ta đã thành cái gai trong tim cô, dù có nhắc đến hay giờ gặp, lần nào cũng giống như một cơn ác mộng, theo phản xạ, cô quả thực đã có bản năng mâu thuẫn bảo vệ anh ta.
Liếc anh ta một cái, cô khập khiễng chạy về nhà, khóa chặt cửa.
...
Phùng Dịch Phong đạp ga hết cỡ, không nghe thấy hai người nói chuyện nhưng lại nhìn thấy hành động thân mật của hai người, anh tức giận: Anh đâu chỉ rớt giá một lần, quả là bị coi thường mà!
Anh không về nhà, cô cũng chẳng gọi một cuộc điện thoại, cứ như vậy đi cùng người đàn ông khác qua đêm? Có lẽ cô không cho anh động vào không phải vì ngại anh bẩn, chẳng qua là cô đang kiếm cái cớ thủ thân như ngọc thôi!
Lòng cô không hề có anh!
Đây là kết luận rõ ràng duy nhất của Phùng Dịch Phong vào buổi sáng hôm đó.
Thậm chí anh còn chẳng nghi ngờ Hiểu Nhi có quan hệ gì với Trương Việt Khánh, nhưng chuyện tình cũ của hai người lại như xương cá mắc ở cổ họng khiến đáy lòng Phùng Dịch Phong bất an đầy gợn sóng.
...
Trong phòng làm việc, sắc mặt Phùng Dịch Phong u ám như nước ngầm.
Lúc Mạc Ngôn đi vào, bầu không khí bên trong ngột ngạt, dày đặc mùi thuốc lá: ''Khụ khụ...''
Khó chịu ho khan một tiếng, anh ta bước đến bên cạnh mở cửa sổ trước: ''Anh Phong, gặp phải chuyện gì khó giải quyết à?''
Hiếm thấy tinh thần anh chán nản như vậy, lúc ngày Mặc Ngôn thực sự cảm thấy khí sắc của anh không tốt lắm.
Ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt sâu thẳm của Phùng Dịch Phong dường như đã chuyển sang màu đen hoàn toàn, đen láy, giống như một hồ nước lặng:
''Có chút khó giải quyết.'''
Vì anh phát hiện hình như anh thích một người không nên thích! Anh nhớ cô ấy, không chịu đựng được khi cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác. Hết lần này đến lần khác trong lòng người phụ nữ này chứa mọi thứ, chỉ là không có anh, lại còn yêu tiền muốn chết.
Người phụ nữ tâm không ở, anh cần một cái xác không làm gì?
Cứ coi như ở lại thì ở được bao lâu chứ?
Anh nghĩ đến người mẹ kế ngược đãi anh, lúc đó chẳng phải cũng vì tâm không ở chỗ bố anh ư? Bà ta coi trọng tiền bạc, chỉ có giết anh bà ta mới có cơ hội sinh con dưỡng cái. Có rồi thì càng nhiều tiền hơn! Lúc đó anh chỉ là một đứa trẻ ngây thơ chẳng hiểu gì cả.
Nhưng Lâm Khiết hiện tại lại ngược lại với bà ta, dường như cô chẳng để ý gì cả, toàn tâm toàn ý đặt trên người anh.
Rõ ràng người sau mới là người anh hướng tới, nhưng tim của anh dường như lại hướng lên trước một chút.
Những ngày tối tăm như vậy chắc khác nào quỷ, anh chịu đựng đủ rồi!
''Tôi có thể giúp gì cho anh không?''
Phùng Dịch Phong ngồi xuống, một tay chống cằm, khẽ nói: ''Lát nữa buổi chiều chủ trì giúp tôi!''
Mặc Ngôn đột nhiên vỗ chán, nghẹn ngào nói:
''Tôi nói này ông chủ, có thể đừng như vậy có được không, tôi đã giúp anh ngồi buổi sáng rồi, ngồi đến mức mông sắp nở hoa rồi! Vậy, ghi chép hội nghị...''
Anh cố ý chỉnh anh ta đúng không? Một ngày hôm nay cứ như vậy ư? Lịch đầy rồi!
Tai của anh phải nghỉ ngơi chứ!
''Ừm, tôi vẫn chưa thấy mông nở hoa, thật may được thêm kiến thức!'' Phùng Dịch Phong nói một cách không nhanh không chậm, kí tên lên bản ghi chép hội nghị:
''Anh xử lý là được rồi! Chiều tôi phải ra ngoài...''
...
Tối nay Phùng Dịch Phong cố ý hẹn Lâm Khiết ăn một bữa cơm.
Vốn muốn làm nhạt bới khó chịu mà buổi sáng Hiểu Nhi đem lại, nhưng không vừa ăn lại cảm giác không ngon miệng. Giọng nói mềm mại của Lâm Khiết không ngừng vang lên, kỷ niệm không ngừng lướt qua, chuyện hạt vừng mà Lâm Khiết kể gần đây anh đã nghĩ đến mức tai đóng kén luôn rồi.
Hai người ngoài điểm này ra hình như không có chủ đề chung gì để nói.
Lúc ra khỏi nhà hàng tâm trạng Phùng Dịch Phong vẫn không tốt, còn buồn bực hơn.
''Phong, có nhớ không, trước kia nửa đêm chúng ta thường xuyên ra ngoài ăn đồ nướng, anh đặc biệt thích một cửa hàng ở phố bắc, lần nào anh cũng muốn đi ăn bánh nướng, còn bắt em ăn một nửa. Có một tháng em béo lên 3 cân, anh còn nói em có thể coi là 'con tôm béo' và nướng lên vì em thích ăn tôm nướng!''
''Ừ!'' Phùng Dịch Phong theo thói quen trả lời một tiếng, không chút hứng thú nào.
Giờ anh không còn ăn đồ nướng nữa!
Trong lúc buồn bực, bỗng nhiên một luồng gió xẹt qua, giây sau Lâm Khiết đã ôm chặt lấy anh: ''Cẩn thận!''
Cả người lảo đảo, hoàn hồn lại Phùng Dịch Phong đã thấy cả người Lâm Khiết bảo vệ phía trước mình, mà trước đó không xa là một chiếc xe điện ngã xuống đất, một người đang ông nửa quỳ nửa nằm, váy của Lâm Khiết tung lên, rõ ràng là bị rạch trúng một lỗ.
Đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, Phùng Dịch Phong nhanh chóng kiểm tra giúp cô: ''Không bị thương ở đâu chứ?''
Dung Lâm Khiết lắc đầu cười cười: ''Không! Chỉ là quần áo bị xước một chút!''
Lúc này người đàn ông cũng bò dậy, đỡ xe lên, còn hơi khập khiểng lùi ra sau: ''Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực sự không cố ý...''
Cách hơi xa, anh cũng không ngờ đống lặt vặt sau xe lại đụng phải người.
Vừa nhìn Phùng Dịch Phong đồ âu giày da, còn đeo đồng hồ kim cương, trán người đàn ông lập tức đổ mồ hôi:
''Hai anh chị không bị thương chứ? Ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhận, đừng tính toán với tôi quá, tôi chỉ là thợ sửa giày, sửa chìa khóa, kiếm tiền cực khổ, vội vàng về quê đón con, không ngờ đụng phải anh chị, chúng ta có thể hòa giải được không? Anh xem xe tôi cũng bị ngã hỏng rồi?''
Đoạt lấy cơ hội nói, người đàn ông sợ bị truy cứu trách nhiệm, chắp tay, thái độ cũng cực kỳ khiêm tốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.