Chương 231: ĐỤNG ĐẾN EM GÁI TÔI, GIẾT CẢ NHÀ HẮN
Hồng Loan Tâm Nhi
01/02/2021
Xưng hô đã lâu không nghe thấy khiến Giang Hiểu Nhi không khỏi nghĩ về
những chuyện thân thuộc trong quá khứ, vành mắt của cô đỏ ửng, cô giữ
chặt người đàn ông ấy rồi nũng nịu gọi anh: “Anh, là anh thật sao?”
Lúc bấy giờ, một giọng nói bất mãn của một người đàn ông vang lên: “Ê! Có xong chưa? Muốn ôn lại chuyện cũ thì về nhà mà ôn! Tiền đâu?”
Hiểu Nhi đang dựa vào Giang Thành Huy theo bản năng, cô tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông ấy: “Mượn anh quan tâm à! Sao tôi biết được rằng có phải anh đang lừa tôi hay không? Đợi tôi hỏi rõ ràng rồi nói sau!”
Rồi cô mới quay đầu nhìn anh trai mình, giọng điệu cũng trở nên hòa hoãn hơn: “Anh, chuyện gì vậy?”
Sao anh lại nợ nhiều tiền thế?
Rõ ràng là người đàn ông ấy bị bất ngờ khi nấy cô kiêu ngạo và ngẩn ngơ hết đôi ba giây, rồi mới gãi gáy trong vô thức: “Anh của cô nợ tiền chúng tôi! Không có chúng tôi thì anh trai cô đã chết vài bận ở Ý rồi, cô cũng không được gặp lại anh mình nữa đâu! Một tỷ rưỡi tiền vượt biên, sáu trăm triệu tiền phí dịch vụ, ngoài ra còn ba trăm triệu là tiền phí trả cho chúng tôi vì chạy từ Phong thành đến đây! Chúng tôi đã vất vả lắm mới tìm được cô đấy! Hai tỷ tư, không được thiếu xu nào!”
Vượt biên? Ý?
Vài chữ mấu chốt ấy xộc vào trong đầu của cô, lúc gặp lại nhau, rõ ràng anh của cô đã đen đi và tráng kiện hơn nhiều, giống như đã phải luyện tập trong hoàn cảnh gian khổ một thời gian dài vậy, vết thương cũ và vết thương mới trên người không thể đếm hết nổi, trông có vẻ già dặn đi nhiều, nghĩ thôi cũng biết được trong những năm bặt vô tâm tín ấy, anh đã sống như thế nào?
Thấy anh trai mình không nói gì, Hiểu Nhi cảm thấy bọn họ nói đúng cả rồi!
Sao bọn họ lại vượt biển đến Ý kia chứ? Nhớ đến rất nhiều người vượt biên lén chết thê thảm giữa đường, nhớ đến những người bị ngược đãi, bị ức hiếp, Hiểu Nhi có thể thay anh vắt ra mồ hôi lạnh.
Anh có thể về đã là may mắn lắm rồi!
Mặc dù đối với cô, con số hai tỷ tư làm cho đau lòng, nhưng Hiểu Nhi vẫn có thể phân biệt rõ ràng bên nào nặng, bên nào nhẹ, cô bèn rút tấm thẻ ngân hàng ra ngay: “Trong này có hai tỷ tư, mật mã tôi đã viết ở đằng sau rồi! Mấy người tự kiểm ra rồi rút đi!”
Rồi sau đó, một gã đàn ông vui vẻ giật lấy, trước khi quay lưng đi còn ngẩng đầu nhìn cô, một chốc sau, một người đàn ông khác lấy máy POS ra: “Đại ca, được rồi!”
Giang Hiểu Nhi dìu Giang Thành Huy, rồi nói với anh ta: “Anh, chúng ta đi thôi.”
Hai người bọn họ vừa mới cử động, đột nhiên hai người đàn ông khống chế Giang Thành Huy ban nãy cản đường họ lại, rồi quay đầu sang nhìn gã thủ lĩnh: “Đại ca, con này khá ngon! Còn rất có cá tính nữa, hay là để cho mấy anh em chơi cho đỡ thèm?”
Câu nói này khiến cho sắc mặt Giang Hiểu Nhi trắng bệch, dù gì ở nơi này ngoại trừ cô và Giang Thành Huy ra, vẫn còn có bốn người đàn ông khác nữa, hơn nữa chỉ cần nhìn là biết bọn họ không phải là hạng người lương thiện gì! Lần này, đầu óc vẫn luôn hỗn loạn suốt cả buổi tối của cô giống như đã bị bọn họ đập cho tỉnh táo lại, vào giây phút ấy, cô sợ đến nỗi trái tim muốn bùng nổ.
Phải đấy! Một ông trùm có tài năng, sao có thể là người bình thường cho được!
Gần như cùng lúc đó, Giang Thành Huy đã đứng dậy, anh đẩy Hiểu Nhi ra sau lưng mình, ánh mắt toát ra vẻ hung hãn và lạnh lùng: “Anh Hùng, tiền tôi thiếu anh bao nhiêu cũng trả! Nhưng mà đừng có đụng đến em gái tôi! Tôi có thể bò dậy từ trong đám thi thể thì cũng không sợ chết thêm một lần nữa đâu, ai dám đụng đến một đầu ngón tay của nó, tôi sẽ lấy mạng người ấy!”
“Ồ, còn tỏ vẻ mình ghê gớm lắm à? Chơi một chút cũng có chết được đâu! Tao không tin!”
Sau khi nói dứt lời, người đàn ông ấy vươn tay muốn sờ mặt Giang Hiểu Nhi. Giang Thành Huy ghìm chặt tay hắn ta lại, thoắt chốc đã bẻ gãy ngay, hắn ta đau đến nỗi kêu la ầm ĩ, vào lúc ấy, một người đàn ông khác cũng bước đến giúp đỡ, nhất thời ba người bọn họ bắt đầu ẩu đả với nhau.
Người đàn ông đứng sau lưng gã thủ lĩnh cũng đi đến, hắn vung tay muốn kéo Hiểu Nhi.
“Buông tôi ra! Đừng đụng vào tôi, cút đi! Cút đi!”
Giang Thành Huy đang cố gắng dùng sức lực cuối cùng để đánh đám, nhưng dù gì anh cũng chỉ có hai tay hai chân, thấy Hiểu Nhi bị ức hiếp, anh thuận thế quét chân quật ngã hắn ta, rồi cướp lấy con dao trong tay hắn, trở về bên cạnh Giang Hiểu Nhi, vung vài đường dao, khiến cho hắn lùi về nhau.
Giang Thành Huy lau vết máu bên khóe miệng, rồi chậm rãi quay người lại, nhìn gã thủ lĩnh: “Anh Hùng, tôi biết thế lực của anh rất mạnh mẽ! Chúng tôi không thể đấu lại anh được, cũng không có ý làm khó làm dễ anh! Càng không muốn làm đàn em của anh bị thương! Nhưng Giang Thành Huy tôi không sợ chết! không ai được phép đụng vào em gái của tôi hết, bây giờ không được, bất cứ khi nào cũng không được! Tôi đã từng ngồi tù, giết người cũng không có gì kiêng dè đâu.”
Vừa mới dứt lời, ánh sáng trắng vụt lên, máu tươi văng tung tóe khắp bốn phía, đồng thời một ngón tay út bị văng ra: “Ai dám đụng đến em gái tôi, tôi có chết cũng phải giết cả nhà nó trước, tôi nói được làm được! Đây là quyết tâm của tôi, ai muốn chết thì cứ việc đến đây!”
“Anh…”
Giang Hiểu Nhi ôm chầm Giang Thành Huy, cô khóc nức nở, cố gắng xé mảnh áo trên người mình xuống để cầm máu cho anh ta.
Đám đàn ông kia đều sợ đến nỗi sững sờ, vốn dĩ còn đang nhìn bọn họ chăm chú, bây giờ chỉ biết nuốt nước miếng, sắc mặt ai ấy đều trắng bệch, chúng liên tục lùi về sau, đến gã thủ lĩnh cũng trợn trừng mắt.
Hiểu Nhi vội giật kéo cổ áo xuống như thể nhớ ra điều gì: “Tụi mày còn không chịu cút đi à? Tao bị bệnh đấy! Nhìn thấy rồi chứ? Bệnh truyền nhiễm, ghê lắm đấy! Lẽ nào tụi mày muốn chết chung với loại phụ nữ như tao à? Tụi mày chưa nhìn thấy bệnh giang mai chứ gì? Dính phải bệnh giang mai thì da thịt sẽ như thế này đấy! Ai muốn chết thì lên đây, để tao thành toàn cho…”
Đám đàn ông ở đây nghe thấy tiếng rống của cô đều tỏ ra kinh ngạc, bọn họ đều quay mặt nhìn nhau rồi lục tục kéo đi hết.
Hiểu Nhi ôm Giang Hiểu Dương, cô khóc nức nở: “Anh ơi, sao anh lại ngốc như thế, để em đưa anh vào bệnh viện! Còn có thể nối lại được! Em sẽ đưa anh đi ngay!”
Anh vẫn luôn cắn răng chống đỡ, cho đến khi nghe tiếng ô tô xa dần, Giang Thành Huy mới quỳ sụp xuống đất, sắc mặt anh ta xanh mét, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Khi nãy thực chất anh ta đã ráng hết sức lực cuối cùng của mình, anh ta tuyệt đối không thể chấp nhận được em gái lại bị thương ngay trước mắt bản thân.
“Anh, anh sao thế? Anh ráng một chút nữa đi!”
Hiểu Nhi cố gắng đỡ Giang Thành Huy đi, nhưng dù có dùng hết sức mình, cô cũng không thể đỡ anh dậy nổi, cộng thêm việc vừa mới khóc, sức lực trong người cô dường như đã bị rút cạn rồi vậy, hoàn toàn không thể lấy nổi sức.
Sau khi dịu lại, Giang Thành Huy mới nhấc tay lau nước mắt trên gương mặt cô: “Đừng khóc! Anh không sao đâu!”
Nếu như không thấy máu tươi tuôn trào thì chỉ sợ là đám người đó vẫn sẽ nhắm vào cô, hôm nay thoát được kiếp này, sau này cũng sẽ không buông tha cho cô.
“Anh, để em đưa anh vào bệnh viện! Chúng ta đi viện đi…”
Giang Thành Huy lắc đầu, rồi nói với cô: “Chỉ là một ngón tay mà thôi, cứ coi như anh mua một bài học đi! Tại anh làm liên lụy đến em!”
Anh nên trả giá cho khoảng thời gian thê thảm và đau đớn ấy!
Sau khi trở về Phong thành, anh mới biết gia đình mình đã phá sản từ lâu, hơn nữa, có thể ba anh không còn nữa. Nhưng đám người ấy có thể điều tra ra cô sống khá tốt trong Phong thành, với kinh nghiệm lăn lộn trong mấy năm nay, Giang Thành Huy có thể biết được một người phụ nữ như cô đã vất vả đến nhường nào, đương nhiên, anh cũng biết được số tiền ấy quan trọng đến nhường nào.
Lần đầu tiên trong lòng Giang Thành Huy cảm thấy hối hận, hối hận vì năm ấy…
Hiểu Nhi liên tục lắc đầu, cô cũng ôm anh: “Không có! Không có đâu! Anh, sao anh lại nói thế?”
Lúc bấy giờ, một giọng nói bất mãn của một người đàn ông vang lên: “Ê! Có xong chưa? Muốn ôn lại chuyện cũ thì về nhà mà ôn! Tiền đâu?”
Hiểu Nhi đang dựa vào Giang Thành Huy theo bản năng, cô tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông ấy: “Mượn anh quan tâm à! Sao tôi biết được rằng có phải anh đang lừa tôi hay không? Đợi tôi hỏi rõ ràng rồi nói sau!”
Rồi cô mới quay đầu nhìn anh trai mình, giọng điệu cũng trở nên hòa hoãn hơn: “Anh, chuyện gì vậy?”
Sao anh lại nợ nhiều tiền thế?
Rõ ràng là người đàn ông ấy bị bất ngờ khi nấy cô kiêu ngạo và ngẩn ngơ hết đôi ba giây, rồi mới gãi gáy trong vô thức: “Anh của cô nợ tiền chúng tôi! Không có chúng tôi thì anh trai cô đã chết vài bận ở Ý rồi, cô cũng không được gặp lại anh mình nữa đâu! Một tỷ rưỡi tiền vượt biên, sáu trăm triệu tiền phí dịch vụ, ngoài ra còn ba trăm triệu là tiền phí trả cho chúng tôi vì chạy từ Phong thành đến đây! Chúng tôi đã vất vả lắm mới tìm được cô đấy! Hai tỷ tư, không được thiếu xu nào!”
Vượt biên? Ý?
Vài chữ mấu chốt ấy xộc vào trong đầu của cô, lúc gặp lại nhau, rõ ràng anh của cô đã đen đi và tráng kiện hơn nhiều, giống như đã phải luyện tập trong hoàn cảnh gian khổ một thời gian dài vậy, vết thương cũ và vết thương mới trên người không thể đếm hết nổi, trông có vẻ già dặn đi nhiều, nghĩ thôi cũng biết được trong những năm bặt vô tâm tín ấy, anh đã sống như thế nào?
Thấy anh trai mình không nói gì, Hiểu Nhi cảm thấy bọn họ nói đúng cả rồi!
Sao bọn họ lại vượt biển đến Ý kia chứ? Nhớ đến rất nhiều người vượt biên lén chết thê thảm giữa đường, nhớ đến những người bị ngược đãi, bị ức hiếp, Hiểu Nhi có thể thay anh vắt ra mồ hôi lạnh.
Anh có thể về đã là may mắn lắm rồi!
Mặc dù đối với cô, con số hai tỷ tư làm cho đau lòng, nhưng Hiểu Nhi vẫn có thể phân biệt rõ ràng bên nào nặng, bên nào nhẹ, cô bèn rút tấm thẻ ngân hàng ra ngay: “Trong này có hai tỷ tư, mật mã tôi đã viết ở đằng sau rồi! Mấy người tự kiểm ra rồi rút đi!”
Rồi sau đó, một gã đàn ông vui vẻ giật lấy, trước khi quay lưng đi còn ngẩng đầu nhìn cô, một chốc sau, một người đàn ông khác lấy máy POS ra: “Đại ca, được rồi!”
Giang Hiểu Nhi dìu Giang Thành Huy, rồi nói với anh ta: “Anh, chúng ta đi thôi.”
Hai người bọn họ vừa mới cử động, đột nhiên hai người đàn ông khống chế Giang Thành Huy ban nãy cản đường họ lại, rồi quay đầu sang nhìn gã thủ lĩnh: “Đại ca, con này khá ngon! Còn rất có cá tính nữa, hay là để cho mấy anh em chơi cho đỡ thèm?”
Câu nói này khiến cho sắc mặt Giang Hiểu Nhi trắng bệch, dù gì ở nơi này ngoại trừ cô và Giang Thành Huy ra, vẫn còn có bốn người đàn ông khác nữa, hơn nữa chỉ cần nhìn là biết bọn họ không phải là hạng người lương thiện gì! Lần này, đầu óc vẫn luôn hỗn loạn suốt cả buổi tối của cô giống như đã bị bọn họ đập cho tỉnh táo lại, vào giây phút ấy, cô sợ đến nỗi trái tim muốn bùng nổ.
Phải đấy! Một ông trùm có tài năng, sao có thể là người bình thường cho được!
Gần như cùng lúc đó, Giang Thành Huy đã đứng dậy, anh đẩy Hiểu Nhi ra sau lưng mình, ánh mắt toát ra vẻ hung hãn và lạnh lùng: “Anh Hùng, tiền tôi thiếu anh bao nhiêu cũng trả! Nhưng mà đừng có đụng đến em gái tôi! Tôi có thể bò dậy từ trong đám thi thể thì cũng không sợ chết thêm một lần nữa đâu, ai dám đụng đến một đầu ngón tay của nó, tôi sẽ lấy mạng người ấy!”
“Ồ, còn tỏ vẻ mình ghê gớm lắm à? Chơi một chút cũng có chết được đâu! Tao không tin!”
Sau khi nói dứt lời, người đàn ông ấy vươn tay muốn sờ mặt Giang Hiểu Nhi. Giang Thành Huy ghìm chặt tay hắn ta lại, thoắt chốc đã bẻ gãy ngay, hắn ta đau đến nỗi kêu la ầm ĩ, vào lúc ấy, một người đàn ông khác cũng bước đến giúp đỡ, nhất thời ba người bọn họ bắt đầu ẩu đả với nhau.
Người đàn ông đứng sau lưng gã thủ lĩnh cũng đi đến, hắn vung tay muốn kéo Hiểu Nhi.
“Buông tôi ra! Đừng đụng vào tôi, cút đi! Cút đi!”
Giang Thành Huy đang cố gắng dùng sức lực cuối cùng để đánh đám, nhưng dù gì anh cũng chỉ có hai tay hai chân, thấy Hiểu Nhi bị ức hiếp, anh thuận thế quét chân quật ngã hắn ta, rồi cướp lấy con dao trong tay hắn, trở về bên cạnh Giang Hiểu Nhi, vung vài đường dao, khiến cho hắn lùi về nhau.
Giang Thành Huy lau vết máu bên khóe miệng, rồi chậm rãi quay người lại, nhìn gã thủ lĩnh: “Anh Hùng, tôi biết thế lực của anh rất mạnh mẽ! Chúng tôi không thể đấu lại anh được, cũng không có ý làm khó làm dễ anh! Càng không muốn làm đàn em của anh bị thương! Nhưng Giang Thành Huy tôi không sợ chết! không ai được phép đụng vào em gái của tôi hết, bây giờ không được, bất cứ khi nào cũng không được! Tôi đã từng ngồi tù, giết người cũng không có gì kiêng dè đâu.”
Vừa mới dứt lời, ánh sáng trắng vụt lên, máu tươi văng tung tóe khắp bốn phía, đồng thời một ngón tay út bị văng ra: “Ai dám đụng đến em gái tôi, tôi có chết cũng phải giết cả nhà nó trước, tôi nói được làm được! Đây là quyết tâm của tôi, ai muốn chết thì cứ việc đến đây!”
“Anh…”
Giang Hiểu Nhi ôm chầm Giang Thành Huy, cô khóc nức nở, cố gắng xé mảnh áo trên người mình xuống để cầm máu cho anh ta.
Đám đàn ông kia đều sợ đến nỗi sững sờ, vốn dĩ còn đang nhìn bọn họ chăm chú, bây giờ chỉ biết nuốt nước miếng, sắc mặt ai ấy đều trắng bệch, chúng liên tục lùi về sau, đến gã thủ lĩnh cũng trợn trừng mắt.
Hiểu Nhi vội giật kéo cổ áo xuống như thể nhớ ra điều gì: “Tụi mày còn không chịu cút đi à? Tao bị bệnh đấy! Nhìn thấy rồi chứ? Bệnh truyền nhiễm, ghê lắm đấy! Lẽ nào tụi mày muốn chết chung với loại phụ nữ như tao à? Tụi mày chưa nhìn thấy bệnh giang mai chứ gì? Dính phải bệnh giang mai thì da thịt sẽ như thế này đấy! Ai muốn chết thì lên đây, để tao thành toàn cho…”
Đám đàn ông ở đây nghe thấy tiếng rống của cô đều tỏ ra kinh ngạc, bọn họ đều quay mặt nhìn nhau rồi lục tục kéo đi hết.
Hiểu Nhi ôm Giang Hiểu Dương, cô khóc nức nở: “Anh ơi, sao anh lại ngốc như thế, để em đưa anh vào bệnh viện! Còn có thể nối lại được! Em sẽ đưa anh đi ngay!”
Anh vẫn luôn cắn răng chống đỡ, cho đến khi nghe tiếng ô tô xa dần, Giang Thành Huy mới quỳ sụp xuống đất, sắc mặt anh ta xanh mét, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Khi nãy thực chất anh ta đã ráng hết sức lực cuối cùng của mình, anh ta tuyệt đối không thể chấp nhận được em gái lại bị thương ngay trước mắt bản thân.
“Anh, anh sao thế? Anh ráng một chút nữa đi!”
Hiểu Nhi cố gắng đỡ Giang Thành Huy đi, nhưng dù có dùng hết sức mình, cô cũng không thể đỡ anh dậy nổi, cộng thêm việc vừa mới khóc, sức lực trong người cô dường như đã bị rút cạn rồi vậy, hoàn toàn không thể lấy nổi sức.
Sau khi dịu lại, Giang Thành Huy mới nhấc tay lau nước mắt trên gương mặt cô: “Đừng khóc! Anh không sao đâu!”
Nếu như không thấy máu tươi tuôn trào thì chỉ sợ là đám người đó vẫn sẽ nhắm vào cô, hôm nay thoát được kiếp này, sau này cũng sẽ không buông tha cho cô.
“Anh, để em đưa anh vào bệnh viện! Chúng ta đi viện đi…”
Giang Thành Huy lắc đầu, rồi nói với cô: “Chỉ là một ngón tay mà thôi, cứ coi như anh mua một bài học đi! Tại anh làm liên lụy đến em!”
Anh nên trả giá cho khoảng thời gian thê thảm và đau đớn ấy!
Sau khi trở về Phong thành, anh mới biết gia đình mình đã phá sản từ lâu, hơn nữa, có thể ba anh không còn nữa. Nhưng đám người ấy có thể điều tra ra cô sống khá tốt trong Phong thành, với kinh nghiệm lăn lộn trong mấy năm nay, Giang Thành Huy có thể biết được một người phụ nữ như cô đã vất vả đến nhường nào, đương nhiên, anh cũng biết được số tiền ấy quan trọng đến nhường nào.
Lần đầu tiên trong lòng Giang Thành Huy cảm thấy hối hận, hối hận vì năm ấy…
Hiểu Nhi liên tục lắc đầu, cô cũng ôm anh: “Không có! Không có đâu! Anh, sao anh lại nói thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.